chương 3/ 6

Dịch giả : anubis1603

Trên đường đi, vì thời gian gấp gáp, Tử Linh cùng Hàn chánh Hiên cùng cưỡi chung một con ngựa, Đông Phương Thế Vũ tự cưỡi một con, quất roi phi tốc, rất ít nghỉ ngơi. Trong lúc đó, có rất nhiều chú chim nhỏ không rõ tên đậu trên vai Đông Phương Thế Vũ, truyền lại tin tức của Đông Phương Vũ Tình, nàng còn đang lòng vòng trước cốc chưa vào được.

Nhìn thấy năng lực nói chuyện với nhiều loại chim như vậy, thật sự là khiến cho Tử Linh hâm mộ không thôi.

Trước một mảng rừng cây tươi tốt, một thiếu nữ y phục màu đỏ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào rừng cây, vênh cái mặt nhỏ đỏ rựng lên đang mắng to:

-"Xú Tà Vương đáng chết, mau cho bổn tiểu thư đi vào, nếu không một mồi lửa, thiêu rụi Quỷ lâm này của ngươi."

Tử Linh biết đã đến nơi rồi.

-"Tình Nhi." Đông Phương Thế Vũ xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới trước người

hồng y thiếu nữ.

-"Ca ca?" Hồng y thiếu nữ nghe tiếng quay đầu lại:

-"Chánh Hiên ca ca? Ngươi là ai? Các ngươi tại sao nhanh như vậy đã tới rồi?" Cuối cùng quay về phía Đông Phương Thế Vũ.

-"Hồ nháo, cũng lớn như vậy rồi mà còn giống lúc nhỏ một dạng, làm việc lỗ mãng như vậy, tại sao không bàn bạc với ta đã chạy đi? Có biết ta đã thêm lo lắng hay không?"

Đông Phương Thế Vũ tiến lên cầm lấy cổ tay Vũ Tình, rất tức giận trách cứ.

-"Ta cũng là lo lắng bắt được Tuyết linh ngọc, sợ theo như lời ngươi nói, ngươi không cho ta tới." Đông Phương Vũ Tình nhìn ca ca phát hỏa khí lớn như vậy, biết rằng tự mình có phần phạm sai lầm, cúi đầu xuống thanh âm càng nói càng nhỏ.

-"Biết ta không cho ngươi tới ngươi vẫn tới, Tuyết linh ngọc kia là ngươi nói bắt được thì có thể bắt được sao? Mau một chút quay về cho ta, đây không phải là chỗ trẻ con như ngươi nên đến." Đông Phương Thế Vũ một bên trách cứ muội muội một bên lôi nàng đến trước ngựa.

-"Ta không trở về, Tuyết linh ngọc ta còn chưa cầm được trong tay, hơn nữa nàng cũng là nữ hài tử nha." Đông Phương Vũ Tình dẩu miệng, dùng tay kia chỉ vào Tử linh đang mỉm cười một bên, rất không phục, cũng là không có lên ngựa.

-"Tử Linh là thần y, lại là nghĩa nữ của Tà Vương, hơn nữa có hai người chúng ta ở đây ngươi cứ yên tâm quay về đi." Hàn chánh Hiên bình tĩnh nói:

-"Uyển Nhi bệnh nặng mới khỏi, ngươi nên khẩn trương trở về chiếu cố nàng." Hắn biết Vũ Tình rất yêu thương muội muội.

-"Bệnh của Uyển Nhi khỏi rồi?" Đông Phương Vũ Tình mở to mắt, nhìn Hàn Chánh Hiên có phần không tin. "Nhưng mà......"

-"Đừng nhưng mà nữa, nói ra thì dài lắm, đợi chúng ta về nhà nhất thiết nói lại cho ngươi." Đông Phương Thế Vũ ôm lấy Đông Phương Vũ Tình một cái, dìu nàng ngồi lên lưng ngựa:

-"Nhớ kỹ, trước khi chúng ta quay về, ngươi phải bảo hộ Uyển Nhi cho tốt."

Không đợi Đông Phương Vũ Tình tiếp hỏi han lần nữa, giơ chưởng vỗ xuống mông ngựa "Ba". Con ngựa nếm đau, hí dài một tiếng, dũng mãnh chạy đi.

