chương 10/ 23

Mưa xuân đi qua, tiếng ếch kêu ồm ộp khắp nơi. Ở lũng sông trong rừng sâu, trăm hoa đua nở. Tại nơi thờ cúng, hương hoa theo gió truyền đi khắp nơi. Mây trắng trên trời xanh tạo thành rất nhiều hình thù kỳ lạ.

Dù ở nơi sâu nhất trong lòng đất, nó vẫn ngửi được mùi hoa ấy, cảm giác được gió xuân ấm áp, dường như ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh nắng bảy sắc xuyên qua lá rừng.

Nó rất muốn lên mặt đất, nhưng nó không dám, sợ trốn đi quá nhiều chủ nhân sẽ phát hiện.

Sau ngày hôm ấy, chỉ cần có cơ hội nó sẽ lại chạy đến nơi thờ phụng.

Trước khi trở về, để tránh gây chú ý, sau khi vào hang nó luôn bôi bẩn mình, khi đi tìm cô nó thì lại ra suối nước nóng tắm rửa. Cô dạy nó biết đường, cô cho nó áo tơi và mũ để nó có thể đi lại dưới ánh mặt trời, không phải ẩn trốn khắp nơi nữa.

Về sau cô còn cho nó một đôi găng tay để nó không phải sợ hai tay bị phơi dưới ánh mặt trời nữa, cô còn cắt lỗ ở đầu ngón tay nó để móng vuốt nó có thể thò ra. Tuy rằng tắm rửa sạch sẽ là chuyện rất nguy hiểm, có thể có yêu quái phát hiện qua một tháng nó đã mập lên, phát hiện nó trộm đồ, phát hiện nó kết bạn với con người. Nhưng nó không muốn cô nghĩ nó bẩn thỉu hôi hám, nó muốn cô lại chạm vào nó, mỉm cười với nó. Cô thích nó sạch sẽ, nó biết.

Bởi vậy, dù phiền phức đến thế nào đi nữa nó vẫn tiếp tục luôn phiên làm mình bẩn rồi lại tắm.

Nhớ tới nụ cười của cô, nó bất giác đứng ngẩn ra giữa đường, lặng lẽ cười một cách ngu ngốc.

“Mẹ kiếp! Rác rởi! Đừng đứng chắn đường!”

Một gã tiểu yêu đưa tay đập đầu nó, lớn tiếng chửi.

“Bảo ngươi quét đất mày cũng lề mề, còn đứng đó cười như thằng ngu, buồn nôn muốn chết!”

Nó bị đánh văng vào tường, tuy khó chịu nhưng chỉ cắn răng, cúi đầu đứng sang một bên để gã tiểu yêu đó đi qua.

“Đừng để ý tới nó. Nhanh lên, nhanh lên. Xích Vĩ đại nhân tự mình mang nữ pháp sư có dòng máu Thần tộc về! Chậm chân là ngay cả khúc xương cũng chẳng còn đâu!”

“Hừ! Thần cái gì? Ngươi muốn chết sao? Nếu bị người khác nghe thấy, truyền tới tai đại nhân, ngươi chết không có chỗ chôn đâu!”

Tiểu yêu liếc mắt nhìn nó, nó càng lùi rụt lại, cúi thấp đầu, nắm chặt cây chổi, run rẩy. “Ha, nó không dám đâu, dù có dám nói đại nhân cũng không tin.”

“Hừ, ta cũng nghĩ là nó không dám! Nhanh lên, đi thôi, dù không ăn được thịt, không uống được máu, nhặt khúc xương liếm cũng tốt. Nữ pháp sư ấy là hậu duệ thừa kế huyết mạch của ‘bộ tộc kia’, nghe nói ăn nàng ta sẽ trở nên mạnh hơn!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, ngươi chưa ngửi được mùi thơm kia à, mùi kia khiến ta chảy nước miếng ròng ròng đây này.”

“Thì ra mùi thơm này là tỏa ra từ nàng ta sao? Sáng sớm ta đã ngửi thấy rồi, thôi chết, những kẻ khác nhất định cũng ngửi thấy, chúng ta đi mau, đi mau!”

Hai gã tiểu yêu không thèm để nó vào mắt, ngay cả uy hiếp nó cũng lười, vội vã chạy tới phía trước.

Nó đợi bọn chúng đi xa mới dám ngẩn đầu.

Mùi thơm?

Nó ngẩng đầu hít vài cái trong không khí, lại chỉ ngửi được mùi ẩm ướt mục rữa, còn hương hoa từ trên mặt đất rất xa truyền tới, nhưng mùi hương ấy cũng nhạt gần như tan biến.

Đúng lúc này lại có vài yêu quái điên cuồng lao đến đại sảnh tụ tập. Tiếng đám yêu ma ở đại sảnh ồn ào náo loạn văng vẳng trong đường hầm.

Nữ pháp sư có dòng máu thần tộc? Thì ra Xích Vĩ đại nhân đã thành công. Nó hơi hiếu kì, lén chạy đến đại sảnh. Chỉ thấy trong đại sảnh chật kín yêu ma từ tiểu yêu cho đến ma nhân, tất cả đều gầm gừ rít gào đùn đẩy chen lấn. Nó không nhìn thấy được phía trước, còn bị đạp vài lần, bị xem là nơi trút giận đấm mấy phát, nó cuống quýt lui ra.

