chương 8/ 9

“Tiểu thư, giữa trưa có người đưa tới thiệp mời, mời người ngày mai đến làm khách.” Bảo Tâm nhìn thấy tiểu thư trở về, lập tức đem thiệp mời trình lên.

“Lại là yến tiệc của các phu nhân?” Từ sau lần đi hoa yến đó, Lâu Điềm được hẹn gặp không ngừng. Đều là những vị phu nhân còn chưa từ ý định muốn hỏi thăm ra lai lịch chân chính của nàng, trong đó lại càng không thiếu người thấy nàng tú lệ ôn nhã, trước sau khéo léo, muốn làm mai cho nàng nữa. Lâu Điềm tham gia được vài lần, hiện tại cũng thấy mệt mỏi, không muốn làm nhiều liền tìm cách ứng phó.

“Không phải, lần này mời thiệp là một phu nhân có tên là Qúy Minh Minh, tiểu thư còn nhớ không? Chính là chủ nhân của An Lan Cư kia.”

Nghe Bảo Tâm vừa nói, Lâu Điềm liền nhớ ra, kinh ngạc hỏi:

“Qúy phu nhân? Nàng tại sao lại gửi thiệp mời cho ta? Ta chưa gặp qua nàng phải không? "

" Phải nha, nô tỳ lúc ấy cũng buồn bực, vì thế cũng hỏi tôi tớ đưa thiếp thêm vài câu. Người nọ nói, là muốn cùng tiểu thư nói chuyện của An Lan Cư. Qúy phu nhân hình như chúng ta là một trong những người muốn mua trạch viện của nàng ấy thì phải. " Bảo Tâm trả lời.

" Có chuyện như vậy sao? " Trong lòng Lâu Điềm cân nhắc, nguyên nhân vì sao lại làm cho quý phu nhân phải hủy lầm như vậy? Hay là… là hắn? Là Chúc Tắc Nghiêu làm cái gì sao? Đang định nghĩ, nhưng tiếng bước chân vội vàng chạy tới đã đánh gãy đi suy nghĩ của nàng…

" Tiểu thư, tiểu thư! " Lệ Nhân bưng một chậu nước chạy nhanh vào phòng, nước trong chậu lắc lư, nhưng một giọt cũng không bắn tung tóe ra ngoài.

" Làm sao vậy ? Sao lại chạy nhanh như vậy? "

Đem bồn nước đặt trên tay Bảo Tâm, Lệ Nhân múa tay múa chân nói:

" Nãy ta mới đi xuống múc nước, không cẩn thận nghe được có người ở cùng hỏi thăm chưởng quầy tên khách ở đây, nói là có phải có ba nữ tử trẻ tuổi đến đây để tìm nơi ngủ trọ, ta nghe giọng nói kia rất quen, nhịn không được liền trốn ở cửa nhỏ biên để nhìn lén. Này vừa thấy liền không thể tin được! Ông trời ạ ! Kia không phải Báo Tổ thị vệ Lâm Hà Sơn của hầu phủ sao! Tiểu thư, nguy rồi ! Người ở kinh thành tìm tới rối! Còn điều động đến Báo Tổ nữa, vậy phải làm sao mới được nha?! "

" Ngươi không nhìn lầm chứ? Báo Tổ là tử vệ chuyên sự thủ hộ Hầu gia, làm sao có thể đi ra ngoài tìm chúng ta? Trừ phi… hầu gia cũng đến đây! " Bảo Tâm thầm nói, mặt cười trắng bệch, cảm thấy hai chân không còn nghe lệnh mà mềm nhũn.

" Vậy bây giờ phải làm sao mới được nha? Chúng ta cũng không phải không có quan hệ với nơi đó sao? Tiểu thư"

Lâu Điềm rất nhanh lấy lại tinh thần, hỏi Lệ Nhân:

" Chưởng quầy có nói ra không? "

" Không, nơi này rốt cuộc vẫn là khách sạn hạng nhất, không dám tùy ý đem sự riêng tư của khách nhân nói ra ngoài. Hơn nữa Lâm Hà Sơn cũng không ra giấy tờ thân phận quan gia, đương nhiên cũng không lấy được chút nào, nhưng mà nếu bọn họ đến đây, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được chúng ta. " Lệ Nhân rất hiểu rõ khả năng của Báo Tổ, dù tỷ muội các nàng vào phủ sau, nhưng là ở bên kia huấn luyện.

