chương 42/ 48

Mộ Dung Tích Sinh vừa nhìn thấy vòng thiếc, mặt bỗng biến sắc.

Mao Văn Kỳ gằn giọng :

- Sư tỷ, ngươi nhất định nhận ra vật này, nhưng...

Nàng nhìn vào mặt Cưu Thứ, nói tiếp :

- Cưu công tử, ngươi có nhận ra không? Đây là Độc long khuyên mà sư phụ ta dùng sắt nguội vạn năm để chế thành. Sư phụ ta làm ra vốn để đối phó với những loại người có lòng như dã thú. Chỉ cần hai nửa này hợp lại với nhau, sẽ vĩnh viễn không thể mở ra, dù bất cứ thanh bảo đao bảo kiếm nào cũng không chặt đứt được.

Mao Văn Kỳ ghép hai nửa vòng tròn lại qua thời gian độ một tuần trà.

Nàng bỗng xáp hai tay lại, nghe “cạch” một tiếng, nàng đã dùng vòng thiếc đó siết chặt vào tay Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh, làm tay hai người đau buốt như muốn gãy lìa.

Cưu Thứ vẫn một mực không mở mắt ra, lúc này trên trán đã lấm tấm toát mồ hôi.

Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên trán Mộ Dung Tích Sinh.

Mao Văn Kỳ ngẩng đầu cười cuồng loạn, nói :

- Tốt rồi, sông có thể ngăn lìa, Độc long khuyên này vĩnh viễn không bao giờ đứt, các ngươi sẽ vĩnh viễn dứt không ra.

Sau đó, nàng bỗng dưng lặng người trầm mặc, từ từ ngồi xuống đất, mở to đôi nhãn châu chăm chú nhìn vào mặt hai người.

Nàng ta tợ như đang nghĩ gì, như đang tìm cách nào tàn độc hơn để hành hạ Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh.

Vì nàng cảm thấy chỉ có cách làm cho họ đau đớn thống khổ, khi đó nỗi thống khổ và ghen hờn trong lòng nàng mới vơi nhẹ đi.

Từ tình yêu mãnh liệt biến thành hận thù, quả thực là một loại tình cảm đáng sợ.

* * * * *

Ngoài thành Trấn Giang, phía đông có ba dãy núi Tiêu, Dự và Kim. Phía Tây là một vùng núi tuy địa thế không hiểm trở, nhưng rất rộng.

Cơn mưa ngừng hẳn, mặt trời tỏa ánh nắng chan hòa.

Trong vùng núi này từ đâu xuất hiện bảy nhân vật ăn xin đầu trần chân đất.

Họ đi với dáng vội vã, dường như có chuyện gì rất khẩn cấp.

Nhóm ăn xin này già trẻ khác nhau, nhưng dẫn đầu là một thiếu niên rất trẻ, có khuôn mặt hơi gầy, ánh mắt quắc sáng và lạnh lùng.

Đang đi trên đường vắng không người, hắn ta quay lại giục :

- Nhanh, nếu chậm sẽ không kịp.

Dứt lời liền thi triển khinh công lao người vọt đi. Thân pháp siêu tuyệt, mỗi lần thăng giáng đều vượt xa ngoài một trượng.

Sáu người theo sau khinh công tuy phàm tốc, nhưng còn thua xa so với hắn ta.

Đến trong một hang núi, bọn họ chợt dừng lại. Thiếu niên ăn xin ngẩng đầu huýt một tiếng.

Lập tức từ trong các khe núi xung quanh lao vọt ra hơn hai mươi gã đại hán cũng đầu trần chân đất giả dạng ăn xin.

Thiếu niên ăn xin quét mặt nhìn một lượt, cất giọng :

- Có mặt đủ cả chứ?

Gã đại hán râu ria bờm xờm cúi mình đáp :

- Đều đủ cả.

- Tốt!

Thiếu niên ăn xin bước lên cạnh gã đại hán đứng phía đầu cùng bên trái.