Trời ạ, gần như tất cả yêu ma đều chạy tới.

Đúng lúc này, nó chợt nhận ra đây là cơ hội tốt để chuồn êm!

Nó vốn đang tìm lý do gì để đi ra!

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, nhìn tình hình thì có lẽ sẽ không giải tán ngay được. Người ở đây nhiều như vậy, chủ nhân sẽ không để ý nó biến mất đâu.

Nó chớp mắt lùi một bước rồi lại một bước.

Hoàn toàn không ai chú ý tới nó.

Tất cả yêu ma đều liều mạng chen lấn, nó xoay người, đầu tiên là bình tĩnh đi, sau đó chạy, dùng cả tay lẫn chân chạy ra cửa hang.

Âm thanh ồn ào xa dần.

Mùi ẩm ướt và thối rữa cũng bị nó bỏ lại phía sau.

Nó tới cửa ra, lấy mũ và áo tơi nó giấu trong hang mặc vào. Mặt trời vừa lên, sương trắng vẫn còn phủ kín rừng rậm. Nhưng không sao, áo tơi cô cho nó có thể giúp nó ngăn ánh mặt trời. Nó vui vẻ đội chiếc mũ rộng lớn, khoác áo tơi, đi ra khỏi hang, chạy tới suối nước nóng. Nó muốn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ra khỏi rừng chờ cô.

Trong rừng, chim chóc vỗ cánh bay. Nhện trên cành đang kết mạng, hoa nở rộ trên sườn núi. Gió ấm áp như tay cô. Cô cho nó không chỉ mũ đội đầu và áo tơi. Cô cho nó là tự do đi lại dưới ánh mặt trời.

Tắm xong, nó vui vẻ chạy trong rừng. Khi nó thấy cây mơ trăm năm kết quả đầy cây thì không nhịn được nhảy lên, đưa tay hái được vài quả mơ rồi bỏ vào trong miệng.

Quả mơ chua chua ngọt ngọt, nuốt vào lại thấy vị ngọt thơm.

Nó ngồi trên cây ăn xong mấy quả mơ, sau đó ngửi được mùi thịt.

Cô tới.

Nó xoay người đứng trên cây, trong tán lá cây rậm rạp nhìn theo hướng mùi hương truyền tới. Thật ra nó chưa nhìn thấy cái gì, nhưng nó biết cô đã tới. Nó nhảy xuống, nhưng chạy vài bước lại dừng, nó quay lại hái mấy quả mơ rồi chạy tiếp.

Chạy về phía cô.

Thấy nó, Tử Kinh tươi cười, vẫy tay với nó, “Dạ Ảnh, xin chào.” Nó chạy rất nhanh, tới gần trước mặt cô rồi dừng lại. Tử Kinh biết nó vẫn còn hơi xấu hổ.

Nó đội mũ và mặc áo tơi, ở trong rừng nhìn giống như tinh linh núi.

Cô bước tới nhìn vẻ mặt lúng túng của nó dưới mũ.

“Cái này…” Nó đưa mơ trong tay cho cô, “Cho cô.”

Bàn tay khô quắt của nó đầy mơ vừa hái xuống.

“Cho ta?” Cô hơi ngạc nhiên.

“Ừ.” Nó gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ăn ngon lắm.”

Khuôn mặt dưới mũ nhìn có vẻ hồi hộp lại hơi xấu hổ, nhưng trong mắt lại tràn đầy mong chờ. Một cảm giác không tên bỗng dâng lên trong lòng. Đây không phải lần đầu tiên cô nhận được quà, nhưng là lần đầu tiên nhận được quà yêu quái tặng. Nàng nở nụ cười, vui vẻ đưa tay cầm một quả mơ cho vào miệng, cắn một cái.

“Ngon không?” Nó hỏi.

“Ừ.” Cô gật đầu cười nói: “Rất ngon.”

Thấy thế nó thở phào nhẹ nhõm, toét miệng cười với cô.

“Cho cô hết.”

“Tất cả luôn sao?” Cô hơi sửng sốt, không ngờ hắn không những chia trái cây cho cô mà còn cho cô tất cả.

Cô biết, đối với nó, thức ăn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Miệng nó càng toe toét, cười ngây ngô, đưa toàn bộ mơ trong tay tới trước mặt cô, nghiêm túc gật đầu: “Tất cả.”

Tử Kinh nghẹn lời, nhận lấy số mơ, cẩn thận ôm vào lòng.

“Cảm ơn.”

Cô không cười, hắn hơi lo lắng.

“Cô không thích?”

“Ta rất thích.” Thấy hắn có vẻ bất an, cô vội vàng lên tiếng đảm bảo, “Ta rất vui vì cậu tặng mơ cho ta, thật đấy, cảm ơn cậu đã hái mơ cho ta.” Cô cong môi, cảm động vui vẻ cất mơ vào trong túi đeo bên hông, chìa tay nắm tay nó, cười nói: “Đến đây, hôm nay ta mang theo thịt heo muối, chúng ta đến suối nước nóng nướng thịt, ăn với mơ nhất định rất ngon.”

Bình luận





Chi tiết truyện