chương 27/ 29

Lại làm lành

Ngày vũ hội chờ đợi đến sốt ruột sốt gan ấy-đã tới rồi. Quanh bãi, dựng lên những túp lều đỏm dáng màu sắc tươi vui nom giống như những căn nhà nặn bằng bột. Người ta chăng dây để treo đèn và những lá cờ nhỏ xíu đủ màu đủ sắc. Có cả đèn và cờ trên các cây ở xung quanh bãi nữa. Cây nào trông cũng như cây thông năm mới ấy. Dàn nhạc gồm có mười cô tí hon, ngồi ở phía trên lầu trang trí toàn những hoa là hoa. Mỗi cô chơi một cây đàn hạc. Có đủ các cỡ đàn: đàn nhỏ cầm trong tay, đàn nhỡ đặt trên đầu gối, đàn to để ở dưới đất và có cái đàn khổng lồ phải leo lên thang thì mới gẩy được.

Chưa đến buổi chiều mà mọi người đã tề tựu đông đủ trên sân bãi để đón tiếp các bạn ở Thành phố Diều. Người đầu tiên đến là Đinh dép. Chú mặc một chiếc sơ mi trắng như tuyết, người chú nom rất sạch sẽ và chải chuốt. Mặc dù có món tóc cứ phất phơ trên đỉnh đầu chú như cái mào gà, người ta thấy rõ là chú đã tận tình chú ý đến đầu tóc của chú. Mèo con bảo chú:

- Nom bạn xinh trai lắm. Ăn vận sạch và đẹp như thế, bạn có thích không?

- Ồ, có chứ! – Đinh dép vừa nói vừa sửa lại cổ áo.

Tiếp đến là Đinh ốc và Bánh vòng cùng các chú tí hon khác ở Thành phố Diều. Không ai mời các chú đâu nhưng chú nào cũng nói là đến để cảm ơn các cô đã gửi hoa quả tặng các chú, thế là các chú được mời dự liên hoan khiêu vũ ngay.

Mít Đặc vẫn nằm lì trong bụi cây bồ công anh. Chú cứ nằm ngủ miết. Nhưng đến khi các chú tí hon tập hợp lại, chú liền ra khỏi chỗ nấp và tiến về phía sân bãi.

- Cuội đấy à? Cậu thử kể lại xem cậu đã bay chổng vó lên trời như thế nào nào?

Tròn Xoay nói:

- Và kể cả chuyện cậu đã chén mây thay cháo ra sao nữa?

Mít Đặc điên người lên, liền quay lại và đi thẳng. Các chú tí hon cười ồ và nói với theo chú nhưng chú chẳng buồn nghe nữa. Đi vơ vẩn như vậy, chú đến đầu thành phố và đụng ngay phải cái hàng rào, sưng bươu cả trán. Chú ngước mắt nhìn thấy một dòng chữ:

“Mít Đặc là đồ ngốc”.

Chú tự nhủ:

“Họ lại quảng cáo mình lên hàng rào ư!”

Chú buồn xỉu cả người và thương thay cho cái số phận không may của chú. Chú tì trán vào hàng rào và nức nở khóc.

- Mình khổ quá đi mất! Ai cũng chế giễu, coi khinh mình. Không ai yêu mình nữa rồi.

Chú đứng mãi như vậy, nước mắt chú tuôn ra không ngớt. Nhưng chợt có bàn tay đặt lên vai chú và có giọng nói dịu dàng bảo chú:

- Đừng khóc, cậu Mít Đặc ạ!

Đó là cô Mắt xanh. Cô nhắc lại:

- Đừng khóc!

Chú quay người đi, bám chặt vào hàng rào và càng khóc dữ hơn. Cô Mắt xanh lẳng lặng xoa vai chú. Chú hích vai và vùng vằng hất tay cô ra. Nhưng cô dịu dàng nói:

- Thôi đi, cậu đừng làm dữ thế! Cậu vốn là chú tí hon đẹp người tốt nết cơ mà. Cậu chỉ muốn làm ra vẻ ta đây cừ hơn kia cho nên cậu đã khoác lác, nói dối chúng tôi, nhưng mà cậu sẽ không làm như thế nữa, phải không nào? Cậu sẽ không làm như vậy nữa nhé?

Mít Đặc vẫn làm thinh.

