chương 9/ 19

- Tổng Giám đốc, có vị tiên sinh muốn gặp ngài... - Thư ký đang làm hối hả chạy vào, không khó để nhận ra “tiên sinh” kia quyền uy như thế nào.

- Cho vào. - Triệu Tôn ngồi xem sổ sách, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi.

Thư ký còn chưa kịp chạy ra thì ngay cửa đã có tiếng gõ. Triệu Tôn nhướn mắt lên nhìn, khóe môi từ mệt mỏi trở thành thoải mái hơn, không chút gượng gạo đứng dậy, chạy lại ôm chầm lấy vị tiên sinh ấy, cười thân thiết:

- Luật! Mừng cậu về! - Tôn bỏ tay ra, vui vẻ vỗ vai.

Vị tiên sinh mang tên Aric Luật là một người đàn ông cao 1m86, vóc người tương đối khỏe mạnh, có chút gầy, cơ thể vừa nhìn đã biết rắn chắc đến mức nào. Người này có mái tóc vàng, là con lai, trông tầm tuổi Triệu Tôn. Người này hẳn khiến bao nhiêu cô gái mê muội, tuyệt đối say mê cuống cuồng. Nhưng mang hơi thở lành lạnh kèm với chút mùi hương của cỏ, thật khiến người ta không biết phải có cảm giác với anh chàng này thế nào. Cũng đúng, người dòng họ Aric đều có 1 cái mùi hương cỏ thơm ngát xung quanh, mặc dù họ không làm gì liên quan đến cỏ, chỉ là sử dụng các loại thực vật để chiết xuất nước hoa hoặc trị liệu bằng phương pháp tốt cho người cùng thiên nhiên.

- Tôn, cậu thật gò bó nhỉ? - mới vừa về, người đàn ông này thật sự làm người khác thấy anh chàng cứng nhắc nghiêm túc đến phát sợ. Anh ta đi đến bên tủ kính, nơi đó chứa đầy rượu. Liền lấy 1 chai bourbon, anh ta tao nhã mở, nốc ừng ực cho đã khát.

- Gò bó? Điểm nào? - Tôn nhìn như cảnh thường ngày rồi, không hề biểu hiện gì, ngồi cười.

- Thì về cô gái đó đấy thôi. - Luật cũng cười, tửu lượng anh chàng này quá mức người thường, nên nốc cả chai chỉ hơi choáng, còn lại đều rất minh mẫn. - Quả thật, rất nham hiểm.

Triệu Tôn không muốn cười nữa, liền đi lại bên cạnh Aric Luật, nhìn anh ta bây giờ rất tỉnh táo, thậm chí có chút tà mị. Triệu Tôn có chiều cao ngang ngửa với Luật, nên dễ dàng giao tiếp. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ là đối tác, thậm chí còn tới mức bạn thân.

- Luật, nghe nói ở Mỹ, cậu dính 2 viên nhỉ? - Tôn không ngần ngại cầm lấy chai rượu mà Luật đang uống, rót vào ly, khoan thai thưởng thức chứ không uống để giải khát như Luật.

- Mẹ kiếp, là 3 viên! - Luật văng tục 1 câu, rồi khóe môi nở nụ cười - Ả đúng là không tốt lành gì, đúng là điếm!

- Luật, cậu thật sự bị cô ta bắn? Rõ ràng đó là bạn gái của cậu? - Tôn hơi bất ngờ, anh chàng này cũng có chút liên quan tới hắc đạo, nhưng là vì Luật có quan hệ thâm sâu nên chỉ biết chút ít, còn lại đều hoàn toàn không biết gì.

- Hừ! Bạn gái? Ả chỉ là 1 đứa lẳng lơ sống nhờ hạ thân dưới của đàn ông! Khốn kiếp! - Luật càng ngày càng tức giận, nhưng rồi chợt nhớ ra, anh ta nhướn đôi mắt nhìn Tôn, cười - Còn cậu? Tôi không nhầm là Ngô Dương Tịnh nhỉ? Tiến triển ra sau? Hẳn là thiên kim tiểu thư?

