chương 15/ 16

“Chúng ta không hoảng sợ.”

“Có, chúng ta sợ”, Alesandra trả lời. Nàng mỉm cười với chồng trong khi phủ nhận lời chàng, sau đó lại chú tâm vào công việc của mình.

Cả nàng và chồng đều đang ở trên giường. Colin nằm duỗi thẳng người, đầu ở trên gối. Alesandra ngồi quỳ ở cuối giường. Nàng vắt nước ra khỏi mảnh vải bông dài và áp nó vào chân chồng. Hơi nóng của nước làm những ngón tay nàng đỏ ửng, nhưng chút khó chịu đó chắc chắn đã được đền đáp bởi hơi thở lớn bật ra tiếng hài lòng của Colin.

Colin làu bàu khi nàng đưa chàng danh sách các ý kiến mà bác sĩ Winters gợi ý để làm giảm đau cho chân chàng. Chàng không dùng thuốc giảm đau lẫn rượu và giải thích cho nàng hiểu tại sao. Chàng không muốn bị phụ thuộc vào chúng và vì vậy sẽ không dùng bất kể phương cách nào cho dù cái chân đau đến thế nào.

Lớp vải nóng giúp cơn co thắt rút khỏi bắp chân, và chừng nào mà nàng làm cho chàng bận bịu suy nghĩ về những thứ khác, chàng sẽ quên đi sự nhạy cảm hoặc ngại ngùng về những vết sẹo.

Chàng chắc chắn không ngại ngùng về phần còn lại của cơ thể mình. Chàng cũng là người khá phô trương. Alesandra mặc chiếc áo ngủ màu hồng đứng đắn với cổ áo cao màu trắng và áo choàng đồng bộ. Colin chẳng mặc gì. Bàn tay chàng xếp sau đầu, khi chàng bật ra tiếng thở dài khoan khoái khác, nàng quyết định là chồng mình hoàn toàn thoải mái... Và toại nguyện.

“Ta sẽ thừa nhận là Caine đã cuống cuồng lên đôi chút, nhưng chỉ vì khả năng Morgan có thể ít nhiều có liên quan khá mong manh.”

“Cuống cuồng đôi chút? Chắc chắn là chàng đang đùa, Colin. Người đàn ông túm lấy vợ mình và ném cô ấy vào trong xe ngựa đang mở cửa, rồi sau đó chạy như điên ra công viên theo sau Catherine ư.”

Colin cười khùng khục với hình ảnh đó. “Được rồi, anh ấy hoảng sợ. Tuy nhiên, ta thì không.”

Nàng khịt mũi thiếu trang nhã. “Vậy là do em không thấy chàng nhảy lên một bên xe của họ để không bị bỏ lại đằng sau?”

“Cẩn tắc vô ưu, Alesandra.”

“Và tất cả là con số không”, nàng nói. “Catherine sẽ chết vì xấu hổ nếu anh Caine và chàng đuổi kịp cô bé. Nhờ trời, Morgan đã đưa Catherine về nhà trước khi các ông anh trai tìm thấy. Tất cả các việc này là lỗi của em.”

“Lỗi gì của em?”

“Em làm cho mọi người loạn cả lên”, nàng thú nhận. “Em không nên khiến người thân của chàng quá lo lắng.”

“Họ cũng là người thân của em, Alesandra”, chàng nhắc nhở.

Nàng gật đầu. “Chàng nghĩ tại sao Victoria từ chối Morgan?”

Việc chuyển đề tài đột ngột không quật ngã được Colin. Chàng đang làm quen với cách suy nghĩ của vợ mình. Nàng là một phụ nữ cực kỳ logic và cũng thông minh đáng sợ, vì các lý do đó mà chàng không còn xem thường những mối quan tâm của nàng nữa. Nếu nàng không hoàn toàn tin Neil có tội thì chàng cũng sẽ không hoàn toàn tin.

“Morgan nợ nần ngập cổ và rất có thể sẽ mất hết tài sản.”

“Làm sao chàng biết được?”

“Richards nói với ta”, chàng trả lời. “Có lẽ Victoria nghĩ cô ấy có thể có người tốt hơn.”

“Vâng”, Alesandra đồng ý. “Em cho là điều đó là có thể.”

“Vợ yêu, đi ngủ thôi.”

Nàng xuống giường và đặt chậu nước lên cái bàn gần cửa sổ. Rồi nàng lấy những mảnh vải ẩm ra khỏi chân chồng, gấp lại và đặt chúng bên cạnh chậu nước.

“Colin, có phải chàng cảm thấy có lỗi vì đã không lắng nghe khi em cố nói chuyện về Victoria?”

“Quỷ tha ma bắt, có. Ta cảm thấy có lỗi. Mỗi khi em đề cập đến chuyện này, ta đã bảo để nó yên.”

“Tốt.”

Chàng mở mắt nhìn nàng. “Tốt? Em muốn ta cảm thấy có lỗi sao?”

