chương 8/ 10

Đây, đây là tình huống gì vậy? Nhìn chằm chằm cát vàng trải dài vô tận bên ngoài lều trại, Đỗ Ánh Nguyệt cực kỳ kinh sợ.

Mẹ ơi! Một gò nối tiếp một gò kéo dài đến tận chân trời, trừ sa mạc cô không nghĩ ra được nơi nào trên trái đất này lại có phong cảnh như vậy. Càng không nghĩ ra được lý do vì sao khi mở mắt ra lại phát hiện mình ở trong đây.

Khoan, khoan đã! Có lẽ là có lý do!

Bắt đầu hồi tưởng lại, nhớ rõ cô đang ở bên trong phòng vệ sinh nữ của bệnh viện, sau đó một người đàn ông Trung Đông đánh tới, tiếp đó cô liền mất đi ý thức....Nói vậy, cô là bị hôn mê, sau đó được đưa vào trong sa mạc.

Nhớ đến cái gì đó, chợt cúi đầu kiểm tra, xác định quần áo nguyên vẹn như lúc ban đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó là một chuỗi dài nghi vấn tự động hiện lên trong đầu.

Vì sao? Người đàn ông Trung Đông đó sao lại đưa cô đến đây? Đây là đâu? Cô hoàn toàn không biết người đó cũng không giải thích được sao lại bị bắt, có phải có hiểu lầm gì hay không?

Trăm mối suy tư, khó khăn bò dậy, đang định ra bên ngoài xem xét thì cửa liều chợt xuất hiện một cánh tay thô to cản trở đường đi. Đỗ Ánh Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt Trung Đông hung ác.

“Ách...Hắc hắc, chào ông...” Cố gắng nặn ra nụ cười biểu đạt thiện ý. Người Trung Quốc có câu ‘Giơ tay không đánh người mặt cười’, không biết người Trung Đông có nghe qua chưa? Hiện tại còn chưa rõ tình hình, vẫn nên cẩn thận giữ chút lễ phép thì tốt hơn.

“#$$....” Tên đàn ông Trung Đông không chút cảm kích, không ngừng cao giọng tuôn ra ngôn ngữ kỳ quái tấn công màng nhĩ yếu ớt của cô, còn vươn tay ám chỉ muốn cô ngoan ngoãn quay lại trong lều.

“Được, được, được...Tôi vào đây....” Cho dù nghe không hiểu hắn đang gào thét cái gì nhưng từ ngôn ngữ hình thể của hắn cũng hiểu được đôi chút, Đỗ Ánh Nguyệt cường gượng quay về chỗ, trong lòng hoảng sợ.

Làm sao bây giờ? Đám người này bắt mình đến đây, thái độ không quá thân thiện nha! Không lẽ bản thân xui xẻo gặp phải dân buôn người? Nếu đúng như vậy thì cô chẳng phải bị nguy hiểm sao....

Trong lúc cô hoảng loạn suy nghĩ một đống kết cục cực kỳ bi thảm thì loáng thoáng nghe thấy người đàn ông bên ngoài đang hướng về phía xa chẳng biết kêu cái gì. Không bao lâu, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước cửa lều, che khuất ánh sáng bước vào bên trong.

Người này...Là ai? Hoảng hốt nhìn bóng đen từ từ đến gần, dưới ánh sáng chiếu rọi, Đỗ Ánh Nguyệt dần nhìn thấy tướng mạo của hắn.

Lại là một người đàn ông Trung Đông, khoảng 50 tuổi, dáng người hơi mập, mí mắt sưng vù, có lẽ do được nuông chiều đã lâu nên màu da không ngăm đen như người dân Trung Đông bình thường. Vẻ mặt dữ tợn, ngũ quan lập thể dường như không giống với chủng tộc Tây Á bẩm sinh đã có ngũ quan thâm thúy, mê người.

Nhưng, những cái đó điều không quan trọng! Quan trọng là ánh mắt của ông chú Trung Đông này rất nham hiểm khiến người ta không nhịn được mà hoảng sợ!

Trợn mắt trừng người, Đỗ Ánh Nguyệt kinh sợ liên tục lui về phía sau, không biết ông ta muốn cái gì?

“Không ngờ bên cạnh họ Mặc kia còn có một tiểu mỹ nhân phương đông, thật là diễm phúc không cạn mà!” Ép người đến góc tường, tay mập mạp bắt lấy cái cằm nhỏ nhắn, em trai của tộc trưởng Vi thị đời trước, là chú của tộc trưởng hiện tại—Yarra Mai cười hung tợn.