" Xem ra chúng ta phải rời khỏi trước khi bọn họ đến. " Lâu Điềm nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng rối loạn.

" Rời khỏi Vĩnh Xương thành sao? " Bảo Tâm hỏi.

" Không. " Lâu Điềm lắc đầu, rất nhanh đưa ra quyết định : " Cứ rời khách sạn trước. Ngày mai các ngươi cứ theo ta xuất môn. Đem một ít thứ quan trọng chuyển lên xe ngựa, những vật phẩm văn kiện không quan trọng thì để lại, trước hết cứ làm ra vẻ, chúng ta tạm thời không về phòng, tạm thời sẽ không trở về nơi này. "

" Vậy chúng ta sẽ đi đâu? " Lệ Nhân khó hiểu hỏi.

" Ngày mai sẽ tìm nơi ở thích hợp. Bảo Tâm, ngày mai nói chuyện với chưởng quầy giữ sổ ghi chép, ngươi nói là chúng ta đi thưởng xuân ở " Từ Tú Am " Tuyền Sơn, tính đi chơi mười ngày mới có thể trở về. Để cho hắn dùng cái này để nói ra lời truy tung mơ hồ.

" Vâng. " Bảo Tâm đáp lời.

Hai người bắt đầu bận rộn công việc lên, trước đem vật quan trọng đóng gói ở cùng nơi, đỡ phải ngày mai lúc gần đi sẽ quên mất. Mà lệ Nhân rốt cũng không nhịn nói được, thật cẩn thận hỏi…

" Tiểu thư… Nếu tìm đến phải… Nói đến Hầu gia, người nghĩ, Hầu gia… là muốn cái gì thế? "

Lâu Điềm lắc đầu, cười đến có chút bi thương.

" Có lẽ là ta nghĩ như vậy, có lẽ cũng không phải, mặc kệ như thế nào, chúng ta đã muốn không còn quan hệ với nơi đó. Mà hiện tại tốt nhất là không cần gặp mặt có lẽ sẽ tốt hơn. "

Lệ Nhân nghe xong lòng chua xót, thấp giọng gào ra:

" Vì sao lại biến thành như vậy?! Mọi người không phải đang rất tốt hay sao? Ta không rõ, ta không rõ! Đại tiểu thư thật quá nhẫn tâm… "

" Lệ Nhân! Ngươi câm miệng! Sao có thể phê bình chủ tử?! Thật đúng là đại nghịch bất đạo! Bảo Tâm lên tiếng ngăn lại.

" Được rồi, các ngươi cũng đừng ầm ỹ lại. " Lâu Điềm xoa xoa thái dương, cũng không có trách cứ nha hoàn vô lễ, nhẹ nhàng nói với các nàng: " Là ta tự mình muốn rời đi, cũng không liên quan đến kẻ nào. Mà trong lòng… tỷ tỷ nàng còn khổ sở còn hơn bất cứ ai, ta cũng biết rõ. "

Bảo Tâm cùng Lệ Nhu đưa mắt nhìn nhau, lại yên lặng tập trung làm việc, không dám nói thêm nữa. Có rất nhiều việc, các nàng cũng chỉ có thể nhìn bằng mắt, trong lòng đại tiểu thư khổ sở, thì trong lòng tiểu thư sẽ không khổ sở sao? Một thiên kim tiểu thư trẻ tuổi được chiều chuộng mà lại bị bắt sống một cuộc sống rời nhà như vậy, từ nay về sau sẽ không còn có người tha thứ, mọi thứ đều phải do tự mình xử lý,cần phải dũng khí lớn đến thế nào mới dám đối mặt với cuộc sống gian khổ như thế chứ!

Vì sao mọi việc lại trở nên như vậy?

Không thể quay đầu lại sao?

Nàng… đang khóc sao?

Đêm nay, cũng giống như mỗi đêm hắn đến năm ngày một lần khác, sau hắn đi qua Điềm Tĩnh, sẽ si ngốc đi đến phía sau của khách điếm Phú Mãn, tầm mắt dừng ở một cửa sổ ở lầu hai, không thể dời đi được nữa. Sau một lần, hai lần, hắn bay lên một gốc cây già ở bên cạnh cửa sổ chỗ nàng trong im lặng, để chính mình hóa thành với cành cây phiến lá, hóa thành một thể với đêm tối… Sau đó, sẽ ngắm nàng.

