Liên các lão bên này đang hào hứng. Bên kia Phương Chính cũng vừa đến Mính Tính trai.
Theo như lời mật thám, khí độ và tướng mạo của Liên Dụ rất không tầm thường. Trước kia chưa gặp Liên Dụ bao giờ, Phương Chinh nghĩ, có lẽ hắn phải như Trần Tửu. Nam tử hai mươi bảy tuổi, ở trong triều lăn lộn nhiều năm, hoặc là hắn thâm trầm nội liễm không ai dám thân cận, hoặc là dáng vẻ của hắn khiến người ta sợ phát rét. Tóm lại là năm tháng phải để lại khá nhiều dấu ấn trên khuôn mặt đó.
Nhưng mà khuôn mặt Liên Dụ lại rất trẻ, không phải là kiểu như hài tử nhưng mà trẻ hơn những người cùng tuổi. Phong độ thì khỏi phải nghi ngờ, nhất là đôi mắt sắc bén mà sâu thâm thúy kia, còn có phần, không biết điều? Nhìn qua đúng là không giống quan nhân.
Ông nghĩ đến lời đồn về gia thế của hắn trên phố rồi âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ người này không có bản lĩnh, chỉ dựa vào ông nội để hoành hành ngang ngược trong triều như thế? Bước chân vẫn không ngừng lại, ông còn nói tiểu nhị bưng tới một bình rượu ngon, rồi thử thăm dò hỏi:
“Xin hỏi vị gia này, tại hạ có thể dùng chung một cái bàn được không?”
Đại sảnh kín người, dùng chung một bàn cũng là chuyện phổ biến. Trong lòng Phương Chính cũng tính toán hắn không muốn Liên Dụ biết mục đích mình tới tìm hắn, trước phải giả vờ dạo đầu, giống như vô tình, tránh cho đối phương phiền chán.
Không nghĩ Liên các lão lại rất thản nhiên, mắt ngước lên nhìn, lại gắp một viên hạt sen bọc đường.
“Ta là Liên Dụ.”
Sau khi tự giới thiệu, hắn cũng không chờ Phương Chính nói gì, tự rót cho mình một ly rượu ngon vào bụng.
“Muốn ghép bàn thì gọi thêm món ăn đi.”
Đột nhiên Phương Chính không hiểu, đầu óc mịt mờ chỉ có thể vội gật đầu, đâu biết mình đã tự lộ ra vẻ nô tài khúm núm như muốn xin xỏ gì đó, còn chưa nói thẳng đã tự thú nhận, mình vì hắn mới đến. Sau lúc đầu hoảng loạn, chân lại nhanh hơn đầu, chạy vội đến quầy gọi thêm vài món ăn.
Liên các lão đối với mấy món ăn cũng không tính là bắt bẻ, không có đồ ngon nhắm rượu cũng không sao cả. Nhưng mà Phương Chính hôm nay đến đây là muốn cầu cạnh hắn, chưa mở miệng thì hắn cũng chẳng nói gì.
Đương nhiên hắn cũng là nhận ra Phương Chính, ngày ấy ở Ngọc Trần Phụng Uyển nhận bạc của hắn, hắn đương nhiên biết rõ người mua là ai.
Nam nhân mập mạp trước mặt, không phải béo, chỉ là mập. Nụ cười trên mặt nịnh nọt quanh năm, cũng có mấy phần phú quý, cái cằm run run bị buộc trong cổ áo màu tím, là điển hình của người trung niên quanh năm tửu sắc quá độ.
Hắn xem xét một lúc, đột nhiên lại thấy nương của Phương Uyển Chi mới thật sự là thật là củ cải trắng, bị con lợn trước mặt vây quanh, đến lúc sinh cũng sinh ra một Phương Uyển Chi đầu óc không được tốt. Cũng may trời nhìn được, không để cho nàng giống tướng mạo cha mình.
