chương 4/ 12

Chuyện xảy ra khi Cupid còn nhỏ. Venú đang đến thăm các đền thờ của nàng, nhưng tâm trí lại chẳng tập trung chút nào vào những rắc rối yêu đương của người trần gian. Nàng chỉ mải nghĩ về Cupid, đứa con mà nàng cảm thấy nhớ nhung đến mức nàng không ngờ mình có thể nhớ nó đến thế. Nàng nhanh chóng hoàn thành nghĩa vụ ở dền thờ và vọi vàng quay trở về Olympus bên cậu con trai yêu dấu.

"Mẹ sắp bắt được con rồi", nàng vui vẻ loan báo ngay khi bước qua ngưỡng cửa phòng ngủ của cậu con trai.

Cupid biết điều đó có nghĩa là mẹ sắp sửa cù mình, nên cậu bắt đầu cười rúc rích. Cậu đang ngồi trên giường và vội vã chui xuống dưới tấ mchăn khi thấy mẹ bước về phía mình.

Nhưng đúng lúc Venus tới bên giường nàng vấp phải cây cung của Cupid đang nằm trên sàn nhà. Nữ thần ngã nhào xuống giường và đè lên bao đựng tên mà Cupid vô ý vứt ở đó.

Mẹ đã nhắc nhở cậu không biết bao nhiêu lần.: "Cupid! Hãy treo cây cung và bao đựng tên của con ra sau tủ". Thế nhưng, lại một lần nữa, vị thần bé con quên lời dặn, hay có lẽ cậu cảm thấy không thích làm theo những gì mẹ yêu cầu.

Một mũi tên vàng thò ra khỏi bao dựng tên châm vàolaàn da trên bầu ngực Venus. Nữ thần há hốc miệng vì kinh hãi. Cả nữ thần và Cupid đều biết chuyện gì đã xảy ra. Cupid cười to! Venus muốn tát cho cậu con trai một cái , nhưng chất đọc trên mũi tên khí nàng phải lòng một cách vô vọng với người đầu tiên mà nàng nhìn thấy. Lạy nữ thần Juno, kẻ đó không thể là con trai của nàng được! Nữ thần lập tức che kín mắt, vội vã ra khỏi phòng của Cupid, chạy dọc theo hành lang dài, bước qua lối vào ngăn cách hai cánh cửa cung điện và đi thẳng vào phòng nàng. Ở cánh bên kia của cung điện, tiếng uười của C upid vẫn còn văng vẳng vọng lại tai nàng.

Suốt ba ngày trời, Venus tự nhốt mình trong phòng và không muốn gặp ai cả. Vết thương nhanh chóng liền da, nhưng chất độc trên đầu mũi tên lại hiệu nghiệm hơn nữ thần tưởng. Một ít chất độc còn ngấm trong máu của nàng.

Đinh ninh rằng vết thương của mình đã lành, Venus ra ngoài và nhìn xuống hạ giới để xem có chuyện gì xảy ra trong những ngày nàng tự nhốt mình trong phòng không. Khi nữ thần nhìn thấy người đầu tiên là một thanh niên có vẻ đẹp đáng kinh ngạc và nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nàng laaplj tức muốn chàng, cần chàng và không thể chịu được nữ thần sống thiếu chàng. . Nữ thần Tình ái nhận ra khi đã quá muộn rằng: nàng vãn bị nhiễm độc, nhưng nàng chẳng quan tâm nữa. Trong cả cuộc đời bất của của nàng, nàng chưa từng yêu ai như yêu chàng trai mà nàng đang nhìn không chớp mắt này.

Tên chàng là Adonis, và chàng vô cùng đẹp trai, cũng giống như nàng vô cùng xinh đẹp vậy Chàng đang đứng trên đồng cỏ để luyện ném lao thì một cỗ xe bằng vàng do những con thiên nga kéo xuất hiện trên bầu trời. Trước cả khi nữ thần Venus bước về phía chàng, chỉ cần một cá liiếc mắt, chàng đã lập tức yêu nàng, giống như nàng vậy. Làm sao một người phàm tràn có thể kháng cự lại nữ thần Tình ái được chứ?

Venus từng yêu rất nhiều, nhưng tình cảm của nàng dành cho những người đàn ông đó chẳng là gì so với ngọn lửa tình yêu nàng dành cho Adonis. Nàng nhận ra trước đây nàng đã nhầm lẫn tình yêu với sự ham muốn. Nhưng sự ham muốn chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc nuôi dưỡng khoái lạc . Ngay khi sự ham muốn của nàng được thỏa mãn, nàng chẳng còn để ý người nằm cạnh nàng là ai nữa. Thế nhưng với Adonis, sự ham muốn dưc thay thé bằng sự quan tâm sâu sắc và cuồng nhiệt đến sự khỏe mạnh về thể xác lẫn tinh thân và hạnh phúc của người kia.

Adonis thích săn bắn, và Venus vui vẻ cùng người yêu trong ruổi qua những cánh rừng và những ngọn đồi khi chàng rượt đuổi thỏ và hươu nai

Nhưng Adonis bắt dầu thấy chán việc săn bắn những con thú vô hại. Có thử thách gì trong đó chứ? Chàng muốn theo đuổi những con thú to lớn và nguy hiểm hơn kìa, như lợn lời dực, sói, gấu và sư tử, những con vật với hàm răng nhuốm đầy máu của những kẻ đã bị chúng giết và ăn thịt. Nhưng Venus lo sợ thay cho chàng.

