Vậy thì hãy ngẫm về điều ấy, ta xin người, suốt sáng thâu đêm.
Cicéron
Thủa hồng hoang, quá khứ và tương lai không tồn tại. Đó là trước khi vụ nổ lớn xảy ra. Vụ nổ sinh ra vậy chất, không gian và thời gian.
Trong các sách bách khoa thư, ta có thể đọc thấy lịch sử của vũ trụ đã bắt đầu cách đây mười lăm tỷ năm. Đó cũng là tuổi của những vì sao lâu đời nhất.
Còn Trái Đất chỉ mới hình thành cách nay chưa đầy năm tỉ năm. Rất nhanh, nghĩa là chỉ mộ tỷ năm sau trên Trái Đất đã xuất hiện những sinh vật sống sơ đẳng: vi khuẩn.
Rồi đến lượt con người.
Tất cả mọi người đều biết điều này nhưng tất cả mọi người đều quên khuấy: thời gian con người xuất hiện trên trái đất chỉ chiếm một phần không đáng kể so với thời gian vũ trụ này tồn tại. Và ngay cả bên trong mảnh cực nhỏ này, chỉ đến thời đồ đá mới con người mới bắt đầu định cư và phát minh ra nông nghiệp, các thành phố và mậu dịch.
Ít lâu sau lại diễn ra một sự ngắt quãng nữa, vào cuối thế kỷ XVIII. Kinh tế chiếm vị thế quan trọng, nó cho phép làm tăng lượng của cải làm ra. Kể từ đó mới đến cách mạng công nghiệp và tính hiện đại.
Tuy nhiên, trước thời kì này, tuổi thọ tối đa của loài người chỉ đạt ba mươi lăm.
Cái chết tung hoành khắp nơi. Nó được coi là hết sức bình thường. Người ta chấp nhận nó.
Từ khởi thủy đến giờ, hơn tám mươi tỉ con người đã sống, xây dựng các thành phố, viết sách và sáng tác nhạc trước chúng ta.
Ngày nay, chúng ta chỉ có sáu tỉ người đang sống. Vậy là tỉ lệ tử ở thời đại chúng ta đã tăng mười bốn lần.
Họ chết đi và phân hủy dưới chân chúng ta và trong đầu chúng ta. Họ ướp hương cho đất đai và thực phẩm của chúng ta.
Một số người khiến chúng ta thấy nhớ.
Chẳng mấy chốc, trong vài tỷ năm nữa, Mặt Trời sẽ cạn kiệt khí hyđrô của mình và thể tích riêng của nó sẽ tăng gấp trăm lần. Nhiệt độ của Trái đất sẽ vượt qua 2.000 độ C nhưng có lẽ loài người đã tuyệt chủng từ trước đó lâu lắm rồi.
Còn vũ trụ, dĩ nhiên nó sẽ tiếp tục dãn nở và rũ sạch mọi thiên hà của nó. Cùng với thời gian, những vì tinh tú cũng sẽ kết thúc bằng cách tàn lụi, tạo nên một nghĩa trang rộng mênh mông trong vũ trụ.
Tối nay, bầu trời mây đen giăng kín và đêm tĩnh lặng.
Nathan Del Amico để những ánh đèn thành phố trải đến tận San Remo trào vào tận bên trong căn hộ của mình.
Anh lắng nghe những âm thanh của New York. Tiếng lao xao không ngớt rất đặc biệt và những tiếng còi xe dân dụng, còi xe cứu thương và ôtô cảnh sát.
Anh đơn độc.
Anh sợ hãi.
Anh nhớ vợ.
Và anh biết mình sắp chết.
Bình luận
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1