chương 13/ 29

“Hà cớ gì mà người Lam Y môn lại phải tìm kiếm Lam Chủy lệnh? Nếu xem trong tín phù của Môn chủ vậy tại sao mười mấy năm nay họ đã không tìm? Lần này bọn họ lao sư động chúng, làm náo động giang hồ như thế này thì Lam Chủy lệnh phải có tầm quan trọng quý báu nào khác, chứ không phải chỉ là tín phù của Môn chủ mà thôi đâu!”.

Cừu Thạch sau khi bỏ đi chàng đã bằng thân pháp khinh linh nhưng nhờ nội công thượng thừa, chàng đã quay lại mà bọn người Lam Y môn không hay biết gì cả.

Mọi lời đối đáp giữa bọn họ với nhau, Cừu Thạch nghe không sót một câu nào. Qua đó chàng biết bọn họ là nhị sư bá, ngũ và thất sư thúc nếu xét theo tôn ti thứ bậc trong Lam Y môn mà mẫu thân chàng đứng vào hàng thứ tư.

Theo lý thì chàng đã phải nhìn họ, và gọi bọn họ bằng thứ bậc. Nhưng chàng đã dè dặt! Và sự dè dặt của chàng đã được minh chứng là đúng đắn. Vì xem ra bọn họ vẫn chưa tin ở chàng, thì dễ gì chỉ bằng vài lời ngắn gọn mà chàng có thể cho họ biết qua thân thể để họ tin.

Không sao!

Chỉ mong rằng Cừu Thạch tìm được thanh Lam Chủy lệnh thì lo gì bọn họ không tin chàng một khi chàng tự thân đem đến giao hoàn cho họ. Đến lúc đó, Cừu Thạch tha hồi giải thích cho bọn họ nghe về gia thế của chàng!

Còn bây giờ, một khi đã hiểu Lam Chủy lệnh có tầm quan trọng to lớn khác thường đối với Lam Y môn, Cừu Thạch phải dò hỏi cho ra tung thích của vật nguyên là của chàng, do mẫu thân lưu lại.

Nhưng như gã Độc Phiến Diệu Thủ Trang Tiếu Hỷ nói, Lam Chủy lệnh bây giờ không rõ tung tích, không biết đã lọt vào tay ai, nếu Cừu Thạch đơn thương độc lực mà tìm nó thì chẳng khác nào việc mò kim đáy bể. Còn như Cừu Thạch muốn hợp lực với ai đó, thì xét ra chàng cũng không biết nhờ vào ai?

Ngoại trừ Khả Mỹ Dung. Nàng bây giờ ở đâu? Liệu nàng có giận Cừu Thạch vì đã biệt tăm vô tích một quãng thời gian dài?

Nghĩ đến thời gian này, Cừu Thạch không hiểu tại sao chàng lại có thể bằng Quy Tức Công mà sống tiền sinh một thời gian đến bảy tháng hơn như vậy được? Trong khi chàng đã cẩn trọng, lượng định thời gian chỉ có nửa tháng. Nghĩ thêm một lúc nữa, Cừu Thạch bật cười khi nhớ đến cái gõ tay chỉ với bốn thành công lực vậy mà nguyên bàn tay hữu của gã Trang Tiếu Hỷ đã vỡ vụn.

Qua việc này, Cừu Thạch đã hiểu!

Chỉ vì chàng không lượng được sự cao thâm của nội lực bản thể, nên khi chàng vận dụng Quy Tức Công với sự lượng định là mười lăm ngày, không ngờ với công lực được tăng tiến nhiều sau khi phục hết nửa nhánh Thiên Niên Tuyết Sâm Vương rồi lại được đả thông sinh tử huyền quan nữa, do đó, thời gian mà Cừu Thạch đã lượng định sai biệt đi gần hai trăm ngày. Nếu khi đó chàng nghĩ là cần đến ba mươi ngày, thì có lẽ khi chàng tỉnh lại, nội tình giang hồ đã biến đổi nhiều và... nguy kịch hơn!

Bỗng Cừu Thạch lại nhớ đến Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ của Cái bang. Theo lời gã Trang Tiếu Hỷ, thì bây giờ Cổ bang chủ đã không còn là Cổ bang chủ nữa. Ngôi vị đã không còn như trước, vậy thì trong Cái bang đã xảy ra sự biến gì? Muốn rõ tất cả mọi việc, và muốn dễ dàng tìm được nơi hạ lạc của Lam Chủy lệnh thì việc trước mắt là làm sao tìm được Cổ bang lão nhân gia!

Nhưng Cổ bang chủ nào khác gì thần long. Biết người ở đâu mà tìm? Hay là...

Nghĩ đến đây, Cừu Thạch bèn lao vút trở lại thành Tế An! Chàng định tìm một Phân đà Cái bang! Có thể! Cừu Thạch mới tìm được Cổ bang chủ.

Vào đến thành, Cừu Thạch thong thả tản bộ như mọi người, và bắt đầu lưu tâm tìm kiếm bọn khất cái!

Vẫn như mọi nơi trên đất Trung Nguyên, hễ nơi nào sanh ý cành thịnh vượng thì bọn khất cái càng đông. Thành Tế An là một thành trù phú, nên sau đó không lâu Cừu Thạch đã thấy bọn khất cái gồm ba tên đang ngồi trước một tửu điếm. Cừu Thạch suýt bật cười khi thấy một trong ba gã khất cái đang vạch cái áo rách tơi tả để tìm rận.

Đụng mặt bọn khất cái rồi thì Cừu Thạch không biết cách nào để đến làm quen với chúng?

Bố thí ư? Thì Cừu Thạch lúc này đâu khác gì bọn khất cái một đồng bạc vụn cũng không?

Còn như khơi khơi đến hỏi chuyện, không khéo lại gặp những gương mặt lạnh như tiền, hỏi đến gì cũng lắc, cũng không biết. Có khi lại sinh chuyện rắc rối nữa không chừng!

Vừa nghĩ đến chuyện rắc rối, Cừu Thạch bèn nảy ra một ý.

