chương 20/ 90

Phù Lạc nhớ tới mình từng đọc qua một bộ truyện xuyên qua, nữ phụ trong truyện đó, ngay lúc hoàng thượng tiến vào nàng, đều phải nói, “Tạ chủ long ân.”

Mình đây có cần phải nói không ta?

Nhìn về phía vẻ mặt tức giận của Long Hiên đế, Phù Lạc biết mình nhất định không được chết già rồi. “A a a a…” (Ngộ hoài nghi cả Hạm Đạm hiên đều có thể nghe được tiếng kêu phóng đãng của nữ trư.)

“Con mèo hoang nhỏ này.”

“Đồ độc phụ này.”

“Ác phụ.”

Theo Phù Lạc điên cuồng vặn vẹo, không ngừng gặm cắn da thịt mềm nhẵn của Long Hiên đế, không ngừng dùng móng tay lưu lại vết cào thật sâu trên lưng hắn, Long Hiên đế càng lúc càng nói nhiều.

Ngay trước một giây ngất đi, Phù Lạc nghĩ thầm chẳng lẽ mình mới là người ngược đãi cuồng, cuối cùng toàn bộ tiết mục đều ở trong tiếng thét chói tai “Cứu mạng” của Phù Lạc mà kết thúc.

Long Hiên đế Hiên Áo ở trong đôi mắt đặc biệt sáng của Phù Lạc mà tỉnh lại. Thật lâu không được giấc ngủ thư thái an ổn như vậy, cho nên hắn còn tỉnh muộn hơn Phù Lạc.

Đang muốn rời giường, lại phát hiện hai tay chẳng biết đã bị mảnh vải cột vào đầu giường từ lúc nào, trong nụ cười sáng lạn của Phù Lạc đã tràn ngập ý xấu.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng dựa trên thân, kiên đĩnh như gió mát trước ngực đỡ qua bộ ngực của hắn, cũng không chịu dừng lại. Hai đùi tuyết trắng thon dài lơ đãng đụng vào cực đại của hắn, ma sát, lui bước.

Mềm mại tuyết trắng kia cứ lắc lư phóng đại ở trước mặt hắn, vô số lần muốn chạm đến nhưng không được, vô số lần muốn ngậm chặt, lại bị nàng ngăn cản, trên mặt vẫn là nụ cười xấu xa, một tiểu yêu tinh.

Nàng dùng đầu lưỡi linh hoạt một đường khẽ hôn tai hắn, vành tai, liếm qua lại, như có như không, như có như không chết tiệt này.

Môi lưỡi của nàng đi đến lông mày bờ môi của hắn, lưu lại không tha, nhưng lại không chịu xâm nhập, đầu lưỡi hồng phấn điểm nhẹ đôi môi Hiên Áo, thỉnh thoảng trêu chọc hắn không muốn tham gia vào mà chìa đầu lưỡi, lại như thế nào cũng không chịu lưu lại chơi đùa.

Sau đó nàng ở chỗ rốn hắn vẽ vòng ướt sũng, đầu ngón tay chải vuốt lông phía dưới, Hiên Áo tự nói với mình phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể phát ra tiếng. Thẳng đến khi đôi môi của nàng dán sát trên yếu ớt của hắn.

Nghe được tiếng thở gấp thô khàn của Long Hiên đế, Phù Lạc chơi đùa càng thêm vui vẻ đến quên trời đất. Tươi cười mị mắt như tơ, ở giữa ánh nhìn chăm chú của Long Hiên đế mà chà đạp yếu ớt của hắn, nghe hắn gầm nhẹ thỏa thích.

“Buông trẫm ra.” Dã thú bị thương gầm nhẹ.

Nhìn thấy Phù Lạc cười duyên như hồ ly, đầu ngón trỏ vung vẩy bên môi, ý bảo hắn không nên gấp gáp.

“Ngươi tên gì?” Giờ khắc này Phù Lạc quên hết tất cả ý nghĩa trả thù, cảm thấy giống như còn đang ở hiện đại, người với người là bình đẳng, có lẽ địa vị phụ nữ còn thoáng hơn nhiều.

Không nói, được lắm, Phù Lạc lại lần nữa khiêu khích ham muốn của hắn, hai tay xoa nắn cực đại, khuấy động rất nhanh, rồi dừng lại.

“Hiên Áo.”

Nhìn thấy nụ cười gian thực hiện được của nàng, con ngươi Hiên Áo nhanh chóng sâu lại.

“Áo, Áo, Áo ~~” Phù Lạc ở bên tai hắn không ngừng nỉ non, đầu ngón tay không ngừng vẽ loạn trên người hắn, châm lên từng ngọn lửa tàn sát bừa bãi.

Cuối cùng, cuối cùng, trong lúc nàng ngoan ngoãn ngồi trên cực đại của mình, Hiên Áo cảm thấy mình vẫn có thể tha thứ cho yêu tinh này.

Nhưng mà, chính là.

Ngay lúc dục vọng sắp được chút thư sướng, nàng đình chỉ động tác, bứt ra đứng lên, tao nhã mặc áo ngủ vào.

Gọi ra ngoài cửa, “Vạn công công, có thể truyền bữa tối, tiến vào thay quần áo cho hoàng thượng đi.”