Gã đại hán đứng nghiêm nghị. Đưa tay ra, chàng thiếu niên quét mắt nhìn, thấy ngón tay út trên tay gã đại hán bị cụt, liền mỉm cười nói :

- Tốt!

Hắn ta bước tới trước mặt gã đại hán thứ nhì, gã ta cũng không có ngón tay út.

Chàng thiếu niên đi qua một lượt trước mặt bọn họ, thấy cả hai mươi bảy gã đại hán đều cụt ngón tay út, liền vung tay nói :

- Tốt!

Bọn đại hán xuôi tay xuống rụt vào trong tay áo.

Thiếu niên ăn xin đột ngột thâu liễm nụ cười, trầm giọng :

- Cuộc hội hôm nay lắm phần nguy hiểm, sự sinh tử cát hung không thể lường trước được. Các vị nếu ai sợ hãi, lúc này thoái lùi cũng còn kịp.

Bọn đại hán cũng ứng thanh :

- Không sợ sống chết, bọn tiểu đệ nguyện đi.

Chàng thiếu niên cất cao giọng :

- Các vị đã nghĩa khí như vậy, chúng ta lập tức lên đường. Nhưng đi đến đó cần phải trấn tĩnh, không được hành động tùy tiện khi chưa có hiệu lệnh.

Dứt lời, hắn ta lao người đi trước, băng qua sơn động, xuôi về phía có thế núi thấp hơn. Bọn đại hán lặng lẽ theo sau.

Thời gian độ tuần trà trôi qua, trước mặt họ hiện ra một con đường rộng chỉ độ một trượng xuyên qua giữa hai ngọn núi cao.

Chàng thiếu niên hơi dừng bước, quay lại nói :

- Tới rồi, ở tại trong này.

Anh ta tiến vào trước. Vừa đặt chân tới cửa hang, bỗng nghe từ trên cao có tiếng quát.

- Dừng bước.

Tiếp đó, từ bên triền núi lao ra hai bóng người, cũng đều là người của Cái bang.

Chàng thiếu niên mỉm cười cất giọng :

- Nhị vị là đệ tử rước khách của buổi thịnh này sao?

- Đúng vậy, không biết các vị từ đâu tới.

Chàng thiếu niên nét mặt trầm lại, nói :

- Đã là đệ tử rước khách, gặp bổn nhân sao không cúi chào?

Gã gác cửa lướt ánh mắt nhìn chàng thiếu niên, ngập ngừng đáp lại :

- Nhưng không biết tôn tính đại danh lão gia từ đâu tới?

Chàng thiếu niên quát :

- Ngươi khỏi phải hỏi nhiều, nhanh quỳ xuống hành lễ đi.

Gã gác cửa tiếp lời :

- Đợi đệ tử xét lại danh sách rồi sẽ hành lễ.

Gã ta lâtậbảng danh sách ra, nói :

- Đợi đệ tử tra xem...

Chàng thiếu niên liền đánh mắt thị ý, gã đại hán có râu ria bờm xờm liền bước lên, vòng lại sau lưng hai gã gác cổng tiếp lời :

- Ở chỗ này, để ta chỉ cho...

Nhanh như chớp, gã ta vung song chưởng đánh vào vùng hậu đầu của hai gã gác cửa, làm cả hai lộn ngược người trên đất chết không kịp ngáp.

Chàng thiếu niên cất giọng tán thán :

- Lý Thiết Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.

Bọn họ cùng nối đuôi nhau tiến vào theo con đường nhỏ hẹp đó.

Luồn qua khỏi con đường nhỏ hẹp đó, thấy phía bên trái có một cái cổng chào cao chót vót. Trên đó có tấm biển ghi dòng chữ rực rỡ.

- Hội khánh thọ lục tuần của Bang chủ.

Qua khỏi cổng chào, nghe tiếng người rộn ràng náo nhiệt, mùi rượu thịt tỏa ra thơm ngát.