Chàng nhặt một hòn sỏi nhỏ, nhắm ngay vào gã khất cái đang ngồi bắt rận mà ném vào. Lần này có kinh nghiệm, Cừu Thạch chỉ dám dùng có nửa thành lực đạo mà thôi.

Bộp!

May mà chỉ có nửa thành chân lực, thế mà ngay tức khắc nơi hòn sỏi nhỏ chạm vào, gần huyệt Túc Lý, lập tức tấy đỏ lên. Gã khất cái đau quá phát cáu. Gã ngẩng đầu lên, tay người bắt rận nhìn thấy Cừu Thạch vừa len lén nhìn gã vừa co giò định bỏ chạy. Gã quát lên :

- Đồ sâu bọ, đồ thối tha dám chọc ghẹo lão gia à?

Cừu Thạch giả vờ phát hoảng co giò chạy vọt đi, đương nhiên là Cừu Thạch phải sự dụng cước bộ như một thường nhân. Gã khất cái tức tốc đuổi theo chàng, gã không như chàng, gã vận dụng thân pháp ở mức độ vừa phải nên chỉ không đầy mười trượng là gã đã bắt kịp chàng.

May cho Cừu Thạch, do chàng không lường trước được tình thế này, nếu ngay tại đó không có một con hẽm nhỏ thì có lẽ chàng đành phải dùng đến thân pháp mới hy vọng không để gã tóm được. Nhưng nếu thế thì gã khất cái sẽ sinh nghi, và vậy thì Cừu Thạch sẽ công toi!

Bắt gặp con hẻm, chàng lập tức lạng thân vào ngay lắp tự!

Con hẻm sâu và vắng vẻ rất hợp ý Cừu Thạch! Và tình hình này cũng rất là hợp ý gã khất cái, gã gầm lên :

- Chạy đâu cho thoát tay lão gia!

Theo tiếng gầm gã khất cái liền tăng cước bộ. Và đúng như lời gã nói, Cừu Thạch chạy thêm được một trượng thì đành phải dừng lại và gã khất cái cũng đứng yên như trời trồng. Đó là lúc Cừu Thạch đứng lại đã nhanh tay dùng chỉ pháp điểm vào huyệt Định Thân của gã.

Nhìn gã khất cái trợn tròn mắt và sững sờ nhìn chàng, chàng bèn cười nhẹ và nói thật nhỏ vào tai gã :

- Thế nào? Ai thoát được tay ai đây?

Xong chàng điểm vào Hôn huyệt và xách gã khất cái bằng một tay, đoạn phi thân vọt đi sâu vào trong hẽm nhỏ.

Phía trong sân, may sao lại có một vườn rau xanh um. Xa xa là một ngôi miếu Từ đường nhỏ, còn không thấy một ngôi nhà nào cả.

Quan sát kỹ trước sau, Cừu Thạch yên tâm bèn xách gã khất cái lao vút đi như vệt khói mờ, lướt qua vườn rau và đến Từ Đường miếu.

Sau khi mở cổng ra, Cừu Thạch lách vào và ném gã khất cái xuống dưới nền miếu.

Phịch!

- Ngươi là ai? Lộ số nào? Sao lại bắt ta đem đến đây?

Đã định tâm trước, Cừu Thạch bèn vờ tát vào mặt gã khất cái một cái rõ mạnh, nhưng thật ra thì không đến nửa thành chân lực. Cừu Thạch quát vào tai gã :

- Câm! Sanh mạng cỏn con của ngươi đang nằm trong tay thiếu gia, ngươi biết không? Ở đây người được quyền hỏi là thiếu gia chứ không phải là ngươi, ngươi nhớ chưa?

Huyệt Định Thân vẫn còn bị chế trụ, gã khuất cái chưa gì đã bị ăn một cái tát tai như trời giáng, tuy rằng giận đến tím mặt, nhưng dù sao gã đã biết thân biết phận, gã tỏ ra ngoan ngoãn khi hỏi :

- Ngươi muốn hỏi gì?

Cũng là hỏi, nhưng câu hỏi này thì Cừu Thạch chấp nhận. Chàng gật đầu, bắt đầu lục vấn gã :

- Ngươi là bang đồ Cái bang?

- Ngươi có mù đâu mà...

Bốp!

- Đáp mau! Không được dông dài!

- Phải!

- Phân đà nào?

- Tế An phân đà.

- Đà chủ là ai?

- Sưu Hồn Thủ Hạ Cam Minh.

- Bây giờ nghe đây, lão già thối Cổ Khả Lạc hiện đang ở đâu?

- Ngươi...

Bốp!

- Nói!

- Ta không biết!

- Không biết! Hay ngươi muốn ta nặng tay hơn?

- Dù ngươi có giết ta, ta cũng chịu thôi! Không biết là không biết!

- Được, vậy thì ai biết rõ điều này? Sưu hồn thủ gì đó có biết không?

- Nói sao! Ngữ nhà ngươi mà dám đến gặp Hạ đà chủ sao?

Bốp!

- Đáp đi!

- Hừ! Phách lối!

Bốp!

- Ngươi muốn nếm mùi Phân Thân Thác Cốt không?

- Đừng! Đừng! Được rồi! Ta nói đây!

- Vậy phải hay hơn không? Nói đi, liệu Hạ đà chủ có biết tông tích lão già họ Cổ thối tha đó không?

- Theo ta biết thì có lẽ Hạ đà chủ biết được tông tích Cổ bang chủ

- Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi gọi lão già họ Cổ đó là gì?

- Cổ bang chủ! Dù ngươi có giết ta hay làm gì đi nữa thì ta cũng gọi người là Cổ bang chủ đó. Ta cứ Cổ bang chủ mà kêu, ta không sợ chết đâu, ngươi đừng hãm hại ta!

Nghe thế, ý nguyện hầu như đã đạt, Cừu Thạch bèn nhanh tay giải huyệt cho gã khất cái và nói :

- Huynh đài thứ lỗi cho, chỉ là đệ không biết ai gian ai ngay trong Cái bang nên phải dùng đến hạ sách này. Xin huynh đài rộng dung thứ lỗi.