“Ông, ông muốn làm gì? Thả tôi ra....Thả tôi ra...” Không ngừng giãy dụa, Đỗ Ánh Nguyệt bị đau đến kêu to, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Không để cho cô chạy thoát, Yarra Mai tăng thêm lực đạo, ánh mắt lóe lên tia tàn bạo: “Tuy không hiểu cô ta đang nói gì nhưng mà...Thanh âm này thật khiến cho người ta hưng phấn a...Tao chưa từng chơi đùa một tiểu mỹ nhân phương đông nào như thế này, có lẽ nên thử một chút...”

Con trai duy nhất của hắn đã chết mà nòi giống của mình rơi trên người đàn bà khác đến cả trứng cũng không ấp ra được. Song....Nói không chừng cô gái này có thể sinh con cho hắn!

Nở nụ cười dâm đãng, dục vọng đột nhiên bị gợi lên, bụng dưới nóng rực rục rịch ngóc đầu. Hắn sắc tâm nổi lên, định trực tiếp áp chế cô trên mặt đất muốn bá vương ngạnh thượng cung.

“Á—Đừng! Buông tôi ra...” Sợ hãi hét chói tai, cô ra sức giãy dụa, tay nhỏ bé càng thêm dùng lực đánh vào khuôn mặt đang kề sát của hắn.

“Con ranh!” Bất ngờ bị một kích, Yarra Mai bị đánh đến đầu cũng nghiêng sang một bên, lập tức phát hỏa, vung tay liền tát cô một cái.

Đỗ Ánh Nguyệt sao chịu được một cú toàn lực như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh nghiêng đi, khóe miệng chảy ra tơ máu. Nhưng cô vẫn ra sức kháng cự, thừa lúc đối phương giận dữ quên phòng bị liền co hai chân, đạp mạnh một cái lên Yarra Mai vẫn đang đè lên người mình, bỗng nhiên—

“Á—” Tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, hắn cong người lăn xuống khỏi người cô, cuộn người như con tôm lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên.

“Đáng đời!” Biết mình đạp trúng bộ phận yếu nhất của đàn ông, Đỗ Ánh Nguyệt run giọng mắng chửi, sợ hãi bò ra xa hắn, cả người run rẩy trốn ở góc xa nhất, trong mắt đầy hoảng sợ, nhìn chằm chằm người đang không ngừng lăn lộn.

Nghe tiếng kêu thảm thiết, thủ vệ canh giữ bên ngoài vội chạy vào, lúc nhìn thấy ông chủ cuộn tròn người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết cùng cô gái một bên mặt sưng phù, khóe miệng còn rướm máu, đang trốn ở một góc xa kinh sợ nhìn bọn họ trong lòng liền hiểu rõ tất cả. Trong phút chốc đều không biết nói cái gì, đành phải vội vàng đỡ ông chủ lên trước.

“Trông...Trông chừng nó!” Mẹ kiếp! Không ngờ con bé này nhìn như gầy yếu nhưng tính cách lại ương ngạnh như thế, sơ suất một tý lại để nó làm bị thương. Có điều, lần sau nó sẽ không được may mắn thế nữa!

Mồ hôi lạnh túa ra, Yarra Mai cho dù sắc dục huân tâm (dục vọng thiêu đốt tâm) thế nào đi nữa, bị đạp một cái mạnh như vậy, không tĩnh dưỡng ngày rưỡi thì khó mà thi triển hùng phong. Lập tức chỉ có thể xanh mặt phân phó thuộc hạ, cố nén đau đớn, tập tễnh đi ra ngoài.

Đi đến cửa lều, hắn còn dừng bước quay đầu để lại ánh mắt ghê tởm ‘Chuyện này chưa xong đâu, lần sau tiếp tục’, rồi mới thật sự rời đi.

Yarra Mai vừa đi, thủ vệ cũng vội vàng đi ra ngoài lều trại trông coi.

Trên mặt từng hồi đau rát, Đỗ Ánh Nguyệt hoảng hốt nhìn bọn họ rời đi, tâm tư hoảng loạn lúc này mới buông lỏng...

Quá ghê tởm! Quá ghê tởm! Cô sao lại gặp phải chuyện này chứ? Những người này xem ra là người Trung Đông, không lẽ cô bị dân buôn lậu bán cho tù trưởng Trung Đông sắc dục huân tâm nào đó sao?

Đây thật giống như tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà! Khác biệt chính là.....

“Vì sao...Vì sao nữ chính trong tiểu thuyết đều gặp được nam chính là tù trưởng cao lớn đẹp trai, làn da ngăm đen, có tiền có thế còn mình lại rơi vào trong tay ông chú trung niên hung ác, mập mạp này chứ? Đến cả quyền thế hình như cũng không có! Hậu cung của tù trưởng Trung Đông theo miêu tả không phải đều hết sức xa hoa giống như ‘Thiên phương dạ đàm’ (đầm rồng hang hổ) sao? Mà mình lại ở trong lều đơn sơ trên sa mạc khắc khổ, thậm chí suýt chút nữa bị...Bị...”

