Viêm Hạo Thừa cũng không có giao tình gì với nhà họ Mộ, có giao tình thì anh ta nên tới vào tang lễ của Mộ Viễn Chi, thậm chí bởi vì quan hệ với Viêm Kinh Vũ, còn có một chút đụng chạm, coi như anh ta có lòng trả lại thi thể Mộ Quân Nhiên, tùy tiện để thuộc hạ đưa đến là được, căn bản không cần tự mình đưa đến, hơn nữa người của Viêm Kinh Vũ vớt tròn một ngày, tại sao thi thể này lại rơi vào trong tay anh ta?
Trong lúc nhất thời, Vạn Tuyết Cầm nằm ở trên thùng gỗ nghĩ có người đùa bỡn âm mưu, bà ta không tin Viêm Hạo Thừa chỉ đơn giản là vì đưa người, chỉ là đợi bà ta quét mắt nhìn máy theo dõi trên cổ tay, ngây ngẩn cả người lần nữa.
Trình Du Nhiên chậm rãi đi từ cửa vào, không giống với lần trước là áo màu trắng, lần này cô lại mặc quần áo đen tuyền thoải mái, gọn gàng, tôn lên dung nhan hoàn mỹ càng thêm xinh đẹp, ánh mắt nhàn nhạt ở quét một vòng chung quanh, cuối cùng dừng ở chỗ bên cạnh Lâm, sau liếc nhìn Văn Long bên cạnh một cái.
Văn Long gật đầu, trực tiếp đi tới qua Lâm, đứng trước mặt người nọ hỏi: "Chính anh đi, hay là tôi giúp anh?"
Có thể ngồi ở chỗ bên cạnh gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, địa vị của người đó hiển nhiên cũng không thấp, bị một người làm hô tới quát lui như thế, anh ta nào sẽ chịu được, há mồm mắng Văn Long: "Anh tính làm gì đó, dám giương oai ở trước mặt tôi?"
"Tôi là người, dĩ nhiên không phải là đồ." Văn Long khinh thường cười cười, lễ độ với Trình Du Nhiên vì đó là chị dâu của anh ta, những người khác anh ta cũng không coi ra gì, đưa bàn tay ra nắm cổ áo của người nói, sau đó không để ý người đó giãy giụa, tiện tay vứt trên mặt đất, phát ra tiếng phịch, âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
"Anh. . . . . ." Người nọ không ngờ đối phương lại to gan như vậy, biết rõ đối phương làm như vậy là người phụ nữ sau lưng chỉ điểm, lập tức dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn, chờ thấy rõ khuôn mặt Trình Du Nhiên, anh ta mới biết mình thiếu chút nữa trêu chọc ai, gấp rút bò lên, cũng không kịp nói, ảo não xoay người xông ra ngoài.
Vạn Tuyết Cầm còn nằm ở trên thùng gỗ nhíu mày, Trình Du Nhiên không chút khách khí ngồi xuống vị trí vừa nãy.
Trước tang lễ cha, mặc dù cô hận Vạn Tuyết Cầm thấu xương, nhưng cũng không thể gây chuyện, không nói có thể gây ra hậu quả, nhưng Mộ Quân Nhiên là cái thá gì, có tư cách gì tổ chức tang lễ trên địa bàn nhà họ Mộ?
Cho nên, cô không chút khách khí khiến Văn Long đuổi một người dọn ra vị trí cho mình, hay chính xác nói cho người khác biết, hôm nay cô tới là xem trò vui, mà không phải thân thiết với người chết, cô thật muốn xem, rốt cuộc Vạn Tuyết Cầm muốn giở trò gì!
Xem ra người đến không có ý tốt, Trình Du Nhiên ra oai phủ đầu mọi người đương nhiên đều nhìn ra, nhìn thoáng qua lẫn nhau, quan hệ tương đối khá với Mộ Viễn Chi nên có chút lo lắng cho tương lai nhà họ Mộ, Vạn Tuyết Cầm đi đến gần nhưng trên mặt tràn đầy tức giận, còn tuyệt đại đa số người đều là gương mặt không hiểu, làm chị cùng cha khác mẹ, tại sao phải làm ra chuyện như vậy vào thời điểm này?
Trong đó, chỉ có Lãnh Triệt và Viêm Hạo Thừa có chút biểu lộ bất đồng, Lãnh Triệt vẫn có dáng vẻ việc không liên quan đến mình, mà Viêm Hạo Thừa lại nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, hình như trúng tâm tư của anh ta.
Sắc mặt Vạn Tuyết Cầm có chút khó coi, trong lòng mắng Viêm Kinh Vũ, tên khốn đáng chết này cũng không biết nhắc nhở mình, sớm biết Trình Du Nhiên tới, bà ta cũng cài người ở bên ngoài, hiện tại bà ta lại không thích hợp nổi giận, gấp gáp nháy mắt với dì Trương bên cạnh.