Người ta thì tiên lễ hậu sinh, còn Cừu Thạch thì ngược lại, khiến cho gã khất cái cứ ngơ ngẩn, ngỡ như đã nằm mơ. Gã đưa tay xoa xoa lên hai gò má. Trước sau Cừu Thạch đã thưởng cho gã đến bốn cái tát tay, chưa kể hòn sỏi lúc nãy. Gã căm giận quên rằng công phu của gã không là gì so với Cừu Thạch. Gã chồm lên, vung tay, đánh cật lực vào mặt Cừu Thạch bốn cái cực mạnh.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Cừu Thạch cười hì hì, đưa mặt nhận đủ bốn cái đánh hả hơi của gã, thấy gã dừng tay, Cừu Thạch bèn nói :

- Đa tạ huynh đài đã không tính lãi vào đấy. Huynh đài hết giận rồi chứ?

Gã khất cái đánh xong, thấy Cừu Thạch không né tránh cũng không giận, bèn nguội ngay. Tuy thế, gã vẫn lên giọng bảo :

- Nói đi! Rốt cục ngươi muốn gì?

Cừu Thạch mừng rỡ, bèn đáp thật nhanh :

- Là tại hạ... là tiểu đệ muốn tìm Cổ bang chủ, Cổ lão nhân gia!

- Cũng là việc này à? Nói đi nói lại vẫn thế, mềm nắn rắn buông. Cũng là muốn dò tìm tung tích Cổ bang chủ! Hừ!

Biết gã đã hiểu lầm, Cừu Thạch bèn giải thích cho gã nghe :

- Huynh đài nghe đây này! Tiểu đệ cần gặp gấp Cổ bang chủ! Huynh đài đừng nghi ngờ tiểu đệ! Tiểu đệ có thể chứng minh cho huynh đài biết tiểu đệ là người thân quen của Cổ bang chủ...

- Hừ! Cái gì thân quen với chẳng thân quen. Thì đó không phải Mã Độc Cước là tay chân thân tín với Cổ bang chủ sao? Vậy mà sao nào? Rốt cục Mã Độc Cước lại hô hoán lên bác bỏ cương vị của Cổ bang chủ. Bộ ngươi tưởng hễ thân quen là muốn làm gì cũng được sao?

(Ở đây cần nói rõ, vào thời điểm này Cái bang là bang hội duy nhất chưa có tín phù hay vật tổ truyền dành cho Bang chủ. Nên hễ phe nào mạnh, hễ ai nắm được số bang đồ đông hơn thì được làm Bang chủ. Như trường hợp Mã Độc Cước ở đây vậy! Chỉ sau này khi Hồng Thất Công thống nhất Nam Bắc hai phe, thì Hồng Thất Công mới dùng cây Lục Ngọc trượng và hồ lô rượu làm tín vật truyền đời cho các vị Bang chủ đời sau kế truyền!)

Không ngờ kế sách của chàng lộng giả thành chân. Cừu Thạch sau cùng phải nói rõ hơn :

- Tiểu đệ là người duy nhất được Cổ bang chủ thưởng tưởng truyền cho công phu tuyệt kỹ của người là Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng. Vậy đó, huynh đài có chịu tin tiểu đệ chưa nào?

Gã khất cái nghe xong liền trố mắt nhìn chàng ra vẻ không tin, gã còn nói :

- Ngươi đừng tưởng ta chưa trông thấy Cổ bang chủ biểu diễn tuyệt kỹ này mà định lừa bịp ta à nghe! Ta nói cho ngươi biết, được trông thấy tuyệt kỹ này ngoài ta ra chỉ có khoảng ba tên đồng cấp với ta thôi!

Bằng giọng hãnh diện, gã khất cái tự hào khi nói rằng một tên bang đồ như gã mà lại được nhìn thấy công phu hãn thế của vị nhất bang chi chủ. Đồng thời gã muốn nhấn mạnh cho Cừu Thạch biết rằng lừa ai thì lừa chứ đừng hòng lừa bịp gã. Nào ngờ, vừa nghe gã nói xong Cừu Thạch lộ vẻ mừng vui và nói :

- Vậy thì hay quá! Tiểu đệ sợ rằng, nếu huynh đài không biết công phu này thì dù tiểu đệ có diễn thử huynh đài cũng cho là tiểu đệ múa may quay cuồng mà thôi.! Huynh đài chú ý nhé, tiểu đệ diễn thử đây!

Không đợi gã khất cái đồng ý hay không? Cừu Thạch bèn trụ bộ lập tấn, bắt đầu diễn qua một lượt Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng gồm năm chiêu và mỗi chiêu là năm thế biến hóa!

Nhất nhất từng phương vị một mà Cổ bang chủ đã chỉ giáo. Cừu Thạch cứ theo đó mà biểu diễn với một người xem duy nhất là gã khất cái.

Xem xong, tuy chỉ biết ngờ ngợ nhưng gã khất cái cũng phải khen :

- Ê! Ngươi đã làm gì mà Cổ bang chủ chỉ dạy công phu này vậy? Ta mà được như ngươi thì bọn bên Hoài Dương đừng hòng mà ăn hiếp được bọn Tế An ta!

Cừu Thạch mỉm cười, nói với gã :

- Chỉ vì chưa được phép của Cổ lão nhân gia, nên tiểu đệ không thể...

- Không! Không! Ngươi đừng hiểu sai về ta! Dù ngươi có lòng tốt muốn truyền lại cho ta mà không có sự đồng ý của Cổ bang chủ thì ta cũng không dám học đâu! Là ta chỉ ước ao vậy thôi! Mà nè! Ta nói thật đó. Chỉ có Hạ đà chủ là biết được tông tích của Cổ bang chủ mà thôi. Ta không dối gạt ngươi đâu.

