chương 6/ 16

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu lên chiếc giường.

Thương Nhạc từ từ mở hai mắt, con người dịu dàng của đêm qua đã sớm biến mất, thay vào đó là người đàn ông thâm trầm sắc bén.

Anh cảm thấy đầu hơi nặng nhưng cơ thể lại vô cùng thoải mái, khẽ nhíu mày, anh không rõ mình đang ở đâu , tầm mắt nghi hoặc nhìn quanh.

Trần nhà xa lạ, màu sắc và đồ đạc trong phòng cũng không phải thứ anh quen thuộc, say rượu làm anh nhức đầu nhưng cũng chưa đến nỗi quá choáng váng, anh rất rõ khả năng kiềm chế của mình, cho dù có xảy ra chuyện gì anh vẫn có thể làm chủ được bản thân.

Ngồi dậy, anh ngắm nhìn bốn phía, phát hiện đây là một phòng ngủ rất ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ chịu, ngoài cửa sổ, từng cơn gió làm rèm cửa bay bay, thấp thoáng, anh nhìn thấy một chậu hoa xanh biếc trên bậu cửa sổ.

Tủ quần áo màu trắng, mặt tường màu trắng, bàn đọc sách màu trắng, ghế sa lon màu xanh nhạt……………..đang nằm trên chiếc giường màu trắng là một cô gái với da thịt trắng nõn………..Cô gái?

Cô gái này là ai?

Thương Nhạc lạnh lùng nheo mắt, anh nghiêng đầu, ánh mắt khóa chặt vào cô gái rúc vào cạnh anh, có một chút quen thuộc lại có một chút xa lạ.

Đó là một cô gái có dáng dấp rất xinh đẹp, gương mặt cô gái không hề có khuyết điểm, mái tóc đen mượt xõa tung trên giường lớn cùng thân thể mảnh khảnh trắng nõn, lông mi rủ xuống dưới đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp đỏ tươi.

Thân thể mảnh khảnh dán chặt vào anh, bộ ngực mềm mại chống đỡ bên eo của anh, thân thể như ẩn như hiện được che lấp bằng một chiếc chăn mềm, chỉ nhìn cũng khiến cơ thể người ta nóng lên, hai chân thon dài lộ ra ngoài chăn phơi bày trong ánh nắng, cực kỳ mê người.

Cô là ai ?

Cho dù trong đầu thoáng qua rất nhiều nghi vấn, Thương Nhạc vẫn không thể giải đáp được, chứ đừng nói đến cô gái xa lạ trước mắt không quen biết này.... ........Đợi đã.... .... !

Tầm mắt của anh di chuyển từ trên người cô gái đến trên bàn, nơi đó để một chiếc túi da quen thuộc, trong lòng anh thoáng qua một đáp án khiếp sợ, khó thể tin quay đầu lại, một lần nữa dừng lại trên gương mặt cô gái.

Lần sau, thiệp mời tiệc rượu cô cứ trực tiếp từ chối " Thương Nhạc nhìn thư ký Mộc Nguyệt Nhân, giọng điệu trầm thấp pha chút lười biếng, so với khí thế uy nghiêm trước đấy đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn nụ cười hiền hòa, nhìn qua biết ngay là do uống quá nhiều.

" Tổng giám đốc, đừng lo lắng, tôi sẽ đưa anh về nhà an toàn " Ngồi ở phía sau tay lái là một cô gái mắt đang nhìn thẳng về phia trước, thân thể ngồi thẳng, giọng nói hết sức trầm ổn làm người ta vo cùng an tâm.

" Tôi biết, cũng bởi vì hôm nay có cô đi cùng cho nên tôi mới dám uống nhiều một chút " Thư ký do chính anh dạy bảo, lẽ nào anh lại không hiểu.

" Tổng giám đốc, anh nghỉ ngơi đi ! Đến nơi, tôi sẽ gọi anh " Cô gái chuyên tâm lái xe không hề có bất kỳ khác thường, dáng vẻ nghiêm cẩn ( nghiêm túc và cẩn thận), giọng nói ôn hòa cũng giống như cá tính của cô, ít nói nhưng nghiêm túc, rất có trách nhiệm.

Anh yên tâm nhắm mắt lại, yên tâm để rượu cồn gây tê cả bản thân và lý trí.

Ở giây phút anh sắp nhắm mắt lại, anh nhìn thấy trong mắt cô hoang mang sợ hãi, ngay lúc đó đôi tay cô đang nắm chặt tay lái có chút run run.

Đúng, anh quả thật cảm thấy có điều khác thường nhưng cũng không coi đó là chuyện gì to tát.... .........

Anh đã bị thiết kế đúng không ?

Trong đầu bỗng chốc có câu trả lời khiến tâm tình Thương Nhạc hoang mang.

Hai mắt của anh trở nên lạnh lùng, chau mày, nét mặt tràn đầy sự nguy hiểm nhìn chằm chằm vào thư ký đã đi theo anh ròng rã suốt năm năm, hoàn toàn chiếm được tin cậy của anh.

Anh không phủ nhận, ngoại trừ người nhà, chưa từng có ai khiến anh tin tưởng, cô chính là người đầu tiên làm được việc đó, trong công việc cô quyết đoán, không chỉ là thư ký của anh, khi anh vắng mặt tại công ty thì cô có thể làm chủ một số quyền hạn.

Một thư ký để anh tin tưởng như thế, vậy mà lại gài bẫy anh ?