Dì Trương đã sớm bất mãn với Trình Du Nhiên, lúc này có cơ hội quang minh chính đại bới móc, nhất thời ba hai bước xông tới, lớn tiếng quát: "Trình Du Nhiên, cô có phải là người nhà họ Mộ hay không, lại để cho nhà họ Mộ hổ thẹn!"
Nghe dì Trương gọi thẳng tên huý, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, bình thường nhìn bà ta thật cơ trí, lúc này thế nhưng vờ ngớ ngẩn, đây không phải là tìm phiền toái cho mình ư.
Quả nhiên, Trình Du Nhiên tiện tay vung bàn tay ra, bộp một tiếng, ở trong phòng khách yên tĩnh có vẻ cực kỳ vang dội, khinh thường nói: "Không có tôn ti gì cả, còn chưa ngồi lên chỗ quản gia đã muốn diễu võ dương oai, tên của tôi mà bà có thể tùy tiện gọi à."
Dì Trương bị một cái tát, nửa bên mặt lập tức giống như quả táo chín, tím bầm, hình như người ta quả thật nói không sai, nói thế nào cũng là đại tiểu thư nhà họ Mộ, bà ta mở miệng gọi thẳng tên quả thật không có trên dưới, cắn răng, tạm thời quên chuyện bị đánh, trên mặt cũng mất thịnh khí dọa người, nhưng mà vẫn chất vấn: "Nếu tiểu thư còn là người nhà họ Mộ, thân là ruột thịt với thiếu gia thì không nên ngồi ở vị trí này, nếu như tiểu thư không hiểu, tôi có thể dạy cô."
"Ruột thịt với thiếu gia? Tôi không cảm thấy như vậy." Trình Du Nhiên cười lạnh, nghiêng mặt nói: "Ruột thịt với thiếu gia mà thậm chí ngay cả tin tức cậu ta chết cũng không có người thông báo với tôi, tôi thật sự không nghĩ ra tôi và cậu ta có quan hệ gì."
Dì Trương thấy Trình Du Nhiên từng bước ép sát, không khỏi có chút hốt hoảng nói: "Cô đang cả vú lấp miệng em, chúng tôi căn bản không biết cô đang ở đâu, làm sao thông báo cho cô?"
"Không biết đang ở nơi nào, sợ rằng không muốn báo tôi, giống như cái đó vẫn tự xưng là nguời nhà họ Mộ cũng không ở."
Bĩu môi, Trình Du Nhiên nhìn lướt qua chỗ Vạn Tuyết Cầm, ngay sau đó sắc mặt biến thành khó coi.
Vạn Tuyết Cầm thấy Trình Du Nhiên đột nhiên đứng lên, sắc mặt có chút khó coi đi tới hướng mình, trong lòng nhất thời có chút hốt hoảng, không biết người phụ nữ này lại muốn nổi điên làm gì. Đúng lúc này, một cây ngân châm đột nhiên xuất hiện trong tay cô.
"Cô muốn làm gì?" Trình Du Nhiên ra oai phủ đầu có tác dụng nhất định, cho dù Vạn Tuyết Cầm biết trước công chúng mình sẽ không bị thương tổn, cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Trình Du Nhiên nhìn cũng không nhìn bà ta một cái, trực tiếp nhấc chân vượt qua, đi về phía góc tường của phòng khách.
Bên góc tường, thi thể để trước quan tài Mộ Quân Nhiên, chỉ là cô thấy chú Trung bên cạnh, trước đó chú bởi vì đau long cái chết của Mộ Quân Nhiên, miệng đã sùi bọt mép ngất đi, nhưng bởi vì vị trí của chú, dì Trương và mấy người cũng ước chú lập tức chết ngay, cho nên vẫn không có ai quan tâm.
Đi lên trước, Trình Du Nhiên không chú ý trên người chú Trung dơ dáy bẩn thỉu, nâng chú đứng lên tựa vào góc tường, đồng thời dùng ngân châm ghim mấy cái ở trán và trên cổ họng, trên cổ họng là vì thông với đường hô hấp, cái trán là có thể làm cho chú mau sớm tỉnh lại.
"Tiểu. . . . . . Tiểu thư --"
"Chú Trung, tôi thấy chú nên đổi thành chú Ngu mới đúng." Chú Trung còn chưa nói xong, đã bị Trình Du Nhiên cắt đứt, sau tiếp tục dịu dàng nói: "Chú ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sau này vẫn còn cần chú tiếp tục thay cha quản lý cái nhà này đấy."
Nhắc tới lão gia, vốn còn muốn giùng giằng lao về phía Mộ Quân Nhiên thì chú Trung rốt cuộc yên tĩnh lại, nhìn tiểu thư, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, mặc dù lão gia thiếu gia không còn, nhưng tiểu thư vẫn còn đó.
Đều là nguời thuộc về nhà họ Mộ, Trình Du Nhiên đối với một người làm còn chăm sóc như thế, đối với đám người Vạn Tuyết Cầm lại là bộ dáng khác, nhất thời khiến chung quanh hiểu lầm.