Đông Phương Thế Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay lại hai người nói:

-"Chạy mấy ngày đường rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, ta đi kiếm ít củi khô rồi quay lại."

TỬ Linh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng cảm thán: "Nắng chiều đẹp quá, ta lần đầu tiên nhìn được cảnh mặt trời lặn rõ ràng như vậy, nguyên lai lại có thể là đẹp như vậy." Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cảm thán thở dài một câu:

-"Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn."

(dg:Cái này chắc là thơ đó)

Tịch dương vô cùng đẹp

Chỉ tiếc sắp hoàng hôn

-"Lại nghĩ ngợi gì vậy?" Hàn chánh Hiên đi tới phía sau Tử Linh, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Tử Linh.

Tử Linh gối đầu lên vai Hàn chánh Hiên, cảm giác được sự phóng túng chưa bao giờ trải qua:

-"Hiên, ngươi vẫn sẽ cùng ta xem tịch dương chứ?"

-"A a, vẫn xem? Vậy không thành pho tượng , ta sẽ cùng ngươi cả đời, ngươi muốn xem lúc nào chúng ta sẽ xem lúc đó."

Hàn chánh HIên áp má vào tai Tử Linh, chóp mũi truyền đến từng trận mùi thơm ngào ngạt.

Tử Linh quay đầu lại, hai tay ôm lấy cổ Hàn chánh Hiên:

-"Hiên, ngươi có thích ta không?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Hàn chánh Hiên mỉm cười khẽ nhéo cái mũi thanh tú nhỏ nhắn của nàng:

-"Thích, đương nhiên là thích, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, cũng đã thích rồi."

-"Vì sao thích ta?" Tử LInh có chút kích động, lại có chút phần băn khoăn:

"Nhưng ta không xinh đẹp lại không ôn nhu."

Hàn chánh Hiên khẽ hôn lên khuôn mặt nàng, nhìn thẳng vào hai mắt nàng rất chăm chú, nói với nàng:

-"Thích một người là không có lý do, nếu như ngươi muốn ta sẽ nói ra, ta nói cho ngươi, ta thích sự hoạt bát của ngươi, thích cá tính của ngươi, thích cái thần thái trầm ổn lúc chữa bệnh cứu người của ngươi, thích lúc ngươi quan tâm ta, biểu hiện ra lo lắng, thích ưu điểm của ngươi, cũng thích khuyết điểm của ngươi, không cần ngươi phải là xinh đẹp, chỉ cần ta biết ta thích ngươi là đủ rồi."

-"Hiên" Nghe xong Hàn chánh Hiên trực tiếp thổ lộ như vậy, Tử Linh cảm thấy hai mắt có chút ươn ướt.

Đông Phương Thế Vũ đi kiếm củi về chất trên mặt đất nhóm lửa, nhìn hai người nói chuyện một bên, không có tới quấy rầy.

"Nguyên lai hai người bọn họ có quan hệ, đã thân mật như thế rồi." Đông Phương Thế Vũ tự mình suy ngẫm, lại nghĩ đến muội muội một chút, thở dài một hơi, nhìn đống lửa suy tưởng đến thẫn thờ.

-"Lại đây."Hàn chánh Hiên lôi kéo tay của Tủ linh ngồi vào cạnh đống lửa, ôm Tử Linh vào trong lòng:

-"Để ta kể cho ngươi chuyện xưa của ta."

Tử Linh tựa vào lồng ngực Hàn chánh Hiên lẳng lặng lắng nghe.

-"Nhà ta là một gia tộc lớn, trong nhà có cha, mẹ, mẹ hai và một đệ đệ. Người hầu có đến mấy trăm người. Cha mẹ đều rất thương yêu ta, cho nên đối với ta kỳ vọng cũng lại rất cao, cả ngày giam ta trong thư phòng đọc sách viết chữ, cũng không cho chúng ta đi ra ngoài đường chơi đùa.

Năm ấy ta 13 tuổi, đệ đệ Tiểu Kỳ 4 tuổi, một buổi trưa, phụ thân đi ra ngoài làm việc còn chưa về, mẹ và mẹ hai cũng đang nghỉ ngơi, ta thừa dịp người khác đều không chú ý liền len lén dẫn đệ đệ ra ngoài chơi đùa.

