chương 27/ 35

Chuyển ngữ: Tiểu Mộc
Beta: Quỳnh Trang, Đặng Trà My

Cả quãng đường đi tới kinh thành, trừ khi có chuyện tất yếu, bằng không thì Diệp Thanh Dao vẫn ở trong xe ngựa không ra ngoài, ngay cả ăn cũng đều do Tử Tô mang vào, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi nữa thì dáng vẻ của nàng đều bình thản hờ hững, điều này lại khiến cho Diệp Mộc Hàng đang lớn giọng nói vài câu không thực hiện được ý đồ chọc tức nàng mà trong lòng bực bội, cố gắng kìm nén nhưng cũng thật sự không thể làm ra chuyện gì với Diệp Thanh Dao cả.

Mà Diệp Thanh Dao không ra khỏi xe ngựa không phải vì sợ Diệp Mộc Hàng. Nàng vốn không hề để bọn họ vào mắt, chỉ là nàng vốn rất ưa thích sự yên tĩnh, cho dù chỉ ngồi ngẩn người thôi thì nàng cũng không hề cảm thấy nhàm chán nên chẳng việc gì phải lãng phí thời gian quý báu ở trên những người không thân thích, không hề liên quan gì đến mình kia cả.

Tốc độ đi đường cũng không phải là quá nhanh, có đôi khi gặp được thành trấn cũng dừng lại một lúc vì Diệp Mộc Hàng rất thích đi đến những nơi ong bướm trăng hoa, lại nói, lúc đi đường tuy hắn cũng không dám làm ra việc gì quá đáng với Diệp Thanh Dao nhưng lại thường xuyên muốn sàm sỡ Tử Tô.

Mãi một tháng sau mới tới kinh thành, Diệp Thanh Dao ngồi trong xe ngựa, không vén rèm xe lên tò mò nhìn ngó khung cảnh kinh thành vì dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng đến kinh thành.

“Tử Tô, chúng ta sắp đến phủ Tĩnh An Hầu rồi, tuy Hầu phủ kia đã xuống dốc, chúng ta cũng không hề sợ bọn họ nhưng hầu môn(*)thâm trầm, nên làm việc phải cẩn thận, không nên gây phiền toái gì, cũng đừng phí thời gian vào những chuyện nhàm chán khác. Đương nhiên, nếu có người dám nhòm ngó sắc đẹp của ngươi, muốn chiếm tiện nghi, ăn đậu hủ của ngươi thì cứ mạnh mẽ mà đánh lại cho ta, bất kể xảy ra chuyện gì, tiểu thư ta cũng sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi!”

(*) nhà quyền quý.

Tử Tô vốn là người tính tình thanh lãnh, hơi tương tự với Diệp Thanh Dao nhưng nghe thế cũng không nhịn được mà cười một tiếng, gật đầu nói: “Tiểu thư yên tâm, em biết tự xem xét thời thế, sẽ không gây ra bất kỳ phiền toái nào cho tiểu thư, cho dù có bị chiếm tiện nghi hay bị sàm sỡ thì cũng sẽ ra tay trừng trị âm thầm. Không phải tiểu thư người vẫn thường nói so với việc công khai đánh vỡ đầu thì lén ném gạch sau lưng những kẻ đó càng khiến mình cảm thấy thoải mái hơn hay sao ạ?”

Diệp Thanh Dao hé miệng khẽ cười một cái, không nghĩ tới bình thường Tử Tô đều đi theo bên cạnh bà ngoại nhưng lại nhớ rất kỹ những lời nói của nàng lúc bông đùa.

Tiếp tục đi trên đường phố kinh thành thêm hai canh giờ, cuối cùng mọi người mới tới cửa lớn phủ Tĩnh An Hầu, từ sớm đã có hạ nhân chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy ký hiệu của phủ Tĩnh An Hầu trên xe ngựa thì lập tức đã chạy ra đón chào từ xa, một bà tử khoảng hơn 40 tuổi dẫn mấy nha hoàn đến trước xe ngựa, kính cẩn hành lễ nói: “Thỉnh an Tứ tiểu thư! Cuối cùng tứ tiểu thư đã trở về rồi, Lão phu nhân đã mong ngóng từ lâu ạ!”

Tử Tô ra khỏi xe ngựa trước, nhìn thấy một nha hoàn xinh đẹp như vậy, đám nha hoàn bà tử đứng chờ ở bên ngoài đều sửng sốt một lúc, còn tưởng rằng người này chính là Tứ tiểu thư, các nàng đang định tiến lên nghênh đón thì giật mình phát hiện Tứ tiểu thư thực sự lại đang trực tiếp nhảy xuống từ trên xe ngựa, liền lập tức xoay người, lên tiếng chào: “Tiểu thư đã đến rồi ạ.”

