chương 10/ 16

Khi đã bước chân vào xã hội, khả năng tìm được một người bạn tốt là rất khó, cơ hội để tìm một người “tri kỷ” còn khó hơn vạn lần.

Xuân Phàm đang nghĩ cách tránh xa con người huênh hoang kia, vừa định nói tiếp thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Xuân Phàm!"

Nghe thấy có người gọi, cô quay đầu nhìn về phía sau, một đôi nam nữ đang đi tới chỗ cô, trên khuôn mặt thường trực nụ cười quen thuộc.

“Dật Tâm, chị cũng tới rồi!” Xuân Phàm thân mật chạy tới, nắm tay cô gái tóc ngắn, ánh mắt lại chuyển sang người đàn ông trẻ tuổi có thân hình to cao đứng bên cạnh, cô cười tươi, “Romain, Phương Tịnh Khải?”

“Rất vui vì em vẫn nhớ tôi.” Phương Tịnh Khải cười chân thành, nụ cười của anh rất có thiện cảm và gây được ấn tượng tốt.

Thư Dật Tâm liếc qua Hà Dân Tuấn rồi hỏi Xuân Phàm: “Xuân Phàm, chẳng lẽ em định cặp kè cùng tên đó? Tỉnh táo một chút đi, đừng để hắn lừa em.”

Xuân Phàm than, “Em có cặp kè với anh ta đâu? Là anh ta tự vác xác đến rồi khoe khoang vợ anh ta là cháu ngoại của ông Lâm, cuộc sống anh ta đang rất thuận lợi, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, sau đó còn muốn em nhảy việc làm thư kí của anh ta để cùng nhau hú hí.”

“Đúng là dạng đàn ông kém cỏi! Chỉ cần có cơ hội, chị sẽ chỉnh anh ta thừa sống thiếu chết.”

Thư Dật Tâm đã nói là làm, cô là một người phụ nữ quyết đoán và rất có thực lực. Năm đó, khi Xuân Phàm và Phạm Ti Ti bắt đầu học ở trường nữ sinh quý tộc thì Thư Dật Tâm là đàn chị khóa trước của hai cô. Ba người đồng bệnh tương lân[1], đều là kết quả từ cuộc tình bên ngoài nên họ rất thông cảm và hiểu nhau, Thư Dật Tâm như một người chị cả, chăm sóc các cô rất chu đáo. Điểm khác biệt giữa hai cô và Thư Dật Tâm là Thư Đổng – bố Thư Dật – khi biết tới sự xuất hiện của cô trên đời đã muốn nuôi dưỡng cô, có điều người vợ hợp pháp của ông phản đối, mãi cho đến lúc người con duy nhất mà vợ ông sinh ra lại muốn tại ngoại ở nước ngoài, Thư gia không còn người kế thừa nữa, sau đó Thư Dật Tâm mới có thể tới sống ở nhà họ Thư một cách hợp pháp với vai trò là người thừa kế tài sản. Sau đó, cô tốt nghiệp Đại học với tấm bằng xuất sắc, trở về làm việc trong công ty của gia đình, thể hiện rõ bản lĩnh và mưu trí của mình không kém gì đàn ông cho mọi người thấy.

[1] Đồng bệnh tương lân: Khi hoàn cảnh người ta giống nhau thì sẽ thông cảm với nhau.

Từ trước đến nay, cô không câu nệ chuyện trang điểm sao cho thật đẹp, không mặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy hoặc váy ngắn, cô thường xuyên mặc quần dài đơn giản. Chỉ có những sự kiện quan trọng như đêm nay thì cô mới phá lệ, mặc một bộ váy xứng tầm.

Thư Dật Tâm là mẫu người phụ nữ có tiêu chuẩn nữ trung hào kiệt. Nếu cô là đàn ông, Xuân Phàm tin chắc rằng mình sẽ yêu Dật Tâm.

Tiếc rằng kiếp này họ không có duyên, chỉ Phạm Ti Ti mới có thể độc chiếm cô ấy ở kiếp này thôi.

Thư Dật Tâm chính là “Anata” mà Phạm Ti Ti suốt ngày líu lo trên môi. Họ là một cặp từ hồi các cô còn đang đi học, nhưng hai người không thể công khai quan hệ là người yêu của nhau được. Ông Thư Đổng vẫn luôn nghĩ rằng sẽ sắp xếp cho con gái một cuộc liên hôn, ông mong cô nhanh chóng cưới chồng, sớm có con trai để có người dâng hương khi ông nhắm mắt xuôi tay.

