chương 34/ 34

“Lão cảnh sát hình sự tựa hồ một mực truy tra vụ án của em.” “Em thật sự cảm ơn ông ấy đã đem hung thủ ra công lý, nhưng em lại không thể bảo vệ ông ấy. Vì lẽ đó em quyết định chính mình trừng phạt hung thủ. Một năm nay, em nhiều lần phạm án, ông ấy vẫn như cũ đồng tình với em. Kỳ thực cho dù ông ấy muốn ngăn cản em, bằng vào oán khí bây giờ của bản thân, ông ấy cũng không thể làm được gì, không thể cứu vãn.”

“Mộc Tinh, anh nên cảm ơn em vì không có giết anh chứ?” “Cái này tùy anh, em bây giờ cũng đã nói hết mọi thứ với anh, anh và em duyên phận đã hết. Em tất nhiên sẽ rời đi thân thể của Hà Du Nhiên, tiếp tục làm một cô hồn dã quỷ.” “Em đã từng thật tâm yêu anh sao?” “Anh vì sao cần phải hỏi rõ? Được rồi, em sẽ nói cho anh biết. Em ở lần đầu cùng anh làm chuyện đó, em câu dẫn anh để chờ đến lúc anh đạt cao trào mà giết anh. Thế nhưng ngay thời khắc em bóp lấy cổ anh, lúc anh sắp bị em giết chết, một khắc đó, em lại mềm lòng. Em nhớ đến khoảng thời gian một tháng em và anh ở cùng nhau, em đột nhiên phát hiện, em thật sự yêu anh. Sau đó, anh nhiều lần nói cho em biết, anh thật tâm yêu em quan tâm em. Em sau đó cũng không còn có sát tâm với anh.”

“Em biết anh và em, người quỷ không cùng đường đi, chúng ta sẽ không lâu dài, thế nhưng em hi vọng cùng anh nắm giữ được thời khắc hiện tại. Em không nghĩ tới, em sẽ nhanh như thế dễ dàng nhận được sự tin tưởng từ anh. Trước khi em dọn vào nhà anh, em ở trong mộ nghĩa địa ở phía đông thành phố. Em nói dối rồi chuyển vào nhà anh. Em từ lúc vừa mới bắt đầu lòng đều tràn ngập ý niệm xấu, nhưng lại ngoài ý muốn thu hoạch tình yêu chân thành. Có thể anh là yêu cái thân xác Hà Du Nhiên này, mà không phải là một con quỷ chết oan là em. Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh.”

Tống Đạm Bạc cúi người xuống hôn Mộc Tinh. Mộc Tinh lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng lập tức liền đắm mình vào bên trong nụ hôn đầy ôn nhu của Tống Đạm Bạc. Mộc Tinh bất đắc dĩ mà rơi vào lưới tình với Tống Đạm Bạc. Có thể, đây là nụ hôn cuối cùng của hai người. “Anh cho em nụ hôn này, là bởi vì thương tiếc em sao?” “Không phải, anh muốn nói cho em biết, anh yêu chính là em, Mộc Tinh. Anh không hề quen biết Hà Du Nhiên chân chính, càng đối với cậu ta không có bất luận tình cảm gì.”

Một giọt lệ lướt qua gò má Mộc Tinh. “Có thể nói lại lần nữa không? Nói lại lần nữa được không?” “Mộc Tinh, người anh yêu chính là em, là em cái linh hồn bồng bềnh này. Nhận được tình yêu chân thành của anh chính là em, Mộc Tinh.” “Em không hề đẹp trai như Hà Du Nhiên, cũng không được sinh ra tốt đẹp như cậu ta, cũng không có thông minh như cậu ta.” “Anh ở bên trong hồ sơ đã nhìn qua ảnh, dung mạo của em rất đáng yêu, xinh xắn lanh lợi.” “Em là người mang tội giết người. Anh muốn đem ta giao nộp cho cơ quan tư pháp sao?” “Em chỉ có thể chết một lần. Hơn nữa nếu như bây giờ trừng phạt em, kỳ thực chính là trừng phạt Hà Du Nhiên.”