Hắn duỗi tay ra, ý bảo Phương Chính ngồi xuống, hời hợt nói:
“Thế nhân đều nói làm quan là công việc vô cùng béo bở, người ta đâu có biết bổng lộc của chúng ta một năm chỉ đủ ấm no. Hôm nay ngẫu nhiên gặp Phương lão bản, may mà có thể ăn một bữa ngon rồi.”
Trên mặt là nụ cười cười hết sức hiền hòa, nhưng cũng khá là tùy ý, làm cho người ta cảm thấy không có khoảng cách.
Trong lòng Phương Chính giật nảy mình. Hắn ta biết mình. Khuôn mặt mập mạp cũng vui vẻ rạng rỡ lên.
“Các lão nói đùa, mọi người đều biết lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo mà? Tiểu lão có ít bạc trong mắt ngài còn không bằng lông con trâu nữa.”
Liên Dụ cũng cười theo:
“Lạc đà chết gầy đúng là hơn ngựa béo, nhưng mà lạc đà chỉ có da bọc xương, ăn không ngon bằng ngựa đâu. Phương lão bản cảm thấy ta nói đúng không?”
Đúng con khỉ!
Nhưng mà không đúng cũng phải nói là đúng.
Phương Chính khóc không ra nước mắt, lời đến miệng cũng không mở mồm được.
Cánh tay mập mạp vươn ra rót cho Liên Dụ một ly.
“Các lão nói phải, chỉ là ngài ăn lương thực cũng quý hơn chúng ta, tuy không sung túc nhưng cũng đủ dùng. Đâu giống như dân thường bọn ta, bữa đói bữa no, gặp tam tai lục họa thì đói chết cũng không biết chừng”.
Nói như vậy, trong mắt cũng tràn đầy thê lương.
Liên Dụ tự mình gắp một miếng da gà vào trong chén hắn, thể hiện vẻ đồng tình, vừa ý bảo hắn dùng bữa, vừa gật đầu nói:
“Có ăn hay không khi thải ra cũng giống nhau cả thôi. Có người ăn ngon đi ra ngoài cũng bằng ba năm người. Có người ăn không đủ no cũng đi ngoài bằng sáu bảy người, đây đều là mệnh số. Ông có thể thông cảm ta không sung túc, ta vô cùng vui vẻ, có thể thấy được ông cũng hiểu lòng của ta.”
Miếng da gà mắc ngay cổ họng Phương Chính, tự nhiên hắn lại ngửi thấy mùi vị phân gà.
Khuôn mặt đỏ bừng lên, không thể tin được mấy lời này lại từ một quan văn nhị phẩm.
Trạng nguyên Đại Yển năm hai mươi hai tuổi, là môn sinh đắc ý nhất của Lục thái phó dạy thái tử, vậy mà có thể nói thế à?
Đoán chừng Lục lão tiên sinh nghe được cũng bị hắn làm tức chết.
Người trước mặt không nói gì, nhưng lại giống như chuyện gì cũng đã nói hết. Phương Chính hiểu Liên Dụ không dễ đối phó, con mắt híp lại đảo một vòng, trực tiếp quỳ xuống đất, không dám vòng quanh nữa. Nước mắt lưng tròng nói: “Các lão uyên bác, từ trước đến nay đều ở cảnh giới cao hơn phàm phu tục tử chúng ta. Tâm ngài như gương sáng, tất nhiên cũng biết tiểu nhân vì chuyện quan lương mấy ngày trước mà đến, chúng ta vốn chỉ mua bán nhỏ, có lời lãi gì, giờ ngay cả tôi tớ trong phủ cũng không nuôi nổi, Ngài mở chút ân đức, giúp lão với”.
Ồ.
Những lời này có vẻ giống với cha ruột của Phương Uyển Chi rồi. Nước mắt cứ như từ miệng giếng chảy ra, vô cùng dễ dàng.
Liên Dụ tò mò cúi người tới gần ông, lẳng lặng quan sát thật kĩ.
“Ông còn đầy tớ à?” Rồi sau đó lại cười cười.
“Thực hâm mộ ông đấy, trong phủ của chúng ta chỉ có ta và Bì Bì. Bây giờ nô tài cũng tăng giá rồi, người bình thường không dám nuôi đâu.” Nói xong cũng không gọi lão đứng lên, mình lại gắp một miếng cá vừa ăn vừa nghiền ngẫm.
