chương 7/ 10

Bên ngoài trời sáng mờ ảo. Tôi lật người, phát hiện trên người còn có một cánh tay. Nhìn lên theo cánh tay, chạm vào một đôi mắt đen nhánh: “Buổi sáng khỏe, cô gái xa lạ.”

Giọng Y Đằng Kiếm trầm đục. Tôi cười: “Giọng đàn ông vào buổi sáng ai cũng đều khêu gợi vậy sao?”

Y Đằng Kiếm giơ tay xoa tóc tôi: “Dương Tịch, anh hơi bị mê muội em rồi.”

“Chỉ hơi thôi sao?”

Y Đằng Kiếm cười. Tôi dùng ngón tay chọt chọt lúm đồng tiền trên má anh: “Đáng yêu quá.”

Y Đằng Kiếm nắm ngón tay tôi, đưa vào miệng dùng răng cắn nhè nhẹ, giương đôi mắt tràn ngập nụ cười nhìn tôi.

Tôi rút tay ra đứng dậy. Soạt một tiếng kéo rèm cửa sổ ra. Bầu trời bên ngoài là một màu xanh bị đông cứng, trống trãi và cao vời vợi. Người đi trên đường lớn khá đông. Tôi hít một hơi không khí sáng sớm, dựa vào cửa sổ lớn sát đất ngồi xuống: “Biết tại sao em tới Roma không?”

Y Đằng Kiếm nghiêng người dựa vào thành giường, hai tay đặt sau ót, rất thoải mái nhìn tôi: “Tại sao?”

Tôi dùng tay vẽ một ngôi nhà trên mặt kính: “Lúc em còn rất nhỏ cha mẹ đều mất, được mấy người em gái của mẹ thay phiên nhau nuôi. Nhưng khi em mười sáu tuổi, họ không chịu gánh cái cục nợ như em đây nữa. Vì cuộc sống, em phải nương nhờ ở một cậu bé mười một tuổi.” Tôi quay đầu cười với Y Đằng Kiếm: “Em theo cậu ta sáu năm, bây giờ thì rời khỏi cậu ta rồi.”

Y Đằng Kiếm khép hờ mắt, trầm tư: “Em yêu cậu ta?”

Tôi quay đầu, giọng lạnh lùng: “Không có thứ gọi là tình yêu, đúng không?”

Y Đằng Kiếm sau lưng tôi nhẹ nhàng thở dài, đi tới ôm tôi: “Nhưng trong lòng em tin tưởng vào tình yêu, không phải sao?”

Y Đằng Kiếm dẫn tôi tới đấu trường thời La Mã cổ đại. Kiến trúc tròn, cổng vòm khổng lồ. Trên tường cổ có rất nhiều lổ nhỏ hình vuông. Không biết dùng để làm gì. Chúng tôi đi vào trong sân đấu thú, đứng ở tầng cao nhất nhìn xuống, đấu trường rộng thênh thang, dường như còn có thể thấy máu tanh điên cuồng thời đó ngay trước mắt: “Chỗ này đẹp quá.”

“Anh thấy nơi duy nhất có thể sánh được với chỗ này, chỉ có Đại Lộ Của Người Chết ở Mexico.” Y Đằng Kiếm vỗ vỗ quần ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh mặc một chiếc quần bố lớn bằng vải ka-ki, trên người là chiếc sơ mi trắng, đầu nội nón cao bồi cỏ khổng lồ, kính mát lớn che hết nửa mặt. Tôi nhìn anh không khỏi bật cười: “Anh ăn mặc cũng rất Mexico đó.”

(Đại Lộ Của Người Chết: Hay Anvenue of the Death, nằm ở thành phố Teohihuacan của Mexico. Xem ảnh ở đây.)

Y Đằng Kiếm quay đầu nhìn tôi. Tôi có thể nhìn thấy bóng mình trên mắt kính của anh. Ánh vàng mặt trời rọi lên mái tóc cùng màu vàng của tôi lấp lánh, mắt đen nhánh sáng ngời, đôi môi mềm mại, khóe miệng cười dịu dàng như hoa. Tôi ngây dại. Đây rõ ràng là hình ảnh của một người đang yêu. Tôi cơ hồ kinh hoảng nghiêng đầu sang hướng khác, đè ngực mình lại. Dương Triều Tịch, chẳng lẽ chỉ mấy ngày ngắn ngủi mày đã yêu người đàn ông trước mắt này rồi sao?

Y Đằng Kiếm đưa tay xoay đầu tôi lại, cười thấp: “Em phát hiện rồi phải không?”

Tôi cắn môi dưới, không nói gì.

Y Đằng Kiếm cúi đầu hôn môi tôi: “Đừng cắn, sẽ rách môi.”

Anh dụ dỗ trằn trọc trên môi tôi: “Dương Tịch, nói cho anh biết, em yêu anh.”

Bị nói trúng tim đen làm tôi khiếp sợ. Không ngờ người đàn ông này còn nhìn thấu tâm tư của tôi còn hơn tôi. Trán Y Đằng Kiếm chạm vào trán tôi: “Bắt đầu với anh đi, Dương Tịch.” Tôi nhắm mắt, mặc đôi môi ấm áp của anh lưu luyến trên môi mình.

“Dương Tịch, thử yêu anh…”

“Không được…” Tôi hét to tỉnh lại. Trên lưng toàn là mồ hôi lạnh. Trong phòng âm u, trong chậu lửa chỉ còn vài tia đỏ yếu ớt. Không khí lạnh lẽo ùa về, toàn thân tôi nhanh chóng lạnh run rẩy. Tôi ôm chăn, chôn sâu mặt vào lòng bàn tay. Tại sao còn nhớ đến những thứ này chứ.

Tôi dùng tên giả Dương Tịch yêu sâu sắc người đàn ông ở Roma kia bảy ngày.

Dương Kiếm.

Tôi không thể thừa nhận. Tôi run rẩy ôm lấy bản thân, muốn quên hết tất cả những gì đã xảy ra. Nhất định phải quên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bão tuyết đã ngừng, lộ ra bầu trời màu trắng xám.

Tại sao, anh lại là… em trai của tôi?

Bình luận





Chi tiết truyện