Chuyện Phạm Ti Ti giở thói quyến rũ, hơi một tí là phóng điện vào đám đàn ông chỉ là để che mắt thiên hạ thôi.

“Xuân Phàm,” Thư Dật Tâm trêu ghẹo, “là yêu yêu muốn chị tới đây để giúp anh hùng cứu mỹ nhân đấy. Cô ấy thấy Dương tổng cả tối nhìn về phía em nhiều lắm, mặt thì lạnh như băng. Cẩn thận kẻo tẹo nữa anh ta chất vấn quan hệ giữa em và Hà Dân Tuấn đấy.”

“Tổng giám đốc dựa vào đâu mà hạch hỏi em về chuyện đó?”

“Xuân Phàm à, sao em ngốc thế!”

“Chị Dật Tâm, Phương Tinh Khải là anh chàng mà người nhà chị sắp xếp xem mặt à?”

Thư Dật Tâm và Phương Tinh Khải nhìn nhau cười khổ, hai người bọn họ đều chung cảnh ngộ, người thì là con gái nhà danh giá, người lại là con cả trong gia đình. Cả hai bọn họ đều chưa nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn một cách nghiêm túc, vì vậy chỉ có thể cộng tác để giúp nhau che dấu.

“Cô nghĩ thế này có tác dụng không?” Việc có một tình nhân với anh là điều không thể chấp nhận được, cho dù cuối cùng Romain sẽ bị bố mẹ than trách.

“Chúng ta đều đã đến tuổi kết hôn, người nhà nóng lòng thúc giục lắm, nhưng chỉ có thể đi từng bước từng bước một thôi.” Thư Dật Tâm nháy mắt vài cái, nói một cách quả quyết.

Cô cùng Phương Tinh Khải quả thật chỉ giả vờ làm một cặp, đã và đang có quá nhiều người phụ nữ theo đuổi anh khiến anh chán ngán, nhưng riêng với Xuân Phàm, anh lại có cảm tình với cô, anh thích những cô gái cá tính như cô.

“Khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?” Anh rất có phong độ, vừa hỏi ý kiến cô vừa đưa cho cô một ly cocktail.

Xuân Phàm không từ chối, nhận lấy ly rượu.

Khi đã bước chân vào xã hội, khả năng tìm được một người bạn tốt là rất khó, cơ hội để tìm một người “tri kỷ” còn khó hơn vạn lần. Chính vì vậy mà Xuân Phàm rất trân trọng tình bạn của cô với Phạm Ti Ti và Thư Dật Tâm, hơn nữa Romain còn là bạn của bạn, khả năng cao sẽ trở thành bạn của cô.

Cô nhìn đồng hồ, cũng không còn nhiều thời gian nữa, cô nên trở về bên cạnh sếp để làm tròn bổn phận của mình ngày hôm nay, nếu anh ta thấy chướng mắt khi nhìn cô thì cô lại chạy ra một chỗ khác để ngấu nghiến đồ ăn. Cô hôm nay đóng vai trò thư kí ngốc nghếch ăn hại kia mà! Tổng giám đốc đã keo kiệt vài lời khen thì cô vẫn tự thấy mình rất tốt.

Xuân Phàm đi men theo tường, chậm rãi tới gần Dương Lập Hân, cô nở một nụ cười thanh tao khi đã lọt vào tầm mắt của anh.

“Tôi cứ nghĩ cô quên mất mình là thư kí của ai rồi cơ đấy.” Giọng nói của Dương Lập Hân có chút nghiêm khắc.

“Anh có cần tôi lấy một đĩa đồ ăn hộ không?” Cô chỉ nhàn nhạt trả lời.

“Em ăn no chưa?” Anh bận tiếp khách, còn cô lại vui vẻ tán gẫu trò chuyện, lại còn nói chuyện với đàn ông nữa.

“Chưa, tôi chờ cho anh không cần đến tôi nữa thì sẽ tiếp tục nỗ lực ăn.”

Em được lắm!

Anh lạnh lùng nói, “Từ bây giờ, cô không được phép cách tôi quá năm bước.”

“Đến cả vào phòng nghỉ trang điểm lại cũng không được?”

Sắc mặt Dương Lập Hân càng lạnh lùng rét buốt hơn, cô biết điều ngậm miệng lại. Đây là chốn đông người, lúc này anh là cấp trên của cô nên cô không thể cư xử như lúc hai người ở riêng được. Nhưng cô thực sự nghĩ rằng vì anh đói nên tâm tình mới tệ như vậy.