- Thì tiểu đệ cũng tin ở huynh đài mà! Chỉ là tiểu đệ muốn huynh đài dẫn kiến tiểu đệ đến gặp Hạ đà chủ để thỉnh giáo người.

- Được! Để ta dẫn ngươi đi! Mà này, danh tánh của ngươi là gì? Ta là Bất Khả Nộ Vương Thất!

- Bất Khả Nộ? Danh hiệu gì mà lạ vậy? Còn tiểu đệ là Cừu Thạch! Chỉ vậy thôi!

Nghe Cừu Thạch nói vậy, Vương Thất lúng túng gãi đầu gãi tai, nói :

- Thì... thì cũng vì tánh ta mau nóng giận vô lối, Hạ đà chủ và huynh đệ trong bản đà mới đặt cho ta danh hiệu này để tự răn đe! Nhưng sao mà ta vẫn không sao cải sửa được cái tánh này. Ê! Ta bảo ngươi điều này nghe, có võ công cao cường như ngươi, lại biết Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng sao ngươi không xưng đại một danh hiệu đi? Đại loại như là Thiên Địa..., mà không được, hay là như thế này vậy Phiên Thiên Hãm Địa Cừu Thạch! Ngươi nghe hay không? Ngươi chịu cái danh hiệu này không? Nghe hay lắm đấy!

Cừu Thạch vừa đi theo Bất Khả Nộ Vương Thất vừa bật cười trước danh hiệu thần sầu quỷ khóc mà gã vừa đặt cho Cừu Thạch! Chàng ậm ừ nói cho vui lòng gã :

- Ừ! Nghe hay đấy! Hà... hà... Phiên Thiên Hãm Địa Cừu Thạch! Tên nghe sao mà thiên hôn địa ám thế!

- Ậy! Võ công như ngươi nếu bọn bên Hoài Dương đụng vào thì không là Phiên Thiên Hãm Địa thì là gì nữa? Vậy đi! Ngươi đừng phụ lòng ta, nghe. Này, ta quả quyết với ngươi rằng, sau ngày hôm nay, cái danh xưng Phiên Thiên địa ám sẽ nổi lên như cồn cho người xem!

- Sao lạ vậy, Vương huynh?

- Có gì đâu mà ngươi phải hỏi? Bởi vì nếu ngươi muốn tìm Sưu hồn thủ Hạ đà chủ thì ngươi phải theo ta qua Hoài Dương! Mà hôm nay Hạ đà chủ lại dẫn hầu hết bang đồ trong Phân đà Tế An sang đánh bọn Hoài Dương! Ngươi là... truyền nhân của Cổ bang chủ thì là đồng bọn với bọn ta, vậy không lẽ ngươi lại khoanh tay đứng nhìn bọn Hoài Dương thuộc phe Mã Độc Cước chém giết bọn ta sao? Mà hễ ngươi ra tay thì ngay lập tức bọn Hoài Dương sẽ biết thế nào là Phiên Thiên Hãm Địa! Vậy ta hỏi ngươi danh xưng này không nổi lên như cồn sao?

Cừu Thạch ngẩn người, không ngờ lại có vấn đề này. Nhưng nghĩ lại gã Bất Khả Nộ họ Vương nói thế cũng đúng, không lẽ chàng lại làm kẻ bàng quan trong cuộc chiến tranh giành thế lực cho Cổ bang chủ là người chàng đã thọ ân hay sao? Càng nghĩ chàng càng hứng khởi! Chàng hỏi Vương Thất :

- Nhưng... tiểu đệ mặc thế này thì làm sao đủ danh chính ngôn thuận mà tham chiến cho được?

Gã bèn cười hì hì nói :

- Tưởng gì! Việc này thì dễ thôi!

Nói xong, trong lúc Cừu Thạch chưa rõ ý của gã thì gã đã xáp vào nắm áo Cừu Thạch mà xé...

Cừu Thạch hoảng hốt, định há miệng kêu gã ngưng lại, thì đã nghe gã còn hoảng hốt hơn chàng khi kêu lên :

- Oái! Bộ y phục này bằng chất liệu gì vậy? Sao ta xé không được?

Cừu Thạch ngỡ gã đùa, chàng bèn nhìn xuống, thấy gân tay gã nổi lên cuồn cuộn thế kia, mà vẫn không làm y phục của chàng suy chuyển cả! Chàng thầm kinh ngạc, không hiểu bộ y phục này sư phụ của chàng là Cửu Chuyển quái khách đã may bằng loại vải tơ gì mà xem ra đúng là Vương Thất đã cố hết sức vẫn không thể nào xé được? Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài miệng thì Cừu Thạch lại đặt điều mà nói với gã :

- Đây đâu phải là y phục bình thường! Đừng nói gì xé, đến đao kiếm cũng không đâm thủng được nó! Nó được gọi là... là...

- Là gì? Mau nói cho ta nghe đi nào?

Cừu Thạch bèn nói càn :

- Nó được gọi là Vạn Niên Cương Ty Y! Nghĩa là loại y phục được dệt bằng tơ cứng như sắt luyện do loại tri thù nghìn năm nhả ra. Phải mất đến trăm năm người ta mới thu thập được số tơ đủ để dệt được bộ y phục này. Rồi phải mất mười năm để dệt. Vị chi là một trăm lẻ mười năm công phu cho y phục này đấy.

Gã Bất Khả Nộ Vương Thất tròn mắt nhìn chàng với vẻ thán phục tột cùng. Gã chắt lưỡi hít hà, một lúc sau gã nói :

- Nói như vậy, ngươi trước sau gì cũng là anh hùng vào hàng cái thế cho xem. Này nhé, người ta đánh ngươi, đâm chém ngươi thì ngươi không sao cả. Ngược lại, ngươi tặng cho họ một chưởng Thiên Địa Ngũ Hợp là họ chết ngay đương trường. Vậy thì... Phiên Thiên Hãm Địa là vô địch. Vô địch! Vô địch!...

