chương 9/ 29

Trời sẽ mưa những giọt thủy tinh

Và khi rơi xuống đất

Sẽ cất lên điệu nhạc

Thiên thần và ma quái!

Michel POLNAREFF

Nhà ga Saint-Lazare

20h10

Chuyến tàu TER từ Rouen tới đến muộn nửa tiếng. Biểu tình chăng? trục trặc kỹ thuật? hay sự cố đường tàu? Chán chường và mệt mỏi, Martin cũng chẳng buồn tìm hiểu nguyên nhân.

Anh là một trong những người đầu tiên bước xuống ga. Hai tay đút túi áo khoác che mưa, mũ áo khoác sùm sụp trên đầu, đeo tai nghe iPod vặn âm lượng to hết cỡ, anh rẽ đám đông đi thẳng, vội vã rời khỏi khung cảnh ngoại ô giá lạnh của nhà ga.

Lên đến giữa thang cuốn, anh lờ mờ cảm thấy như có ai đó đang bám theo mình rất sát: quay đầu lại, anh phát hiện ra một anh chàng người châu Á cao to và lực lưỡng như một võ sĩ sumo. Mặc bộ quần áo kiểu Ý và đeo đôi kính đen, trông anh ta như vừa mới bước ra từ một bộ phim của đạo diễn John Woo.

Rồi bóng một phụ nữ hiện ra từ phía sau thân hình hộ pháp ấy. Mặc một chiếc áo choàng bó sát, cô gái trông vẫn còn trẻ, dáng vẻ sang trọng, bước xuống một bậc để ngang hàng với anh chàng cảnh sát. Chìm trong tiếng nhạc, Martin chỉ có thể đoán bằng cách nhìn môi cô gái:

- Good evening, mister Beaumont.

Anh nhấc ta nghe ra và nheo mắt. Cô khiến anh lờ mờ thấy giống ai đó.

- Moon Jin-Ho, cô tự giới thiệu và chìa tay ra.

Thoạt tiên, cái tên rắc rối này chẳng gợi cho anh điều gì, mất một lúc:

Cô Ho! Con báo của Seoul.

- Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau, ông Beaumont. Nhưng cho phép tôi gọi ông là Martin được không?

Cần nói chuyện với nhau ư?

Martin nhíu mày. Anh nhìn bàn tay của cô gái Hàn Quốc xinh đẹp đang chìa ra một lúc lâu rồi mới quyết định bắt tay hờ hững.

- Xin đừng làm tôi lo lắng, cô vừa nói vừa bước lại gần anh hơn một chút, anh không bị mất lưỡi đấy chứ?

Martin không hề hé môi cười. Anh biết cô gái này không phải không nguy hiểm và phía sau vẻ duyên dáng, thân thiện của cô ta ẩn giấu một người phụ nữ thép với những tham vọng vô hạn. Cô Ho là một người nổi tiếng trong giới cảnh sát. Giới truyền thông đã bắt đầu nhắc tới cô khoảng năm năm trở về trước, khi cô làm việc cho Phòng điều tra của cảnh sát Seoul. Chỉ huy một đội quân tinh nhuệ gồm năm chục thanh tra, cô đã thành công trong việc đập tan các nhóm nhỏ thuộc Hội Tam điểm và tống giam những tay đầu sỏ của tổ chức Jopok, tập đoàn mafia Hàn Quốc. Một chiến dịch "những bàn tay sạch" đã quét sạch khỏi Seoul phần lớn mạng lưới tội phạm bảo kê gái mại dâm cùng những hoạt động bất hợp pháp như tống tiền và trấn lột. Thành công này đã đưa cô trở thành một nữ anh hùng, song cũng buộc cô lúc nào cũng phải sống dưới sự giám sát của một vệ sĩ, bởi lẽ Hội Tam điểm đã thề sẽ lấy mạng cô. Martin biết hiện nay cô đang làm việc cho một chi nhánh của Lloyd's Brothers của Mỹ, một trong những tập đoàn bảo hiểm lớn nhất thế giới.

- Hãy nhận lời dùng bữa tối với tôi, cô gái Hàn Quốc nói. Một bữa tối để tôi có thể thuyết phục anh.

- Thuyết phục tôi làm gì?

- Anh có giọng nói rất hay.

- Thuyết phục tôi làm gì? anh nhắc lại, hơi bực mình.

- Làm việc cho tôi.

