chương 4/ 10

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tất cả người giang hồ ở trong trấn nhỏ này đều như ong vỡ tổ rời đi, chạy tới phái Thanh Thành. Cũng chỉ còn lại duy nhất một mình Tây Môn Bất Hồi vẫn ở lại chỗ này chậm rãi ăn điểm tâm.

“Sao ngươi lại ăn chậm như vậy?” làm ơn, nàng chỉ hai ba miếng là nuốt no rồi, hắn lại như thế nào cứ chậm rãi gắp từng hột đậu phộng bỏ vào miệng ăn vậy.

“Ăn cái gì phải từ từ ăn mới không làm hư dạ dày của mình! Hơn nữa, chúng ta cũng còn dư dả thời gian, cần gì phải gấp gáp như vậy?” Hắn tiếp tục chậm rãi ăn.

“Thế nào lại không vội? Tất cả mọi người đều đi hết rồi!” nàng vỗ bàn đứng lên. “Ngươi sao lại như vậy, không phải ngươi muốn đi xem đại hội võ lâm sao? Chẳng lẽ ngươi thay đổi chủ ý rồi!?”

“Tất cả mọi người đều đi, không có nghĩa là chúng ta phải đi! Tiểu tử,bí quyết thứ hai đi lại trên giang hồ chính là tuyệt đối không đi trước, bởi vì càng vượt lên trước người khác thì càng chết sớm hơn bình thường!” Hắn nhàn hạ thoải mái dạy dỗ nàng.

“Đã hiểu!” dù thế nào đi chăng nữa thì nàng đã biết hắn không có ý định đi sớm là được rồi. Phong Sơ Tuyết bình tĩnh ngồi xuống.

“Vậy muốn đợi tới lúc nào thì đi?”

Vừa nghe hắn nói muốn mua cho nàng đồ ăn vặt, Phong Sơ Tuyết lập tức đảo mắt cười thật vui vẻ.

“Coi như ngươi có lương tâm!” nàng khen ngợi hắn một câu, coi như là hồi báo. “Ngươi yên tâm, ngộ nhỡ quá nhàm chán ta sẽ cho ngươi ăn chung.” nàng đương nhiên nói.

Thật không biết người đài thọ rốt cục là ai!!!

Vì đại hội võ lâm lần này, trong vòng 1 tháng phái Thanh Thành đã đem võ trường luyện võ hàng ngày của đệ tử mở rộng ra gấp đôi. Vị trí chủ tọa là phái Thanh Thành, hai bên trái phải là của các phái khác, một góc là đội nhạc võ còn ở giữa là võ đài thật lớn.

Khi Tây Môn Bất Hồi cùng Phong Sơ Tuyết tới phái Thanh Thành thì môn chủ của phái Thanh Thành còn đang nói chuyện cùng mọi người.

“Rất cảm tạ các vị đã nể mặt, hiện tại lão phu tuyên bố: tỷ võ hôm nay thuần túy là trao đổi võ học, nguyên tắc là không đả thương người, người thắng cuộc chính là đệ nhất cao thủ của Nam võ lâm!!”

“Môn chủ, người thắng tỷ võ hôm nay cũng không phải là Minh chủ của Nam võ lâm hay sao?” có người hỏi.

“Muốn làm Minh Chủ, nhất định là phải có tài có đức nhiều mặt khác. Người thắng cuộc tỷ võ này sẽ là ứng viên cho chức vị minh chủ, nhưng nhất định là còn phải có sự tán đồng của các môn phái khác ở Nam võ lâm thì hắn mới có thể lên làm Minh Chủ được!” Môn chủ phái Thanh Thành trả lời.

“Bần ni thỉnh giáo môn chủ, vì sao lại muốn cử hành đại hội tỷ võ này?”

“Trãi qua thời gian dài, các môn phái trên giang hồ xuất hiện rất nhiều, không khỏi có chút phân tranh. Lão phu tổ chức đại hội tỷ võ này với mục đích chủ yếu là vì để cho mọi người có cơ hội trao đổi nhiều hơn, bình chọn nên Võ Lâm Minh Chủ, cũng là hy vọng mượn sự tồn tại của Minh Chủ có thể hòa giải những phân tranh, quan trọng là có thể đại diện cho các nhân sĩ trên giang hồ làm chút chuyện. Chuyện bình chọn Minh Chủ chỉ là đề nghị của lão phu, hy vọng các vị có thể tán thành!!!”

