Nam Cung Hạo Thiên quát thẳng vào điện thoại:
- Không bao giờ.
Hoắc Kiến Phong biết ngay mà, nên đã sớm đưa điện thoại cách xa lỗ tai mấy mét. Kiến Phong giở giọng nịn nọt nói:
- Nếu anh không giúp tôi thì đừng trách ngày mai bọn chó săn sẽ biết anh ở đâu nhé.
- Hoắc Kiến Phong anh dám.
- Thì cứ thử xem tôi có dám không. Tối nay tôi sẽ gửi lịch dạy qua cho anh. Ngày mai bắt đầu.
Chưa đợi đầu dây bên kia trả lời anh đã tắt điện thoại ngay. Trán của anh chạy cả mồ hôi lạnh, thật ra lúc nói những lời đó anh cũng hoi sợ. Bởi lẽ, đối với người không sợ trời, không sợ đất như Nam Cung Hạo Thiên thì lời đe dọa của anh chả là gì?
Nam Cung Hạo Thiên là chàng trai độc thân hoàn kim, sáng giá nhất khiến bao cô gái tình nguyện hy sinh tất cả chỉ để ở bên hắn một ngày, còn những chàng trai phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ và tôn sùng hắn.
Nhưng chỉ có anh mới biết được hắn đã phải nỗ lực và đánh đổi bao nhiêu để có được ngày hôm nay.
Năm 3 tuổi mẹ hắn ngoại tình, bỏ gia đình theo người đàn ông khác. Khi hắn được 14 tuổi, công ty của ba hắn đứng trên bờ vực phá sản, điều này khiến ba hắn bị đột quỵ nằm liệt giường.
Hắn phải đứng ra gánh vác, đổi lại tên công ty và đầu tiến hành nhiều dự án hết sức táo bạo dù bị nhiều người ngăn cản và cho là hoang đường. Nhưng dường như ông trời vẫn còn ưu ái hắn nên cho hắn bộ ốc của một thiên tài. Sau 4 năm vất vã gây dựng lại cơ nghiệp thì giờ đây hắn đã đưa công ty toàn cầu ngày ấy lên đứng đầu thế giới. Nhưng rất ít ai biết được mặt của vị chủ tịch trẻ tuổi này.
Mặc dù bị phản bội vậy nhưng ba hắn vẫn rất yêu mẹ hắn. Trước lúc ba hắn chết vẫn còn nhắc hắn phải tìm gặp mẹ và tha thứ cho bà ấy. Nam Cung Hạo Thiên rất hận mẹ anh, nhưng sợ cha chết còn tiếc nuối nên gật đầu chấp nhận.
Những gì anh nói thì anh sẽ làm được. Nên anh lặn lẽ đáp máy bay về từ nước ngoài về nước và chọn một căn nhà vắng vẽ xa ngoại thành, Nam Cung Hạo Thiên không muốn người khác phát hiện, anh ghét sự ồn ào và xu nịnh của người khác, điều đó khiến anh buồn nôn.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1