Cô nên hiểu sự tồn tại của cô đối với anh mà nói là cực kỳ quan trọng, vậy mà cô thực sự đã đặt bẫy anh ?

Mặc dù trong đầu cũng thoáng qua một số câu trả lời phủ định, chỉ là sự thật ở ngay trước mắt, tối hôm qua có lẽ anh đã say nhưng cũng không đến nỗi say không còn biết gì, thái độ tối hôm qua của cô, bao gồm ánh mắt nồng đậm tình ý vẫn khắc sâu trong đầu anh.

Đúng, anh thừa nhận, sau khi bị cồn rượu gây mê, tất cả sức lực và ý chí trở nên thoải mái, anh để mặc cho dục vọng khống chế lý trí và bản thân, nhưng mọi chuyện xảy ra đều do cô khiêu khích.

Là cô cố ý, trong lòng cô đã dự định làm vậy, ngay từ lúc hai người đang trên đường về nhà cô đã quyết định muốn làm như vậy, cô.... .........Chết tiệt !

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Mộc Nguyệt Ngân bị cảm giác đau đớn trên trán và huyệt thái dương tỉnh dậy.

Hỏng bét, hình như cô ngủ quá muộn, cả người cô rất không thoải mái, đầu mơ mơ màng màng.

Đôi mắt cô lim dim buồn ngủ, miễn cưỡng ngồi dậy, giơ tay vuốt cái cổ mỏi nhừ, cảm giác đau nhức toàn thân giống như vừa bị xe tăng cán qua, ngay cả hai chân đều không thể nhấc dậy.

Làm sao thế này ?

Đột nhiên, mọi động tác của cô trở nên chậm chạp, chẳng khác nào bị hắt một thùng nước lạnh, đôi mắt mở lớn.

Người đàn ông nằm bên cạnh cô.... ...... ......Vì sao không thấy đâu?

Đúng rồi! Tối qua cô và anh đã lên giường.

Trong đầu hiện ra vô số ký ức của đêm qua, Mộc Nguyệt Ngân kéo chăn, che kín trước ngực, sau đó khẽ vuốt ve một bên giường đã sớm không còn độ ấm.

Mơ hồ lo lắng, trái tim không khỏi hồi hộp, giống như đang trách cứ cô đã làm chuyện xấu.

Mặc dù đau lòng, áy náy nhưng cô không hối hận.

Nói không hối hận nhưng cảm xúc của cô hiện giờ rất phức tạp, bởi vì người đàn ông nằm cạnh cô đã không còn ở.

Anh sẽ nghĩ sao? Khi anh tỉnh dậy phát hiện người ngủ bên cạnh anh là cô, anh sẽ có suy nghĩ và hành động như nào?

Tâm trạng nhất thời được thả lỏng, Mộc Nguyệt Ngân chột dạ phát hiện thế nhưng bản thân cũng thở phảo nhẹ nhõm, bởi vì hiện tại cô không cần đối mặt với anh, suy nghĩ của cô hỗn loạn, cô còn chưa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, rốt cuộc cô sẽ phải làm gì tiếp theo? Nên giải thích cho anh hành vi của cô là thế nào?

Rất nhanh, cô lại có chút thương cảm và hơn nhiều là cảm giác mất mát, bởi vì anh không còn ở đây, có lẽ sau khi anh tỉnh dậy phát hiện sự có mặt của cô đã giận bỏ đi, có lẽ anh rất giận hành vi tối hôm qua của cô, có lẽ anh sẽ không còn tin tưởng cô, đối với cô sẽ chỉ còn thái độ thù địch, có lẽ anh sẽ sa thải cô, có lẽ.... ...... ...... ...... .........

“ Đã tỉnh rồi hả? “

Tưởng rằng trong phòng chỉ có mình cô, bất chợt một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, làm Mộc Nguyệt Ngân giật mình.

Nhanh chóng ngoảnh đầu lại, trong mắt cô lóe ra sợ hãi, nhìn thấy một người ngồi trên ghế sa lon, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lười biếng lại mang theo vài phần khí thế sắc bén.

Anh.... ..........ở lại, không có đi?

Cô kinh ngạc đến quên phải lên tiếng, toàn thân cứng đờ, nhìn thẳng vào anh.

Anh ... ...... .....anh không có đi?

Cô rủ mắt xuống, không dám nhìn anh tiếp.

Anh không có nhớ bất cứ chuyện gì chứ?

Sự kiện tối hôm qua, xảy ra trong lúc anh say rượu, coi như sau khi anh tỉnh lại phát hiện hai người nằm trên giường, phát hiện giữa cô và anh đã có chuyện gì đó, anh.... ...... .....chắc sẽ không thể nhớ là cô đã cố tình đưa anh trở về, là cô khiêu khích anh để hai người xảy ra quan hệ, càng không thể phát hiện bí mật trong lòng cô. Anh sẽ không nhớ mọi chuyện, chỉ phát hiện giữa cô và anh đã có quan hệ, những chuyện khác.... ...... ... đừng nghĩ nữa.... ...... ...... ...

“ Đây là nhà của cô? “ Giọng Thương Nhạc rất lạnh, mặt không chút thay đổi.

Mộc Nguyệt Ngân không hiểu rõ câu hỏi của anh, chỉ cảm thấy lạnh quá, mặc dù ánh mặt trời chiếu lên người, cô vẫn thấy lạnh đến run rẩy.

Cả người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cặp mắt đánh giá cô, khinh bỉ nhìn cô.

Cô ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, nhanh chóng quay đầu đi.