Tiến vào bên trong, chính giữa khoảng đất rộng có đựng một đài trúc lộng lẫy. Ở đây có mấy trăm đệ tử Cái bang đang ăn uống hát hò.

Thấy bọn họ xuất hiện, những đệ tử Cái bang liền dẫn chàng thiếu niên đến trước đài, cúi mình nói :

- Xin đại gia đợi một lát để đệ tử vào bẩm báo Bang chủ ra nghênh đón.

Chàng thiếu niên mỉm cười đáp :

- Bất tất.

Hắn ta bay vọt người lên trên đài, chân đáp xuống không nghe một tiếng động.

Bọn đệ tử Cái bang thấy vậy trong lòng đều phát khiếp.

Cùng Thần Lăng Long ngồi ở giữa đài, liền đứng dậy bước tới cạnh bên chàng thiếu niên. Lão ta lướt mắt nhìn hắn ta một lượt bất chợt nhíu mày hỏi :

- Lăng mỗ thực tại không nhận ra các hạ từ đâu tới?

Lão ta ánh mắt sắc như dao, thoáng nhìn qua đủ biết thiếu niên này không phải là đệ tử của Cùng Gia bang.

Chàng thiếu niên lạnh giọng :

- Lão là Bang chủ của bổn bang, lại nhận không ra người trong bang hay sao?

Cùng Thần Lăng Long trầm giọng :

- Các huynh đệ của bổn bang đang cảm thấy lễ hội hôm nay buồn tẻ, các vị nếu thật sự đến đây để gây sự, làm cho cảnh trường trở nên náo nhiệt thì cũng càng tốt thôi.

Lão bỗng trầm hẳn nét mặt, gắt giọng :

- Các bằng hữu nếu như muốn gây sự thì xin cứ tùy tiện, Lăng mỗ sẽ phụng bồi.

Đám thuộc hạ của Cùng Gia bang cùng hô hào dậy trời.

Chàng thiếu niên bình thản ngồi xuống ghế, sắc mặt vẫn không thay đổi, lạnh giọng :

- Bọn ta đều là những người của Cái bang tuân theo quy củ, những thủ đoạn trên giang hồ bọn ta đều không hay biết đến. Những chuyện cướp bóc tàn sát lẫn nhau hoàn toàn không phù hợp với quy củ tổ tông Cái bang truyền lại. Lão lại đem những đệ tử của Cái bang kết thành một bang đạo tặc, bọn ta phải thay tổ tông trừ khử lão.

Bọn đại hán đi theo liền hô to :

- Lập một Bang chủ mới, lập một Bang chủ mới...

Có một đệ tử của Cùng Gia bang mắt to mày rậm từ trên đài bước ra, quát lớn :

- Ai muốn lập Bang chủ mới. Trước hết phải hỏi Thiết Đại Lực ta.

Lý Thiết Chưởng cùng đi với chàng thiếu niên liền cất cao giọng :

- Được, ta sẽ hỏi ngươi.

Gã ta vung quyền đánh thẳng vào người Thiết Đại Lực. Thiết Đại Lực chẳng hề né tránh, tung ngọn quyền nghênh tiếp.

“Bình” một tiếng, Lý Thiết Chưởng lùi lại một bước mới đứng vững, buông giọng cười hắc hắc nói :

- Còn có ai lên thử nữa không?

Thì ra Thiết Đại Lực đã bị gã ta đánh bay xuống đài, tay bị gãy lìa, miệng phun ra máu tươi, nằm bất tỉnh nhân sự.

Đệ tử Cái bang phẫn nộ hét lên ầm ĩ. Cùng Thần Lăng Long cũng thay đổi nét mặt quát :

- Cuồng tặc to gan, hãy tiếp chưởng của ta.

Không ngờ lão chưa ra tay, chàng thiếu niên đã kéo giật Lý Thiết Chưởng lùi lại, trầm giọng :

- Quỳ xuống.

Lý Thiết Chưởng bất giác ngớ người ra, nhưng không dám trái lời, vội quỳ xuống.

