chương 54/ 61

Đại phu nói tỳ vị bị hàn khí làm hư, cần tĩnh dưỡng, thế nên chúng ta mới lưu lại chỗ này lâu một chút.” . Minh Chủ dẫn hai người vào bên trong một tiểu viện, vừa đi vừa giải thích.

Lan công tử nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn trắng xanh như khi còn ở dưới Bất Tư Nhai, nghe được bước chân người tới, y khẽ mở mắt, nhìn thấy Thần Y cùng Thái Y cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười.

“Vẫn còn khó chịu sao?” Minh Chủ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng xoa bụng Lan công tử.

“Hoàn hảo.” Thanh âm này, đúng là… suy yếu không nói nên lời a.

Thần Y thay y bắt mạch, nói: “Dưới Bất Tư Nhai hàn khí dày đặc, ngươi mười năm qua không ăn uống bình thường nên hiện tại dạ dày có chút hư hàn cũng là chuyện thường, từ từ tĩnh dưỡng, ta trước tiên khai cho ngươi một đơn thuốc, uống vào sẽ đỡ hơn một chút.

“Đa ta.” Minh Chủ cảm kích nói.

“Các ngươi ở lại đây không sợ người của ma giáo phát hiện sao?” Thái Y hiếu kì nói.

“Nhậm thần y cũng đã tới đây, hắn nói người của ma giáo sẽ không làm khó chúng ta.” Minh Chủ nói , “ Ngày đó, Giáo Chủ đem ta đánh rơi xuống vực cũng là do hắn bày mưu tính kế, chỉ là muốn mượn tay ta giúp Lan công tử rời khỏi Bất Tư Nhai thôi.”

Thái Y nhìn Thần Y một chút, thở dài, thực đúng là loại chuyện Sư Phụ hay làm mà.

“Các ngươi sau này có tính toán gì không?” Thái Y hỏi

“Đem Vân Chu về Vương Đức Phủ, sau đó, ta sẽ từ nhiệm ngôi vị Minh Chủ.” Minh Chủ nói.

“Ngươi không cần vì ta…” Lan công tử nhìn Minh Chủ, mắt lộ ra nhàn nhạt bi thương…

“Cũng không hoàn toàn vì ngươi, là bản thân ta chán ghét chức vị này.” Minh Chỉ mỉm cười, thần tình ôn nhu vô hạn.

Lan công tử đỏ mặt cúi đầu, khóe miệng – lại lộ ra dáng tươi cười đắc ý.

Thái Y kéo kéo tay áo Thần Y, nhỏ giọng nói: “Sao gần đây chỗ nào cũng thấy tim hồng văng tứ tán vậy”

“Thần Y bĩu môi: “Là do ngươi mơ tim hồng nhiều quá mới thấy ảo giác đó.”

“Đều là lỗi của sư huynh!” Thái Y vô tội nói: “Ngươi để ta tịch mịch a, tịch mịch dễ khiến ta kích động, nảy sinh ham muốn đi trèo tường (ý nói hồng hạnh xuất tường – đi ngoại tình đó a~)

Lan công tử:…

Minh Chủ: …

Thần Y giật giật khóe miệng, tối hậu rặn ra một nụ cười hung ác: “Xin lỗi, mượn khách phòng dùng một lát

Minh Chủ cười: “Cứ tự nhiên.”

“Lan công tử, ngươi không thể thấy chết mà không cứu a!” Thái Y cố gắng bám trụ khung cửa, cố gắng cầu cứu viện.

Lan công tử đưa tay ôm trán, tựa vào người Minh Chủ: “Ai nha, sao đầu ta đau quá vậy nè ~~”

Vì vậy , Thái Y chỉ có thể dùng ánh mắt bi phẫn trừng mắt nhìn Lan công tử đang nằm trong lòng Minh Chủ đang chớp mắt hết sức là vô tội cùng Minh Chủ sắc mặt ngượng ngùng, bị người kia lôi ra ngoài.

Vì vậy, tranh chấp dưới giường bị lôi lên giường giải quyết!

Bình luận





Chi tiết truyện