Không thể thừa nhận, mặc kệ anh hỏi gì, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận tất cả đều là kế hoạch của cô, trừ khi cô tính buông tha anh.... ..........Không, cô sẽ không buông tha anh.

Trong lòng đã quyết định, tinh thần cô như được tiếp thêm dũng khí, hít sâu một hơi, giờ phút này cô sẽ không để bản thân bị khí thế áp bức của anh đánh bại, cắn răng ép buộc mình ngấng đầu lên, cô không sợ hãi kiên định cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

“ Vâng, đây là nhà của em ” tay xiết chặt tấm chăn, cô cố gắng động viên chính mình.

“ Tại sao tôi lại có mặt ở đây? “ Thương Nhạc nở một nụ cười, trong mắt lóe ra sự nguy hiểm, cái nhìn đầy rét lạnh.

Cắn môi, cô suy tư rất lâu, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.

“ Đưa tôi lên giường? “ Nổi bật rên tấm ga trải giường màu trắng là vết máu đỏ tươi chói mắt, cho dù là kẻ ngốc cũng biết là đã xảy chuyện gì, huống chi anh còn là người trong cuộc, không thể không biết đã có chuyện gì.

Sống lưng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, Mộc Nguyệt Ngân vô cùng chột dạ, lại tiếp tục gật đầu.

“ Vì sao? “

Vì sao?

Tâm trạng của cô cũng rất phức tạp, vô số hình ảnh trong trí nhớ lóe ra trong đầu, bấy nhiêu hình ảnh là bấy nhiêu câu hỏi vì sao, nhưng từ đầu tới bây giờ anh chỉ nhớ cô là thư ký của anh, mà trước đấy cô chẳng phải là ai cả, muốn cô giải thích như thế nào? Làm sao có thể nói rõ nguyên nhân cho anh hiểu, mà có nói đi chăng nữa, anh cũng sẽ tin lời cô sao?

“ Bởi vì em nghĩ, cho nên mới làm như vậy “ Cô bối rối không biết trả lời thế nào, đành trả lời úp mở.

“ Bởi vì nghĩ ? Cho nên mới làm? Cô coi tôi là thằng ngốc sao? Cô là cấp dưới công tác dưới quyền tôi đã bao năm, tôi không hiểu rõ con người cô hay sao ? Không có lí do cô sẽ không làm ra chuyện như này ” Thương Nhạc lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, anh không tin với hiểu biết của anh về cô thư ký của mình sẽ có thể làm ra loại chuyện thiếu lý trí như vậy.

Anh đang chờ đợi, chờ đợi cô giải thích rõ ràng.

Mặc dù rất tức giận với hành động khó hiểu của cô nhưng anh vẫn tin tưởng cô, vẫn vì cô tìm một cái cớ.

“ Cho dù em có nói đúng lý do, anh cũng sẽ không tin “ Mộc Nguyệt Ngân cười khổ.

“ Cô không nói làm sao biết tôi không tin cô ? “

“ Không cần phải nói, cho dù là ai nghe được cũng đều cảm thấy không có khả năng “ Nếu nói ra lý do bắt đầu từ kiếp trước chắc chắn sẽ có người nghĩ cô nói xắng nói bậy, bởi loại chuyện quái dị này chưa xảy ra bao giờ.

“ Cô cảm thấy là không thể, thì ít nhất cô cũng phải có một câu trả lời để người khác tin được ”

Đúng, anh căm ghét bị người gài bẫy, càng ghét nhất cùng nhân viên công ty xảy ra bất kỳ quan hệ vướng víu nào, nhưng khi đối mặt với Mộc Nguyệt Ngân, anh không thể đem cô như không có chút quan hệ, bởi cô không phải là một nhân viên bình thường.

Suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến sắp vỡ đầu cô cuối cùng cũng hít thở một hơi thật sâu, quyết định nói thật.

“ Em …………..Em yêu anh, hy vọng có được anh ”

“ Cô đang nói đùa sao ? “ Yêu anh? Thư ký của anh lại nói yêu anh?

“ Em rất nghiêm túc “

“ Tôi một chút cũng không nhìn ra được cô đang nghiêm túc ” Bởi vì nghiêm túc cho nên mới gài bẫy? Điều này không phải là lý do thuyết phục.

“ Đây là biện pháp duy nhất em có thể nghĩ ra để khiến anh nhìn nhận một cách nghiêm túc vào sự tồn tại của em “ Cô nghiêm túc nói.

“ Không cần đến loại biện pháp này, từ lâu tôi đã nhìn nhận vào sự có mặt của cô, đối với tôi sự tồn tại của cô là cực kỳ quan trọng, về điểm này cô là người hiểu rõ nhất ”

“ Nhưng đó không phải là yêu, anh cũng không hề yêu em ” Thứ cô cần là tình yêu, là suốt đời, là hai người có thể gắn bó với nhau mà không phải là thư ký với Giám đốc, không phải là mối quan hệ cấp trên cấp dưới hiện nay của hai người.

“ Yêu? “ Lần thứ hai anh nghe thấy cô nói từ này, Thương Nhạc nhíu mày, nhìn cô chằm chằm.

“ Vâng, Yêu “ Cô rất yêu anh, vì tình yêu này cô sẵn sàng bán linh hồn của mình cho quỷ dữ.

“ Yêu? Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô làm ra loại chuyện này bởi vì yêu? “ Anh cười nhạt chế nhạo.