Nàng mỉm cười. “Đúng vậy”, nàng cởi áo choàng, vắt lên thành giường và bắt đầu cởi nút áo ngủ. “Điều đó là tốt bởi vì bây giờ em chiếm ưu thế trong việc thương lượng.”

Chàng ngoác miệng cười với sự lựa chọn từ ngữ và vẻ mặt nàng, trông rất ư là nghiêm túc và trịnh trọng. “Chính xác thì em muốn thương lượng chuyện gì nào?”

“Sắp xếp việc đi ngủ của chúng ta. Em sẽ ngủ trên giường chàng tất cả các đêm, Colin. Nó sẽ không tốt cho chàng chút nào nếu chàng tranh cãi.” Alesandra nhanh chóng cố thoát khỏi áo ngủ và vội vàng lên giường. Nàng nghĩ Colin sẽ khó từ chối yêu cầu của mình một khi nàng đã nằm cạnh chàng. Nàng kéo tấm chăn phủ lên người, vỗ nhẹ gối và nói tiếp, “Nếu tội lỗi không gây ảnh hưởng đến chàng thì em sẽ nhắc cho chàng nhớ hoàn cảnh nhạy cảm hiện giờ của mình. Chàng sẽ không từ chối mẹ của con chàng bất cứ điều gì”.

Colin bật cười lớn. Chàng lăn người nằm nghiêng và vòng tay ôm lấy vợ. “Em đúng là một nhà thương thuyết bé nhỏ”, chàng dài giọng. “Này tình yêu, không phải ta không muốn em ngủ với ta, nhưng ta sẽ chốc chốc lại thức dậy suốt cả đêm và không muốn đánh thức em. Em cần nghỉ ngơi.”

“Chàng sẽ không đánh thức em”, nàng đáp lại ngay. “Một lá thư dài dễ thương của Mẹ bề trên đến đây hôm nay”, nàng lại nói, đổi đề tài. “Em để nó trên bàn để chàng có thể đọc. Giờ hoa hồng đã nở khắp Stone Haven. Có lẽ năm tới, khi chàng đưa em đi thăm lâu đài của chúng ta, tất cả các bông hoa sẽ nở hoàn toàn. Quang cảnh thật đẹp, chồng yêu à.”

“Ôi Chúa ơi, ta thật sự sở hữu một lâu đài, phải không?”

Nàng cuộn người sát vào bên chàng. “Mẹ bề trên có thể nhận được quỹ tài chính giải ngân từ ngân hàng. Dĩ nhiên em không bao giờ nghi ngờ khả năng của bà cả. Bà rất có sức thuyết phục khi muốn.”

Colin hài lòng với tin tức này. Chàng không muốn tướng quân có được phần nhỏ nào tài sản của Alesandra. “Dreyson có thể ngừng lo lắng rồi”, chàng nhận xét. “Một khi tiền đã an toàn trong ngân hàng ở đây...”

“Lạy Chúa, Colin, chàng không tin Mẹ bề trên sẽ gửi quỹ đến cho chúng ta, phải không?”

“Ta đã nghĩ...”

Tràng cười nắc nẻ ngưng chàng lại. “Có gì thú vị sao?”

“Lấy tiền khỏi tay tướng quân chẳng có gì khó, nhưng cố gắng để Mẹ bề trên thả tay ra khỏi quỹ tài chính sẽ là bất khả thi.”

“Tại sao?”, chàng hỏi lại, vẫn còn rối bời.

“Bởi vì bà là một nữ tu”, nàng trả lời. “Và các nữ tu thì khẩn khoản hỏi xin kinh phí. Họ không từ bỏ đâu. Tướng quân không phải là địch thủ với Mẹ bề trên và cả chàng cũng vậy, chồng à. Chúa muốn họ có số tiền này”, nàng dừng lại một chút rồi nói thêm. “Bên cạnh đó, nó là một món quà, nhớ không? Và chắc chắn họ dùng tiền có mục đích. Dreyson sẽ nhăn nhó khó chịu trong chốc lát và sau đó ông ấy sẽ quên hết mọi chuyện về nó.”

Colin cúi xuống và hôn nàng. “Ta yêu em, Alesandra.”

Nàng đã chờ đợi để nghe lời tuyên bố đó và lập tức chụp lấy thời cơ.

“Có lẽ chàng chỉ yêu em chút xíu, chắc chắn là không nhiều như Nathan yêu Sara.”

Tuyên bố lạ lùng làm chàng ngạc nhiên. Chàng chống người lên một khuỷu tay để có thể thấy rõ mặt nàng. Nàng không cười nhưng những tia sáng lấp lánh hiển hiện trong đôi mắt. Được đấy, người phụ nữ nhỏ bé này đang có mưu tính chuyện gì đây.

“Sao em lại nói như thế?”

Nàng không bị ảnh hưởng chút nào ít nhất là bởi tiếng gầm gừ trong giọng nói hay vẻ cau có trên khuôn mặt chàng. “Em đang thương lượng tiếp”, nàng giải thích.