Hậu viện có một gốc cây mận, quả mận mới chín vừa to vừa tròn, thật xa đã có thể nhìn thấy một đám quả xanh. Ta tối mắt trèo lên cây hái quả mận, hái được quả mận ném cho đệ đệ dưới gốc cây nhặt lấy. Ta nhìn mọi chỗ trên cây, có một quả mận xanh vừa to vừa xanh(lục) phát ra lục quang cuồn cuộn, dường như giống lúc ta thăp đèn một dạng lập lòe lập lòe. Ta không suy nghĩ nhiều, lại trèo lên.

-"Ca ca cẩn thận"

'Rắc' một tiếng, ta biết cành cây bị gẫy, không kịp nghĩ nhiều, ta rơi xuống. Chỉ nghe thấy Tiểu Kỳ ''A....'' một tiếng, ta đã hôn mê.

Hàn chánh Hiên nhắm chặt hai mắt, đầu my nhíu lại, vẻ mặt thống khổ.

- "Hiên." Tử Linh đưa tay từ từ vuốt ve hai hàng lông mày của hắn.

Hàn chánh Hiên hít một hơi thật sâu, cầm tay nàng đặt trước ngực nói tiếp:

-"Đợi lúc ta tỉnh lại, đã được người bế vào trong phòng. Ta cũng không lo ngại, mà Tiểu Kỳ lại bị ta ngã đè lên gãy mất hai chân. Mặc dù trên người không có lưu lại bất cứ vết thương nào nhưng là một đôi chân rút cuộc không thể đứng lên. Bao nhiêu năm rồi, tìm rất nhiều danh y, dùng rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể chữa trị cho chân của Tiểu Kỳ. Cha, mẹ, mẹ hai, Tiểu Kỳ bọn họ cho tới giờ không có trách ta, nhưng là nhìn thấy bọn họ thống khổ, bất đắc dĩ, ánh mắt bất lực, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình, là ta không tốt, là ta đè lên chân của hắn, là ta làm hại Tiểu Kỳ cả đời không thể đứng lên bước đi."

Tử Linh ngồi ở một bên, đổi lại tư thế, ôm lấy cả người Hàn chánh hiên đang run rẩy, ôm lấy đầu hắn vào ngực mình, nhẹ nhàng lau nước mắt đang đọng trên mặt Hàn chánh hiên, không ngừng ôn nhu thủ thỉ:

-"Không có việc gì, có ta đây, yên tâm, ta chính là thần y nha, ngươi lại tìm được ta rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho Tiểu Kỳ lại có thể đứng lên. Yên tâm, được rồi, tin tưởng ta, không sao đâu."

Nghe được những lời an ủi của nàng, trống ngực bình ổn trở lại, Hàn chánh Hiên dần dần không còn run rẩy nữa, an tâm ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người liền lục tục tỉnh lại, nghỉ ngơi ăn lương khô, chuẩn bị vượt cửa ải thứ nhất.

Đông Phương Thế Vũ phía trước, Tử Linh ở giữa, Hàn chánh Hiên ở phía sau, ba người trước sau tiến vào rừng rậm. Đi tới ngã rẽ đầu tiên, Đông Phương Thế Vũ không an tâm dặn dò hai người lần nữa:

-"Sau khi vào cửa, vô luận thấy cái gì, nghe cái gì, đều phải theo ta, không được rời đi, không được đụng chạm, không được quay đầu lại."

Hai người gật đầu:

-"Đông Phương Thế Vũ, ngươi cũng phải cẩn thận." Tử Linh quan tâm nói, không muốn bất luận kẻ nào gặp chuyện không may.

Đông Phương Thế Vũ ánh mắt phức tạp nhìn nàng một chút rồi sau đó lại khoát nhiên cười nói:

-"Cám ơn" xoay người hướng con đường phía trái đi đến.

Vừa vào bên trong, ba người liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người. Hai bên xếp đầy một loạt kim thụ ngân thụ, trên cây mọc đầy quả to quả nhỏ toàn trân châu, phỉ thúy, mã não, toản thạch đều là trân quý bảo thạch.