Chàng thiếu niên mặt lạnh như băng, gắt giọng :

- Huynh đệ ta tới đây để nói lời lẽ phải, ai bảo ngươi động thủ?

Lý Thiết Chưởng cúi đầu đáp lại :

- Đệ tử có lỗi.

Chàng thiếu niên “hừ” một tiếng, lạnh giọng :

- Ra tay làm thương hại người, hai tiếng “có lỗi” có thể bồi tổn được sao?

Hắn ta tung chân đá Lý Thiết Chưởng văng xuống đài, cũng nôn ra một vòi máu tươi, nằm thẳng cẳng dưới đất, thương thế xem ra còn nặng hơn cả Thiết Đại Lực.

Bọn đệ tử Cái bang thấy tình huống ấy, cơn nộ khí lắng dịu xuống, ngược lại còn cảm thấy chàng thiếu niên này hành sự rất đích đáng.

Cùng Thần Lăng Long chợt nhíu mày thầm nghĩ :

- “Thiếu niên này can đảm hơn người, hành sự lại thâm trầm, quả thực rất khó ứng phó với hắn. Đương trường la hét đầy phẫn nộ, hắn ta vẫn không hề sợ hãi. Lúc này hắn lại ứng xử như vậy, đủ thấy hắn có mưu đồ gì...”

Bang chủ của Cái bang mấy mươi năm đãng tích giang hồ, trong đầu thoáng nghĩ qua đã ngầm có kế sách để đối phó.

Lão ta bỗng nghe từ sau lưng có tiếng gọi nhỏ :

- Bang chủ...

Lăng Long quay đầu lại, thấy một gã đệ tử rón rén đưa cho lão một mảnh giấy rồi quay người đi.

Lăng Long mở ra xem, thấy trên mảnh giấy viết dòng chữ :

- “Người này chính là Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác, đệ tử của Linh Xà Mao Cao. Những người đi theo hắn đều là băng đảng của Mao Cao”.

Nét chữ không đều đặn, rõ ràng viết trong lúi vội vã. Nhưng từ mảnh giấy này đã lật tẩy được mưu đồ của Mao Cao.

Lúc này Cùng Thần Lăng Long cũng không kịp nghĩ mảnh giấy này do ai viết.

Chuyển ánh mắt nhìn thấy Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác đang cất cao giọng :

- Chúng ta đều là huynh đệ của Cái bang, cần phải tuân theo di huấn của tổ tông. Huynh đệ ta hôm nay đến đây để mong các vị đứng ra chủ trì công đạo, vì tiền đồ của Cái bang từ nay về sau...

Cùng Thần Lăng Long liền cắt ngang lời :

- Thiết Đảm sứ giả, ngươi nói xong rồi chứ?

Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác bị gọi đích danh, mặt biến sắc, thốt lên :

- Lão nói gì?

Lăng Long cười nhạt tiếp lời :

- Lão phu vốn đã biết chuyện Linh Xà Mao Cao ngầm tổ chức thế lực khác, muốn độc bá giang hồ. Lão phu không muốn khoanh tay nhìn đồng đạo giang hồ bị lão ta sát hại, bởi vậy muốn ra tay ngăn chặn. Ngươi hôm nay đến đây có phải vì chuyện đó không?

Đệ tử của Cái bang lập tức la ó lên.

Tiền Trác bị lão ta phá vỡ âm mưu, trong lúc cấp hoảng, liền quát một tiếng, xoay người tung một chưởng đánh vào Lăng Long, lớn tiếng :

- Nói bậy, huynh đệ ta hôm nay muốn vì Cái bang ra tay trừ hại...

Lăng Long lách người, cười kha khả nói :

- Ngươi động thủ với lão phu không nổi đâu.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã xáp nhau mấy chiêu, đám đệ tử Cái bang nhốn nháo hẳn lên.

Trong lúc hỗn loạn, bỗng nghe có tiếng vó ngựa phi nhanh, từ xa tiến lại gần.