Sáng nay, ở chợ gặp được nàng, sự lạnh nhạt của nàng làm cho hắn khó có thể thừa nhận được, nhưng đây cũng là sự đối đãi xứng đáng nhất đối với hắn, bởi vì đã làm cho lòng nàng tổn thương trước, cố ý lấy sự giả dối để đối đãi với nàng, đem sự ôn nhu của nàng đặt ở ngoài trái tim; mới làm bằng hữu đã muốn nhanh chóng đẩy nàng ra rồi! Nàng thông minh như vậy, làm sao có thể không đoán ra được chứ? Nàng cũng là một cô nương tốt bụng đầy tự tôn, vài lần huých phải cây đinh, đương nhiên cũng không thể làm cho mình mất mặt được.

Hắn đây chỉ là muốn bảo trì lấy một khoảng cách an toàn, làm cho tim hắn cũng an toàn.

Nhưng mà, tim của hắn thật sự an toàn sao? Không có ! Đây là thứ mà hắn muốn sao? Chỉ với một cảnh hồi sáng đã làm cho hắn phải ngã xuống vực sâu bi thảm rồi, tinh thần rối loạn chuyện gì cũng làm không tốt, chỉ một mục kế toán cơ bản hắn cũng làm sai kết quả, làm cho thúc phụ tức giận đuổi hắn ra khỏi cửa hàng. Nếu đây gọi là tốt với hắn, vậy vì sao trong lồng ngực hắn lại tràn ngập uất ức thế này?

Tim của hắn, nếu không phải bị mất đi, thì cho dù có là da dẻ, cũng chỉ còn sự trống rỗng, lại mơ hồ nhói đau. Làm cho dung nhan của nàng hồi sáng phải lạnh nhạt như vậy…

Tim một người có thể đau tới trình độ nào?

Hắn nghĩ, tất nhiên là không nắm được, không có giới hạn đi? Làm cho ý thức trong đầu bị màn cửa sổ cùng lụa mỏng của nàng, nước mắt của nàng làm cho hắn sợ hãi đến không dám xen vào, liền tùy tiện phi thân bay xuống, thiếu chút nữa cái mũi vào cái cài màng cửa. May mắn thay công phu hắn vững chắc, đúng lúc bắt lấy một chỗ lồi ra ở sát khung cửa sổ, bằng không kết cục hắn chắc là phá khung cửa sổ tiến vào đi, chính là té xong liền bị người ta đưa đến một vị quan xử lý nghiêm khắc, sau đó thúc phụ sẽ đích thân kết thúc cái mệnh nhỏ của hắn.

" A! " Lâu Điềm đang ngồi thêu ở sát bên cửa sổ bị tiếng động làm cho kinh sợ, đang muốn gọi cho bọn nha hoàn tiến vào thì…

" Lâu tiểu thư. " Chúc Tắc Nghiêu khẽ gọi, không rãnh để ý đến tình trạng xấu hổ hiện tại, chỉ gắt gao nhìn vết nước trên mặt hắn… Ông trời ạ! Nàng thật sự đang khóc!

Lâu Điềm nhận ra giọng của hắn, cả người kinh ngạc đứng hình! Chằn chờ thật không dám tin nhìn đến cửa sổ, bên kia quá mờ, nhìn không được rõ, nhưng mà giọng nói kia, thân hình kia, thật đúng là hắn!

Hắn… Vì sao lại đến đây? Vì sao… lại dùng cách này để xuất hiện?

Hắn rõ ràng đã đẩy đi tình nghĩa của nàng cơ mà?

Hơn nữa, có ai lại dùng cách này, vào khoảng thời gian trễ thế nào để bái phỏng?

Thật đúng là thất lễ.

Không gặp qua trường hợp thế này bao giờ, Lâu Điềm nhất thời không nghĩ ra nên ứng phó như thế nào mới tốt, mà, nàng hôm nay cũng không còn tâm tình nào để nhìn thấy hắn, không nghĩ tới tại lúc thời khắc đang chán chường cùng việc hắn lạnh nhạt đẩy đi, làm cho lòng nàng cảm thấy đau đớn đến vô cùng.

" Thật xin lỗi vì đã làm cho nàng sợ, để cho ta đi vào, có được không? " Thấy nàng không nói, như bị dọa, Chúc Tắc Nghiêu vô cùng xin lỗi nhẹ nhàng hỏi.

" Ngươi đi đi. " Nàng lắc đầu.