- Tôi không làm việc cho ai cả, anh vừa nói vừa lắc đầu.

- Anh đang làm việc cho một chính quyền không biết ghi nhận những công lao của anh.

Anh quay hẳn lại phía cô. Cả nhà ga đông đặc người, những thân hình của anh chàng sumo dường như trở thành một tấm bình phong che cho họ và bảo vệ họ khỏi đám đông.

- Hãy tới làm việc với tôi, cô gái Hàn Quốc nói giọng nhẹ nhàng hơn. Hai chúng ta cùng phối hợp lại, có thể sẽ có một cơ may...

- Cơ may làm gì?

- Tóm gọn Archibald McLean.

° ° °

Chiếc xe Bentley với lớp kính mờ lần lượt cắt ngang phố Saint-Lazare và đại lộ Haussmann trước khi tiến về phía quảng trường Concorde. Bên trong xe thơm mùi nội thất mới tinh. Ngồi sau vô lăng, tay vệ sĩ vạm vỡ đeo kính đen vừa lái xe nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên vừa nghe một bản nhạc nhà thờ của Bach. Trên ghế sau, Martin, chìm đắm trong những hồi suy tưởng, đang lơ đãng nhìn hàng ngàn bóng đèn xanh lơ nhấp nháy trông như từng lớp sóng xanh trên những rặng cây bao quanh đại lộ Champs-Elysées. Ngồi bên cạnh, cô Ho nhìn anh săm soi. Cô nấn ná ánh mắt trên mái tóc quá dài, bộ râu hơn ba ngày chưa cạo, nhìn chiếc mũ chụp có vành lông thú dính vào chiếc áo khoác vải nhựa màu xanh kaki màanh vẫn chưa buồn cởi ra, nhìn phần cổ áo thun của anh khiến người ta đoán được sự tồn tại của một hình xăm thương tâm, nhìn mẩu băng dính gần môi anh. Cô thấy anh có vẻ công tử bột, buồn bã và đầy trắc trở, một vẻ đẹp lý tưởng, vừa lãng mạn lại vừa gai góc. Trong một thoáng, cô bắt gặp ánh mắt anh. Một màu xanh lơ nhạt, đôi mắt toát ra sự cuốn hút mạnh mẽ giống như ở những người đàn ông đã chán tán tỉnh và quyến rũ, song lại ánh lên một trí tuệ sắc bén.

Chiếc xe đi qua sông Seine và rẽ phải bắt vào kè Orsay rồi tiếp tục đi theo kè Branly và đại lộ Suffren.

Cô Ho chợt thấy lạnh. Cô đã từng đối đầu với những tên tội phạm liều lĩnh nhất, phải nhận những câu đe dọa kết liễu mạng sống của những tên đầu sỏ nguy hiểm nhất, từ nhiều năm nay cô đã cắt đuôi nhiều sát thủ do bọn mafia cứ đi truy lùng cô. Song chưa một lần nào cô rùng mình. Thế nhưng trong chiếc xe này, bên cạnh chàng trai này, cô thấy sợ. Sợ chính mình và sợ sự bối rối mà cô bỗng cảm thấy, quá bất ngờ và khiến cô lúng túng. Người ta trả cho cô hàng đống tiền vì khả năng nhìn thấu tâm can người khác, bóc trần những giả dối và thấu hiểu cả những chai sạn của họ. Trên lý thuyết, cô thuộc lòng con người Martin: công ty bảo hiểm nơi cô làm việc đã theo dõi chàng trung úy trẻ từ nhiều tháng nay. Cô Ho đã đọc kỹ hồ sơ về anh, đọc các email của anh, đột nhập vào ổ cứng máy tính của anh, nghe tất cả các cuộc điện thoại công vụ cũng như riêng tư. Cô những tưởng đang hoạt động trên địa bàn mình biết rõ, song cô đã không lường được sức hút như nam châm mà anh chàng cảnh sát đã gây ra cho cô.

Cô nhắm mắt lại vài giây, cố chống lại ham muốn vừa nảy sinh trong lòng. Cô biết những tình cảm này thường nguy hiểm và có sức tàn sát như một viên đạn 9 ly hay một lưỡi gươm sắc bén.

Chiếc Bentley dừng lại gần Champ-de-Mars. Anh chàng võ sĩ sumo mở cửa cho họ và sập lại ngay sau khi họ vừa ra.

Trời lạnh. Nhiệt độ bên ngoài xấp xỉ không độ và gió cuốn theo cả mưa cùng những bông tuyết.