“Là chuyện của Nam võ lâm, tại sao người của Bắc võ lâm cũng tới?” các môn phái Nam Bắc bắt đầu lớn tiếng nói.

“Các vị bình tĩnh chớ nóng vội.” Môn chủ trấn an nói: “Mọi người đều biết, võ lâm Trung Nguyên đều là người một nhà, nam bắc thật ra là giới hạn địa hình mà thôi. Mọi người cùng là người giang hồ, có thể cùng hòa thuận sống chung, duy trì hòa bình của võ lâm mới là kết quả tốt đẹp nhất!”

“Hôm nay chuyện của Nam võ lâm, có người của Bắc võ lâm chứng kiến, cũng trao đổi lẫn nhau. Ngày khác chuyện của Bắc võ lâm, Nam võ lâm cũng tới tham dự, đó là sự tôn trọng lẫn nhau, tại sao lại không làm?”

Vừa nói đến đây, các môn phái phản đối lập tức yên tĩnh lại. Trông thấy mọi người đều không phản đối nữa, môn chủ phái Thanh Thành liền cao giọng tuyên bố: “Hiện tại, xin đại biểu của các môn phái ra rút thăm! thứ tự tỷ võ sẽ do lá thăm quyết định!!!”

Chỉ chốc lát sau, tỷ võ chính thức bắt đầu. Tây Môn Bất Hồi ôm lấy Phong Sơ Tuyết nhảy lên một cành cây. Phong Sơ Tuyết bắt đầu vừa xem tỷ võ, vừa lột hạt dẻ ăn.

Tây Môn Bất Hồi tỏ vẻ nhàn nhã nhưng đối với mọi biến hóa trong sàn tỷ võ đều lưu lại trong mắt.

“Bất Hồi, ngươi nghĩ người nào sẽ chiến thắng?”

“Trên giang hồ có mấy môn phái nổi danh, nàng có biết không?” hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại.

“Ta biết chứ. Nhất bang, hai cung, ba gia, bốn trang, năm phái.” Cái này cha có từng đề cập tới.

“Những môn phái này là phái nào?”

“Cái bang, Vân Lưu Cung, Linh Loan Cung, Mộ Dung Thế gia, Thượng Quan thế gia, Phong Thắng thế gia, Tiêu Dao sơn trang, Hắc Phong sơn trang, Vệ Kiếm sơn trang, Danh Diệu sơn trang, Đường Môn, Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang, Long Hành Môn!” nàng trả lời trôi chảy, còn theo thứ tự nói ra.

“Ừ!” hắn gật đầu một cái. “Những môn phái này có thể ở trên giang hồ đứng vững vàng hàng trăm năm được nhiều người sùng bái ngoại trừ võ công có sở trường riêng, còn có những môn hạ của họ đều có nhân tài, làm việc lại công bằng, cho nên lời nói của họ trên giang hồ rất có phân lượng. Nàng nhìn lại một chút những người ở trong sân.” Hắn nhẹ nhàng phân tích cho nàng nghe.

“Nhìn những người tham gia, trên giang hồ được xưng là hai cung, Ba gia, bốn trang toàn bộ đều không tới, mà được xưng là Nhất bang bởi vì có đệ tử ở khắp cả võ lâm nên cũng phái một trong ngũ đại trưởng lão trình diện, nhưng nhìn dáng dấp của hắn không hề có ý tham gia tỷ võ. Mà trong năm phái, ba phái ở Nam võ lâm là Đường Môn, Nga Mi, Võ Đang đều đã đến, nhưng người của Đường Môn tới một già một trẻ bối phận không cao, xem ra là cũng không có ý định tỷ võ tranh tài!”

Như vậy, trận tỷ võ này thực chất chỉ là một trận khoe mẽ mà thôi!!!

“Vậy thì còn tỷ võ làm gì?” Phong Sơ Tuyết tò mò hỏi.

“Vậy cũng không nhất định!” hắn cười nhẹ, ôm lấy vai nàng, không tự chủ được vuốt vuốt mái tóc nàng.

“Miệng ngươi thật sự không có đức!” nàng nhăn mặt hỏi.

“Có sao?” hắn nháy mắt mấy cái, hắn không hề chửi mắng người.