Biểu hiện của hắn mấy ngày đã thực rõ ràng… ở một số mặt, mặc kệ hữu tình hay… cái khác, hắn cũng chưa tính đến việc muốn tiến thêm một bước với nàng.

Bối rối mấy ngày nay, nàng chấp nhận, cũng không cưỡng cầu. Mặc kệ hắn có nỗi khổ như thế nào, nàng cũng mặc kệ, hơn nữa dưới tình thế khó xử hiện nay, cũng sẽ càng bực bội gấp đôi nếu cùng hắn ở một nơi, không thể thăm lấy sự ôn nhu cùng săn sóc của hắn. Hắn tốt nhất là đừng vào; Huống chi, đã không muốn làm bằng hữu, để cho một nam nhân tiến vào khuê phòng, thế thì còn ra thể thống gì nữa!

…..

"Lâu tiểu thư!" Thấy nàng quay người đi, hình như là đang lau nước mắt, cả người hắn cũng sắp điên lên! Nhưng lại không dám đề cao âm lượng, hay xông vào, sợ là kinh động nàng, cũng sợ đưa tới chú ý của nha hoàn, vậy thì không thể nào nói chuyện được.

"Nàng không cho ta vào cũng không sao, nhưng có thể quay đầu lại không? Chúng ta nói chuyện một chút được không? Để cho ta biết chuyện gì chọc giận nàng không vui? Nàng nói với ta, ta sẽ giải quyết thay nàng!"

Lâu Điềm nghe, càng thêm buồn bực với hắn, nếu như làm theo yêu của hắn xoay người đối mặt với hắn, không chỉ đối mặt, còn nhìn chằm chằm. Đáng tiếc nước mắt đã làm đỏ cả hốc mắt của nàng, làm hại nàng không thể lộ ra biểu hiện hung hãn được, ngược lại tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu, làm tâm hắn đau nhảy lên vì nàng.

"Lâu tiểu...."

"Ngươi, ngươi là gì của ta? Lại dám nói muốn thay ta giải quyết?!! Ngươi, ngươi...." Rất muốn mắng hắn, nhục mạ hắn một phen, nhưng bây giờ không thể nghĩ ra được từ gì để mắng người, Lâu Điềm không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai mở miệng đuổi người: "Ngươi đi đi!"

"Chỉ cần nàng nói với ta là ai làm nàng thương tâm, nói xong ta chắc chắn sẽ đi." Chúc Tắc Nghiêu kiên trì chỗ này, giọng nói vẫn là dịu dàng với nàng, nhưng ý chí lại mười phần kiên định.

"Không, ta không nói!" Nàng lắc đầu: "Ta như thế nào lại nói chuyện không liên quan tới ngươi!"

"Làm sao lại không liên quan? Chúng ta là bằng hữu....."

"Lúc này lại là bằng hữu? Ta thật sự là thụ sủng nhược kinh." Nàng lắc đầu với hắn: "Bất quá, cảm ơn ngươi bố thí, ta không có bằng hữu." Cười tự giễu, rồi yên lặng.

"Lâu Điềm!"

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng! Hai người đều giật mình, nhất thời không nói gì.

Là Lâu Điềm, không phải tiểu thư, cũng không phải là Lâu tiểu thư, không có từ xưng hô khách khí, không hề có sự ngụy trang hờ hợt bên ngoài giới tuyến, hắn đã vượt qua giới tuyến kia....

Nếu đổi lại, nên tìm cái thuyết pháp tới đem cái không ổn này trùm mang đi, hắn phải, sau đó, sau đó....Một lần nữa giẫm lên vết xe đỗ vào tâm bị thương của nàng phải không?! Không! Hắn không làm được! Biết sau khi vết thương nàng như thế, như thế nào hắn còn có thể ra ngoài?

"Ngươi gọi ta là cái gì?" Nàng hỏi, cho hắn cơ hội, để cho hắn có cơ hội phát huy tài ăn nói khéo léo của mình, đem lời giải thích dưới tình thế cấp bách hồi nãy bật thốt lên một lần nữa, cứ điên lên một lần, làm mê mẩn lòng ngu dốt của nàng, cũng làm tâm hắn yên ổn. Hết thảy nếu hắn muốn bình yên vô sự, không có ai sẽ vì vậy mà tự mình đa tình, làm cho hắn tránh xa.

"Lâu Điềm." Hắn không đổi miệng được, không quản được lý trí cảnh cáo, sau khi giới tuyến tận lực được giữ vững bị sụp đổ, tình cảm mãnh liệt kia há lại có thể đè nén được?!

