Sự thực tàn khốc luôn làm người ta thương tâm, Diệp Quân Sinh đi hết cả huyện Bành Thành mà vẫn chưa tìm được việc làm. Thanh danh của hắn quá xấu nên dù có nơi cần thuê người làm, nhưng sau khi nghe hắn tự giới thiệu đều nhanh chóng đuổi đi, thuận tiện bồi thêm vài câu trào phúng.
Đùa gì vậy, mọt sách mà biết đi làm thì lợn mẹ cũng biết leo cây rồi.
Lúc chạng vạng, hắn lết cái thân hình mệt mỏi đi về nhà, muội muội vẫn chưa về nhưng một chén cơm hai món ăn đã được đặt trên bàn như mọi khi.
Diệp Quân Sinh đã chứng kiến việc này nên không còn cảm thấy ngạc nhiên, hắn nâng bát cơm lên bắt đầu ăn. Không phải là hắn không muốn chừa cho muội muội một nửa thức ăn, chỉ là chuyện như vậy thật sự không tưởng tượng nổi, khó có thể giải thích nên hắn sợ làm nàng hoang mang.
Sau đó Diệp Quân Mi cầm bánh màn thầu về, kết quả lại là mỗi người ăn một nửa.
Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay.
Buổi tối, Diệp Quân Sinh cầm "Linh Hồ đồ" ra ngồi trước cửa sổ, vì nhà nghèo không có đèn để thắp nên hắn buộc phải dùng ánh trăng thay cho ánh đèn.
Chẳng phải có thành ngữ "Nang huỳnh ánh tuyết" (1) đó sao? Ta vậy mà cũng học trộm được.
Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn con hồ ly nhỏ ngồi ngay ngắn trên tảng đá đang khoan thai đọc sách trong bức tranh. Hắn bắt đầu nói: "Không biết ngươi có thể nghe thấy ta nói hay không? Thật lòng muốn cảm ơn trước mặt ngươi. Dĩ nhiên, nếu như trong lòng ngươi có nỗi khổ tâm gì mà không thể hiện thân ra thì ta cũng hiểu được…"
Tự lẩm bẩm một hồi lâu, Diệp Quân Sinh mới nhận ra mình đang làm chuyện vô bổ. Nhưng hắn còn có biện pháp nào khác đây? Con đường kiếm tiền gặp trắc trở nên chỉ có thể liều một phen.
"Đồ ăn ngươi làm ngon lắm, nhưng mà…có thể hay không nói cho ta biết rốt cục ngươi là yêu quái hay thần tiên? Thế giới này là thế giới như thế nào?"
Những thắc mắc này đã làm hắn trăn trở từ lâu.
Cố gắng nói cả nửa ngày trời mà bức tranh vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Quân Sinh cũng không nóng vội, lời đã nói ra có linh nghiệm hay không thì cứ để thời gian nghiệm chứng. Đêm đã khuya nên hắn đi ngủ.
Hắn mơ thấy một giấc mộng lạ kỳ.
Ở trong mộng, hắn đứng trên một thảm cỏ thơm, chung quanh là một thế giới núi rừng có hoa thơm, có chim hót, mây trắng mờ ảo bay trên đầu.
Trong mơ hồ, hắn nghe được một lời nói nhỏ nhẹ vang bên tai, âm thanh huyền huyền ảo ảo.
Từ trước đến nay Diệp Quân Sinh chưa từng nghe thấy âm thanh nào dễ nghe như vậy, trong đó còn ẩn chứa một chút ý gây mê mệt, rót vào tai quả thật có thể làm cho xương cốt toàn thân rã rời.
Âm thanh tinh tế réo rắt, mông lung huyền ảo lại chân thành tha thiết. Giống như đang ngâm một đoạn văn chương cẩm tú, lại như đang ngâm một đoạn ca phú dân gian. Lúc ngâm thì như nước trong róc rách chảy qua không lưu lại vết tích gì…
Không biết qua bao lâu thì âm thanh này vụt tắt.
Diệp Quân Sinh bỗng có cảm giác mất mát vội nhìn bốn phía xung quanh như muốn tìm lại âm thanh kia, đột nhiên trước mắt xuất hiện hàng loạt bóng kiếm vung vẩy, biến hóa ngang dọc. Khi thì mạnh mẽ hào phóng, khí thế hào hùng. Khi thì nhu mềm triền miên mang vẻ ưu sầu đau thương. Khi thì lộng lẫy huyền ảo, không đoán được…
Ngay lập tức hắn bị hấp dẫn đến mê say, từng chiêu từng thức kia như in sâu trực tiếp vào tâm khảm, không cách nào quên được.
Lại không biết qua bao lâu sau khi bóng kiếm đầy trời biến mất, giọng nữ kiều diễm kia lại vang lên lần thứ hai, lần này hắn nghe thấy rõ ràng: "Chờ đợi đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể trao tặng cho công tử "Vĩnh tự bát kiếm", công tử có thể chuyên tâm lĩnh hội, chăm chỉ luyện tập. Nếu ngộ ra thì có thể đạt đạo hiền và ích lợi vô cùng…"
Âm thanh lượn lờ rồi chậm rãi vắng lặng.