- Hy vọng anh không sợ độ cao, cô vừa nói vừa chỉ bóng sắt của tháp Eiffel, được thắp sáng bằng ánh đèn xanh màu cờ của Liên minh châu Âu.

Muốn tìm cho mình cảm giác ấm áp, Martin châm một điếu thuốc Dunhill và nhả ra một bụm khói ánh xà cừ.

- Trái lại, tôi rất thích đứng bên trên một khoảng không, anh khẳng định như thách thức.

° ° °

Martin để cho cô gái Hàn Quốc dẫn đường lên thềm tháp Eiffel và đứng dưới mái che dẫn tới lối vào nhà hàng Jules Verne. Thang máy đưa họ lên tầng ba, nơi có nhà hàng nổi tiếng của "người đàn bà thép". Người quản lý hướng dẫn họ đi qua sảnh chính, vòng qua bốn cột trụ của tháp và làm thành một đường uốn lượn như cây thập tự Malte.

Thảm sàn màu cacao, một cây đàn piano để kín đáo trong góc phòng, ghế bành theo thiết kế của Ý, toàn cảnh tầm nhìn đẹp đến nghẹt thở: nơi này như trong huyền thoại. Bàn họ ngồi nhìn xuống quảng trường Trocadéro và những ngọn đèn trang trí lung linh ở đó.

Họ nhanh chóng gọi đồ ăn rồi cô Ho rút từ trong túi xách ra một phong bì hình chữ nhật màu vàng cát và đưa cho vị khách mời.

Anh cảnh sát trẻ mở phong bì: bên trong chỉ có một tờ séc ghi tên anh được công ty bảo hiểm Lloyd's Brothers chi. Giá trị tờ séc là 250.000 euro.

Bằng mười năm lương cảnh sát.

° ° °

Martin (Đẩy tờ séc ra xa): Thật ra cô đang chơi trò gì vậy?

Cô Ho: Anh hãy coi đây là khoản tiền tạm ứng. Món quà chào mừng để động viên anh rời khỏi ngành cảnh sát.

Martin không trả lời. Không thể tin nổi, anh lơ đãng nhìn miếng cá hồi hun khói rưới "chanh, trứng cá ướp, rượu vodka", trong khi cô đang chậm rãi nhấm nháp từng miếng sò điệp Saint-Jacques nướng áp chảo.

Sau một hồi:

Martin: Cụ thể là cô muốn tôi làm gì?

Cô Ho: Tôi đã nói với anh rồi đấy. Tôi muốn anh giúp tôi tóm Archibald.

Martin: Tại sao lại là tôi?

Cô Ho: Vì anh là cảnh sát duy nhất trên thế giới đã nhìn thấy mặt hắn và đã từng suýt tóm được hắn. Vì anh đã thức trắng hằng đêm để cố xâm nhập vào đầu hắn và vì anh tin chắc rằng cuộc sống của anh đã được gắn liền với hắn...

Martin: Căn cứ vào đâu mà cô nói như vậy?

Cô Ho (nâng niu một ly sâm banh hồng lên môi): Hãy sáng suốt một chút, Martin ạ, tôi biết mọi thứ về anh, cỡ áo lót của bà anh, tên cô giáo dạy lớp một của anh, mọi chi tiết về sự nghiệp của anh, sự trống trải trong cuộc sống tình cảm, nhãn hiệu giấy cuốn thuốc lá anh vẫn thường dùng để quấn thuốc cỏ, danh sách các trang web con heo anh thích nhất...

Anh không thể kìm được một nụ cười. Từ vài tuần nay anh đã nhận ra mình bị theo dõi và có người đã gắn chíp vào máy vi tính của anh. Cứ tưởng rằng đó là do IGS 1 đang điều tra, anh đãbảo mật những hồ sơ chủ chốt nhất: Nico, cô bé Camille, hồ sơ bí mật của anh về Archibald. Cô gái Hàn Quốc này tưởng rằng đã biết hết về anh, nhưng cô ta đã bỏ qua những điều ít ỏi thực sự có giá trị nhất trong cuộc đời anh.

Cô đoán được anh coi thường những điều đó và hiểu rằng mình đã đi nhầm hướng, rằng cô không thể nào hợp tác được với anh nếu tìm cách áp đảo anh. Thế là cô đành lật nốt con bài cuối cùng:

Cô Ho: Anh cứ tưởng mình đã biết hết về Archibald, nhưng không phải vậy...

