chương 14/ 20

Trong căn phòng phía sau một bãi đất hoang vắng không một ai sinh sống, có hai người đang ngồi mặt đối mặt dưới không gian đầy vẻ ảm đạm. Trên tay người phụ nữ đang cầm một con rắn, nó mang tên là “Pat”. Con rắn này rất hung hăn, nếu người quấn nó không phải là chủ nhân của nó thì nhất định sẽ bị cắn một cái sâu đến tận xương. Ngay cả hắn, con trai của bà ta cũng chưa hề được chạm tay vào con vật đầy nguy hiểm này.

Bà ta nhìn JB với ánh mắt lạnh tanh, không còn vẻ mặt của người mẹ hiền hậu như khi có Jody nữa. Bà ta là thế, một con người đầy những thủ đoạn khác nhau. Không ngại để con trai mình đóng toàn vai ác.

-Chuyện của con bé đó sao rồi?

Con bé mà bà ta nói đó chính là Cherry em gái của Jody, khi biết được thân phận thật sự của hai chị em họ Minda cảm thấy rất hào hứng và vui vẻ. Mina hiện tại đang nuôi dưỡng con gái của người tình cũ, chuyện này nếu nói ra cho thiên hạ biết được nhất định sẽ là một câu chuyện cười hài hước nhất. Quan Tường, người đàn ông này chính là người đã khiến Mina đau khổ trong suốt một thời gian dài. Do Mina là con gái của một ông trùm mafia nên gia đình ông không cho hai người tiếp tục qua lại với cái quan hệ đầy mập mờ đó.

Sau đó ông lấy vợ sinh con, và hai món đồ chơi đầy tuyệt hảo này chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho họ. Nhưng lòng thù hận của Mina quá sâu nặng, cộng thêm đó là món đồ được gọi là “bảo vật giang hồ” nên bà ta không ngần ngại cho người đến giết sạch cả gia đình ông. May sau, hai con gái của ông Yến Nguyệt và Yến Nguyên vẫn còn sống, nhưng cả Mina và Minda đều muốn họ phải đi vào cuộc chiến đầy chết chóc này. Mina muốn Cherry làm một công cụ giết người thì Minda là muốn nhìn cảnh hai chị em Cherry và Jody tự giết chết lẫn nhau.

JB dùng ánh mắt thâm trầm nhìn bà ta. Giọng nói lãnh đạm vang bên tay.

-Cô bé đó rất được việc, lòng thù hận còn hơn cả Jody.

Hắn thật sự không thấy mấy ngạc nhiên về những điều này, hắn đã bên cạnh dạy bảo cô suốt mấy năm trời tất nhiên cũng hiểu rõ được con người cô. Hai năm bên cô dưới cái danh phận là một người anh, một người bạn. Sáu năm bên cô như một người căm, không hé đến nữa lời. Nếu lúc đó hắn có thể nói cho cô biết hắn là ai, liệu cô có cho hắn cơ hội bên cạnh mình như thế không. Lúc trước, sự biến mất đột ngột của hắn làm cô thất vọng trong một thời gian dài, hắn tất nhiên biết điều đó. Hắn không muốn cô buồn, hắn muốn cô quên đi người con trai hằng đêm cùng cô luyện tập. Hắn muốn trở thành người dạy bảo cô nên hắn quyết định giết chết tên thuộc hạ thân cận của dì mình, giả dạng thành hắn ta và yêu cầu bà ta để hắn được huấn luyện riêng cho Cherry.

Quả nhiên mục đích của hắn được thực hiện, khi gặp lại, Cherry không còn như lúc trước nữa. Trước kia những lúc cô không vui hắn có thể nói những câu vui khiến cô cười, nhưng bây giờ hắn lại phải làm theo yêu cầu của Mina, không được phép hé môi nói chuyện. Cứ giả vờ với cô rằng mình chính là một thằng căm đầy vô dụng.

Cherry có thể chịu bất cứ nỗi đau nào, từ nỗi đau thân xác đến nỗi đau trong tâm hồn. Dù có máu lạnh thế nào đi nữa nhưng khi đứng trước mặt cô hắn cũng phải mềm lòng, cô là người con gái đầu tiên nói cho hắn biết thế nào là yêu thế nào là hận. Cô nói con trai trên đời này dù có nhiều như thế nào đi nữa cũng không thể yêu một đứa con gái trên tay dính đầy máu, khi nghe những điều đó hắn thật sự rất muốn dẫn cô đi ra khỏi cái nơi đầy đen tối ấy. Nhưng lúc đó hắn trong tay chưa có quyền lực, hắn chưa thể dành lại thứ mình muốn, mang lại cho cô cái được gọi là bình yên.

Trong ánh mắt của cô chỉ chứa đựng đầy thù hận, cô căm ghét kẻ đã giết chết cha mẹ mình. Ngay từ đầu hắn đã biết Mina chính là kẻ đứng sau vụ này, nhưng vẫn chưa phải là lúc thích hợp nói cho cô biết sự thật của mọi chuyện. Cô chưa đủ sáng suốt để suy nghĩ thấu đáo về những việc mình làm, nếu để cô biết nhất định sẽ bấp chấp tất cả đến tìm Mina trả thù. Hắn không muốn như thế, vì hắn cần cô sống.

Cho đến 3 năm sau, cái ngày mà hắn cho cô biết toàn bộ sự thật. Đêm đó trời có dấu hiệu sẽ mưa nên hắn mới quyết định thực hiện ý nghĩ bao lâu nay của mình. Con đường về trở lại phòng của cô không chỉ có con đường đi ngang qua phía vách núi, nếu đi đường khác sẽ xa hơn rất nhiều. Như mọi khi thì Cherry chỉ đi con đường kia không bao giờ đi phía vách núi vì cô nói nơi đó nhìn thấy có vẻ rất thê lương.

Đêm đó hắn viết trên giấy đưa cho cô.

“Trời sắp mưa rồi, cô hãy đi về phía vách núi nếu không mưa ướt hết người bị bệnh thì không hay”

Nghe lời hắn cô mới đi vào con đường định mệnh đó, đúng như hắn suy đoán trước. Mina hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng Cherry lại đi vào trong đó lúc trời tối như thế, bà ta cứ ung dung bàn kế hoạch của mình mà không hề biết mọi chuyện đã bị một kẻ thù không đội trời chung biết được. JB đã làm được một chuyện tốt và hết sức là cao cả, từ đó mối thù về một người không hề quen biết của Cherry đã có một mục tiêu rõ ràng. Đó chính là kẻ thù của mẹ hắn Mina. Mọi chuyện xảy ra hết sức hoàn hảo, vừa có thể giúp cô biết được ai là thù ai là bạn, vừa có thể khiến cô có cùng chung chí hướng với mình. Thật sự hắn rất là thâm độc, suy tính không sai một li nào, một mũi tên trúng hai đích.

Minda nhìn hắn đầy nghi hoặc.

-Con đã gặp con bé đó.

Từ trước đến nay bên cạnh Cherry chỉ có duy nhất hai người đó chính là Jun và Sarly. JB chưa hề quan tâm đến việc Cherry sống hay chết, cũng chưa từng hỏi về vấn đề của cô. Lúc nãy bà ta hỏi như thế chỉ là thuận miệng mà thôi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy vẻ thâm trầm cũa hắn bà ta có thể chắc chắn một điều. Hắn không chỉ biết về Cherry, mà còn rất hiểu về con người của cô. Cái sự hiểu về người khác sâu sắc như thế này không phải tiếp xúc ngày một ngày hai mà biết được.

JB dùng ngón tay cái vuốt ve mặt chiếc nhẫn trên tay, hắn mỉm cười nhạt lười biếng nói.

-Tất nhiên là rồi, mà rất nhiều nữa là đằng khác.

Hắn còn biết được Jody hoàn toàn không trung thành với hắn, nhìn qua ánh mắt chất chứa đầy vẻ thù hận và căm ghét đó hắn đã biết Jody đã có suy tính ình một đường lui.

“Haha”

Bà ta nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

-Tại sao nhiệm vụ lần này con lại muốn Jody làm? Con thừa biết Sói Đen là người rất khó đối phó.

JB mỉm cười:

-Con tin chắc cô ta sẽ làm được và còn hoàn thành tốt mọi chuyện.

Một người con gái đầy gai nhọn như thế, cớ sao lại không thể đối phó một ông trùm Mafia đối với hắn không đáng một xu. Dù Sói Đen có nhiều thế lực như thế nào, nhưng khi đứng trước mặt hắn ông ta cũng phải cúi đầu xuống kính lễ chào.

Minda khả nghi nói –Con tin con bé đó như thế sao?

-Mẹ đã khinh người cô ta rồi đấy, cô ta không phải là đứa con gái dễ bị người khác bắt nạt. Đặc biệt là với những kẻ mà cô ta căm thù.