Từng viên dưới ánh sáng mặt trời phát ra quang mang chói mắt.

-"Oa, cái này chẳng lẽ là bảo tàng của Tà Vương?" Tử Linh hai mắt đều hoa lên.

-"Cái này là huyễn tượng, chiến tuyến chính là lòng tham một mặt trong nhân tâm." Hàn chánh Hiên cân nhắc bốn phía.

-"Sống không lấy được, chết không mang theo, một người giàu có, chết đi còn không phải giống nhau, có được quá nhiều tài

phú, vị tất đã là chuyện tốt."

Đông Phương Thế Vũ chỉ lúc đầu ngây ngốc một hồi, lập tức đã khôi phục bình thường, không để vào mắt tiếp tục đi lên:

-"Theo lên" Âm thanh trầm thấp, mặc dù không lớn nhưng rất rõ ràng.

-"Cảnh sắc đẹp như vậy, không xem đáng tiếc quá." Tử Linh phải nhìn chút, trái xem một tý, mặc kệ cái gì ảo ảnh hay không ảo ảnh, chỉ hận hai mắt cũng không đủ để nhìn.

-"Lại nhìn, cẩn thận bị chúng nó làm lóa mắt của ngươi." Hàn chánh Hiên buồn cười lắc đầu, một tay che mắt Tử Linh, một tay kéo nàng đi lên trước.

-"A" Tử Linh không dám nói cái gì nữa, trái lại tùy ý để Hàn chánh Hiên bưng hai mắt nàng đi lên phía trước.

Chỉ một lúc sau, đi tới ngã rẽ thứ hai. Đông Phương Thế Vũ không do dự đi tới.

Lần này hiện ra trước mắt lại là một cảnh tượng khác, một bức vô cùng kỳ quái dị thường.

Cự hình ngô công cao hơn 9 thước đang huy vũ những cái chân dài của nó, quái thú đầu ưng thân sư tử đang huy động hai cánh, quay vào nhau phun ra hỏa diễm phẫn nộ. Các loại quái vật xấu xí cùng lệ quỷ vây quanh bốn phía bọn họ.

Tử Linh rụt cổ lại, cẩn thận thăm dò nhìn xung quanh vừa lúc nhìn lên một tên quỷ phía trước đang tới. Nó không có thiên linh cái, một đầu bết tóc, chỉ có nửa bộ phận, hẳn là chỗ ở đỉnh đầu phơi bày ra não tương màu trắng, lượng lớn máu phún ra, máu tươi như suối nhỏ chảy loang trên trán hắn, sền sệt chảy qua mũi và môi, cổ, ngực, vai...chảy tới mặt đất. Khi hắn muốn mở miệng cười, máu lại chảy vào trong miệng hắn, làm hàm răng nhuộm một màu huyết hồng.

-"A...." Tử Linh kinh sợ kêu lên, bưng kín hai mắt.

-"Linh nhi sao thế?" Đông Phương Thế Vũ dừng bước, khẩn trương hỏi, chế trụ ý muốn quay đầu lại.

-"Nàng không sao, chỉ bất quá là bị hù dọa thôi, chúng ta tiếp tục đi." Hàn chánh Hiên một bên tỉnh táo trả lời một bên ôm lấy eo Tử Linh.

-"Hiên, ngươi không phải nói ta không khai mở thiên nhãn thì không nhìn thấy quỷ sao? Tại sao ta vẫn thấy được chúng nó?"

Thân thể Tử Linh không chịu khống chế lách tránh ra.

-"Chúng nó đều là thứ sợ hãi nhất trong tâm lý con người, cũng là ảo ảnh." Hàn chánh Hiên cúi đầu ghé vào tai Tử Linh nói:

-"Sợ hãi thì nhắm mắt vào, tựa vào người ta, ta dẫn ngươi đi."

Đông Phương Thế Vũ sau khi nghe được phía sau hai người đã khôi phục bình tĩnh, bước nhanh về phía trước:

-"Địa phương quỷ quái này, thật không phải là người ngốc, không biết chốc lát lại sẽ xuất hiện cái thứ quái quỷ gì nữa."

Rất nhanh, bọn họ đi tới ngã rẽ thứ ba....

Bình luận





Chi tiết truyện