Martin (thờ ơ): Tôi nghe cô nói đây.

Cô Ho: Đối với anh, McLean là một tên trộm thiên tài. Đối với chúng tôi, hắn là một tên bắt cóc.

Martin nhíu mày.

Cô Ho: Đúng ra thì việc bắt cóc trong lĩnh vực nghệ thuật là phạm trù không tồn tại, bởi thừa nhận điều đó sẽ khiến hình thức tội phạm này bùng nổ như bom tấn. Trong lĩnh vực của chúng tôi, đây là chủ đề cấm kỵ và cũng chẳng có ai tiết lộ bí mật này: không một hãng bảo hiểm nào cũng như một không một giám đốc bảo tàng nào thừa nhận rằng họ đã từng nộp một khoản tiền chuộc để lấy lại tác phẩm bị đánh cắp.

Martin (nhún vai): Trên thực tế, tôi biết đó là chuyện hoàn toàn khác...

Cô Ho: Đúng vậy và McLean đã trở thành bậc thầy trong nghề này: chỉ trừ một vài bức tranh mà hắn chưa bao giờ muốn trả lại, còn lại hắn thường xuyên mặc cả với các hãng bảo hiểm để hoàn trả các tác phẩm và đổi lấy những khoản tiền chuộc rất hậu hĩnh. Song điều đáng ngạc nhiên nhất có lẽ là việc hắn làm jv ới những khoản tiền ấy...

Cô cố tình bỏ lửng không tiết lộ phần tiếp theo. Martin cố tỏ ra thờ ơ, làm ra vẻ đang thích thú nhấm nháp món tôm hùm nướng với nấm mà người phục vụ vừa mới đặt xuống trước mặt anh. Rồi anh chiêm ngưỡng cô cứ như cô là một tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng. Làn da cô trắng vô cùng, gần như ửng hồng. Cao và mảnh dẻ như một người mẫu, cô mặc jupe đen và sơ mi trắng làm cô trông giống Audrey Hepburn hơn là Củng Lợi.

Cô Ho: Theo thông tin từ IRS 2, Archibald đã triển khai một hệ thống phức tạp các công ty bình phong nhằm rửa tiền từ các phi vụ của hắn. Nhiều khoản tiền đã được lần ra dấu vết trong sổ sách kế toán của một số tổ chức từ thiện.

Cô chìa cho anh xem màn hình điện thoại Blackberry có hiện lên một vài ghi chép của cơ quan thuế của Mỹ liệt kê tất cả các Tổ chức phi Chính phủ có dính dáng. Martin nhớ được một vài cái tên như Bay không biên giới, Những thầy thuốc bay, Những đôi cánh hy vọng.

Những bông tuyết lượn tròn chỉ cách họ vài phân rồi vỡ tan khi chạm vào lớp kính. Cô vẫn tiếp tục nói nhưng Martin đã chẳng còn nghe nữa. Như vậy là Archibald giống một Robin Hood thời hiện đại dùng niềm đam mê đối với nghệ thuật của mình vào mục đích từ thiện! Trong tâm trí anh xuất hiện hàng ngàn giả thiết và tất cả đều chỉ để trả lời cho một câu hỏi: tên trộm này đang tìm cách chuộc lại lỗi lầm gì?

Cô Ho: Anh biết công ty Lloyd's Brothers của chúng tôi chứ?

Martin gật đầu. Lloyd's Brothers là một tên tuổi không thể bỏ qua trong giới nghệ thuật: một tập đoàn gồm các công ty bảo hiểm, trải qua nhiều năm, đã nuốt gọn thành công các đối thủ cạnh tranh chính và thiết lập được cho mình vị trí độc quyền, thâu tóm tất cả các hợp đồng lớn trên thị trường.

Cô Ho: Năm năm gần đây, Lloyd's Brothers đã phải dành phần lớn các khoản tiền đền bù của tập đoàn để bồi thường cho các vụ án do Archibald gây ra.

Martin (nhún vai): Đó là vấn đề của tập đoàn cô chứ không phải của tôi...

Cô Ho: Năm nay, do McLean thực hiện nhiều phi vụ lớn, tập đoàn chúng tôi lâm vào tình trạng tài chính rất khó khăn, buộc phải vét sạch két để thanh toán hàng chục triệu euro...

Martin: Đương nhiên rồi, đó là cuộc khủng hoảng chung...