Sói Đen chính là người năm xưa cầm đầu giết chết cả nhà cô, nếu lúc đó ông ta đã có ý định giết chết hết mọi người thì lúc cuối nhất định ông ta sẽ tháo cái mặt nạ quỷ của mình. Ông ta từng nói sẽ khiến những người chết dưới viên đạn của mình ra đi một cách bình an, đó chính là giúp người đó nhìn mặt kẻ thù trước khi chết. Hắn tin chắc rằng lúc Jody gần nhắm mắt, ông ta đã tháo gỡ chiếc mặt nạ đó xuống. Vừa nhìn thấy kẻ thù của mình, hắn thừa biết được Jody nhất định sẽ ra tay một cách tàn độc nhất.

Trong căn phòng tối âm u, gió thổi từ bên ngoài khung cửa sổ phát ra những âm thanh vù vù ghê sợ. Người con gái ngồi bên trong đó, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Máy tóc dài xõa xuống đôi vai gầy, gương mặt xinh xắn đã bị che khuất bởi màn đêm lạnh lẽo. Bàn tay cô giá lạnh, nắm chặt lấy gối không kìm nổi sự run rẩy từ cơ thể phát ra.

Cô đang nhìn về kí ức, một kí ức thật sự rất mờ nhạt mà tưởng chừng cả đời này cô không thể nào nhớ lại nữa. Nó như một làn sương mù, chỉ là khói, chỉ là hơi nước bốc ra. Khi gặp ánh sáng mặt trời nó sẽ nhanh chống biến mất, không để lại bất cứ dấu vết của sự tồn tại nào. Cô không muốn nhớ lại nó, nhưng bóng tối đã làm cô mất đi tri thức, nó đưa cô về một thế giới đã xảy ra với cô. Nó muốn cô nhớ đến, nó muốn cô ray rứt lương tâm, nó muốn cô phải chìm mãi trong nỗi sợ hãi và đau khổ.

Chiếc giường lớn khiến bóng dáng của cô càng thêm bé nhỏ, cơ thể cuộn tròn lại nhìn vô cùng đáng thương. Ánh mắt mở trong đêm tối, đôi môi mấp mái như muốn nói điều gì đó. Nhưng mãi không thể cất tiếng, cô cứ thế. Im lặng quay về nơi từng gọi là máy ấm gia đình.

Kí ức mong manh.

Một ngày trời đầy những giọt nắng ban mai. Dưới những bóng mát của cây bàn cao lớn mang lại là hai cô bé nhỏ nhắn đầy hồn nhiên, dõi theo bóng dáng họ là một cặp vợ chồng đang ngồi âu yếm nhìn nhau hạnh phúc mỉm cười trên môi.

Ngày này nhiều năm về trước họ đã cùng nhau nuôi nấn gia đình, chăm lo cho con cái một cách chu toàn nhất. Cuối cùng cũng như mong ước của họ, ông trời đã ban cho họ hai cô công chúa cực kì đáng yêu. Cô con gái lớn lúc này cũng đã 12 tuổi, còn cô con gái nhỏ thì 6 tuổi. Chúng nó như một cặp thiên thần, xinh xắn và dễ thương. Bà không mong ước điều gì hơn nữa, mặc dù bà biết ông rất thích con trai nhưng khi mang thai lần thứ hai bà lại làm ông thất vọng.

Thay thế cái vẻ thất vọng trong đôi mắt ông đó chính là niềm vui sướng khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình đưa bàn tay bé nhỏ lên quơ qua quơ lại môi cười tủm tỉm trước mặt ông khi vừa tròn 2 tuần tuổi. Lúc đó ông không còn thất vọng, ông thật sự không mong mỏi gì hơn ngoài việc hằng ngày ôm trọn hai cô con gái bé bỏng vào lòng mỉm cười nhìn người vợ hiền lành lương thiện.

Giọng nói lãnh lót của con gái lớn thu hút ánh nhìn của ông, ánh mắt chuyển từ người vợ xinh đẹp trong lòng đi đến cô con gái lớn.

-Để chị cài cho em.

Cô bé cầm trên tay một cành hoa màu hồng nhạt, những ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nâng niu càng hoa một cách cẩn thận. Cô bé sợ làm những cánh hoa rơi mất dưới bàn tay vụng về của mình. Tay còn lại cô kéo bàn tay mủm mỉm của đứa em gái đang ngồi nghịch nước cạnh hồ.

Để cho em gái ngồi im, cô cầm cành hoa từ từ đặt lên tóc em. Nhưng cô em lại không chịu nghe lời, bàn tay nhỏ nhắn cứ không ngừng tát nước vào người cô bé.

-Đừng nghịch nữa, ngồi im nào.

Cô cẩn cận cài hoa lên mái tóc mượt mà của em, con bé này trước nay rất nghịch ngợm, chẳng khi nào chịu ngồi im cho cô cài hoa. Những lúc chơi cùng em ngoài hồ nước là toàn thân cô bé lại ướt sũng.

Cô em ngồi nhìn chị hai của mình rồi mỉm cười thật tươi lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hằng trên má. Bàn tay không yên phận đưa lên vuốt vuốt cành hoa trên đầu rồi chu mỏ làm mặt xấu. Cô bé không chịu được nữa cười thật lớn, hai ngón tay vô thức véo mạnh vào má cô em. Lúc nào cũng vậy, đứa em gái này luôn làm cô yêu chết đi được, nó luôn làm những động tác khiến cô không tự chủ được mà véo mạnh vào má nó, sau đó nó cười cười khanh khách bảo với cô rằng.

-Chị hai này, sao chị hai cười đẹp thế?

Nếu câu nói này không phải thốt ra từ miệng của một cô bé 6 tuổi thì Yến Nguyên tuyệt đối không tin đó là sự thật, nhưng không có chữ nếu ở đây cho thấy những gì Nguyệt nói đều là sự thật. Yến Nguyên thật sự rất xinh đẹp, cô sở hữu nét đẹp tự nhiên từ mẹ, vóc dáng cao ráo từ cha.

-Em nịnh chị quá rồi đấy nhóc ạ!

Cô vuốt ve mái tóc tơ mềm mại của em gái, cảm giác khoang khoái nơi lòng bàn tay làm cô vô cùng thích thú. Cô yêu đứa em gái này biết bao, nó là tài sản vô giá mà cô có được. Gia đình, cha mẹ, em gái. Mọi thứ cô đều có trong lòng bàn tay, nếu nói người hạnh phúc nhất trên thế gian này là ai? Cô xin tự trả lời: Mình là người hạnh phúc nhất.

Đôi vợ chồng trẻ lặng lẽ quan sát hai đứa con gái cưng của mình từ lúc nãy đến giờ, họ quay sang nhìn nhau mỉm cười khi thấy hai cô đùa giỡn vui vẻ với nhau. Trong không gian yên lặng vang lên những tiếng cười khúc khích vui tai của trẻ thơ khiến người khác cũng phải cảm thấy vui vẻ theo.

Bà khẽ dựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của ông.

-Em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em mọi thứ -Giọng nói bà êm như nước, mềm mại như vệt gió nhẹ nhàng.

Ông mỉm cười hiền từ, bàn tay phải mân mê trên đôi má vợ.

-Người phải cảm ơn là anh mới đúng, cảm ơn em đã ban tặng cho anh hai cô thiên thần xinh đẹp như thế.

Điều ông thật sự mong muốn bây giờ chẳng còn gì khác ngoài gia đình được hạnh phúc, vì vợ con ông đã không ngần ngại mà rút ra khỏi cái thế giới đầy đen tối đó. Ông có thể dùng cả mạng sống của mình ra để bảo vệ họ, chỉ cần có một người nào đó làm hại đến họ ông tuyệt đối không nương tay. Nhưng không ai biết trước được sự đời ra sao, gia đình này chỉ còn êm ấm được vài năm nữa thôi. Nó sẽ kết thúc cuộc chiến giữa ông và Mina, bắt đầu cuộc chiến giữa các thiên thần nhỏ của ông và bà ta.

Bà nhìn về phía hai cô vẫy tay gọi –Yến Nguyên, Yến Nguyệt.

Nghe giọng nói của mẹ gọi mình, Yến Nguyệt quay sang nhìn Yến Nguyên cười te tét. Giọng nói đầy vẻ tinh ranh.

-Chị hai, bế em lại mẹ nào.

Yến Nguyên nheo mắt nhìn cô, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.

-Lớn già đầu rồi còn nhõng nhẽo với chị hai à?

Ngoài miệng thì chỉ nói như thế thôi nhưng trong lòng lại rất ấm áp, hằng ngày được bế Nguyệt trên tay thì không còn gì hạnh phúc bằng. Thân hình tròn trịa bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay của cô, cái cảm giác này khiến cho Yến Nguyên đâm ra nghiện.

Nguyệt đưa bàn tay mủm mỉm bé nhỏ của mình ra, ánh mắt mong chờ chị hai bế bổng mình lên cao rồi sau đó không kìm được lòn hun một cái chụt kêu lãnh lót vào má cô. Nhiều lúc do hun quá mạnh còn để lại vào vệt nước bọt trên má làm Nguyệt la làng cả lên, cả nhà ai nấy đều cười khanh khách khi thấy gương mặt trẻ con của Yến Nguyệt bất giác yểu xìu vì bị chọc quê.

