Một khắc đồng hồ sau, Lăng Khiên đóng bút kí lại, hai tay đặt trên bàn, lại gọi cho thư kí mang thêm một ly thư kí vào phòng, giúp Đồng Yên gọi thêm một cốc nước lạnh rồi mới mở miệng. “Được rồi. Em muốn hỏi gì?”
Đồng yên gật đầu, đưa cho anh một trang giấy bên trong là những vấn đề cần anh trả lời.
Lăng Khiên nhận lấy tờ giấy, lướt qua một lượt, để sang bên cạnh, trên mặt ẩn chứa ý cười [=)))))].
Đồng Yên ho nhẹ hai cái, ngồi thằng người lên, mở máy ghi âm ra, mở cặp văn kiện, tận lực làm cho mình thoạt nhìn không nên quá hồi hộp.
“Lăng tổng, không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu thôi.”
“Được.”
“Theo tôi được biết Viễn Đông lúc trước lấy việc mua bán xuất nhập cảng làm chủ nghiệp, bây giờ còn không?”
“Còn.”
“Như vậy nói cách khách nghề truyền thông của Viễn Đông là nghề phụ sao?” Giọng nói của Đồng Yên có chút run run.
Lăng Khiên cười nói: “Có thể nói như vậy.”
“Công ty liên tục chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, như vậy là do Hội đồng công ty quyết định hay là ý kiến của cá nhân ngài?”
Lăng Khiên trầm mặc nhìn cô vài giây đồng hồ: “Cá nhân tôi đề nghị, Hội Đồng công ty thông qua.”
“Ngài tại sao lại muốn mở rộng sang nghề truyền thông?”
“Nhất thời cao hứng.” Lăng Khiên trả lời không chút do dự [=))))). Bó tay].
Đồng Yên mặt nhăn mày cau, cầm lấy bút ghi lại câu trả lời của anh.
“Xin hỏi ngài đối với tình cảnh truyền thông trước kia có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến gì.”
Đồng Yên âm thầm liếc mắt nhìn các câu hỏi tiếp theo.
“Viễn Đông hai năm nay đã có thể cùng tranh đấu với ngành nghề truyền thông Viễn Đông, có thể coi như như lão Đại trong thành phố này, ngài có bí quyết thành công gì vậy?”
Lăng Khiên khiêu khiêu mi: “Tôi không cảm thấy ngành truyền thông của Trần Dương là lão đại.”
Đồng Yên hé miệng trầm tư chốc lát: “Vậy bí quyết thành công của ngài là gì?”
“Hùng hậu tư chất kim.”(1) Lăng Khiên trả lời vô cùng bình thản.
Đồng Yên ở phần trả lời dưới câu hỏi viết bốn chữ: “Tài đại khí thô.” (2)
“Lăng tổng, mấy câu hỏi sau là hỏi một chút về vấn đề riêng tư của ngài. Nếu như ngài không muốn trả lời, có thể giữ vững yên lặng không trả lời.”
Lăng Khiên gật đầu.
“Bây giờ trong giới thương nghiệp có tin là Viễn Đông đang nhắm thẳng vào hướng Trần Dương. Đối với tin này ngài có cho là như vậy không?”
Lăng Khiên nhìn cô im lặng không nói gì.
Đồng Yên mấp máy môi, cúi đầu nhìn xuống rồi lại hỏi: “Ngài không hay chấp nhận phỏng vấn, có nguyên nhân gì sao?”
“Không có.”
Đồng Yên ngẩng đầu đáng thương nhìn anh.
Lăng Khiên đè ép áp khóe miệng, một lần nữa lại mở miệng: “Không thích.”
“Có tin đồn là ngài cô một người bạn gái còn đang học đại học. Có thật không vậy?”
Lăng Khiên uống một ngụm café, giữ vững sự trầm mặc.
Đồng Yên lau lau mồ hôi: “Vậy ngài có sống cùng cô ấy không?” (Đến đây mọi người đã biết là ai chưa >:)).
“Có.”
“Cô ấy là người như thế nào vậy? Hoặc không thì ngài cho biết tiêu chuẩn bạn gái của ngài là gì?” (Chỗ này thật mờ ám. Haha )).
Lăng Khiên giương mắt nhìn cô, khóe miệng loan loan, tiếp tục giữ vững trầm mặc.(Thái độ ghét nhở >””
Bình luận
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1