chương 28/ 73

CHƯƠNG 28 

          Dùng bữa xong, dưới sự giúp đỡ của Chu Tề, Tương Hiểu Vũ đơn giản vệ sinh  thân thể của mình, sau đó nằm trên giường chờ Mạc Dương Thần về rồi mới nghỉ ngơi. Vốn y không cần đợi Mạc Dương Thần  về mới ngủ, nhưng dù sao người nọ là Hoàng Thượng, vô luận hắn sủng ngươi cỡ nào, thì ngươi cũng không cần xem thường hắn, gần vua như gần cọp những lời này Tương Hiểu Vũ một khắc cũng chưa từng quên.

Nằm trên giường, Tương Hiểu Vũ nhớ tới vừa rồi Chu Tề hỏi Mạc Dương Thần đưa y đến cung nào để nghỉ ngơi, Mạc Dương Thần thế nhưng nói không cần, nói sắc trời đã tối, trực tiếp để mình ngủ lại đây.

Ngủ chung với Hoàng Thượng làm Tương Hiểu Vũ vạn phần khó xử, y sợ Hoàng Thượng sẽ làm chuyện làm y đau đớn khó nhịn như tối qua, nếu cự tuyệt lại sợ chọc giận long nhan, nếu nhận thì không phải đã bị thương lại càng thêm bị thương? Tương Hiểu Vũ không thể không thừa nhận, chuyện đó đã trở thành một bóng ma khó thể tiêu trừ trong lòng mình. . . . . .

Ngay lúc Tương Hiểu Vũ trái lo phải nghĩ, Mạc Dương Thần  đã rửa mặt xong, trở về nằm ở bên cạnh y. Mạc Dương Thần vừa nằm lên giường lập tức cảm giác được thân thể người nằm cạnh vì khẩn trương mà cứng lại, thông minh như hắn đương nhiên đoán được Tiểu Ngư Nhi đang lo lắng cái gì, hắn xoay người nhìn Tương Hiểu Vũ cố ý nói: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang khẩn trương cái gì?” Chẳng biết tại sao, hắn ngày càng thấy chọc Tiểu Ngư Nhi này là một loại lạc thú cùng hưởng thụ.

“. . . . . . Hoàng Thượng, ta bị thương. . . . . . Còn chưa phục hồi như cũ. . . . . .” Hoàng Thượng hẳn là hiểu được mình nói chính là nơi nào nhỉ? Cái nơi đó y thật sự không biết nên mở miệng nói thế nào

“Ngươi yên tâm, trẫm không muốn ngươi hầu hạ, cho nên ngươi cứ yên tâm ngủ đi, trẫm cam đoan sẽ không chạm vào ngươi.” Quả nhiên như Mạc Dương Thần tưởng tượng, trên mặt Tương Hiểu Vũ lập tức triển lộ ánh sáng kinh hỉ. Nhưng ngay sau đó hắn lại nói: “Đó là trước khi ngươi khôi phục, về phần sau đó thì. . . . . .” Quan sát biểu tình Tương Hiểu Vũ biến hoá theo lời mình nói, Mạc Dương Thần  nhịn không được ấn nhẹ lên môi y, vừa lòng thấy y đỏ mặt: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Hoàng Thượng hiện tại ngày càng thích trêu cợt mình , Tương Hiểu Vũ ở trong lòng càu nhàu, vì tránh bị trêu cợt nhiều hơn, Tương Hiểu Vũ nghĩ một lát nói: “Hoàng Thượng, hôm nay ngươi bận rộn  cả ngày, hẳn là mệt mỏi, chúng ta đi ngủ bồi bổ tinh thần rồi mai lại nói chuyện tiếp đi.” Nói xong y không đợi Mạc Dương Thần kịp phản ứng liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Có Mạc Dương Thần cam đoan nên Tương Hiểu Vũ cũng thả lỏng ra, dù sao thân thể còn đang rất mệnh mỏi, không quá lâu, y liền bị thần ngủ gọi đi, chìm vào giấc mộng đẹp. . . . . .