“…”

Sau khi Diệp Thanh Dao từ trên xe ngựa xuống mới ngẩng đầu nhìn những người ở xung quanh, lại thấy mọi người đều đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt của nàng. Sắc mặt Thanh Dao không chút ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt đảo qua một lượt, ánh mắt thanh lãnh kia lại khiến cho mọi người xung quanh đang ngơ ngẩn lập tức tỉnh táo.

“Tứ… Tứ tiểu thư…”

Bà tử kia vừa hoàn hồn, lúng túng lên tiếng lại vì hơi chột dạ mà nói lắp, trong lòng cứ nghĩ vị Tứ tiểu thư này chắc chả có gì tốt đẹp, bà cũng chỉ cố ý dẫn theo vài nha hoàn ra vẻ cung kính cho người ngoài xem mà thôi, không nghĩ tới vị Tứ tiểu thư không được Hầu phủ quan tâm 16 năm trời này lớn lên lại quốc sắc thiên hương như vậy. Trong đầu đều có suy nghĩ riêng nhưng mọi người đều nhanh chóng cúi thấp đầu, bởi vì chỉ một ánh mắt đạm mạc kia của Diệp Thanh Dao thôi lại khiến các nàng bỗng cảm thấy kính sợ, tự giác hạ vai, cúi đầu xuống.

Tử Tô im lặng thu hết thảy phản ứng của những người này vào trong mắt, bình thường nàng vốn lạnh lùng, lại vì chuyện này mà âm lãnh thêm một chút. Đi bên cạnh Lão phu nhân nhiều năm, tự nhiên nàng hiểu được trách nhiệm của mình, giờ lại có trách nhiệm bảo vệ tiểu thư, nàng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có thể bắt nạt tiểu thư, cho dù nàng cũng không cho rằng bất cứ ai cũng có khả năng bắt nạt tiểu thư nhà mình.

Diệp Thanh Dao bước chân vào phủ Tĩnh An Hầu, dưới sự dẫn dắt của người hầu đi bảy quẹo tám rẽ hồi lâu mới đến một toà hậu viện có một sân nhỏ phía trước. Xa xa đã thấy có người đứng ở cửa ra vào chờ, đón Diệp Thanh Dao vào trong.

Trong phòng khách, Diệp lão phu nhân ngồi ở trên tháp(sạp, giường nhỏ), bên cạnh là một nhóm phụ nữ, nghe nha hoàn tiến đến thông truyền, đều sôi nổi quay đầu nhìn phía cửa ra vào.

Chỉ thấy một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu lam nhạt thướt tha đi vào, da thịt trắng như tuyết, hiện lên một tầng ánh sáng lóng lánh trong suốt, cảm giác như có thể véo chảy ra nước. Đôi đồng tử giống như một dòng nước sâu trong veo, sáng rực rỡ, linh động lại có chút lạnh lùng thâm sâu che dấu sắc sảo ở bên trong, nhìn qua thì cả người tràn đầy khí chất cao nhã, khiến cho người xung quanh tự cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám khinh thường. Môi anh đào hồng nhạt khiến người ta có suy nghĩ từ ngữ đẹp nhất để hình dung trên thế gian này cũng không thể miêu tả hết được vẻ đẹp ấy.

Dáng người quyến rũ, duyên dáng yêu kiều nhưng lại khiến cho cả phòng yên tĩnh, uy nghiêm trên người nàng bất giác mà phát ra, lại mang theo chút khí chất mạnh mẽ, ác liệt.

Đôi môi hồng phấn khẽ nhếch lên, Diệp Thanh Dao thu khí chất bức người lại, trong giây lát lại mang dáng vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn, ánh mắt khẽ quét qua một vòng, sau đó hơi khom người với Diệp lão phu nhân đang ngồi trên giường, nói: “Bái kiến tổ mẫu!”

Mắt Diệp lão phu nhân lóe ra tia sáng, nhìn đứa cháu gái mà 16 năm qua bà ta chưa từng quan tâm đang đứng trước mắt, hai đầu lông mày mang thần thái giống người con dâu thứ hai, người mà bà không thích nhất, bất giác liền cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét, lại nghĩ tới lúc Diệp Thanh Dao sinh ra sấm sét vang dội, tin dữ con trai chết trận truyền đến mà ngay cả con dâu thứ hai bà không thích nhất cũng chết vì khó sinh khiến cho sự chán ghét ban đầu với Diệp Thanh Dao lại chuyển thành oán hận.