Phạm Ti Ti rất biết xuất hiện đúng lúc, cô nàng bày ra điệu bộ yêu thương chăm sóc anh bằng cách bưng một đĩa đồ ăn tới, còn không quên mang theo cái dĩa để anh ăn không bị bẩn. Ánh mắt cô phong lưu đưa đẩy nhìn anh, “Tổng giám đốc đã làm việc vất vả cả ngày rồi, chắc hẳn anh bắt đầu cảm thấy đói phải không? Trước hết anh cứ ăn chỗ này đi đã, không đủ thì em lại đi lấy thêm,”

Dương Lập Hân cũng vừa tiếp khách xã giao xong, anh thuận tiện tìm một chỗ ngồi xuống để ăn, Xuân Phàm nhắm mắt theo đuôi anh, không dám rời quá năm bước. Phạm Ti Ti đón lấy hai ly rượu từ khay của người phục vụ, cô kiều mị ngồi xuống, dính sát vào anh. Người ngoài không biết thực hư quả thật sẽ nghĩ cô nàng là một tình nhân ngoan ngoãn, biết chăm sóc, bưng bê phục vụ đại gia bao nuôi mình.

Xuân Phàm vô cùng cảm kích, liên tục nháy mắt mấy cái với cô bạn thân chí cốt, không để ý rằng mình vừa để lộ ra điệu bộ đưa đẩy đầy gợi cảm.

Dương Lập Hân bất chợt hỏi: “Người đàn ông mà em vừa nói chuyện cùng là ai?”

Xuân Phàm không nghĩ anh hỏi Phạm Ti Ti nên hồn nhiên trả lời: “Anh hỏi Phương Tinh Khải à? Anh ấy…”

“Người – trước - đó.”

“À, đàn anh Hà Dân Tuấn, hồi trước anh ta học cùng trường với tôi nhưng là khóa trên. Anh ta là chồng cháu ngoại của ông Lâm.”

“Thật sao?” Anh không tin.

“Thật.” Chí ít cô cho là thế.

Dương Lập Hân hơi nhíu mày, nhưng anh thấy có người tới gần nên chỉ nói: “Tạm thời thế đã!”, sau đó đưa lại chiếc đĩa cho Phạm Ti Ti, cầm lấy ly rượu trên tay cô rồi nhấp một ngụm cho xuôi họng.

“Tổng giám đốc Dương!” Ông Phẩm Chân đi cùng một cô gái xinh đẹp tới trước mặt anh, vì phép lịch sự nên anh phải đứng dậy gật đầu chào. “Đây là con gái của anh trai tôi, Chu Mị Đình, nó vừa đi du học ở Úc về nên bây giờ mới về để chuẩn bị đi làm, về sau nhờ cậu dìu dắt con bé cả đấy.” Bà ta cố lắm mới giữ được nụ cười trên mặt, đương nhiên chỉ là để cho người quan trọng nhìn thấy, còn hai đứa con gái vô danh tiểu tốt đứng bên cạnh, ngay cả liếc mắt qua bà ta cũng lười.

Xuân Phàm có cùng huyết thống với bà cô Ông Phẩm Chân, chồng bà ta cũng là bố của Phạm Ti Ti, vậy mà bà ta lại coi thường sự tồn tại của các cô, chẳng lẽ các cô muốn được sinh trong hoàn cảnh này chắc? Trên mặt cô vẫn nở một nụ cười nhưng ánh mắt đã tối đi nhiều phần. Cho dù việc Dương Lập Hân và Phạm Ti Ti là tình nhân của nhau chỉ là là tin đồn vô căn cứ, Ông Phẩm Chân vẫn mặc kệ, coi như việc giới thiệu Chu Mị Đình cho Dương Lập Hân là hoàn toàn bình thường.

Chu Mị Đình thấy Phạm Ti Ti ăn mặc khêu gợi, trong lòng thầm ghen tị, tự nhủ lần sau cô sẽ không để thua con hồ ly tinh này nữa.

“Dương tổng còn trẻ mà đã một mình tiếp quản tập đoàn Đức Hân, em thật sự rất ngưỡng mộ anh…”

“Chỉ rất ngưỡng mộ thôi sao!” Phạm Ti Ti phá đám, “Mọi nhân viên trong công ty tôi đều vô cùng ngưỡng mộ anh ấy!”

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Phạm Ti Ti chắc đã sớm nằm dưới đất.