“Ngươi chính là bậc thầy nói chuyện vòng vo mê hoặc người khác!” mấy ngày này ở chung với nhau nàng đã có chút quen thuộc với cá tính của hắn rồi.

“Trên căn bản lời ngươi nói đều có sửa chữa qua, quanh co lòng vòng, rồi lại toàn là ngụ ý, tuyệt đối có thể khiến cho đối phương tức giận tới chết!”

“Nàng càng lúc càng hiểu rõ ta!” hắn lại cười nhẹ, nghiêng đầu gần tóc của nàng, ngửi thấy mùi hương thơm thiếu nữ đặc biệt của nàng, mùi hương thật sự rất hấp dẫn hắn.

“Đó không phải là chuyện tốt!” nàng nghiêm mặt nói.

“Nàng nói gì?” hắn kinh ngạc.

“Bởi vì càng hiểu rõ ngươi, thì cũng chính là suy nghĩ trong đầu ta càng lúc càng quanh co, rẽ trái rẽ phải 18 hướng, vậy ta cũng trở nên gian trá giống như ngươi rồi! Thực sự là gần mực thì đen!!!”

Hắn bị giọng nói chán ghét của nàng chọc cười vui vẻ.

“Như vậy mới tốt, tuyệt đối sẽ không sợ bị người ta lừa gạt!”

“Vậy mới không tốt!” nàng vênh mặt lên nói “Cuộc sống khó có được nhất là cuộc sống đơn thuần, bởi vì đơn thuần nên cuộc sống mới luôn vui vẻ, nếu mà gian trá giống như ngươi thì sẽ trở thành người có hai bộ mặt rồi, ngay cả cười thì người khác cũng đều cho rằng trong bụng ngươi đang tính kế với người ta!”

Hắn bật cười ha ha.

“Vui vẻ là chuyện riêng của bản thân, chính bản thân nàng cảm thấy vui vẻ là được rồi, cần gì phải quan tâm người ta suy nghĩ như thế nào?”

“Cho nên sự thật chứng minh, gần mực thì đen! Ta đã mau chóng bị ngươi dạy hư rồi!” nàng buồn bã nói.

Thời điểm nàng mới rời khỏi cốc, nàng vẫn là một thiếu nữ ngày ngày tươi cười vui vẻ. Nhưng từ khi nàng gặp được hắn, thì liền ngày ngày đều tức giận, một ngày nào đó nàng sẽ sớm già mất!

Hắn lại cười lớn, ôm cánh tay của nàng thật chặt.

“Làm sao bây giờ? Nàng càng lúc càng khiến cho ta mê muội rồi!” hắn thở dài nói.

Nói ngụy biện: Chuyện đương nhiên, chiếm tiện nghi của hắn đổi khách thành chủ: Chuyện đương nhiên, ăn vạ: càng thêm là chuyện đương nhiên. Phản ứng của nàng đối với mỗi sự kiện đều giống như là đang khiêu chiến nhận thức của hắn về con người, nàng lại hay thay đổi hành động cử chỉ khiến cho hắn phải tò mò tìm hiểu. Loại hy vọng này càng lúc càng lớn, sắp làm cho hắn không thể nào tự kiềm chế được rồi.

“Ta cũng không có muốn ngươi mê muội!” nàng dùng bả vai rất không hề kiêng dè đẩy đẩy cằm của hắn ra. “Ngươi là lão nhân gia, ít đi dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ như ta đi!”

“Lão già?” Hắn tức cười nhìn nàng.

Nàng không hề biết sợ gật gật đầu.

“Ta mới hai mươi tám tuổi, ngay cả lập gia đình còn chưa có!”

“Ta mới có mười tám, so với ta ngươi đủ già rồi!” vẻ mặt nàng chán ghét nói.

“Như vậy mới đủ trầm ổn!” hắn giải oan cho mình.

“Không phải là vì tuổi quá lớn nên hành động không nhanh nhẹn sao?” Nàng lập tức đả kích hắn.

“Là suy nghĩ sâu xa rồi mới hành động!” hắn lại biện minh cho mình.

“Là gian trá mới đúng chứ!” nàng lành lạnh nói.

“Tiểu Tuyết, nên nhớta là chủ nhân của nàng!” hắn cảnh cáo nàng.

