chương 14/ 21

Ngay thời điểm sự tình lâm vào hoàn cảnh căng thẳng nhất, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết. Không ai biết được rốt cuộc vì sao, Đỗ Du Dư thì cười cười bảo không phải hắn, nhưng tất cả mọi người đều cho là hắn khiêm tốn.

Dù sao ngày mà A Tràng bọn họ được phóng thích, là một việc đại hỷ, mọi người tự nhiên cũng không quên tụ họp một chỗ cùng uống rượu. Ngay cả Âu Dương cũng đi theo.

Mọi người cùng nhau chung vui, chúc mừng vì tìm được con đường sống trong chỗ chết, ăn uống thả ga. Các nam nhân tụ cùng một chỗ, uống rượu như thể đêm nay mà không uống đủ thì ngày mai sẽ chết không bằng, Chung Lý một mình hắn một thùng, uống bia như uống nước.

Âu Dương cũng vào giúp vui, đối với rượu vẫn như trước tửu lượng không cao, uống xong liền lộ ra bộ dáng cứng ngắc. Chung Lý giải thích với anh, nói “Cậu vĩnh viễn là anh em tốt của tớ”, hai người liền mỗi tên một chai tu sạch.

Rượu là thứ tốt, uống nhiều một chút thì mọi thứ đều quên hết, cũng rất nhanh cảm thấy cao hứng.

Bia cùng đổ nhắm rơi vãi đầy trên mặt đất, Âu Dương liều mạng uống rượu như chưa bao giờ được uống, không bao lâu đã say khướt, nửa đường gục ngay trên ghế.

Thời điểm bị đánh thức, mọi người còn muốn đi tiếp quán thứ hai. Âu Dương cũng muốn đi cùng, nhưng anh thật sự mở không nổi mí mắt, cả đường cũng đi không xong.

Chung Lý thấy anh mơ mơ hồ hồ loạng choạng đi theo như người điên, sợ anh uống nữa sẽ xảy ra chuyện, hắn liền không cho anh đi cùng mà muốn đưa anh trở về.

Âu Dương bị lay động một trận, xua xua tay: “Không, không cần, tớ tự mình, đi, hảo hảo vui chơi đi.”

Chung Lý tính thích náo nhiệt, thích nhất một đám người cùng nhau mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu. Khi nhàn rỗi thường bồi anh ngồi xổm trong nhà, giống như lão bà đan len hoặc xem mấy bộ phim chủ đề nghiêm túc, nhưng luôn nhịn không được ngủ trên sô pha chảy nước miếng ròng ròng.

Giống như Chung Lý luôn muốn làm cho anh mỗi ngày đều được sống thư thái, anh cũng muốn giúp cho Chung Lý bớt lo nghĩ, không cần vì anh mà mệt mỏi.

Trên đường đón taxi, Chung Lý đưa cho tài xế địa chỉ, còn ghi nhớ biển số xe cùng số điện thoại để bảo đảm. Âu Dương lên xe xong liền nằm ở ghế sau mà ngủ.

Tài xế mở kính xe để bay bớt mùi rượu, khí lạnh trời đêm liền tràn vào khiến khoang mũi Âu Dương thoáng đau, nhưng cảm thấy thực mát mẻ, bên tai còn nghe rõ thanh âm ô tô gào thét, hai mắt từ từ nhắm lại, mông mông lung lung cảm thấy như hư như thực.

Đang trong lúc mơ hồ thì di động vang lên, Âu Dương sờ sờ lấy được, hàm hồ “a lô” hai tiếng, bên kia vẫn không có động tĩnh.

“Xin hỏi là vị nào?”

“……..”

“A lô?”

“……..”

Vẫn không có tiếng đáp lại, Âu Dương cũng không ngắt máy, đem di động đặt trên lỗ tai, lại cảm thấy buồn ngủ.

Giữa lúc mê man, đột nhiên nghe thấy người ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài.

Tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng Âu Dương ngay lập tức bừng tỉnh, vậy mà thời điểm muốn nghe lại thì không có bất kì tiếng động nào.

Đợi nửa ngày, bên trong điện thoại vẫn là trầm mặc kéo dài.

Là một dãy số xa lạ, đối phương thậm chí nửa lời cũng chưa nói, ngay cả tiếng thở dài tựa như cũng chỉ là trong mộng mà ra.

Anh đã sớm đổi số điện thoại, Tiếu Huyền có lẽ căn bản không biết.

Mang theo một mảnh men say anh kiên nhẫn chờ đối phương lên tiếng. Chờ chờ, không hiểu vì cái gì Âu Dương đột nhiên bật khóc.

Đêm khuya điện thoại vẫn không phát ra tiếng, giống như chỉ là một hồi ảo giác.

Anh biết chính mình kì thật vẫn nghĩ đến người kia, vô luận như thế nào vẫn hi vọng người kia gọi điện cho anh, không nói gì cũng được, anh chỉ hi vọng trong lòng hắn còn nhớ rõ đến anh.

Sau đó Âu Dương vẫn là dần dần thiếp đi, thời điểm được tài xế đánh thức đầu anh choáng váng muốn nổ tung, đôi mắt cũng không mở nổi. Điện thoại sớm đã bị ngắt, cũng có thể căn bản anh không hề nhận được điện thoại, kia chính là vừa rồi anh đã nằm mộng trên xe.