Diệp Quân Sinh khẩn trương giơ tay hét to: "Ngươi là ai? Đừng đi!"
"Hô" một tiếng Diệp Quân Sinh bật dậy, thì ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha (2). Lúc này mặt trời đã lên cao. Nhưng nhớ tới giấc mộng hắn lại thấy vô cùng chân thật, như hiện rõ trước mắt.
Kỳ quái…
Diệp Quân Sinh trầm ngâm hồi lâu, không biết vì sao lại như vậy. Xưa có nghe về điển tích "Mộng bút sinh hoa" (3), là một cảnh giới tối cao chỉ có trong truyền thuyết của giới văn chương, nay ta lại mơ thấy kiếm là chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này Diệp Quân Mi đã đi ra ngoài làm việc từ sáng sớm như thường ngày.
Diệp Quân Sinh chỉ ăn chút cháo vào bữa sáng, sau đó hắn cũng ra khỏi nhà tiếp tục tìm công việc.
Diệp Quân Sinh không nhớ rõ đã bị từ chối bao nhiêu lần, hắn cũng hơi nản lòng. Mặt trời lên đến đỉnh, đến bữa trưa rồi, hắn liền chạy về nhà.
Lúc về đến nhà, Diệp Quân Sinh thấy muội muội đã về, tình hình có vẻ khác lạ.
Thấy vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Quân Mi, Diệp Quân Sinh kinh hãi hỏi han: "Muội bị sao vậy?"
Diệp Quân Mi vội vã quay mặt qua chỗ khác, lơ đãng nói: "Muội không làm sao cả! Chỉ là bị ngã thôi."
Diệp Quân Sinh không tin, nhìn không giống bị ngã mà giống như bị ai đánh.
Muội muội bị người ta đánh?
Nghĩ đến khả năng này hắn vừa sợ vừa giận, truy hỏi liên tục nhưng Diệp Quân Mi nhất định không nói.
Nghĩ ra cách khác, Diệp Quân Sinh lẻn ra ngoài hỏi láng giềng.
Đúng như dự đoán, láng giềng biết chuyện nói rõ chân tướng sự việc: "Thì ra là hôm nay trong lúc Diệp Quân Mi đang đi làm, vô tình va phải một người làm bẩn góc áo người ta."
Nếu là người bình thường thì với việc nhỏ như vậy sẽ không có gì xảy ra. Nhưng người này lại là đại thiếu gia của Bành gia vốn là nhà giàu nhất của huyện Bành Thành. Một tên công tử nhà giàu, to béo như lợn, hoành hành ngang ngược đã thành thói quen. Hắn tức giận tát Diệp Quân Mi vài ba cái, còn hùng hổ ép nàng quỳ xuống nhận lỗi mới chịu bỏ qua…
Bành đại thiếu gia?
Chỉ đơn giản là góc áo bị làm bẩn một chút liền đánh tiểu muội của mình, còn bắt nàng quỳ xuống bồi tội…
Dù không tận mắt chứng kiến cũng như tự mình trải qua nhưng chỉ cần tưởng tượng, Diệp Quân Sinh cũng hiểu được sự khuất nhục cùng phẫn uất của nàng khi ấy.
Hắn không kìm lòng được nắm chặt hai bàn tay, cơn giận trong lòng dâng lên như muốn bùng nổ ra ngoài. Có điều Bành gia kia thế lực lớn còn mình thế đơn lực bạc, khó mà đòi công lý.
"Thù này không báo, ta làm sao xứng là ca ca?"
Diệp Quân Sinh xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Người láng giềng kia lúc này mới cảm giác có chút kỳ quái: "Ồ, hôm nay con mọt sách này có vẻ lạ nhỉ?"
Sau khi về đến nhà, Diệp Quân Sinh lặng thinh không nói tới chuyện này nữa, muội muội cũng đã xuống bếp nấu cơm - hôm nay sợ là hồ tiên kia sẽ không hiển linh.
"Ôi chao!"
Trong nhà bếp bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Diệp Quân Mi.
Diệp Quân Sinh vội vã chạy vào, nhìn thấy tiểu muội đang trợn mắt há mồm nhìn vại đựng gạo.
Vại vẫn bình thường không có gì khác, chỉ có điều vô lý là bên trong chứa đầy ắp gạo trắng như tuyết, đầy như muốn tràn ra ngoài vại.
Hôm qua Diệp Quân Mi mới mua nửa cân gạo cất vào vại. Nhưng nửa cân gạo chỉ đầy một lớp mỏng làm sao biến thành tràn đầy như trước mắt được, chỗ gạo này ít nhất cũng năm mươi cân?
Nàng không dám tin vào hai mắt của mình,dụi mắt kỹ rồi nhìn lại vẫn thấy gạo chưa biến mất thế mới tin là thật: "Gạo này, gạo này…"
Diệp Quân Sinh lộ vẻ kỳ quái nhưng không dám chần chờ mà nói ngay "Quân Mi, gạo này là ca đem về."
"Thật sao?"
