chương 494/ 496

Côn pháp kéo theo bão táp.

Đó là côn trên tay Mễ Thương Khung, hắn đã nhặt “Triều Thiên Nhất Côn” lên.

Hắn vốn đã vứt côn dùng ngón tay, hiện giờ lại bỏ ngón tay dùng côn. Hắn dùng một côn đâm trời, đập vào Quan Thất.

Trông thấy một côn này, Quan Thất cũng không dám sơ suất.

Y biết một côn này đã tập hợp công lực trọn đời của Mễ Thương Khung, đó không chỉ là cực hạn của nhân lực, còn ngưng tụ lực lượng của trời đất vũ trụ.

Y hét lên một tiếng, giơ ngang kiếm cản lại.

Côn nện vào trên thân kiếm, mũi kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo bức người.

Quan Thất đột nhiên quăng kiếm.

Lúc quăng kiếm, ngón cái và ngón trỏ của y búng ra, sau một tiếng “vèo”, kiếm hóa thành một con rồng xanh bắn vào trời cao mờ mịt.

Y quăng kiếm là vì biết một kiếm này quyết không tiếp được một côn này.

Nếu như vẫn cứ cố tiếp, kiếm nhất định sẽ gãy, chỉ sợ sẽ kiếm gãy người chết.

Hơn nữa y không bao giờ hủy binh khí mà người khác yêu quý, y là một người yêu quý tất cả võ nghệ, thậm chí là binh khí, cho dù đã điên, si, điểm này của y vẫn không thay đổi.

Cho nên y ném kiếm, sau đó dùng một tay bắt lấy mũi côn.

Hai người đứng yên bất động trên ngói nhà.

Chỉ nghe những tiếng lách cách liên tục vang lên, tiếng ngói lay nhà lắc rung trời. Thân hình Quan Thất nhoáng lên, buông tay lui lại, một côn kia đánh trật lại nện vào nóc nhà.

Quan Thất dùng tay bắt côn, nhưng vẫn không khống chế được thế côn, dù sao y cũng chỉ có một tay.

Thế côn tuy vẫn mạnh mẽ, nhưng trải qua Quan Thất dùng kiếm chống đỡ, dùng tay ngăn cản, khí thế đã suy giảm. Quan Thất lại chợt lách người, đầu côn đánh trật chỉ nện vào mái nhà.

Tiếng rào rào liên tục vang lên, trời rung đất chuyển, một mảng lớn ngói nhà ào ào vỡ nát, cùng với tro đá bụi ngói dính vào nhau, gạch bay ngói bể rơi xuống đầu.

Ngói nhà tuy đã sụp một mảng lớn, nhưng về chỉnh thể vẫn không hoàn toàn sụp đổ, bộ khung vẫn còn, mái hiên xà nhà vẫn không rơi xuống.

Nhưng những mảnh vụn gạch ngói vẫn như mưa rơi xuống đường dài.

Phía dưới vẫn có một đống người đang vây xem.

Trong nháy mắt này, ngay cả Quan Thất cũng biến sắc, nổi giận quát lên:

- Hèn hạ!

Mễ Thương Khung cũng biết mình đã gây họa, nhưng một côn vừa rồi đã tập hợp công lực trọn đời của hắn, nếu đã phát ra thì hắn cũng không thể thu hồi được.

Trông thấy đám người phía dưới kinh hô bỏ chạy, kinh hoàng lúng túng, sắp sửa bị những mảnh vụn gây thương tích, chợt thấy một luồng ánh sáng trắng cuốn đến, ngăn cản gạch ngói vụn, múa đến mức giọt nước không lọt, quét đá vụn ngói bể vào trong sân vắng vẻ không người.

Thế nhưng y chỉ có một người, một tay.

Một người, một thanh kiếm, không thể ngăn cản ngói bể gạch vụn tràn ngập trời đất như vậy.

Ngay lúc này, một người áo xanh lướt qua trời cao, một tay chụp lấy thanh kiếm thế như rồng xanh do Quan Thất ném ra, cũng múa đến mức mưa gió không lọt, kiên cường ngăn cản cát bay đá chạy.