“ Chẳng qua là ? Không, không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dùng, em yêu anh……….từ rất lâu rồi ” Trong mắt Mộc Nguyệt Ngân toát ra sự mong mỏi, mong đợi anh có thể hiểu lời cô nói.

“ Cô coi tôi thành thằng ngốc chắc? Cô đang nói dối !” Cô yêu anh? Bọn họ đã làm việc với nhau suốt năm năm, trừ bỏ bên ngoài cô đối anh lúc nào cũng vô cùng cung kính, thì thái độ và hành động của cô, chỗ nào được gọi là tình yêu?

“ Em không có, em thật sự rất yêu anh, từ……………..”

“ Nếu như yêu một người, vì sao cô lại gài bẫy đối phương ? “

“ Em………….Em……………”

“ Cô đã theo tôi được năm năm, trong khoảng thời gian đó, tôi hoàn toàn không cảm thấy được cô đối với tôi có một chút gì gọi là yêu.”

“ Đó là bởi vì em……………….” mất ký ức. Cô cắn môi, không biết nên giải thích thế nào.

" Nếu như cô thật sự yêu tôi nên biết rõ tôi ghét nhất là bị người khác gài bẫy, đặc biệt là người mà tôi coi trọng, thư ký của tôi. Yêu ? Hừ, cô nói cũng thật có tình có lý, cô nghĩ rằng giữa tôi và cô sẽ tồn tại cái thứ đó ? Tình yêu ? Đối với tôi mà nói thứ này không đáng một xu " Những lời mà cô cố gắng lấy hết dũng khí để nói lại bị anh giẫm đạp không thương tiếc dưới chân, trong mắt anh lóe lên sự tức giận.

Tiếp cận anh có rất nhiều loại người, tất cả chỉ vì danh và vì lợi nhưng vì thứ gọi là tình yêu thì chưa bao giờ.

Anh còn không hiểu rõ cô sao ? Tính cách lạnh lùng là điểm giống giữa cô và anh, anh đã từng thấy rất nhiều nhân viên nam trong công ty tìm cách lấy lòng cô nhưng kết quả vẫn bị cô từ chối.

Yêu ? Chẳng lẽ anh nhìn lầm ? Chẳng lẽ cô yêu là thân phận của anh, thanh danh của anh, lẽ nào cô ở bên cạnh suốt năm năm nay tất cả đều là giả tạo ?

" Cô muốn cái gì ? Muốn từ tôi lấy được cái gì ? Vì sao cô không coi trọng bản thân lại muốn đi xỉ nhục chính mình, muốn lên giường với tôi ? " Anh giễu cợt.

Nếu thật sự cô muốn là hư vinh, không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã phản bội anh, phản bội tin tưởng của anh với cô, phản bội sự coi trọng của anh giành cho cô, anh ghét nhất loại người như này, càng ghét nhất là cô đã khiến anh thất vọng.

Trong lòng vô cùng đau dớn, Mộc Nguyệt Ngân cắn môi, ánh mắt không còn kiên cường như trước nữa, hai tay run run xiết thật chặt tấm chăn, thế nào cũng không mở miệng được, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nói những lời lẽ đay nghiệt như thế với cô, chưa bao giờ khiến cô cảm thấy bi thương như này.

Xỉ nhục bản thân ư ? Là cô sao ?

Cô không phải là người như thế a ! Cô chỉ là muốn được bên anh, chỉ là muốn ngăn cản anh sẽ cưới những cô gái khác.

Cô rất bối rối, vì sắp mất anh mà lo lắng, chỉ có thể dùng đến biện pháp này, đây cũng là xỉ nhục chính mình sao ?

Thương Nhạc coi sự trầm mặc của cô là chột dạ, cô thừa nhận bản thân có động cơ khác, thừa nhận chuyện mình làm sai, thừa nhận cô đã phản bội anh.... ...... .........không thể diễn tả cảm xúc thất vọng của anh lúc này, anh đã nhìn lầm người, cho dù đó có là cánh tay đắc lực của anh, chỉ cầm phạm một lỗi lầm, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Đứng lên, anh không muốn đứng thêm ở đây cho dù là chốc lát.

Chuyện này không phải lỗi của anh, là cô can tâm tình nguyện, là cô tự ý hành động, là cô gài bẫy hoàn hảo, vì vậy anh không cần phải cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

Huống chi anh một chút cũng không đau lòng, chỉ là khó diễn tả bằng lời tâm trạng tức giận của mình.

Lên giường thì thế nào ? Chẳng lẽ cô ngây thơ cho rằng chỉ cần ngủ với anh thì có thể nắm giữ mọi thứ của anh ? Chẳng lẽ cô tin rằng chỉ cần là cô, anh sẽ đồng ý, sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm ?

" Tôi cho cô thời gian một tuần thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi Thương thị " Cho dù trong công việc anh rất cần cô, cho dù cô có là một trợ lý đắc lực, khi không còn cảm giác tín nhiệm, cái gì cô cũng không phải.

Bị cô phản bội anh cảm thấy khó chịu, có cảm giác không đành lòng khi cô sắp rời đi nhưng một khi anh đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, tuyệt đối không để cô ở lại.

" Chờ.... ..........chờ một chút " Nhìn thấy anh dứt khoát xoay người, chuẩn bị rời đi, Mộc Nguyệt Ngân hốt hoảng lên tiếng, còn rất nhiều lời cô chưa nói hết.

Anh cứ bước về trước, không quan tâm lời cô.

