chương 1/ 19

Tháng chín, trời lạnh rất thu.

Một tiếng thở dài lo lắng, lại từ lầu hai long môn khách sạn, trong cánh cửa sổ khắc hoa mẫu đơn nhẹ nhàng đi ra.

Cánh tay ngó sen bạch ngọc chính là không để ý tựa trên ngưỡng cửa sổ. Xem cái tay kia, từ ngón tay đầy sức sống đến cẳng tay trắng nõn, tất cả đều là da mịn thịt mềm, tinh tế mềm mại đến dường như không có đầu khớp xương.

Chủ nhân của cánh tay ngó sen, mặc y phục cao quý rực rỡ, y phục bên trong gấm Vân Namđỏ tươi như máu, y phục bên ngoài tố sa* mỏng manh như khói, tôn lên làn da bạch ngọc của nàng, mắt như sao Mai, quả thực minh diễm vô trù**.

(* tố sa: y phục màu trắng.)

(** minh điễm vô trù: xinh đẹp khôngai bằng —->theo ta hiểu nha^^!)

Một cô nương đặc biệt khác ngồi trên chiếu, nghe tiếng thở dài kia không khỏi ngẩng đầu lên, ôn nhu mở miệng: “Vô song, óc đậu phụ đường phèn phù dung không hợp khẩu vị ngươi sao?” La Mộng hỏi.

” Hợp nha!”

” Vậy ngươi vì sao thở dài?” La Mộng đặt canh ngọt xuống, nha hoàn lập tức đưa khăn nóng, hầu hạ chủ tử lau tay.

Long Vô Song lại là thở dài.

” Ta đang đợi.” Nàng tựa bên cửa sổ, vẫn như cũ nhìn cổng thành xa xa.

” Chờ cái gì?”

” Chờ nguyên liệu nấu ăn hạng nhất sau cùng của Thao Thiết* yến nha!”

(*Thao Thiết: tên một giống ác thú. Ngày xưa dùng làm cái tiếng riêng để gọi những kẻ hung ác, tham ăn tham uống.)

Long Vô Song cuối cùng quay đầu, có chút suy nghĩ nói: “Ngươi cũng biết, chờ là người rất chịu đựng, cũng người rất đau khổ.” (đại ý câu này chính là sự chờ đợi khiến người ta rất mệt mỏi và đau khổ)

Bạch y nữ tử hạ đôi mắt đẹp xuống, môi hồng phấn khẽ nói: “Ta biết.”

” Ai, khổ cực nhiều năm như vậy, mắt thấy vạn sự đã chuẩn bị chỉ thiếu nguyên liệu nấu ăn hạng nhất sau cùng này, sao ta không nóng lòng chứ?”

” Không phải nói, nguyên liệu nấu ăn kia cũng nhanh thuận lợi sao?”

“Chính là nhanh.” Long Vô Song quay đầu lại, nhưng vô số lần nhìn phía cổng thành. “Cho nên ta mới càng trông chờ mòn mỏi, sống một ngày bằng một năm nha.”

Nhìn dáng điệu sốt ruột của bạn tốt, La Mộng môi hồng phấn khẽ hất lên.

“Ngươi đừng luôn luôn đem tâm tư kia để ở trên, thời gian gặp qua mau chút. Trông ngươi giống như hòn vọng phu, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang đợi tình lang chứ!”

” Tình lang trọng lượng giá trị mấy cân mấy lượng, có thể ăn sao? Khư!” Long Vô Song xoay người lại thối một tiếng, còn muốn lại niệm, khóe mắt lại chăm chú nhìn thấy, cổng thành xa xa một người thân thanh y*, ra roi thúc ngựa vội vã đến, tốc độ giống như sáu trăm dặm, cước cấp bách đệ trình kim bài.

Người nọ bay như tên bắn đi tới trước cửa khách sạn bình dân, con ngựa hí một tiếng, người lập tức dựng lên kinh sợ.

(* Thanh y: trang phục màu xanh)

” Long cô nương, Long cô nương!” Thanh y nam tử khẩn cấp hô to.

Long Vô Song hai mắt sáng ngời, hai tay chống bệ cửa sổ, nửa thân thể đều lộ ra ngoài cửa sổ, vội vàng nóng vội hỏi: “Thế nào? Thế nào?”

” Cha ta muốn ta đến thông tri ngươi, thời cơ đã tới rồi!”Nam tử ngửa đầu phất tay.

” Thật tốt quá, ta lập tức chạy đi!” Long Vô Song hưng phấn mặt ửng đỏ, cũng bất chấp cùng La Mộng cáo biệt, thì vội vã xuống lầu, còn hướng khách điếm giương giọng gào to: “Dẫn ngựa đến! Mặt đen, mặt trắng, mau ra đây!”

Trù bị nhiều năm, Thao Thiết yến vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gạo tốt!

Nàng tốn kém vạn lượng hoàng kim, tốn thời gian ba năm, cuối cùng thỉnh Trần gia làm nghề nông thời Ngũ Đại hành động, trải qua nhiều lần thử nghiệm lúc này mới nghiên cứu ra cây lúa cực phẩm.

Gạo này lóng lánh trong sáng, ngọt ngào như hạt trân châu, hương trơn bóng giống như sữa, vào miệng mang theo mùi thơm ngát đặc biệt nhàn nhạt, khi nếm duy nhất có mỹ vị duy nhất, khi phối với món ăn chẳng những sẽ không đoạt hất sự tao nhã của đồ ăn, ngược lại tăng thêm hương vị của nó, loại cây lúa cực phẩm này quả thực chính là vì nàng, vì Thao Thiết yến mà tồn tại nha!

Nghĩ đến một mẫu ruộng lúa kia, cây lúa no đủ, ngay giữa mặt trời chiều hướng nam, theo gió như sóng tầng tầng thay phiên cuồn cuộn. Không khí bốn phía ruộng lúa trong, chắc chắn cũng tràn đầy hương vị gạo mới, nàng không khỏi nhiều lần thèm nhỏ dãi, có chút choáng váng.

Gã sai vặt của Long môn khách sạn, cấp tốc dắt đến tuấn mã Tây Vực tiến cống. Long Vô Song xoay người lên, một lòng sớm đã bay đi hướng nam.

Bên trong cánh cửa khách sạn bình dân đi ra hai gã đàn ông đi theo nàng phía sau, từng người bước lên tuấn mã, trong đó một gã mặc hắc y, lưng đeo đại đao; Còn lại là một vị khác tóc trắng, mặc bạch y, bàn tính gỗ đen cũng không rời khỏi người.

Long Vô Song một kéo dây cương, mềm mại quát một tiếng.

” Chúng ta đi!”

Ba con tuấn mã chạy như bay, trong nháy mắt thì ra khỏi cửa thành, sớm hướng nam đi.

Bình luận





Chi tiết truyện