Nhớ lại vừa rồi suýt chút nữa bị bá vương ngạnh thượng cung, Đỗ Ánh Nguyệt chợt cảm thấy một trận ghê tởm, nước mắt sợ hãi rốt cuộc cũng không nhịn được chảy ra, lăn xuống gò má.

“Híc...Tiểu Tinh, Y Phàm...Còn có...Còn có đệ tử Thiếu Lâm...Tôi sợ suốt đời đều bị nhốt ở chỗ này...Ai mau đến cứu tôi..”

Trong góc, cô ôm chặt thân thể không ngừng run rẩy trượt ngồi xuống đất, hoảng sợ khóc thút thít...

Ô...Cái tên biến thái sắc dục huân tâm kia chắc chắn sẽ đến xâm phạm mình lần nữa!

Cô nhất định phải trốn...Nhất định phải trốn...

Buổi chiều, nắng trên sa mạc vẫn nóng rát như cũ.

Trong lều, Đỗ Ánh Nguyệt hai mắt sưng đỏ, rõ ràng nhìn ra được đã từng khóc. Mà giờ phút này cô đã sớm ngừng khóc, đang cố gắng ăn cơm.

“Ợ...” Khẽ ợ một tiếng, cô tiếp tục đem cơm mà lúc trước thủ vệ bưng vào nhét vào miệng. Tuyệt đối không thể để mình đói, muốn chạy trốn thì phải bảo toàn thể lực nha!

Một lúc lâu, sau khi xác định mình không thể nhét thêm bất kỳ cái gì nữa, cô bắt đầu chú ý đến tạp âm liên tục truyền vào từ bên ngoài.

Xuyên qua khe hẹp của lều trại lén nhìn ra ngoài, có mấy chiếc xe tải nhỏ chất đầy hàng hóa xếp hàng dài, vài người đàn ông Trung Đông mặc áo dài đang bận rộn dỡ hàng, vẻ mặt đầy ý cười không chút sát ý, rõ ràng là tiểu thương đơn thuần.

Chỉ một lúc, sau khi dỡ hết hàng, mấy người kia đi theo thủ vệ sát khí mười phần vào một lều khác, dáng vẻ giống như là chuẩn bị đi nhận tiền.

Những tiểu thương này sau khi nhận tiền hẳn là sẽ lập tức rời đi! Nếu đúng là như vậy, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, nếu không....

Cả người run lên, không dám nghĩ đến kết cục sau chữ ‘nếu không’, Đỗ Ánh Nguyệt lại cẩn thận quan sát, vui mừng phát hiện bốn phía quanh xe tải không hề có thủ vệ hung thần ác sát nào, không biết đang bận rộn cái gì, lập tức hiểu được đây chính là cơ hội tốt của mình. Nhưng mà...

Thủ vệ đại ca bên ngoài lều thực sự rất tận trung với cương vị của mình nha! Cô phải giải quyết hắn trước mới có cơ hội trốn ra ngoài.

Mau nghĩ cách...Nghĩ cách...Biết bỏ qua cơ hội lần này thì rất khó trốn khỏi nơi đây, Đỗ Ánh Nguyệt vắt óc nghĩ biện pháp.

Nhanh lên! Nhanh lên! Thời gian không đợi người...Ô...Vì sao cô không phải là Tiểu Uy trong ‘Tiểu anh hùng Bắc Hải’, chà chà mũi thì sẽ có một đống cách hay chứ?

“Nhanh a...Nhanh nghĩ cách a....” Khẽ lẩm bẩm, cô gấp đến toát mồ hôi, buồn khổ đi qua đi lại trong không gian nho nhỏ. Đúng lúc định quay lại chuẩn bị tìm một con đường khác thì một tia quang mang chợt lướt qua trong mắt.

Có rồi! Hai mắt sáng lên, linh quang chợt lóe, Đỗ Ánh Nguyệt chạy vội tới chỗ ấm đồng.

“Oa..Mình chỉ biết ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai mà! Thường ngày thắp hương cúi lạy thần linh phù hộ mới có thể thoát khỏi đường cùng...” Suýt chút nữa cảm động đến rơi lệ, cô cẩn thận đổ hết nước đi cố không gây tiếng vang, hai tay nhấc ấm đồng lên, vẫn lẩm bẩm.

“Tuy đây là phương pháp vừa cũ vừa ngốc nhưng là tôi không nghĩ ra được cách khác....”

Tập trung nín thở, nhẹ nhàng đi đến cửa lều, cô lặng lẽ thò đầu ra ngoài xem xét, chỉ thấy vị thủ vệ kia đưa lưng về phía cửa, lập tức giơ ấm đồng lên, từ từ hạ xuống đầu hắn...

Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương! Có thể chạy thoát được ma chưởng hay không là dựa vào một cú này!

Trống ngực dồn dập, cô vội hít sâu một hơi, nhắm mắt, dùng tốc độ sét đánh hung hăng đập xuống đầu đối phương, một tiếng ngã nặng nề lập tức vang lên.

“Cô...” Thủ vệ xoay người, trừng mắt nhìn cô.

Chết rồi! Hắn không có bất tỉnh. Đỗ Ánh Nguyệt thầm hô không xong, sợ hãi không biết làm gì, chỉ có thể gượng cười. Tiếp đó lại thấy hắn hai mắt trợn trắng, không hề báo trước mà ngã xuống cạnh cô.

“Á!” Hét lên một tiếng, lập tức ý thức được sẽ kinh động mọi người, cô vội vàng im lặng, tay chân luống cuống kéo hắn vào trong lều. Đợi đến lúc xong việc liền thở không ra hơi.

Phù...Trước kia kéo đệ tử Thiếu Lâm, hiện tại kéo tên đàn ông Trung Đông, sao số cô lại khổ vậy chứ? May mà lực cánh tay của mình không tệ, nếu không đã mệt chết rồi.

Vẻ mặt đau khổ thầm thương cho số kiếp lận đận, cô nhanh chân chạy ra khỏi lều, nhìn ngang ngó dọc, trốn đông trốn tây, cuối cùng cũng đến được bên cạnh xe tải.

Nhanh nhẹn trèo lên phía sau một chiếc xe, còn phủ lên đầu một ít đồ cùng vải bố sau đó mới chui vào bên trong tấm vải phủ, che kín lại rồi ngừng thở im lặng chờ.

Mấy phút sau, thanh âm trò chuyện càng lúc càng lớn, Đỗ Ánh Nguyệt căng thẳng không dám thở mạnh rất sợ bị phát hiện. Cho đến khi nghe được tiếng mở cửa xe, cảm giác xe nổ máy khẽ rung rồi chậm rãi rời đi thì tâm tình mới từ từ ổn định, vừa kích động vừa hưng phấn mà khóc lên...

Ông trời! Cô thành công rồi!

Không! Cô mới thành công một nửa, nửa còn lại vẫn phải cố gắng thêm!

“Hóa ra là mình bị bắt đến Trung Đông...” Trên đường cái đông đúc, nhìn kiến trúc kỳ lạ cùng trang phục đặc sắc đậm chất Hồi giáo của mọi người, Đỗ Ánh Nguyệt ủ rũ, không biết phải làm gì tiếp theo.

Một đường xóc nảy rời khỏi sa mạc, không biết đã ngây ngốc bao lâu, khi bên tai vang lên tiếng người, tiếng xe ồn ào, thừa lúc xe dừng lại, vội vàng vén vải nhảy xuống xe. Thế nhưng, nhìn cảnh tượng ồn ào trước mắt, cô lại không biết rốt cuộc mình đang ở đâu.

Tệ hơn nữa, cô nghe tiếng anh còn như vịt nghe sấm thì tiếng ả rập mà dân bản xứ nói đối với cô không khác gì tiếng sao hỏa cả!

Ô...Tiêu rồi! Trên người không có một đồng cùng bất kỳ giấy tờ chứng minh nào, nói nghiêm túc, cô như vậy chính là khách nhập cảnh trái phép, làm sao để rời khỏi nơi này đây? Chính phủ Đài Loan có lập đại sứ quán ở đây không vậy? Cho dù...Cho dù có cô cũng không biết ở đâu a? Muốn hỏi nhưng lại không nói được tiếng ả rập, thật quá thê thảm mà!

Trong lòng không ngừng lo lắng, thật sự sợ mình sẽ bị nhốt suốt đời ở đây thành kẻ lang thang. Cô chần chừ một lúc lâu, cuối cùng nghĩ tới một cách ngu ngốc nhất, quyết định chữa ngựa chết thành ngựa sống.

“Ách...Vị tiên sinh này, xin hỏi ông nói được tiếng trung không?” Đỗ Ánh Nguyệt tiện tay tóm một người đàn ông Trung Đông đi ngang qua, vội vàng hỏi.

Ai ngờ người kia lập tức hất tay cô ra, khinh thường liếc một cái, lẩm bẩm nói một chuỗi dài sau đó bỏ đi, không chút lịch sự.

Được rồi! Đối phương không hiểu tiếng trung song có cần dùng ánh mắt đó nhìn người không? Khẽ lẩm bẩm, Đỗ Ánh Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục ‘bắt chuyện’ vài người nhưng đều nhận được kết quả như nhau, khiến cô suýt chút nữa buồn bực đến nội thương.