Nhưng kinh nghiệm sống trên đời bao nhiêu năm khiến cho Diệp lão phu nhân không hề thể hiện một chút tâm tình nào trên mặt, tuy hiện tại bà chỉ muốn phẩy tay áo bỏ đi ngay lập tức nhưng biểu hiện ra ngoài thì lại là một vẻ hiền lành phúc hậu, dùng giọng điệu mang chút thương cảm nói : “Cháu ngoan, những năm này đã khiến cháu tủi thân rồi.”

“Tổ mẫu nói quá lời, bà ngoại và cậu mợ đều đối xử với con vô cùng tốt, chỉ có tốt hơn chứ không kém biểu tỷ biểu đệ, không để cho con phải tủi thân một chút nào.”

Vẻ mặt Diệp lão phu nhân cứng đờ, sắc mặt không tốt như trước, giọng nói cũng thoáng trầm thấp đi một chút, nói: “Vậy là Dao nhi đang trách cứ tổ mẫu không chăm sóc tốt cho con sao?”

“Không dám ạ!” Diệp Thanh Dao vẫn là một dáng vẻ không nóng không lạnh, chỉ có lúc nghe thấy Diệp lão phu nhân nói một tiếng Dao Nhi thì hơi nhíu mày, cũng không thể hiện chút tôn kính đối với người tổ mẫu này nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp lão phu nhân, lại càng không thèm quan tâm đến biểu cảm của mấy người xung quanh, nói thẳng: “Tổ mẫu cũng không cần tự ép bản thân mình phải giả vờ quan tâm đến con đâu, có một số việc tất cả mọi người đều đã biết rõ, cứ diễn trò làm ra vẻ khổ sở lại khiến người ta cảm thấy rất nhàm chán. Nếu như tổ mẫu không còn chuyện gì khác, con xin cáo lui, mấy ngày nay ngồi xe, con và Tử Tô đều hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Cho đến bây giờ, Diệp Thanh Dao chưa bao giờ có suy nghĩ muốn có quan hệ gì với mấy người Diệp gia này, những lúc như thế còn không bằng nàng ngồi ngẩn người, dù sao có quan hệ với bọn họ thì mọi việc cũng chẳng thể thay đổi nữa, rất lãng phí thời gian.

Mà lần này nàng không chút khách khí nói ra khiến lập tức mọi người thay đổi sắc mặt, Diệp lão phu nhân bị tức giận đến mức “Choang~” một tiếng, ném chén trà nhỏ trong tay tới ngay dưới chân Diệp Thanh Dao, tức đến mức toàn thân phát run, đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Thanh Dao, nói: “Ngươi…ngươi…” mấy lần mà không thốt ra được lời nào nữa, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, một dáng vẻ như sắp ngất đến nơi.

Người bên cạnh đều vội vàng chạy tới vừa an ủi vừa trấn an, trong lúc nhất thời căn phòng trở nên hỗn loạn, ồn ào. Mà Diệp Thanh Dao lại cúi đầu nhìn những mảnh vỡ của chén trà nhỏ rơi dưới đất, ánh mắt chuyển đến vạt áo bị dính từng mảng nước trà, ánh mắt chợt lạnh lẽo, đấy là chiếc áo bà ngoại tự tay may từng đường kim mũi chỉ cho nàng đấy.

Diệp Thanh Dao chán ghét lấy khăn lau vết nước trà đọng trên vạt áo, khẽ hừ một tiếng, buông vạt áo ngồi thẳng lên, lạnh lùng nhìn qua Diệp lão phu nhân tức giận đến không thở được đang được mọi người vây quanh, rồi lập tức mang theo Tử Tô đi ra khỏi đình viện, mặc kệ sau lưng là tiếng nói giận dữ và phẫn nộ của Diệp lão phu nhân kèm theo rất nhiều lời nói an ủi, khuyên bảo khác.

Tử Tô đi theo sau lưng tiểu thư, chứng kiến toàn bộ sự việc kích thích vừa rồi, sau khi đi ra khỏi tiểu viện của Diệp lão phu nhân thì không nhịn được cười khẽ một tiếng, lại nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, sao người vừa đến nơi đã có thể đối chọi gay gắt với Diệp lão phu nhân như vậy? Chỉ sợ sau này người càng thêm khó khăn ở trong Hầu phủ này rồi.”

Diệp Thanh Dao nghe thấy thế cũng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, nàng đứng trong phủ Tĩnh An Hầu tráng lệ, nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt nhìn chung quanh một lượt rồi sau đó đi một đường khác vào trong.

Bình luận





Chi tiết truyện