“Cho nên ngươi lại càng phải khoan dung, thẳng thắn độ lượng rộng rãi!” nàng mềm mại trả lời.

Phía dưới võ trường tỷ võ khí thế rừng rực, bọn họ ở trên cây ầm ĩ cũng cực kỳ cao hứng. Từ khi hai người đi chung tới nay, đây là lần đầu tiên Tây Môn Bất Hồi nói thua miệng nàng.

“Nàng nha!” hắn chỉ có thể bất đắc dĩ xoa xoa tóc nàng. Thực sự là hắn không thể phản bác về số tuổi của mình, hắn thật sự lớn hơn nàng 10 tuổi.

“Không được làm loạn tóc ta!” nàng bắt lấy tay của hắn lại, không để cho hắn lại chơi đùa với tóc của nàng.

Tây Môn Bất Hồi chơi rất thích thú, lấy một tay khác bắt lấy một túm tóc của nàng, Phong Sơ Tuyết một tay cầm túi hạt dẻ nên không thể ngăn cản được, không thể làm gì khác hơn là xoay người qua tránh hắn.

A…. Tiếng kêu chợt dừng lại, bởi vì Tây Môn Bất Hồi đã lanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng, một chuỗi tiếng cười trầm thấp truyền xuống từ trên đỉnh đầu của nàng.

“Coi như nàng muốn đi xuống, cũng không cần chọn cách té xuống đi!” hắn thu tay lại, kéo nàng bình ổn ngồi trở lại trên cành cây.

Phong Sơ Tuyết vẫn chưa tỉnh hồn ôm lấy hông của hắn.

“Chớ sợ chớ sợ!” nàng vuốt vuốt tim, trấn định lại bản thân. Nàng nhất thời quên mất mình đang ở trên cây, thiếu chút nữa là ngã xuống đất sưng mặt sưng mũi rồi.

“Có ta ở đây, nàng có gì phải sợ?” Hắn tự cao nói.

“Có ngươi ở đây nên ta mới sợ!” đáng tiếc nàng cả nửa điểm mặt mũi cũng không thèm cho hắn “Ngươi không đáng tin, tuyệt đối không an toàn!”

“Ta nơi nào lại không đáng tin đâu?” cho tới giờ chỉ có người khác coi trọng hắn, theo đuổi hắn, chỉ có duy nhất mình nàng ghét bỏ hắn. Thật là không nể mặt hắn mà!!!

“Nhìn ngươi một thân áo trắng, cả người trắng tới rối tinh rối mù, nghe nói theo màu sắc ưa thích có thể đoán tính cách của người đó, bình thường người thích màu trắng sẽ có điểm tự cho mình là siêu phàm. Hơn nữa bình thường người tỏ ra hiền hòa vui vẻ, cười cười làm như mình không có chút uy hiếp nào, nhưng mà một khi bị chọc giận sẽ giống như một con cọp đang ngủ bị đánh thức vậy, khiến cho người không biết sống chết dám chọc tới ngươi phải chết không được tử tế

!”

Hắn tiêu sái thì bị nàng bình luận thành tự cho mình siêu phàm, hiền hòa biến thành con cọp ngủ, bị chọc giận còn có thể nổi điên, nàng cho hắn là mãnh thú sao???

“Ta là bình thản qua ngày, về phần trang phục là sở thích cá nhân của ta, nhưng không có nghĩa là ta tự cho mình siêu phàm! Nàng thật là không biết phân biệt tốt xấu gì cả!”

“Khó trách ngươi không lấy được vợ!” nàng làm như không nghe thấy phản bác của hắn, lại thêm một câu tổng kết vào.

“Ta không lấy được vợ?” hắn chỉ chỉ chính mình hỏi. Nàng thật sự là hoàn toàn xem thường hắn. “Yên tâm, ta đã có đối tượng rồi!” xem ra hắn phải chỉnh sửa lại một chút hình tượng của bản thân rồi.

“Người nào?” mắt nàng nhíu lại, nghe được hắn nói hắn có đối tượng trong lòng nàng đột nhiên thoáng qua một hồi cảm giác không được thoải mái lắm.

“Ta cần gì nói cho nàng biết?” Hắn lành lạnh trả lời.