“Gì chứ! Có nhất thiết phải không thân thiện như thế sao? Lần sau đừng để tôi bắt gặp đồng bào các người ở Đài Bắc...” Cằn nhằn oán hận, nhưng đang ở nơi đất khách không thể không cúi đầu, vẫn phải bày ra vẻ mặt tươi cười hỏi thăm xung quanh.

Chỉ thấy trên đường phố đông đúc, một cô gái phương đông không ngừng tìm kiếm người biết tiếng trung, cố gắng hơn nửa ngày, ngoại trừ nhận được một đống ánh mắt khinh thường còn lại là số không.

“Tiêu rồi! Không ai biết nói tiếng trung, mình tiêu rồi...” Vô lực đứng ở trên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Ánh Nguyệt khổ sở đến nỗi có thể chảy ra nước.

Trong lúc cúi đầu chán nản, khóe mắt liền liếc thấy một góc áo choàng trắng lướt ngang qua, cô theo bản năng vươn tay tóm người nhưng cũng không có bất cứ hy vọng gì hỏi thăm: “Xin hỏi ông nói được tiếng trung không?”

“Có thể! Tôi có thể.”

“Ờ! Cám ơn ông.” Theo quán tính thả người nói cảm ơn, ngay lúc chủ nhân của áo choàng dài định rời đi, cô đột nhiên ý thức được đối phương vừa nói gì lập tức nhảy lên giống như bị sét đánh, vụt ngẩng đầu bắt lấy đối phương, cuồng nhiệt phun lệ.

“Oa..Anh nói được tiếng trung? Anh nói được tiếng trung! Oa..Tôi đúng là tích đức đủ sâu, lão thiên gia mới phái quý nhân đến tương trợ! Oa...Tôi được cứu rồi! Được cứu rồi...” Mặc kệ mọi thứ, nắm chặt vạt áo đối phương, đánh chết cũng không buông tay.

“Ách...Nếu như cô nói chậm một chút, tôi có thể tương đối hiểu được.” Nayar nhìn chằm chằm cô gái phương đông đang kích động trước mặt, khuôn mặt đẹp trai có chút lúng túng.

Thực ra, vì mẹ là người Đài Loan cho nên cậu biết được ít tiếng trung đơn giản, chỉ cần tốc độ của đối phương không quá nhanh thì về cơ bản, cậu vẫn có thể nghe hiểu được.

“Đương nhiên! Đương nhiên...” Quý nhân thân yêu, cho dù muốn cô nói một phút một chữ cũng được. Gật đầu như giã tỏi, Đỗ Ánh Nguyệt vừa khóc vừa cười, có loại cảm giác vui sướng khi rơi vào tuyệt vọng đột nhiên có một khúc gỗ nổi trôi tới.

Nhìn cô vẫn đang bám lấy mình, khuôn mặt Nayar đỏ bừng giống tiểu nam sinh đang ngượng ngùng. Ai...Vị nữ sĩ này có lẽ không biết suy nghĩ của người Trung Đông, cô tùy tiện đụng chạm thân thể đàn ông thế này sẽ bị coi là dâm phụ đó.

Xem đi! Giữa chốn đông người, cô cứ thế bám lấy cậu đã khiến rất nhiều người nhìn chăm chú.

Yên lặng nhìn xung quanh, chàng trai trẻ thở dài song lại ngượng ngùng nói rõ, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở.

“Này...Có thể xin cô buông tôi ra trước được không?”

“Hả? A...Thật, thật xin lỗi...” Xấu hổ rút tay về, lúc này Đỗ Ánh Nguyệt mới nhìn kỹ khuôn mặt của chàng trai trẻ trước mắt, mơ hồ, cứ cảm thấy có chút quen thuộc cùng thân thiết.

“Xin hỏi có cần tôi giúp gì sao?” Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, dùng đầu gối cũng biết là gặp chuyện không may ở dị quốc. Bởi vì có quan hệ với mẹ, cậu đối với con gái phương đông luôn có cảm giác thân quen khó hiểu, chỉ cần giúp được cậu sẽ tận lực.

“Có! Rất nhiều, rất nhiều!” Ra sức gật đầu, vì sự quan tâm của cậu mà lần nữa rơi lệ.

Đỗ Ánh Nguyệt bắt đầu lải nhải quá trình mình bị bắt từ Mỹ đến đây mà không hiểu gì cả, đem hết mọi chuyện kể lại một lần còn không quên oán trách.

“Những thói quen xấu của thương gia quý quốc thật sự là quá không nên a!” Ô...Hại cô chịu nhiều khổ cực như vậy, biến thành trẻ mồ côi ở dị quốc.