Chu Mị Đình coi thường, chẳng muốn cãi nhau với con riêng của chú, cô nàng nói với Dương Lập Hân với giọng bình thản: “Dương tổng là thần tượng của đám người trẻ tuổi chúng em, chúng em nên học tập theo gương anh, rèn luyện tài năng, hy vọng có ngày cũng trở nên thông minh cơ trí, gánh vác tài giỏi như anh.”

Phạm Ti Ti lại tiếp tục phá đám, lạnh nhạt nói: “Nếu cô mà cố gắng trở thành người giống như tổng giám đốc của chúng tôi, cẩn thận về sau không gả được cho ai đâu nha! Nếu có kết hôn thì cũng có ngày chồng cô không chịu nổi mà sinh ra hồng hạnh vượt tường.”

Sắc măt Ông Phẩm Chân rất tệ, bà ta trừng mắt với cô, Chu Mị Đình cũng hung hăng trừng mắt theo. Cô ả đã hai lần liên tiếp phá đám, vậy mà Dương Lập Hân cũng không có phản ứng gì, vậy thì chẳng phải lời đồn là thật sao, anh ta lại cặp kè với loại tiểu nhân được chiều một tí là kiêu căng đĩ đượm!

Họ không phát hiện ra ánh mắt của Dương Lập Hân đã hoàn toàn tập trung vào Xuân Phàm. Thần sắc đờ đẫn của Xuân Phàm khiến tim anh đập thật nhanh, lúc này anh còn có cảm giác bất an hơn cả lúc anh nghĩ cô sẽ khóc.

Việc anh tiếp xúc với họ Ông khiến cả anh, Xuân Phàm và Phạm Ti Ti cảm thấy chán ghét.

“Tổng giám đốc Dương…” Chu Mị Đình chủ động mở lời.

Giọng nói lạnh như băng của Dương Lập Hân cắt ngang lời cô nàng, “Phu nhân đã tìm nhầm người rồi, tôi không đủ sức để đóng vai trò một người thầy. Huống hồ công ty tôi cùng Chu gia cũng chẳng liên quan đến nhau, đừng vội nói tới việc dìu dắt, giúp đỡ. Xin lỗi, tôi không làm được!”

Anh xoay người bỏ đi, anh biết Xuân Phàm sẽ đi ngay sau anh, không xa anh quá năm bước.

Phạm Ti Ti trước khi đi không quên ném lại cho Ông Phẩm Chân ánh mắt thách thức đầy quyến rũ, bởi vì cô biết rõ bà ta ghét hồ ly tinh, càng nghĩ càng muốn khiêu khích bà ta, cô cố ý nũng nịu nói: “Mẹ cả à ~ con đi trước đây nhé! Lần sau gặp lại.”

Cô chưa đi xa thì Ông Phẩm Chân đã nghiến răng nghiến lợi, “Đúng là cùng một ruộc với con mẹ nó, lúc nào cũng cợt nhả, thích làm loại hồ ly tinh, giở ra bao nhiêu trò đê tiện, lại còn không biết xấu hổ!”

Chu Mị Đình cũng lẩm bẩm: “Nhưng tổng giám đốc Dương lại thích cái loại đàn bà trơ trẽn như thế.” Cô nàng không dám nói ra mà chỉ thầm nghĩ rằng: đến cả chú của cô cũng thích loại người như vậy.

Có rất ít đàn ông thích kiểu phụ nữ truyền thống.

Ông Phẩm Chân lên giọng dạy dỗ cháu: “Cái loại đàn bà ấy thì chỉ suốt đời làm tình nhân mà thôi, đàn ông không bao giờ cưới loại đó về nhà đâu. Yên tâm là cháu vẫn còn cơ hội, chưa thử sao đã nản?”

“Nhưng mà anh ta lạnh lùng và nghiêm túc quá.” Chu Mị Đình chỉ thích loại đàn ông suốt ngày xum xoe bên cạnh cô nàng mà thôi.

“Cháu muốn được gả vào nhà có tiền có quyền, lại không muốn ở chung với bố mẹ chồng, ngoài Dương Lập Hân ra thì có ai đủ điều kiện chứ?”

Chu Mị Đình vừa nghe tới đó đã sáng măt, một lần nữa củng cố tinh thần, chuẩn bị tham gia cuộc chiến tranh chồng. Học tập, noi gương để thành nhân tài gì chứ, chỉ là cô nàng muốn lấy lòng anh ta mà thôi.

Anh ta không những có nhiều tiền, lại còn trông khá đẹp trai nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện