chương 5/ 14

Lily khiếp đảm khám phá ra rằng Alex rất lão luyện với các quân bài. Hơn cả lão luyện. Để đánh bại anh, cô cần thiết phải chơi gian. Cô sử dụng cái cớ là hướng dẫn thêm cho Henry để lén lút nhìn trộm quân bài đầu tiên trong bộ bài. Đôi khi cô chia quân thứ hai, hoặc từ dưới cùng. Một hay hai lần gì đó cô dùng những động tác tráo bài đặc biệt để xếp bài gian lận, một thứ cô đã học được từ Derek sau hàng giờ luyện tập trước gương. Nếu Alex có nghi ngờ thì anh cũng giữ im lặng....là thế, cho đến khi trò chơi gần kết thúc.

“Giờ thì đây,” Lily nói với Henry trong lần tráo bài cuối cùng, “là một thủ thuật hai mặt, trong đó quân át vừa có thể được tính là một hoặc mười một. Chiến thuật tốt nhất của em là cố đếm được cao nhất có thể. Nếu thế không được, định giá trị của con át là một.”

Theo hướng dẫn cô, Henry búng một quân bài và cười toe toét hài lòng. “Hai mươi,” cậu bé nói. “Không ai có thể đánh bại nó.”

“Trừ phi,” Alex nhận xét khô khốc, “cô Lawson bằng cách nào đó sản sinh ra được một trường hợp hiếm có.”

Lily thận trọng liếc qua anh, băn khoăn có phải anh đã thấy cô chơi gian không. Chắc hẳn rồi. Không thể còn cách giải thích nào khác cho nét mặt cam chịu của anh. Với vài cái búng ngón tay của cô, quân bài cuối cùng được chia và trận đấu kết thúc. “Henry thắng lượt này.” Cô nói vui vẻ. “Lần tới chúng ta sẽ chơi ăn tiền đấy, Henry.”

“Có chết cũng không đâu!” Alex nói.

Lily cười lớn. “Đừng có tức giận lên, Wolverton. Tôi chỉ có ý đánh cược một hoặc hai siling gì đó thôi, chứ không lừa cậu bé tội nghiệp này cả khoản thừa kế của cậu ấy đâu.”

Henry đứng dậy và vươn vai với một tiếng rên nhẹ. “Lần tới hãy chơi ở một cái bàn nhé, ngồi trên ghế,” cậu bé gợi ý. “Cái sàn này cứng điên lên được!”

Alex nhìn cậu bé quan tâm ngay lập tức. “Em thế nào?”

“Em ổn,” Henry mỉm cười khi cậu hiểu nỗi lo lắng của Alex. “Nó ổn mà, Alex. Thực đấy.”

Alex gật đầu, nhưng Lily chú ý thấy cùng biểu hiện lo lắng đã ở trong đôi mắt tái nhợt của anh tối qua. Nó vẫn ở đó thậm chí cả sau khi Henry đã rời đi với dáng đi khá là cứng nhắc. “Gì thế?” Lily hỏi. “Sao ngài lại hỏi Henry -”

“Cô Lawson,” Alex ngắt ngang, đứng dậy và với tay xuống cho cô. “Tôi chưa từng thấy một phụ nữ chơi gian với những kỹ năng tốt đến vậy.”

Cô bị phân tâm ngay tức khắc. “Hàng năm trời luyện tập,” cô thú nhận khiêm tốn.

Đột nhiên Alex cười toe toét, thích thú với vẻ thiếu hụt hoàn toàn nỗi xấu hổ của cô. Hàm răng trắng của anh lóe sáng trên khuôn mặt vàng rực rỡ. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay, anh kéo cô đứng dậy. Anh lướt một cái liếc nhanh xuống cơ thể mảnh mai của cô. “Tôi cho rằng cô nhất thiết phải thắng một cậu bé mười hai tuổi?”

“Đó không phải mục đích của tôi. Ngài mới là người tôi muốn đánh bại.”

“Tại sao?”

Đó là một câu hỏi hay. Việc cô thắng hay thua một trò chơi với anh đáng nhẽ không nên quan trọng tí nào. Không thoải mái, Lily đáp trả cái nhìn chằm chằm màu bạc của anh, thật lòng mong mỏi cô có thể giữ nguyên sự lạnh nhạt đối với anh. “Nó chỉ dường như là điều phải làm.”

“Việc thử một trận đấu trung thực một ngày nào đó có thể thú vị đấy,” anh nhận xét. “Nếu cô có khả năng làm thế.”

“Hãy chơi trung thực ngay bây giờ, đức ngài. Người thua phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào người thắng đưa ra.” Cô khéo léo ném hai quân bài lên sàn, một hạ xuống nằm ngửa ở chân anh. Một con bảy. Quân còn lại nằm xuống trước cô. Một con Q.

Alex xem xét cái đầu cúi xuống của Lily khi cô liếc những quân bài. Cô đang đứng gần anh. Bất chợt anh tưởng tượng ôm lấy đầu cô trong bàn tay mình, hạ đầu xuống để chà xát miệng và mũi anh vào những lọn tóc xoăn đen óng ả của cô, hít thở trong mùi nước hoa của cô, làn da cô...anh tưởng tượng mình quỳ xuống, kéo hông cô tới trước cho đến khi anh lạc mất mình trong hơi ấm của cơ thể cô. Cảm thấy mình bắt đầu đỏ bừng và căng cứng, anh cố xua đi cái hình ảnh cấm đoán ấy khỏi trí óc. Anh đấu tranh để tự kiềm chế. Khi cô ngước lên nhìn anh, anh chắc chắn rằng cô có thể nhận ra dòng chuyển biến suy nghĩ đáng xẩu hổ của anh. Thật lạ là, cô dường như không chú ý thấy gì cả.

“Một quân nữa chứ?” Lily hỏi. Anh gật đầu. Anh lấy quân bài đầu tiên trong bộ bài với sự cẩn thận quá mức và thả nó rơi xuống sàn nhà. Một quân mười.

“Tiếp đi,” anh nói.

Một cách khéo léo Lily rút quân tiếp theo cho mình, và toe toét khi thấy nó là quân chín. “Tôi thắng, Wolverton. Giờ thì hãy nói cho tôi nghe xem tại sao ngài lại trông lo lắng đến thế cho Henry ngay đi - không, nói cho tôi nghe xem tại sao ngài lại đưa cậu bé từ trường về nhà. Vì điểm số của cậu bé à? Có phải cậu bé đang có -”

“Đến nay đó là ba câu hỏi rồi,” Alex ngắt ngang mỉa mai. “Và trước khi tôi trả lời, tôi muốn biết sao cô lại có hứng thú đến vậy.”

“Tôi thích cậu nhóc,” Lily đáp lại nghiêm trang. “Tôi đang hỏi vì quan tâm thực sự.”

Anh xem xét điều đó. Việc cô đang nói thật là hoàn toàn có thể. Cô và Henry dường như rất vui vẻ với nhau. “Không phải vì điểm của nó,” anh nói cộc cằn. “Henry đã vướng vào vài rắc rối. Muộn học, những trò láu cá, những thứ thông thường. Ông hiệu trưởng đã ‘kỷ luật’ nó...” Quai hàm của Alex rắn lại.

“Đánh đòn ư?” Lily nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngoảnh đi của anh. Ở góc độ này các đường nét của anh đặc biệt thô ráp, gây cho anh cái vẻ ngoài của một vị thần rừng vàng rực. “Đó là lý do cậu bé thường đi cứng nhắc như thế. Nó rất tệ, phải không?”

“Phải, nó rất tệ.” Giọng anh cộc lốc. “Tôi đã muốn giết Thornwait. Tôi vẫn muốn.”

“Ông hiệu trưởng á?” Bất chấp sự khinh ghét của cô đối với bất kỳ kẻ nào có thể trao đi sự tàn bạo đến vậy đối với một đứa trẻ, Lily gần như tội nghiệp ông ta. Cô nghi ngờ rằng Thornwait không thể thoát ra dễ dàng vì những gì ông ta đã làm.

“Henry đã trả đũa bằng cách đốt một chồng thuốc súng dưới cửa trước nhà Thornwait,” Alex tiếp tục.

Lily bật cười với điều đó. “Tôi sẽ không mong kém hơn từ cậu bé!” Sự thích thú của cô nhanh chóng tắt ngóm khi cô xem xét khuôn mặt cứng rắn của Alex. “Nhưng ngài phiền lòng vì một thứ gì khác nữa...nó hẳn là...là Henry không kể với ngài về những gì đã xảy ra?” Cô đọc được câu trả lời trong sự im lặng của anh.

Ngay lập tức cô hiểu. Alex, với cảm giác trách nhiệm quá đáng của anh đối với tất cả mọi người và tất cả mọi thứ, sẽ đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu mình. Rõ ràng là anh mê mẩn cậu bé. Đây sẽ là cơ hội hoàn hảo cho cô xoáy con dao và khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn cả bây giờ nữa. Thay vì thế cô thấy mình cố làm dịu cảm giác tội lỗi của anh.

“Tôi không ngạc nhiên,” cô nói như một sự thật hiển nhiên. “Phần lớn các cậu bé ở tuổi Henry đặc biệt kiêu hãnh, ngài biết đấy. Đừng cố quả quyết là ngài không thế khi còn bé. Tất nhiên Henry sẽ cố tự mình giải quyết mọi thứ. Cậu bé sẽ không muốn chạy đến ngài như một đứa trẻ. Từ những gì tôi quan sát, đấy là điều các cậu nhóc nghĩ.”

“Cô thì biết gì về những cậu nhóc cơ chứ?” anh lầm bầm.

Cô trao cho anh một cái liếc quở trách. “Đó không phải lỗi của ngài, Raiford, dù ngài có rất thích gánh cái tội lỗi đó đi nữa. Ngài có quá nhiều lương tâm đấy – nó gần như tương xứng với kích cỡ cái tôi của ngài.”

“Tôi cần một bài học về lương tâm từ cô cơ đấy,” anh nói chua cay. Nhưng anh nhìn cô mà không có sự thù địch thường thấy, và cái màu xám nhạt sâu thăm thẳm của mắt anh gây ra một cảm giác kỳ lạ chạy lăn tăn dọc người cô. “Cô Lawson...” anh ra dấu tới bộ bài cô cầm. “Cô có muốn chơi một ván thật lòng nữa không?”

“Tại sao?” Mỉm cười, Lily búng một cặp bài khác xuống sàn nhà. “Ngài muốn hỏi câu gì, đức ngài?”

Anh tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Lily có cảm xúc kỳ lạ rằng anh đang chạm vào cô, dù cho họ đang đứng tách biệt. Anh không, tất nhiên rồi, nhưng cô vẫn có cái cảm giác nghẹt thở gảy lên những lời cảnh báo trong ký ức cô...phải, cô đã cảm thấy thế này với Giuseppe...bị đe dọa...bị chi phối.

Alex lờ đi cái cớ của những quân bài, của trò chơi, và quan sát cô chăm chú. “Tại sao cô lại ghét đàn ông?”

Anh không thể ngăn mình đừng hỏi. Sự tò mò đã lớn lên với từng từ anh nghe cô thốt ra, với những cái liếc thận trọng cô đã trao cho anh, bố cô, thậm chí cả Zachary. Cô giữ khoảng cách giữa mình và tất cả những người đàn ông đến gần. Với Henry, tuy vậy, Lily rất khác. Alex chỉ có thể phỏng đoán là do Henry quá trẻ để Lily coi như một mối đe dọa. Những bản năng của anh bảo anh rằng Lily đã bị lợi dụng trong quá khứ, thường xuyên đủ để cô tiến đến xem đàn ông như kẻ thù để sử dụng và thao túng.

“Tại sao tôi ....” Giọng của Lily trệch đi trong sự im lặng sửng sốt. Chỉ có Derek từng có thể tước hết mọi vũ khí của cô với vài từ ngữ. Sao anh lại hỏi một điều như thế? Chắc chắn anh không có thích thú cá nhân nào với những cảm xúc của cô. Anh hẳn phải hỏi vì đã cảm thấy rằng bằng cách nào đó nó sẽ khiến cô đau đớn, đồ con hoang.

Và anh đúng...cô có ghét đàn ông, mặc dù cô chưa bao giờ nói ra lời, thành tiếng hay gì đó khác. Sao cô lại phải cảm thấy vô cùng tuyệt diệu thích thú về họ chứ? Bố cô cứ lờ cô đi, hôn phu của cô đã phản bội cô, Giuseppe đã lạm dụng lòng tin khó lòng đạt được của cô. Những tên đàn ông đã cướp đi đứa con của cô. Thậm chí cả tình bạn của cô với Derek, như nó vẫn thế, đã bắt đầu bằng hăm dọa. Đa số bọn họ đều là quỷ dữ cả!

“Tôi đã có đủ trận đấu chiều nay rồi,” cô nói và thả rơi bộ bài, để mặc nó rải rác. Quay đi thật nhanh, cô rời khỏi phòng trưng bày. Cô nghe thấy tiếng chân Alex đằng sau cô. Anh với tới cô trong ba sải chân dài.

“Cô Lawson -” Anh túm lấy cánh tay cô.

Cô xoay ngoắt lại, kịch liệt giật ra khỏi tay anh. “Đừng có chạm vào tôi,” cô rít lên. “Đừng có bao giờ chạm vào tôi nữa!”

“Được rồi,” anh nói bình tĩnh. “Trầm tĩnh lại đi. Tôi không có quyền gì để hỏi.”

“Đó có phải một dạng xin lỗi không?” Lồng ngực cô phập phồng với sức mạnh cơn tức giận của cô.

“Phải.” Alex đã không lường trước việc sẽ gợi lại nỗi đau của cô với câu hỏi của anh. Thậm chí bây giờ Lily cũng đang vật lộn để kiểm soát mình. Thường thì cô tự tin đến mức xấc xước. Lần đầu tiên dường như cô thật mỏng manh đối với anh, một phụ nữ nhẹ dạ sống với trạng thái căng thẳng khủng khiếp. “Nó thật không đúng chỗ.”

“Chính xác là vậy!” Lily cào cào tay qua mái tóc cho đến khi những lọn xoăn rơi xuống lộn xộn trước trán cô. Đôi mắt tìm kiếm của cô khóa chặt trên khuôn mặt không thể đọc được của anh. Cô dường như không thể giữ lại một tràng những từ ngữ buộc tội lộn xộn. “Nhưng đây là câu trả lời chết tiệt của ngài. Tôi chưa hề gặp một người đàn ông nào đáng tin cậy. Tôi chưa bao giờ biết đến một kẻ gọi là quý ông nào mà có chút hiểu biết nhỏ nhoi về sự chân thành hay lòng trắc ẩn. Các người đều giống nhau kêu be be về danh dự của mình, trong khi sự thực là -” Đột ngột cô đóng miệng lại.

“Khi sự thực là...” Alex lặp lại, muốn cô nói nốt. Anh muốn biết ít nhất phần nhỏ nhoi này trong toàn bộ sự phức tạp của cô. Chúa ơi, phải mất ít nhất là một đời người mới hiểu được cô.

Lily lắc đầu nhẹ, kiên quyết. Những cảm xúc mạnh mẽ dường như đã rút đi hết một cách kỳ diệu, bởi một sự bướng bỉnh mà Alex đột ngột nhận ra rằng ngang bằng với chính anh. Cô đánh giá anh với một nụ cười xấc xược. “Bỏ đi, đức ngài,” cô nói nhẹ nhàng, và bỏ anh lại đó trong phòng trưng bày rải rác những quân bài vương vãi.

**************************

Có gì đó về buổi sáng nay khởi động một cơn đau nhức nhối trong đầu Lily mà không chịu bỏ đi. Cô dành cả ngày trong sự bầu bạn của Totty và Penelope, nửa lắng nghe cuộc trò chuyện kiểu quý bà của họ. Buổi tối cô cáo lỗi khỏi bữa ăn và gặm nhấm thịt bò nguội và bánh mỳ trên một cái khay trong phòng mình. Sau khi dốc cạn hai ly rượu vang đỏ, cô thay đồ đi ngủ và nằm xuống nghỉ ngơi. Tấm màn treo giường bằng lụa Đa-mát rủ xuống từ một vòng tròn trên đầu, che khuất cô trong bóng tối. Thao thức, cô đổi vị trí, nằm sấp xuống và vòng hai cánh tay quanh chiếc gối ở dưới. Nỗi cô đơn đong đầy ngực cô với một sức nặng ảm đạm, lạnh lẽo.

Cô muốn ai đó để nói chuyện cùng. Cô muốn thổ lộ tâm tư mình. Cô cần cô Sally, người duy nhất đã biết về Nicole. Với sự khôn ngoan sắc sảo và tính hài hước không truyền thống, Sally có thể giải quyết bất kỳ tình huống khó khăn nào. Bà đã trợ giúp bà đỡ lúc Nicole sinh và đã chăm sóc Lily dịu dàng như một người mẹ.

“Sally, cháu muốn con của cháu,” Lily thì thầm. “Ước gì cô ở đây, cô sẽ giúp cháu tìm ra xem phải làm gì. Tiền đã cạn kiệt rồi. Cháu không có ai cả. Cháu đang trở nên tuyệt vọng. Cháu sẽ làm gì đây? Gì đây?”

Cô nhớ việc đi đến chỗ Sally và thú nhận trong một cơn bão đau khổ và xấu hổ rằng cô đã có một người tình, và từ một đêm khoái lạc cấm đoán đó một đứa trẻ đã hình thành. Vào lúc ấy cô đã nghĩ rằng đó là điều tệ nhất từng xảy ra với cô. Sally đã làm dịu cô bằng lý trí. “Cháu đã cân nhắc đến việc cho đứa trẻ đi chưa?” Sally đã hỏi. “Trả tiền cho ai đó để nuôi nó?”