“Bây giờ thì em muốn gì?” Colin quả thật đang gặp khó khăn trong việc kiểm soát cái cau mày nhăn mặt của mình. Chàng muốn cười phá lên với cô vợ bé bỏng.

“Chàng và Nathan có dự định sử dụng món quà mà Đức vua dành cho Sara, và em yêu cầu - không, em đề nghị - chàng lấy một khoản chính xác từ tài sản của em. Chỉ là vấn đề công bằng thôi, Colin.”

“Alesandra...”

“Em không thích bị coi thường đâu, chồng à.”

“Coi thường? Vì Chúa, em lấy đâu ra cái suy nghĩ đó thế hả?”

“Giờ em thật sự rất buồn ngủ. Nghĩ về sự công bằng trong lời đề nghị và cho em biết vào ngày mai nhé. Ngủ ngon, Colin.”

Đề nghị? Chàng cười cái từ đó.

Nàng đã yêu cầu và là vậy đó. Chàng có thể nói rằng mình không đổi ý và nàng đơn giản quá bướng bỉnh không chấp nhận vì lợi ích của chính mình. Nàng cũng sẽ không từ bỏ vấn đề này. Từ âm lượng trong giọng nàng thì chàng biết cảm giác của nàng ít nhiều cũng đã bị tổn thương với những gì nàng đã coi là một sự coi thường.

“Ta sẽ suy nghĩ về điều đó”, cuối cùng chàng cũng hứa.

Nàng không nghe thấy chàng hứa.

Thật sự thì nàng đã ngủ say. Colin thổi tắt nến, kéo vợ vào người và ngủ thiếp đi vài phút sau đó.

Những người còn lại trong nhà chưa xong việc để đi nghỉ. Flannaghan vẫn còn ở dưới lầu để kết thúc các công việc của em gái anh ấy. Anh giao cho Megan nhiệm vụ lau dọn phòng khách và giờ đang tích cực làm sạch những chỗ mà cô bỏ sót. Flannaghan là người hay lo lắng và cũng rất cầu toàn và cho đến khi hai cô em gái quen với công việc hằng ngày trong nhà thì anh sẽ tiếp tục xem xét kỹ lưỡng công việc của họ để chắc chắn nó hợp với tiêu chuẩn công việc anh đặt ra.

Đã qua một giờ sáng khi cuối cùng anh cũng hoàn tất công việc ở phòng khách và thổi tắt nến. Anh chỉ vừa đặt chân đến phòng đón khách thì có tiếng gõ cửa ở cửa trước nhà.

Vì đã quá khuya nên Flannaghan không mở cửa ngay, anh nhìn qua cửa sổ ở bên hông trước tiên, khi nhận ra đó là bạn của ông chủ, anh mới mở chốt cửa.

Morgan Atkins vội vã vào trong. Trước khi Flannaghan có thể lên tiếng cả Colin lẫn Alesandra đã đi nghỉ, thì Morgan nói, “Ta biết là đã muộn nhưng đây là việc khẩn cấp và ta cần gặp Colin ngay. Ngài Richards sẽ có mặt ở đây trong vài phút nữa”.

“Nhưng ông chủ đã đi ngủ”, Flannaghan lắp bắp.

“Đánh thức anh ấy”, Morgan cáu kỉnh. Anh ta nhẹ giọng khi nói thêm. “Chúng tôi có một khủng hoảng phải giải quyết. Anh ấy sẽ muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nhanh lên, chàng trai. Richards sẽ đến đây ngay đấy.”

Flannaghan không tranh cãi tiếp với Bá tước nữa. Anh lập tức quay người chạy lên cầu thang. Morgan đi theo sau. Flannaghan nghĩ Bá tước sẽ muốn đợi trong phòng làm việc. Anh khẽ nghiêng người yêu cầu Morgan ngồi trong phòng khách.

Một chớp sáng chói lòa nổ bùng trong đầu anh. Cơn đau rất nặng, choáng váng và làm anh lả đi. Không có thời gian để hét lên báo động hoặc có sức để chiến đấu. Flannaghan bị cuốn vào bóng tối lần thứ hai khi anh nhận thêm một cú đánh vào sau đầu.

Anh ngã ngửa ra sau. Morgan túm chặt lấy anh để anh không gây ra tiếng động nào khi ngã lăn xuống cầu thang, rồi dựa thân hình anh vào thành cầu thang.

Gã đứng đó nhìn xuống thân thể bất động của người quản gia một lúc lâu để chắc rằng gã làm anh ngất đi vì choáng, rồi hài lòng vì anh không thể nào tỉnh lại sớm, gã quay lại với nhiệm vụ quan trọng hơn.