Nghe vậy, Nayar có chút lúng túng. Khu vực Trung Đông, đúng là có vài phần tử ngoài vòng pháp luật chuyên môn bắt cóc người bán cho một số quý tộc có tiền có thế, cho tù trưởng hậu cung đầy đàn để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, thật sự thấy nhưng không thể trách. Thế nhưng, bị người ta đứng trước mặt chỉ trích thì thật sự xấu hổ thay cho quốc gia mình.

“Tôi thay mặt tệ quốc xin lỗi cô.” Ấp úng nói xin lỗi, trừ những lời này ra, hiện tại thật không biết nên an ủi cô gái xui xẻo này thế nào.

“Nếu như anh có thể cho tôi mượn ít tiền, giúp tôi liên lạc với người thân ở Mỹ thì tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Đáng thương nói ra điều kiện, rất sợ cậu không nguyện ra tay giúp đỡ.

“Không thành vấn đề.” Loại chuyện nhỏ nhặt này, Nayar tự nhận mình có thể giúp được.

“Híc...Thật tốt quá! Cám ơn anh! Anh đúng là người tốt, sau khi tôi trở về sẽ lập cho anh một cái bài vị trường sinh, ngày ngày thắp nhang cầu nguyện...” Đỗ Ánh Nguyệt kích động đến rớt nước mắt, nói năng lộn xộn đến cả lời kịch trong tiểu thuyết võ hiệp khi đại hiệp cứu một vị tiểu dân chúng cũng nói ra hết.

Bài vị trường sinh? Vật gì vậy? Trên trán xuất hiện hắc tuyến, Nayar chỉ có thể tiếp tục cười cười. Hôm nay bỏ lại đám vệ sĩ, vốn là muốn chuồn êm ra ngoài giải sầu, không ngờ lại gặp phải một cô gái kỳ quái. Hây...Biết thế cứ ngoan ngoãn chờ ở trong công ty để cho mẹ cầm một đống văn bản dìm chết cậu đi.

“Đúng rồi! Tôi tên là Đỗ Ánh Nguyệt, còn anh?” Tên ân công cần phải nhớ kỹ, nếu không trên bài vị trường sinh cũng chỉ có thể viết người vô danh mà thôi.

“Nayar.”

“Rất hay! Nayar, tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho anh.” Vỗ vai cậu, Đỗ Ánh Nguyệt lập tức chuyển đề tài, trong lòng rất nôn nóng.

“Hiện tại anh có thể đưa tôi đi gọi điện cho người thân ở Mỹ được không?” Cô đột nhiên mất tích, Tiểu Tinh, Y Phàm cùng đệ tử Thiếu Lâm chẳng biết đã lo lắng đến mức nào rồi? Phải nhanh chóng liên lạc cho bọn họ mới được!

“Tôi có thể mang cô đi ngay bây giờ, nhưng...” Dừng một chút, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên người mình, Nayar đỏ mặt, không nhịn được nhắc nhở.

“Đỗ tiểu thư, cô tốt nhất đừng đụng chạm đàn ông Trung Đông như vậy.”

“Ờ!” Biết điều rút tay về, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tôi...Tôi chẳng qua chỉ hành động theo thói quen mà thôi, cũng không phải cố ý ăn đậu hũ của anh...Có phải là con gái đâu mà sợ người ta chiếm tiện nghi chứ...”

“Tôi không phải...” Nayar vô tội muốn biện hộ nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Quên đi! Người từ nhỏ đã tiếp thu những loại văn hóa này có lẽ sẽ khó thích ứng với đủ loại khuôn phép nam tôn nữ ti của dân tộc Trung Đông đi! Đến cả mẹ thỉnh thoảng cũng quên mất, ở trước mặt người ngoài đôi khi còn cần cậu lén nhắc nhở, muốn bà bớt phóng khoáng một chút đó!

“Đi thôi! Đi gọi điện thôi.” Đỗ Ánh Nguyệt nhớ đến vấn đề lúc trước, vội vàng thúc giục cậu.

Còn muốn ở lại bên ngoài thêm chút nữa, Nayar không định quay về công ty, ngược lại dẫn cô đến buồng điện thoại công cộng.

“Nhanh, nhanh, nhanh!” Vừa chui vào buồng điện thoại, Đỗ Ánh Nguyệt đã vội vã thúc giục cậu.

“Đừng sốt ruột!” Nayar cố gắng muốn duy trì phép tắc giữ chút khoảng cách với cô, nhưng không gian bên trong thật sự quá hẹp, cậu càng vội vàng di chuyển trái phải lại càng dựa sát vào cô gái phương đông này. Hiện tại thật sự rất muốn bảo cô đi ra trước, chờ cậu gọi được cô lại đi vào.