“Không, cháu sẽ không làm thế,” Lily đã đáp lại đẫm lệ. “Đứa trẻ vô tội. Thằng bé – hoặc con bé – không đáng phải trả cho tội lỗi của cháu.”

“Vậy nếu cháu định giữ đứa trẻ, chúng ta sẽ sống lặng lẽ cùng nhau ở Ý.” Đôi mắt của Sally đã sáng rực lên với tình cảnh ấy. “Chúng ta sẽ là một gia đình.”

“Nhưng cháu không thể hỏi xin cô điều đó -”

“Cháu đã không. Cô đã đề nghị. Nhìn cô đây, Lily. Cô là một bà già giàu có có thể làm những gì bà ta muốn. Cô có đủ tiền để đáp ứng nhu cầu của chúng ta. Chúng ta cóc cần quan tâm đến phần còn lại của thế giới và thái độ đạo đức giả của nó.”

Trong sự đau khổ của Lily, Sally đã chết chẳng bao lâu sau khi đứa bé ra đời. Lily đã nhớ bà, nhưng cô cũng đã tìm thấy sự an ủi trong đứa bé của mình. Nicole là trung tâm thế giới của cô, lấp đầy mọi ngày bằng tình yêu và sự ngạc nhiên. Chừng nào cô còn có Nicole, mọi thứ đều ổn cả.

Lily cảm thấy mắt cô rơi lệ, chiếc gối hút hết chỗ nước cay nồng đó. Cơn đau ở đầu cô lan xuống cổ họng khi cô bắt đầu khóc một cách thầm lặng. Cô chưa từng ngã quỵ trước mặt bất kỳ ai, thậm chí cả Derek cũng không. Có gì đó về Derek không cho phép cô yếu đuối. Derek đã nhìn thấy quá nhiều nỗi đau trong đời anh. Nếu anh từng có thể trở nên thông cảm bởi nước mặt phụ nữ, thì khả năng đó cũng đã rời bỏ anh từ lâu lắm rồi. Đau đớn Lily tự hỏi ai đang ở cùng Nicole. Và ai, nếu có bất kỳ ai, an ủi con bé khi nó khóc.

******************

Alex cựa quậy và rên rỉ trong giấc ngủ, bị tóm chặt trong một giấc mơ đau đớn. Bằng cách nào đó anh biết nó không thực sự xảy ra, nhưng anh không thể tỉnh dậy. Anh chìm sâu hơn xuống thế giới đầy sương mù, bóng tối và các chuyển động. Lily ở đó. Tiếng cười nhạo báng của cô vang vọng khắp quanh anh. Đôi mắt nâu rực sáng của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh. Với một nụ cười thích thú xấu xa, cô giữ chặt ánh mắt anh khi hạ thấp miệng xuống vai anh và hơi cắn nhẹ vào da anh. Anh gầm gừ và cố đẩy cô đi, nhưng bất chợt cơ thể trần truồng của cô quyện vào với anh. Tâm trí anh bơi lội trong cảm giác cơ thể mượt mà của cô trượt trên người anh. “Cho em thấy anh muốn gì, Alex,” cô thì thầm với một nụ cười thấu hiểu.

“Tránh xa tôi ra,” anh nói khàn khàn, nhưng cô không nghe, chỉ cười êm ái, và rồi anh ôm ghì lấy đầu cô trong bàn tay mình và đẩy nó xuống chỗ anh muốn miệng cô....ở đó....

Alex giật mình thức dậy hung dữ, thở những hơi thở dốc thô ráp, run rẩy. Anh kéo lê cánh tay mình qua trán. Chân tóc của anh ẩm ướt với mồ hôi. Cơ thể nhức nhối đầy khao khát. Nguyền rủa trong họng đầy tức giận, anh lấy một cái gối, bóp chặt, xoắn nó lại và ném qua phòng. Anh muốn một người phụ nữ. Anh chưa bao giờ tuyệt vọng đến vậy. Cố lờ đi mạch đập dồn dập của mình, Alex hồi tưởng lại lần cuối cùng anh ngủ với một phụ nữ. Không kể từ cuộc đính hôn của anh với Penelope. Anh cảm thấy rằng mình nợ cô lòng trung thành của mình. Anh đã nghĩ rằng một vài tháng độc thân cũng sẽ không giết chết anh. Đồ đần, anh tự bảo mình một cách cáu kỉnh. Đồ đần.

Anh phải làm gì đó. Anh có thể đến phòng Penelope ngay bây giờ. Cô sẽ không thích điều đó. Cô sẽ phản kháng và kêu khóc, nhưng Alex biết anh có thể bắt cô tuân theo ý nguyện của mình. Anh có thể hăm dọa để cô chấp nhận anh vào giường mình. Sau cùng thì, họ sẽ cưới trong có vài tuần nữa.

Ý nghĩ đó thật hợp lý. Ít ra, là có đối với một tên đàn ông đang chết vì thất vọng. Nhưng ý nghĩ làm tình với Penelope....

Tâm trí anh nảy lên trước cái ý niệm ấy.

Nó sẽ mang đến cho anh chút phương thức để giải thoát, tất nhiên rồi.

Không. Đó không phải là những gì anh muốn. Côkhông phải những gì anh muốn.

Có cái quái gì không đúng với mày thế? Alex tự hỏi mình cáu kỉnh, và quăng mình ra khỏi giường. Anh giật mạnh tấm rèm cửa sổ sang một bên để cho ánh trăng chiếu vào căn phòng. Sải bước tới bồn rửa mặt nằm trên một giá đỡ ba chân, anh đổ xuống một ít nước lạnh và tóe vào mặt mình. Những ý nghĩ của anh đã rối tung lên cả ngày hôm nay, từ khi anh gặp Lily. Giá như anh có thể làm dịu ngọn lửa bên trong mình. Giá như anh có thể suy nghĩ một cách sáng suốt.

Anh cần một cốc rượu. Cognac. Không, một chút rượu whiskey Cao nguyên ngon lành mà bố anh đã dự trữ, hoàn toàn trong mờ, có vị của khói và thạch nam. Anh muốn thứ gì đó châm lửa trong cổ họng anh, đốt cháy những ý nghĩ đang hành hạ anh. Mặc một chiếc áo choàng bông xanh dương, Alex sải bước ra khỏi phòng ngủ. Anh đi xuyên qua hành lang dọc nối cánh phía đông với chiếc cầu thang trung tâm khổng lồ.

Bước chân anh chậm lại khi nghe thấy tiếng kọt kẹt lộ ra từ một trong những bậc thang. Anh dừng lại và nghiêng đầu, chờ đợi trong bóng tối. Kọt kẹt. Lại là nó nữa. Có ai đó đang đi xuống cầu thang. Anh biết chính xác đó là ai.

Một nụ cười dữ tợn băng qua mặt anh. Giờ là cơ hội của anh để tóm Lily trong một buổi gặp mặt giấu giếm với một trong những người hầu. Anh sẽ dùng nó để ném cô ra khỏi nhà. Với Lily đã ra đi, mọi thứ sẽ trở lại theo cách chúng vẫn vận hành trước đó.

Alex rón rén đi bên lề hành lang có chấn song. Anh thoáng thấy bóng Lily dưới sảnh mái vòm trung tâm. Chân chiếc váy ngủ trắng mỏng của cô nhẹ nhàng lê theo sau khi cô lướt đi qua sàn nhà đá hoa cương. Cô đang đi gặp một người tình. Duyên dáng, cô thơ thẩn đi trong cái dường như là trạng thái mơ mộng vẩn vơ. Alex nhận ra cái cảm giác cay đắng đang thấm qua anh như chất độc. Anh cố nhận dạng cái cảm xúc đó, nhưng bản chất rõ ràng của nó đã bị mờ đi trong sự pha trộn giữa tức giận và bối rối. Nghĩ về việc Lily sắp sửa làm với một người đàn ông khác khiến anh muốn trừng phạt cô.

Alex đi tới cầu thang và đông cứng lại.

Anh đang làm gì thế này? Bá tước của Wolverton, được biết đến với phương thức ôn hòa, lý trí của mình, đang lén lút đi quanh ngôi nhà trong bóng tối. Gần như rồ dại với ghen tức – phải, ghen tức – với trò hề của một kẻ liều lĩnh bé nhỏ và cuộc hẹn hò lúc nửa đêm của cô ta.

Caroline sẽ cười lớn đến thế nào.

Quỷ tha ma bắt Caroline. Quỷ tha ma bắt tất cả mọi thứ. Anh sẽ ngăn cản Lily lại. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu cô ta có khoái lạc của mình tối nay. Quả quyết anh bước xuống cầu thang, và dò dẫm ở cái bàn bằng gỗ và sứ nhỏ trong phòng ngoài, luôn có một cái đèn được giữ ở đó. Thắp đèn sáng lên, anh chuyển nó thành ánh sáng dịu nhẹ. Anh đánh bạo đi theo hướng Lily đã đi, về căn bếp dưới tầng hầm. Khi anh băng qua thư viện, âm thanh một tiếng thì thầm truyền qua cánh cửa, đã để mở hé. Lông mày của Alex trĩu xuống thịnh nộ khi anh nghe thấy Lily thì thầm gì đó nghe như là “Em...Nick....”

Alex đẩy cánh cửa thư viện mở tung ra. “Có chuyện gì đang diễn ra thế?” Ánh mắt anh quét qua căn phòng. Tất cả những gì anh có thể thấy là vóc dáng bé nhỏ của Lily cuộn tròn trong một chiếc ghế. Cô đã vòng tay quanh người. “Cô Lawson?” Anh đi lại gần hơn. Ánh đèn phát ra tia sáng lập lòe trong mắt Lily và chiếu ánh sáng mờ lên da cô, để lộ đường nét cơ thể cô dưới bộ váy. Cô đang co rúm và giật lên, môi cô tạo hình những từ ngữ câm lặng. Có nếp nhăn trên trán cô, những đường kẻ dường như được khắc lên từ nỗi đau đớn mãnh liệt.

Một cái nhếch mép kéo lên ở góc miệng Alex. Cô hẳn đã phải nhận ra rằng anh đang theo dõi cô. “Đồ lừa gạt bé nhỏ nhà cô,” anh lầm bầm. “Cái việc đóng kịch này thậm chí còn thấp kém hơn cả cô nữa.”

Cô làm như không nghe thấy anh. Mắt cô khép hờ, như thể cô đang chìm trong một trạng thái thôi miên huyền bí nào đó.

“Thế là đủ rồi,” Alex nói, và đặt cây đèn xuống chiếc bàn cạnh đó. Với cơn bực mình ngày càng tăng lên anh nhận ra rằng cô có ý định lờ anh cho đến khi anh rời khỏi cô. “Tôi sẽ kéo lê cô ra khỏi đây nếu cần thiết, cô Lawson. Đó có phải là những gì cô đang hy vọng không? Một trò hề hả?” Khi cô từ chối thậm chí cả việc nhìn anh, khả năng chịu đựng của anh nổ tung. Anh túm lấy đôi vai hẹp của cô, lắc cô thật mạnh. “Tôi đã nói thế là đủ -”

Một chuyển động nhanh chóng và dữ dằn khiến Alex ngạc nhiên. Lily thốt ra một tiếng khóc như của động vật và đánh đấm một cách mù quáng, bật lên từ ghế. Cô sẩy chân ngã vào bàn và gần như làm đổ cây đèn. Bằng phản xạ nhanh chóng, Alex giữ cho cô không ngã xuống khi anh với tay ra và tóm lấy cô. Thậm chí sau đó cơn hốt hoảng của cô cũng không dừng lại. Alex giật đầu lại để tránh những cú đánh điên cuồng từ những ngón tay đã cong lại thành móng vuốt. Mặc dù cô là một phụ nữ nhỏ bé, cơn vùng vẫy hoang dại của cô thạt khó để kìm chế. Bằng cách nào đó anh xoay xở được để nhốt cô lại trong anh, ép chặt những cánh tay đang vùng vẫy của cô giữa họ. Cô nao núng và trở nên cứng đờ, thở những hơi dồn dập. Alex trượt ngón tay anh qua những lọn tóc xoăn dày của cô và ép đầu cô dựa vào vai anh. Anh lẩm bẩm một tràng nguyền rủa và cố làm cô dịu lại. “Chúa ơi. Lily, ổn rồi. Lily, thư giãn nào...thư giãn nào.”

Sức nóng trong hơi thở của anh lắng xuống qua mái tóc tới da đầu cô. Anh ôm cô đủ chặt để chỉ vài cử động nhỏ nhất là có thể. Cô quá rối loạn để có thể nói mạch lạc. Anh rúc đầu cô vào dưới cằm anh và bắt đầu đu đưa cô dịu dàng. “Là tôi đây.” Anh thì thầm. “Alex đây. Mọi thứ đều ổn cả rồi. Thả lỏng đi nào.”

Lily phục hồi ý thức chậm chạp, như thể cô đang tỉnh dậy khỏi một giấc mơ. Điều đầu tiên cô nhận thấy là đang được giữ trong một cái ôm không lay chuyển được. Má và cằm cô bị ấn vào phần mở ra của một cái áo ngủ bông, nơi mà sự vuốt ve của đám lông dẻo dai cù vào da cô. Một mùi hương nam tính dễ chịu khuấy trộn ký ức của cô. Đó là Alex Raiford, đang ôm cô trong vòng tay anh. Hơi thở cô nghẹn lại vì sửng sốt.

Bàn tay anh vuốt ve chậm rãi trên lưng cô. Cô không quen bị chạm vào một cách thân mật đến thế này, dù bởi bất kỳ ai. Bản năng đầu tiên của cô là giật mạnh ra khỏi anh. Nhưng những chuyển động vòng tròn thật dịu dàng, làm dịu đi trạng thái căng thẳng dễ gãy của cơ thể cô.

Alex cảm thấy sự thay đổi trong trọng lượng của Lily khi cô chấp nhận sự nâng đỡ của anh. Cô nhẹ và mềm mại dựa vào anh, khung người bé nhỏ của cô run rẩy với dư chấn sau cơn sốc. Trong anh có một cảm giác kéo căng, vặn xoắn, rung lên báo động với sự ngọt ngào của nó. Sự im lặng dễ nhận thấy của căn phòng dường như gắn họ lại.

“Wolverton?”

“Thả lỏng đi. Cô vẫn chưa vững đâu.”

“Điều – điều gì đã xảy ra?” cô rền rỉ.

“Tôi đã quên mất câu châm ngôn xưa,” anh nói khô khốc. “Thứ gì đó về đánh thức một người mộng du.”

Vậy là anh đã tìm ra. Ôi chúa ơi, điều gì sẽ xảy ra bây giờ? Cô hẳn đã để lộ cơn sợ hãi của mình, vì anh lại bắt đầu xoa lưng cô, như thể cô là một đứa trẻ đang căng thẳng. “Đây là điều đã xảy ra những đêm trước, phải không?” Bàn tay anh di chuyển xuống chóp sống lưng thanh tú của cô. “Đáng nhẽ cô nên nói với tôi.”

“Và cho ngài cái ý tưởng là sẽ tống tôi vào một nhà- nhà thương điên nào đó ư.?” Cô đáp lại run run, làm cử động đẩy người cô tách ra.

“Giữ yên nào. Cô vừa có một cơn choáng váng.”

Cô chưa từng nghe thấy giọng anh dịu dàng đến vậy....nó dường như hoàn toàn không phải giọng anh. Lily nhấp nháy mắt trong bối rối. Cô chưa từng được ôm như thế này trước đó. Giuseppe, với tất cả dục vọng mãnh liệt của hắn, cũng chưa từng ôm cô như thế này trong suốt cuộc làm tình của họ. Cô cảm thấy bứt rứt, vô dụng. Tình huống này vượt qua mọi tưởng tượng của cô. Alex Raiford, mặc một cái áo choàng, không hồ bột, khuy áo, hay cà vạt ở đâu trong tầm nhìn. Bộ ngực dưới đầu cô giống như thành bên bằng gỗ của một chiếc tàu chiến, trong khi đôi chân cơ bắp của anh cứng rắn đến không thể tin được áp vào chân cô. Tiếng tim anh đập vang dội trong tai cô. Cảm giác không thể bị đánh bại sẽ như thế nào? Anh hẳn chẳng hề e sợ ai cả.

“Cô có muốn một cốc rượu không?” Alex hỏi nhẹ nhàng. Anh phải buông cô ra. Hoặc thế hoặc chìm xuống sàn nhà với cô. Anh đang lơ lửng bên bờ thảm họa.

Cô gật đầu bên ngực anh. “Brandy.” Bằng cách nào đó cô tập trung được sức mạnh để tách ra khỏi anh. Cô hạ mình xuống một bên tay vịn bằng da, trong khi Alex đi tới chiếc tủ ly trong góc nơi chứa thứ chất lỏng ấy. Anh rót một lượng cognac nhỏ vào ly. Trong ánh sáng từ cây đèn, mái tóc anh rực lên vẻ lộng lẫy ánh vàng của một đồng đublun. Khi cô quan sát anh, Lily cắn môi dưới của mình. Đến giờ cô đã biết đến anh như một kẻ kiêu căng, luôn dùng đến óc xét đoán, người đàn ông cuối cùng trên thế giới cô chấp nhận sự giúp đỡ. Nhưng trong một khoảng khắc ngạc nhiên, cô đã cảm thấy toàn bộ sức mạnh của anh bao quanh cô. Cô đã cảm thấy an toàn và được che chở.

Anh là kẻ thù của cô, cô thầm nhắc mình khi anh tiến đến. Cô phải nhớ lấy điều đó, cô phải nhớ....

“Đây.” Alex ấn chiếc ly vào tay cô và ngồi xuống gần đó.

Lily nhấp một ngụm rượu. Loại Brandy này có vị dịu, không giống những thứ rượu chưng cất hoa quả mà Derek luôn trữ trong kho. Thứ chất lỏng ngọt dịu này có tác dụng làm cô vững vàng lên. Lily uống chậm rãi và liếc nhìn Alex, anh không hề chuyển ánh mắt khỏi cô. Cô không thể thu gom được can đảm để hỏi xem anh có ý định kể cho ai nghe điều gì vừa xảy ra không.