Vương Thất la toáng lên như thế làm cho Cừu Thạch thẹn đến chín người! Nhưng nghĩ lại chàng cũng có phần nào đắc ý vì ngoài những cái đó ra, nội lực của chàng lúc này đã cao không biết đến bậc nào mà nói, lại còn có Cửu Chuyển Thần Long bộ nữa. Nếu sau này chàng tìm và luyện được Cửu Chuyển Dương Nhật chưởng và Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm thì chàng không là anh hùng cái thế thì còn ai vào đây?

Hào khí can vận, Cừu Thạch nắm tay Bất Khả Nộ Vương Thất, vận dụng hết bảy phần chân lực, lôi gã đi ào ào về hướng Hoài Dương trông chẳng khác nào gió cuốn vậy!

... Còn cách chiến trường là một cánh rừng thưa ngoại thành Hoài Dương, tiếng chạm của khí giới, tiếng chưởng kình chạm nhau và những tiếng la í ới đã vọng vào tai Cừu Thạch rồi. Do Bất Khả Nộ Vương Thất năng lực kém cỏi hơn nhiều so với Cừu Thạch nên gã đã suýt bật lên tiếng la hoảng khi đột nhiên thấy Cừu Thạch tăng cước bộ lên đến tột độ, nhưng chỉ trong nháy mắt, khi khoảng cách đã gần hơn nhiều thì đến lượt Bất Khả Nộ Vương Thất nghe được âm thanh sát phạt này. Do đó, không cần phải nói, Vương Thất còn muốn Cừu Thạch đi nhanh hơn nhanh hơn nữa. Nhưng khi gã há miệng ra định nói lên ý định này thì gã không sao nói lên được thành tiếng, vì với nội lực yếu kém như gã, riêng việc giữ cho đừng ngộp thở đã là khá lắm rồi, chứ gã làm sao có thể phát thoại được một khi sức gió phà vào mặt gã mạnh chẳng khác nào bão táp mưa sa được?

Đến lúc đó, gã mới cảm phục nhiều hơn về sở học của Cừu Thạch là một thiếu niên có độ tuổi khoảng mười bảy, mười tám mà thôi! Gã cảm khái nghĩ thầm :

“Đừng nói gì ta dù có cố công khổ luyện đến trăm năm nữa cũng không sao đạt đến mức độ này, mà đến Cổ bang chủ ta e người cũng khó có thể so bì được với Phiên Thiên Hãm Địa Cừu Thạch được! Ha ha... Phiên Thiên Hãm Địa! Hừ! Hôm nay bọn Hoài Dương cái người mới gọi là sáng mắt! Bọn ngươi sẽ biết thế nào là Phiên Thiên Hãm Địa nhé!”.

Do trong tâm trí của gã còn lởn vởn ý niệm này, cho nên, khi Cừu Thạch đã đưa gã đến nơi, vừa buông tay ra gã vẫn còn đang theo đà chạy thêm vài trượng nữa thì miệng gã hô hoán lên :

- Bọn phản đồ Hoài Dương khôn hồn thì mau qui hàng đi. Đã có Phiên Thiên Hãm Địa đến đây rồi!

Hào khí của gã do lây hào khí can vân của Cừu Thạch nên vừa hô hoán xong gã đã tận lực bình sinh lao vào đánh nhau với bọn khất cái ở phe Hoài Dương ngay tấp lự.

- Tránh ra! Bọn Hoài Dương khốn khiếp! Ai chận đường ta thì chết...

Bùng... Ầm!... Ầm... Bùng...

Vừa xuất hiện tại đương trường Cừu Thạch đã mường tượng ngay là chàng đã đến ngay đám rồi. Loạn xạ! Hỗn độn! Nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn là khất cái với khất cái! Cừu Thạch không biết đường đâu mà rờ. Ai địch, ai bạn? Ai ngay, ai gian? Ai trung, ai phản? Vô phương xác định được!

Không có bất kỳ một dấu hiệu phân biệt nào cho Cừu Thạch biết tên khất cái nào là ở Phân đà Tế An, phe Cổ bang chủ, hoặc tên nào là ở Phân đà Hoài Dương, phe Mã Độc Cước.

Vậy đó! Cừu Thạch lúng túng mất một lúc! Vì chàng ngay lúc này chẳng khác nào ngoại nhân, một người ngoài cuộc, bàng quan, không thể giúp gì cho bên này hoặc làm bất lợi cho bên kia!

Chỉ đến khi Bất Khả Nộ Vương Thất sau khi ăn no đòn và vỡ mộng, hắn quay lại tìm kiếm Cừu Thạch! Gã bực tức khi thấy chàng đang tọa thị bàng quan. Gã bèn oang oang kêu lên :

- Này! Phiên Thiên Hãm Địa! Ngươi không định giúp bọn ta sao? Ngươi không muốn giúp gì cho Cổ bang chủ sao?

Cừu Thạch do đã quen với âm sắc của Vương Thất nên giữa đám đông xô bồ xô bộn chàng vẫn nghe được lời gã nói, nhờ vào câu nói này của gã, Cừu Thạch liền nghĩ ngay được một ý hay. Chàng bèn động thân, lao vút vào đấu trường. Và bất kỳ ai là địch nhân của Vương Thất thì là địch nhân của chàng.

Bùng!

Với hai phần chân lực Cừu Thạch đã đưa gã khất cái đang giằng co với Vương Thất hồn du địa phủ ngay tức khắc!

Khoái chí Bất Khả Nộ liền động nộ! Gã không khác nào cáo đội lốt hổ! Gã cứ hùng hục nhảy xổ vào bất kỳ tên Cái bang nào không thuộc phe Tế An của gã. Miệng thì luôn kêu :

- Xem này! Xem Phiên Thiên Hãm Địa ra tay đây này!

Bùng!

Ầm!

Hự!

Ầm!... Ầm!

Giảm thêm một phần chân lực, Vương Thất đi trước khai lộ, Cừu Thạch là sát thần theo sau, thế mà bọn khất cái một túi, hai túi và ba túi chỉ là cái bia sống cho Cừu Thạch mặc tình mà đập, chưởng, vỗ chộp...