-Hai bế em –Cô em gái lại bắt đầu làm nũng, đôi má phụng ra trông vô cùng đáng yêu.

Yến Nguyên cười thật tươi, làm mặt xấu.

-Út của hai đáng yêu chết đi được.

Nói rồi Nguyên đưa tay ôm trọn cô em gái vào trong lòng, mi vào má Nguyệt một cái “Chụt” rõ kêu vào hai bên má tròn trĩnh. Cả hai cười khúc khích tiến về phía cha mẹ.

Nhận lấy bé yêu từ tay con gái lớn, bà không ngừng hun mạnh vào má cô con gái nhỏ của mình, làm Yến Nguyệt phải la toán cả lên.

-Ui ui mẹ ơi, chết con mất, chết con mất –Nguyệt lấy bàn tay búp măng bé tẹo của mình ôm chặt hai má không ẹ hun nữa, cô nghe nói hun nhiều vào má nhất định lớn sau này sẽ không đẹp nữa, xệ tới cổ luôn. Và người nói ra những lời nói mục đích nhằm trêu ghẹo đó không ai khác ngoài người chị xinh đẹp của cô.

Bà mỉm cười xoa đầu Yến Nguyệt –Thôi mẹ không hun nữa, con gái của mẹ lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy xấu hổ quá.

Cô uất ức xoay người nhìn về phía Yến Nguyên, ánh mắt ngân ngấn nước như van này –Hai, hai nói ẹ biết là hai thích bế út như thế đi –Nguyệt luôn tin chắc về điều đó, trước nay hầu là những người khi nhìn thấy cô bé đều quay sang nựng lấy nựng để. Họ còn kèm theo nụ cười trên môi và không quên câu nói “Con gái út anh Quan đáng yêu quá”.

Yến Nguyên quay sang nhìn cha mẹ cười lớn.

-Cha mẹ thấy không? Con cãi đâu có lại nó hahaha.

Cô em gái này của cô cái gì cũng nói được, cái tính lanh lợi này khiến nó càng thêm ranh mãnh. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, lúc nào nên nói thì nói lúc nào nên im thì im, không hề vượt quá cái bổn phận mà một đứa con gái nên có. Nhờ cái tính hiểu chuyện đó mà cô không cần quá nhiều thời gian để trông chừng em gái, lúc cô im lặng Yến Nguyệt tự biết thời điểm đó mình cũng cần phải im, vì thế những khi buồn chỉ cần ngồi cùng em gái cô thấy vui vẻ hẳn lên.

Ông ôm ba mẹ con vào lòng –Nguyệt Nhi của cha là đáng yêu nhất.

Ông tin chắc một ngày nào đó con gái của mình sẽ trở thành một người tài giỏi, Nguyệt từ nhỏ đã bộc lộ tài trí thông minh của mình. Nhưng ông không muốn con gái cưng của mình theo cái nghề mà ông đã chọn, vì thế ông không bao giờ cho cô vào phòng chế tạo vũ khí. Ông thừa biết thời gian học chế tạo vũ khí cần rất nhiều thời gian, nhưng Yến Nguyệt thì khác, con bé này rất giống Yến Nguyên. Bản tính thông minh có sẵn từ lúc sinh ra vì thế chỉ cần nhìn sơ qua vào lần là có thể làm theo, tuy không thật sự có thể làm được y như thế, nhưng ít nhất cũng làm theo được 7,8 phần.

Ông không muốn hai đứa con của mình phải vướng vào cuộc chiến không có lối thoát này, cuộc đời trước của ông đã chịu quá nhiều đắng cay và trắc trở. Nếu không thể bảo vệ được con gái của mình, ông sống cũng không còn ý nghĩa nữa.

………….

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, mang theo những kí ức hòa vào trong gió sương. Nó như một vết sẹo mãi không thể nào lành trên cơ thể cô. Nó rất đau nhưng cô không có cách nào để vá nó lại, vết sẹo này quá sâu, sâu đến tận quả tim đỏ. Cô không thể nào nhớ được những ngày tháng đó mình đã sống hạnh phúc như thế nào? không thể nhớ được trong suốt 10 năm qua mình đã sống đau khổ như thế nào?

Ánh mắt ướm đầy giọt lệ, nhưng trên môi cô lại là nụ cười đau sót. Những khổ tâm mà bấy lâu nay cô phải chịu, thử hỏi có ai thấu hiểu được hay không? Cô là người vô dụng, kể cả đứa em gái mà mình yêu thương nhất cũng không thể bảo vệ được thì còn làm nên trò trống gì nữa. Không biết giờ này nó đang làm gì, nó có biết rằng người chị này rất nhớ nó không?

Hay nó tin chắc rằng người chị hai này đã đi về nơi chính suối.

Kí ức chết lặng theo từng giây trôi qua, Jody vẫn ngồi yên lặng vị trí cũ không hề nhúc nhích. Cô cứ mặt ình chìm đắm trong nỗi nhớ nhung đau xót, cô mong sau khi nhớ về những điều vui vẻ hạnh phúc đó có thể lưu lại nụ cười tươi trên môi.

“Reng reng”

Tiếng nhạc chuông vang lên xóa tan không khí lạnh lẽo đang tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong lòng, bàn tay trong vô thức cầm lấy chiếc điện thoại di động màu trắng. Nhìn vào màn hình đang mấp mái, mày cô khẽ chau lại. Số điện thoại này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chủ nhân của nó không ai khác ngoài bà ta. Đêm khuya như thế này mà Minda còn điện thoại cho cô, chắc chắn không phải là điều gì tốt lành.

Bỗng cô nhếch môi, nụ cười trên đó mang theo đầy vẻ mỉa mai.

-Không biết chủ nhân đêm khuya như thế này gọi cho tôi còn có điều gì căn dặn? –Giọng nói cô đầy hơi lạnh giá, không cảm xúc.

Trước nay cô chưa hề nói chuyện với bà ta một cách tôn kính, ngữ điệu trong câu nói không mỉa mai thì cũng lạnh tanh như không. Tuy bề ngoài bà ta đối với cô cũng không tệ, nhưng cô thừa biết bà ta là người như thế nào. Hầu là những người không có giá trị đối với bà ta thì tuyệt đối bà ta không hề để ý đến, cứ xem như người đó hoàn toàn không hề tồn tại.

Giọng nói hòa nhã bên kia vang lên –Cô có một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ lần này tương đối nhẹ khó khăn đó chính là khử người ám sát ông trùm Mafia. Cô ta cũng là một sát thủ chuyên nghiệp không kém cô, đặc điểm giúp cô nhận dạng nữ sát thủ đó chính là chiếc mặt nạ màu vàng lấp lánh.

Bà ta đúng là một con người đầy nham hiểm, đây chính là cái bẫy mà bà ta đặt ra để hai chị em Cherry và Jody đâm vào. Không giống như JB, bà ta không hề nhân nhượng bất cứ ai. JB muốn hai chị em họ gặp nhau để nhận lại nhau, bà tất nhiên biết điều đó và trong thời gian điều tra bà đã phát hiện con trai mình bao nhiêu năm nay luôn ở bên cạnh con bé đó. Bà ta rất tức giận, bà ta không muốn con trai mình rơi vào lưới tình để rồi bỏ tất cả mọi thứ mà bà ta dấp tâm thực hiện.

Thay vì cho hai chị em họ gặp nhau bà ta lại cho hai người chém giết lẫn nhau, để cuối cùng chỉ còn lại một người duy nhất. Bà ta muốn chọn ra người tàn độc nhất, không nương tình nhất. Cái kết mà bà ta muốn thấy nhất đó chính là nét mặt đầy ân hận, oán thù khi nhận ra được người con gái mà mình vừa giết lại chính là người “Chị”, “Em” thất lạc bất lâu nay của mình. Lúc đó trong người cô ta chỉ còn thù hận, bà ta sẽ nhân cơ hội đó khiến cô ta trở thành thuộc hạ duy nhất của mình. Nếu người chết là Cherry thì càng tốt, ít ra con bé Jody cũng không làm con trai bà ta suy nghĩ tới. Nếu người chết là Jody thì bà ta lại phải mắt nhấm mắt mở nhìn con trai mình mê muội.

Minda thừa biết mình không thể ngăn cảng JB, vì thế bà ta cứ mặt cho ông trời quyết định vậy. Một trong hai người nhất định có người phải chết, bà ta chỉ cần ngồi im thưởng thức vở kịch máu mà do chính bản thân mình làm đạo diễn mà thôi.

Đây là một mệnh lệnh hết sức nguy hiểm, người được cử ra để ám sát Sói Đen nhất định không phải là hạng tầm thường. Hàng loạt ý nghĩ trong đầu chúng khiến cô thấy mọi thứ đều đã được sắp đặt trước.

Bà ta muốn cô tự mình đi nạp mạng sao?

Dù biết nguy hiểm đang không ngừng rình rập trước mắt nhưng Jody lại không thể làm gì hơn ngoài việc cắn răng chấp nhận, cô đã hứa với cha mẹ rằng mình sẽ sống vì thế lần này cũng vậy. Cô nhất định sẽ giữ được mạng quay về. Kìm chế cảm xúc một cách cẩn thận, giọng cười khẽ của Jody vang lên trong không gian yên lặng đến lạ thường. Cô cười không phải vì mình thật sự vui mà là cười cho sự ngu ngốc của chính bản thân mình.