Anh dường như đọc được suy nghĩ của cô. “Có ai biết nữa không?”

“Biết cái gì cơ?” cô lảng đi.

Miệng anh siết chặt lại một cách nôn nóng. “Nó có thường xuyên xảy ra không?”

Nhìn chằm chằm vào ly brandy, cô lắc lắc nó giả vờ mê mải.

“Cô sẽ kể cho tôi, Lily,” anh nói dứt khoát.

“Ngài có thể gọi tôi là cô Lawson,” cô bắn trả. “Và trong khi tôi chắc chắn ngài khá là thích thú với thói quen về đêm của tôi, nó cũng phải việc của ngài.”

“Cô có hiểu rằng cô có thể làm mình bị thương không? Hoặc ai đó khác? Ngay vừa nãy cô gần như làm đổ cây đèn và bắt đầu một ngọn lửa -”

“Đó là vì ngài làm tôi ngạc nhiên!”

“Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?”

Lily đứng dậy và nhìn anh trừng trừng. “Ngủ ngon, đức ngài.”

“Ngồi xuống. Cô sẽ không bỏ đi cho đến khi cho tôi vài câu trả lời.”

“Ngài có thể ngồi đây bao lâu tùy thích. Tôi sẽ đi lên gác tới phòng của mình.” Cô đi bộ về phía cửa.

Alex với tới cô ngay lập tức, xoay cô lại đối mặt với anh. “Tôi vẫn chưa xong với cô đâu.”

“Bỏ tay ngài ra khỏi người tôi!”

“Ai là Nick?” Alex biết rằng anh vừa đánh trúng một điểm nhạy cảm khi nhìn thấy đôi mắt cô mở to sẫm lại tràn ngập nỗi sợ. “Nick,” anh lặp lại bằng tiếng giễu cợt trầm đục. “Một tên đàn ông nào đó cô vẫn qua lại cùng? Một người tình? Craven yêu dấu của cô có biết về Nick không, hay cô -”

Với một âm thanh nghẹn lại Lily hất brandy vào mặt anh, bất cứ thứ gì để làm anh dừng lại, bất cứ thứ gì làm câm đi những từ ngữ nhức nhối đó. “Đừng có nói cái tên đó một lần nữa!”

Brandy nhỏ giọt xuống mắt của Alex thành một dòng nước vàng, từng giọt sáng rực trượt xuống đường rãnh khắc nghiệt được chạm khắc từ mũi xuống miệng anh. “Không chỉ Craven, mà còn một người tình bên cạnh,” anh chế nhạo. “Tôi cho rằng một phụ nữ như cô không nghĩ gì khác ngoài việc trườn từ giường người đàn ông này sang giường người đàn ông khác.”

“Làm sao ngài dám buộc tội tôi! Ít nhất tôi cũng hạn chế sự không chung thủy của mình với những người còn sống!”

Mặt anh trắng bệch khi Lily tiếp tục một cách khinh suất. “Ngài đang lên kế hoạch cưới em gái tôi, dù cho ngài vẫn đang yêu Caroline Whitemore. Một phụ nữ đã chết cách đây nhiều năm rồi! Thế là điên khùng, chưa kể đến là không chung thủy với Penelope, và ngài biết điều đó. Ngài sẽ là loại người chồng nào cho em gái tôi, ngài đồ vũ phu ngoan cố, khi ngài khăng khăng tiếp tục sống trong quá khứ cả cuộc đời còn lại ....”

Lily khựng lại khi cô nhận ra mình đã đi quá xa. Khuôn mặt Alex trông như một mặt nạ chết. Một lần cô đã đọc vài dòng mà hẳn sẽ miêu tả anh một cách hoàn hảo...Hung dữ và không chút mủi lòng, hơn cả những con hổ đói và biển cả đang gào thét...Đôi mắt anh khoan xuyên qua mắt cô với sự mãnh liệt khiến cô hoảng sợ. Anh sẽ giết cô. Ly brandy rơi khỏi bàn tay mềm nhũn của cô và đáp xuống tấm thảm Savonnerie dầy với một tiếng thịch. Âm thanh đó phá vỡ trạng thái tê liệt của Lily. Cô quay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn, Alex đã tóm được cô. Không có gì cô có thể làm ngoài quằn quại một cách vô vọng trong khi anh giật đầu cô lại.

“Không,” cô thút thít, nghĩ rằng anh có thể làm gãy cổ cô.

Thay vì thế miệng anh đi xuống cứng rắn trên miệng cô, ngón tay anh ôm chặt sau gáy giữ cô đứng im. Lily cứng người lại ngạc nhiên và đau đớn. Môi cô bị nghiền vào răng cô cho đến khi vị máu hòa lẫn với brandy. Không có cách nào để thoát ra. Cô nhắm mắt lại và nghiến chặt răng.

Alex đột ngột nhấc đầu lên với một tiếng rên. Đôi mắt xám của anh nóng bỏng và sáng rực, làn da rám nắng của anh bóng lên với những màu sắc đang tăng. Từng ngón tay anh lần lượt nới khỏi cổ cô. Gần như ngập ngừng, anh di chuyển ngón tay cái qua bờ môi thâm tím của cô.

“Anh đồ con hoang khát máu,” Lily khóc, hằn học một cách trẻ con. Cô vùng vẫy khi anh cúi đầu xuống lần nữa. “Không -”

Anh chiếm lấy môi cô trong một chuyển động hung dữ, bịt kín mọi âm thanh và hơi thở, bóp nghẹt cô cho đến khi cô hít vào thật sâu qua lỗ mũi. Cô cử động để giải phóng mình, nhưng Alex ôm cô thật gần, thật chặt, bàn tay anh trượt xuống lưng cô và ép hông cô vào anh. Anh định hình miệng cô bằng những cái cắn và giật nhẹ, rồi tìm kiếm phần mượt mà bên trong, lưỡi anh thọc sâu với những cái thúc nóng bỏng.

Cô đẩy mạnh vào cơ thể cường tráng của anh một cách vô vọng, làm tuột cái áo choàng xanh khỏi vai anh. Lòng bàn tay cô dựa vào bề mặt phủ lông thô ráp của lồng ngực anh. Dưới những ngón tay, một nhịp điệu ngày càng mạnh lên dường như đốt cháy lòng bàn tay cô. Anh thốt ra một âm thanh trong cổ họng và ôm hai bàn tay mình quanh đầu cô, giữ cô vững chãi cho những cú đẩy sâu của lưỡi anh. Hơi thở anh dồn dập nóng bỏng bên má cô.

Chỉ nửa ý thức được những gì mình đang làm, Alex di chuyển xuống cổ họng cô, chà xát miệng anh lên làn da cô. Cơ thể anh đang rung lên với đam mê. Những năm tháng cô đơn vừa qua dường như đã tan biến đi thành không gì hơn ngoài một giấc mơ u ám. Anh luýnh quýnh chôn vùi môi mình vào bờ vai mềm mại của cô. “Anh sẽ không làm em đau,” anh lẩm bẩm, hơi thở anh thiêu đốt qua váy ngủ của cô. “Không, đừng kéo ra...Caro.....”

Âm tiết đó rơi xuống êm dịu trên tai cô đến nỗi Lily phải mất vài giây mới nhận ra anh vừa nói gì. Cô đông cứng.

“Thả ra,” cô hét lên.

Đột ngột cô được trả tự do. Ánh mắt choáng váng của cô vụt đến mặt anh. Alex trông cũng bực dọc như cô. Họ đều lùi lại một bước. Lily rùng mình, khoanh tay trước ngực.

Alex băng một bàn tay run rẩy qua cằm, quét đi dấu vết ẩm ướt của brandy. Khuấy động và hổ thẹn, anh cảm thấy thôi thúc muốn với tới cô một lần nữa. “Lily.”

Cô nói gấp gáp, không nhìn vào mắt anh. “Đó là lỗi của tôi -”

“Lily -”

“Không”. Cô không biết anh định nói gì, cô chỉ biết rằng mình không thể lắng nghe. Nó sẽ thật tai hại. “Điều này không hề xảy ra. Không gì cả. Tôi...tôi...chúc ngủ ngon.” Cô biến khỏi phòng trong cơn hoảng loạn bất chợt.

Alex lắc đầu để rũ sạch màn sương mù đỏ thẫm của đam mê, và đi tới ghế. Anh ngồi xuống nặng nề. Thấy tay mình đang nắm chặt lại, anh mở chúng ra và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trống rỗng của mình.

Caroline, anh vừa làm gì thế này?

Anh là đồ ngốc tội nghiệp, anh gần như có thể nghe giọng cười cợt của Caroline nói. Anh nghĩ rằng mình có thể cứ giữ chặt em mãi mãi. Anh lên kế hoạch cưới một một cô gái ngây thơ ngọt ngào như Penelope, và rồi anh sẽ không bao giờ phải để em ra đi. Như thể những ký ức ấy sẽ luôn đủ với anh.

