Áp chế nhuệ khí của nàng một chút, ước chừng sẽ dọa cho nàng khóc nhè đi? Trò
đùa ác này làm hắn buồn cười, bất ngờ Đế Cơ lại kêu to: “Công Tử Tề! Ta thắng
chắc! Ngươi cứ chờ xem!”
Hắn xém chút từ trên xà nhà té xuống.
Lần nhìn trộm này khiến lão tiên sinh không biết làm sao cho phải, tới sông
Hoàn Đái đợi hắn mấy ngày liền, hắn lại nhất định trốn tránh không gặp. Nói cho
cùng, Phó Cửu Vân cũng có chút chột dạ, nhưng trong lòng lại có một loại vui vẻ
và mong đợi rất kiểu trẻ con. Hắn đã thật lâu thật lâu rồi không có cảm giác
này.
Lúc uống rượu cùng Mi Sơn Quân, hắn kìm lòng không đậu nói: “Có lẽ… Lần này
khúc Đông Phong Đào Hoa thực sự có thể tìm được chủ nhân.”
Mi Sơn Quân rất kỳ quái: “Tìm được chủ nhân thì làm sao? Ngươi lấy nàng làm
vợ chắc?”
Phó Cửu Vân dường như chưa hề nghĩ tới vấn đề này, nhất thời bị hỏi khó, im
lặng uống cạn rượu ngon, hồi lâu không nói gì.
Mi Sơn Quân cười ha hả, rung đùi đắc ý hả hê: “Ngươi lấy nàng thì có gì khó?
Bay tới hoàng cung, trực tiếp cướp đi! Ta tới làm bà mối cho các người…”
“Bức tranh vẽ Tân Mi…” Phó Cửu Vân chỉ nói năm chữ, Mi Sơn Quân lại bụm mặt
chạy, vừa bực vừa hận: “Ngươi cứ chờ đấy chờ đấy!”
Mi Sơn Quân báo thù hắn chưa chờ tới, lại chờ tới một khúc Đông Phong Đào Hoa
trên đài Triêu Dương kia.
Trên đài có biết bao nhiêu người, kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, nàng đánh
cược chỉ là cho vui, nhảy múa cũng chẳng phải vì hắn, chỉ sợ phần nhiều là vì
muốn nam nhân ngồi trên long ỷ kia nở một nụ cười mà thôi.
Thế thì có sao? Hắn tự hỏi mình, thế thì có làm sao?
Hôm nay nàng vận một bộ váy đỏ rực như lửa, mép váy lướt qua lan can đá trắng
trên đài Triêu Dương, hàng vạn hàng nghìn phồn hoa dưới đài cũng không sánh bằng
một nụ cười nhợt nhạt của nàng. Hắn ra một nan đề mà người đời không ai giải
nổi, nàng lại đưa ra đáp án tuyệt vời nhất. Là đáp án mà đáy lòng hắn khát cầu.
Ba ngàn năm bồi hồi luân hồi trên thế gian, ba ngàn năm, phảng phất chỉ vì giờ
khắc này.
Gặp được nàng, nhìn thấy nàng.
Sương mù dày đặc nháy mắt tan đi, thì ra thực sự là nàng.
Hắn nói cho Mi Sơn Quân đáp án của câu hỏi lần trước hắn chưa thể trả lời:
“Ta muốn nàng, ta sẽ đưa nàng đi.”
Mi Sơn Quân vẫn cho rằng hắn đang nói đùa, lần này thực sự bị dọa ngây người,
thì thào: “y… Ngươi nói thật? Mệnh số một đời này của nàng vô cùng tốt, nhưng
không quan hệ gì với ngươi…”
“Ta sẽ cho nàng một cuộc sống tốt hơn, ta thay nàng sửa mệnh, hậu quả gì ta
cũng đều gánh chịu.” Phó Cửu Vân không chút do dự, “Nàng là của ta.”
Mi Sơn Quân không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Phiên ngoại: Phó Cửu Vân (Phần 3)
Phó Cửu Vân cảm thấy bản thân chưa từng trẻ con đến vậy, lòng dạ ngoằn nghèo
chứa đầy những chiêu ứng phó với nữ tử trước kia giờ đây bỗng trở nên thẳng
đuột.