Khuôn mặt tái nhợt đều là đau thương, cô không cần anh rời đi, không cần anh rời đi, nếu như anh đi khỏi đây, như vậy.... ...... ...... ....cô sẽ không còn cơ hội nữa.

" Anh.... ...... ...... .......Anh.... ...... ......... " Cô đấu tranh nội tâm, giằng xé giữa cái thiện và cái ác, lý trí kích động đan xen, lòng của cô bắt đầu lạnh buốt, ngực đau đớn kịch liệt.

Thương Nhạc mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Mộc Nguyệt Ngân đè nén tư vị khổ sở trong lòng, đem toàn bộ cảm xúc tan nát cõi lòng hoàn toàn che giấu, gương mặt hiện ra sự kiên định, nói ra lời nói khiến người ta khiếp sợ : " Đừng quên, trong tay của em nắm giữ tất cả tài liệu quan trọng của Thương thị, nếu như anh muốn đuổi em đi.... ........em sẽ rất vui vẻ hợp tác với những đối tác cạnh tranh của công ty "

Hãy hận cô đi !

Thương Nhạc cuối cùng cũng dừng bước, trong mắt lóe ra tia lạnh rét buốt, không thể tin những gì mình nghe được.

Không khí giống như đóng băng, cảm giác ngay cả tiếng thở mỏng manh nghe rất rõ ràng.

Ánh mắt anh chấn động, từ từ xoay người, nhìn gương mặt bình tĩnh trên giường, giống như là một cô gái xa lạ, trong lòng không khỏi giận dữ.

Cô đang uy hiếp anh, cười nhạo anh, chọc tức anh đã tin tưởng cô tuyệt đối, cô thế nhưng lại đem mọi thứ anh từng tin tưởng cô lấy ra uy hiếp anh ?

" Cô nói cái gì ? "

" Để đề phòng em tiết lộ bí mật của Thương thị, anh đã quyết định tịch thu toàn bộ máy tính ở phòng thư ký, vô ích thôi, đừng quên, em là do chính anh đào tạo, trí nhớ sẽ tự dưng nhớ rất lâu, chưa kể em luôn có thói quen làm thêm tài liệu dự bị, tư liệu trong tay em tuyệt đối chính xác giống hệt với anh.... ...... .....Không biết anh còn nhớ hay không ? ban đầu đối thủ cạnh tranh cố tình thu mua cổ phiếu của công ty, anh đưa cho em một khoản tiền, yêu cầu em lấy danh nghĩa của bản thân đem toàn bộ số cổ phiếu bên ngoài của Thương thị toàn bộ mua về, hơn nữa năm năm nay anh liên tục cho em tiền lãi, tên cổ phiếu đứng tên em tại Thương thị đã là 18%, nếu như em đem tất cả những thứ này đều giao lại cho đối thủ cạnh tranh thì đối với Thương thị, đối với anh chắc chắn tổn thất là rất lớn.... ....có đúng hay không ? " Thân thể giống như bị chém thành hai nửa, Mộc Nguyệt Ngân không quan tâm đến cảm giác đau đớn của bản thân, không quan tâm cảm xúc xúc động của bản thân, đôi tay nắm chặt thành quyền để khiến giọng điệu của mình có vẻ lạnh lùng.

Đây là phương pháp ngu xuẩn nhất, nhưng chỉ có biện pháp này mới có thể tạm thời níu giữ được anh, cô muốn nhiều thời gian hơn, muốn có nhiều cơ hội hơn, nếu như có thể, cô chấp nhận tất cả hậu quả, không muốn hối hận, không muốn nuối tiếc, không muốn cái gì cũng không có, để cơ hội trong tay còn biến mất.

Cô chỉ còn lần này là cơ hội cuối cùng, nếu như không cố gắng, cô không dám chắc có thể làm lại từ đầu được không, cô càng không cách nào trơ mắt nhìn cuộc sống của anh không có cô tồn tại trong đó.

Cô rất xấu xa, rất nhẫn tâm ? Phía trước có là hồ nước, cô muốn bước vào cũng phải kéo anh cùng xuống nước.... .........đây là cách cô yêu, là cô cố chấp, biết rõ phía trước là con đường nguy hiểm cô cũng muốn có anh bên cạnh.

Thương Nhạc lắc đầu cười lạnh một cái. Anh nhìn lầm người, nếu như trước đó còn có cảm giác không đành lòng, thì giây phút này, trong giờ phút này, cảm xúc trước đấy hoàn toàn bị gạt bỏ.

Cô thế nhưng lại uy hiếp bằng thứ anh quan tâm nhất, uy hiếp anh bằng mạng sống Thương thị ? Một đòn này cô đâm rất đúng chỗ, không chỉ khiến anh nhìn rõ bản chất thật của cô cũng nhìn rõ thái độ giả dối của cô.

" Rốt cuộc cô cũng giở trò với tôi ? "

Anh cố ý thả cho cô một con đường sống nhưng còn cô thì sao ?

Nét mặt lo lắng trên gương mặt anh ngày càng rõ, anh không đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng nói vô tình không chút ôn hòa nói : " Cô ra điều kiện đi " Nói ra anh sẽ có phương pháp để anh quyết tâm đưa cô đến gần với cái chết, nói ra anh sẽ có lý do để anh hành hạ, tổn thương cô, chỉ cần cô nói ra miệng anh sẽ hoàn toàn khiến cô đau đớn đến mức muốn chết mà không được, muốn sống cũng không xong.