“Những ký ức ấy là đủ,”anh nói bướng bỉnh.

Tại sao anh luôn xem mình mạnh hơn những yếu đuối thông thường của con người? Mạnh hơn cả sự đau buồn và nỗi cô đơn. Anh nghĩ rằng mình cần ít hơn những kẻ khác, trong khi sự thực là anh cần nhiều hơn, nhiều hơn nhiều.....

“Dừng lại,” anh rên rỉ, lấy hai tay ôm chặt lấy đầu, nhưng giọng nói âm u giễu cợt của Caroline vẫn dai dẳng.

Anh đã cô đơn quá lâu rồi, Alex. Đã đến lúc phải đi tiếp...

“Anh đang đi tiếp,” anh nói rời rạc. “Anh sẽ làm một khởi đầu mới với Penelope. Chúa giúp anh, anh sẽ học cách quan tâm đến cô ấy, anh sẽ khiến mình -”

Alex đột ngột dừng lại, nhận ra rằng anh đang nói chuyện với mình như một kẻ ngốc điên rồ tội nghiệp nào đó, theo đuổi một cuộc trò chuyện tưởng tượng với một con ma. Anh ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào lò sưởi trống rỗng. Anh phải thoát khỏi Lily, dù chỉ để giữ gìn sự tỉnh táo của chính mình.

*******************************

Lily lê lên giường và kéo tấm chăn lên cao dưới cổ. Cô không thể ngừng run rẩy.

Làm sao cô có thể đối mặt với Alex sau chuyện này? Cô có thể cảm thấy mình đỏ ửng lên, thậm chí trong bóng tối của căn phòng. Làm sao anh ta có thể làm thế với cô? Có vấn đề gì với cô chứ? Vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào gối, nhớ lại miệng anh ở trên miệng cô, cánh tay anh khóa quanh cơ thể cô.

Anh đã thì thầm tên của Caroline.

Nhục nhã, đau đớn một cách lạ lùng, Lily lăn người lại và rên lên. Cô phải ổn định mọi thứ giữa Zachary và Penelope rồi rời khỏi Raiford Park sớm hết mức có thể. Cô không thể điều khiển Alex như cô làm với những người đàn ông khác, sử dụng lời chế nhạo, cơn nóng nảy, hay sức quyến rũ của mình. Anh miễn dịch với những thứ đó, cũng y như Derek.

Cô đang bắt đầu hiểu được vài thứ Alex Raiford che dấu bên dưới bộ mặt dửng dưng đó. Từ phản ứng của anh với việc cô nhắc đến Caroline, cô biết anh chưa bao giờ chịu chấp nhận cái chết của cô ta. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận. Tất cả tình yêu của anh đã trao cho Caroline – cô ta đã mang nó xuống mồ cùng cô ta. Cả phần đời còn lại của mình Alex sẽ bị cô ta săn đuổi. Anh sẽ bực bội với tất cả phụ nữ vì không phải là Caroline. Một cô gái ngây thơ như Penelope sẽ dành cả đời mình cố làm hài lòng anh, và chỉ thấy đau khổ từ những nỗ lực ấy.

“Ôi, Penny,” cô thì thầm. “Chị phải mang em rời xa anh ta. Anh ta sẽ nghiền em thành bụi, mà thậm chí là không cố ý.”

*********************

Ngược lại với những mong chờ của mình, Zachary không được thông báo cho Lily khi anh đến Raiford Park. Thay vì thế anh được dẫn tới thư viện, bá tước Wolverton chờ anh một mình ở đó. “Raiford?” Zachary hỏi, bị vẻ ngoài của anh ta làm choáng váng.

Alex ngồi ườn ra trên một cái ghế, hai đùi giang rộng. Một chai rượu hết một nửa thăng bằng trên đầu gối anh. Màu vàng óng của làn da anh xanh xao. Những quầng đen viền quanh mắt anh. Những đường rãnh cứng ngắc, cay nghiệt khắc sâu trên mặt anh. Mùi whiskey rõ rành rành trong không khí, và cả mùi hăng của xì gà nữa. Anh đang hút thuốc một cách nặng nề, và đã như thế vài lần, nếu làn khói dày đặc trong căn phòng được xét đến. Các ngón tay anh cong lại lỏng lẻo quanh điếu xì gà. Zachary nghi ngờ rằng có nhiều người đã từng được nhìn thấy Alex Raiford trong tình trạng này. Một nỗi bất hạnh khủng khiếp nào đó hẳn đã rơi xuống đầu anh ta.

“Có – có chuyện gì không ổn à?”

“Không hề,” Alex nói lỗ mãng. “Sao anh lại hỏi thế?”

Zachary vội vàng lắc đầu và hắng giọng vài lần. “E hèm. Không có lý do gì cả. Tôi chỉ nghĩ có lẽ .....e hèm.....anh trông hơi mệt mỏi.”

“Tôi ổn. Như thường lệ.”

“Phải, tất nhiên. E hèm. Tôi đến đây để gặp Lily, nên có khi tôi sẽ chỉ -”

“Ngồi xuống.” Alex say xỉn vẫy một bàn tay tới cái ghế da.

Zachary tuân theo bồn chồn. Một tia nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ và làm mái tóc màu nâu tro của anh sáng rực lên.

“Uống một cốc chứ,” Alex nói, phả ra một luồng khói.

Zachary lúng túng. “Thực ra thì, tôi đã tập thói quen tránh đồ uống mạnh cho đến chiều muộn -”

“Cả tôi cũng vậy.” Alex nhấc cốc rượu lên môi và nuốt xuống một ngụm ừng ực. Anh quan sát người bầu bạn với một cái nhìn chằm chằm đầy tính toán. Họ là bạn cùng lứa, Alex nghĩ, tuy vậy Zachary trông hầu như không lớn hơn em trai Henry của anh. Ánh sáng không chút giấu giếm ban ngày rọi sáng khuôn mặt trẻ con của Zachary – làn da sạch sẽ và đôi mắt nâu chứa đầy những giấc mơ trẻ trung và lý tưởng. Anh ta hoàn hảo đến chết tiệt với Penelope. Bất kỳ ai với một tẹo trí thông minh cũng có thể nhìn ra điều đó.

Alex cau mày. Caroline đã đi rồi. Nếu định mệnh không cho phép anh có được người phụ nữ mình yêu, anh sẽ nguyền rủa nếu anh để Zachary có được Penelope. Bộ não sặc rượu của Alex thừa nhận rằng thái độ của anh là ích kỷ, độc ác, mang ý muốn trả thù vô lý....nhưng anh không quan tâm. Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì cả.

Ngoại trừ có lẽ một thứ. Một thứ nhỏ nhoi cứ quấy nhiễu anh vì một lý do nào đó. “Cô Lawson đã đính hôn với ai?” anh hỏi gặng một cách cộc cằn.

Zachary có vẻ bị bối rối bởi tính thô lỗ của anh. “Anh đang ám chỉ đến ....ờ....quá khứ mười năm trước đây? Khi Lily đính hôn với ngài Hindon?”

“Ngài Hindon nào? Con trai Harry của Thomas Hindon à?”

“Phải, Harry.”

“Tên công tử bột vênh váo bé nhỏ nhìn chằm chằm vào bất kỳ cái gương nào mà hắn đi qua ư?” Alex phát ra một tiếng cười khinh bỉ. “Đó là tình yêu vĩ đại của cô ta à? Tôi đáng nhẽ nên đoán ra là cô ta sẽ nhặt một ai đó phù phiếm hơn là thông minh chứ. Và hắn ta là một người bạn của anh à?”

“Vào lúc đó, phải,” Zachary thú nhận. “Harry đã có một vẻ quyến rũ rõ ràng -”

“Cô ta đã làm gì khiến hắn bỏ rơi?”

Zachary nhấc vai lên trong tư thế phòng thủ. “Không có gì đặc biệt.”

“Ồ, tiếp đi,” Alex cười khẩy. “Cô ta hẳn đã lừa đảo hắn theo cách nào đó, hoặc công khai nhạo báng hắn, hoặc -”

“Thực sự thì, cô ấy đã lừa đảo cậu ta. Dù đó không phải là cố ý. Lúc đó Lily khá là trẻ, rất háo hức và tin tưởng. Và rất ngây thơ. Cô ấy đã yêu Harry vì vẻ đẹp trai của cậu ta, mà không nhận ra rằng cậu ta là một người đàn ông có tính cách cực kỳ nông cạn. Để thu hút Harry, Lily đã che dấu trí thông mính và ý chí mạnh mẽ của mình, quyến rũ cậu ta bằng cách hành động như một kẻ ngốc. Tôi không tin rằng đó là một kế hoạch cố ý để đánh lừa cậu ta. Cô ấy chỉ tự nhiên nhận vào những đặc tính mà cô ấy cảm thấy rằng cậu ta sẽ say mê.”

“Nhưng cuối cùng thì Hindon cũng khám phá ra cô ta thực sự như thế nào.”