Giọng nói lãnh đạm vang lên, bàn tay cầm điện thoại của cô vô thức nắm chặc lại.

-Tôi biết mình phải làm gì rồi, cám ơn bà. Chủ nhân ạ.

Minda cười khẽ, bà ta thừa biết cô có bộ dạng như thế nào trong lúc này.

-Được. Tôi trông cậy vào cô.

-Tạm biệt bà.

“Rụp”

Cuộc nói chuyện giữa hai người đã kết thúc, cô đứng lên tiến về phía chiếc gương lớn. Hình bóng người con gái với gương mặt nhợt nhạt đang hiện trong đó, cô không còn nhận ra chính bản thân mình nữa. Đôi mắt thâm quần, đôi môi tái nhợt. Sự mệt mỏi in hằng trên đó.

“Minda à! Tuy bà có ơn cứu cái mạng này của tôi, nhưng bà đã hết thời hạn sử dụng nó. Bà không còn cái quyền cướp nó đi”

“Hahahaha”

Jody ngửa cổ lên cười lớn, ánh mắt tàn độc. Hai tay nắm chặc lại, những đường gân xanh không ngừng nổi lên trên cổ trông thật đáng sợ. Giờ đây cô bỗng nhiên biến thành người khác, một nữ ma đầu thật sự.

Cánh cửa màu đen che khuất đi gương mặt xinh đẹp của người con gái ngồi bên trong đó, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét qua trên từng con số và chữ viết hiện lên trên màn hình vi tính. Bàn tay nhanh nhẹn đánh những dãi số mật mã bí ẩn, bên cạnh chiếc bàn học xinh xắn là ly cà phê còn nghi ngút hương khói nồng. Khung cảnh bên ngoài cũng thêm phần u ám, dường như người con gái này có một sứ ảnh hưởng rất lớn, mỗi khi tâm trạng cô vui vẻ thì mọi vật xung quanh cũng trở nên xanh tươi, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.

Đó chỉ là suy nghĩ của một người hoàn toàn không biết nguyên nhân thật sự của việc đó, chỉ duy nhất mình cô biết vì sao xung quanh mình lại có sự khác lạ như thế. Bình thường tâm trạng vui vẻ Cherry sẽ không ngần ngại và chần chừ mà đi cầm bình nước tưới những cành hoa đang hé nở. không khí xung quanh cũng lập tức trở nên thoáng mát hơn nhờ sự tiết ra từ các cành hoa. Còn những ngày tâm trạng Cherry không được tốt cô chẳng buồn đi cầm bình nước để tưới hoa, mặc cho nó ngày càng héo tàn theo những tia nắng mặt trời chiếu thẳng xuống. không khí cũng bị liên lụy theo, chúng cũng trở nên khó chịu và làm cho chúng ta cảm thấy ngột ngạt một cách kì lạ.

Gương mặt đang tập trung của cô bây giờ hoàn tàn khác với gương mặt đáng yêu khi lên lớp hằng ngày, cứ như hai người hoàn toàn xa lạ không phải là một. Ánh mắt và mọi cử chỉ của cô hiện tại đều làm cho người khác cảm thấy có một cái gì đó e dè, không dám tiếp xúc với cô. Bởi vì cô là người luôn đem công việc của mình lên hàng đầu, cô có thể chăm chú tập trung về một vấn đề gì đó suốt mấy giờ đồng hồ mà không cần nghĩ ngơi.

“Vù….. Vù”

Làn gió bên ngoài khung cửa sổ không ngừng thổi mạnh làm mái tóc dài của cô bay phất phới một cách bay bỗng, bàn tay trắng nõn nà đưa lên vén mái tóc vướng lại trên má ra sau bên tai. Khung cảnh này làm người khác không khỏi xao xuyến lòng mình.

“Cốc cốc”

Bên ngoài bỗng nhiên vang lê tiếng gõ cửa, bây giờ cô chỉ sống có một mình trong nhà hoàn toàn không có người nào khác. Ai là người gõ cửa Cherry tự có thể đoán ra được, nếu không phải là người đàn ông đó thì không còn ai khác mà giờ này đi đến làm phiền cô.

Khẽ ngước lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa không ngừng phát ra âm thanh “Cộc cộc” một cách kiên nhẫn. Hắn có thể dư sức phá bỏ cánh cửa đó để đường đường chính chính bước chân vào phòng cô, mỉm cười quái dị nhìn cô. Hà tất gì phải làm những trò kì lạ như thế, cô thầm giễu cợt chính bản thân mình. Tại sao cô lại có một cảm giác như thế chứ, mỗi lần biết hắn đang bên cạnh mình lòng cô lại cảm nhận được một cái gì đó rất gần, rất thân thiết. Cứ như hắn là một người quen biết của cô vậy, thậm chí còn rất thân nữa. Bởi cái cảm giác đó không phải bắt đầu từ lúc hắn vào nhà cô ở mà là bắt đầu từ lúc cô mới gặp hắn ngoài đường. Lúc đó cô cũng có cảm giác như thế này, nhưng cô chỉ nghĩ rằng mình nhất thời có chút kì lạ trong người thôi. Nhưng không ngờ cái kì lạ đó cứ mãi bám theo cô.

Cảm thấy âm thanh đó thật chướng tai Cherry không chịu được nữa đánh cất tiếng chịu thua.

-Vào đi.

“Cạch”

Người đàn ông mặt dày bên ngoài bước chân vào trong phòng, trên môi hắn ta khẽ hiện lên tia cười. Thì ra đối phó với cô cũng rất đơn giản, chỉ cần cứng đầu và lì một chút xíu mà thôi. Cũng đã lâu rồi hắn không gặp cô nên đâm ra hơi nhớ nhớ nên mới ngạo mạn đi về đây, từ lúc đứng ngoài cửa xem ra cô đã biết là hắn rồi.

Cherry khẽ liếc nhìn hắn, người đàn ông này quả thật rất đáng ghét. Chuyện lần trước hắn ngang nhiên đi vào phòng cô lúc nữa đêm, không ngừng hôn hít khắp người cô, cô còn chưa tìm hắn tính sổ thì hắn đã tự nộp mạng đến đây rồi. Nhưng khi nhìn xuống bàn tay đang cầm ly nữa nóng của hắn cô lập tức quên ngay những lời định nói ra.

Hắn đến đây không phải chỉ đem sữa cho cô thôi đó chứ.

Hắn đi lại bàn làm việc của cô, khẽ đặt ly sữa nóng xuống bàn. Nhìn cô mỉm cười, không hiểu vì sao khi đường đường chính chính nhìn cô như thế mà không cần phải lén lút ngoài cửa sổ làm hắn vô cùng dễ chịu. Mỗi ngày hắn đều đến đây, ngắm gương mặt đang ngủ say của cô. Nhưng đêm nay khi đứng bên ngoài nhìn cô miệt mài như thế hắn không đành lòng, dù là một người máu lạnh vô tình nhưng đứng trước mặt người con gái mình yêu thì không thể nào kìm chế nổi lòng mình. Hắn muốn vào đây, đem cho cô một ly nữa thơm ngon lót dạ. Dù biết những điều mình làm sẽ khiến cô nghi ngờ, nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài một chuyện nhỏ như thế.

-Uống chút sữa đi, đừng cứ mãi chăm chú vào máy tính như thế.

Bàn tay nhanh nhẹn của hắn đưa lên nút tắt màn hình, những hình ảnh bên trên đang phát sáng bỗng chóc tối lại. Hắn vờ như không biết cô đang làm gì, dù sao hai người hiện tại chưa phải cùng chung một con thuyền. Nếu để cô nghi ngờ thân phận của hắn thì hoàn toàn chỉ có hại cho hai bên mà thôi, nhìn vào sắc mặt không mấy tốt của cô cho thấy những thông tin cô đang tìm có thể rất quan trọng, để người ngoài như hắn biết thì không hay chút nào.

Cô nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng.

-Tại sao anh lại đến đây, đêm trước chưa đủ sao?

Cô là người con gái vô cùng thẳng thắng, những gì người đàn ông xấu xa này làm với cô, cô không ngại nói ra một thể với hắn. Nhìn gương mặt đầy bỡn cợt đó cô hận không thể xé nát nó ra, xem rốt cuộc bên trong có đến bao nhiêu lớp da.

Hắn khẽ cười, đưa tay lên sờ vào đôi môi mình.

-Chưa. Vị ngọt của em, tôi còn chưa nếm đủ.

Hắn cố tình trêu đùa cô, cô gái không biết e ngại trước mặt đàn ông này có ngày làm hắn tức chết. Cô không biết mình đang đứng trước mặt một tên vô cùng háo sắc hay sao mà lại to gan nói ra những lời nói đầy ám mụi đó. Cái đêm mà hắn vào đây, không ngừng dùng nụ hôn thõa mãn trên người cô, hiện tại vẫn còn làm hắn gay rứt. Hắn muốn cô nhưng lại không thể hưởng thụ cơ thể cô, hắn thích cô nhưng lại không thể đường đường chính chính nói thích cô.