Nàng thích cái gì? Ghét cái gì? Hắn ba lần bảy lượt ban đêm xông vào hoàng
cung, với nàng mà nói có phải là hơi thiếu tôn trọng?
Đắn đo nửa ngày, cuối cùng chỉ để lại cho nàng hai bức họa cùng một mảnh giấy
nhỏ, lúc đi ra trên trán đã sũng mồ hôi. Nàng là một con cá nhỏ giữa lòng đại
dương, bơi qua bơi lại, vô cùng tự tại, dùng mồi câu này dụ nàng, liệu có thể
mắc câu hay không?
Phó Cửu Vân đợi ở bờ sông Hoàn Đái thật lâu thật lâu, dần dần trời liền đổ
mưa. Hắn mở một tán ô bằng giấy dầu, một nam nhân trẻ tuổi cầm ô đứng bên bờ
sông trong mưa phùn mênh mang là cảnh tượng vô cùng chói mắt, dân chúng Đại Yến
bắt đầu cởi mở, luôn có những cô gái trẻ to gan bước tới hỏi thăm, đều bị hắn lơ
đãng xua đi.
Nước sông róc rách, làn mưa nhỏ líu nhíu điểm trên mặt nước những dấu vết mấp
mô, tựa như trái tim loạn nhịp của hắn.
Mưa cứ thế ngập ngừng rơi, bọt nước trong veo lóng lánh nhỏ xuống từ lá liễu,
cứ một giọt hắn lại thầm đếm một con số trong lòng. Ngóng trông cá nhỏ mắc câu,
chẳng biết lúc nào sẽ cắn mồi câu kia? Lại có chút sợ nàng tới, tuổi nàng còn
nhỏ, ngây thơ vô cùng, phải nói thế nào để cho nàng hiểu?
Nếu nàng tới, ta sẽ đưa nàng đi, sửa lại mệnh của nàng. Nếu như nàng không
đồng ý… Chậc, không đồng ý liền đánh hôn mê rồi khiêng đi? Không hay không hay,
như vậy không hay, chi bằng dịu dàng hơn một chút…
Hắn đợi bên bờ Hoàn Đái hơn nửa tháng, Đế Cơ rốt cuộc không hề tới, hắn liền
đi một chuyến tới đài Triêu Dương, trông thấy hình ảnh Đế Cơ và Tả Tử Thần gắn
bó bên nhau.
Mi Sơn bảo: “May mà lần này ngươi không lỗ mãng. Cô nương người ta là có tiên
duyên, Tả Tử Thần này cùng nàng có nhân duyên trời định, hai người kết làm vợ
chồng, ngày sau tu hành thành tiên, bù đắp cho nàng mười kiếp chịu khổ. Ngươi có
thể giúp nàng sửa mệnh tốt hơn thế được sao? Phó Cửu Vân, ngươi tốt nhất đừng
nên u mê không tỉnh ngộ, bắt đầu từ hôm nay ta tuyệt đối sẽ không để quạ đen
giúp ngươi đi xem tung tích của nàng, từ giờ buông tay đi!”
Phó Cửu Vân chỉ cảm thấy gặp phải vấn đề nan giải nhất từ khi lọt lòng tới
nay.
Nàng sẽ thành tiên?
Thành tiên.
Thành tiên rồi sẽ có tuổi thọ rất dài, bên cạnh lại có người trong lòng bầu
bạn, quả nhiên là mệnh vô cùng tốt, quả nhiên là quý không tả xiết.
Vậy… Còn hắn thì sao? Hắn làm sao bây giờ?
Mi Sơn Quân thở dài thườn thượt: “Không phải chỉ là múa một điệu thôi sao? Ta
thật không tin thiên hạ không còn cô gái nào có thể múa được. Chốc nữa ta tìm
cho ngươi một cô còn múa đẹp hơn, ngươi cũng đừng mãi nhớ nàng nữa. Đã nhìn mười
đời, còn nhìn chưa đủ hay sao?”