Nàng nhíu mày lại “Không có người yêu thì cũng không cần phải ra vẻ, ta cũng không có đi rêu rao khắp nơi, ngươi cần gì phải úp mở như vậy?” trong đầu nàng chuyển một cái, phép khích tướng lập tức được tung ra, không tin hắn sẽ không nói.

“Nàng thật muốn biết?” vẻ mặt hắn chợt chuyên chú nhìn nàng, hại tim nàng nhảy lên một cái.

“Muốn nói thì nói, chớ lề mề như vậy!” nàng không chịu yếu thế nhìn thẳng vào hắn.

“Được, người này là …” chữ cuối cùng chợt biến mất khi hắn đột nhiên áp môi vào môi nàng!!!

Bốn phiến môi ấm áp chạm vào nhau, trong nháy mắt tiếng đánh nhau, tiếng cổ vũ lập tức giống như từ xa xôi truyền tới.

Hắn khẽ thối lui, cười nhẹ một tiếng, lại nghiêng đầu qua hôn nàng.

Môi hắn mỏng nhưng có lực, mà môi nàng lại mềm mại ngọt ngào, hắn không vội công thành chiếm đất, chẳng qua là lấy môi vuốt ve môi nàng, lưỡi nóng ướt khẽ dò dường, đem hơi thở của hắn truyền sang môi nàng.

Nàng ngơ ngác mở to mắt, hạt dẻ ăn dở trên tay từng hạt rớt xuống đất cũng không biết.

“Người nào?” hạt dẻ rớt xuống đất bị đám đệ tử phái Thanh Thành phát hiện ra, lập tức hét lớn một tiếng.

Đệ tử phái Thanh Thành lao qua, nhìn thấy xác hạt dẻ dưới đất, theo trực giác liền ngước mắt nhìn lên.

Tây Môn Bất Hồi đồng thời cũng hồi thần, dừng lại nụ hôn, ôm nàng ở trước ngực, trong lòng biết tránh không được, hắn liền dứt khoát hiện thân.

“Quấy rầy!” hai bóng dáng nhanh nhẹn nhảy xuống.

“Ngươi!” người vừa hét lớn kia lập tức nheo mắt lại.

Thật là oan gia ngõ hẹp, Tây Môn Bất Hồi thiếu chút nữa là trợn trừng mắt.

“Ngươi lại dám đến phái Thanh Thành giương oai!” giọng nói vừa chuyển lập tức biến thành chỉ trích.

“Tại hạ…”

“Người đâu tới đây! Bắt lấy hắn!” lời nói vừa dứt, một đám đệ tử Thanh Thành lập tức vây quanh họ.

Thật là một chút cơ hội giải thích cũng không cho hắn.

Tây Môn Bất Hồi một tay ôm nàng, một tay cầm quạt mà đối phó với những thứ đao kiếm kia. Môn chủ phái Thanh Thành được xưng tụng là tập luyện cả đao và kiếm, cũng hiểu biết về chưởng pháp, cho nên đệ tử Thanh Thành sử dụng đao kiếm đều có, chỉ phân biệt dựa trên ký hiệu ở chuôi đao hay kiếm. Xem ra, cái tên dùng đao tối hôm qua hôm nay muốn trả thù hắn!!!

Phong Sơ Tuyết bước theo chân hắn, vốn là nàng tính toán ra tay giúp hắn, nhưng mà nhớ tới vừa rồi hắn vừa… Dù thế nào thì hắn cũng có thể ứng phó được, nàng cứ xem cuộc vui trước thì tốt lắm!!!

Xôn xao ở bên này rất nhanh khiến cho mọi người ở bên trong chú ý, một đám đệ tử phái Thanh Thành đang bao vây tấn công một người, môn chủ phái Thanh Thành thừa dịp tranh tài trong sân kết thúc lập tức lên tiếng kêu tạm ngừng.

“Dừng tay, ở đây là xảy ra chuyện gì?” môn chủ của phái Thanh Thành chạy tới, đi theo sau hắn chính là đại đệ tử mà hắn đắc ý nhất.

“Sư phụ!” một đám đệ tử phái Thanh Thành lập tức dừng tay, nhưng vẫn như cũ bao vây hai người bọn họ.

“Triệu Thành, ngươi nói xem!” môn chủ phái Thanh Thành nhìn về phía Nhị đệ tử hỏi.