Cũng may là Cừu Thạch thấy với một phần chân lực cũng đủ nên bọn khất cái đụng phải chàng chỉ bị trọng thương và mất khả năng chiến đấu vậy thôi, chứ không đến nỗi phải chết thảm như gã lúc đầu Và cũng vì chỉ mới một phần lực đạo nên Cừu Thạch cảm thấy bất ngờ khi thấy một tên khất cái tuổi trạc tứ tuần, ngoài hai con mắt lồ lộ như mọi người lại thêm một vết sẹo ngay huyệt Mi Tâm làm cho bất kỳ ai mới nhìn thấy tên này đã ngỡ ngay là hắn có đến ba con mắt, tên khất cái này không phải là Vương Thất dẫn Cừu Thạch đến mà là hắn tự động dẫn xác tới chỗ Cừu Thạch. Nhìn hai con mắt đỏ sọc, và song thủ nhắm ngay vào chàng mà phát chưởng thì Cừu Thạch không đợi Vương Thất bảo, chàng đã biết ngay tên Tam nhỡn này thuộc phe Hoài Dương ngay. Do đó, Cừu Thạch bèn ung dung đối chưởng. Nhưng Cừu Thạch không thể nào ngờ, tên tam nhỡn này không như bọn giá áo túi cơm từ nãy tới giờ, gã tam nhỡn đã ngang nhiên chống lại một lúc hai kích của chàng.

Hết bất ngờ đến động nộ, là tâm trạng của những người đang lâm vào hoàn cảnh như Cừu Thạch khi đã nhân nhượng chỉ phát chưởng đối chiêu với một phần lực đạo! Cừu Thạch bèn tiếp tục phát chiêu với công lực tăng thêm một phần nữa nhằn dẹp bỏ ngay vật chướng ngại này.

Bùng... Bùng... Bùng...

Ba kích gây nên ba tiếng chấn động. Gã tam nhỡn tuy huyết khí đã sôi trào đến độ ứa máu ra hai khóe miệng, thế mà gã vẫn bình chân như vại!

Lúc này Cừu Thạch đã không kiềm chế được nữa, từ động nộ chàng chuyển sang động sát. Nộ khí biến đi, sát khí bốc lên, Cừu Thạch gầm lên một tiếng đến rung chuyển cả đất trời.

- Giỏi lắm! Xem đây!

Tiếng gầm còn vang vang, Cừu Thạch đã vẫy mạnh hữu thủ, dùng ngay chiều đầu trong Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng là Huyết Lưu Mãn Địa với năm thành chân lực, hướng về gã tam nhỡn đang thất sắc đến hồn bất phụ thể.

Vù... Vù...

Kình phong cuồn cuộn kéo đến, đổ ụp vào người gã tam nhỡn, đến độ không những gã tam nhỡn đàn chịu thúc thủ chờ chết mà mọi cuộc chiến khác quanh đó đều phải dừng lại chờ xem một kết cục bi thảm chắc chắn sẽ diễn ra, mà đến Cừu Thạch cũng kinh sợ cho chiêu chưởng này của chàng. Nhưng kinh sợ thì có kinh sợ, chứ Cừu Thạch vẫn quyết lòng không buông tha cho gã tam nhỡn, là gã đã dám ngang nhiên chống đỡ đến năm lần kích ra của chàng. Tội này đáng là tội chết. Do đó, Cừu Thạch vẫn giữ nguyên chiêu thức, vẫn giữ đủ uy lực của chiêu Huyết Lưu Mãn Địa này.

Thế nhưng...

Ngay lúc tử thần sắp đến rước gã tam nhỡn đi thì có một tiếng hét vang trời, kèm theo đó là một luồng lực đạo mạnh theo đó là một luồng lực đạo mạnh chưa từng thấy lao ầm ầm thẳng vào hữu chưởng của Cừu Thạch.

Nếu không vì tiếng hét nghe quen tai thì có lẽ Cừu Thạch đã nộ khí xung thiên vẫy luôn tả chưởng rồi.

Tiếng thét đó thét lên rằng :

- Cừu tiểu tử? Có mau dừng thủ không?

Tiếng thét đó còn là của ai được nữa nếu không phải xuất phát từ miệng của một người mà Cừu Thạch đang thiết tha gặp mặt? Đó là Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ Khả Lạc nguyên Bang chủ cái Cái bang.

Đối với Cổ bang chủ, Cừu Thạch há nào dám thất kính! Mà cung kính bất như tòng mệnh mà, cho nên khi nghe tiếng thét đó bảo chàng phải đình thủ thì Cừu Thạch đã theo bản năng dừng tay lại ngay. Thế là... một sự cố ngoài ý muốn của chàng đã xảy ra!

Nguyên Cừu Thạch với nguồn chân lực dồi dồi đã được khai thông sinh tử huyền quan rồi thì chàng có dư năng lực để thu phát tùy tâm. Thế nhưng, do thiếu kinh lịch khi giao đấu, khi Cừu Thạch nghe Cổ bang chủ bảo đình thủ thì chàng đã không liệu đến luồng lực đạo của Cổ bang chủ đang xạ vào chàng, chàng đã vội thu liễm hết nội kình về. Ngay tức khắc, nội kình của chàng đến đâu, thì chưởng kình của Cổ bang chủ theo đến đó, và khi chàng vừa thu hết mọi nội kình về thì...

Ầm!

Hự! Ọc!

Kình lực của Cổ bang chủ đã đập vào châu thân Cừu Thạch khi không gặp một trở ngại nào, khiến cho Cừu Thạch bay bắn ra sau hàng trượng rồi một tiếng hự đau đớn tự lồng ngực chàng phát ra, kèm theo một búng máu tươi oan uổng!

Cừu Thạch trố mắt nhìn Cổ bang chủ uy nghi xuất hiện với cây gậy Đả Cẩu là vật bất ly thân, chàng không tin là Cổ bang chủ quyết tâm sát hại chàng, nhưng như thế là thế nào đây?

