“Hai người ăn gì thì cứ mua về cho tôi như vậy. Thêm một cốc coffee nữa là được rồi”
“Tôi và Junsu sẽ tranh thủ chạy về nhà tắm rửa thay đồ rồi quay lại. Anh có cần gì không?”
“Mang cho tôi một bộ quần áo được không?”
“Không thành vấn đề, vậy chúng tôi đi đây.”
“Ừ, tạm biệt hai người.”
Căn phòng phút chốc lại chìm vào yên lặng, Yunho khẽ thở dài rồi vuốt ve gò má cậu, dịu giọng trách móc
“Em thấy không, có nhiều người lo lắng cho em như vậy, nhất định phải nhanh chóng tỉnh dậy có biết không? Hứa với anh chỉ ngủ hết đêm nay thôi, ngày mai chắc chắn phải khỏe mạnh mà tỉnh dậy, nha em.”
Đêm hôm đó với Yunho mà nói, là đêm dài nhất của cuộc đời.
…
Hắn mệt mỏi gục đầu xuống giường thiếp đi nhưng chẳng mấy chốc đã bị đánh thức bởi ánh nắng chói lọi từ cửa sổ hắt vào.
Hắn xoa xoa gáy để giảm bớt cái đau nhức ở phần cổ, ánh mắt nhìn sang chỗ ghế dài liền trông thấy Yoochun đang ôm Junsu ngủ say. Hai người họ đêm qua cũng không quản cực nhọc, nhất định đòi ở lại bệnh viện cùng hắn theo dõi Jaejoong.
Lại nhìn khuôn mặt yên bình như đang say ngủ của Jaejoong, hắn cúi người hôn nhẹ lên cánh môi nhợt nhạt rồi mới cầm lấy bộ quần áo Yoochun mang cho mình đi vào phòng tắm.
Khi Yunho quay trở ra, Yoochun và Junsu cũng đã thức dậy. Junsu mang thức ăn đêm qua mua sẵn mang đi hâm nóng làm thành bữa sáng qua loa. Chẳng ai trong số họ phàn nàn gì cả vì hiện tại đã sang ngày thứ hai, Jaejoong vẫn không tỉnh lại thì bào ngư vi cá cũng không thể nuốt trôi.
Mặt trời đứng bóng, không khí trong phòng bệnh càng ngột ngạt hơn khi họ phải đứng nép sang một bên sốt ruột nhìn bác sĩ đang kiểm tra lại cho Jaejoong. Kết quả đưa ra là cậu vẫn chưa hề có dấu hiệu hồi phục, thậm chí nguy cơ rẽ sang chiều hướng xấu là rất cao, thời gian ít ỏi còn lại chỉ có thể trông cậy vào ý chí.
Yoochun nhìn nét mặt tối sầm lại của Yunho rồi vội vã đẩy bị bác sĩ ra ngoài trước khi hắn lại mất bình tĩnh mà lao vào ông ta thêm lần nữa. Tâm trạng của hắn và lúc này không thể đùa được.
“Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Jaejoong chắc chắn sẽ tỉnh lại” Junsu rưng rưng nước mắt nói
“Phải đó, Jaejoong rất mạnh mẽ, em ấy sẽ không bỏ cuộc đâu” Yoochun cũng lên tiếng động viên tinh thần
Yunho siết chặt nắm tay mình khiến các khớp tay trắng bệch, hắn đang cố gắng kềm chế cảm xúc để không làm mọi thứ tồi tệ hơn. Hắn phải tin tưởng Jaejoong, tin cậu nhất định sẽ vì yêu thương hắn mà chiến thắng tử thần trong những giờ phút cuối cùng.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, nâng bàn tay nhỏ nhắn của cậu đang chìm trong mớ dây nhợ rồi bao bọc nó bằng cả hai bàn tay to lớn của mình, giọng hắn vang lên đều đều, đầy chua xót nhưng cũng ngập tràn yêu thương.
“Em nhớ không Jaejoong, anh từng hứa với em lần này anh quay về chúng ta sẽ cùng nhau về YeonJu để thưa chuyện với ba mẹ em. Em nói rằng rất sợ ba mẹ nhìn thấy Boo rồi la mắng, đuổi em đi vì thôn còn phong kiến. Em yên tâm, nếu họ có đánh em anh sẽ che cho em, nếu họ mắng em anh sẽ cùng nghe với em, họ có bắt chúng ta quỳ thì anh sẽ quỳ thay cả phần em. Em thấy có được không?”
“Em từng nói với anh rằng sẽ chính tay đan áo len cho cả gia đình ba người chúng ta, chiếc áo của anh còn đang dang dở, mùa đông sắp tới rồi, em không mau hoàn thành thì anh ốm mất.”
“Em có nhớ đã nói rằng muốn cùng anh trang trí phòng cho Boo không? Em còn nói muốn cầm máy quay ghi lại cảnh tự tay anh đóng cho con một cái nôi thật đẹp, còn chưa tranh cãi với anh xong chuyện con thích màu hồng hay màu xanh. Không có em, anh làm một mình sẽ vất vả lắm, cũng buồn nữa. Anh không muốn đâu.”
“ À còn nữa, em từng nói muốn nghe anh hát đúng không? Thật sự là anh hát rất dở đó, em có muốn nghe không? Hứa với anh, sau khi nghe xong hãy tỉnh dậy chê anh có được không?”
Không gian xung quanh chợt chìm vào yên lặng rồi bỗng chốc vỡ òa, tan vào những câu hát vụng về và một chất giọng run rẩy dồn nén bao cảm xúc không tên.
…Là vì anh hạnh phúc khi có em bên cạnh anh.
Một nụ hôn thật khẽ lên đôi mắt, nét môi…khi buồn.
Những điều anh thầm giấu trong trái tim đã lâu thật lâu.
Dù ngày mai ra sao, thì vẫn chỉ yêu người thôi.
Dẫu chỉ là giấc mơ anh xin mơ hoài.
Cuối con đường nắng lên chờ em đến.
Đến khi nào trên thế gian Mặt trời ngừng sáng lối ta đi về.
Ánh mắt này…đôi tay này mãi thuộc về nhau.
Và khoảnh khắc những từ cuối cùng trong lời hát trôi qua, Yunho cảm nhận được rằng bàn tay Jaejoong đã khẽ cử động.
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cậu ứa ra, rơi nhanh đến mức trước khi hắn kịp bàng hoàng đã vội tan biến.
“J..Jaejoong..em tỉnh lại rồi sao?”
Píp píp píp…píp píp píp..píp píp píp….
Thiết bị đo nhịp tim bỗng phát ra âm thanh bất thường, điện tâm đồ cũng biến thành những mũi nhọn lên xuống hỗn loạn.
Trước khi hắn kịp phản ứng, Yoochun đã vội vã tông cửa phòng chạy ra ngoài hét lớn
“BÁC SĨ!!!!! BÁC SĨ ĐÂUUUUUU”
Chỉ ba giây sau căn phòng đã chật ních người, các bác sĩ gấp gáp kiểm tra cho cậu, mọi thứ đều bị âm thanh của các thiết bị cấp cứu va chạm vào nhau mà kéo căng đến cực điểm.
“Nhịp tim bệnh nhân trong tình trạng không thể kiểm soát, khẩn trương cấp cứu.”
Jaejoong, làm ơn đừng bỏ anh ở lại. Cầu xin em.
Bình luận
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1