Gã bước từng bước lên cầu thang. Trong một túi áo là con dao găm gã định dành cho Alesandra. Túi bên kia là khẩu súng sẽ dùng để giết Colin. Sự nôn nóng không làm gã kém cẩn trọng. Gã lặp đi lặp lại kế hoạch trong đầu biết bao nhiêu lần để chắc rằng không có thiếu sót nào.

Bây giờ thì gã vui mừng vì không chịu thua sự thôi thúc của mình và giết nàng sớm hơn. Gã đã muốn... Ôi, đúng, gã đã muốn... nhưng gã không chịu thua sự thôi thúc. Tại sao à, gã thậm chí đã lập hợp đồng với Morton & Sons, dĩ nhiên tên người thụ hưởng là Colin, người chồng là người duy nhất hưởng lợi từ cái chết của nàng, ồ, đúng, gã quả là thông minh. Nàng công chúa xinh đẹp đã hấp dẫn gã ngay từ lần đầu gặp mặt. Không biết có cách nào nhanh hơn để giết người trong hoàng tộc không?

Gã mỉm cười đề phòng. Chỉ vài phút nữa gã sẽ có câu trả lời.

Gã biết phòng ngủ nào thuộc về Alesandra. Gã đã tìm ra điều thú vị đó khi đến thăm Colin lần đầu tiên.

Gã đã gặp Alesandra trong hành lang bên ngoài phòng làm việc, nghe thấy nàng nói cần lấy gì đó từ phòng của mình và rồi nhìn theo nàng vội đi dọc hành lang, băng qua cánh cửa thứ nhất và đi vào phòng nơi cánh cửa thứ hai. Ồ, đúng vậy, gã là người thông minh. Gã đã có đủ thông tin để trong tương lai có thể sử dụng và giờ nó sẽ trao cho gã lợi thế gã cần.

Gã muốn giết Alesandra trước. Chắc chắn là có cửa thông giữa hai phòng ngủ, và nếu không có thì cửa ra hành lang cũng được. Gã muốn làm cho Alesandra gào thét trong nỗi khiếp sợ và đau đớn và nhìn Colin xông vào phòng cứu người vợ yêu dấu.

Morgan sẽ đợi cho đến khi Colin đã vào hẳn trong phòng, trông thấy máu đang chảy thành dòng từ cơ thể Alesandra và ngay khi gã chứng kiến nỗi kinh hoàng cùng sự bất lực trong đôi mắt Colin, gã sẽ giết tên khốn đó bằng một phát súng xuyên thẳng vào tim.

Colin đáng bị chết từ từ, khổ sở, nhưng Morgan không dám để chuyện đó xảy ra. Colin là một kẻ nguy hiểm và chỉ một lý do đó thôi mà gã cần giết Colin thật nhanh chóng.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Colin khi chứng kiến cái chết của vợ mình sẽ trở thành điều quý giá lưu giữ trong đầu Morgan lâu, rất lâu. Và điều đó là đủ rồi, gã quyết định như vậy khi chầm chậm đi dọc theo hành lang tối. Gã đi ngang qua phòng làm việc, rồi cánh cửa của căn phòng ngủ đầu tiên, yên lặng nhẹ nhàng như một con mèo, dường như nín thở cho đến khi gã đến được cánh cửa mà gã từng thấy Alesandra mở ra.

Gã đã sẵn sàng, bình tĩnh... không thể thất bại! Và gã vẫn chờ đợi, cảm thấy khoái chí với hy vọng phần thưởng sẽ sớm thuộc về mình, sung sướng hơn bất kỳ điều gì. Gã lắng nghe sự yên tĩnh trong một lúc... chờ đợi... để cơn sốt chiếm giữ gã, thiêu đốt gã, củng cố gã.

Bọn họ đều đáng chết - Alesandra, vì là phụ nữ, dĩ nhiên, và Colin vì tên khốn đó đã phá hỏng các các cơ hội gã có thể tạo dựng thành công với Cơ quan An ninh. Richards không tin tưởng gã nữa và đó là lỗi của Colin khiến gã không thành công. Nếu Colin đi cùng gã trong nhiệm vụ đó, gã đã không chịu thua cơn kích động dữ dội bên trong con người khi phát hiện ra người em gái. Gã đã không nghĩ về làn da mịn màng của cô ấy hoặc không nhận thấy sự yếu đuối ngây thơ trong mắt cô ấy. Gã đã có thể kiểm soát được nhu cầu chạm vào cô ấy với lưỡi dao ở trong tay... Nhưng Colin đã không đi cùng gã, và may mắn đã không ở bên gã lúc đấy. Người anh trai trở về từ thị trấn sớm hơn lịch trình và bắt gặp gã đang trượt lưỡi dao vào ra, vào ra trên cơ thể của nạn nhân. Tiếng thét đã báo động người đàn ông - những tiếng thét rùng mình cần thiết đó cho gã cảm xúc say mê - và nếu Colin có ở đó thì cả hai anh em cô ấy sẽ vẫn còn sống. Gã đã có thể kiểm soát được bản thân - đúng, đúng, gã đã có thể - và, ôi, Chúa ơi, cô ấy rất ngọt ngào...