Hắn đúng là có chút nhìn chưa đủ. Thì ra Tả Tử Thần là nhân duyên mỹ mãn của
nàng, tiểu Đế Cơ của hắn rất ngây thơ trong sáng, ai cũng có thể nhìn ra nàng
nào có thể giả bộ cái loại yêu thương một lòng một dạ này. Giờ phút này nếu có
người hỏi nàng Công Tử Tề là ai, ước chừng nàng cũng đã quên mất rồi.
Nàng hiện tại rất hạnh phúc, rất tốt đẹp, là hắn vẫn cố chấp chờ đợi.
Phó Cửu Vân bi thương nở nụ cười, lắc đầu xoay người rời đi.
Không có cách nào cứu giúp, bọn họ đã được cứu, còn hắn thì không. Ai múa đẹp
hay không đã không còn quan trọng, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước
Vu Sơn bất thị vân.” Giữa bọn họ, gọi là duyên phận. Còn hắn cùng nàng, chỉ có
thể gọi là nghiệt duyên. Hắn cũng cảm thấy chính mình thật điên cuồng, vô duyên
vô cớ nhìn trộm một nữ nhân mười đời mười kiếp, vô duyên vô cớ lại yêu, sau cùng
lại vô duyên vô cớ mà rời bỏ.
[Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân: "Ngoài ra
biển cả khôn tìm nước, nếu bỏ non Vu đâu có mây."]
Trong vòng luân hồi luẩn quẩn không điểm dừng của hắn, hết thảy này đây ước
chừng sẽ chỉ là những rung động cỏn con, qua đi mấy ngàn năm, có lẽ thậm chí
trông nàng ra sao hắn cũng chẳng còn nhớ nổi.
Chỉ là, thực không cam tâm.
Hắn đếm từng giọt nước mưa, đếm tới lần thứ mấy ngàn mấy vạn, cuối cùng vẫn
là không thể chờ được nàng tới, rốt cuộc chờ không được.
Phó Cửu Vân trở về núi Hương Thủ một chuyến, hắn vốn từng muốn mang hồn đăng
đi, cùng Đế Cơ tìm một nơi sơn thủy hữu tình tiêu dao một đời. Có điều giờ đây
hắn lại cảm thấy thiên hạ rộng lớn như vậy, sống ở đâu cũng thế mà thôi.
Nữ đệ tử Thanh Thanh thấy hắn gần đây buồn bực không vui, không nhịn được
muốn trêu ghẹo: “Ra ngoài lâu, lại đổi tính rồi à? Mấy hôm trước đám tiểu nha
đầu Hòe San kia mời chàng uống rượu chàng cũng chẳng thèm tới, đang có tâm sự gì
thế?”
Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ: “Ta đang nghĩ có nên làm cây gậy đánh tan uyên ương
hay không.”
Thanh Thanh phì cười: “Chàng chỉ cần qua đó đứng thôi là được, không cần gậy
đánh đôi uyên ương đó cũng tự tan. Nhưng mà, mấy loại chuyện thất đức này có lẽ
nên hạn chế đi? Thế gian nói cho cùng khó mà tìm được tình nhân.”
Phó Cửu Vân lại nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu mỉm cười: “Không sai, nàng nói
rất đúng.”
Hạnh phúc của cô bé ấy, đâu phải chỉ mình hắn mới có thể mang tới. Nếu nàng
chưa đem lòng yêu người khác, hắn có thể cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn, cưng
chiều nàng đến tận chín tầng mây. Nhưng giờ nàng đã yêu người khác, như vậy
ngoại trừ Tả Tử Thần, ở bên ai với nàng cũng đều là địa ngục. Giữ lấy nàng, là
muốn được thấy nàng cười, thay vì để bản thân hắn được vui sướng, lại hại nàng
lấy nước mắt rửa mặt, không bằng để hắn buồn bực một chút, nhìn thấy nàng cười
là được.
Hắn là quỷ, trái tim hắn cứng rắn hơn nhiều so với phàm nhân, ngại gì chút
đau đớn phó phai mờ ấy.
***
Sống nhàn nhã tại núi Hương Thủ một thời gian, sơn chủ không biết nghe ai nói
trong hoàng lăng của Quỳnh quốc phương Tây có bảo vật, tên là gương Đồng Tâm.