Tên của nàng thật đẹp, cũng hợp với con người của nàng! Gọi lên tên của nàng, như có một dòng nước ấm áp chảy vào tim, làm cho cả người hắn bị đắm chìm.

Màn cửa sổ bằng lụa mỏng bên ngoài, hắn si ngốc nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng như vậy, giống như giữa bọn họ không có khoảng cách ba thước, cũng không có một tầng lụa mỏng màu trắng.

Đây là cái gì? Hắn cứ nóng rực nhìn nàng như vậy, giống như là tình thâm ý nặng, chung thủy lắm vậy. Trái tim của nàng cũng bị hắn nhìn sắp rơi ra luôn rồi, nhưng một cỗ tức giận cũng đồng thời dâng lên.

"Người....Nhìn cái gì? Hiện tại bộ dạng này....Bộ dạng giống như quang minh chính đại! Ngươi thấy ta dễ khi dễ lắm phải không? Lúc nóng lúc lạnh, Chúc công tử ngươi tự mình giữ lấy dùng đi! Ta không phụng bồi nổi." Lại nghĩ tới những chuyện thương tâm kia từ kinh thành, đau khổ đè nén càng sâu, nước mắt lại rớt xuống, cảm thấy không thể chịu nổi nữa rồi.

"Thật xin lỗi." Hai tay Chúc Tắc Nghiêu nắm chặt khung cửa sổ, khắc chế xúc động trong người, nước mắt của nàng sẽ làm cho hắn mất đi lý trí, nhưng bây giờ quan trọng nhất là không thể hù dọa nàng, hắn làm cho nàng thương tâm như vậy, nếu như lại làm nàng hoảng sợ nữa, hắn sẽ không tha thứ cho mình!

"Lâu Điềm, ta không dám cầu xin nàng tha thứ, chọc nàng tức giận, là lỗi của ta. Ta, ta không muốn như vậy, sẽ đáng giá được nàng thật tâm đối đãi. Nếu như ta biết, nhất định sẽ...." Sẽ thế nào? Không muốn gần nàng? Không nhìn nàng? Không vì nàng mà say sưa không phân biệt?

Không không không! Hắn căn bản là không làm được cái nào! Có thể chấp thuận chút gì!

"Ngươi đi xa xa đi, tốt nhất là đừng bao giờ gặp ta nữa." Nàng nói với hắn.

"Không!" Hắn lắc đầu: "Ta làm không được."

"Ngươi cũng có thể thương ta, nhưng còn có chuyện gì không làm được?"

"Ta...."

"Ngươi đi đi, hiện tại ta không muốn gặp bất kỳ kẻ nào! Tâm tình của ta cũng không có rảnh, nói không ra lời tốt nào, không quản ngươi có thật lòng hay chỉ giả vờ, không có khí lực cùng ngươi khi nóng khi lạnh, ta chỉ muốn một người...." Không cần nói thêm nữa, nàng quá mệt mỏi rồi, thân thể cô lực ngồi xuống tú đôn, mặc cho tâm tình đi xuống, tuyệt không muốn giãy dụa, mà đi theo nó.

Làm sao vào lúc này hắn lại có thể đi, để nàng một mình đau khổ? Hắn sẽ không đi, chính là không cần nói gì, bồi với nàng cũng tốt. Hắn không biết cái gì đã làm nàng đau khổ như vậy, cũng không có năng lực đi giải quyết giúp nàng, ở lại không giúp được gì cho nàng, nhưng tại sao hắn lại có thể đi? Hắn không muốn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng tối hôm nay là hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của hắn, hắn không muốn nàng không vui! Hắn cũng không muốn nàng...tức giận hắn.

Lúc hắn còn chưa chuẩn bị xong, hắn đã bắt đầu nói.....