Cơ thể cô ấy tưởng chừng như bơ tan chảy dưới lưỡi thép cứng lạnh, và gã biết cơ thể Alesandra cũng sẽ mềm như vậy. Máu của nàng sẽ nóng hổi và dinh dính khi nó chảy tràn trên tay gã, nóng và dinh dính... Gã không dám đợi lâu hơn nữa. Sau khi Richards nói với gã rằng cả Colin và ông cùng kết luận gã không phù hợp với loại công việc của họ, Morgan vờ như rất thất vọng. Bên trong gã sôi sục giận dữ. Sao chúng dám nghĩ gã thua kém? Làm sao chúng dám?

Gã quyết định ngay lúc ấy là sẽ giết tất cả bọn họ. Gã cũng cực kỳ thông minh với kế hoạch của mình. Colin và Richards sẽ chết trong tai nạn thảm khốc, dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng kế hoạch thay đổi khi gã cưỡi ngựa đi dạo với em gái Colin trong công viên và cô gái nói với gã Alesandra đã cố ngăn không cho cô đi ra ngoài. Cô gái nhỏ bé ngu ngốc đó nói hết mọi suy nghĩ cho gã nghe. Morgan biết bọn chúng đã nghi ngờ gã.

Không có bằng chứng nào liên hệ gã với những người phụ nữ đó, đúng không? Không, không, gã không được phép nghĩ gã yếu đuối. Gã quá khéo léo để không bao giờ bộc lộ sự thiếu tự tin.

Tuy vậy, gã lập tức thay đổi kế hoạch. Gã đã sắp xếp mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất. Gã sẽ giết Alesandra chỉ vì thích như thế, sau đó giết Colin và trên lối ra gã sẽ làm cho người quản gia chắc chắn không bao giờ tỉnh lại nữa.

Không ai có thể nghi ngờ gã. Gã có chứng cớ ngoại phạm hoàn hảo. Gã qua đêm với ả lẳng lơ dâm đãng Lorraine, và cô ả sẽ nói với bất kỳ ai muốn biết rằng gã không rời khỏi giường của ả. Gã đã trộn một lượng lớn thuốc ngủ vào thức uống của ả và chuồn ra ngoài bằng cửa sổ phía sau nhà thổ. Khi ả thức dậy lúc thuốc ngủ hết tác dụng, gã đã trở lại bên cạnh ả.

Ồ, đúng, gã đã nghĩ ra mọi thứ. Gã cho phép bản thân mỉm cười hài lòng. Gã rút con dao găm ra khỏi túi và rồi chạm vào tay nắm cửa.

Colin nghe thấy tiếng kêu kẹt khẽ khi cánh cửa mở ra. Chàng đã thức dậy và chỉ vừa định xuống giường để đi lại, xoa dịu cơn đau chuột rút trong chân thì âm thanh như bị bóp nghẹt ấy lôi kéo sự chú ý của chàng.

Chàng không phí thời gian chờ đợi để lắng nghe thêm tiếng động nào nữa. Bản năng đang gào lên cảnh báo. Ai đó đang ở trong phòng ngủ của Alesandra và chàng biết đó không phải là những người hầu trong nhà. Gia nhân sẽ không dám vào phòng ngủ mà không lên tiếng xin phép trước.

Colin di chuyển nhanh như chớp, nhưng không gây ra tiếng động nào. Chàng lấy khẩu súng đã được nạp đạn cất trong ngăn kéo bàn đầu giường, rồi quay lại với vợ mình. Chàng đưa tay bịt miệng nàng và kéo nàng qua giường. Ánh mắt và khẩu súng của chàng tập trung vào cánh cửa ngăn cách.

Alesandra giật mình tỉnh giấc. Ánh trăng xiên nghiêng qua cửa sổ đủ sáng để giúp nàng nhìn thấy khuôn mặt của chồng, vẻ mặt rất kinh khủng. Tâm trí nàng lập tức hiểu ra. Có gì đó không ổn. Cuối cùng thì Colin cũng bỏ tay ra khỏi miệng nàng và ra hiệu cho nàng băng ngang qua phòng. Chàng không nhìn nàng. Ánh mắt chàng vẫn tiếp tục chăm chăm vào cánh cửa thông sang phòng ngủ của vợ.

Nàng cố đi phía trước nhưng chàng không cho phép điều đó. Chàng chộp lấy cánh tay nàng và nhẹ nhàng đẩy nàng ra sau. Họ di chuyển khẽ khàng băng qua phòng, suốt lúc đó, lưng chàng quay về phía nàng, sau đó chàng đẩy nàng vào trong góc hẹp giữa bức tường và tủ quần áo nặng nề. Chàng đứng trước nàng, bảo vệ nàng khỏi cuộc tấn công trực diện. Nàng không biết họ đứng đó trong bao lâu. Dường như là vô tận nhưng nàng đoán có lẽ chỉ vài phút.