“Phải, cậu ấy bắt đầu nhận ra trong những tháng sau khi đã cầu hôn cô ấy. Harry đã biểu hiện một cách hoàn toàn đáng khinh. Cậu ta phụ bạc cô ấy không lâu trước đám cưới. Lily hoàn toàn bị phá hủy. Tôi đã đề nghị lấy cô ấy thay vào đó, nhưng cô ấy đã từ chối tôi. Cô ấy nói cô ấy được định sẵn là sẽ không bao giờ cưới. Bà cô đưa cô ấy ra nước ngoài trong vài năm. Họ sống ở Ý một khoảng thời gian.”

Alex tập trung vào điếu xì gà của anh, hàng lông my hung vàng hạ thấp xuống, che dấu những ý nghĩ của anh. Khi anh cất thành lời, giọng anh điềm tĩnh hơn trước đó. “Cô ta hẳn đã để lại cả một vệt bánh xe xuyên lục địa.”

“Không, thực ra thì cô ấy đã biến mất. Hàng năm trôi qua, và không ai nghe tin tức gì từ cô ấy cả. Có gì đó đã xảy ra với cô ấy ở Ý, nhưng cô ấy không bao giờ nói một từ nào về nó cả. Tất cả những gì tôi chắc chắn về nó là Lily đã gặp phải một chuyện đau buồn nào đó ở đấy. Khi cô ấy xuất hiện lại ở nước Anh cách đây hai năm, tôi có thể thấy cô ấy đã thay đổi thế nào.” Zachary cau mày trầm tư. “Có một nỗi buồn không bao giờ chịu rời đi trong mắt cô ấy. Cô ấy là một phụ nữ độc nhất, từng trải, với sự dũng cảm mà ít người đàn ông có thể sáng ngang.”

Zachary còn nói gì đó nữa, nhưng Alex không nghe. Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ khỏe mạnh ngồi đối diện với anh và nhớ lại hình ảnh Lily hôn Zachary trong thư viện. Một nỗ lực hiển nhiên để thuyết phục anh rằng họ là người yêu. Thay vì thế, cảnh đó đã chứng minh cái nghi ngờ rằng họ không chia sẻ gì ngoài một tình bạn thuần khiết. Trong khi Lily cuộn mình trong lòng Zachary và hôn anh ta, anh ta ngồi đó một cách thụ động, cánh tay giữ cứng nhắc ở hai bên mình. Khó mà là cách hành động của một người đàn ông đang ôm người phụ nữ anh ta yêu. Nếu anh ở trong vị trí của Zachary....

Alex xua đuổi cái ý nghĩ cấm đoán ấy đi và gắn chặt Zachary với một ánh mắt nghiền ngẫm. “Lily là một nữ diễn viên duyên dáng bé nhỏ. Nhưng chưa đủ tốt.”

“Tôi phải nói, anh gần như đã sai rồi! Lily là thiên tài trong bất kỳ việc gì cô ấy nói và làm. Rõ ràng là anh không hiểu gì về cô ấy cả!”

“Không, rõ ràng là anh không. Và anh cũng nhầm lẫn tương tự về tôi, Stamford. Nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ bị đánh lừa bởi cái trò trẻ con mà anh và cô Lawson đã tham gia vì lợi ích của tôi.”

“Gì cơ? Tôi không hiểu -”

“Anh không yêu Lily,” Alex nói khinh bỉ. “Làm sao có thể thế được? Ồ, tôi sẽ chấp nhận rằng anh có thích cô ta theo kiểu nào đó. Nhưng anh cũng e sợ cô ta.”

“Sợ ư?” Zachary trở nên tím tái. “Với một người phụ nữ không to bằng nửa tôi?”

“Hãy thẳng thắn, Stamford. Anh là một quý ông hàng đầu. Anh không có khả năng làm ai đau đớn, trừ phi để bênh vực các nguyên tắc của anh. Lily, mặt khác, sẽ làm bất cứ điều gì để giành được thứ cô ta muốn. Bất cứ điều gì. Cô ta không có nguyên tắc, và cũng không coi trọng chúng ở những người khác. Anh sẽ là một thằng ngốc nếu không sợ cô ta. Anh là bạn cô ta lúc này, là con tốt của cô ta lúc khác. Đừng nghĩ tôi có ý sỉ nhục anh. Tôi cảm thấy rất thông cảm cho anh.”

“Quỷ tha ma bắt cái lòng thông cảm của a-anh đi!” Zachary lắp bắp.

“Penelope, mặt khác, lại là điều mà mọi người đàn ông đều mơ đến. Một cô gái có dung mạo và sức chịu đựng không gì ngoài của thiên thần. Anh đã thoải mái thừa nhận rằng mình đã một lần yêu cô ấy...”

“Đã một lần, nhưng không còn nữa!”

“Anh không nói dối giỏi đâu. Stamford.” Alex bóp nát điếu xì gà và mỉm cười tàn nhẫn. “Hãy quên Penelope đi. Không gì có thể ngăn đám cưới này lại. Tôi khuyên anh nên tham dự những vụ hội đầu tiên của mùa lễ hội - ở đó anh có thể chọn từ hàng tá cô gái giống cô ấy. Những cô gái xinh xắn, ngây thơ, tất cả đều háo hức học hỏi về thế giới và những cám dỗ của nó. Với những gì anh muốn, bất kỳ ai trong số họ cũng đủ.”

Zachary bật dậy khỏi ghế. Anh trông như thể đang bị giằng xé giữa việc cầu xin hoặc thách đấu với Alex. “Lily đã từng nói những điều gần như vậy với tôi. Hình như không ai trong hai người có thể nhìn thấy điều tôi thấy ở Penelope. Đúng là cô ấy không có nhiều can đảm, nhưng cô ấy khó mà là một con búp bê đầu rỗng tuếch nào đó! Anh là một tên đê tiện ích kỷ, Raiford! Vì những gì anh vừa nói, tôi nên -”

“Zachary,” giọng Lily ngắt ngang. Cô đang đứng ở ngưỡng cửa, trông bình thản và quyết tâm. Mặt cô trĩu xuống, đôi mắt cũng mệt mỏi và mờ đục như của Alex. “Không thêm nữa,” cô nói với Zachary với một nụ cười yếu ớt. “Đến lúc anh nên đi rồi. Em sẽ lo việc này.”

“Anh sẽ tự đánh trận chiến của mình -”

“Không phải trận này, anh yêu.” Lily ra dấu tới cánh cửa với một cái hất đầu. “Nghe em đi, Zach. Anh phải đi. Ngay bây giờ.”

Zachary sải bước tới chỗ cô và níu lấy hai tay cô, quay lưng lại với Alex. Anh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Kế hoạch đã thất bại rồi,” anh thì thầm. “Anh phải đối mặt với anh ta, Lily. Anh phải kết thúc chuyện này.”

“Không,” cô đứng kiễng chân để vòng tay qua vai anh. Một bàn tay xinh xắn đến nghỉ lại sau gáy anh. “Tin em,” cô thì thầm vào tai anh. “Em thề bằng cả tính mạng mình là anh sẽ có Penelope. Nhưng anh phải làm như em bảo, anh yêu. Về nhà đi. Em sẽ lo liệu mọi thứ.”

“Làm sao em có thể nói thế được?” anh thì thầm lại sửng sốt. “Làm sao em có thể giả bộ tự tin đến thế được? Chúng ta đã thua, Lily, chúng ta hoàn toàn -”

“Tin em,” cô lặp lại, và bước lùi lại khỏi anh.

Zachary quay lại nhìn Alex, giờ đang nằm ườn ra trên chiếc ghế trong thư viện như một ông vua trụy lạc trên một cái ngai vàng. “Làm sao anh có thể chịu đựng mình được?” anh bùng nổ. “Chẳng lẽ việc người phụ nữ anh sắp cưới đang yêu một người đàn ông khác không có nghĩa lý gì với anh sao?”

Alex mỉm cười nhạo báng. “Anh nói như thể tôi đã dí súng vào đầu cô ấy vậy. Penelope chấp nhận lời đề nghị của tôi bằng ước muốn tự

do của mình.”

“Không có gì tự do về điều đó cả! Cô ấy không có lựa chọn trong cuộc hôn nhân này. Tất cả đều đã được sắp xếp mà không -”

“Zachary,” Lily ngắt lời.

Với một lời chửi thề lầm bầm, Zachary nhìn từ cô tới Alex. Quay gót chân, anh sải bước ra khỏi phòng. Gần như ngay sau đó có tiếng móng ngựa của anh khi anh cưỡi đi dọc con đường rải sỏi.

Họ được bỏ lại một mình. Ánh mắt của Alex lướt trên Lily. Với cảm giác hài lòng tàn nhẫn, anh quan sát thấy cô trông cũng kiệt sức như anh. Bộ váy màu oải hương mềm mại với cổ áo ren xếp nếp dường như nhấn mạnh thêm vẻ xanh xao của làn da và quầng thâm dưới mắt cô. Môi cô đỏ và sưng phồng, một bằng chứng cho sự thô bạo của anh đêm qua.

“Cô trông như quỷ vậy,” anh bình luận một cách thô lỗ, mò mẫm để châm một điếu xì gà nữa.