Nghe nói nam nữ yêu nhau mà đứng trước gương, nếu là duyên số trời định, trong
gương sẽ phản chiếu hình ảnh của hai người. Nếu là vô duyên, trong gương trống
rỗng.
Lão sơn chủ này xưa nay luôn có hứng thú dạt dào đối với những bảo bối ly kỳ
cổ quái, đã nổi lên ý niệm muốn vơ vét. Vừa vặn Phó Cửu Vân gần đây buồn tẻ nhàm
chán, dứt khoát tự nguyện đi đoạt bảo bối giúp lão, tạm thời kiếm chuyện để làm
cho khuây khỏa.
Tới hoàng lăng đợi hơn một năm, tên chiến quỷ kia và Tân Mi lại mãi chưa về,
Phó Cửu Vân mỗi ngày ngắm cảnh non xanh nước biếc trong hoàng lăng, dần dần cũng
phát ngán, chỉ để lại cho họ một mảnh giấy, lên đường du sơn ngoạn thủy, quyết
định từ đáy biển đi tới Thiên Nguyên quốc ở Tây Bắc thưởng thức một phen.
Ngờ đâu xung quanh cảng biển chẳng biết từ bao giờ đã bố trí tầng tầng lớp
lớp thiết kỵ, những người trong trấn đều bị đuổi đi, mỗi ngày có đến mấy nghìn
người tuần tra canh giữ, làm bộ như lâm đại địch.
[thiết kỵ: lính cưỡi ngựa mặc giáp, quân tinh nhuệ]
Phó Cửu Vân nổi lòng hiếu kỳ, lén bắt một tiểu binh hỏi đến tột cùng: “Đang
có chuyện gì? Sắp chiến tranh sao?”
Tiểu binh bị hắn sử dụng tiên pháp, trước mắt một mảnh tối đen, hoảng sợ run
lẩy bẩy, nói liên thanh: “Là Thiên Nguyên quốc! Vị thái tử mang thiên mệnh kia
dẫn đại quân yêu ma càn quét các nước khác… Mấy nước nhỏ xung quanh Quỳnh quốc
đều đã bị chiếm, nghe nói vừa mới đây còn diệt cả nước Đại Yến phương Đông!
Thánh thượng sợ có gian tế Thiên Nguyên lẻn vào Quỳnh quốc, cho nên phái quân mã
coi giữ biên cảnh…”
Phó Cửu Vân chỉ nghe thấy mấy chữ “Nước Đại Yến bị diệt”, kinh hãi tới nỗi
tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Đại Yến bị diệt tối thiểu cũng là chuyện của mười năm sau, vị thiên mệnh thái
tử của Thiên Nguyên kia có bản lĩnh đâu ra mà khiến cho đám yêu ma lẻ tẻ rời rạc
tập hợp lại bán mạng làm việc cho hắn?
Hắn không kịp hỏi nhiều thêm, gọi linh cầm bay thẳng tới Đại Yến.
Nhưng trên đời đã không còn Đại Yến nữa rồi.
Tả tướng phản quốc, thái tử Thiên Nguyên thống lĩnh đại quân yêu ma mạnh như
vũ bão, phóng hỏa thiêu huỷ hoàng cung Đại Yến, lửa cháy phừng phừng trọn một
tháng, thiêu hủy tòa cung điện hoa mỹ tuyệt luân thành tro bụi, chỉ còn lại cảnh
tường xiêu vách đổ.
Nàng Đông Phương Đế Cơ ấy, trong kiếp đại nạn, hương tiêu ngọc vẫn.
Phó Cửu Vân không thể tin vào mắt mình. Không phải nói một đời này của nàng
số mệnh vô cùng tốt sao? Không phải nói có tiên duyên sao? Chính là… Nước mất
nhà tan, chết trong đại hỏa, là cỡ nào đau đớn? Nàng chết so với mấy đời trước
thậm chí còn bi thảm hơn nhiều!
Hắn nấn ná trong đống hoang tàn tìm kiếm rất lâu rất lâu, thi thể bị thiêu
rụi có rất nhiều, mỗi thi thể hắn nhìn thấy đều làm hắn hãi hùng khiếp vía, cảm
thấy giống như nàng, trong lòng lại mong sao không phải là nàng.