- Ngồi xuống! Vận khí đè nén huyết khí! Điều tức cho tâm bình khí hòa mau. Nếu ngươi không muốn chết uổng!

Gì thì gì, chết uổng thì Cừu Thạch không cam tâm rồi! Cho nên vừa nghe Cổ bang chủ lạnh lùng bảo thế, Cừu Thạch răm rắp làm theo. Còn sau đó, sẽ tính chuyện với lão sau vậy.

Nội lực thượng thừa, cảnh giới vô khai vô thức liền đến ngay với Cừu Thạch khi chàng vừa bắt đầu vận công trị thương. Và nhờ thế, Cừu Thạch đã cảm thấy bình an vô sự sau đó không lâu! Nhưng, tuy đã hoàn toàn bình phục, Cừu Thạch vẫn giả tảng như là còn đang trị thương để lắng tai nghe Cổ bang chủ đang thuyết cho bọn Phân đà Tế An là tay chân thủ hạ của người một trang dài. Cổ bang chủ đang lớn tiếng mạt sát rằng :

- ... Nếu họ Cổ ta vô tài vô đức thì tại sao ta lại phải quyến luyến cương vị này? Ai làm Bang chủ cũng được. Họ Mã cũng được, miễn sao xem sự tồn vong vinh nhục của Cái bang là trọng thì ta hoan nghênh. Hạ Cam Ninh, ta có giáo huấn ngươi, ta có bảo ngươi tương tàn tương sát lẫn nhau không? Ta có xúi ngươi gây cảnh nồi da xáo thịt không? Anh em huynh đệ ở Hoài Dương này không phải là đệ tử Cái bang sao? Nghĩ như ngươi vậy thì tại sao ta không tập trung tất cả những ủng hộ ta đến càn quét họ Mã? Tại sao ta phải chui đầu rúc cổ, không muốn ra mặt tranh chấp với họ Mã chứ? Bởi vì Mã Độc Cước cũng là Cái bang như ta! Nếu Mã Độc Cước được nhiều người ủng hộ, tín nhiệm trao cho họ Mã chức vị Bang chủ thì tại sao ta lại không tán đồng? Ta nhắc lại, ai làm Bang chủ cũng được, họ Cổ ta không tham quyền cố vị miễn sao, ta trịnh trọng nhắc lại một lần nữa, miễn sao kẻ đó phải xem sự tồn vong của Cái bang trọng hơn chính mạng sống của kẻ đó là ta yên tâm.

Nói đến đây, Cổ bang chủ hướng về gã tam nhỡn và bọn khất cái cùng phe đang đứng sau gã tam nhỡn, Cổ bang chủ xá một xá đoạn nói mà nước mắt lưng tròng :

- Ngụy đà chủ! Sự việc đáng tiếc này xảy ra suýt nữa Phân đà Hoài Dương và bản thân Ngụy đà chủ đã không còn, dù không do lỗi của họ Cổ này, nhưng lão đây không tránh khỏi trách nhiệm, ngưỡng mong Ngụy đà chủ và huynh đệ trong Phân đà rộng lượng dung thứ cho! Lão đây cam đoan là từ nay về sau sẽ không bao giờ để cho việc này tái diễn nữa!

Xong Tế An, cũng xong phần Hoài Dương, bấy giờ Cổ bang chủ mới quay ra hầm hầm nét mặt vào Cừu Thạch. Lão giận dữ nói như quát :

- Cừu Thạch! Ngươi còn vờ ngồi trị thương hòng chạy tội à? Hừ! Ngươi giỏi lắm đấy! Dám dùng võ công ta dạy cho ngươi để tàn hại người trong Cái bang ta! Việc gì đến ngươi mà ngươi can dự vào nội tình Cái bang chứ? Ngươi nghĩ ngươi làm vậy là ngươi muốn giúp ta à? Hừ! Ngươi đúng chỉ là hạng võ biền thô lỗ. Dẫu biết người đang tuổi huyết khí phương cương, nhưng có một thân công lực như ngươi thì ngươi đáng lẽ phải giữ cái đầu cho lạnh, cho tỉnh táo mới phải chứ? Hừ! Đúng ra ta phải phế hết công phu của ngươi, nhưng nghĩ tình ngươi chưa làm gì quá đáng, lại biết nghe theo lời ta, kịp dừng tay trước khi đã quá muộn. Còn không mau đến tạ tội với Ngụy Hồng Ngụy đà chủ và thủ hạ của ngươi sao? Hay là muốn ta đánh cho vỡ đít ra?

Những lời vàng ngọc của Cổ bang chủ làm cho Cừu Thạch cảm thấy thấm thía từ lâu, nhưng chỉ vì quá thẹn, nên Cừu Thạch vẫn cố ngồi im bất động. Bây giờ nghe Cổ bang chủ nói lời tha thứ tội hồ đồ của chàng, lập tức Cừu Thạch nhảy phốc dậy trước ánh mắt sững sờ của mọi người. Họ không ngờ chỉ trong thoáng chốc mà Cừu Thạch vẫn tỉnh như không trước một chưởng kinh hồn bạt tụy của Cổ bang chủ. Cừu Thạch bước nhanh đến chỗ Ngụy Hồng tam nhỡn. Chàng vòng tay thủ lễ, đoạn nói :

- Cừu Thạch này vô tri vô giác, đã mạo phạm đến Đà chủ và các vị nhân huynh đây, xin Đà chủ và chư vị cứ trách phạt! Cừu Thạch này xin cam chịu!