Mọi chuyện hắn muốn đều không thể làm được, trong tay có quyền lực thì sao chứ? Hắn vẫn không thể nào có được một vị trí trong tim cô. Khi nhìn cô ngọt ngào bên cạnh Jun, khi nhìn nét mặt ửng đỏ e thẹn của cô bên cạnh Devil làm hắn dường như tức điên lên. Cô không hề hay biết, cô không hề để tâm một chút nào đến hắn.

Cherry đưa tay đón nhận tách sữa nóng, đưa lên miệng khẽ uống một ngụm. Hai chân cô vắt qua nhau đung đưa, bàn tay còn lại để lên đùi gõ nhẹ. Ánh mắt cô nhìn hắn mang theo ý cười.

-Có muốn nếm lại mùi vị đó không?

Cherry không phải ngu ngốc đến mức độ nhận không ra mục đích hắn vào đây đêm nay, nhìn gương mặt đầy vẻ khiêu khích như thế chắc hẳn đang muốn thử sức chịu đựng của cô. Hắn muốn vui đùa. Được. Cô sẽ đùa cùng hắn, muốn chiến thẳng kẻ khác phải dùng đến thủ đoạn của bản thân mình. Ông trời ban cho cô sắc đẹp, cô sẽ dùng nó để làm vũ khí của riêng mình. Dù sao cơ thể cô người đàn ông mặt người dạ thú này cũng đã nhìn thấy hết, có cho hắn đụng chạm thêm một chút nữa cũng chẳng sao.

JB mỉm cười đầy vẻ thích thú bước đến bên cô, bàn tay hắn không ngần ngại ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô. Miệng đưa sát lại tai Cherry, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét vào vành tai cô. Giọng nói hắn khàn khàn.

-Rất muốn là đằng khác. Tôi từng nghĩ rằng, không biết được nằm trên người một nữ sát thủ, nghe thấy hơi thở gấp gáp của cô thì sẽ như thế nào? Đêm nay, xem ra tôi được thực hành bằng cơ thể mình thật rồi. Cô đồng ý chứ Cherry?.

Giọng nói mờ ám của hắn làm cơ thể cô khẽ run, nhận thấy sự khác thường của cô nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn. Thì ra trên đời này vẫn còn một thứ làm Cherry căn thẳng, đêm nay hắn đến đây xem ra không phí một chút công sức nào.

Thấy cô không trả lời mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mê hoặc JB mỉm cười. Bàn tay hắn bóp mạnh vào cằm cô khiến miệng cô trong vô thức há ra, không hiểu sao với những người con gái khác hắn chẳng phải làm gì cả, chỉ cần nằm xuống mặt kệ những cô gái đó không ngừng tạo ra khoái cảm trên người mình. Còn với cô thì lại khác, bản năng chiếm hữu của hắn không thể chờ đến ngày cô tự mình làm điều đó.

Đôi môi hắn ập xuống, phủ lên môi cô. Chiếc lưỡi linh hoạt tách răng cô ra một cách nhẹ nhàng, cô không còn kháng cự như lần đầu tiên nữa mà ngoan ngoãn mặc cho hắn ngao du trong miệng. Hai đầu lưỡi khẽ chạm vào nhau, mọi cảm xúc và dây thần kinh trong người như bị đứt ra. Vật đàn ông của hắn cương lên đến khó chịu, hắn rất muốn dùng hết sức tiến mạnh vào người cô ngay lập tức.

Thấy cô chịu nghe lời hắn bèn buông bàn tay đang bóp cằm cô di chuyển xuống cổ, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da mềm mại của cô. Do nụ hôn của hắn quá mạnh bạo, cơ thể mêm yếu của cô không chống đựng được người như trượt xuống. Nhận thấy được vẻ yếu ớt của cô hắn liền dùng tay nắm chặt hai đùi cô, người khẽ xoay đặt cô lên trên chiếc bàn làm việc rộng lớn. Do ở nhà và đang là buổi tối nên cô chỉ mặc một chiếc quần ngắn để lộ cặp đùi trắng mịn thon thả, bàn tay đang đặt trên đó không chịu an phận mà di chuyển một cách tự do.

Theo đường cong cơ thể của cô, hắn đưa tay mình đi lên. Đùi, mông, rồi lên tới ngực. Cơ thể cô như bị bàn tay hắn thiêu đốt, từng nất thịt trở nên mềm mại khi hắn lướt qua. Tăng lực ở tay, ngực cô nhanh chống bị hắn tóm gọn lấy.

“Uhm”

Hắn đang chuẩn bị cởi đi bộ đồ khó chịu trên người cô thì giọng nói mềm mại của cô vang bên tai, đôi môi nhỏ nhắn rời khỏi môi hắn không một chút do dự.

-Chấm dứt cuộc vui ở đây thôi JB.

“Hahaha”

Cherry đẩy thân hình to lớn của hắn ra khỏi người, khẽ lách qua cô nhẹ nhàng bước xuống đất. Tay phải đưa lên môi một cách quyến rũ, nụ cười đầy vẻ ngạo mạng lúc nãy của hắn cũng không cánh mà bay, thay vào đó là ánh mắt vô cùng sắc bén. Cherry biết JB đang thật sự tức giận, nhưng đối với cô chỉ có như vậy mới khiến cô càng thêm thích thú với trò chơi này. Khi đang đến lúc người con trai không thể nào kìm chế nổi, người con gái bỗng nhiên tạt một thao nước lạnh vào người của người con trai. Thật sự không còn điều gì thú vị hơn bằng điều đó.

-Tạm biệt, ngủ ngon nhé. JB.

Cô quay người bước ra khỏi phòng để lại hắn với gương mặt đầy vẻ u ám ngoài sau. Người con gái này thật sự làm hắn tức giận, cô dám trêu đùa hắn một cách như thế.Quả thật cô chưa bị hắn hành hạ nên cô chưa biết sợ là gì.

-Cherry, tôi sẽ khiến em không ngừng van xin tôi……… cho em.

Trong bóng tối mập mờ che khuất ánh trăng sáng trên bầu trời, một bóng đen thoát ẩn thoát hiện không ngừng tạo ra những hình ảnh huyền bí. Âm thanh xào xạc phát ra khi bước chân cô khẽ chạm vào những chiếc lá khô nằm rơi rác trên mặt đất. Theo hướng phát ra những âm thanh kì lạ đó, những người đang đứng canh gác trước mật thất bắt đầu có dấu hiệu khả nghi.

Mọi người chia nhau đi tìm xung quanh xem có động tĩnh nào hay không, Linda cũng bắt đầu cảnh giác. Từ trước đến nay số người muốn giết chết Mina không phải là ích vì thế những chuyện xảy ra như thế này đối với mọi người cũng được xem là bình thường.

“Vù……….. vù”

-Là ai?

Cứ tiếp tục nghe thấy âm thanh đó nhưng tìm mãi vẫn không thấy được bóng dáng của kẻ đó. Linda cảm thấy như bị trêu đùa liền cất giọng lạnh lùng lên tiếng trong đêm tối thanh tĩnh. Câu hỏi của Linda khiến mọi người xung quanh không ngừng lo lắng, thấy tình hình không ổn chút nào bọn họ lấy súng ra khỏi thắt lưng. Ánh mắt sắc bén dò tìm xung quanh xem có gì khả nghi hay không.

Môi Cherry khẽ nhếch lên thành nụ cười, cô bước lên phóng mình một cái. Bóng đen khi nãy ẩn nấp bên trong những cành cây to lớn giờ đang đứng trước mặt Linda. Nhìn cô với ánh mắt sáng rực, mặt trăng tuy không thể soi sáng mọi vật như mặt trời được, nhưng hiện tại nó lại làm nổi bật ánh mắt như tia nắng của Cherry.

-Chị Linda.

Giọng nói như cười như đùa vang bên tai, người con gái trước mặt đang vận trên người bộ đồ màu đen bóng. Giữa eo cô gái đó còn có một khẩu súng được vắt lên một cách gọn gàng, mái tóc dài được búi lên cao. Gương mặt xinh đẹp được che đi bởi một chiếc mặt nạ có những đường nét tinh tế, nhìn bề ngoài rất khó nhận dạng được là ai. Nhưng khi nghe giọng nói phát ra từ người con gái trước mặt Linda lập tức nhận ra ngay.

-Cherry.

Linda nhìn thẳng vào ánh mắt của cô qua lớp mặt nạ, lại một lần nữa Linda khẳng định rằng người này không ai khác ngoài Cherry.

Cô bước lên một bước, hai tay đưa ra sau. Môi lại một lần nữa nhếch lên thành hình vòng cung.

-Không hổ danh là “Ma nữ” chỉ cần nghe giọng nói một chút xíu thôi là đã nhận ra em là ai rồi.