Âu Dương hồ đồ thanh toán tiền xe mang theo một đống tiền lẻ mò mẫm lên lầu.

Nhà trọ chỉ nằm ở tầng năm, nhưng đi đến cả nửa ngày, vì say rượu nên chân cẳng trở nên trì độn, nếu hơi dừng lại ở góc cua liền muốn ngủ, không biết phải tự đánh tỉnh ngủ bao nhiêu lần, Âu Dương rốt cuộc cũng lên được nhà mình.

Lấy chìa khóa ra mở cửa, thế mà không tài nào tra vào đúng ổ, híp mắt tra hụt hết vài lần, lại bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi. Âu Dương liền ngồi xổm xuống, bất tri bất giác tựa vào cửa mà ngủ.

Lần ngủ này dường như rất lâu, lại bắt đầu rơi vào giấc mộng.

Trong mộng anh thấy có người lấy đi chìa khóa, thay anh mở cửa, sau đó ôm anh vào. Trong phòng đèn sáng choang, lò sưởi hơi được mở, cảm thấy thực thoải mái. Anh mềm nhũn nằm trên sô pha, nếu cứ tiếp tục như thế anh thực không nguyện ý đứng lên, nhưng người đó lại kiên quyết đem anh nửa ôm nửa dìu kéo vào phòng.

Sau khi nằm lên giường, người nọ giúp anh cởi quần áo cùng giày, còn đắp chăn thật ấm. Anh thấy người trong mộng kia, cao cao to lớn, biểu tình ôn nhu, nhưng khuôn mặt lại rất giống Tiếu Huyền.

Trong lòng biết bản thân nằm mơ thế này đã là quá phận, nhưng vẫn là không muốn tỉnh, tỉnh lại sẽ phát hiện anh vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh băng trước cửa, ngọn đèn, hệ thống lò sưởi, giường mềm mại, nam nhân ôn nhu trước mặt sẽ “Xoát” một cái đều biến mất.

Trong mộng nam nhân giống Tiếu Huyền xoay người hôn lên trán anh, lại vừa ôm lấy mặt anh vừa hôn môi. Cảm giác hôn môi phi thường chân thật, Âu Dương tuy đã sớm quên đi cảm giác hôn môi, nhưng vẫn nhận ra lần này cùng trước kia không có gì khác biệt.

Môi nam nhân ướt át nóng bỏng, thật lòng thật dạ hôn anh, còn chạm qua đầu lưỡi của anh, chỉ một cái chạm nhẹ dần dần biến thành hôn sâu, lời lẽ giao triền, cảm giác tê dại trên lưng cũng thực rõ ràng.

Nằm mộng hôn nồng nhiệt như vậy, đã cảm thấy thực hổ thẹn, nhưng tiếp theo trong mộng lại thấy người giống Tiếu Huyền kia đứng lên cởi quần áo.

Âu Dương nhìn thân trên trần trụi của hắn, những đường cong xinh đẹp mà xa lạ, hắn còn mở luôn chiếc quần dài rộng, anh chỉ biết chính mình đang rơi vào mộng xuân. Cho dù đang trong mộng, cũng hiểu nên vì nằm mộng như vậy mà hổ thẹn, nhưng cảnh trong mơ chính là không thể khống chế.

Cảnh tượng trong mộng đứt đoạn tua nhanh, mơ mơ hồ hồ Tiếu Huyền đã nằm trong chăn ôm lấy anh, liên tục dùng sức hôn cổ anh, ngực anh, thậm chí cả hạ thân của anh.

Tất cả cảm giác âu yếm đều cực kì chân thật, Âu Dương còn cảm nhận được chính mình đang phát run, tính khí bị hàm trụ khiến cho bản thân không thể khống chế. Trong mộng anh giống như không ngừng rên rỉ, đi đến cao trào, sau đó hai chân bị tách ra đặt trên đùi Tiếu Huyền, có cái gì đó thật nóng đi vào hậu đình.

Âu Dương lần đầu biết được nằm mơ không chỉ mang đến khoái cảm mà còn có cảm giác đau đớn. Ở trong mộng thời điểm Tiếu Huyền đĩnh anh dường như anh đã kêu đau, nhưng luật động nhiều đau đớn như vậy chung quy vẫn là tình cảm mãnh liệt, anh kìm lòng không được ôm chặt lấy nam nhân kia, vừa trừu sáp vừa hôn sâu bật ra thanh âm rên rỉ.

Tư thế mặt đối mặt duy trì thật lâu, sau đó chuyển thành áp cả người lên giường, từ phía sau đi vào, tính khí kia trên mông anh ra vào liên tục, nhanh đến mức anh chịu không nổi, nhưng giãy dụa mãi cũng không ra.

Trong quá trình đó dường như còn có lúc bị đặt tựa vào tường, Tiếu Huyền ôm lấy chân anh, một bên hôn môi, một bên cuồng dã trừu tống, khiến anh cơ hồ thở không nổi.

Khoảng thời gian hoan ái ngắn ngủi, khi thì mơ hồ, khi thì chợt lóe qua trong đầu, không tài nào nhớ rõ trong mộng thay đổi ít nhiều tư thế, làm ít nhiều chuyện gì, chỉ có cảm giác nóng bỏng kia dị thường minh bạch, thân thể bị kịch liệt xâm nhập ma sát cơ hồ muốn bốc cháy.