Một chiếc xe song mã xông thẳng vào giữa đám đông, ngựa vẫn chạy cuồng, bọt mép trào ra hai bên miệng. Trên đỉnh xe có hai ngọn cờ bay phất phới, một ngọn có viết bốn chữ: “Mộ Dung Tích Sinh”.

Và ngọn kia lại viết hai chữ to tướng: “Cưu Thứ”.

Hai hàng chữ đó khiến người ta nhìn thấy phải kinh tâm động phách.

Ngựa chạy xe bay, cờ tung phất phới.

Phía sau xe có cột những cành cao, đao kiếm thậm chí có cả chân bàn chân ghế bị gãy. Những thứ đó cọ xát xuống đất phát lên những tiếng kêu chói tai và bụi trần bay tung tóe.

Đám quần hùng Cái bang vốn đã kinh ngạc lúc này thấy chiếc xe kỳ dị, lại thêm tính danh kinh người trên ngọn cờ, khiến cho cả đám nhốn nháo kinh loạn hẳn lên.

Chiếc xe chạy thẳng về phía trước đài.

Cùng Thần Lăng Long hết sức kinh ngạc, liền nghĩ :

- “Cưu Thứ là người có tính rất thận trọng, người ngồi trong xe nhất định không phải là chúng ta, nếu là chúng ta thì sẽ không khoa trương như thế”.

Lão liền quát :

- Chận xe lại, kéo sang một bên.

Lập tức có hai người từ trên đài bay thẳng xuống trên lưng ngựa, một người thuộc đệ tử của Cái bang, và một đại hán cụt ngón tay cùng đi theo chàng thiếu niên.

Đệ tử Cái bang vừa bay xuống liền quát một tiếng, giật lấy dây cương, hai chân kẹp chặt ở hông ngựa, con ngựa hí lên mấy tiếng rồi ngoan ngoãn dừng lại.

Còn gã đại hán cũng muốn ghì ngựa lại, nhưng đã chậm đi một bước.

Hai con ngựa một nhanh một chậm, khiến gã chao đảo muốn đổ nhào.

Đệ tử Cái bang liền hừ một tiếng nói :

- Bất tài.

Gã đại hán quát :

- Thối mồm, xem ta đây.

Gã ta liền vỗ một chưởng vào đầu ngựa.

Con ngựa đau đớn chổng ngược vó lên trời, gã đại hán ngã lộn nhào người xuống đất, chiếc xe dằn ngang qua.

Nghe gã ta kêu lên một tiếng thảm thương, tay phải bị chiếc xe dằn gãy lìa.

Gã lại lăn lăn mấy vòng, đột ngột vùng người dậy, tay trái rút ám khí ra phóng thẳng vào lưng ngựa.

Con ngựa bị trúng ám khí rống lên một tiếng, xng ngược lên trên đài, vật xuống chết ngay.

Chiếc xe chao đảo lật rầm một cái.

Đệ tử Cái bang nhảy xuống ngựa, chỉ tay mắng :

- Ngươi làm gì vậy, muốn khoe tài với loài súc sinh hả.

Gã đại hán tay phải bị gãy đau đến toát mồ hôi, nghe vậy càng nổi cơn thịnh nộ, xông lên một bước, quát :

- Ngươi nếu không phục thì cứ thử xem Ngũ Độc của Đông Sơn Hổ Lệ đại gia ta.

Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác mặt biến sắc, quát lớn :

- Câm miệng.

Đông Sơn Hổ giật nảy người, vội lùi lại ba bước, chợt nghĩ lại trong lúc phẫn nộ đã quên đi sứ mạng của mình, vô tình tiết lộ ra lai lịch.

Gã ta ngẩng đầu nhìn thấy Tiền Trác mặt đằng đằng sát khí, bất giác hai chân khuỵu xuống quỳ trên đất.

Cùng Thần Lăng Long cất giọng cười lớn, nói :

- Đông Sơn Hổ, một tên tiểu đạo tặc cũng dám đến đây giả mạo đệ tử của bổn phái. Bắt hắn lại cho ta.