“Hồi bẩm sư phụ, hai người kia ẩn núp trên cây bị đệ tử phát hiện, cho nên đệ tử mới cùng những sư đệ khác chuẩn bị bao vây bắt lấy hắn!” Triệu Thành trả lời.

Thì ra hắn là nhị đệ tử của phái Thanh Thành, Tây Môn Bất Hồi thầm nghĩ. Bốn đại đệ tử của môn chủ phái Thanh Thành, tên liền theo thứ tự Thanh, Thành, Chí, Thắng, vả lại nghe nói tên nhị đệ tử ham mê nữ sắc, khó trách hắn dám nửa đêm lẻn vào trong khách sạn muốn tấn công Phong Sơ Tuyết.

“Ngươi là người phương nào?” môn chủ phái Thanh Thành uy nghiêm hỏi “Nếu là tới bổn phái tham gia tỷ võ, bổn phái tự nhiên là lấy lễ đón tiếp, nhưng lại ẩn thân không ra là có dụng ý gì?”

Tây Môn Bất Hồi còn chưa có giải thích, đại biểu của Đường Môn là chú cháu Đường Viễn, Đường Minh đã lên tiếng trước.

“Tây Môn huynh!” Đường Minh lập tức lên tiếng trước, chắp tay cười nói: “Năm trước từ giã, không nghĩ tới lại có thể gặp lại ở nơi này, huynh cũng là muốn tới tỷ võ sao?”

“Xin chào Đường tiền bối.” Tây Môn Bất Hồi chào hỏi Đường Viễn trước, sau đó mới quay đầu qua phía Đường Minh: “Đường huynh nói đùa, tại hạ chẳng qua là đi ngang qua, tới nhìn xem để lấy kinh nghiệm mà thôi!”

Đường Minh cười ha ha nói: “Đường đường là Đường chủ Bạch Hổ Đường của Vân Lưu Cung, danh tiếng đã sớm vang danh thiên hạ, còn cần phải lấy kinh nghiệm sao?”

Đường chủ Bạch Hổ Đường? mọi người một hồi kinh ngạc, sắc mặt của môn chủ phái Thanh Thành liền chuyển một cái, thái đội chuyển biến 180 độ.

“Thì ra là đường chủ Bạch Hổ Đường, thứ lỗi lão phu không tiếp đón từ xa!”

“Môn chủ khách khí rồi.” Tây Môn Bất Hồi lên tiếng chào hỏi. Thuận tiện liếc mắt xem thường Đường Minh, người này nhất định là cố ý nói ra thân phận của hắn, muốn hại hắn hay sao?

Thật là, một mình chịu khổ còn phải lôi kéo hắn chịu theo nữa, thật là uổng phí mối giao tình bao lâu của họ!!!

Đường Minh bắn lại cho hắn một nụ cười vui vẻ. Hãm hại đã thành công!!!

“Đường chủ, xin mời vào! Lão phu đã sớm an bài vị trí cho ngươi rồi!” môn chủ phái Thanh Thành lấy lễ đãi khách quý nghênh tiếp, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hắn.

Tây Môn Bất Hồi thầm than, lần này thật không thể trốn tránh được rồi.

Tây Môn Bất Hồi vừa mới cất bước, Phong Sơ Tuyết lập tức vuốt bụng, kêu gào khổ sở: “Thật là đau nha…. Bụng của ta thật là đau…”

Tây Môn Bất Hồi lập tức nắm chặt lấy cơ hội.

“Tiểu Tuyết? thế nào rồi?” hắn cong người xuống hỏi.

“Bụng thật là đau… tìm… đại phu… thật là đau quá…” nàng tiếp tục kêu la đau.

“Quấy rầy nhã hứng của các vị, tại hạ xin cáo lỗi, xin môn chủ tha thứ tại hạ lúc này có chuyện gấp, ngày khác sẽ tới cửa bái phỏng, xin cáo từ!” Một tay ôm lấy nàng, Tây Môn Bất Hồi đạp chân vận nội công lập tức biến mất dưới tầm mắt của mọi người.

Trong lòng mọi người là một hồi kinh ngạc!!!

Tứ đại đường chủ trong truyền thuyết quả nhiên là không phải hư danh, chỉ nói về khinh công thì trong đám nhân sĩ ở đó thật có rất ít người có thể bì kịp được.

Đường Minh che miệng cười trộm, bị thúc thúc trừng mắt liếc một cái.