Linda được mọi người biết đến với cái biệt danh là “Ma nữ” đúng như cái tên đó cô chẳng khác nào một bóng ma, đến không ai hay đi không ai biết. Thời gian trước Cherry có gặp Linda tại quán cà phê “Đêm” lúc đó người xử lí vết thương cho Jun cũng chính là chị ta, cô không nghĩ Linda lại quay về đây làm người chịu trách nhiệm trực tiếp canh gác trước mật thất của Mina.

Linda cười lớn, khẩu súng trên tay được cô nhẹ nhàng cất ra sau –Không ngờ lại gặp lại em ở đây, không phải không thấy chị ở cà phê “Đêm” nên đến đây tìm chị đó chứ?.

Cherry dùng tay tháo bỏ chiếc mặt nạ xuống, gương mặt trắng mịn dần dần được hiện rõ ràng trong bóng tối. Không có chút phấn son nào trên mặt cả, nhưng những đường nét tinh tế sắc sảo càng khiến cô nổi bật hơn. Không gian đêm tối, người con gái mặt trên người màu đen làm người khác liên tưởng ngay đến hình ảnh “Con gái của bóng đêm” khi nhìn thấy Cherry trong hoàn cảnh bây giờ.

Cherry nữa cười nữa không –Nhớ chị đến thăm không được hay sao?

Linda bước đến ôm Cherry vào lòng –Có ai cấm em không được đến đâu.

Từ nhỏ đến lớn Linda luôn chăm sóc cho Cherry như là đứa em ruột, tình cảm giữa hai người trước nay luôn tốt chưa từng xảy ra bất cứ hiềm khích không đáng có nào. Mất đi người thân từ nhỏ bây giờ lại nhận được tình thương từ một người chị chạc tuổi chị hai mình, cái mất mác trước đó là Cherry xem cái đang có ở hiện tại là bù đắp.

Cô đối xử với Linda một mực rất tốt và luôn ngoan ngoãn, chưa từng cải lời người chị thứ hai này. Những chuyện buồn vui đa phần cô cũng đều kể cho Linda nghe, nhưng chỉ duy nhất chuyện về gia đình cô thì Linnda chưa được nghe cô nói bất cứ câu nào.

Cherry che đậy cảm xúc của mình bên cái vẻ ngoài lạnh lùng khó đoán, là một người có bản chất ít nói, ít tiếp xúc nên Cherry thường không quen biết được nhiều bạn. Nhưng khả năng thật thụ của cô lại khiến nhiều người khâm phục chen lẫn ghen tức. Linda từng khuyên cô rằng “Em hãy cố hòa đồng với các bạn đi, đừng như thế này nữa bọn họ sẽ tìm cách hại chết em mất”

Lúc đó Cherry mới hiểu ra được một điều rằng, trên thế gian này luôn không công bằng. Mình làm tốt một chuyện gì đó sẽ khiến mọi người ganh ghét tìm cách *** hại. Mình làm không tốt một việc gì đó sẽ khiến mọi người cười chê mỉa mai và không quên thèm theo ba chữ “Đồ vô dụng” Cô không biết mình nên làm gì mới khiến vừa lòng bọn họ, nhưng khi suy nghĩ lại thì cô ấy không cần thiết nữa, suy nghĩ của bọn người không có đầu óc đó hoàn toàn chẳng là gì cả. Đối với Cherry, bọn chúng chỉ là những đứa trẻ chưa thể dứt sữa mẹ mà thôi.

Cherry mỉm cười, hai tay ôm Linda vô thức nắm chặt lại. Cảm giác thân quen này đã lâu lắm rồi Cherry không có, những kí ức đẹp đẽ nhanh chống ùa về. Vòng tay này rất ấm, làm cô luôn nhớ đến vòng tay của người chị đã mất khí xưa.

-Chị hai –Cherry khẽ gọi, chợt nhận ra mình có phần hơi lỡ lời nên cô nhanh chống rời khỏi vòng tay của Linda.

Nhìn thấy ánh mắt bỗng trở nên nghiêm nghị của Cherry, Linda mới nhớ đến ý chính của cuộc gặp mặt trước mật thất ngày hôm nay. Nếu không có chuyện gì quan trọng Cherry sẽ không trực tiếp đến tìm gặp Mina khi chưa có lệnh triệu tập của bà ta, Linda có phần hơi hiếu kì vệ chuyện này.

-Em đến đây giờ này có chuyện gì sao?

Linda đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm bỗng nhưng có phần cứng nhắc. Công là công, tư là tư. Tuy hai người luôn thân thiết với nhau nhưng trước chuyện của tổ chức thì tuyệt đối không cho phép thứ tình cảm chị em đó chen vào. Nếu một ngày nào đó bắt Linda đối đầu với Cherry nhất định cô sẽ không nhân nhượng mà ra tay một cách dứt khoát. Đã nhuốm thân vào con đường đầy tội lỗi này thì không cho phép giữ trong lòng một chữ “Tình” dù có là hai chị em ruột đi nữa cũng không được phép tha mạng sống cho đối phương. Ở đây chỉ có một quy tắt duy nhất đó chính là “Giết chết người khác để giành lại quyền được sống cho chính bản thân mình”

Linda được Mina tin tưởng giao cho nhiệm vụ canh gác trước mật thất, công việc này ngoài mặt chỉ là đứng canh nhưng thật ra hết sức nguy hiểm. Quan sát tình hình xung quanh, không trừ các khả năng bị công kích bất ngờ. Nhưng trước sự phòng thủ kĩ càng của Linda thì cơ hội để người khác lẽn vào trong hình như chưa đến 10%. Tất cả mọi người khi có ý định bước vào cánh cửa mật thất này phải được Linda dò xét và cho phép, ngay cả Cherry cũng không ngoại lệ.

Cherry nheo mắt nhìn thẳng vào Linda.

-Không phải chị định kiểm tra em đấy chứ?

Linda nghe giọng nói đầy bỡn cợt của Cherry có chút khó chịu, cô đưa tay xoa xoa trán.

-Em đừng quên đây là nhiệm vụ của chị, đừng làm khó chị như thế chứ.

Gần đây có rất nhiều người trong tổ chức ra tay chống đối với Mina, nên số người canh gác trước mật thất được tăng gấp đôi. Các thế lực bên ngoài không ngừng mua chuộc những thuộc hạ cấp thấp trong tổ chức gây ra một làn sóng không hề nhỏ, thấy sức ảnh hưởng đang đạt đến độ nguy hiểm Linda không thể không đề phòng, dù biết khả năng Cherry phản bội tổ chức là rất nhỏ.

Cherry nhún vai lười biếng nói:

-Chị cứ vào vảo chủ nhân rằng Cherry có chuyện quan trọng cần tìm chủ nhân gấp, mong chủ nhân cho triệu kiến.

Linda nghe giọng nói bình thản của Cherry cũng đoán phần nào sự việc, mỗi khi Cherry tỏ ra không có chuyện gì thì bên trong nhất định có chuyện rất lớn. Cái nét mặt không thay đổi đó làm nhiều lần Linda tức đến điên lên, chẳng khi nào nghe Cherry tự kể về những chuyện xảy ra với bản thân mình chỉ biết che dấu tự lực giải quyết mà không thèm cần đến sự giúp đỡ của cô.

Linda bất lực quay sang nhìn cô gái mặc đồ đen đang đứng phía sau lưng mình, cô gái đó lập tức hiểu ý cúi đầu cung kính với hai người rồi nhanh chống bước chân đi vào bên trong mật thất. Bóng dáng của cô gái đó biến mất ngay sau cánh cửa màu đen, chỉ còn để lại âm thanh xào xạc càng lúc càng xa.

…….

Cô gái mặt đồ đen bước đến bên cạnh Mina, cô ta khẽ nhìn qua người đàn bà đang ngồi cạnh Mina nhưng nhanh như chớp ánh mắt đó lập tức di chuyển đi hướng khác. Hầu là những chuyện đám thuộc hạ nhỏ bé như cô ta không có tư cách biết thì dù có bắt gặp hay phát giác ra được điều gì thì cũng phải biến mình thành một người căm điếc, im miệng mai ra còn có thể giữ được cái mạng không đáng một xu này.

Cô gái đó quỳ xuống cung kính chuyển lời.

-Thưa chủ nhân, Cherry quay về nói có chuyện quan trọng cần gặp người.

Trên môi Mina bỗng xuất hiện một nụ cười lạnh đến tận xương tủy, quả thật không ngoài dự đoán của bà ta. Khi điều tra ra được thân phận và quyền lực phía sau của Long Sẹo cô nhất định sẽ quay về hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.

-Cô con bé vào –Bà ta bình thản ra lệnh, ngón tay trỏ vô tư xoay xoay chiếc nhẫn bằng cẩm thạch bản to trên ngón tay cái.

-Dạ rõ.

Cô gái vâng lời tuân lệnh, cung kính bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo. Ánh mắt vẫn vô thức đảo qua người đàn bà bí ẩn bên cạnh Mina.

Minda từ nãy giờ vẫn luôn ngồi ngang hàng với Mina, hai người đang bàn một kế hoạch hết sức chu toàn. Ngoài mặt thì hai người xem nhau như chị xem thân thiết, nhưng bên trong cái bức bình phong đó chính là cuộc chiến không khoang nhượng giữa hai đối phương.