“Này! Anh còn ngơ ngẩn gì vậy?” Không để ý đến vẻ mặt mất tự nhiên của cậu, giơ tay lôi kéo cậu đến trước điện thoại, thúc giục.

“Mau gọi đi!” Cậu còn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ ở đây sẽ phát sinh án mạng mất thôi.

“Được, được, được! Rất nhanh, rất nhanh thôi...”

Cảm thấy có người sắp trở mặt, Nayar vội cắm thẻ vào, nhấc ống nghe, hỏi: “Số điện thoại người thân của cô ở Mỹ là gì?”

Đỗ Ánh Nguyệt đọc ra một dãy số, im lặng đợi cậu bấm số. Bỗng nhiên, bên ngoài có người nói xen vào—

“Ra ngoài!” Giọng Ả Rập lạnh băng.

Nghe xong, thân thể Nayar cứng đờ, cảm nhận được có một vật cứng đang đặt sau lưng mình, nếu cậu đoán không sai thì vật cứng đó được gọi là súng.

“Ai vậy?” Tuy nghe không hiểu nhưng Đỗ Ánh Nguyệt theo bản năng vẫn quay lại nhìn, sau đó sắc mặt liền thay đổi, vô cùng kinh sợ.

A—Má ơi! Là cái người Trung Đông đã bắt cóc cô! Mới trốn thoát chưa đến nửa ngày, sao ông ta tìm được cô chứ? Tiêu rồi! Tiêu rồi!

Là cô ta! Nười đàn ông kinh ngạc sau đó liền đắc ý nhếch miệng cười hung tợn. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, vừa nhận được tin tức cô ta bỏ trốn từ ông chủ, đang nghĩ nếu mất đi một con tin thì nhất định phải thừa dịp Nayar một mình ra ngoài, dẫn người bắt lại để thay thế nhưng không ngờ hai người lại ở cùng một chỗ, thật đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

Từ từ treo ống nghe, Nayar trong lòng thầm kêu hỏng bét. Giọng nói này cậu nhận ra được là tâm phúc bên cạnh chú tên Tashan.

“Ra ngoài!” Tashan lần nữa ra lệnh.

Nhìn hắn phủ áo khoác che súng lộ ra họng súng dí sát lưng Nayar, nghĩ mình liên lụy đến người vô tội, Đỗ Ánh Nguyệt áy náy nhìn Nayar một cái hình như còn lẩm bẩm nói ‘thật xin lỗi’, sau đó mới run rẩy bước ra khỏi buồng điện thoại, ngay lập tức bị một tên cao to kìm chặt hai tay không để cô có cơ hội chạy trốn.

“Đừng làm tổn thương cô ấy! Chuyện không liên quan đến cô ấy.” Xoay người, thấy cô bị đối xử thô bạo cho rằng mình hại cô bị vạ lây, Nayar vội vàng quát to.

“Thân mình khó giữ được còn có tâm tư lo lắng cho người khác.” Tashan cười lạnh, đưa mắt ra hiệu ý bảo áp giải cô vào bên trong xe đồng thời cũng cảnh cáo Nayar.

“Ngoan ngoãn lên xe, đừng nghĩ làm loạn! Mạng nhỏ của con bé kia phụ thuộc vào biểu hiện của mày đấy.” Có con cá lớn Nayar này thì cô gái phương đông kia có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Lúc cần thiết, cái mạng nhỏ của cô cũng không quan trọng.

Từ đầu đến cuối, Đỗ Ánh Nguyệt không biết bọn họ dùng tiếng Ả rập nói cái gì, lúc bị áp giải vào trong xe vẫn không ngừng dùng tiếng trung la hét.

“Này! Quý quốc còn có chính phủ không vậy? Ban ngày ban mặt lại ra phố bắt người...” Đột nhiên, tiếng hét chói tai chợt im bặt, chắc là bị người ta đánh bất tỉnh rồi.

“Lên xe!” Hơi hạ giọng, Tashan ra lệnh.

Ai...Trong tình huống này, nếu chỉ có một mình cậu muốn thoát thân không phải chuyện khó thế nhưng hiện tại đối phương lại lấy tính mạng của vị Đỗ tiểu thư kia ra uy hiếp thì cậu tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người vô tội vì mình mà bị thương tổn.

Xem ra trước mắt chỉ có thể khuất phục, lấy lui làm tiến.

Phiền phức nhất chính là nếu anh cả biết cậu sơ suất đến nỗi rơi vào trong tay kẻ địch sợ rằng sẽ bắt đầu một khóa ‘đặc huấn’ đi? Nghĩ đến liền không nhịn được mà phát run!

Không chút lo lắng đến nguy hiểm phía trước, Nayar chỉ phiền muộn những ngày gian

khổ phía sau, song khi cậu chậm rãi ngồi vào trong xe nhìn Đỗ Ánh Nguyệt bị đánh bất tỉnh không khỏi vạn phần áy náy, khẽ thở dài...