Bất Hồi lúc nào lại đối xử với một cô gái tốt như vậy? Ừ… có vấn đề !!!

Rời khỏi phái Thanh Thành, hai người giục ngựa rời khỏi trấn nhỏ đi tới một đồng cỏ bên ngoài trấn, Tây Môn Bất Hồi tạm thời dừng lại cho ngựa uống nước, cánh tay cũng buông Phong Sơ Tuyết ra.

“Ta không có sao!” Nàng nhảy ra xa hắn, chống nạnh nói.

“Ta biết rõ!” hắn gật đầu cười.

“Nhưng mà ngươi có chuyện rồi!” nàng nghiêm trọng nói.

A????

“Cái này!” tay nàng giương lên, trong nháy mắt hướng về phía má trái của hắn vung tới.

Tây Môn Bất Hồi không thay đổi nụ cười, hai mắt chẳng qua là dịu dàng nhìn nàng.

“Tại sao ngươi không né?” Bàn tay tới bên mặt của hắn liền dừng lại, nàng lên tiếng hỏi.

“Tại sao nàng lại dừng tay?”

“Là ta hỏi trước?”

“Như vậy nàng trả lời trước thì sao?”

“Ngươi… ngươi… đáng ghét!” nàng tức giận buồn bực dậm chân.

Hắn bắt lấy cánh tay của nàng, muốn đánh vào mặt mình nhưng nàng lập tức rút tay lại: “Không cần!”

“Vậy ta thay nàng đánh vậy!” hắn giơ tay muốn tự đánh mình.

“Không cần!” nàng nhanh chóng bắt tay hắn lại “Ta không cho phép!”

“Tại sao?” hắn êm ái hỏi ngược lại.

“Muốn đánh… cũng là do ta đánh, không cần ngươi… tự mình đánh mình!” nàng mang giọng điệu bướng bỉnh trả lời.

Tây Môn Bất Hồi cười một tiếng nói: “Ta khinh bạc nàng, nàng nên tức giận!”

“Không cho phép ngươi nói!” nàng trừng mắt với hắn “Còn nữa… ta thực sự đang rất tức giận, giận ngươi!!! Tây Môn Bất Hồi, ngươi là kẻ háo sắc!!!”

“Ta không phải!” hắn trịnh trọng phủ nhận.

“Ngươi phải!” nàng lại giận dỗi dậm chân.

“Ta thừa nhận thì nàng có thể vui vẻ sao?” hắn tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa “Nếu như ta là sắc lang, vậy thì chứng tỏ nàng chính là sói cái hấp dẫn lang sói rồi…”

“Câm miệng!” Nàng che miệng của hắn lại “Ngươi còn nói nữa… ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa!”

“Được, ta không nói nữa!” hắn nghe lời nói, hơn nữa còn nhân cơ hội ôm lấy nàng. Nàng thật sự là rất đáng yêu!!!

“Này, buông ta ra!” nàng khẽ gọi. “Ta còn chưa có hết giận, không cho phép ngươi ôm ta!”

“Giận cái gì đây?” hắn nhẹ nhàng buông nàng ra hỏi.

“Tác phong ngươi hôn trộm ta một chút tình cảm đều không có!” xấu hổ lúc ban đầu trôi qua, nàng bắt đầu cảm thấy không được tôn trọng, dầu gì đây cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng, hắn không khỏi quá qua loa đi!!!

“Ừ…” Hắn lại thâm sâu suy nghĩ. “Là giận ta hôn nàng không nhiều, hay giận ta hôn nàng không có nhiều tình cảm đây?”

“Cả hai đều có!” nàng ngước mặt lên, vẻ mặt căm giận bất bình. “Trước tiên hãy giải thích tại sao ngươi lại hôn ta?”

“Sự thật rõ ràng như vậy, nàng còn không nhận ra sao?” hắn cố ý tỏ ra kinh ngạc “Ta hôn nàng, đương nhiên là bởi vì ta thích nàng rồi!”

“Thích???” Nàng kéo dài thanh âm, khuôn mặt bất mãn “Ngươi ở đâu mà yêu thích ta hả?”

Tây Môn Bất Hồi mỉm cười ngắm nhìn nàng “Cả người ta đều rất yêu thích nàng!!!”

Bình luận





Chi tiết truyện