Mơ thấy tình ái kịch liệt như vậy, Âu Dương đều thực kinh ngạc.

Trong mộng người giống Tiếu Huyền kia rất rắn chắc lại hữu lực, dễ dàng liền có thể ôm anh đem đi. Ngoại trừ hoan ái, hắn còn ở bên tai anh nói rất nhiều lời ngọt ngào, còn không ngừng hôn anh.

“Thầy, em thích thầy.”

“……….”

“Em vẫn thực yêu thầy.”

“………..”

“Thầy phải đợi em.”

Cho dù đang nằm mộng, Âu Dương cũng không nhịn được mà khóc nấc lên, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu. Tuy rằng luôn nói đi nói lại sống một mình rất tốt, anh không cần người yêu, cũng đã sớm không còn yêu thương Tiếu Huyền.

Nhưng tiềm thức trong đại não lại nói cho anh biết, thứ mà anh chân chính khát khao là cái gì. Vô luận đáng xấu hổ đến cỡ nào, đều sẽ bị vạch trần sạch sẽ.

Không thể nói nên lời cái ham muốn hèn mọn này đáng sợ đến cỡ nào.

Thời điểm tỉnh lại đôi mắt đều đã sưng to, chớp chớp vài lần mới có thể thích ứng với ánh sáng, hiện thực hiển nhiên bất đồng với mộng cảnh, bên người không có ai nằm cạnh. Nhưng ít ra tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng, bản thân không hề nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, mà đang vùi trên chiếc giường mềm mại, thân thể cũng được bọc trong chăn.

Cả căn phòng im ắng, không một bóng người, Chung Lý cũng chưa trở về.

Phát hiện ra quần áo rất chỉnh tề, chìa khóa được đặt trên tủ đầu giường, đồng hồ cùng mớ tiền lẻ cũng ở đó, trên người còn thoang thoảng hương chanh thơm ngát. Âu Dương không nhớ ra bản thân đã mở cửa vào khi nào, lại còn tắm giặt sạch sẽ.

Giường cũng bẩn, lưu lại không ít dấu vết. Nam nhân độc thân chính là như thế này, đã tích tụ lâu ngày, một khi phát tiết liền xấu hổ như vậy.

Anh ôm chăn trở mình, nghĩ muốn ngủ thêm một chút, nhưng lại không ngủ được, cũng chỉ có thể nhắm mắt cố gắng nhớ lại đã mơ những gì. Càng nghĩ càng cảm thấy vừa thẹn vừa buồn cười, sau đó ngực lại đau từng cơn.

Thứ có thể làm con người đau đớn nhất, nguyên lai là mộng đẹp.

Toàn thân đau đớn vì say rượu, thậm chí sau hậu đình còn cảm nhận được có một chút sưng. Âu Dương hơi kinh hoàng, cũng thực xấu hổ, anh không thể nhớ được thời điểm sau khi say rượu anh đã làm những gì.

Tựa như có kẻ say bắt chước kêu như cẩu, đuổi theo người khác đòi hôn, còn hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí ra tay đánh người. Hành vi vô luận hoang đường đến mức nào, khi tỉnh lại đều hoàn toàn không thể nhớ rõ.

Lúc Âu Dương đem quần áo mặc vào, mơ hồ nghĩ có thể hay không anh thực sự đã cùng ai đó làm chuyện kia.

Nhưng có ai lại cẩn thận cởi giày cho anh, cả quần áo cũng cẩn thận dọn dẹp.

Ngoại trừ Chung Lý, chỉ có thể là chính mình.

Thời điểm xuống giường cả hai chân nhuyễn đến độ không thể đứng vững, hiểu được hậu đình có lẽ đã bị ngón tay hoặc một vật gì đó đi vào. Anh nghĩ đến bản thân cư nhiên lại làm loại hành động thế này để thỏa mãn lúc say rượu, liền cảm thấy rất xấu hổ.

Âu Dương mở ngăn kéo lấy ra lọ thuốc ngủ đã rất lâu không dùng đến. Trước kia anh thường uống mấy thứ này là bởi vì không muốn nằm mơ gặp ác mộng, hiện tại phát hiện mộng đẹp còn đáng sợ hơn nhiều.

Vì một giấc mộng kia, Âu Dương ngơ ngẩn đến hai, ba ngày mới bắt đầu tỉnh táo lại. Chỉ một ít ấn tượng mơ mơ hồ hồ lại khiến anh tâm hoảng ý loạn, nhưng không thể nào kiểm chứng, chỉ có thể tin tưởng chính mình gặp ảo giác.


Chung Lý cùng anh giải hòa, nam nhân tính cách hào sảng vì trước đây nổi nóng mà hiện tại áy náy, thế nhưng vẫn thừa cơ giáo huấn anh một chút.

“Có chuyện gì, cậu cứ nói với tớ là tốt rồi, giữ im lặng như vậy, sớm hay muộn cũng tích tụ thành bệnh. Còn có, cậu cũng nên ra ngoài một chút. Sợ cái gì mà tránh ở trong nhà? Bên ngoài có tam cô lục bà chỉ là nói chuyện huyên thuyên một chút, chẳng lẽ có thể đem cậu ăn luôn sao?”