Anh nở một nụ cười tàn nhẫn, cả người tàn mát ra hơi lạnh, giống như con quái thú khát máu bị chọc tỉnh, mà kẻ đánh thức đấy nhất định sẽ phải gánh chịu hậu quả.

" Anh" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ngân kiên định, nói rõ ràng : " Em muốn anh, muốn được bên cạnh anh, em muốn anh sẽ là của em, không có bất kỳ người nào xen vào, em muốn.... ......." Cùng anh ở một chỗ với nhau, đền bù khoảng thời gian cô lãng phí suốt năm năm qua, muốn trong khoảng thời gian đem anh đoạt lại.

" Cô đừng quên, bốn tháng sau tôi sẽ kết hôn. Sao thế ? Cô muốn trở thành tình nhân bí mật của tôi ? Muốn trở thành người phụ nữ không được công khai ? Cô có biết loại phụ nữ này nếu bị mọi người phát hiện thì sẽ bị tặng cho cái danh hiệu gì không ? " Cô quả nhiên là có ý đồ riêng, muốn anh tin tưởng cô làm tất cả mọi chuyện mờ ám như vậy chỉ vì anh, có quỷ mới tin được !

" Vậy thì bốn tháng "

Cô rất lo lắng, chỉ có bốn tháng mà thôi, cô chỉ có bốn tháng liệu có đảo ngược được tình hình hiện tại không, có làm được không ?

" Chỉ cần bốn tháng này, anh hãy ở bên em "

Cô sẽ làm được, cô tin tưởng mình nhất định sẽ làm được, bốn tháng, coi như là khoảng thời gian ngắn ngủi, cô cũng muốn đánh cược một lần.

Thương Nhạc nhìn vẻ mặt kiên định của cô, cũng phát hiện trong mặt cô có sự đau khổ bi thương.

Cô vì sao cứ phải như vậy ? Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến nỗi cô sẵn sàng vứt bỏ sự tin tưởng của anh dành cho cô ? Cô gấp gáp cái gì ? Cô đang sợ hãi cái gì ?

Anh không muốn nghĩ đến những vấn đề này nữa, không muốn suy nghĩ xem rốt cuộc cô có điều gì phiền não.

Vậy mà trong mắt cô vẫn hiện lên rất rõ ánh mắt bi thương, tính tình cô mấy ngày nay thay đổi rất nhiều, không nhanh không chậm, không giống những gì anh từng biết về cô thư ký trầm ổn của mình, cô giống như đang chạy đua với thời gian.... ...... ......Lẽ nào cô sắp không còn thời gian nữa?

Trong đầu thoáng qua vô số câu hỏi, Thương Nhạc phát hiện bản thân mình rất quan tâm đến đồng thời cũng tự nguyền rủa, ngay sau đó những thứ không muốn nghĩ đến này lại lần nữa hiện lên trong đầu khiến anh cảm thấy mấy vấn đề phức tạp này tốt nhất nên ném ra khỏi đầu.

Dù sao hành động quan tâm này cũng không phải việc anh nên làm, trước kia cũng thế, bây giờ cũng vậy, người phụ nữ đứng trước mặt anh là kẻ địch của anh, là người phản bội anh, anh cần gì phải đau đầu suy nghĩ vì cô.

Chắc chắn cô đã cùng với ai đó hợp tác, chắc chắn cô cùng với kẻ đó đã lên kế hoạch gây khó dễ cho anh, mà khoảng thời gian giao dịch kia cũng sắp tới hạn, thứ tài liệu cô muốn vẫn chưa tìm thấy nên mới hoang mang lo sợ.

Chỉ là, nếu liên quan tới Thương thị, vì sao cô phải ra tay từ chỗ anh ? Tất cả mọi tài liệu, thư ký như cô đều có, hơn nữa chịu trách nhiệm cất giữ không có lý nào cô lại không tìm được thứ cô cần mới đúng, thứ cô rốt cuộc muốn là.... ...... .......

Chết tiệt ! Thương Nhạc lại lần nữa nguyền rủa chính mình, bản thân không biết vì sao cứ hết lần này tới lần khác nghĩ đến cô.

" Qua bốn tháng, bao gồm mọi thứ trong tay cô như cổ phiếu Thương thị, tất cả tài liệu cũng sẽ trả lại hết ? " Anh tập trung suy nghĩ, nhìn trả lại Mộc Nguyệt Ngân.

" Vâng " Mộc Nguyệt Ngân cười yếu ớt, có lẽ hiện tại trong mắt anh chỉ còn không tin tưởng và phản bội, Anh sẽ không bao giờ nữa tin tưởng cô nữa, toàn bộ đều đã sụp đổ, đem tất cả mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

" Hành vi của cô thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm, tôi không biết rốt cuộc cô đang âm mưu cái gì, cô cũng nên biết chọc phải tôi sẽ phải trả cái giá rất cao đấy "

" Em biết rõ mình đang làm gì.... ...... ......là đủ rồi " Cho dù mình mẩy bị thương tích cô cũng muốn đánh cuộc một lần, đã không còn cơ hội, cơ hội này vất vả mới có được.... ..........cô không thể bỏ lỡ mất, cô không muốn chờ đợi cơ hội thêm nữa.

Đôi mắt vô tình kia lóe ra cái nhìn lạnh lẽo đầy khinh bỉ về phía cô, cô lại không hề sợ hãi, so với ánh nhìn của anh cô càng kiên định, quyết tâm.

Trong ngực lan tràn cảm giác muốn giết người, Thương Nhạc lạnh lùng liếc Mộc Nguyệt Ngân, một lúc sau, anh nở một nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng xoay người, không chút quyến luyến rời đi.