Khi Mi Sơn Quân hổn hà hổn hển tìm đến nơi, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm
trong đống hoang tàn, như là hy vọng sẽ có kỳ tích tự nhiên xuất hiện.
“Ta cũng có lúc nhìn lầm!” Mi Sơn Quân tức xanh cả mặt, “Lão quốc sư Thiên
Nguyên kia thực con mẹ nó không đơn giản! Người có mệnh cách vô song mà cũng có
thể bị lão áp chế, tự ý nghịch thiên sửa mệnh, tìm một yêu ma để thay thế! Số
mệnh của bao nhiêu người đều bị nhiễu loạn, lần này thiên hạ đại loạn đến nơi
rồi!”
Mắt Phó Cửu Vân hằn đầy tơ máu, túm lấy y không buông, thanh âm khàn khàn:
“Đế Cơ đâu? Còn sống hay đã chết?!”
Mi Sơn Quân xòe tay: “Ta không tìm thấy nàng, nhất định là đại sư huynh hạ
chú trên người nàng, đề phòng ngươi lại đi nhìn lén…”
Phó Cửu Vân đẩy y ra, lảo đảo trèo lên linh cầm, thơ thẩn tìm kiếm khắp nơi
vô mục đích.
Hắn không biết phải đi đâu mà tìm, hắn đã từng ngồi tít trên cao xem trộm vận
mệnh của nàng, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày không tìm được nàng.
Thì ra thiên hạ rộng lớn đến thế, mơ tưởng tìm một hạt cát giữa biển rộng
mênh mông, cần bao nhiêu năm?
Thậm chí nàng sống hay chết cũng còn chẳng biết.
Mang theo tia hy vọng cuối cùng, hắn trở lại núi Hương Thủ tìm Tả Tử Thần, há
biết hắn lại bị người ta phong ấn ký ức, quên sạch mọi chuyện đã xảy ra ở Đại
Yến, ngay cả hai mắt cũng mù, trở thành phế nhân một nửa.
Thiếu nữ đứng bên cạnh hắn không còn là Đế Cơ, mà là một nữ tử xinh đẹp xa
lạ, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
“Ngươi muốn hỏi Đế Cơ?”
Thiếu nữ tên gọi Huyền Châu, là công chúa nước chư hầu của Đại Yến, nghe thấy
hai chữ Đế Cơ liền biến sắc.
“Ta không biết rõ, có khi chết từ lâu rồi.”
Nàng ta dường như hận Đế Cơ tới khắc cốt khi xương.
Phó Cửu Vân tới gặp sơn chủ, muốn hỏi cho ra lẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
với Tả Tử Thần.
Sơn chủ đang ở trong bảo khố ngắm nghía mấy thứ lão mới vơ vét được, trong đó
có hai bức tiên họa, hắn nhớ rõ, đó là do chính hắn tặng cho Đế Cơ.
Thấy Phó Cửu Vân đăm đăm nhìn hai bức họa kia, sơn chủ khó tránh khỏi đắc ý
vênh vang: “Đây là tiên họa của Công Tử Tề, vạn lượng hoàng kim cũng không mua
được. Chẳng trách ngươi xem nổ cả mắt.”
Phó Cửu Vân đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão, thấp giọng
nói: “… Bức họa này từ đâu ra?”
Sơn chủ có chút lúng túng, còn có chút tức giận: “Đương nhiên là người ta
biếu tặng… Ngươi hỏi làm gì?”
Phó Cửu Vân cười cười: “Người ta biếu ngươi bức họa, là muốn nhờ ngươi niêm
phong ký ức Tả Tử Thần?”
Có thể dùng thần chú phong ấn hoàn mỹ cao siêu đến thế, ngoại trừ sơn chủ
không có người thứ hai. Sở trường của lão xưa nay chính là mấy loại nguyền rủa
và phong ấn cổ quái.
Sơn chủ nghiêm mặt: “Cửu Vân! Ngươi quá vô lễ!”
“Để ta đoán xem.” Phó Cửu Vân chẳng hề sợ lửa giận của lão, “Tả Tử Thần biết
rõ phụ thân muốn phản quốc, Tả tướng sợ hắn tiết lộ mọi chuyện ra ngoài, cho nên
đem biếu ngươi hai bức tiên họa, nhờ ngươi giữ chân hắn trong núi Hương Thủ. Ta
nói có đúng không?”