Diệp Quân Sinh vội ho một tiếng: "Không sai, ta tìm được việc ở Thành Tây, chép sách giúp Lý viên ngoại. Lý viên ngoại là người tốt, biết chúng ta sinh hoạt khổ cực liền ứng trước cho ca năm mươi cân gạo…"
Vào lúc này, hắn chỉ còn cách nói dối nàng một cách đầy thiện ý.
"Tốt quá rồi, muội biết là ca ca có bản lĩnh mà."
Vì vui mừng hân hoan mà Diệp Quân Mi không nhìn ra sơ hở trong đó. Nàng chỉ cần biết ca ca thông suốt rồi tìm được việc làm, rốt cuộc nhà mình cũng có hi vọng rồi.
Được như vậy nàng còn không vừa lòng cái gì đây?
Bữa cơm trưa sau đó hai ca muội đều ăn uống ngon lành. Ngồi ăn cơm mà Diệp Quân Mi vẫn thỉnh thoảng mở to ánh mắt sáng ngời cùng bội phục mà nhìn Diệp Quân Sinh.
Giống như đang sùng bái thần tượng vậy.
Diệp Quân Sinh không nói gì, thầm nghĩ: chẳng lẽ giống như người ta thường nói, trong lòng mỗi một cô gái đều khát vọng có một vị ca ca anh hùng?
Ăn uống no nê, hắn đi ra cửa giả bộ là muốn đi "Làm việc"
"Ôi! Càng ngày càng lớn chuyện rồi, không ổn tí nào"
Vẻ mặt Diệp Quân Sinh lộ nét đau khổ, lời nói dối như trận lở tuyết càng lăn sẽ càng lớn, cuối cùng khó có thể vãn hồi... Thôi thôi, chính mình đã xui đến mức không thể xui hơn, còn lo lắng gì nữa. Cũng may được hồ tiên thần bí giúp đỡ, trong nhà mới không suy sụp.
Việc che giấu tiểu muội thì dễ dàng rồi.
Còn những chuyện kỳ quái phát sinh cho đến lúc này thì ngay chính Diệp Quân Sinh cũng ngơ ngác không biết đâu ra đâu.
Nhưng mà chỉ cần không phải là chuyện xấu thì có gì cần phải lo lắng?
*Chú thích:
(1): Nang huỳnh ánh tuyết
(Nghĩa đen) Bỏ đom đóm vào túi để soi vào sách, nhờ tuyết phản chiếu ánh sáng lên mà đọc sách.
(Nghĩa bóng) Người hiếu học nhưng nghèo khổ đến đâu cũng chuyên cần học tập.
(2): Giấc mộng Nam Kha
Giấc mộng Nam Kha; giấc mơ hão huyền; giấc Nam Kha khéo bất bình, bừng con mắt dậy thấy mình tay không
(3): Mộng bút sinh hoa
Truyền thuyết kể rằng, một đêm khuya, nhà thơ nổi tiếng cổ đại Trung Quốc Lý Bạch mơ thấy mình vừa ngâm thơ vừa bay đến một núi tiên trên biển theo chiều gió. Xung quanh có biển mây mênh mông, cây cối um tùm. Lý Bạch say sưa trong phong cảnh đẹp đẽ của thiên nhiên. Chính lúc đó, một cây bút lông to lớn dựng đứng từ biển mây, cao hơn 10 thước, như một cây cột ngọc. Lý Bạch nghĩ trong bụng: "Nếu tôi có cây bút lông to lớn này, dùng đất liền làm nghiên, chấm nước biển làm mực, coi trời xanh là giấy, viết hết phong cảnh đẹp đẽ của trần gian, thế thì tốt biết mây."
Khi Lý Bạch đang say mê trong những gì mình tưởng tượng, đột ngột ông nghe thấy tiếng nhạc du dương vui tai, và nhìn thấy tia sáng màu chói lọi toả từ ngòi bút, rồi ngòi bút nở ra một bông hoa đỏ. Cây bút nở hoa dần dần di chuyển theo phía ông. Nhìn thấy cây bút nở hoa chói lọi rực rỡ ngày càng đến sát mình, Lý Bạch bèn chìa tay đi lấy, khi sắp sờ đến cán bút to lớn, Lý Bạch bất ngờ tỉnh giấc, hóa ra chỉ là giấc mộng hoàng lương.
Sau khi tỉnh dậy, Lý Bạch nghĩ đi nghĩ lại tình hình trong giấc mơ, nhưng không nghĩ ra nơi đó ở đâu. Ông quyết định đi khắp các núi nổi tiếng để tìm tiên cảnh trong mơ. Sau đó, Lý Bạch đến núi Hoàng Sơn du lịch, khi nhìn thấy cây bút nở hoa to lớn đó, bèn to tiếng nói: "Hóa ra cây bút nở hoa to lớn mà tôi mơ đến là ở đây."
Truyền thuyết kể rằng, sau khi nhìn thấy "Mộng Bút Sinh Hoa", Lý Bạch có linh cảm sáng tác không dứt, và đã sáng tác nhiều bài thơ nổi tiếng.
Dịch giả: todryan