Trong lòng Vạn Tuyết Cầm đã phẫn nộ đến cực điểm, bà ta rất muốn bắt Trình Du Nhiên hung hăng tát hai bàn tay cho hả giận, nhưng mà vẫn nhịn được, bà ta biết rõ thân phận hôm nay, chính là mẹ đứa con vừa mới chết.
Vậy mà, đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng hỗn loạn, ngay sau đó Viêm Kinh Vũ bước nhanh đi vào, sau lưng còn mười thuộc hạ đi theo, hướng về phía Vạn Tuyết Cầm nói: "Mộ phu nhân, đã bắt được hung thủ sát hại Mộ thiếu gia."
Vạn Tuyết Cầm không biết anh ta đang xướng ra tuồng gì, trừng mắt liếc anh ta một cái, thầm trách anh ta tự làm chủ không thương lượng với mình, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể theo lời anh ta hỏi "Thật, người ở đâu?"
"Mang người đi lên cho tôi." Viêm Kinh Vũ vung tay lên, ánh mắt của mọi người nhất thời nhìn về phía ngoài cửa, rất nhiều người không biết nội tình nghi ngờ nhìn về phía Viêm Kinh Vũ, không biết vị thất thiếu gia nhà họ Viêm làm sao lại đột nhiên thân thiết với nhà họ Mộ như vậy.
Rất nhanh, hai người đàn ông chằng chịt vết thương bị dẫn vào, nhìn dáng dấp trước đó từng chịu đựng trận đánh dữ dội, bộ dáng thở không ra hơi, chờ người mang bọn họ buông tay ra, hai người nhất thời tê liệt ngã xuống mặt đất.
Viêm Kinh Vũ lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Vạn Tuyết Cầm, ngay sau đó nói: "Mộ phu nhân, đây chính là hai người tôi bắt được, có lời gì cô trực tiếp hỏi bọn họ." Mới vừa rồi thấy Trình Du Nhiên đi vào, anh ta trực tiếp nghĩ tới phương pháp xử lí vu oan giá họa, mặc dù quê mùa, thậm chí chưa chắc sẽ có bao nhiêu người tin tưởng, nhưng chỉ cần tung lời đồn đãi ra ngoài, Trình Du Nhiên sẽ thu liễm lại.
Vạn Tuyết Cầm dĩ nhiên hiểu ý anh ta, có chút bất mãn đối với việc anh ta tự chủ trương, chỉ là người đã ở trước mặt, bà ta cũng chỉ có thể mặt tức giận hỏi: "Các anh là người nào, tại sao giết con trai tôi?"
"Phu nhân, bà tha chúng tôi đi, chúng tôi --" Còn chưa dứt lời, nòng súng lạnh lẽo đã chỉ ở trên trán họ, Viêm Kinh Vũ lạnh lùng nói: "Ít nói lời vô ích."
"Dạ dạ" Một người trong đó vội vàng nói: "Chúng tôi chỉ là kẻ lang thang ở Newyork, ba ngày trước có người tìm tôi, nói chỉ cần. . . . . . Chỉ cần giết người kia, sẽ cho chúng tôi được sống tốt, hai anh em chúng tôi xui xẻo hồ đồ đồng ý, nhưng chúng tôi thật sự không biết người đó."
Vạn Tuyết Cầm giật mình, hóa ra Viêm Kinh Vũ đánh chủ ý này, nếu như nhắm thẳng vào Trình Du Nhiên, nhất định sẽ bị bắn ngược, thậm chí đưa tới chút bất lợi cho bọn họ, hiện tại khiến mọi người tự mình đoán, Trình Du Nhiên phản bác cũng không phải đuợc, không phản bác cũng không phải xong, chỉ có thể ngậm bồ hòn ngọt, xem ra đúng là đối tượng hợp tác đáng giá.
Trình Du Nhiên không nghĩ sẽ bị cắn ngược một cái, cô đã sớm hoài nghi chuyện này có thể là Viêm Kinh Vũ làm, hôm nay xác nhận suy đoán của cô, chỉ là quả thật giống như anh ta thiết kế, bây giờ mình không thích hợp nói gì, đột nhiên xoay động mắt nói: "Các anh đã là hung thủ giết người, tôi thấy không bằng để cho tôi thay em trai báo thù." Nói xong, móc súng lục ra liền đè ở trên đầu một người trong đó.
"Khoan." Viêm Kinh Vũ không ngờ cô đột nhiên dùng đến một chiêu này, phải biết bởi vì vội vàng, hai người kia là thuộc hạ của anh ta giả trang, trắng trợn bắn chết người của mình, anh ta làm lão đại sao cũng không thể đồng ý.
Sắc mặt Trình Du Nhiên trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: "Viêm Kinh Vũ, nếu bọn họ chính là hung thủ giết chết Quân Nhiên, hơn nữa cũng không biết người phía sau màn là người nào, tại sao không cho phép tôi báo thù?"
Bình luận
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1