chương 23/ 29

Hàn Thiến Phương vốn là người có tâm cơ sâu nhất trong Trương gia, sau khi nghe được Thẩm Nguyệt Hoa nói vậy, trái lại không ngồi yên nhất, hận không thể nhảy dựng lên, bảo Thẩm Nguyệt Hoa lập tức đi ngay lấy 500 đồng tiền sính lễ trở về.

Nói tới thì, thường ngày Hàn Thiến Phương cũng coi như không tệ, ít nhất là người lanh lợi biết cư xử. Chỉ là quá coi nặng đồng tiền, cuộc đời để ý nhất chính là tiền bạc.

Lúc trước Hàn Thiến Phương nghe được chú Tư Trương Kiến Bân khi quay lại nhà, sẽ mang theo 500 đồng tiền trở về muốn tu sửa phòng ở cũ trong nhà, liền kích động đến mấy đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau chạy ngay về nhà mẹ đẻ, nói với người trong nhà nghe tin tức tốt này.

Lúc trước Hàn Thiến Phương gả thấp cho Trương Kiến Nghiệp, mặc dù cam tâm tình nguyện, nhưng qua nhiều năm như thế, trong số mấy người con gái ở nhà chính cô là người gả kém nhất.

Bất kể là diện mạo hay bằng cấp cũng không bằng mấy chị em của cô, bọn họ đều gả cho kẻ có tiền, trải qua ngày lành, ăn mặc không lo, cả ngày mặc quần áo mới, thậm chí còn có một người đi sống ở thành phố nữa.

Con người nha, chính là không thể so sánh, nếu có so sánh, liền có thương tổn.

Dần dà lâu ngày, cô thấy mặt mày chị em mình vẫn cứ trẻ trung, sờ lên gương mặt rám đen nhiều nếp nhăn của bản thân, trong lòng vốn bình tĩnh, cũng đã sớm sinh ra vô số oán hận.

Lúc đó nhận được tin tức tốt như vậy, tự cho là rất hãnh diện rồi, kết quả còn chưa khoe khoang được hai ngày, thì nghe người trong thôn nói, chú Tư ngu ngốc kia, lại lấy số tiền lớn 500 đồng đó, cưới một người vợ là thanh niên trí thức trong thành phố xuống nông thôn.

Lúc ấy Hàn Thiến Phương chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, bản thân không có mặt mũi gặp người khác, cũng không trở về nhà mẹ đẻ nữa, chỉ sợ gặp bọn chị em thì vô cùng xấu hổ.

Sau khi trải qua chuyện này, sắc mặt cũng rất khó nhìn, cũng trách cô lúc trước nói quá kiêu căng, kết quả hiện tại bị đánh vào mặt một cách trắng trợn, trong lòng đương nhiên không thể cao hứng nổi.

Đối với vợ chú tư Thẩm Nguyệt Hoa ở đâu rơi xuống Trương gia này, cũng thấy ngứa mắt.

Mũi với mũi, mắt với mắt, hận không thể đem hết bản lĩnh của mình ra, toàn bộ đều sử dụng trên đứa con gái này, để cho cô ta biết lợi hại của mình.

Tuy nhiên tiền này là chú Tư kiếm được, hàng tháng hắn cũng ở bộ đội gửi tiền về nhà, nhưng có ai ngại trong nhà mình có nhiều tiền hơn đâu.

Lúc trước thật ra tiền này là dùng để tu sửa phòng ốc trong nhà, kết quả quay đầu lại đã đem đi đưa cho nhà người ta hết, chuyện này quả thực như dao găm đâm vào ngực Hàn Thiến Phương.

Vốn là cô đã lên kế hoạch, tiền này nên xài như thế nào, hiện tại 500 đồng tiền cũng không phải một con số nhỏ, dùng một ít để mua sắm, còn lại thì có thể xây thêm hai phòng nhỏ.

Trương gia cũng không thiếu vật liệu xây nhà, và người lao động, nói không chừng còn dư tiền để trang hoàng.

Hàn Thiến Phương nằm mơ cười cũng muốn tỉnh lại, kết quả mộng đẹp bị nghiền nát, còn hận cả Trương Kiến Bân và Thẩm Nguyệt Hoa.

Trương Kiến Bân đi bộ đội không ở nhà, vậy dễ làm, hắn còn có một người vợ mới cưới vào, cô cũng không tin bản thân mình đã ba mươi tuổi, còn không thu thập được cái con bé này.

Sở dĩ lúc trước Hàn Thiến Phương, gài bẫy Thẩm Nguyệt Hoa, cũng bởi vì nguyên do này.

