chương 25/ 27

“Ầm uỳnh…” Trong căn phòng bệnh cao cấp không ngừng truyền ra âm thanh đập bể đồ đạc.

 

“Nhân, ngươi đừng như vậy, chúng ta sẽ tìm được giác mạc, ngươi yên tâm, ngươi sẽ nhanh khỏi thôi.” Cương nhìn người trước mặt đang nổi điên như một con sư tử, vội vàng cố gắng an ủi.

“Ngươi đừng có ở đây mỉa mai, cút ngay cho ta, người bị mù cũng không phải ngươi.” Nhân đột nhiên như nhớ tới điều gì, âm trầm nói: “Ta mù, không phải ngươi rất vui sao?”

“Vui? Tại sao ta lại vui?” Cương choáng váng mặt mày hỏi lại.

“Bởi vì ngươi có thể kế thừa tất cả của Tiêu gia, có phải không, phải không?”

“Nhân…” Cương phẫn nộ nói: “Ta biết tâm tình ngươi không tốt, cho nên không so đo với ngươi, chờ ngươi khỏe lại, nhất định ta sẽ đập ngươi một trận.”

Trong chốc lát, từ phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Cương tức giận rời đi.

_____________________

Tử Dạ không cách nào khuyên bảo ta, đành len lén đưa ta đến bệnh viện kiểm tra, kết quả giác mạc của ta rất tốt, lại thích hợp với Tiêu Nhân, quyết định ba ngày sau tiến hành cấy ghép.

“Tiểu Quân, ngươi thật sự…”

“Ngươi đừng nói cho hắn nha, cứ nói là… một người bị bệnh nan y cho hắn, ha ha, ta sợ hắn không nhận.”

“Ngươi biết không? Ngươi cười trông rất gượng gạo.” Giọng nói đầy thương tâm của Tử Dạ vang lên.

“Đâu mà… ngươi thấy ta không thể nhìn thấy nên bắt nạt ta hả?”

Nằm trên giường bệnh, trong lòng ta có vô số cảm giác khó tả đan xen lẫn nhau, có chút cô đơn, rồi lại có chút vui sướng. Ba ngày nay ta đã làm rất nhiều chuyện, bởi vì Tử Dạ sợ ta không cách nào lưu lại các chuyện, cho nên đã mua cho ta một cái máy ghi âm và dạy ta cách sử dụng. Ta liền dùng cái máy ghi âm nhỏ này lưu lại rất nhiều thứ, cả những việc mà ta không thể nào nói với bọn họ, thật sự là ta rất vui.

“Tiểu Quân.” Tử Dạ len lén chạy tới thăm ta.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tử Dạ xuất hiện đã đuổi đi một chút cô đơn trong lòng ta.

“Lo cho ngươi nên đến thăm ngươi chứ sao.”

“Ngươi coi chừng bị bọn hắn nhìn thấy, rất phiền toái… hay là ngươi giúp ta đi thăm Nhân… Tiêu Nhân đi.”

“Thật không hiểu nổi ngươi, tại sao ngươi lại muốn một mình gánh chịu tất cả? Không mệt sao? Ta không thể chia sẻ với ngươi được ư? Bây giờ ngươi cứu Nhân như thế, nhưng lại không cho hắn biết, tại sao?”

“Tử Dạ, ta biết ngươi rất tốt với ta, nhưng mà… ta đã nói rồi, nếu như nhất định phải có người bất hạnh, vậy thì hãy để ta gánh chịu bất hạnh đó. Ta biết ta không phải là thần, nhưng ta muốn cố hết sức để các ngươi được hạnh phúc, mặc kệ là do ta muốn báo ơn hay là vì nguyên nhân khác. Ta cũng rất cảm ơn các ngươi, các ngươi đã cho ta quãng thời gian hạnh phúc nhất mà ta chưa từng dám ước mơ…”

“Nhưng ngươi làm thế, ta sẽ rất đau buồn.”

“Không sao đâu, ngươi đi thăm Tiêu Nhân đi, đi lâu như vậy, bọn họ không tìm được ngươi sẽ nghi ngờ đó.”

“Tiểu Quân, nếu như có thể… ta hy vọng…” Tử Dạ lắp bắp nói: “ta có thể… thay thế Nhân… ta sẽ quý trọng ngươi….”

“…” Ta bị lời tỏ tình của Tử Dạ làm cho rung động.

“Cảm ơn…”

“Ta đi trước, ngươi cố gắng nghỉ ngơi đi.”

_________________________

“Phẫu thuật rất thành công, ta nghĩ khả năng quý công tử hồi phục như cũ là rất lớn.” Bác sĩ vui mừng từ phòng phẫu thuật đi ra, kết thúc ca phẫu thuật thay giác mạc cho Tiêu Nhân.

“Cảm ơn ngươi rất nhiều,” Tiêu lão gia thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói với Tử Dạ, “Tử Dạ, thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều.”

“Ta ta…. lão gia… đừng khách khí…” Tử Dạ xấu hổ không biết nói gì cho phải.

Trở về nhà Tử Dạ, ta uể oải ngủ thiếp đi, trong lòng nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ để ngăn chặn nỗi thống khổ của bản thân, cứ như vậy làm cho ta rất nhanh vào giấc ngủ ngon lành.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã ba tuần, hai mắt của Nhân ca ca rốt cục cũng có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, lúc Tử Dạ thông báo cho ta biết, ta đã kích động đến mức chảy cả nước mắt.

“Tiểu Quân đừng khóc, ngươi khóc trông rất xấu a~.” Tử Dạ ôn nhu lau nước mắt cho ta, lại còn vui vẻ mà trêu trọc ta nữa.

“Ngươi cứ giễu cợt đi, ta vui mà, không nhịn được….” Ta bất mãn nói.

“Tháng sau Nhân sẽ kết hôn.” Tử Dạ đột nhiên mở miệng.

“… Cùng với Lâm Nguyệt…..”

“Không phải, Lâm Nguyệt đã không thể kết hôn với Nhân nữa, bởi vì tai nạn làm nàng liệt, không những thế nàng còn trở nên ngu ngốc.”

“Vậy…” Ta kinh ngạc hỏi, “Tiêu Nhân… với….”

“Con gái thứ hai của Lâm gia, Lâm Dạ.”

“… Ồ… chúc mừng… hắn… rồi….” Ta cố gắng mỉm cười nhưng có lẽ không dễ coi lắm.

“Tiểu Quân…”

“Ta muốn ngủ một giấc, được không?” Cuối cùng ta đã lựa chọn cách trốn tránh.



Cont…

Bình luận





Chi tiết truyện