Đám quần hào Cái bang hùng hổ xông tới vây bắt.

Đông Sơn Hổ thấy vậy kinh hãi kêu lên :

- Tiền thiếu hiệp cứu tôi...

Trong lúc hoảng hốt, gã ta nói ra lai lịch của chàng thiếu niên. Hắn ta đúng là Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác, đứng đầu trong mười đại đệ tử của Mao Cao.

Tiền Trác lúc này mặt mày biến sắc, rõ ràng đang phẫn nộ tột độ, quát lớn :

- Ngươi nói gì?

Hắn ta vung tay, một luồng ám khí màu đen phóng thẳng vào vùng ngựa Đông Sơn Hổ.

Cùng Thần Lăng Long vọt người ngang ra, xuất chưởng đánh rơi luồng ám khí đó. Đám quần hào Cái bang đã bắt Đông Sơn Hổ đem đi.

Lăng Long ra lệnh :

- Giữ lấy tính mạng hắn!

Lão quay sang cười nhạt nói với Tiền Trác :

- Tiền Trác, ngươi còn gì để nói nữa không?

Tiền Trác sắc mặt trở nên trắng xanh, đứng lặng một hồi, bỗng cất giọng cười cuồng vọng nói :

- Không sai, ta chính là Tiền Trác, chỉ trách ta có mắt như mù, dẫn theo loại xuẩn tài đó đi. Nhưng hôm nay đã bị lão nhận ra. Lão muốn gì?

Lăng Long cười lớn tiếp lời :

- Hảo, ngươi đã biết vui vẻ nhận lấy thất bại...

- Ai nói ta thất bại?

Tiền Trác vung tay, bọn đại hán đi theo nhất tề rút binh khí ra. Kiếm quang lấp lánh, đương trường trở nên căng thẳng hỗn loạn.

Lăng Long thâu liễm nụ cười, lạnh giọng :

- Đến lúc này các ngươi vẫn còn muốn kháng cự nữa hả?

Tiền Trác nhếch môi cười khỉnh nói :

- Kháng cự, hừ. Hôm nay theo ta đến đây đều là những cao thủ võ lâm, ngươi tuy đông người nhưng đâu làm gì được.

Đám quần hào Cái bang phẫn nộ hét lên :

- Giết! Giết!

Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác quả nhiên không thẹn với danh Thiết Đảm. Lúc này đối mặt với mấy trăm địch nhân nổi cơn thịnh nộ, hắn ta sắc mặt vẫn không thay đổi, trầm giọng :

- Các vị chớ nóng giận, để tại hạ nói xong...

Đám quần hào quát tháo :

- Còn nói gì nữa, mau nạp mạng đây!

Có người phẫn nộ quát lớn :

- Bắt lấy bọn hắn, không để thoát một người nào.

Tiếng hô hào vang lên dậy trời.

Tiền Trác vẫn bình tĩnh cất giọng :

- Các vị nếu không nghe lời ta, lập tức sẽ biến thành cuộc diện thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông. Bọn ta dù không có người nào có thể sống sót, nhưng các ngươi cũng phải bị thương vong nặng nề, sợ rằng mười năm sau cũng không thể phục hồi lại được. Các vị nếu không tin thì cứ thử xem.

Cùng Thần Lăng Long lên tiếng :

- Ngươi có nói gì thì cứ nói ra đi.

Tiền Trác nói lớn :

- Ta hôm nay đến đây, vốn không có ác ý đối với Cái bang...

Lăng Long cười nhạt ngắt lời :

- Nếu không vốn ác ý, lẽ nào các ngươi đến đây để chúc thọ ta sao?

Tiền Trác làm như không nghe thấy, nói :

- Ta nghe Cái bang tổ chức lễ hội nơi này, lại là lễ mừng thọ của Lăng bang chủ, bèn cùng nhau đến đây. Vì sợ không được vào cửa nên mới cải trang thế này.

Bình luận





Chi tiết truyện