Hiện tại, lại đột nhiên nghe được Thẩm Nguyệt Hoa muốn lấy về tiền sính lễ, hiển nhiên mừng rỡ không thôi.

Nói tới thì đúng vậy, mặc dù Triệu Lệ Hoa là mợ của Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng suy cho cùng không phải là cha mẹ ruột của Thẩm Nguyệt Hoa, lúc trước giữ tiền đã không thỏa đáng, hiện tại Thẩm Nguyệt Hoa nhận ra, tất nhiên muốn quay lại làm ầm ĩ.

Hàn Thiến Phương nghĩ đến 500 đồng tiền, trong lòng lại sung sướng ngấm ngầm mưu tính.

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thấy tính toán trong ánh mắt ả, trong lòng hơi động, đem tiền căn hậu quả gắn kết lại, liền đoán ra được mấu chốt trong đó.

Thẩm Nguyệt Hoa có chút dở khóc dở cười, bất quá đã có kinh nghiệm trải qua nhiều việc, với lại cũng muốn lấy về số tiền kia, Thẩm Nguyệt Hoa không có ý định ở trong ruộng đào thức ăn cả đời, tuy nhiên hiện tại vẫn phải che dấu. Thời kì thay đổi, thế nhưng qua thêm vài năm, liền sẽ bắt kịp làn sóng cải cách mở cửa.

Đời trước cô ở trong dòng xoáy này, buôn bán tư bản lời mấy trăm ngàn, lúc sau lại càng dựa vào đó, phát triển thành công ty có tài sản lên cả trăm triệu, mà ngay lúc cô sắp chết, đã gởi ngân hàng hơn vài chục tỷ, cũng có thể thấy được cơ hội này khó có được cỡ nào.

Mặc dù Thẩm Nguyệt Hoa không có ý định giống như đời trước, kiếm tiền không để ý đến bản thân, nhưng có tiền mua tiên cũng được, những lời này đều được áp dụng vào bất cứ lúc nào.

500 đồng tiền, ở thời đại này xem như là một con số không nhỏ, mợ là người keo kiệt nhất, đã cầm được tiền chắc chắn sẽ không chịu thả ra ngay lập tức.

Thẩm Nguyệt Hoa có ý định lấy số tiền kia về, coi là vốn khởi động cho sự nghiệp của mình, trước tiên kiếm về một ít tiền, đến lúc lộ bụng bầu, dựa vào số tiền kia cũng có thể mua chút thứ tốt để bồi bổ thân thể.

Mà Lý Quế Phân lại trầm ngâm phút chốc, lắc lắc đầu, nói: “Hay là thôi đi, sính lễ đã đưa ra, nào có đạo lý lấy về, con ở đây chỉ có một mình, cha mẹ cũng không có bên người, cậu mợ chính là người thân nhân duy nhất, nói ra giữ phần sính lễ này cũng không quá đáng.”

Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, trong lòng ấm áp, lúc nãy cô thấy rõ vẻ mặt của mọi người, ngay cả vợ anh hai Trương gia Thôi Hà Hoa, nghe được lời cô nói, ánh mắt cũng sáng lên, chớ nói chi là chị dâu cả Mã Quế Hoa.

Đến như mấy người đàn ông Trương gia, ngược lại tính tình thật tốt, nghe thế mà cũng không có nhiều phản ứng lắm, chỉ có anh cả Trương Kiến Quốc nhíu mày, không tán đồng nhìn cô.

Thẩm Nguyệt Hoa nở nụ cười, nói: “Mẹ, cũng bởi vì cha mẹ con không có ở đây, nên lúc đó mợ con mới không nên giữ số tiền này, dù sao con cũng không phải con gái ruột của mợ, giữ tiền sính lễ của con làm sao được, hiện nay cha mẹ của con vẫn khoẻ mạnh, nếu trong lòng bọn họ đàng hoàng, tự nhiên sẽ đem tiền đưa lại cho con.”

Mặc dù Lý Quế Phân lo nghĩ cho Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng 500 đồng tiền đích thật là động lòng người, bà cũng lộ vẻ vui mừng, chỉ là muốn nói thêm: “500 đồng tiền như vậy, người nào nghe xong cũng đỏ mắt, mợ của con sẽ đưa lại sao?”

Thẩm Nguyệt Hoa mỉm cười, dịu dàng nói: “Mẹ yên tâm đi, đến tối ngày mai con trở về, mẹ sẽ biết kết quả.”

Lý Quế Phân nghe cô nói vậy, tới cùng vẫn lo lắng, nhưng không hỏi tiếp nữa.

Mà những người khác trong Trương gia, phỏng chừng đêm nay đều ngủ không ngon giấc.

Bình luận





Chi tiết truyện