"Tình yêu của em. Cơ họi để chàng thể hiện sự dũng cảm la fkhi chàng săn những con thú nhút nhát chạy trốn ngay khi vừa nghe tiếng bước chân chàng. Đừng có đuổi theo những con thú hung dữ không hề biết nao núng trước sự dũng mãnh, gan dạ của con người. Hai cánh tay và đôi chân chàng sao so được với bốn chân tráng kiện và những chiếc răng gớm ghiếc của các con thú dữ đội đó chứ? Em cầu xin chàng. Đừng tỏ ra dũng cảm khi điều đó đồng nghĩa với việc đặt trái tim em bên bờ vực của sự đau khổ. Đừng đặt niềm khao khát muốn chứng minh bản thân của chàng lên trên tình yêu của em. Vẻ đẹp của chàng mê hoặc em, nhưng nó chẳng lay chuyển được trái tim của những con lợn lòi, chó sói, gấu hay sư tử kia đâu".

Adonis miễn cưỡng tôn trọng những mong muốn của người yêu. Nhưng rồi ngày định mệnh cũng đến, khi Venus phải thực hiện những bổn phẩn của một nữ thần, những bổn phẩn mà nàng đã lơ là từ khi yêu và quấn quýt với Adonis.

Ngay khi Venus và cỗ xe thiên nga kéo của nàng bay về trời, Adonis liền đi vào rừng. Thật kỳ lạ, gần như ngay lập tức, một con lợn lòi đực dã đứng sẵn trên con đường mòn như thể chỉ đang chờ đợi một mình chàng mà thôi.Có người nói rằng đó không phải là một con lợi lòi bình thường, mà chính là thần Chiến tranh Mars đã đội lốt con thú nanh nhọn này bởi vì thần ghen tức khi thấy Venus yêu một người khác còn nhiều hơn nàng từng yêu thần. Những người khác lại khăng khăng rằng con lợn lòi đó là thần Thợ rèn Vulcan, một lần nữa nổi giận vì Venus lại đang nhạo báng và coi thường cuộc hôn nhân của họ.

Nhưng có lẽ con lợn lòi đó cũng chỉ là một con lợn lòi bình thường mà thôi. Adonis rất hào hứng và vui mừng khi có cơi hội được thử thách bản thân và khả năng của mình. Chàng phóng mũi lao vào con thú. Hỗi ôi. Mũi lao đâm vào lớp da cứng của con lợn lòi chỉ làm cho nó tức giận chứ không làm nó bị thương. Con thú dùng cặp nanh dài dánh bật mũi lao ra, rồi lồng lên giận dữ, tấn công Adonis.

Đôi chân của một con người sao so được với bốn chân của một con thú dữ? Con lợn lòi dễ dàng đuổi kịp chàng. Adonis thét lên khi cặp nanh nhọn đâm sâu vào cạnh sườn và ngực chàng.

Venus mới đi được nửa đường tới đền thờ của nàng ở Atlantis thì nghe tiếng thét vang đầy kinh hãi mà nàng có thể nhận ra ngay giữa tất cả những khác dưới mặt đất hay trên trên đỉnh Olympus.

"Adonis!" Nàng lập tức cho cỗ xe quay lại. Ngay từ xa, nàng đã trông thấy thân hình của người yêu nằm trên con đường mòn trong rừng, máu tươi bao bọc chàng như thể đó là một chiếc áo choàng. Những con thiên nga chưa kịp hạ cỗ xe xuống mặt đất, Venus đã lao tới bên chàng. Nhưng chàng đã tắt thở.

Nàng ôm chạt người yêu trong lòng, khóc than với Số phận: "Sao người có thể cho phép điều này xảy ra chứ? Nhưng ta sẽ không để người chiến thắng hoàn toàn đâu!"

Nàng tưới rượu tiên lên thần mình đỏ máu đầy khiêu gợi của Adonis. Dòng máu ấy bắt đầu sủi bọt. Thế rồi từ đó bỗng trồi lên một loài hoa có màu đỏ như máu, nhẹ nhàng và mong manh như vết thương đau đớn đang từ từ lành lại. Loài cỏ chân ngỗng, hay còn được biết đến với tên gọi hoa gió, đã được sinh ra như vậy. Cánh của chúng vô cùng yếu ớt, mỗi khi gió thổi đến, chúng sẽ đổ rạp xuống và chết.

Đó là một vật tưởng niệm đáng buồn nhưng thích hợp với chàng Adonis đẹp trai.

Đến tận bây giờ, nỗi đau mất Adonis vẫn nhói lên trong lòng nàng mỗi lần nàng nghĩ đến chàng. Nữ thần dã bị cướp mất đi người yêu dấu, và giờ đây Psyche lại đang lấy đi tình yêu của mọi người dành cho nàng. Nữ thần đã không thê rlamf gì để ngăn chặn cái chết của Adonis, nhưng nàng sẽ khiến cho Psyche phải ước rằng mình không bao giờ được sinh ra trên cõi đời này.

Bình luận





Chi tiết truyện