Cô Ho (cố gắng kiềm chế cơn giận): Chúng tôi không thể tiếp tục để yên như vậy nữa và cả FBI cũng vậy! Chúng tôi đang hợp tác chặt chẽ với Cục điều tra liên bang và hai bên đều quyết tâm giải quyết triệt để vấn đề Archibald.

Martin: Tôi rất muốn biết bên cô định hành động như thế nào.

Cô Ho: Công ty chúng tôi đã nhận bảo hiểm viên kim cương nổi tiếng Chìa khóa thiên đường, nó chuẩn bị được đưa ra đấu giá tại San Francisco. Tôi cũng nghĩ giống như anh, rằng Archibald sẽ tìm cách cuỗm được nó, nhưng lần này sẽ là phi vụ cuối cùng, bởi vì anh sẽ có mặt ở đó để ngăn chặn hành động của hắn...

Không để anh có thêm thời gian đặt câu hỏi, cô đặt lên bàn một vé máy bay.

Cô Ho: Tôi hợp tác với FBI và tôi muốn anh sẽ là đối tác của tôi trong nhiệm vụ lần này. Anh có thể trả lời có hoặc không, nhưng anh chỉ có mười lăm phút đồng hồ để quyết định trước khid dề nghị của tôi vô hiệu.

Martinnhìn tấm vé máy bay: vé một chiều đi San Francisco, ngày kia khởi hành. Thế là cô gái châu Á này đi thẳng vào vấn đề tương quan lực lượng: một kiểu cá cược mà chắc hẳn cô ta đã quen thắng, nhưng anh cảnh sát trẻ chẳng còn con át chủ bài nào trong tay.

Martin: Tôi muốn có giấy phép của FBI để có thể mang vũ khí theo trên đất Mỹ và giấy công vụ để tôi có thể đích thân bắt giữ Archibald McLean.

Cô Ho: Không, điều này thì không thể được.

Martin: Ở đất nước này cái gì cũng thương lượng được, đó chính là thế mạnh và điểm yếu của nó, cô thừa biết điều đó như tôi.

Cô Ho: Không thể được.

Martin: Nghe này, cô có thể huy động cả FBI, IRS, thậm chí kể cả quân đội Mỹ, nhưng cô sẽ không bao giờ bắt được Archibald, trừ khi biết rõ hắn là ai. Nhưng cô lại chẳng biết gì về quá khứ cũng như động cơ của hắn. Cô chẳng có gì chắc chắn để bám theo, chẳng có một chi tiết đáng tin cậy nào về tiểu sử. Trong khi tôi...

Anh rút từ trong túi ra một túi nhựa trong, loại túi vẫn thường dùng để đựng các vật chứng. Bên trong có nhãn của một chai rượu sâm banh.

Martin: Tôi có thứ mà các cô sẽ không bao giờ có của Archibald: một dấu vân tay của hắn.

Cô nhìn anh vẻ ngờ vực. Anh giải thích.

Martin: Cách đây sáu tháng hắn đã gửi cho tôi một chai sâm banh. Một kiểu khiêu khích hay đùa giỡn gì đó. Dù sao đi nữa thì hắn cũng để lại một dấu vân tay khá nét. Một dấu vân tay chưa từng được ghi lại trong bất kỳ hồ sơ nào và tôi là người duy nhất biết được. Tôi đã tìm kiếm trong Hồ sơ tự động lưu lại các dấu vân tay nhưng cần phải thử tìm trên Eurodac và nhất là trên mạng IAFIS, cơ sở dữ liệu của FBI.

Cô chìa tay ra một lát, gần như hy vọng rằng Martin sẽ đưa cái túi cho cô, sau vài giây, ánh mắt của họ chạm vào nhau cho tới khi anh cảnh sát trẻ đưa ra yêu cầu lần cuối.

Martin: Dấu vân tay đổi lấy giấy phép để tôi có thể trực tiếp bắt giữ Archibald trên đất Mỹ.

Anh rời khỏi bàn mà chẳng buồn động vào cái bánh phồng sô cô la đắng và cảnh báo:

- Tôi sẽ không cho cô mười lăm phút suy nghĩ, chỉ năm phút thôi.

--- ------ ------ ------ -------

1. L'Inspection générale des services: Cơ quan thanh tra cảnh sát.

2. International Revenu Serivce: Cục thuế của Mỹ.

Bình luận





Chi tiết truyện