“Không tệ hơn anh đâu. Một người đàn ông nốc đầy rượu bao giờ cũng đáng ghê tởm.” Lily đi lang thang đến chiếc cửa sổ trang trí nhung và mở nó ra, để chút không khí trong lành lùa vào căn phòng nồng nặc mùi. Cô cau mày khi nhìn thấy vết xì gà cháy trên chiếc bàn mép da, một đồ vật tinh xảo thường được dùng để trưng bày những quyển sách in hiếm có. Đã bị hủy hoại. Cô quay lại và phát hiện ra rằng Alex đang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lạnh lùng của anh thách cô dám trách mắng anh. “Điều gì đã gây ra việc này?”

Anh cho cô xem một mẩu xì gà đã hút hết.

Cô mỉm cười chua cay. “Thực ra thì, tôi đang hỏi điều gì đã khiến anh nốc rượu như một con lợn ở máng ăn. Héo hon sau một thời gian dài đánh mất Thánh Caroline hả? Hay là ngài ghen tị vì Zachary là một người đàn ông khá khẩm hơn anh? Hay có thể là -”

“Đó là cô,” Alex gầm gừ, hất chai rượu brandy sang một bên, dường như không chú ý đến đống hậu quả vỡ tan tành. “Đó là vì tôi muốn cô ra khỏi nhà tôi, ra khỏi đời tôi, tránh xa khỏi tôi. Cô sẽ rời đi trong một giờ nữa. Đi về Luân Đôn. Đi đâu cũng được.”

Lily ném cho anh một cái liếc khinh khỉnh. “Tôi cho rằng anh muốn tôi ném mình xuống dưới chân anh và cầu xin – ‘ồ, làm ơn, đức ngài, hãy cho phép em ở lại’- chà, anh sẽ không được theo ý mình đâu, Raiford! Tôi sẽ không cầu xin, và tôi sẽ không rời đi. Có lẽ khi anh tỉnh rượu chúng ta có thể thảo luận bất kỳ điều gì đã tạo nên cái cơn thịnh nộ này, nhưng cho đến khi đó -”

“Tôi được một chai brandy củng cố, và tôi khó mà có thể khoan dung cho cô, cô Lawson. Tin tôi đi, cô không muốn tôi tỉnh rượu đâu.”

“Anh đồ thùng rỗng kêu to!” cô bùng nổ. “Tôi cho rằng anh đã quyết định tôi là nguyên nhân gây ra tất cả những rắc của anh, khi mà mọi vấn đề đều là ở trong cái đầu ngu ngốc, đần độn, mụ mẫm của anh-”

“Bắt đầu đóng gói đi. Nếu không tôi sẽ làm hộ cô đấy.”

“Có phải là vì đêm qua không? Vì một nụ hôn vô nghĩa ư? Để tôi đảm bảo với anh, nó còn có ít ý nghĩa gì với tôi hơn cả-”

“Tôi đã bảo cô đi đi,” anh nói với sự bình thản chết chóc. “Tôi muốn mọi dấu vết của cô biến khỏi đây, bao gồm cả những quân bài, cuộc ngao du nửa đêm, cái mưu đồ nhỏ bé, và đôi mắt nâu to tròn của cô. Ngay bây giờ.”

“Tôi sẽ gặp anh ở địa ngục trước!” Lily đối mặt với anh, sẵn sàng bảo vệ lập trường của mình. Cô nhìn trong sửng sốt khi anh rời khỏi thư viện. “Anh đang đi đâu thế? Anh đang...” Đi theo anh, cô nhìn anh từ chân chiếc cầu thang lớn. Anh đang hướng tới phòng ngủ của cô với những sải chân liên tiếp. “Sao anh dám chứ!” cô rít lên, và chạy vội vàng theo sau anh. “Anh đồ con heo không mến khách, anh đồ quái vật tự phụ, kiêu căng...”

Bay lên cầu thang, Lily chạm tới cửa phòng ngủ cùng một lúc với Alex. Một cô hầu sửng sốt đang thay các tấm vải. Sau một cái liếc tới cặp đôi, cô ta bỏ chạy như thể rút lui trước một đội quân xâm lăng. Alex kéo tung cánh cửa tủ và bắt đầu nhét các đồ vải vóc vào chiếc vali đầu tiên có thể.

“Bỏ ngay móng vuốt của anh ra khỏi đồ đạc của tôi!” Tức giận. Lily tóm lấy một bức tượng sứ xinh xắn từ cái bàn bên cạnh và ném mạnh vào anh. Alex nhanh nhẹn cúi xuống. Bức tượng vỡ tan tành trên bức tường đằng sau anh.

“Cái đó thuộc về mẹ tôi,” anh gầm gừ, đôi mắt chứa đầy ánh sáng tội lỗi.

“Và anh nghĩ mẹ anh sẽ nói gì nếu bà nhìn thấy anh bây giờ, một tên cục súc hung dữ với một trái tim khô cạn đập bộp bộp trong lồng ngực, không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài nhu cầu ích kỷ của bản thân....ah!” Lily gào lên tức giận khi Alex mở cánh cửa sổ và quăng vali của cô ra ngoài. Găng tay, tất, và những đồ đạc nữ tính khác rơi ra khỏi chiếc vali khép hờ và nằm rải rác trên lối đi bên ngoài. Quay trái quay phải, Lily tìm kiếm thứ gì khác để ném. Cô bất chợt nhìn thấy bóng em gái mình đang đứng ở ngưỡng cửa.

Penelope nhìn họ chằm chằm đầy khiếp hãi. “Cả hai đều phát điên rồi,” cô thở dốc.

Giọng nói cô mềm mại, khiến Alex chú ý. Anh ngừng lại giữa chừng việc nhồi một cái váy vào một cái hộp tròn và trừng mắt nhìn Penelope. Với khuôn mặt rúm ró và vẻ vàng rực say xỉn, rối bời, anh hầu như trông khống giống chính mình.

[IMG]

(hộp tròn: hatbox, em dịch đại)

“Hãy nhìn thật gần vào, Penny!” Lily nói. “Đây là người đàn ông em đã đồng ý cưới. Một hình ảnh đẹp đấy chứ, phải không? Em luôn có thể biết được tính cách thực sự của một người đàn ông khi anh ta say xỉn. Nhìn anh ta đi, tính ích kỷ nhỏ giọt ra từ mỗi lỗ chân lông!”

Mắt của Penelop mở to.Trước khi cô có thể hình thành một lời đáp, Alex đã nói với cô một cách khắc nghiệt. “Người yêu ngày xưa của em sẽ không quay lại đây nữa đâu, Penelope. Nếu em muốn anh ta, hãy rời khỏi đây với chị gái em.”

“Con bé cực kỳ chắc chắn là sẽ rời đi,” Lily quặc lại. “Đóng gói đồ đạc của em đi, Penny, và chúng ta sẽ đi tới điền trang Stamford.”

“Nhưng em không thể...Mama và Papa sẽ không tán thành đâu,” Penelope nói trong một lời thì thầm nao núng.

“Không, họ sẽ không,” Lily đồng ý. “Điều đó cũng quan trọng với em như tình yêu của Zachary ư?”

Alex hướng thẳng một cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo vào Penelope. “Chà? Nó sẽ thế nào đây?”

Nhìn từ khuôn mặt ngang ngạnh của Lily tới khuôn mặt xám xịt của Alex, Penelope trở nên trắng bệch như phấn. Thốt ra một tiếng khóc hoảng sợ, cô phóng đi và hướng đến rút lui ở phòng riêng của mình.

“Anh đồ bắt nạt!” Lily kêu lên. “Đồ chó già dữ xương! Anh biết rất rõ là mình có thể dọa dẫm đứa trẻ tội nghiệp đó làm bất kỳ điều gì ngài muốn!”

“Cô ấy tự ra quyết định của mình.” Alex ném chiếc hộp tròn xuống sàn và ra dấu tới nó. “Giờ thì, tôi có nên kết thúc việc đóng gói đồ của cô không, hay cô sẽ làm?”

Một khoảnh khắc im lặng dài dằng dặc.

“Được rồi,” Lily nói khinh khỉnh. “Ra đi. Để tôi được yên. Tôi sẽ đi trong vòng một giờ.”

“Sớm hơn nếu cô xoay xở được.”

“Sao anh không giải thích tình huống này chuyện bố mẹ tôi nhỉ?” Lily gợi ý với một cái nhếch mép. “Tôi chắc là họ sẽ đồng ý với mọi điều anh nói đấy.”

“Không thêm một lời nào với Penelope nữa,” Alex cảnh báo, và sải bước ra khỏi phòng.

Ngay khi cô chắc chắn là anh đã ở ngoài tầm tai, Lily hít một hơi thật sâu và ép mình phải thả lỏng. Cô lắc đầu, cười thầm với mình. “Đồ kiêu căng,” cô lẩm bẩm. “Anh có thực sự nghĩ là tôi sẽ bị đánh bại dễ dàng đến thế không?”

Bình luận





Chi tiết truyện