Minda mỉm cười môi khẽ nhấp một ngụm trà ngon.

-Con bé đó cũng tìm đến đây nhanh thật đấy.

Mina cảm thấy tự hào về bảo bối của mình, đúng Cherry là một đứa con gái làm việc trước nay luôn cẩn thận và nhanh gọn. Cô chưa bao giờ gây ra cho bà ta bất cứ phiền phức nào, ngay cả chuyện điều tra Long Sẹo. Người đứng trong top 5 của thế giới ngầm cũng đã được Cherry đưa ra giấy dùng kính hiển vi nghiên cứu. xem ra lần này muốn cô đi cần phải đưa ra một lý do hết sức hợp lý.

Bà ta luôn là người hiểu ý nghĩ của Cherry nhất, những chuyện cô không muốn hỏi bà ta cũng chẳng cần phải nói ra, yêu cầu duy nhất chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt. Còn một khi cô muốn biết nguyên nhân, nếu bà ta không nói cô tuyệt đối sẽ không làm. Dù có kề dao ngay cổ cũng vô ích mà thôi.

Mina chậm rãi nói:

-Minda à! Nếu chị đã chịu đến đây nhờ tôi cho chị mượn con bé một chút thì phải biết trước con bé là người như thế nào chứ.

Thật sự Mina chưa từng nghĩ Cherry lại rơi vào tầm ngấm của Minda, nếu chị ta có ý đồ đoạt lấy Cherry thì Mina tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng Minda không chỉ có thế lực của mình mà con có JB, con trai của bà ta đang đứng phía sau giúp bà ta giành lấy giang sơn. Vì thế Mina không giao Cherry ra thì không được, một khi mọi chuyện có chuyển biến xấu bà ta sẽ lập tức ngăn Cherry thực hiện nhiệm vụ lần này. Nhưng Minda lại cho người luôn giám sát Cherry 24/24 Mina đành phải nhượng bộ cho qua chuyện. Mối thù này bà ta sẽ từ từ tính với Minda một thể, hiện tại bà ta đáng yếu thế nếu không nhẫn nhịn người chịu thiệt nhất định sẽ là bà ta.

-Tốt. Cũng không còn nhiều thời gian nữa, chị phải đi rồi. Hãy nhớ làm những em đã bàn với chị, nếu để chị biết em giở trò gì thì…… -Minda giơ tay ám hiệu hình khẩu súng, nheo mắt –Chị tuyệt đối không chỉ đơn giản là cướp mất bảo bối từ tay em đâu, mà còn cả Ngũ Quỷ.

Nói xong Minda nhanh chống biến mất sau màn đêm, trong mật thất còn có một đường hầm bí mật mà không ai biết được. Mỗi lần Minda muốn tới tìm bà ta đều phải đi qua đường hầm đó, nhớ năm đó hai chị em bà ta như hình với bóng, chưa bao giờ chịu tách ra. Mọi người thường gọi hai người là Song thủ nhưng không ngờ cái tên gọi đó đã biến mất một cách vô hình như thế. Giờ đây Mina và Minda là hai kẻ thù không đội trời chung, mối thù này bắt đầu từ một bí mật mà tất cả mọi người trong tổ chức đều không thể nào tìm ra được.

"Cạch"

Cánh cửa mật thất được mở ra, phía sau đó là bóng dáng ngang tàn của Cherry. Bàn tay phải cô cầm theo một cây đèn pin Mini, do trong này rất tối nên cô bắt buộc phải sử dụng đến bảo bối này. Bước chân cô chậm rãi tiến lại phía Mina, trong bóng đêm Cherry khẽ mỉm cười, nụ cười đầy bỡn cợt và khinh thường. Người đàn bà đang ngồi trước mặt cô không là gì cả, đối với cô bà ta chỉ là một cổ máy chỉ biết điều khiển người khác mà thôi. Cô muốn tự tay mình chôn sống bà ta và đó chính là nguyên nhân khiến cho cô có thể tồn tại được đến giờ phút này. Cô rất muốn ngay và lập tức dùng khẩu súng trên người bắn thẳng vào tim người đàn bà độc ác này, nhưng cô chưa thể làm thế. Nếu cô giết chết bà ta ngay cả bản thân cô cũng không thể thoát khỏi nơi này một cách bình yên được, xung quanh người đàn bà nham hiểm này luôn có một đám vệ sĩ được đào tạo ngiêm ngặt bảo vệ. Sống như bà ta nếu không có người bảo vệ nhất định sẽ mất mạng lúc nào không hay biết, cô chỉ còn cách duy nhất đó chính là đợi.

Đợi thời cô thích hợp mới ra tay giết chết Mina.

Trên người Cherry luôn mang theo nguồn gió lạnh lẽo, nó làm cho người khác cảm thấy kiên dè một cái gì đó. Ánh mắt sắc bén, gương mặt không có một chút cảm xúc. Đó chính là điểm khiến cho Cherry càng trở thêm huyền bí, mọi thứ đã được thay đổi khi người con gái mang bên mình một sứ mệnh chết chóc này trả được thù hận trong lòng.

Bước đến bên chiếc bàn gỗ lớn màu nâu, gối Cherry khẽ chạm đất, gương mặt cô cúi xuống giọng nói đều đều.

-Chủ nhân thứ tội vì đêm đã khuya mà thuộc hạ còn mạo muội đến đây.

Đó chỉ là một hình thức bên ngoài mà thôi, cô đoán chắc được rằng bà ta đã biết được nhất định cô sẽ đến đây chỉ là chưa biết được sớm hay muộn mà thôi. Mọi thứ cô tìm được đều cho thấy người bất lợi nhất định sẽ là cô, Long Sẹo không phải là một người đàn ông mới vào giang hồ một, hai năm. Ông ta đã có một lịch sử to lớn về chiến tích chém nhau của mình, hầu như trước nay chưa ai dám giành địa bàn của ông ta. Ai có suy nghĩ bén phén đều được xử lí một cách im lặng trong bóng tối.

Mina mỉm cười, ánh mắt bà ta không trực tiếp nhìn cô mà nhìn vào chiếc nhẫn trên tay. Giọng nói bà ta nhàn nhã xem như không có chuyện gì xảy ra.

-Cần gì phải thế, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi.

Không có bất cứ một tiếng động nào vang bên tay, chỉ duy nhất tiếng thở đều đều của cô và Mina. Bà ta biết cô căn bản sẽ không chịu trực tiếp đi giết chết Long Sẹo, nói cho cùng ngay cả bà ta cũng không muốn thế. Nhưng thà bà ta làm theo lời Minda còn không hậu quả sẽ như người đàn bà kia nói, Cherry lẫn Ngũ Quỷ sẽ bị Minda cướp mất.

Cherry đứng lên, cô nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt mình một cách không kiên nể.

-Chủ nhân thừa biết Long Sẹo là người như thế nào, giao nhiệm vụ lần này ột mình thuộc hạ làm. Có phải chủ nhân đã xem trọng thuộc hạ quá không ?

Nghe Cherry nói thế trong lòng Mina có chút khó chịu, từ lúc nào mà Cherry đã lên tiếng cãi lại mệnh lệnh của bà ta. Trong thời gian qua bà ta nhận thấy rõ được sự thay đổi của Cherry, cô không còn là một đứa bé ngây thơ nhỏ nhắn như ngày nào nữa. Thay vào đó là một sát thủ lạnh lùng, tàn nhẫn.

Đúng.

Mọi thứ đều đã được thực hiện theo toàn bộ mong muốn của bà ta, bà ta muốn cô chết thì cô phải chết, muốn cô sống thì cô phải sống. Trước nay cô chưa từng mở miệng ra hỏi hai từ "Tại sao?" Nhưng bây giờ Cherry lại ngang nhiên hỏi như thế, xem ra Cherry không còn dễ điều khiển như trước.

Nghĩ đến đây ánh mắt Mina đanh lại, ẩn hiện một tia sát khí.

-Chỉ cần biết mình nên làm gì, mọi thứ sẽ đâu vào đó nếu ngươi là một người thật sự có năng lực. Ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, hãy giết chết ông ta và quay về đây một cách an toàn. Nếu để bị người của tổ chức bắt được, ngươi chỉ còn duy nhất một con đường đó chính là chết mà thôi.

Cherry trước nay thừa biết cái chết đến với mình sẽ rất dễ dàng nếu như nhiệm vụ bị thất bại, bà ta thà cho thuộc hạ của mình hi sinh còn hơn để chính bản thân bà ta chịu thiệt. Mọi thứ đều có sắp đặt đâu vào đấy, qua những lần ám sát các doanh nhân giàu có Cherry đã biết thêm một chuyện đó chính là bà ta luôn cho người đi theo dõi cô trong mọi hành động, nếu cô bị bắt hoặc có dấu hiệu sẽ khai ra chuyện cơ mật của tổ chức thì đám người được phái đi đó sẽ thực hiện nhiệm vụ giết người diệt khẩu của mình.