“Vậy anh dự định làm sao đây?” “ Đưa thân thể trả lại cho người nhà Hà Du Nhiên nhỉ? Thế nhưng, nếu như em rời khỏi thân thể này, anh chính là không thể nhìn thấy được em sao?” “Đúng vậy, người sống không thể nhìn thấy quỷ hồn.” “Anh không muốn….” Tống Đạm Bạc đem Mộc Tinh ôm vào trong lòng, hận không thể khảm sâu cậu vào thân thể của mình. Như vậy, anh sẽ không phải mất đi Mộc Tinh, sẽ không thể không nhìn thấy cậu. Ôm lấy nhau như vậy một hồi, Tống Đạm Bạc kề môi đến gần tai Mộ Tinh, thấp giọng nói: “Muốn làm sao, Tiểu Tinh? Xin lỗi, đây cũng là lần cuối cùng rồi.” Mộc Tinh mặt từ lâu đã đầy nước mắt. “Tống ca, ôm em.” “Được.”

Mộc Tinh nhìn Tống Đạm Bạc ở phía trên không ngừng chuyển động, khóe mắt đỏ chót, nước mắt từ lâu đã không ngừng thấm ướt khuôn mặt. Tống Đạm Bạc một lần lại một lần cúi người, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt ấy, dùng môi men theo vệt nước mắt, dùng nhiệt độ cơ thể một lần lại một lần làm ấm thân thể cùng nội tâm của Mộc Tinh, dùng phân thân một lần lại một lần đâm vào nơi mật động ấy, đem Mộc Tinh lạc vào tầng tầng lớp lớp sương mù. Những giọt nước mắt đau khổ kia chậm rãi biến thành những giọt nước mắt hạnh phúc, cặp môi nhỏ dày kia một trận lại một trận thoát ra tiếng thở nhẹ nhàng trầm thấp. Rên rỉ dần dần cao vút, đến cuối cùng, im bặt đi.

Tống Đạm Bạc ngã lên người Mộc Tinh, đầu tựa vào gối bên cạnh Mộc Tinh. “Tiểu Tinh, bây giờ em….” “Oán hận sâu nặng trong lòng em đều đã được tình yêu chân thành của anh dập tắt. Em đã thoải mái rồi. Em bây giờ không hề đố kị bất luận người nào cả, bởi vì trên cõi đời này em là (quỷ) hạnh phúc nhất, không ai có thể hạnh phúc hơn em. Em không hề oán hận đối tượng mình đơn phương, bởi vì hắn ta không đáng để em căm hận.” “Để anh ôm em ngủ đêm cuối chứ?” “Em yêu anh, Tống ca.” “Ngoan, anh cũng yêu em, Tiểu Tinh.”

Ngày hôm sau, Tống Đạm Bạc gọi điện thoại cho Hà phó phòng, nói cho bọn họ biết Hà Du Nhiên thật sự đã chết do tai nạn xe. Hà phó phòng sau khi nghe tin dữ, thấp giọng nức nở một hồi. Một ngày sau, Hà phó phòng đi đến nhận xác Hà Du Nhiên.

Hà phó phòng nói, đêm xảy ra tai nạn đó, bệnh viện đa khoa đã liên lạc với bọn họ, cả nhà cũng đã chuẩn bị tinh thần chạy đến bệnh viện. Thế nhưng hai giờ sau, Hà phó phòng lại nhận được điện thoại của “Hà Du Nhiên”, nói mình đã bình an vô sự.

Tối hôm đó, Tống Đạm Bạc nhìn mông lung trước mắt mà nghĩ linh tinh. Anh biết Mộc Tinh đang nằm bên cạnh anh, nói không chừng còn đang ôm anh, hoặc là hôn lấy miệng anh, khẽ chạm vào cơ bụng của anh. Anh biết tất cả mọi thứ anh kể cho Mộc Tinh nghe, cậu đều sẽ nghiêm túc lắng nghe.

Một tuần sau, đội viên của Tống Đạm Bạc phát hiện thi thể của Tống Đạm Bạc trong nhà của anh, thi thể hoàn chỉnh. Bên cạnh thi thể là di thư của Tống Đạm Bạc. “Bản thân là một người cảnh sát, nhưng không cách nào đem được hung thủ giết người liên hoan kia ra công lý. Tôi đã làm trái với lời thề của cảnh sát đối với nhân dân, tôi hổ thẹn với tổ quốc cũng như hi vọng tha thiết mà nhân dân dành cho tôi. Tôi xin lấy cái chết để tạ tội. Trân trọng, chớ nhớ nhung.”