Đỗ tiểu thư, số mạng của cô thật éo le, vừa mới thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp, tôi vô cùng xin lỗi a!

“Mẹ nói cái gì?” Bên trong tòa cao ốc sản xuất dầu mỏ của Vi thị, Mặc Khuê khiếp sợ nhìn người phụ nữ xinh đẹp, mỹ lệ được chăm sóc tốt trước mặt đồng thời cũng là mẹ của anh hỏi lại.

“Nayar rơi vào tay Yarar Mai rồi! Mới vừa rồi, tên đàn ông kia gọi điện ra uy với mẹ.” Vi phu nhân thuận theo ý dân, lặp lại lần nữa.

“Chết tiệt!” Khẽ rủa thầm một tiếng, Mặc Khuê làm sao cũng không ngờ được mới về đến Riyadh đang định mượn thế lực Vi thị ở Trung Đông giúp anh cứu Đỗ Ánh Nguyệt ra, vậy mà còn chưa kịp nói mẹ đã tặng anh một bất ngờ lớn như thế.

“Thật sự đáng chết!” Vi phu nhân bình tĩnh gật đầu đồng ý. Không chỉ Yarar Mai đáng chết mà còn cả tên nhóc Nayar bỏ lại vệ sĩ, một mình chuồn ra ngoài để bản thân rơi vào hiểm cảnh cũng đáng chết.

“Hang ổ của đối phương ở đâu?” Cố kiềm chế cơn giận dâng trào, Mặc Khuê điềm tĩnh hỏi, tin tưởng với mạng lưới tình báo ở Trung Đông của mẹ chắc chắn sớm đã biết được hang ổ của Yarar Mai.

“Sa mạc phía Tây Riyadh.” Vi phu nhân thở dài.

“Mẹ nên nói sớm cho con biết.” Giọng nói ẩn chứa trách móc. Nếu để anh giải quyết xong tất cả thì Nayar sẽ không rơi vào hiểm cảnh, Ánh Nguyệt cũng sẽ không...Nghĩ đến cô gái vui vẻ nào đó, tim Mặc Khuê khẽ nhói đau.

“Hắn dù sao cũng là em trai của chồng mẹ, chú của Nayar. Dượng con trước khi qua đời từng yêu cầu mẹ có thể nhắm một con mắt, mở một con mắt để tùy hắn, không nghĩ đến...” Tiếp tục thở dài, không ngờ Yarar Mai còn chưa chết tâm.

“Nếu mẹ mềm lòng thì cứ đem công ty nhường hết cho hắn, mẹ cùng Nayar chuyển tới Mỹ ở cùng con.” Mặc Khuê hừ lạnh, chế giễu.

“Con nói ở đây là đầm rồng hang hổ?” Đôi mắt hạnh liếc qua, Vi phu nhân tức giận. Đứa con lớn nhất này chính là thích chọc tức bà, tính tình so với Nayar cục cưng hoàn toàn khác nhau.

“Dù sao thì khu vực Trung Đông cũng bắt nguồn từ đầm rồng hang hổ mà, không phải là không thể.”

“Con...Quên đi!” Tâm tình con trai hôm nay hình như rất kém. Vi phu nhân kỳ quái nhìn anh, vô cùng hiểu rõ lức anh lòng như lửa đốt mới có thể cố tình châm chọc mình.

“Mẹ cũng đâu có thông báo cho con tin tức Nayar xảy ra chuyện, sao con lại bay đến Riyadh tìm ta trước chứ?” Trước kia ba giục bốn mời nó còn chưa chắc đến đây đó! Quá kỳ lạ nha!

Mặc Khuê nghe xong không trả lời còn hỏi lại: “Những vệ sĩ trước kia con huấn luyện đâu?”

“Bọn họ đang tự nhốt mình trong phòng kiểm điểm đấy!” Vi phu nhân đối với hành động của mấy người thân tín này cảm thấy rất buồn cười. Mặc dù nói bọn họ để cho Nayar thành công trốn khỏi tầm mắt dẫn tới bị người bắt cóc đúng là có lỗi nhưng lỗi lớn nhất vẫn thuộc về Nayar.

“Để bọn họ chuẩn bị một chút.” Lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt một mảnh băng hàn. “Tối nay sa mạc sẽ rất náo nhiệt.” Vì Nayar cũng vì người trong lòng anh.

Dứt lời, thân hình cao lớn xoay người bước ra khỏi văn phòng, để lại Vi phu nhanh vội vàng truy hỏi—

“Con trai, con còn chưa nói cho mẹ biết nguyên nhân bay đến Riyadh a....”

Bình luận





Chi tiết truyện