Hiên Áo ngược lại hít ngụm khí, không thể tưởng tượng nổi, dùng ánh mắt vô cùng nóng không kềm được cơn tức với ý đồ cứ như vậy luyện hóa Phù Lạc, bất không để lại một chút dấu vết.

Trong phút chốc cửa được mở ra, Phù Lạc mảnh vải dùng để trói kia ra.

Phù Lạc đang muốn đạp xuống giường, Phù Lạc tự cho là mọi sự không lo, lại bị một trận cuồng phong cuốn vào trong giường, “Đi ra ngoài.” Sau tiếng gầm lên giận dữ kinh thiên động địa, là sự hối hận vô cùng vô tận của Phù Lạc.

Nàng nghĩ tới quá trình, lại đoán sai kết cục.

Tiếng kêu thê lương vang lên trên không Hạm Đạm hiên, thật lâu không giảm.

Sau một hồi, Phù Lạc vô cùng khó coi bị Long Hiên đế xách tới Đình Nhụy các dùng bữa, sau đó lại thực đáng thương bị xách trở về trên giường.

Đêm hôm đó, thật là vô cùng thê thảm, thê lương thảm thiết, Phù Lạc rất lâu sau này khi nhớ tới đều phát run cùng hối hận, bởi vì hậu quả thật sự khó có thể thừa nhận cùng kéo dài.

Ngày kế.

“Công chúa, công chúa.”

“Nương nương, nương nương.”

Phù Lạc thống khổ mở hai mắt.

“Hôm nay là ngày triều hội của Quý phi nương nương.”

Vì thế trên đường đi cung Khánh Đồng liền có hơn một hàng xa liễn vội vàng xuất phát. Trời hè còn phải bọc kín trong đống quần áo kín không kẽ hở khiến cho tâm tình Phù Lạc rất buồn bực, trên mặt cực thiếu giấc ngủ vác hai quầng mắt thâm, Phù Lạc cảm thấy được, có lẽ hôm nay cũng nằm trong kế hoạch của vị hoàng đế kia, nếu không hắn sớm không sủng ái muộn không cưng chiều, cứ muốn ngay sau cuộc tuyển tú, lại còn chịu khó như vậy.

Quả nhiên là người bị luân gian quen rồi, thể lực tốt không nói, kỹ thuật cũng tốt không chê vào đâu được.

Nhớ tới đêm qua hắn một lần lại một lần bức bách mình hèn mọn cầu xin hắn, liền hận đến nghiến răng ngứa lợi.

Một câu “muội muội khổ cực” của Lan Hiền phi dẫn tới vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai.

Sau khi tiếp lấy những lãnh trào ám phúng không dinh dưỡng này, còn phải chịu vô số thanh âm ong ong như muỗi, Phù Lạc lựa chọn té xỉu.

Không đến triều hội kia quả thực chính là làm cho cả hậu cung mâu thuẫn gay gắt, đến triều hội kia rồi, mâu thuẫn còn quyết liệt hơn.

Xưa nay Lan Hiền phi nắm chắc thắng lợi trong tay đối với tình huống nội bộ của Hạm Đạm hiên mà trinh thám báo tới cũng cau chặt mày, xem ra lần này Long Hiên đế thật sự làm đến mức vượt quá chừng mực.

Cho dù ban ngày té xỉu, Long Hiên đế cũng vẫn không buông tha Phù Lạc, những ngày tiếp theo nàng trôi qua đều là trời đất tối tăm, mịt mù tăm tối, vô cùng thê thảm, những ngày đói mệt buồn chán, lặp lại đêm ngày.

“A, a, Áo, Áo, ta không dám nữa.”

“Áo, van cầu ngươi.”

“Áo, cho ta.”

“Áo, buông tha ta.”

Từ sau ngày nàng gọi thẳng tên Long Hiên đế, hắn liền yêu cầu nàng ở trên giường gọi hắn như vậy.

Loại khổ hình cực kỳ tàn ác, cực kỳ bi thảm này vào lúc biết được tin tức sứ đoàn Ngọc Chân quốc đem theo đại quân Viêm Hạ chiến thắng trở về liền ngừng lại.

Đã nhiều ngày tâm tình Long Hiên đế vô cùng tốt, cực kỳ tốt, tốt tới trình độ nào ấy mà, có thể đơn cử một vài ví dụ.

Ngày nào đó Phù Lạc không cẩn thận nói lỡ miệng, gốc cây Ngụy tử mà hoàng thượng yêu thích nhất kia liền dời tới Hạm Đạm hiên.

Lại ngày nào đó nàng không cẩn thận nói lỡ miệng, Tĩnh Tần liền ngoan ngoãn đến Hạm Đạm hiên đàn một khúc cầm say lòng người, nhu tình như nước, phong tư khuynh thành, đáng tiếc Long Hiên đế không có chút dao động nào. Điều này làm cho Phù Lạc cảm thấy có chút không bình thường, đối mặt mỹ nhân đẹp như vậy, không có ý tứ dao động, rất đáng sợ rất không bình thường.

Lại ngày nào đó nàng không cẩn thận nói lỡ miệng, Long Hiên đế lại có thể tự mình bóp chân đấm lưng cho nàng.

Từ đó nàng rốt cuộc không lỡ miệng nữa, bởi vì toàn bộ những việc này khiến cho nàng có cảm giác vui vẻ không chân thật, thật sự khủng bố.

Bình luận





Chi tiết truyện