Anh đang cười nhạo chính mình, cười nhạo mình nhìn lầm người.

Anh tuyệt đối không muốn ở chỗ này, nơi này có mùi của cô, có màu sắc cuộc sống của cô, anh ghét cái không khí bao trùm lên nơi này, càng ghét ở trong không gian có cô tồn tại.

Cô muốn anh thật sao ? Được, anh sẽ cho cô nếm thử một chút hậu quả của người được anh coi trọng là thế nào, coi trọng đến cực kì căm hận.

Bị tâm trạng phức tạp quấy nhiễu, lại bị đáp án của cô chọc giận, khuôn mặt lạnh lùng chứa đầy ác ý và bất mãn, nụ cười của Thương Nhạc trở nên lạnh lẽo kỳ lạ, ngay cả anh cũng không rõ, sau khi phát hiện bản thân bị cô hấp dẫn không biết vì sao tâm tình lại trở nên khác lạ ?

Cô nhớ, trước kia, anh thích cô lúc nào cũng vui vẻ, thích cô không buồn không lo, thích cô chỉ nhìn một người là anh, trong mắt chỉ có duy nhất anh.... .......Đó là trong quá khứ.

Nhìn lại căn phòng ngủ vắng vẻ, nó cao cấp tráng lệ, rộng rãi và sang trọng, chỉ là không gian này giống như không còn một mình cô cô đơn nữa.

Ngoài cô ra, bây giờ còn có một người đàn ông khác, sáng sớm người đó tỉnh dậy phát hiện cô xâm phạm vào đời tư của mình, người đàn ông đó đối với cô căm hận, khinh bỉ.

*********************

Mộc Nguyệt Ngân nhìn cửa thư phòng đóng kín, khẽ thở dài.

Là thư ký của anh, có chìa khóa của nhà anh là chuyện bình thường, nhưng hiện tại cô lại dùng nó vào việc xấu đáng lẽ không được phép làm, cô bước vào cuộc sống của anh.

Rời khỏi ghế salon, cô đi tới trước cửa thư phòng, do dự giây lát cuối cùng cũng gõ cửa.

" Thương.... .........Thương Nhạc, em đã làm xong cơm tối rồi " Giọng nói cô không xác định lại chần chừ, tâm thần thấp thỏm.

Từ khi bắt đầu bước vào gian phòng này, cơ hội để cô và anh trò chuyện cũng không có, rõ ràng sống chung một phòng, rõ ràng cô hy vọng anh có thể chấp nhận cô, rõ ràng cô luôn luôn tại bên cạnh anh.... .........nhưng cô lại không tìm được bất cứ một cơ hội nào cùng anh nói chuyện với nhau, anh không nhìn sự tồn tại của cô, giọng nói của cô, nhìn cô lấy lòng, cô hoàn toàn bị coi thường.... ........rất nhiều lần anh coi như không nhìn thấy cô.

Cuộc giao dịch của hai người cũng mới chỉ có ngắn ngủi được bảy ngày, cô lại càng không biết bước tiếp theo phải đi như nào.

Là vì cô thật sự đã làm sai sao ? Là vì cô khiến anh thất vọng sao ? Cô chọc giận anh, cho nên anh sẽ không bao giờ để ý đến cô rồi nữa sao ?

Ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, Mộc Nguyệt Ngân vắt hết óc muốn đánh vỡ lớp băng ngăn cách mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mặc dù cô vẫn như trước là thư ký riêng của Tổng giám đốc tập đoàn Thương thị, nhưng mọi công việc, quyền hạn, ngay cả tòan bộ dữ liệu hồ sơ tài liệu trong máy vi tính của cô đều đã bị xóa sạch, là vì anh không còn tin tưởng cô, là vì đề phòng cô sẽ giở thủ đoạn tiếp theo.

Lúc này, không biết cô lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng cứng ngắc nở một nụ cười đắng chát ( chua sót).

Không ! thật ra thì anh tuyệt đối không lo lắng cô sẽ giở trò gì tiếp theo, thực ra anh lo lắng rốt cuộc cô muốn lấy thứ gì của công ty, anh chỉ muốn khiến cô bẽ mặt, để cô bị trừng phạt, anh vây hãm cô trong thế giới anh dựng lên cho đến khi kết thúc kỳ hạn giao dịch giữa hai người, mọi điều kiện cô đưa ra đều sẽ không thể thực hiện được, thật ra cách làm của anh rất đơn giản, chính là để cô tự biết bản thân không có chút giá trị nào hết, anh coi thường cô, coi cô giống như không tồn tại.

Cho dù cô từng nói là vì yêu anh thì anh cũng muốn chứng minh cho cô biết, cô đối với anh chẳng có ảnh hưởng gì hết, chứ đừng có nói gì tới sống chung với nhau sẽ nảy sinh tình cảm.

Vì nguyên nhân này, vì phá vỡ cục diện bế tắc này, ngày hôm nay cô cố lấy dũng khí mới có thể dám một mình bước vào cuộc sống riêng tư của anh, kết quả vẫn như nhau, cô vẫn bị anh gạt sang một bên.

Chờ rất lâu, người đàn ông trong thư phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Mộc Nguyệt Ngân thở dài, đôi vai gồng sức từ từ thả lỏng, cô cô đơn lại thất vọng ngồi trở lại sô pha, tiếp tục chờ đợi và kỳ vọng.

Thời gian từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống cũng là lúc cánh cửa thư phòng mở ra.