“Cậu xem nhiều năm vậy cậu giao kết còn chưa đến một bằng hữu, cả ngày như vậy cậu sống không thấy ngột ngạt sao, sao chính bản thân mình mà cũng không vượt qua được a, chẳng lẽ phải vì thằng nhỏ kia, mà đời này không thể hảo hảo sống?”

Âu Dương bị nói như vậy, liền cảm thấy bản thân quả thật không đúng.

Ngay từ đầu là anh ở nhà dưỡng bệnh, trong lòng quả thật khổ sở vô cùng, lại bị mọi người xung quanh chê cười, đến cả việc xuất môn anh cũng không dám. Dần dà tạo thành thói quen, bản thân càng lúc càng cô độc. Vài năm trở lại đây, tính cách ngày càng giống một con rùa, mỗi ngày đều trốn chui trốn nhũi trong mai, chỉ cần người ta chỉ trỏ liền lui về trốn tránh, can đảm thò đầu ra cũng không có. Ngày qua ngày, tính tình trở nên cổ quái, tinh thần sa sút, dần dần tách biệt với xã hội.

Anh trước kia tuy tính cách hướng nội, nhưng không quái gở đến mức này, hiện tại ngay cả loại người vẫn thường không nỡ vạch trần khuyết điểm của kẻ khác như Chung Lý cũng nhịn không được nói hai câu, có thể thấy được là nên sửa đổi.

Đột nhiên có cảm giác giật mình hốt hoảng. Quả thật, thời điểm bắt đầu tính đến giờ cũng đã được sáu năm, hồ đồ chữa thương một thời gian đã đủ lâu, không thể cả đời đều sống như vậy.

Không nên vì một đoạn quá khứ kia, mà đem tương lai của chính mình hủy đi.

Âu Dương bắt đầu chỉnh lý lại hồ sơ cá nhân, thường xuyên đi tìm việc làm, mong sớm có thể được nhận công tác.

Cả ngày trong nhà đối mặt với công việc phiên dịch văn tự quả thật không thoải mái lắm, chỉ cần có trường học chịu nhận, Âu Dương vẫn muốn trở lại làm giáo viên.

Tuy bản thân vì người nọ mất đi chứng chỉ giáo viên cao quý, trở thành một hình tượng khó coi, nhưng sẽ có ngày phải đối mặt với nó.

Qua một thời gian dài như vậy, lời đồn đại “quấy nhiễu tình dục nam sinh” kia cũng đã dần phai nhạt, không chừng anh lại có thể tìm được công việc yêu thích của mình.

Hồ sơ lý lịch ở trung học chắc chắn có ghi chép lại, cho nên nơi đào tạo người chưa thành niên hẳn không tái nhận anh. Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng để có thể tiếp tục dạy học, anh vẫn muốn đi đến mấy trường đại học cầu may.

Anh tuy rằng bằng cấp cùng kinh nghiệm không được nổi bật, nhưng sáu năm ở nhà, đã từng viết không ít luận văn, kiên định nhận thức bản thân học vấn đầy đủ, năng lực cũng không thiếu.

Mang theo tâm tình có thử cũng chẳng mất gì, Âu Dương ngay cả những trường danh giá hàng đầu cũng kiên trì nộp đơn. Một người hơn ba mươi tuổi, đương nhiên cũng có năng lực chấp nhận sự thật mà một người ba mươi tuổi nên có.

Rất nhanh đã thu được kết quả, mấy sở giáo học đều lịch sự hồi âm trở lại. Âu Dương cẩn trọng nhìn lá thư của sở giáo học rồi bắt đầu mở ra, nín thở chậm rãi nhìn xuống phía dưới, liếc mắt đã thấy dòng chữ “Thật xin lỗi”

Trong lòng đã dự liệu việc mình bị cự tuyệt, nguyên nhân là do nơi này chỉ cân nhắc cho những người có bằng cấp tiến sỹ trở lên mà thôi. Âu Dương có chút thất vọng, tiếp tục mở ra, liền nhận được hai thông báo của viện chuyên khoa mời đến phỏng vấn, cuối cùng cũng cảm thấy có chút an ủi.

Âu Dương đem thư của đại học T đợi đến cuối cùng mới mở, nơi này căn bản anh không trông mong lắm. Đại học T chính là trường cũ của anh, năm đó thành tích cũng không nằm trong nhóm xuất sắc nên không có cơ hội được lưu lại làm giảng viên. Hơn nữa dù có thể lưu lại, cũng không nhất định có cơ hội đứng trên bục giảng, có thể chỉ được làm công việc hành chính hoặc công tác xuất bản giáo nội.

Muốn có chỗ đứng ở nơi này, không chỉ có thực lực, còn phải có quan hệ. Người bình thường làm sao có được vinh dự này.

Chỉ là ngay thời điểm nhìn thấy huy hiệu của đại học T được in trên thư thông tri, cầm trên tay trong lòng liền hoài niệm. Âu Dương mở ra, đại khái nhìn lướt qua một cái, đầu óc bỗng “Ong” một tiếng, nháy mắt cả hai mắt đều đỏ.