Và rồi cánh cửa từ từ mở ra. Một cái bóng đổ dài trên thảm. Kẻ đột nhập không rón rén vào phòng mà chạy với quyết tâm và tốc độ của quỷ dữ. Tiếng kêu trầm thấp phát ra từ yết hầu của gã khiến nàng lạnh sống lưng. Nàng nhắm nghiền mắt và bắt đầu cầu nguyện.

Morgan giơ con dao cao trên đầu bằng một tay và khẩu súng nằm trong tay kia. Vì gã chạy thẳng vào phòng nên suýt nữa đã chạm vào giường trước khi tâm trí nhận ra chiếc giường trống không. Gã đang tạo thứ âm thanh cực kỳ kinh khủng, thật rợn người mà dường như gã không thể kiềm chế, đột nhiên nó trở thành tiếng gầm rống phẫn nộ như con thú dữ bị vuột mất con mồi. Morgan biết, thậm chí trước khi gã quay đầu lại, Colin đang ở đó, chờ đợi gã. Gã biết và không hề nghi ngờ gã chỉ có tối đa hai thứ vũ khí để tự bảo vệ bản thân nhưng gã rất thông minh, giỏi hơn... gã chắc chắn điều thứ hai là tất cả những gì gã cần.

Gã, rốt cuộc, là người không thể bị đánh bại. Trong một cử động xoay người, súng của gã đã sẵn sàng, ngón tay gã đặt trên cò súng...

Gã chết ngay tức khắc. Viên đạn bắn từ khẩu súng của Colin đi vào đầu Morgan xuyên qua thái dương bên trái. Gã đổ ập xuống sàn, đôi mắt mở to, vũ khí vẫn nắm trong tay.

“Đứng yên, Alesandra.”

Colin ra lệnh mạnh mẽ, ngắn gọn. Nàng gật đầu tắp lự rồi nhận ra lưng chàng đang đối diện với mình và chàng không thể thấy sự đồng ý của nàng. Bàn tay nàng bắt đầu đau nhói. Nàng đã siết chặt chúng lại với nhau ngay trên ngực và giờ nàng cố thả lỏng nó ra.

“Cẩn thận”, nàng thì thầm bằng giọng rất thấp đến nỗi nàng nghi ngờ Colin có thể nghe thấy.

Chàng bước đến chỗ thi thể, đá khẩu súng khỏi tay Morgan, sau đó quỳ xuống trên một chân để kiểm tra chắc chắn gã đã chết.

Chàng bật thở dài. Trái tim chàng đập cuồng loạn giận dữ. “Đồ khốn kiếp”, chàng lầm bầm khi đứng dậy. Chàng quay lại với Alesandra, đưa tay cho nàng. Alesandra bước khỏi góc ẩn náu, nàng chăm chăm nhìn thi thể Morgan Atkins, rồi từ từ đi đến chỗ chồng. Colin kéo nàng vào vòng tay, chặn tầm nhìn của nàng.

“Đừng nhìn gã”, chàng yêu cầu.

“Gã chết rồi?”

“Ừ.”

“Có nghĩa là chàng đã giết gã?”

“Chết tiệt thật, ừ.”

Nàng dựa vào người chàng. Colin có thể cảm nhận cơn run rẩy của nàng. “Qua rồi, em yêu. Gã không thể làm hại ai khác nữa.”

“Chàng chắc chắn gã đã chết?”, giọng nàng run run lo lắng.

“Ta chắc chắn”, chàng trả lời, vừa gay gắt vừa giận dữ.

“Sao chàng có vẻ tức giận vậy?” Colin hít một hơi thật sâu trước khi trả lời nàng. “Đó chỉ là phản ứng thôi”, chàng nói. “Đồ khốn đó có một kế hoạch lớn, Alesandra. Nếu em ngủ trong phòng của mình...”

Chàng không thể tiếp tục. Viễn cảnh đó với những gì có thể xảy ra với nàng khiến chàng kinh hoàng đến nỗi không dám nghĩ đến.

Alesandra cầm tay chàng và kéo chàng lại giường. Nàng dịu dàng đẩy vai chàng ngồi xuống. “Nhưng không có gì xấu xảy ra cho em vì bản năng của chàng. Chàng nghe thấy gã ở trong phòng, phải vậy không?”

Giọng nàng thầm thì êm dịu. Colin phải lắc đầu. Vợ chàng thực sự là đang làm công việc an ủi chàng... Và, quỷ tha ma bắt tất cả các chuyện đó, chàng thực sự không cần.

“Mặc áo choàng vào, cưng”, chàng bảo nàng. “Ta không muốn em bị cảm lạnh. Em ổn chứ?”

Chàng kéo nàng ngồi trong lòng khi hỏi nàng câu hỏi đó. “Vâng”, nàng đáp lại, “Chàng ổn chứ?”.