"Cái tòa Điềm Tĩnh Cư đó...Là do một tay phụ thân ta lập kế hoạch xây lên...." Cho đến khi phát hiện mình đang nói gì, hắn cho chút kinh hãi dừng lại, sau đó lại phát hiện nói tiếp cũng không khó, hắn chưa bao giờ nói mấy chuyện này với người bên ngoài, nhưng vì Lâu Điềm mà nói ra, cũng không khó. Cho nên hắn tiếp tục nói, cũng không quan tâm nàng có nghe lọt tai hay không: "Ta chưa bao giờ thấy phụ thân. Trước khi ta ra đời, ông đã chết bệnh trước khi lên đường đi dự thi. Thúc phụ nói cho ta biết, phụ thân là một người rất xuất sắc, là người rất có tài hoa, ông không quan tâm nhà nghèo, đi học chỉ vì tự giải trí, không vì cầu xin công danh sĩ đồ. Lúc mười hai tuổi, cha mẹ đều mất, ông một tay nuôi ấu đệ (*em trai nhỏ tuổi - Nuy) thành người, không cần bất kỳ ai bố thí hay thương hại, lấy thân thể gầy yếu đi làm đủ việc nặng để nuôi hai người ấm no. Vất vả quanh năm một thời gian dài, thân thể phụ thân cũng có chỗ hỏng."

Chẳng biết từ lúc nào Lâu Điềm đã xoay người lại, cũng lặng lẽ mở cửa ra, cuốn tấm màn lên.

Ánh mắt hai người đối lập nhau, nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ, đưa tay nhẹ kéo tay áo hắn, hắn hiểu ý ngồi nửa người, cũng là ngồi bên ngoài cửa sổ. Hai người ngồi rất gần, thân thể nàng hơi hướng về phía trong, hắn thì hướng ra ngoài, một bộ phận tay áo thì ở cùng một chỗ.

"Phụ thân ta có tất cả tài năng, nhưng bởi vì tính tình đạm bạc (*không ham danh lợi - Nuy), mỗi ngày chỉ cầu ấm no, không cầu phú quý, cho nên chưa từng cố ý đi cầu xin cơ hội phát huy. Ông giúp thúc phụ hoàn thành chung thân đại sự, còn bản thân thì không tính toán nhiều ở phương diện này. Thúc phụ có nói, thân thể phụ thân không tốt, không muốn hại người, lại thích thanh tu yên tĩnh, nếu như không phải thúc phụ hết sức phản đối, phụ thân đã sớm tìm một ngọn núi để ẩn cư tu hành đi....."

Nàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn hắn, không có thúc giục hắn nói tiếp, cũng không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Biết hắn bỗng nhiên vì sửa lại tâm tình hỗn loạn phập phồng, mà hôm nay nói hết một lần. Cũng chỉ có nói một lần. Hắn giấu tâm sự rất sâu, cũng không có nói với ai, không phải vì khách khí, mà là, chính là không muốn nói ra khỏi miệng, cũng không thể thoải mái mà nói ra.

Hắn nhìn thấy một bên gò má của nàng vẫn còn chưa khô nước mắt, không kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa tay qua muốn lau cho nàng. Cho đến khi đụng phải gò má phấn của nàng, mới giật mình dừng động tác lại, không biết làm gì bây giờ....

Nàng thẹn thùng kéo tay hắn xuống, muốn đẩy ra như như vậy có chút không lịch sự đi, nhưng bàn tay hắn ngược lại nắm lấy tay nhỏ bé của nàng không buông. Nàng cũng...tùy hắn.

Hắn thỏa mãn thở dài một cái, nói tiếp:

"Lúc đó có một vị viên quan tên Điền Tính cáo lão về quê, muốn xây một tòa trạch viện ở Vĩnh Xương dưỡng lão. Các con của Điền lão gia đều có thành tựu riêng ở kinh thành, không có trở về cùng ông, chỉ có một đứa con gái ngoài ý muốn sinh ra lúc tuổi già là chịu hầu hạ ông trở về quê. Điền lão gia tìm tất cả xảo tượng trong Vĩnh Xương, yêu cầu bọn họ thiết kế ra phong nhã nhất, nhất định phải vừa ý ông, một toàn trạch viện độc nhất vô nhị, tính toán xài khoảng một vạn lượng bạc để xây lên. Lúc ấy, đó chính là một bút lớn, lập tức toàn bộ công tượng thành Vĩnh Xương cũng điên cuồng đầu nhập tranh thủ vào dự án này, nghĩ ra một công trình vĩ đại. Phụ thân ta có quan hệ tốt với một công tượng, lúc đó, dưới yêu cầu của công tượng đó, đồng ý tham gia giúp một tay."

"Ông ấy một mình ôm hết mọi việc, lập kế hoạch, thiết kế, cùng với mấy người bằng hữu đi tới trước mặt Điền lão gia nói việc sắp xếp công việc và tranh thủ định thầu thuê người. Vào lúc đó, phụ thân gặp một nữ tử —— Cũng chính là tiểu thư Điền gia."