Hai tay Cherry siết chặt lại với nhau dù tức giận nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường, cứ như mọi chuyện đã được dự đoán theo trong kế hoạch trước khi đến đây của cô.

-Được. Nếu chủ nhân đã không muốn nói thì thuộc hạ chỉ còn cách đó chính là quay về mà thôi.

-Uhm.

Mina vẫy tay ngụ ý bảo Cherry cứ thong thả mà ra khỏi căn phòng này, Cherry hiểu ý lập tức đứng lên xoay người bước ra khỏi cánh cửa. Ánh mắt cô vô tình lướt qua hai ly trà còn nghi ngút khói, trong phòng khi nãy cô vào chỉ có duy nhất một mình bà ta, tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một ly trà dư. Không lẽ bên trong mật thất đó vẫn còn có sự hiện diện của một người giấu mặt, Mina không muốn cô biết người đó là ai nên đã kêu người còn trốn đi tránh để người khác thấy.

Thật ra người đó là ai? tại sao lại có hành tung bí ẩn như thế? Cô nhất định phải điều tra chuyện này một cách rõ ràng, phía sau cánh cửa màu đen to lớn đó nhất định có chứa rất nhiều bí mật mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào tưởng tượng ra được.

Cô cứ bước đi mãi mang theo những suy nghĩ rối ren trong lòng. Một lúc sau có một cơn gió lạnh phả vào mặt Cherry mới biết được mình đang ở đâu, trước mặt cô hiện tại là một khi đất trống trơn chỉ có duy nhất 2 ngôi mộ nằm sừng sững giữa vùng đất bao la hoang vắng. Thì ra trong vô thức người đầu tiên cô muốn gặp nhất đó chính là cha mẹ, cũng đã gần một tuần cô không đến trò chuyện với hai người rồi. Nghĩ thế Cherry đưa tay lên vén mái tóc rối đi vì gió của mình lại một cách chỉnh chu rồi bước đến ngôi mộ của cha mẹ.

Đã nhiều ngày không dọn dẹp hai ngôi mộ bắt đầu mọc lên xung quanh khá nhiều cỏ dại, trước kia vì thấy không khí nơi đây lạnh lẽo và âm u nên Cherry đã trồng thêm vào chậu hoa cúc vàng. Nhiều ngày không có nước tưới chậu hoa cúc trở nên héo úa đến đáng thương, cô bất giác thở dài ngay cả một việc làm đơn giản như thế cô cũng làm không xong.

Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chạm vào hai bức ảnh trên tấm bia, trên tảng đá có những dòng chữ được khắc một cách thô sơ, dán thêm hai tấm hình, đó là hình một người đàn ông và một người phụ nữ đang mỉm cười. Lúc trước hai tấm hình này không có, chỉ có duy nhất dòng chữ "Mộ người thân quen" mà thôi. Hai tấm hình này được dán lên vào năm cô 14 tuổi và người làm điều này lại là người dạy võ thuật cho cô trước kia. Lúc đó cô rất bất ngờ không hiểu vì sao người đó biết được cha mẹ của cô là ai, do người đàn ông đó bị câm và không biết chữ nên cô chẳng hỏi thêm được điều gì, chỉ biết nói hai tiếng cảm ơn thật chân thành mà thôi.

Hai hàng nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng lăn xuống má, bàn tay đang đặt trên bức ảnh khẽ run. Chỉ có những khi ở bên cạnh bia mộ của cha mẹ cô mới thả lòng mình như thế, rất lâu rồi, cô rất muốn đứng trước cha mẹ khóc cho nhẹ lòng. Cha mẹ sẽ hiểu vì sao cô khóc, không phải vì chịu không nổi cuộc sống đầy đau khổ này mà là vì nổi nhớ gia đình trong cô đã lên đến cực hạn. Cô khuỵa gối xuống, hai bà tay ôm chặt lấy gương mặt đang đầm đìa nước mắt. Bóng tối bao phủ mọi nơi chỉ vang vọng lại tiếng khóc thút thít nghẹn ngào của Cherry.

Năm đó khi quyết định bán mạng mình cho Mina cô đã ra một điều kiện đó chính là hãy tìm lại xác cha mẹ cô, đúng như lời hứa bà ta đã cho người đem thân xác hai người về. Lúc mở chiếc hòm ra toàn thân cô chấn động, hai chân không còn chút sức lực nào ngã nhào xuống đất. Lúc đó cô không biết hung thủ đã thù hằn cha cô đến mức nào mà ngay khi ông mất cũng không còn được xác người nguyên vẹn, hai tay bị chặt ra từng khúc nhỏ không còn nhận ra được đâu là tay đâu là chân. Còn mẹ cô, gương mặt xinh đẹp đầy phúc hậu của bà giờ đây đã bị con dao sắc bén khứa đầy những đường sọc sâu ngoái trông rất ghê sợ. Mùi máu tanh sộc lên mũi làm cơn cuộn trong bụng cô không thể nào kìm lại được, hai tay cô bấu chặt lấy phần bụng phẳng lì cúi đầu xuống không ngừng nôn khan.

Bà ta đã ra tay một cách độc ác và tàn nhẫn, không có được ông bà ta nguyện khiến ông chết mà vẫn không thể nào nguyên vẹn thân xác. Còn mẹ cô, vì ghen tức mà ta không tiếc gạch thêm vài nhát dao lên trên mặt bà. Đến lúc chết bà ta cũng muốn mẹ cô trở thành một con ma xấu xí, như thế trên thế gian này sẽ không còn ai tranh giành tình yêu của ông với bà ta. Bà ta thật sự trở nên điên rồ, một người chết làm sao có thể yêu một người đàn bà còn sống chứ. Nhưng cô biết nếu như bây giờ cha cô vẫn còn sống cũng sẽ không chọn bà ta, một người đàn bà không có trái tim và chất chứa trong đầu biết bao nhiêu gian kế đầy xảo quyệt.

Còn một chuyện mà bấy lâu nay cô vẫn chưa tìm ra được câu giải đáp, trong ngôi nhà có 47 cái xác chết. 30 là nữ còn 17 người còn lại là nam, từ người hầu đến vệ sĩ đều chết dưới tay cuộc thảm sát đó. Nhưng xác của chị hai cô thì đột nhiên không cánh mà bay, lúc trước khi ngất cô đã thấy chị hai mình cắn lưỡi tự tử. Ngay cả tên giết người không gớm tay đó cũng đã xác minh là chị hai cô đã tắt thở, chết không thấy xác, sống không thấy người. Cô đúng là một đứa em gái chẳng ra làm sao, bấy lâu nay thân xác của chị hai cô có được người ta chôn cốt cẩn thận chưa hay là vẫn còn là một đóng xương trắng nằm phơi màu ra lớp sương mù dài đặt. Hưởng đủ mọi mưa nắng thất thường của thiên nhiên, nắng không có nón che, mưa không có chăn đấp.

Chị có thấy lạnh không ?

Cherry ngửa mặt lên trời, hai tay nắm chặt lấy gối. Hét lớn.

-Tại sao ? tại sao các người lại tàn nhẫn như thế. Hãy trả gia đình lại cho tôi. Á aaaa………….aaaaaaaaaaaaaa.

Âm thanh đầy bi thương vang vọng trong màn đêm, một luồng sức mạnh kì lạ được bộc phát từ người con gái đó. Không khí đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện tiếng thét khiến các loài chim đang trú ngụ trên những cành cây gần đó hoảng loạn bỏ đi. Cái bóng tối đã cướp đi tất cả của cuộc đời cô, cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cha mẹ và chị hai của mình.

Tiếng gió vô thanh ào tới kèm theo hơi thở nặng nề của một người nào đó hòa quyện cùng tiếng hét của cô. Cứ nghĩ sẽ không phát hiện ra nhưng do bản chất vốn nhạy cảm nên cô phát hiện ra hơi thở của một kẻ thứ hai có mặt tại vùng đất hoang vắng này.

-Ai?

Cherry quay phắt lại phía phát ra hơi thở đó, sau tảng đá lớn cách cô khoảng 50m phát ra một tiếng động vô cùng nhỏ. Một cái bóng đen nhanh chống xuất hiện và cũng nhanh chống biến mất sau những đám sương mù tĩnh lặng. Cherry phóng người lại phía đó là cố đuổi theo nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ bóng dáng nào, cái bóng đen đó nhất định không phải là ma mà là người. Một con người vẫn còn sống, nhớ lại bóng hình nhỏ nhắn đầy linh hoạt đó trong lòng Cherry bỗng thấy có một cảm giác gì đó rất quen thuộc mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào lý giải nên thành lời.

-Thật ra là ai ? Người thứ 3 biết được ngôi mộ này.

Ánh mắt cô dừng lại giữa một rừng cây xa thẳm, thân thủ vừa rồi của người đó không phải là dạng tép riu bình thường. Đó cũng không phải là một người đàn ông mà là một cô gái, phía sau cái bóng bí ẩn đó thật ra là ai ? Người đó theo dõi cô hay là tình cờ bước chân vào mảnh đất trống này ? Từng câu hỏi nghi vấn xuất hiện trong đầu Cherry.

Bình luận





Chi tiết truyện