Người áo trắng là Thích Thiếu Thương, kiếm của y tên “Si”.

Y không thể để cho những mảnh vụn này bắn vào những người vô tội bên dưới, cho nên đã phi thân đứng ra, ngăn cản một đống gạch bay ngói chạy kia.

Người áo xanh chính là Tôn Thanh Hà, kiếm của hắn tên là “Sai”.

Hắn vừa mới lấy lại kiếm của mình, lập tứcn cùng với Thích Thiếu Thương sóng kiếm sóng vai, ngăn cản một trận mưa gạch đá này.

Hai người hai kiếm, một xanh một trắng, quét đá vụn gạch vỡ về nơi không người.

Nhưng ngói rất nhiều hơn nữa còn nhỏ, phía dưới lại nhiều người hơn nữa còn hỗn tạp, chỉ với hai người hai kiếm, muốn không ai bị thương e rằng là chuyện không thể.

Chợt nghe Vô Tình quát lớn một tiếng:

- Tốt!

Y cũng muốn giúp hai người một tay, nhưng tiếc rằng y vốn không có công lực, hai chân lại bị tàn phế, vì vậy lực bất tòng tâm. Nhưng đôi tay của y vẫn nhanh chóng vung ra, nhặt lấy những mảnh ngói dưới người, dùng ngói đẩy ngói, có thể đánh bay bao nhiêu mảnh ngói gây tổn thương người thì cố sức bấy nhiêu.

Nhưng y lại thấy một người khác đã ra tay.

Người ra tay là Quan Thất.

Quan Thất hít một hơi dài.

Y không quan tâm đến việc giết chết Mễ Thương Khung lúc này đã kiệt sức, râu tóc và gương mặt đều vàng vọt, già nua.

Y giơ tay lên, phát ra khí của mình.

Nhưng lần này không phải kiếm khí, chỉ có khí.

Luồng khí này giống như một dòng từ trường mạnh mẽ, còn gạch ngói vụn lại giống như biến thành sắt, hoàn toàn bị y hút lấy, đẩy vào trong sân không người.

Lần này mượn lực (một lực lượng vô hình giữa vũ trụ) sử lực, cộng thêm hai kiếm xanh trắng, gạch ngói của Vô Tình, quả nhiên đã hóa giải được kiếp nạn do gạch ngói vụn gây ra.

Quan Thất vừa phát ra “khí” của y, vừa nổi giận quát lên với Mễ Hữu Kiều:

- Chúng ta giao thủ không tổn thương người vô tội, đây là ngươi tạo nghiệt!

Lúc này gạch ngói vụn đã rơi xuống gần hết, chỉ còn lại một chút, nhưng những người đứng xem trên đường đã tránh đi không còn ai, không đủ gây họa. Hai người Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà lại phi thân lên mái ngói, sắc mặt tái xanh, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên vừa rồi cứu người đã dốc hết toàn lực, còn tốn sức hơn nhiều so với lúc giao thủ.

Quan Thất nhìn ba người một chút, vừa rồi y không nặng tay với Thích Thiếu Thương và Vô Tình, là vì thương hại bọn họ cũng là người tàn tật, hiện giờ lại càng thương tiếc, không còn ham chiến nữa, lẩm bẩm nói:

- Nhân gian đã có hiệp giả, ta cần gì phải tiếp tục sống vất vưởng trên thế gian này.

Ánh mắt của y lại như mê như say, ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ muốn phóng lên cao, chỉ nói:

- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngày đó nàng rũ áo ra đi, để lại ta ở hồng trần thế tục chịu đủ loại khổ sở, hôm nay ta muốn đi theo nàng, nàng hãy chờ ta!

Nhưng khi y vừa mới vọt người lên, hai người đã lẻn đến sau lưng y, đồng loạt phát động công kích.

Bóng đêm đột nhiên tối đen.

Bóng tối giống như một loại cắn nuốt.

Bóng tối là một loại lực lượng, lực lượng này đang muốn hủy diệt Quan Thất.