- Cậu hãy nói là cậu sẽ không làm thế nữa đi. Thực ra cậu là một chú tí hon tốt nết.

- Không, tôi chỉ xấu nết thôi.

- Nhưng mà còn có người xấu nết hơn cậu nữa kia.

- Không, chính tôi là người xấu nết nhất…

- Không phải thế đâu! Đinh dép xấu thói hơn cậu nhiều, cậu chưa bao giờ chơi ác như cậu ta đâu. Thế mà cuối cùng cậu ta vẫn tu tỉnh lại được. Cậu cũng vậy, nếu cậu muốn thì cậu cũng có thể trở thành người khác. Cậu hãy nói là cậu sẽ không làm như thế nữa đi và từ giờ trở đi, cậu sẽ thay tâm đổi tính và mọi chuyện cũ sẽ cho qua.

Mít Đặc làu bàu:

- Được, tôi sẽ không làm như thế nữa.

Mắt xanh vui vẻ nói:

- Hay lắm! Cậu hãy gắng cho thật thà, thông minh và dũng cảm, gắng làm nhiều điều tốt và cậu sẽ chẳng cần phải nói dối để ra vẻ ta đây hơn người nữa. Cậu có hứa thế không?

Mít Đặc đáp:

images

- Ừ! – Chú buồn rầu nhìn cô và cười qua nước mắt.

Cô cầm lấy tay chú:

- Chúng mình đến với bọn họ đi.

Vừa trông thấy hai người, Tròn Xoay đã hét:

- Mít Đặc là chú Cuội! Mít Đặc là con lừa!

Nước đường cũng nói:

- Cậu thử kể xem cậu đã chén đám mây như thế nào nào!

Nhưng cô Mắt xanh chặn họ lại:

- Các cậu không biết thẹn à? Tại sao các cậu cứ làm tình làm tội cậu ấy thế?

Tròn Xoay nói:

- Tại sao cậu ấy nói dối?

- Cậu ấy có nói dối các cậu đâu!

Mắt xanh ngạc nhiên.

- Cậu ấy nói dối bọn tôi kia, còn các cậu thì chẳng nói năng gì, như vậy là các cậu cũng đồng tình với cậu ấy chứ gì!

Bạch tuyết nói tiếp:

- Các cậu thì cũng chẳng hơn gì cậu ấy, các cậu biết là cậu ấy nói dối, khoác lác thế mà các cậu cứ để yên, chẳng bảo cho cậu ấy biết làm như thế là xấu. Thế thì các cậu hơn cậu ấy ở chỗ nào nào?

Tròn Xoay nhún vai:

- Có ai tự cho rằng mình hơn cậu ấy đâu!

Mèo con nói:

- Vậy thì các cậu đừng có trêu chọc cậu ấy nữa! Người ta mà vào địa vị các cậu thì đã giúp cho cậu ta tu tỉnh từ lâu rồi.

Tròn Xoay và Nước đường rất tẽn. Hai chú thôi trêu ghẹo Mít Đặc.

Cô Én cũng sán đến:

- Khổ thân cậu! Cậu khóc đấy à? Họ trêu cậu đấy ư? Bọn họ ác lắm nhưng bọn tôi sẽ không để cho họ làm thế nữa đâu, bọn tôi sẽ không cho ai trêu chọc cậu nữa.

Cô gọi các cô tí hon ra một chỗ và nói thầm với họ:

- Ta phải ăn ở tốt với cậu ấy. Cậu ấy đã bị trừng phạt và biết hối lỗi rồi. Từ nay, cậu ấy sẽ thành người khá đấy.

Mèo con nói:

- Ừ. Nếu cứ trêu ghẹo cậu ấy mãi, cậu ấy sẽ đâm cáu và càng làm tầm bậy hơn nữa. Ta mà đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ hiểu rõ lỗi lầm và tu tỉnh mau hơn.

Các cô tí hon vây quanh Mít Đặc và tỏ vẻ thông cảm với chú.

Chú nói:

- Trước kia, tôi không muốn đến chơi với các cô, tôi cứ nghĩ rằng bọn con trai tốt hơn các cô. Nhưng bây giờ tôi thấy điều đó không đúng đâu. Bọn họ chỉ làm khổ tôi thôi, còn các cô thì lại bênh vực tôi. Tôi sẽ mãi mãi là bạn thân của các cô.

Bình luận





Chi tiết truyện