chương 11/ 11

Chồng làm nũng nói. “Vợ yêu à, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi!”.

Vợ vẫn lắc đầu, không ủng hộ. “Lại muốn hưởng tuần trăng mật? Năm nay không phải chúng ta vừa đi rồi sao?”.

“Đó là đầu năm! Bây giờ đã là cuối năm rồi!”. Chồng vẫn tiếp tục thuyết phục.

“Không được ~ Con còn nhỏ, em không muốn để con ở lại rồi đi”. Vẻ mặt vợ tỏ vẻ không đồng ý.

“Con có thể nhờ mẹ chăm sóc, mẹ nhất định sẽ thích”.

“Nhưng em sẽ rất nhớ con”. Vợ cảm thấy khó xử.

Người đàn ông này vì tân hôn không có tuần trăng mật, nên bây giờ như muốn bồi thường, thường xuyên mặc công việc bỏ lại, một lòng chỉ nghĩ muốn đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật.

“Lần này anh tính đến Kim tự tháp Ai Cập”. Chồng đành phải sử dụng tuyệt chiêu dùng địa điểm thu hút nhất thế giới để dụ vợ.

“Đến Kim tự tháp Ai cập?”. Hai mắt vợ lấp lánh tỏa sáng.

“Phải! Có tượng nhân sư, còn có vua Pharaoh”.

“Vậy ... còn con?”. Vợ đã động tâm.

“Từ khi sinh con, trong mắt em lúc nào cũng chỉ có con, không nhìn đến anh lần nào”. Chồng buồn rầu ai oán.

Vợ cảm thấy rất áy náy, lần này thực sự cô đã không quan tâm nhiều đến chồng. “Dù sao con mới được ba tháng tuổi, chắc sẽ không biết chúng ta từng vụng trộm bỏ nó lại, tự xuất ngoại đi chơi, đúng không?”.

“Đúng vậy, thừa dịp con còn nhỏ, chúng ta hãy hưởng thụ thế giới hai người, chờ nó lớn một chút, chúng ta muốn bỏ nó lại đi chơi cũng khó”.

“Phải, được rồi”. Cuối cùng vợ cũng gật đầu.

“Chúng ta sẽ đáp máy bay ngay chiều mai”. Nụ cười chồng tràn ngập ý tứ hàm xúc.

“Anh ...”. Vợ vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Người đàn ông này vẫn chơi trò thú vị đó, nhưng cô vẫn rất yêu anh, anh đã vì cô mà làm mọi chuyện.

Cuối cùng, vợ chủ đồng hôn lên môi chồng.

Chồng đang muốn ôm vợ triền miền một trận thì ....

“Oa oa oa~~”. Tiếng con khóc to đến kinh thiên động địa vang lên.

Thật là, vợ đành phải chạy nhanh đến dỗ dành con, chồng chỉ có thể tiếp tục buồn rầu ghen tỵ, sớm biết thế này hẳn nên sinh con gái! Đây chỉ là lời bất bình ai oán nói thầm trong lòng của chồng.

---Toàn Văn Hoàn---

[1] Liễu Hạ Huệ sống thời Xuân Thu Chiến quốc, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Có một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

[2] Yuan: Đơn vị tiền tệ của Trung quốc.

[3] Là biệt hiệu của con gián.

Bình luận





Chi tiết truyện