Vì ảnh mạng và ảnh báo chụp có nét không nhìn thấy rõ, nên Luật vẫn không biết nhan sắc của Tịnh ra sao mà làm Triệu Tôn 1 phen thân thiết với báo chí như vậy. Cũng là lần đầu tiên thấy Triệu Tôn hành động không cần biết đến ai.

Triệu Tôn cầm lấy khung hình có chút trầy xước, đưa cho Luật, khóe môi không nín được nụ cười thỏa mãn:

- Chính là cô ấy.

- Tầm thường. - Chưa nhìn đủ 2 giây thì Luật đã phán 1 câu xanh rờn.

“Rắc” Tôn nghe xong, chiếc ly đang cầm trên tay có tiếng nứt rõ ràng, anh chàng vẫn giữ yên nụ cười như vậy, ánh mắt cũng không còn tự hào mà thay vào đó là sự tức giận tiềm tàng nổi dậy.

- Tôn, cậu có hứng thú với loại con gái xấu xí như thế này từ khi nào? - lại thêm 1 câu nói của Luật, rõ ràng anh ta không để tâm tới âm thanh vừa nãy.

“Bụp” chiếc ly thủy tinh bể nát, những mảnh vỡ đâm vào tay Triệu Tôn, rơi xuống thảm mềm, anh chàng vẫn đang tiết chế cơn giận. Rượu cùng máu hòa vào nhau, tuyệt đối không đau. Tôn lịch sự mỉm cười, đưa tay không bị thương lấy lại tấm ảnh, nụ cười túc trực trên môi thở ra 1 câu:

- Đúng là có mắt như mù, thảo nào dính 3 viên đạn là đúng.

Liền đó, Tôn nhẹ nhàng đặt khung hình xuống. Luật không khỏi ngạc nhiên, rồi lại mỉm cười:

- Cậu thực sự yêu? - câu hỏi đánh vào tâm lý Tôn.

- Hỏi thừa. - Tôn vuốt ve khung hình, quả thực khung hình này có từ lâu rồi, vì có chút lộn xộn trước đây nên nó bừa bãi như vậy, giờ anh rất yêu thương trân trọng nó.

- Hừ, thì ra, cô gái này thú vị đến vậy. - Luật ngả người, thoải mái phì cười. - Tôi muốn gặp cô ấy, được không?

- Xem đi rồi suy nghĩ lại câu hỏi đó. - Tôn gõ laptop 1 dòng chữ, rồi hiện lên 1 cái clip, rõ ràng đó là cái clip hôm qua.

Tôn là muốn có người mất ngủ nữa a~~

Luật không ngần ngại bấm xem. May mà phòng có cách âm khá tốt nên tiếng la hét bị hạn chế, tuy nhiên Tôn nghe lần thứ 2 vẫn nổi da gà lên hết.

Sau khi xem hết clip, Luật có khuôn mặt đang ngà ngà đỏ thì lại tỉnh rượu lập tức, bàn tay nhấn xem clip ngắn lại lần nữa, Tôn sợ nghe đến mức bịt 2 tai lại.

- Đây. - Luật xem xong, nụ cười như có như không, trả laptop lại cho Tôn, khóe môi hết sức tà mị - Tôn, không chấp nhất tôi chứ?

- Chuyện gì? - Tôn mỉm cười, chuẩn bị anh thấy sự chê bai quyền quý của Luật nên rửa lỗ tai mà nghe - Cậu muốn gì tôi cũng không chấp nhất...

- Tôi nghĩ là tôi yêu Dương Tịnh từ cái nhìn đầu tiên rồi. - Luật liền nói thẳng, nụ cười càng thêm đậm.

- Trừ chuyện đó ra cái gì tôi cũng đồng ý. - Tôn nhanh miệng nói tiếp, nụ cười bình thản.

Bầu không khí im lặng...

Nụ cười 2 người vẫn không ngừng a....

Đáng sợ quá a~

Bình luận





Chi tiết truyện