Kia chính là thư mời đi phỏng vấn. Âu Dương cả đầu ong ong, cứ sợ chính mình nhìn nhầm, nhìn thêm vài lần tên, lạc khoản, còn có nội dung thư tín, lại xác nhận thư này không phải giả mạo gửi đến đùa bỡn anh, lúc này anh mới ngồi xuống, mở ra xem đi xem lại, quả thật thụ sủng nhược kinh.

Phỏng vấn lần này trăm triệu lần không thể trễ nải, Âu Dương trừ bỏ chuyện chuẩn bị tài liệu thí giảng còn thực sự bỏ thêm nhiều công sức lo lắng chỉnh trang lại vẻ bề ngoài

Quần áo của anh rất ít, quanh năm suốt tháng nếu không cần ra ngoài mua đồ ăn anh cũng không xuất môn, gần như chỉ toàn mặc quần áo cũ, thế nhưng đi phỏng vấn anh cũng hiểu được nên có hình thức tốt một chút.

Âu Dương lục lọi trong tủ quần áo, tìm bộ tây trang mua lúc công tác ở Nam Cao, tuy kiểu dáng lỗi thời nhưng bảo quản còn rất mới.

Ở ngăn kéo đầu giường đựng chiếc hộp chứa một số vật dụng đi kèm tương đối giá trị, đã dùng nhiều năm. Trong hòm có chiếc cà vạt Chung Lý tặng anh vào ngày đầu tiên công tác, rất ít dùng, hiện tại hẳn là vẫn còn mới.

Âu Dương ôm chiếc hộp, đặt ở trên đùi, chuẩn bị mở ra tìm. Thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là cà vạt, cũng không phải sợi dây hồng ngọc phật nhỏ, mà là một chiếc đồng hồ đeo tay. Thiết kế uyển chuyển chuẩn xác, thoạt nhìn thực tao nhã, bất quá khoản tiền mua chắc chắn không nhỏ. Hàng hiệu quả nhiên chất lượng có khác, kim đồng hồ đến bây giờ vẫn không nhanh không chậm mà dịch chuyển.

Trong đầu Âu Dương có chút mơ hồ, chiếc đồng hồ này, từ lâu anh đã vứt đi rồi. Nhưng hiện tại như thế nào lại như u linh xuất hiện trước mắt, như thế nào còn ở tại nơi này?

Sáu năm dài đăng đẳng, anh hiện tại thậm chí không thể nhớ rõ lúc ấy có phải thật sự đã đem nó cùng với tất cả đồ vật liên quan đến Tiếu Huyền vứt đi hay không, hay là vẫn luyến tiếc đem nó giấu vào trong hộp.

Đầu giống như bị đánh trúng một gậy, Âu Dương cả người hỗn loạn, không biết nên đem nó vứt vào đống rác, hay nên đem nó để vào lại trong hộp.

Ngơ ngẩn ngơ ngẩn, Âu Dương chỉ nắm chặt nó trong tay, cả đêm đều bần thần ngẩn người, lúc ngủ thiếp đi vẫn còn nắm lấy nó.


Chấm dứt thời gian thí giảng bốn mươi lăm phút, vừa vặn một chữ cũng không bỏ sót. Âu Dương đem tài liệu thu về, chuẩn bị kĩ lưỡng như thế, vậy mà vừa xong bài giảng trên lưng liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Phía dưới bục giảng có mấy vị giáo thụ bắt đầu đặt câu hỏi cho anh, không hẳn là dễ, nhưng cũng không thể tính là khó. Âu Dương cẩn trọng trả lời, đối phương trước tiên mời anh ra phía ngoài ngồi uống trà, đến cuối cùng nhất định sẽ cho anh một quyết định thuyết phục.

Thời gian chờ đợi không ngờ lại rất ngắn, kết quả thảo luận được đưa ra khá nhanh chóng, Âu Dương mơ hồ có dự cảm xấu.

“Âu Dương tiên sinh, chúng tôi đã thảo luận qua, có một vài phương diện anh còn chưa đạt tới yêu cầu mà chúng tôi đưa ra.”

Âu Dương vội gật đầu thụ giáo, trong lòng đã có chút lạnh.

“Nhưng phương diện luận văn học thuật lại khiến người ta ấn tuợng sâu sắc, chúng tôi cho rằng anh thực sự có năng lực. Sau này hãy cùng nhau nỗ lực phát huy.”

Âu Dương chẳng phản ứng được gì, cho đến khi viện trưởng vươn tay có hảo ý bắt, anh mới vội nắm lấy, nói “Cám ơn”.

Lúc kí tên vào hợp đồng, Âu Dương vẫn không thể tin được bản thân đã trở thành giáo sư đại học T, thế nhưng trên cả hưng phấn chính là một cảm giác vô cùng mãnh liệt rằng có gì đó không đúng ở đây.

“Từ đây đến lúc anh đi dạy vẫn còn một khoảng thời gian nữa, hai ngày này mau chóng hoàn tất các thủ tục đi.”

Âu Dương càng cảm thấy không yên hơn, vết nhơ nhục nhã “dâm loạn học sinh” anh không hề đề cập qua. Anh không biết hồ sơ do địa phương lưu lại sau khi chuyển đến, học viện có hay không thay đổi quyết định.