“Không gạt ông, hậu viện của ta cũng đói rồi.”
Lần này nước mắt của Phương Chính không cách nào chảy được.
Ở kinh giao Liên Dụ có bao nhiêu điền sản, người ngốc cũng biết trên một trên hai. Ra cửa là có kiệu tám người, một bộ áo gấm vóc mà hắn có thể đâm đầy lỗ thủng, thêm vài miếng vá mà dám bảo mình không có tiền. Quan viên tam tỉnh lục bộ thượng kinh nhiều như vậy, ai dám nói dư dả hơn Liên Dụ không?
Nhưng những lời này ông nào dám nói ra khỏi miệng, lại không nghĩ ra gì nói tiếp. Chỉ có thể khum hai tay lại không ngừng thở dài, xong lại làm tư thế quỳ không dậy nổi.
Phải nói Phương Chính làm chuyện này đúng là cực kì xui xẻo, cũng không có ai để trông cậy, chỉ có thể dựa vào lòng từ bi của Liên Dụ.
Chuyện này phải nói ngọn nguồn là từ lúc ông mang Phương Uyển Chi đến dự hoàng tiệc lần đó.
Hoàng thất Đại Yển thượng võ tu văn, thánh tổ Lưu Hành đế chiếm được thiên hạ từ lưng ngựa. Từ trước đến nay con cháu đời sau ai cũng được dạy dỗ phải giữ thân thể cường tráng. Lưu Hành đế là một vị hoàng đế lỗ mãng, khi thương nhân địa phương không chịu cử binh giúp đỡ, ông dựa vào nhẫn tâm mới đoạt được thiên hạ, sau khi kiến quốc còn thẳng tay chém hơn mười thương nhân, hằng năm vẫn trọng nông ức thương, quân chủ nhiều đời về sau đều không thích thương nhân như thế.
Thời gian trước Lưu Nguyên đế có gọi mấy thương nhân lương thực vào cung, quả thực khiến họ mừng thầm một phen, cứ nghĩ triều đình đã bắt đầu coi trọng thương nhân bọn họ rồi.
Thực tế hôm đó Lưu Nguyên đế và thái hậu bày ra vẻ vui cười khoan dung tuyển vài nữ tử nhà thương nhân vào tiến cung thị quân. Nhưng mà thực tâm là muốn lương thực sung túc trong tay bọn họ.
Cuộc chiến Lưu Cầu là trận đánh lâu dài, phải chuẩn bị tư thế đánh giặc. Lộc Xương Hầu Nhạc Thâm muốn dẫn binh xuất chinh, cái gọi là lương thảo đại chiến đi trước, đương nhiên phải có dự trữ. Triều đình lấy lương thảo, đương nhiên phải cấp cho thương nhân chút lời, đáng tiếc Lưu Nguyên đế ngay cả chút lãi cũng không cho, còn muốn cung lương miễn phí.
Lưu Nguyên Đế nói, các ngươi đều là con dân của trẫm, trẫm vẫn luôn là ghi nhớ, hiện thời quan ngoại bất ổn, các ngươi phải có nghĩa vụ quyên lương. Trẫm cũng sẽ không để các ngươi chịu thiệt, sau khi quyên lương thực, mỗi mười gánh sẽ cho các ngươi ba mươi lượng bạc trợ cấp.
Trong lòng các thương nhân đều hiểu, đây là cuộc mua bán lỗ vốn, mấy năm nay mưa nắng không tốt, lương thực dư được ít đến đáng thương. Mười gánh ba mươi lượng, không đủ một nửa vốn.
Chỉ là lời này không ai dám nói, quân chủ muốn họ quyên lương miễn phí, không muốn quyên mà được à?