Đã quá sững sờ, Ngụy Hồng lật đật tiến đến đỡ vòng tay Cừu Thạch mà nói :

- Tiểu anh hùng chớ quá lời! Cũng là do lỗi của Ngụy Hồng này! Lời Cổ bang chủ thật là chí lý, Ngụy Hồng ta thật thẹn với lương tâm, đã cùng Hạ đà chủ gây nên cảnh tương tàn này. Hạ đà chủ, nếu huynh không chê bỏ thì đệ xin nguyện sát cánh với huynh ủng hộ cho Cổ bang chủ vậy! Cổ bang chủ! Được nghe lời vàng ngọc của người, hạ nhân được sáng mắt ra. Hạ nhân đáng bị trách phạt vì đã nghe lời Mã trưởng lão xúi giục, luôn tìm cách gây hấn với huynh đệ bên Tế An! Được rồi! Tiểu huynh đệ đứng lên đi! Cổ bang chủ được một truyền nhân như tiểu huynh đệ đây rõ là Cái bang ta được phúc lớn vậy!

Một lần nói, tam nhỡn Ngụy Hồng đã luân phiên nói với Cừu Thạch, Hạ Cam Ninh và Cổ bang chủ, tỏ rõ lập trường của huynh đệ Hoài Dương tín nhiệm đối với Cổ bang chủ làm cho hết thảy mọi người ở đây đều nức lòng hởi dạ!

Sau cái gật đầu xúc động của Cổ bang chủ, mọi người mới vừa đánh nhau đó, đã ôm chầm lấy nhau, vỗ vào lưng bồm bộp, gọi huynh xưng đệ loạn xạ thật là phấn khởi. Trước mắt Cừu Thạch lúc này, đồng thời cũng là cảnh rối loạn, nhưng là sự rối loạn đáng khích lệ, tán thưởng.

Lây cái vui này của mọi người, Cừu Thạch bẽn lẽn đến vái chào Cổ bang chủ :

- Cổ lão nhân gia, hài nhi quả đắc tội!

- Được rồi! Sao ngươi không nói gì khi mọi người gọi ngươi là truyền nhân của ta.

Vốn đã kính phục đức độ của Cổ bang chủ, nên Cừu Thạch bèn đáp :

- Được làm truyền nhân của lão nhân gia, hài nhi cầu còn không được nữa là, tội gì phải cải chính!

Cổ bang chủ bèn cười lên, và nói :

- Ha... Ha... Ha... Nói vậy chứ, chắc thời gian qua ngươi đã gặp kỳ tích gì hay lắm phải không? Xem ra đây, khó lòng nhận ngươi, thôi thì trời định lẽ nào thì chúng ta đành chịu vậy thôi! Ha... ha... ha...

Ý của Cổ bang chủ là muốn nhắc đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa Cổ bang chủ và Cừu Thạch. Lần đó Cừu Thạch đã kiên quyết chối từ ý muốn thu chàng làm đồ đệ của Cổ bang chủ! Và Cổ bang chủ đã xem đây là Thiên định, không ai canh cải được!

Từ lúc Cổ bang chủ phát cười lên thì mọi người đã ngạc nhiên, do đó, bọn họ tất cả đều nín lặng để tìm hiểu xem nguyên nhân nào Cổ bang chủ đã vui vẻ đến vậy, vì thế, lời nói của Cổ bang chủ nói với Cừu Thạch mọi người đều nghe rõ, do đó, bọn họ càng kinh ngạc hơn khi biết Cừu Thạch là kẻ được Cổ bang chủ chỉ cho bí kỷ của người, mà giữa hai người không có danh phận gì hết!

Bởi đó, Hạ Cam Ninh bèn lên tiếng hỏi thay cho mọi người :

- Sao lạ vậy Bang chủ? Tiểu huynh đệ này không phải là truyền nhân của Bang chủ sao?

Cổ bang chủ liền vui vẻ giải thích :

- Đúng thế, trước đây nguyên là ta muốn thu hắn làm môn đồ thì hắn không chịu, còn bây giờ đến lượt hắn tự nhận làm truyền nhân của ta, thì ta lại không chấp nhận. Khó hiểu quá, phải không? Cũng không có gì đáng để giải thích cả, chỉ là vì... xét về bối phận, chưa chắc gì ta bằng được hắn nếu tính đến người đã truyền thụ võ học cho hắn! Các người hiểu ý ta rồi chứ?

Tuy rằng là không hiểu lắm, nhưng khi Cổ bang chủ nhắc đến bối phận thì mọi người gật đầu thỏa mãn. Vì đối với mọi người giang hồ ai ai cũng đều tôn trọng những rằng buộc mơ hồ về bối phận, về tôn ti trật tự. Nếu ai đó tự phá vỡ mối rằng buộc này thì hết thảy sẽ khinh khi người đó, và kẻ đó sẽ bị liệt vào hàng phản đồ, bội sư. Và đã mang tội danh này thì dẫu chết cũng không sao gột rửa được.

Chuyện đến đây thì gã Bất khả nộ Vương Thất vụt lên tiếng nhắc nhở Cừu Thạch, gã nói :

- Ê! Phiên Thiên Hãm Địa! Ngươi bảo có việc khẩn cần gặp Cổ bang chủ, sao ngươi không nói đi? Chần chừ gì nữa?

- Phiên Thiên Hãm Địa? Là danh hiệu của ngươi à?

Cừu Thạch đỏ mặt khi nghe Cổ bang chủ hỏi như vậy. Nhưng khi chàng định giải thích thì Bất Khả nộ Vương Thất lại xen vào nói lớn :

- Đó là do đệ tử đặt cho hắn đó! Bang chủ nghe danh hiệu này được không? Võ công cỡ hắn trên đời này ai bằng niên kỷ như hắn mà đạt được? Nếu không là Phiên Thiên Hãm Địa thì còn là gì nữa?

Cổ bang chủ mỉm cười ý nhị, gật đầu nói :

- Ừ! Cũng mong chỉ là Phiên Thiên Hãm Địa với kẻ ác thôi! Chứ đừng như cảnh vừa rồi nữa! Thôi! Chúng ta đi! Ta còn việc cho ngươi đây.

Thế là mọi người nhao nhao lên chúc cho Bang chủ lực cường trường thọ. Những lời “bảo trọng” vang lên không ngớt.

Đoạn Cừu Thạch nối gót Cổ bang chủ rời bỏ thành Hoài Dương.

Bình luận





Chi tiết truyện