Sơn chủ giận tím mặt, xoay người đi vào sau rèm, rốt cuộc không nói được lời
nào.
Phó Cửu Vân cũng chẳng còn gì cần hỏi, hết thảy nguyên do, hắn đã quá rõ
ràng.
Quốc sư Thiên Nguyên nghịch thiên sửa mệnh, mượn bụng hoàng hậu sinh ra gã
yêu quái hung thần do lão đã dùng máu huyết của chính mình dưỡng dục thành, thay
thế người có thiên mệnh trong truyền thuyết. Cho nên Thiên Nguyên quốc mới có
nhiều đại quân yêu ma như vậy, càn quét Trung Nguyên để đứng đầu thiên hạ, khiến
nước Đại Yến bị diệt vong sớm trước mười năm.
Đó cũng là biến đổi đầu tiên trong số mệnh của Đế Cơ. Kiếp nạn mất nước.
Mà chính hắn ngày đó đánh cược với Đế Cơ, thua hai bức họa, bức họa trở thành
bảo bối để Tả tướng mua chuộc sơn chủ. Nếu không có bức họa của Công Tử Tề, liệu
Tả tướng có thể làm lung lay ý chí sắt đá của sơn chủ hay không còn rất khó nói,
dù sao trên đời này những thứ bảo bối có thể khiến sơn chủ động tâm, thậm chí
động tâm đến mức xuống tay với đệ tử của mình thật sự không nhiều, Tả tướng chưa
chắc đã nhờ được lão.
Đó cũng là biến đổi thứ hai trong số mệnh của Đế Cơ. Người yêu gặp nạn.
Phó Cửu Vân rốt cục hiểu ra lão tiên sinh nói nghiệt duyên là chỉ cái gì.
Tất cả đều bị biến đổi một cách vô tri vô giác, khi hắn cho rằng đã thu tay,
mới phát giác cái gì cũng là quá muộn. Nghiệt duyên, từ lúc hắn và Đế Cơ đánh
cược, đã sớm bắt đầu.
Cái gì cũng không thể vãn hồi được nữa.
Phó Cửu Vân chẳng còn hứng thú với thứ gì trên đời, suốt ngày ở lại Mi Sơn
cư, từ khi lọt lòng tới nay chưa hề say đến chật vật như vậy, say xong là nôn,
nôn cả mật xanh mật vàng, như thể sắp chết đến nơi.
Mi Sơn an ủi hắn: “Việc này không liên quan gì tới ngươi, lão quốc sư Thiên
Nguyên kia làm trái với ý trời, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng. Ngươi cũng không
phải hối hận đã không tránh xa nàng, cái gì đến vẫn sẽ đến thôi. Không phải hai
bức tiên họa ấy, thì vẫn còn có bảo bối khác, tội gì tự trách?”
Y vẫn thấy mừng thay cho Phó Cửu Vân, người sửa mệnh không phải hắn, trời có
phạt đương nhiên cũng không phạt hắn, vị bạn già còn có thể tiếp tục tiêu
dao.
Phó Cửu Vân say túy lúy bên bờ ao, ngọ nguậy cựa mình một cái, chìm xuống đáy
ao, chỉ lưu lại một chuỗi bọt nước lăn tăn trên mặt nước. Mái tóc dài của hắn
dập dờn trong đáy nước, tựa những đóa sen đen trải dài.
Tự trách? Không…
Hắn ướt đẫm nổi lên mặt nước, bọt nước lóng lánh chảy xuôi hàng mi nhỏ
giọt.
“… Ta chỉ tự trách, không thể hạ quyết tâm mang nàng đi.”
Đã động tâm, thì không nên đổi ý, không nên lâm trận chùn bước, cuối cùng chỉ
biết trơ mắt nhìn nàng rơi vào tình cảnh này.
“Ta sẽ chờ kiếp sau của nàng, lần này ta sẽ không nhân nhượng bất kỳ kẻ
nào.”