“Alesandra, nếu có chuyện gì xảy ra với em, vì Chúa, ta không biết sẽ phải làm gì. Ta không thể hình dung ra cuộc sống mà không có em.”

“Em cũng yêu chàng, Colin.”

Lời tuyên bố xoa dịu chàng. Chàng làu bàu vui sướng trong khi nhấc nàng lên và đặt nàng ngồi xuống giường cạnh mình.

Chàng hít một hơi thở sâu rồi đứng dậy. “Ta sẽ đánh thức Flannaghan và bảo cậu ấy tới chỗ Richards. Ngồi ở đây cho đến khi...”

Chàng ngưng câu ra lệnh khi nàng nhảy dựng lên. “Em sẽ đi với chàng. Em không muốn ở đây với... gã.”

“Được rồi, tình yêu của ta.” Chàng choàng tay qua vai nàng và đi ra cửa.

Nàng lại run rẩy. Colin không muốn nỗi sợ hãi vây hãm lấy Alesandra lần nữa.

“Không phải em nói em nghĩ Morgan là người thật sự hấp dẫn ư?”

Nàng thở hổn hển. “Em chắc chắn không nói điều như vậy. Catherine nghĩ anh ta hấp dẫn. Em không bao giờ nghĩ vậy cả.”

Colin không phủ nhận lời nàng. Chàng không nghĩ bây giờ là lúc nhắc nàng nhớ mình đã thêm tên của Morgan vào danh sách các ứng viên để kết hôn. Nàng sẽ chỉ khó chịu hơn mà thôi.

Chàng nói vậy chỉ để kéo nàng không chú ý đến cái xác chết mà họ phải đi vòng qua để ra khỏi phòng. Mẹo đó có hiệu quả. Alesandra dường như không liếc nhìn Morgan nữa. Nàng hoàn toàn để tâm đến cái nhăn mặt của chồng. Mặt nàng cũng không còn nhợt nhạt nữa.

“Em đã nghi ngờ Morgan từ lúc gặp gã”, nàng tuyên bố. “Phải đó, gần như là từ lúc em gặp gã”, nàng thêm vào khi Colin trông có vẻ hoài nghi. Chàng không tranh cãi nữa. Họ ra tới hành lang trước khi nhận ra chàng không mặc gì cả. Chàng quay vào phòng, mặc quần chẽn, rồi rút tấm khăn trải giường trên nóc tủ quần áo và phủ lên Morgan. Chàng không muốn Alesandra phải nhìn thấy khuôn mặt của đồ khốn đó nữa. Chàng cũng đặc biệt không muốn nhìn thấy gã.

Flannaghan không ở trong phòng. Họ phát hiện ra anh đang nằm trên những bậc thang gần phòng khách. Alesandra cảm thấy khó chịu về tình trạng của người quản gia còn nhiều hơn cái kết thúc thất bại của Morgan. Nàng òa khóc nức nở và nắm chặt bàn tay Flannaghan cho đến khi Colin thuyết phục nàng rằng người quản gia chỉ bị đánh xỉu thôi. Khi Flannaghan rên lên thì nàng mới có thể yên tâm và lấy lại tự chủ.

Một giờ sau, căn nhà trên phố của họ đầy khách. Colin như suy kiệt sau cuộc tấn công, chàng cử người đánh xe đến nhà Richards, Caine và Nathan. Ba người đàn ông lần lượt đến cách nhau năm phút.

Richards hỏi Flannaghan trước rồi cho anh lên giường nghỉ ngơi. Alesandra ngồi trên trường kỷ, bị kẹp giữa Nathan một bên và Caine ở bên kia. Hai người đàn ông đang cạnh tranh nhau trong nỗ lực an ủi nàng. Nàng nghĩ sự quan tâm của họ ngọt ngào kinh khủng và bởi vậy những cái vỗ về đau nhói vụng về của Nathan và những lời cảm thông rời rạc của Caine không quá vô nghĩa.

Colin bước vào phòng khách và lắc đầu bực mình khi chàng thấy bộ ba. Chàng gần như không thấy được vợ mình. Caine và Nathan, theo nghĩa đen, ghìm chặt nàng vào ghế bằng đôi vai rộng của họ.

“Nathan, vợ tớ không thể thở được. Tránh ra. Cả anh nữa, Caine.”

“Bọn anh đang an ủi cô bé trong lúc cần thiết này”, Caine tuyên bố.

“Phải đấy”, Nathan tán thành.

“Nó ắt hẳn là nỗi kinh hoàng với người, thưa công chúa.”

Ngài Richards đánh giá từ ngưỡng cửa. Ông nhanh chóng vào phòng và ngồi ở ghế đối điện xéo với nàng. Richards không được chỉn chu như mọi khi. Rõ ràng là ông đang ở trên giường khi được mời đến, vì tóc ông rối tít phần đuôi và đuôi áo sơ mi thì có chỗ vẫn ở ngoài lưng quần. Đôi giày của ông cũng không hẳn thuộc về một đôi. Chúng cùng màu đen nhưng chỉ có một chiếc có núm tua hiệu Wellington, chiếc kia thì không. “Tất nhiên đó là nỗi kinh hoàng”, Caine xác nhận.

