chương 3/ 12

Buổi chiều tại khu vui chơi Hai cô gái mặc nguyên hai bộ đồ giống y nhau, người khác không biết nhìn vào lại cứ tưởng chị em sinh đôi.

- Aaaaaaaaaa................- tiếng hét của 2 cô gái

- Aaaaa..... cho...cho...em xuống- nó hét lớn. Nó sợ mấy cái trò mạo hiểm nắm nhưng mà Hân thích chơi nên nó đầnh chịu vậy. Con tàu sau tốc vẫn cứ lao vù vù mặc cho 2 cô gái có la hét lớn cỡ nào.

- Nhi, lại đằng kia chơi thảm bay đi- Hân vừa nói vừa kéo nó đi

- Hả???? Em không chơi cái này đâu, chóng mặt lắm- nó nhìn mà đã thấy sợ

- Chơi đi mà, vui lắm, đi đi

- Chị bắt em chơi cái đó em xỉu luôn á- nó vẫn không dám chơi

- Đến lượt rồi kìa, đi nhanh- Hân kéo nó lên khi nó còn chưa kịp phản ứng.

- Aaaaaaaaaaaaaaaa......

............................................

Cuối cùng thì nó cũng thoát khỏi cái thảm bay kinh dị kia

- Hơ hơ, chóng mặt quá chị ơi... ọe...- Nó chạy ngay đi nôn thốc nôn tháo. Trước giờ nó sợ mấy trò này lắm, lại mỗi lần chóng mặt là nôn nữa

- Không sao chứ?- Hân lo lắng, cũng cảm thấy có lỗi vì bắt nó chơi cái này

Mặt nó tái méc

- Chị xin lỗi nha, em thấy sao rồi Nhi? - Hân không ngừng hỏi

- Em không sao mà, chị có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi,hihi- nó cố nặn ra một nụ cười để Hân khỏi lo lắng

- Hay về đi- Hân lo lắng nói

- Ơ đang chơi sao về, em không sao mà. Qua chố nhà ma chơi đi - nó lôi Hân đi

- Chị sợ lắm, chị không chơi đâu- Hân có chút sờ sợ

- Chơi đi mà, năn nỉ đó- nó làm mặt cún con dễ thương kinh khủng

- Ờ ờ, chơi- Hân đành chiều ý nó

Hai cô gái bước vào bên trong nhà ma, những âm thanh rùng rợn vang lên làm cả 2 lạnh sống lưng.

- Aaaaaaaaaaaaaaa.....ma.........- Cả 2 hét lên khi có một bóng đen lao qua

Không sao, không có gì phải sợ, đều là giả thôi mà, cố lên Nhi ơi- nó thầm nhủ trong lòng và ắt đầu hối hận với quyết định của mình. Trước giờ nó chưa chơi cái này, nó nghĩ tất cả đều là giả thôi mà, sao phải sợ. Nhưng sau lần này có lẽ nó phải nghĩ khác.

Mặt nó tái méc, mặt đầy nước mắt lem ra. Nhìn bộ dạng nó lúc này ai mà nghĩ nó lại là người lôi người khác vào đó chơi. Ra khỏi cái nhà ma đáng ghét ấy(đúng hơn là đáng sợ) trông nó thảm trên cả thảm. Hân dở khóc dở cười khi nhìn bộ dạng của nó bây giờ. Hân dù cũng rất sợ nhưng trông không thảm như nó.

Cũng đã gần tối nên Hân đưa nó về nhà. Sau bữa tối, hai chị vừa xem phim vừa nói chuyện đến khuya, ba mẹ Hân không có ở nhà nên nó cảm thấy thoải mái hơn

Sáng sớm hôm sau, Hân đưa nó ra sân bay.

- Em về nha chị, khi nào rảnh em sẽ vào chơi với chị nha

- Ừ, nếu được chị sẽ ra Hà Nội thăm em

- Cảm ơn- nó vừa nói vừa ôm lấy Hân- Cảm ơn chị đã giúp ngày 21/7 của em trở nên vui vẻ

- Có gì đâu, em lài em gái của chị mà

- Tạm biệt......!!!

Nó lên máy bay về Hà Nội.

Vừa xuống khỏi máy bay, nó vội vã rời khỏi sân bay. Nó không để ý nên va vào một người con trai vã ngã. Hắn không đỡ nó dậy mà chỉ đứng nhìn. Nó vội đứng dậy và nói

- Xin lỗi bạn nha, tại mình đang vội

- Bộ cô không có mắt hả, va vào người ta chỉ cần nói xin lỗi là được hay sao. Đâu có đơn giản như vậy- hắn vừa nói vừa đưa tay bỏ kính ra và 1s....2s....3s

" Ôi, người đâu mà đẹp trai vậy trời" nó thầm nghĩ và đơ vài dây

- Này cô kia, bị sao vậy- hắn hơi bực mình khi nó nhìn hắn chằm chằm

- Hả??????- nó bây giờ mới sực tỉnh và nhận ra mình hơi vô duyên

- Cô tính sao đây? Va vào tôi mà cô không định bồi thường sao?- hắn thản nhiên nói

- Cái gì????- nó hét- Chỉ là va nhẹ thôi mà, có nghiêm trọng vậy không trời

- Đương nhiên là có- nói rồi bỗng điện thoại của hắn reo lên, hắn nghe điện thoại và hình như có việc gì đó phải đi gấp. Nó mừng thầm vì sắp thoát khỏi cái tên điên này.

- Tôi có việc gấp, nếu gặp lại nhất định sẽ bắt cô bồi thường- hắn nói rồi kéo vali bỏ đi

- Cầu trời là tôi không bao giờ gặp lại anh nữa- nó lẩm bẩm

Đúng lúc này cả 2 chợt nhận ra điều gì đó

- Sao cô ta trông quen quá- hắn hơi khựng lại nhưng rồi tiếp tục đi

- Sao anh ta trông quen thế nhỉ?- và đây là suy nghĩ của nó

Đứng một lúc rồi nó cũng nhanh chóng ra khỏi sân bay

Bình luận





Chi tiết truyện