Nguyên nhân chết của Tống Đạm Bạ là do dùng quá nhiều thuốc ngủ. Không ai biết được hung thủ Tống Đạm Bạc nói là ai, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng nghĩ mãi mà không ra. Sau đó, cũng không có phát sinh án tử tương tự nữa.

Buổi tối ngày hôm ấy, đạo trưởng đối với Tống Đạm Bạc nói một câu cuối cùng: hai người kiếp này không thể cùng sinh, chỉ có thể cùng chết.

Trước khi Tống Đạm Bạc tự sát, trong lòng rất thoải mái: người chết không thể sống lại, người sống nhưng có thể bỏ qua sinh mệnh, mà đi theo người chết, lấy được Vĩnh Sinh. (bất tử)

Hai cô hồn dã quỷ du đãng trên bầu trời đen thẳm trong thành phố, Mộc Tinh che mặt mà khóc: “Tống ca, sinh mệnh đáng quý như thế, anh vì sao phải vì em mà coi thường mạng sống như vậy?” “Bởi vì tình yêu giá cả còn cao hơn. Anh không hề hối hận đi theo em.” “Em sẽ không lại đầu thai làm người, bởi vì nhân sinh quá khổ sở, sự đau khổ ấy em nếm trải qua một lần là đủ rồi.” “Anh cũng sẽ không đầu thai làm người, là một nam nhân không làm tròn trách nhiệm, anh không có mặt mũi tiếp tục làm người. Tiểu Tinh, chúng ta lấy được Vĩnh Sinh. Cùng anh vĩnh viễn cùng nhau chứ?” “Tống ca, em sẽ cùng anh ở đây, vĩnh viễn không chia cách.”

“Anh muốn * em.” “Anh tới đây, bắt được em, em liền để anh * em. Ha ha.” Mộc Tinh nhảy lên một cái, dưới ánh trăng tự do bay lượn, theo gió bay lên, trong không trung đung đưa tay chân cùng eo thon. Tống Đạm Bạc không ngừng ở phía sau cậu mà đuổi theo. Sau đó hai cô hồn oán quỷ ôm chầm lấy nhau, tiếng cười vang vọng bầu trời.



Đây là một giấc mơ, mới đầu có chút khủng bố, lúc giữa lại ấm áp sủng nịnh ngọt ngào, phần cuối lại thê mỹ cảm động cũng rất mỹ mãn.

Không, đây không phải là mơ, bởi vì bọn họ chân thật nắm giữ lẫn nhau. từ đây hiểu nhau làm bạn, bên nhau đến vĩnh viễn.

Tống Đạm Bạc. Đạm Bạc dĩ minh chí, ninh tĩnh nhi trí viễn.

Hà Du Nhiên. Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiên Nam Sơn.

Bọn họ chỉ là hai kẻ phàm phu tục tử. Trong lòng có dục vọng, chứng minh bọn họ chân thực tồn tại.

Người sống đã qua đời, có thể Vĩnh Sinh. Tình yêu chân thành đã sinh, bắt nguồn từ xa xưa.

Nhân sinh khổ ngắn, bất kể là người thân người yêu hay bằng hữu, cũng chỉ có thể bầu bạn với mình một nửa cuộc hành trình, không có ai có thể theo chúng ta vĩnh viễn. Nếu có một ngày chúng ta đều mất đi, chúng ta còn có thể ở một thế giới khác gặp gỡ có thể làm bạn đến vĩnh viễn không?

Chúa ban phước lành cho bạn !

– Chính văn hoàn –

Lời tác giả: Truyện này đã xong, tung hoa

Này nếu nói, một tình yêu mỹ mãn vĩnh hằng, có phải là phải mang theo một chút u buồn cùng bi thương không a?

Trong cuộc sống không có chuyện gì mà chân chính vĩnh hằng mỹ mãn. Điều chúng ta có thể làm, chính là lạc quan thoải mái sống ở cõi đời này. Gặp phải bất hạnh cùng không như ý, cứ tận lực thoải mái, nỗ lực cố gắng tiếp thu nó, thích ứng nó.

Bánh Ú: lại xong một quyển hoàn nữa *tung bông tung bông*, một đêm cày xong 3 chương, Ú thật super. Cảm ơn đã theo dõi. Yêu mọi người nhiều.

Bình luận





Chi tiết truyện