Tiến vào trọng điểm, nàng biết, không phải là Lâu Điềm không có phỏng đoán nguyên nhân Chúc Tắc Nghiêu hết sức phản đối chuyện mua Điềm Tĩnh Cư, nghĩ hắn có lẽ cùng tòa nhà này, với những tin đồn quỷ của nhân vật liên quan có mối quan hệ vô cùng mật thiết...Nhưng bởi vì trước đó đã bị một số ý kiến của những vị phu nhân kia lay động, sự trấn định khẳng định bị mơ màng rồi.

"Điềm Tĩnh Cư tốn hai năm xây dựng, phụ thân và Điền tiểu thư lâu ngày chung đụng nên dần hiểu biết với nhau, liền nghĩ tới chuyện chung thân. Chuyện này, không có mấy người biết. Phụ thân tìm mọi cách trân trọng bảo vệ Điền tiểu thư, tất cả lấy khuê danh của nàng thay sự nhớ nhung, không muốn làm tổn thương tới nàng." Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên u ám....

"Đừng nói quan gia bình thường sẽ không kết thân với thương nhân, lúc ấy trong nhà nghèo, coi như nhà bình thường cũng sẽ không dễ dàng gả nữ nhi tới, huống chi đây là Điền lão gia? Trong lòng phụ thân hiểu được điểm này, vì vậy quyết định lên kinh dự thi. Ở quê nhà ông có công danh, chẳng qua chỉ là không có chí làm quan thôi. Vì Điền tiểu thư, ông phải đi thi, nhất định phải đề danh bảng vàng, hoàn toàn không để ý tới thân thể rất dễ bị bệnh vì đi đường xa, trên đường bôn ba cực khổ, cuối cùng cũng đi (*mất - Nuy). Sau đó, năm tháng sau, tro cốt của ông được người đi thi cùng báo tang trở về. Giữa đường ông mất bệnh không trị được, bệnh ngày càng nặng, sau đó, qua nửa năm, Điền tiểu thư ở giữa Điềm Tĩnh Cư thắt cổ tự tử."

Tay của hắn, lạnh như băng mà run khẽ, nàng lấy túi ấm đưa qua, cho hắn giữ ấm. Hắn rất cần an ủi, không nhịn được nắm chặt hai tay nàng, vuốt ve kéo tới trước mặt, tham lam hút lấy sự dịu dàng của nàng. Nhiều thêm chút nữa, nhiều thêm chút nữa!

"Như vậy, còn ngươi?" Nàng hỏi, đây là cái nàng quan tâm nhất.

"Một năm kia, Điền lão gia lên kinh thăm bạn, bị bệnh, luôn nghĩ ngơi chỗ nhi tử. Lúc nghe được tin tức nữ nhi tự tử, thì vội vã trở về. Điền phu nhân thương tâm muốn chết cũng không dám nói ra sự thật, không dám nói ra chuyện trong một năm này con gái thật ra còn sinh ra một đứa bé...Bà muốn bảo vệ khuê danh của nữ nhi, rồi lại không thể giải thích được nguyên nhân tự tử của Điền tiểu thư, bị chồng và các con ép hỏi, dưới tình thế cấp bách, bà chỉ đành nói......Điền tiểu thư bị hái hoa tặc ban đêm lẻn vào phòng lăng nhục, vì xấu hổ mà tự sát....Vì vậy, quan phủ lập tức phát lệnh bắt hái hoa tặc, mà Điền lão gia và Điền phu nhân, vì mất đi nữ nhi, mà bệnh không dậy nổi, được các con đưa về kinh thành phụng dưỡng, còn tất cả người làm cũng mang đi. Mà đứa bé mới vừa sinh ra liền tang cha, sinh ra vài ngày thì mất mẹ, ở lúc trước khi Điền tiểu thư tự tử, đã nhờ một người bằng hữu đem đi, xin người bằng hữu đó đưa con tới Chúc gia để nhận tổ quy tông, làm con nuôi giữ hương khói. Nghe nói, danh tự này của ta, là do phụ thân đặt." Hắn cười, ngẩng đầu nhìn trời, có mấy viên ngọc sáng trên tấm màn màu đen, trăng sáng giấu thật sâu trong tầng tầng đám mây, thỉnh thoảng cũng thò đầu ra, nhưng thỉnh thoảng cũng che giấu lại.