Từ tiếng hô hấp có quy luật của Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần  biết con cả nhỏ bên cạnh đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng xoay người, không kinh động Tương Hiểu Vũ mà ôm y vào lòng. Hắn không thích ôm một người ngủ như vậy, ngay cả Trầm Viện ( quý phi nương nương )hắn sủng ái  nhất cũng chưa từng làm vậy, nhưng Tương Hiểu Vũ lại khiến hắn sinh ra loại xúc động này.

Mà trên thực tế cũng chứng minh ôm Tương Hiểu Vũ làm hắn có một loại cảm giác an ổn mà hắn chưa từng trải nghiệm, hắn không biết đây có phải là yêu mà sư huynh từng nhắc tới hay không, hắn chỉ biết là giờ này khắc này hắn đã không thể thả con cá nhỏ tham tài trong lòng ra được nữa. . . . . .

Mộng đẹp thoải mái luôn rất ngắn ngủi, tiết tấu quen thuộc của cuộc sống làm Tương Hiểu Vũ chuyển tỉnh, mắt vừa mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần sát mình của Mạc Dương Thần, nhịn không được ở trong lòng tán thưởng, Hoàng Thượng thật đẹp trai a! Khó trách hậu cung tần phi từng gặp hoàng thượng đều sẽ ngày đêm hy vọng hoàng thượng tuyên gọi.

Y vươn ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào  ngũ quan của Mạc Dương Thần, ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay chạm vào lưu luyến quên về. . . . . .

Mãi đến khi. . . . . . Chu Tề đến bên giường quỳ xuống, cách một tấm màn cung kinh thỉnh an: “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thỉnh Hoàng Thượng thức dậy, để nô tài hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt chải đầu thay y phục tảo triều.”

Đầu Mạc Dương Thần hơi động vài cái, Tương Hiểu Vũ biết hắn sắp tỉnh, vì thế trước khi hắn mở mắt ra, y quyết đoán nhắm mắt lại—— giả bộ ngủ! Y nào biết đâu rằng, kỳ thật lúc y lấy tay chạm vào hắn, Mạc Dương Thần cũng đã đã tỉnh lại, hắn giả vờ ngủ là vì không muốn làm con cả nhỏ này xấu hổ mà thôi.

Mạc Dương Thần thật cẩn thận rút cánh tay từ dưới cổ Tương Hiểu Vũ ra nhẹ nhàng bước xuống giường.

Lúc này Tương Hiểu Vũ mới biết được nguyên lai chính mình ngủ trên cánh tay của  Mạc Dương Thần , khó trách mình lại thấy cái ‘ gối đầu ’ kia đặc biệt ấm áp thoải mái.

Rửa mặt chải đầu xong, trước khi bước ra tẩm cung, Mạc Dương Thần  giao một phần thánh chỉ cho thái giám Chu Tề phân công hầu hạ Tương Hiểu Vũ —— Thượng Đức, bảo hắn chờ Tương Hiểu Vũ tỉnh lại rồi tuyên đọc. Dù sao Chu Tề là tri kỷ thái giám của Mạc Dương Thần, không thể để ông chiếu cố Tương Hiểu Vũ mãi được. Sau đó kề vào tai Thượng Đức công đạo vài chuyện khác.

Nghe Mạc Dương Thần  công đạo xong, Thượng Đức thiếu chút nữa bị doạ ngốc, hoàn hảo hắn tính tình xem như khôn khéo, “Vâng, Hoàng Thượng, nô tài nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng.”

Phân phó Thượng Đức xong, Mạc Dương Thần đi ra ngoài tẩm cung, “Ba! Ba! Ba!” Vỗ tay ba lần, một ám vệ từ bên cạnh cửa xuất hiện, quì một gối, hai tay ôm quyền, “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Mạc Dương Thần  từ ống tay lấy ra một phong thư giao cho gã, “Trẫm muốn ngươi làm những chuyện đã viết trong này, chọn người phải cẩn thận chọn lựa.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui.” Lời vừa nói dứt, gã liền biến mất trước mắt Mạc Dương Thần.

Hết đệ nhị thập bát chương

Bình luận





Chi tiết truyện