Phương Chính lại cảm thấy đây là cơ hội lấy lòng vua hiếm có. Ông là phú thương bán lương thực, trong kinh thành ông gọi một câu mà không có lương thực, người khác có khi đã chết đói rồi. Ỷ mình còn chút tồn kho, cho nên ông đứng ra nói câu Ngô hoàng vạn tuế, lại biểu đạt thêm ý trung thành tận tụy đến chết mới thôi.
Hoàng đế hôm đó cười vui vẻ, mặc dù không thu nhận khuê nữ của ông nhưng cũng tán dương ông vài câu, còn thưởng vật phẩm hoàng gia—– hoàng mã quái.
Phương Chính mặc hoàng mã quái cũng vô cùng vui vẻ, đi trong thương hội có thứ kia cũng thấy mình cao ngạo hẳn, như thể dát vàng lên mặt.
Chỉ là cũng không lâu sau, ông không cười nổi nữa.
Bởi vì lúc trước đã nói mười gánh lương thực, vậy mà đến lúc thu lương lại đổi thành trăm gánh.
Quan thu lương cướp sạch khiến ông không còn chút lương nào, thu cho đã mới đưa hoàng mã quái. Trước kia hắn nghĩ đó là hoàng ân, giờ lại siết đến mức hắn không thở nổi.
Phương Chính buồn bực cả ngày cơm nuốt không trôi, lại không dám chạy tới đối chất với Hoàng thượng, hỏi ngài có phải thánh chỉ viết sai không. Nhưng ông đâu có gan làm chuyện đó, hoàng cung cũng không phải tùy tiện muốn vào là vào được.
Ông biết mình bị lừa rồi, ngoại trừ cả đêm mất ngủ, biện pháp duy nhất cũng chỉ là đi tìm hộ bộ khóc than, hi vọng nơi đó gần vua, có thể xin phát thêm cho hắn chút bạc tiếp tế, nếu được hai ngàn một trăm lượng thì cũng không đến mức thiệt thòi.
Tuy Phương Chính mặt mập thịt béo, nhưng cũng rất có đầu óc.
Ông biết rõ hộ bộ là đại nha môn, đợi đến khi được duyệt thì thà chạy thẳng đi tìm Liên Dụ. Không nghĩ vị thượng thư đại nhân này trăm công nghìn việc cũng không có ở đây, tiểu quan quản sự bị hỏi đến phiền, nói: “Đại nhân chúng ta ngày thường vô cùng bận rộn, hôm nay thời tiết vừa vặn, ai biết lại đi đâu chơi bời rồi. Còn nữa, khuyên ông một câu, có thể ông nghĩ đại nhân chúng ta kiếm được lời, nhưng từ lúc ta vào hộ bộ đến nay thì chưa từng thấy qua đâu”.
Phương Chính chỉ xem mấy lời này là qua loa tắc trách, giờ phải gặp được Liên Dụ mới là đúng đắn.
Liên Dụ sớm cũng biết người này làm vậy là vì sao. Người càng lúc càng đông, hắn cũng không thể nhẫn nại ngồi nghe ông than khóc.
Phương Chính tuyển mật thám, trả mười phần thì Liên Dụ chiếm chín, người này vốn “không lợi không làm” mà. Sao có thể có người biết rõ hành tung của hắn được, nếu thế hắn đừng lăn lộn trong kinh thành nữa, đi tới đất phong với ông nội cho rồi.
Liên đại nhân bên này đặt đũa xuống, có vẻ ăn no rồi.
Thong thả ung dung lấy khăn lau khóe miệng rồi nói với Phương Chính: “Ta thật sự nghèo kiết xác mà, hộ bộ giàu có, thì cũng là trong khố bạc của Thánh thượng. Phương lão bản là người biết chuyện, không cần ta nói ông cũng hiểu, chuyện như vậy ta không thể quản, ông phải xin thánh thượng đi. Thánh thượng nói đưa bạc, vậy ta là sẽ không hai lời.”
Nói xong thì phủi phủi tay áo đứng lên, hắn sờ sờ cái gáy của Phương Chính, thấy tròn vo, đúng loại coi tiền như rác. Vừa đi vừa dặn dò Bì Bì:
“Nhớ gói đồ ăn lại.”
Bình luận
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1