Nhưng sâu trong bóng tối lại tỏa ra màn sáng năm màu, kỳ diệu chói mắt, hơn nữa còn mang theo hương vị.

Đây chính là “Hắc Động thần công” của Hắc Quang Thượng Nhân, còn có “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng pháp” của Ngô Kinh Đào.

Hai người đồng loạt ra tay, muốn giết chết Quan Thất.

Giết được Quan Thất chính là anh hùng, càng là anh hùng trong anh hùng.

Vấn đề là nếu như phương thức giết người của hắn rất “cẩu hùng”, mặc dù người bị hắn giết là “đại anh hùng” đội trời đạp đất, thiên hạ vô địch, hắn có thể xem như “anh hùng” hay không? Có phải là “anh hùng” hay không?

Nhưng hai người bọn họ đều không thể làm anh hùng.

Bởi vì lúc Quan Thất phóng người lên đã đá hai chân ra, một chân đá vào Hắc Quang, một chân đá vào Thư Sinh.

Hai cước này cũng không có gì đặc biệt, không đặc biệt nhanh, không đặc biệt quái, không đặc biệt kỳ, góc độ xuất kích cũng không đặc biệt, nhưng Ngô Kỳ Vinh và Chiêm Biệt Dã mỗi người vẫn trúng một cước.

Có lẽ chỗ tuyệt diệu của cước pháp Quan Thất chính là biến khéo thành vụng, không phải đặc biệt. Có lẽ Hắc Quang Thượng Nhân và Kinh Đào Thư Sinh không ngờ cước pháp của Quan Thất cũng cao minh như vậy, vì vậy mới trúng cước.

Mỗi người trúng một cước, sau đó một đường lăn xuống mái hiên.

Võ công của bọn họ vốn đều giỏi, đều cao, nhưng không biết vì sao, sau khi trúng phải hai cước này, hai người đều không thể thu thế, một đường lăn xuống, lăn đến mức cả người đầy rêu, đầy bụi, vẫn còn tiếp tục lăn, cuối cùng từ trên ngói nhà rơi xuống.

Vừa lúc Lôi Niệm Cổn đang ở dưới mái hiên này.

Hắn vốn đang ngẩng đầu xem trận chiến xưa nay chưa từng có này, hắn không muốn bỏ qua một chiêu, một thức, một lần giao thủ nào.

Kết quả lại vừa lúc hai người kia rơi xuống.

Lôi Niệm Cổn đang nhìn, trên vai hắn gánh hai chiếc thùng, đó là hai thùng phân lớn.

Hắn vốn có thể tránh đi một chút, nhưng tại thời khắc tế nhị này, tâm niệm của hắn vừa động, sự tinh nghịch nổi lên, lại sải bước về phía trước nửa bước, ngửa thùng phân lên.

“Tũm!”

Hắn vừa khéo tiếp được hai đại cao thủ từ ngói nhà rơi xuống, hai người đều quơ tay quơ chân rơi vào trong thùng phân của hắn.

Cả người dính đầy phân và nước tiểu, chuyên này tất nhiên khỏi phải nói, đến độ hai người vội vàng bò ra, còn gấp hơn cả bị lửa đốt, nào còn có phong phạm cao thủ.

Trong tiếng chửi rủa của hai người, Lôi Niệm Cổn tháo thùng phân xuống, mặc dù trên người cũng dính không ít thứ dơ bẩn, nhưng vẫn một đường cười lớn, nghênh ngang rời đi.

Quan Thất chỉ vung chân một cái đã đá hai người ngã lăn. Tại khoảnh khắc ánh chớp lóe lên, y mang theo một loại tâm chí hi vọng tan biến, tất cả thành không, muôn đời trời cao một cánh chim, phi thân lên giữa không trung.

Ngay lúc này ánh chớp liền biến đỏ.

Chớp là trắng, kiếm là đỏ.

Ánh chớp làm sao lại biến đỏ?

Bởi vì ánh sáng.

Bởi vì kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng.

Bình luận





Chi tiết truyện