Hắn cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mi Sơn Quân không còn biết nói gì: “Phó Cửu Vân, ngươi không thể tiếp tục thế
này được. Thứ nhất, chuyện của nàng ngươi căn bản không nên nhúng tay, ta cũng
sẽ không bao giờ giúp ngươi tìm tung tích nàng nữa. Thứ hai, dù cho ta có muốn
giúp ngươi, chỉ sợ cũng không giúp được. Đại sư huynh đã hạ chú trên người nàng,
luân hồi chuyển thế cũng vậy cả, có sống hay chết ta cũng chẳng thể nhìn ra.
Trên đời nhiều người như vậy, ngươi đi đâu mà tìm?”
Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ: “Tìm từng người từng người, dù sao ta mệnh dài, kiểu
gì cũng có thể tìm được nàng.”
Chóp mũi Mi Sơn Quân dần dần đỏ lên, khụ khụ hai tiếng quay mặt đi ra sức thở
dài: “Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi bảo ta biết nói gì cho phải…”
Phó Cửu Vân ùm ùm từ trong nước duỗi tay chỉ chén rượu không, ra hiệu y đổ
đầy rượu.
Mi Sơn Quân thở dài: “Theo ta thấy, vị cô nương đó chưa chắc đã chết. Đại sư
huynh ở đó, không thể nào dễ dàng chết như vậy. Bây giờ tuy không tìm được tung
tích nàng, nhưng vẫn có thể ôm hy vọng trong lòng. Nếu nàng còn sống, ngươi định
thế nào? Vẫn cả ngày say khướt như người chết vậy sao?”
Phó Cửu Vân khẽ đặt chén rượu vừa uống cạn trên bờ, nghĩ hồi lâu, cuối cùng
lại cười đạm mạc:
“Tìm được nàng, ở bên nàng, nghịch thiên thì cứ nghịch thiên đi.”
Hắn lại chìm vào đáy nước.
Hắn đã chẳng còn sợ hãi điều gì, hắn không phải thánh nhân, đã nhân nhượng
một lần thì vĩnh viễn không có lần thứ hai.
Nếu như nàng còn sống, nếu như còn có thể tìm thấy nàng, hắn nhất định sẽ nắm
chặt, không bao giờ buông ra. Để đôi mắt nàng có thể thực sự thấy hắn, nhìn thấy
hắn.
Nếu nàng có thể một lần nữa nở nụ cười, thì cho dù hắn có phải làm hết thảy
những chuyện mà hắn không muốn, trao đi tất cả những gì hắn không thể trao, tựa
hồ cũng hoàn toàn không là vấn đề.
Nghiệt duyên? Thế thì đã sao? Là hắn muốn đi quấy rầy nàng, muốn nàng được
sống tốt hơn. Đó là nghiệt duyên của một mình hắn, không quan hệ gì tới nàng, tự
hắn sẽ gánh chịu.
Trái tim của quỷ rất kiên cố, không e ngại bị đè nén hay phải chờ đợi lâu
dài.
Hắn thực sự cái gì cũng không sợ, sinh thời, thề sống chết nuông chiều.
*** Hết phiên ngoại ***
Bonus hình ảnh Cửu Vân đứng đợi Đế Cơ bên bờ sông Hoàn Đái, tranh của
Eno:
Hắn mở một tán ô bằng giấy dầu, một nam nhân trẻ tuổi cầm ô đứng bên bờ sông
trong mưa phùn mênh mang là cảnh tượng vô cùng chói mắt, dân chúng Đại Yến bắt
đầu cởi mở, luôn có những cô gái trẻ to gan bước tới hỏi thăm, đều bị hắn lơ
đãng xua đi.
Nước sông róc rách, làn mưa nhỏ líu nhíu điểm trên mặt nước những dấu vết mấp
mô, tựa như trái tim loạn nhịp của hắn.
Mưa cứ thế ngập ngừng rơi, bọt nước trong veo lóng lánh từ lá cây liễu nhỏ
xuống, cứ một giọt hắn lại thầm đếm một con số trong lòng. Ngóng trông cá nhỏ
mắc câu, chẳng biết lúc nào sẽ cắn mồi câu kia? Lại có chút sợ nàng tới, tuổi
nàng còn nhỏ, ngây thơ vô cùng, phải nói thế nào để cho nàng hiểu?
Bình luận
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1