Sống trong nỗi bất an vài ngày, rốt cuộc nhận được điện thoại của học viện ngoại văn đại học T. Âu Dương cầm ống nghe mà tay không khỏi run run, nhưng bí thư dạy học chỉ mời anh đến nhận giáo án dạy học cùng với việc xác nhận lại lịch dạy, đối với chuyện hồ sơ, cũng không hề đề cập qua.

Âu Dương không tin đại học T lại có thể phóng khoáng đến mức này. Cho dù những việc thế này không làm ảnh hưởng đến công tác tuyển dụng giáo viên, nhưng ít nhất cũng sẽ yêu cầu anh đưa ra một lời giải thích thuyết phục. Vậy mà viện trưởng lại cười khanh khách, không hề có biểu hiện bất thường nào, còn mời anh uống trà, khách khí tiếp đón anh ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Khi Âu Dương còn là học sinh chưa từng dám nghĩ có một ngày sẽ được viện trưởng ôn hòa đối đãi như lão bằng hữu thế này, thân toát đầy mồ hôi, có chút ngồi không yên: “Vương viện trưởng, em muốn hỏi, hồ sơ của em, không có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì, đã nhận được rồi, hiện tại cũng được khoa cất giữ.”

“Như, nếu trên đó có vết bẩn….”

“Có vết bẩn sao?”- Đối phương cười- “Số liệu trên hồ sơ của cậu thật sạch sẽ* a.”

Âu Dương nhất thời mơ hồ, không biết viện trưởng dùng từ đơn kia ý chỉ “vệ sinh sạch sẽ” hay là “lý lịch trong sạch”. Nhưng nhìn vào biểu tình của đối phương, hình như không phải ám chỉ “túi hồ sơ được bảo quản tốt”.

“Thực ra hồ sơ cậu như thế cũng là quá đơn giản*, cậu chỉ có một năm kinh nghiệm giáo viên trung học. Cho nên phải cố gắng a.”

*đơn giản: (ý là thiếu kinh nghiệm, không có gì đặc sắc)

Âu Dương ngơ ngác, nhìn thấy viện trưởng còn thực sự thưởng thức tách trà mới pha, đột nhiên hiểu ra, lúc này đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Cái dấu “hành vi phạm tội” trong hồ sơ của anh, viện trưởng thực ra chưa từng nhìn qua, hẳn là do nó vốn không còn trong hồ sơ nữa rồi.

Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ là đối phương nhìn lầm, cũng có thể trong lúc bảo quản hay chuyển giao có xảy ra sai sót gì đó. Không biết nhầm lẫn thế nào, mới có thể đem việc trầm trọng như vậy xóa sạch sẽ.

Thứ phiền phức lâu nay vẫn không ngừng tra tấn anh bây giờ lại đột nhiên tiêu thất, tựa như nó chưa từng tồn tại.

Giải thoát đột ngột như vậy, anh từ nay về sau trong sạch, còn nhận được một công tác mà trước giờ chưa từng dám nghĩ đến, dấu vết của đoạn quá khứ âm u kia giống như vệt nước được lau khô, cuộc sống rất nhanh sẽ tươi mới, trở lại như trước kia.

Nhưng Âu Dương chỉ cảm thấy có chút mơ hồ.

Âu Dương rốt cục xác định bản thân đã được đại học T nhận vào làm, đây quả là chuyện tốt trời ban, Chung Lý so với anh còn cao hứng hơn, lại mời khách đến dùng cơm, lại thay anh chuẩn bị trang phục mới và những phụ trang cần trong công tác, mọi người liền một phen náo nhiệt.

Cái đồng hồ kia Âu Dương vẫn là nhắm mắt ném vào thùng rác. Lần này anh tin là thực sự vứt bỏ được rồi, không có việc gì không thể quên, anh phải từ mai rùa đi ra, phải bắt đầu nhân sinh mới, đem những kí ức không nên nhớ toàn bộ xóa tất cả.

Viện trưởng có ý định cho Âu Dương sau này phụ trách giảng dạy chương trình phiên dịch văn học Anh – Mỹ nâng cao, khiến anh thụ sủng nhược kinh một hồi. Nhưng vì là năm đầu tiên nên anh còn thiếu kinh nghiệm, trước tiên được sắp xếp dạy ngoại ngữ cộng đồng, trở thành một giáo sư cộng đồng.

Học viên của lớp cộng đồng gồm đủ các thành phần, hệ nào cũng có, hoàn toàn khác với đám học trò trung học lúc nào cũng chỉ mặc một loại đồng phục duy nhất.

Âu Dương đến từ rất sớm, lại ngại không dám đứng trên bục giảng, trước tiên đành chờ đợi ngoài cửa. Không ngừng thấy các học viên nữ vận quần short ngắn cũn cỡn mang giày ống, cùng với các học viên nam quấn khăn choàng cổ mà mặc áo ngắn tay lướt qua trước mắt, một số nam sinh còn đeo khuyên cả hai bên tai, nhưng khẳng định số lượng cũng không nhiều.

Dưới cặp kính anh như được mở rộng tầm mắt, hàng ngày ra đường đều đi xe hoặc đội mũ kín mít, Âu Dương lại còn lâu lâu mới xuất môn một lần, hiện giờ thấy ngạc nhiên không thôi, mắt đều hoa cả lên. Tiểu hài tử hiện tại có vẻ như đứa nào cũng dễ nhìn. Thế nhưng bọn họ hoặc hai tay trống trơn hoặc chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, rốt cuộc sách vở để ở đâu a.

Chừng hai phút nữa là vào giờ học, trong phòng mọi người đã ngồi không ít, Âu Dương trấn định một chút, bắt đầu đi về phía lớp học.

Vừa mới bước vào, chân còn chưa kia đứng vững đã bị một người từ phía sau lấn tới đụng thẳng vào người. Lực đạo khá lớn làm cho anh lảo đảo, thiếu chút nữa hất cả bình giữ nước ấm về phía trước.

“A a! Ngượng ngùng!”- Người nọ theo bản năng vươn một tay ra ôm Âu Dương lại. Trong phòng học lác đác vài tiếng cười.

“Không sao”- Âu Dương có chút xấu hổ, đem sách ở bên hông một lần nữa kẹp chặt lại, sau đó quay đầu nhìn mặt tiểu hài tử liều lĩnh kia.

Đụng vào lưng anh là một đứa nhỏ dáng người cao cao, cười rất đáng yêu, tóc hơi xoăn, mắt to đen, nước da tiểu mạch.

Đối diện một hồi, lại cảm thấy người này rất quen mặt.

Âu Dương phản ứng thật chậm, tuy rằng do dự, nhưng trong đầu đã sớm đưa ra một cái tên: “Lâm Cánh?”

“A, thầy Âu Dương!”

“……….”- Âu Dương chưa từng nghĩ tới tại nơi này lại gặp được học trò mình đã dạy khi còn ở Nam Cao, hơn nữa hiện tại cũng tiếp tục là học trò của anh.

Lâm Cánh tuy không chăm chỉ học hành, lưu ban một hai năm cũng không có gì kì quái, nhưng đã qua sáu năm cư nhiên còn chưa hoàn thành xong đại học, quả thật rất ly kì.

Hết giờ học, Lâm Cánh liền đứng tại cửa chờ anh, tươi cười như kẻ có lỗi. Âu Dương cũng thật cao hứng, coi như tái kiến cố nhân, nhớ đến năm đó hắn cả ngày trốn học, khiến anh tức giận không ít, hiện giờ lại thật đáng yêu.

“Em xem, em đã cao lớn đến như vậy…..”

Lâm Cánh so với thời trung học cao hơn rất nhiều, bả vai cũng rộng hơn. Nhớ lúc hắn còn ở trung học khiến anh liên tưởng đến mấy tiểu nữ sinh, khi đi học rất thích giũa móng tay. Hiện tại thay đổi kiểu tóc cùng phong cách ăn mặc, đã tôn lên không ít khí khái nam tử của hắn.

Năm đó là đứa nhỏ, mà lúc này đã trở thành một thanh niên.

“Em như thế nào còn học ở đại học T, việc học chắc trễ nải nhiều lắm?”

Lâm Cánh cười hì hì: “Lúc học năm hai em gặp một chút chuyện, phải làm đơn xin nghỉ để dưỡng bệnh, lại xuất ngoại đến Mỹ. Năm trước vừa trở về, bọn họ muốn em đi học lại, lúc đó mới biết em nguyên lai chưa đủ tư cách lên chuyên ngành, vòng vo một hồi, cho nên….”

Cho nên hiện tại vẫn còn ở năm hai, Âu Dương một trận vựng huyễn.

“Bệnh nghiêm trọng lắm sao? Thân thể hiện tại đã tốt chưa?”

“Toàn bộ đều tốt, em so với thầy còn khỏe mạnh hơn nhiều.”- Không thích đọc sách chính là không thích đọc sách, nhưng Lâm Cánh vẫn rất tôn trọng lão sư, cười meo meo giúp Âu Dương cầm túi công văn đựng sách cùng giáo án.

“Việc học hiện tại như thế nào, có ổn không?”- Âu Dương hai ba câu liền không rời chuyên môn, bắt đầu lải nhải- “Không cần sợ phiền thầy, Tiếng Anh nếu có cái gì không hiểu, cứ hỏi thầy.”

“Em ở ngành quan hệ xã hội, thành tích rất ổn đi. Tiếng Anh em không viết nhiều, nhưng nói không ít nha.”

“Tỷ như?”

Lâm Cánh meo meo cười: “Showyourass…..”

“Tốt lắm tốt lắm”- Âu Dương sau đó mới cuống quít lấy tay ngăn lại- “Kia cũng không phải thứ em nên học a…..”

Mặc kệ Tiếng Anh của hắn có khiến người ta đau đầu cỡ nào thì chuyên môn này cũng thật thích hợp với hắn. Lâm Cánh dáng người hảo, hoạt bát, giỏi giao tiếp, cho dù luôn trốn học ngủ gật, nhưng không bao giờ khiến cho người khác chán ghét. Đại khái bởi vì hắn luôn liếc mắt cười, dễ dàng khiến cho người khác nghĩ rằng hắn thích người ta, cho nên cũng nhịn không được phải thích lại hắn.

“Thầy, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi.”

“Chờ một chút đi. Hiện tại là lúc cao điểm, xung quanh hẳn không còn chỗ ngồi.”

“Chuyện này thầy không cần lo lắng…..”- Lâm Cánh khoác tay lên vai anh- “Em sẽ giới thiệu một quán ăn vừa ngon vừa tiện lợi cho thầy. Về sau thầy có thể thường xuyên đến.”

Rõ ràng thoạt nhìn đã hết chỗ ngồi, Lâm Cánh lại đi đến phía trước cười nịnh nọt, nói với người ta hai câu, rất nhanh liền thu xếp được một chỗ không tồi, vẫn là bàn dành cho bốn người, tiểu quỷ này thật sự có khiếu giao tiếp trời cho.

“Thầy, ở đây có cá bạc sốt chua hương vị thực ngon.”

Người bồi bàn nhắc nhở: “Tiên sinh, món này phải chờ hơi lâu.”

Lâm Cánh hướng nàng cười cười: “A, thật không?”

“………. Sẽ có mau thôi.”

Quả nhiên thức ăn bọn họ kêu so với các khách khác đều được bưng đến nhanh hơn, cả lượng cũng nhiều hơn một chút. Chính là chỉ cần cười cười đã có được một chỗ tốt như thế, Âu Dương vừa ăn vừa cảm khái không thôi.

“Thầy, buổi chiều còn lớp dạy không?”

“Ân, hai tiết bảy, tám.”- Âu Dương nói xong liền mơ hồ cảm thấy mệt mỏi. Tối hôm qua vì quá khẩn trương, cả đêm nằm mộng thấy bản thân lúc thì đi trễ lúc thì tìm không ra phòng học, thực là chật vật.

“Giữa trưa thầy muốn đi đâu nghỉ ngơi?”

“Phòng nghỉ dành cho giáo sư có thể ngồi, còn có nước uống.”

“Em dẫn ngươi đến một chỗ, có thể nằm nghỉ ngơi. Ông chủ quen biết với em, cứ báo tên em ra thì sẽ được miễn phí.”

Âu Dương vừa đến đây dạy nên chưa quen với môi trường mới, mà Lâm Cánh đã muốn trở thành người rành rẽ đường đi nước bước, mọi nơi hắn đều biết, thực sự rất hợp ý anh.

Quán cà phê này cùng nhà ăn ban nãy khá giống nhau, đều là nơi để học trò hứng khởi tiêu tiền vào, nhưng nơi này rất sạch sẽ, khiến người khác thật thoải mái. Bên ngoài là ban ngày, bên trong ánh sáng lại chỉ vừa đủ đề nhìn thấy đồ vật, sô pha mềm mại, âm nhạc trầm thấp du dương réo rắt như tiếng nước chảy.

Âu Dương ngồi xuống, ngay lập tức rơi vào không gian an tĩnh của nó.

Anh ngủ vừa ngon vừa sâu, thời điểm được Lâm Cánh đánh thức sau hai giờ, cảm giác giống như nãy giờ bản thân mình chỉ nhắm mắt một chút thôi.

“Uống một ly cà phê, để còn có tinh thần đi dạy. Thầy về sau muốn ngủ trưa có thể đến chỗ này.”

Cái ly đưa qua không chỉ có hương khí xung quanh, còn thực ấm tay. Đứa nhỏ này thật sự là hiểu ý kẻ khác.

Lâm Cánh ngồi bên cạnh anh, meo meo cười: “Thầy bộ dáng lúc ngủ thực đáng yêu.”

Âu Dương chỉ cảm thấy người trẻ tuổi suy nghĩ thật không thể bắt kịp, không biết phải đáp lời hắn thế nào: “Ân, em cũng thực đáng yêu.”

“Phải không?”- Lâm Cánh ngay lập tức để lộ vẻ mặt làm nũng như một con mèo nhỏ- “Như vậy, mai mốt thầy có thời gian rảnh rỗi thì tìm em ngoạn đi.”

“Phải nói nếu ngưemơi có thời gian thì tìm thầy đọc sách.”

“Có thể vừa ngoạn vừa học bài a, buổi tối chúng ta còn có thể cùng nhau ăn cơm.”

Khó có cơ hội gặp lại học trò cũ, Âu Dương cũng thực hoài niệm chuyện xưa, đối với đòn tấn công của tiểu động vật đáng yêu này chỉ biết vô phương cự tuyệt.

“Vậy nếu em thấy tiện thì cứ qua nhà thầy ăn cơm tối, ăn cơm nhà là được.”

Đi làm ngày đầu tiên, Âu Dương lại mang một nam sinh về nhà. Chung Lý nhìn thấy Lâm Cánh bộ dáng tiêu sái anh tuấn, vẻ mặt công tử đào hoa hay tươi cười, không giống dạng người trung hậu thiện lương liền rất khẩn trương: “Tiểu Văn, cậu sẽ không lại…..”

Âu Dương nhất thời khó xử: “Tớ sẽ không. Đây là học trò bình thường thôi.”

Chung Lý ấn ấn đầu: “Vậy là tốt rồi. Tiểu hài tử đều không đáng tin cậy, cậu cũng đừng có hồ đồ thêm lần nữa.”

Âu Dương cảm thấy hơi thẹn. Anh cũng đâu có cơ khát như vậy, sẽ không vì ngươi ta chỉ hơi hòa nhã với mình, liền đâm đầu vào.

Bình luận





Chi tiết truyện