Cô vui mừng ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy, nở nụ cười lấy lòng : " Anh hết bận rồi à ? Có đói bụng không ? Để em hâm nóng lại thức ăn cho anh là có thể ăn rồi "

Thương Nhạc lạnh lùng liếc cô một cái, tự mình bước vào phòng tắm, vẫn lạnh lùng, vẫn trầm mặc như trước.

Mặc dù không được anh đáp lại, Mộc Nguyệt Ngân vẫn không từ bỏ, đi vào phòng bếp, đem bữa tối đã nguội lạnh cho vào lò vi sóng.

Cô vội vàng hâm nóng lại thức ăn đồng thời thấp thỏm đem quần áo sạch sẽ đặt ở cửa phòng tắm, chẳng khác nào một người vợ đảm đang, khát vọng cùng anh giống như một đôi vợ chồng bình thường, hy vọng được chăm sóc cho anh, cho dù thái độ anh có lạnh nhạt, không thèm nhìn cô, cô cũng không nổi giận, chỉ tự an ủi bản thân mình, không có việc gì, cô sẽ không ủ rũ.

Trước kia anh luôn trách cô sắp làm vợ mà chả hiền thục gì hết, anh hi vọng cô vợ nhỏ của anh có thể dịu dàng một chút, biết lắng nghe làm theo lời chồng của mình, lúc đó cô không hiểu biết, vừa bướng bỉnh lại ham chơi khiến anh vô cùng buồn phiền, nhưng bây giờ đã khác.

Mỗi một kiếp, cô không ngừng học hỏi, cô đã thay đổi, không còn bóng dáng của một Mộc Nguyệt Ngân trong quá khứ hoạt bát không lo học hành, Mộc Nguyệt Ngân nghịch ngợm tinh quái, cô đã học cách để trở thành người phụ nữ xứng đáng làm vợ của Nhạc ca ca ( thực ra mình phân vân lắm: nên để là anh Nhạc Nhạc hay giữ nguyên là Nhạc ca ca, suy đi tính lại mình quyết định giữ nguyên vì cái tên dù sao cũng bắt nguồn từ mấy kiếp, nếu quá nhiều người không đồng ý với ý kiến của mình mình sẽ sửa hoặc bạn nào có ý hay hơn ), một người vợ đảm đang, cô chờ một kiếp lại một kiếp chính là để người đàn ông của cô thấy được cô đã cố gắng thay đổi……………………….

Thương Nhạc bước ra nhà tắm với cái đầu ẩm ướt, anh làm như không thấy bộ quần áo sạch sẽ đặt ở cửa, dáng vẻ của anh không còn nghiêm khắc như lúc ở công ty, nhưng khi đối mặt với Mộc Nguyệt Ngân anh hoàn toàn làm lơ cô.

" Có thể ăn được rồi, anh ngồi trước đi, chỉ còn đợi canh nóng nữa là…….."

Rõ ràng cô nỗ lực làm anh hài lòng, rõ ràng khát vọng được ở bên anh, rõ ràng thức ăn trên bàn cũng rất ngon miệng, nhưng……….anh căn bản không động lòng.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô tự cho mình là người vợ hiền thục, vẻ mặt toát ra sự khinh thường, giống như thức ăn trên bàn khiến người ta cảm thấy buồn nôn, đối diện với vẻ mặt tươi cười của cô, anh tàn nhẫn đem toàn bộ thức ăn đổ vào thùng rác.

Trên tay Mộc Nguyệt Ngân đang cầm cái bát bị một màn trước mắt này châm chọc, hơi nóng bốc lên từ bát canh khiến mắt cô cay cay.

Anh đi lướt qua cô, cầm lấy bộ quần áo cô chuẩn bị sẵn cho anh, vứt hết vào sọt rác rồi bước về hướng thư phòng.

" Để chìa khóa lại rồi mời cô cút đi cho, nhà của tôi không cho phép người lạ ra vào, nhất là loại phụ nữ không biết vô liêm sỉ "

Cánh cửa thư phòng mở ra, anh bước vào rồi đóng sập cửa lại.

Một lần nữa căn phòng trở nên vắng vẻ, yên tĩnh đến mức tưởng như ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, ngực của cô cảm giác đau nhói vô cùng.

Chẳng lẽ cô nhớ sai sao ? Cô nhớ những món này đều là món anh thích mà !

Hay là cô cầm vào thứ gì cũng đều khiến anh cảm thấy chán ghét ?

Xoay người lại, nhìn bát canh quen thuộc, cô lấy cơm trắng đổ lại vào nồi, đậy lại hâm nóng.

" Nguyệt Ngân, không sao hết, đừng để một chút tổn thương của anh đánh bại " Chỉ cần cô nấu lại món ăn, cố gắng một chút nữa anh sẽ nhận ra cô là thật lòng. Cô hít sâu một hơi, cổ vũ bản thân.

Vỗ vỗ vào gương mặt, cô miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đi về phía tủ lạnh, làm lại bữa tối lần nữa.

Có lẽ muộn thêm chút nữa anh đói bụng sẽ chấp nhận ăn thôi.

Lại nấu lại bữa tối, cho dù người đàn ông trong thư phòng không cảm động, cô vẫn sẽ cố gắng làm, đây chỉ là chút hành động khiêu khích nhỏ mà thôi, không tính là gì hết, anh còn đang tức giận, vẫn còn đang giận cô, cô sẽ chờ, chờ đến khi nào anh hết giận mới thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện