chương 1/ 2

Editor: Sam Sam

Ánh mặt trời cuối mùa hạ nghiêng nghiêng chiếu vào ngõ nhỏ, ai đó một nửa trốn trong bóng tối mờ mờ, một nửa để lộ ra đôi mắt sáng quắt.

Du khách nối tiếp nhau đi vào ngõ hẻm, có rất nhiều người tuôn vào điểm 5A, tiếng người ồn ào, mặt trời gay gắt, mọi người kéo đôi chân mệt mỏi, nhàm chán nghe hướng dẫn viên du lịch giảng giải những việc cần chú ý.

Mãi cho đến lúc một dòng người kéo đến, nhanh chóng xuyên qua, cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt né tránh, ánh mặt trời đuổi theo bóng lưng cô, kéo dài theo dáng người đang chạy băng băng.

Nữ sinh đẩy đám người ra, thở hổn hển, môi trắng bệch, đến chỗ nào cũng đều là dấu vết va chạm.

Phía sau là giọng nói vẫn truy đuổi không ngừng, càng ngày càng gần: “Đừng chạy!”

Cô gắng sức nhằm về phía đầu ngõ.

Còn có vài chục bước.

Tầm mắt đã bị mặt trời trắng bệch chiếu đến khiến choáng váng.

Thể lực của cô, đại khái chỉ có thể chống đỡ đến được đầu ngõ.

“Kít” một tiếng. một âm thanh phanh gấp vang lên, phá vỡ sự oi bức, xuyên qua đám người đang vội vã.

Trong nháy mắt, nơi đầu ngõ im lặng như tờ, di3nd~d4n`lee^quy'doo^n, có người lui bả vai, có người bịt tai lại.

Một chiếc Minicopper dừng ở bên kia, cửa kế bên tay lái bị một lực mạnh nhanh chóng mở ra, một nữ sinh người lai đang ngồi ở ghế lái hô lên: “Nhu Nhu, lên xe!”

Đẩy đẩy mọi người đang chen lấn, sử dụng sức lực cuối cùng, đẩy tấm chắn ra, chạy tới phía trước, nhanh chóng lao tới cửa xe đang rộng mở kia.

Cùng lúc đó, nữ sinh người lai vươn tay, hai tay gắt gao nắm lại với nhau.

Cô mượn lực này xông vào.

Cửa xe còn không đóng, chân ga đã nhấn xuống.

Trên cửa xe đã bị rách ra một mảng nước sơn màu vàng rớt xuống, mấy nhân viên quản lý ở cảnh điểm đuổi tới tận đầu ngõ.

Trong xe, Ngôn Nhu lấy ra một chồng tờ tiền một trăm mỏng dính, đầu ngón tay vân vê một chút.

Phía trước đèn xanh đèn đỏ, xe dừng lại, nữ sinh người lai Trịnh Gia Di vặn chai nước khoáng, đặt bên môi Ngôn Nhu.

Ngôn Nhu liền uống hai ngụm, lau khóe miệng, lại lau đi giọt nước đọng trên xấp tiền,cẩn thận cất vào trong túi.

Trịnh Gia Di hỏi: “Bệnh của chú còn tốn bao nhiêu tiền?”

Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, nhuộm vầng tráng của Ngôn Nhu thành một màu vàng vàng, nhưng chiếu đến toàn gương mặt lại trở nên tái nhợt.

Ngôn Nhu nâng mắt, tròng mắt trắng đen rõ ràng.

“Tiền phẫu thuật, tiền trị bệnh bằng hóa chất, tiền thuốc, tiền hộ lý, còn các loại chi phí khác nữa, khoảng chừng còn hơn 100 vạn nữa.”

Giống như là đang nói 100 tờ giấy.

Trịnh Gia Di không nói tiếng nào, nhìn mặt đường.

Ngôn Nhu nhìn thấy thái độ của Trịnh Gia Di thay đổi, sau khi biết được cha cô bị ung thư chỉ còn sống được hai năm, cô vượt qua đau thương để trong lòng không được gục ngã, bây giờ Ngôn Nhu sống thực tế hơn rất nhiều, toàn bộ đều phải nhìn vào đồng tiền.

Trịnh Gia Di còn nhỡ rõ lần trước khi Ngôn Nhu khóc, cô nói: “Không có tiền, không có thời gian khóc. Tớ phải kiếm tiền.”

Hôm nay đã là lần thứ ba Ngôn Nhu bị nhân viên quản lý của cảnh điểm đuổi chạy.

Dùng người nước ngoài để kiếm tiền nhanh nhất, dùng thời gian ngắn nhất, nhưng độ nguy hiểm cũng cao nhất. Ngôn Nhu không có giấy chứng nhận hướng dẫn du lịch,  chỉ đơn giản lấy kinh nghiệm mấy ngày nay luyện tập mà hướng dẫn, dựa vào vốn Anh văn, nói liều một hồi, dẫn người nước ngoài đi dạo ngoài vườn một vòng, hơn trăm tờ tiền đã vào túi. Nhưng chút tiền ấy thanh toán cho bệnh viện, nhiều nhất cũng đổi được vài vỉ thuốc.

Trịnh Gia Di nâng cằm lên, ý bảo Ngôn Nhu mở rương xe ra.

“Mau nhìn xem đi, nơi cậu có thể có tiền đó!”

Ngôn Nhu mở rương xe ra, lấy một tập tài liệu, khi vừa thấy, chân mày liền nhăn lại: “Ngày nghỉ hoàn mỹ, chân nhân tú (nghĩa là những con người xuất sắc. Vì trong truyện đề cập đến cum từ này nhiều, nên mình sẽ không edit rõ ra, vì thấy để nguyên vậy hay hơn)?”

Cô dành khoảng mười phút cẩn thận xem điều khoản của hợp đồng.

Trịnh Gia Di kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi Ngôn Nhu ngẩng lên lần nữa cô mới nói: “Trước kia chương trình “Tim kiếm ngôi sao” đến trường tìm cậu, cậu cũng không tham gia. Bây giờ không giống với cái đó, bên chân nhân tú còn kiếm được nhiều tiền hơn so với quay chương trình truyền hình, không phải cậu đang cần tiền gấp sao, tớ báo danh thay cậu rồi, cũng đã chọn cậu rồi.”

Ngôn Nhu ngẩng đầu, di3nd~d4n`lee^quy'doo^n, im lặng nhìn Trịnh Gia Di.

Trịnh Gia Di nói tiếp: “Đơn vị chế tác coi trọng hình tượng trong sáng của cậu, hơn nữa không có những tiết mục phải ở ngoài trời nắng, hay tạo hình mạnh mẽ. Đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối, chỉ cần không ký hợp đồng, đều có thể ‘say no’.”

Ngôn Nhu gật đầu, lật đến trang cuối của hợp đồng, đồng thời lấy một cây bút trong túi ra, không do dự, ghi hai chữ ở chỗ ký tên.

Hơi lạnh theo ống thông gió thổi tới, luồng qua cánh tay cô, tóc gáy dựng lên.

“Giải thưởng lớn nhất có một trăm vạn, tớ sẽ không thể không cầm tiền mà thua cuộc.”

Vẻ mặt Trịnh Gia Di cứng lại, trước đó đã chuẩn bị một bài thuyết trình thật hay, bây giờ bỗng chốc phải nuốt trở về, không nghĩ tới lần này Ngôn nhu lại quyết đoán, trong lòng cô lại bắt đầu dao động.

“Nhưng mà tiết mục này, rất có khả năng sẽ bị dư luận đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ một bãi nước bọt cũng có thể khiến người ta chết đuối, mặc lệ cậu làm thế nào, đều sẽ có người chê trách. di3nd~d4n`lee^quy'doo^n, Muốn một trăm vạn này, phải thông suốt, vẻ mặt phải điềm tĩnh!”

Ngôn Nhu bỏ hợp đồng đã ký vào túi xách: “NẾu không biết xấu hổ có thể bảo vệ mạng này, thì đã không cần rồi.”

Trên thế giới này, không có âm thanh nào dễ nghe hơn so với âm thanh tiền được bỏ vào túi.

Trước khi kết thúc sinh mạng, có thể thở bình thường cũng là yêu cầu xa vời.

Bình luận





Chi tiết truyện