Nathan vỗ nhẹ lên đầu gối Alesandra lần nữa trong nỗ lực làm dịu nàng. Alesandra nhìn Colin. Những tia sáng lấp lánh nhảy nhót trong mắt nàng như nói chàng biết nàng sắp phá ra cười đến nơi. Chàng nghĩ nàng có thể mỉm cười nhưng không thể biết chắc vì phần dưới khuôn mặt nàng đang ẩn sau bờ vai của Caine và Nathan.

“Đứng dậy, Nathan. Tớ muốn ngồi cạnh vợ tớ.”

Nathan vỗ nhẹ vào vai nàng thêm cái cuối trước khi chuyển sang ghế khác. Ngay lập tức Colin ngồi xuống và kéo mạnh nàng sát vào người mình.

“Cậu giết gã bằng cách nào?”, rồi Nathan lên tiếng hỏi.

Caine đưa mắt nhìn Alesandra rồi lắc đầu với anh vợ của mình. Nàng bỏ lỡ hành động đó. Vì không ai có vẻ muốn trả lời Nathan, nên nàng quyết định. “Một phát súng chính xác, trực tiếp qua thái dương bên trái”, nàng nói.

“Colin luôn bắn cực kỳ chính xác”, Richards khen ngợi.

“Ông có ngạc nhiên vì đó là Morgan không, ngài Richards?”

Richards gật đầu. “Tôi không bao giờ nghĩ gã ta lại độc ác một cách đáng ghê tởm như vậy. Ôi Chúa ơi, tôi đã đưa gã vào làm việc trong cơ quan của mình. Cách gã làm hỏng một nhiệm vụ được giao cho tôi biết là gã không có bản năng. Một cặp anh em đã bị giết vì khả năng không thích hợp của gã.”

“Có lẽ không hẳn là vì không có khả năng thích hợp”, Colin lên tiếng. “Richards, ông nói với tôi là người em gái vô tình gây rối loạn. Giờ tôi đang tự hỏi liệu Morgan có chủ định giết cô ấy không. Gã đã lập báo cáo, phải không?”

Richards ngả người ra trước. “Tôi sẽ tìm ra sự thật”, ông tuyên bố. “Thề có Chúa, tôi sẽ làm. Tôi đang nghĩ gã bắt đầu làm gì tối nay? Tại sao gã đột nhiên đến đây để giết Alesandra. Gã đã dụ dỗ những người phụ nữ khác đến nơi hẻo lánh, nhưng lại đến đây để hành động. Có lẽ gã chỉ trở nên táo tợn hơn.”

“Catherine có thể là lý do khiến gã đánh liều”, Caine nêu lên suy nghĩ của anh. “Con bé ắt hẳn đã nói với Morgan chuyện Alesandra cố ngăn nó ra ngoài cưỡi ngựa đi dạo với gã. Catherine luôn nói ra những gì nó biết. Có thể Morgan kết luận là chúng ta đang nghi ngờ gã.”

Nathan lắc đầu ngán ngẩm. “Đồ khốn kiếp đó chắc đã phát điên.”

Colin đồng ý với nhận định của bạn mình. “Những âm thanh gã rít lên khi vào phòng ngủ khiến tớ nghĩ gã mất trí rồi.”

“Gã thực sự thích nó.” Caine nói với giọng nhấn mạnh.

Alesandra kinh hoàng với ý nghĩ ai đó có thể sung sướng và tận hưởng niềm vui trên nỗi đau của người khác.

“Chúng ta chắc sẽ không bao giờ biết được sự thật nếu gã không đến đây giết Alesandra đêm nay”, Nathan nói. “Neil có thể phải gánh chịu hai tội ác mà anh ta không phạm phải.”

“Có gì liên hệ gì giữa Morgan và phu nhân Roberta không? Là gã thật sự có quan hệ với cô ấy hay là cô ấy bị chọn ngẫu nhiên?” Alesandra hỏi. Không ai có câu trả lời ngay cho nàng. Richards phỏng đoán. “Ai cũng biết quan hệ giữa Tử tước và vợ anh ta đang trục trặc. Có lẽ Morgan chộp ngay lấy sự yếu đuối của Roberta. Danh thiếp và quà cáp từ người ngưỡng mộ bí mật có thể dùng để tâng bốc cô ấy.”

“Rốt cuộc chúng ta đã bắt gã dừng lại”, Caine nói tiếp. “Gã đã phạm nhiều lỗi hơn. Gã mất kiểm soát.”

“Catherine nghĩ gã hấp dẫn đấy chứ.”

Nathan châm biếm nhẹ nhàng. Caine gật đầu.

“Phải”, Colin dài giọng. “Gã thật sự là kẻ sát gái.”

Bình luận





Chi tiết truyện