"Xuất thân không quá chính đáng, phải không? Lại bởi vì thời gian xóa mờ chuyện xưa, rất nhiều chân tướng không cần giải thích. Về phần ta, cứ như vậy. Người khác nghĩ thế nào cũng thờ ơ, ta chỉ hy vọng có thể giữ mãi trí nhớ về phụ thân và mẫu thân, cho nên tâm tư của ta là đem Điềm Tĩnh Cư mà bọn họ giữ lại làm tài sản cho ta, thì nên thuộc về ta. Cho nên thật sự rất xin lỗi, luôn ngăn nàng mua nó. Mỗi lần nàng nghĩ tới chuyện muốn mua Điềm Tĩnh Cư, cũng bị ta lay động, dám mang các nàng đi nhìn phòng ốc xung quanh."

"Vậy tại sao thúc phụ ngươi không trực tiếp đưa Điềm Tĩnh Cư cho ngươi? Ông ta không đối xử tốt với ngươi sao?" Lâu Điềm thấp giọng hỏi, cảm thấy có chút lạnh, đứng dậy lấy một tấm áo khoác da chồn choàng vai cho hắn, hắn nhận, nhưng lại khoác lên vai nàng, vững vàng tinh tế đắp cho nàng.

"Ta không lạnh." Hắc lắc đầu, cầm tay nàng, tay của hắn ấm, đổi lại tay của nàng lạnh, hắn cẩn thận chà xát tay cho nàng: "Thúc phụ hận Điềm Tĩnh Cư. Ban đầu, nếu như không phải Điềm Tĩnh Cư, phụ thân ta sẽ không gặp.....mẫu thân ta, như vậy thúc vậy cũng sẽ không mất đi người đại ca ông ấy kính yêu nhất, ông vẫn luôn phản đối kịch liệt tình yêu này. Khi tro cốt được đưa trở lại, thúc phụ ta liền đến Điềm Tĩnh Cư nháo lớn, gầm thét lên, hận tới nỗi muốn giết mẫu thân ta đền mạng, bất quá còn chưa gặp mặt mẫu thân ta, liền bị gậy bổng đánh tới tắp, đuổi thẳng ra ngoài."

"Khi đó thúc phụ không biết trong bụng mẫu thân đã hoài thai. Lúc ta ra đời, thân thể vẫn không tốt, vừa được năm tuổi, vẫn là ba ngày đã có hai ngày ngã bệnh, thúc phụ sợ không thể giữ lại giọt máu cuối cùng của đại ca ông, mơ hồ là mỗi ngày đều ôm ta ngủ, thuốc bổ tốt nhất giống như không phải tiền bạc gì, mỗi ngày uống sáu thang. Rồi sau đó lại mời đến một gã cao thủ giang hồ tới dạy võ công ta, mới đem thân thể ta tốt dần lên. Thúc phụ rất tốt với ta, tốt đến quá mức, mỗi ngày ông đều sợ hãi sẽ mất ta. Mấy năm trước biết ta muốn Điềm Tĩnh Cư, muốn ta bằng bản lĩnh thật sự mua lại, nhưng lại không thể rời khỏi ông. Ông có thể chờ ta mười năm, nếu ở bên ngoài mười năm mà không làm được, ông có quyền phá hủy nó."

Lâu Điềm nghe rõ ý tứ của hắn, hỏi: "Cho nên, ông ấy để ngươi ở lại thành Vĩnh Xương, cho ngươi một chức vụ không lớn không nhỏ, không quan trọng lắm, vì không muốn ngươi công thành danh toại, chỉ cần ngươi sống tốt dưới sự bảo hộ của ông ta? Vì giữ lại ngươi, không tiếc lấy Điềm Tĩnh Cư làm mồi dụ, cho dù ông ấy có hận tòa nhà kia?"

"Lâu Điềm, nàng thật thông minh. Trên thực tế, làm quá mức lạnh lùng thông minh." Hắn trầm thấp lẩm bẩm.

"Không, ta không thông minh, chỉ biết tự mình đa tình, ngu đốt." Nàng lắc đầu, nghĩ tới muốn rút tay về, không cho hắn cầm.

Nhưng hắn không chịu!

"Nàng thông minh. Nàng nhìn rõ ta trốn tránh lòng ái mộ vụng về, nàng biết ta khi lần đầu nhìn thấy đã cướp mất tâm của ta. Nhưng ta lại không biết, không dám đối mặt với thực tế, nàng cũng biết. Lâu Điềm, trên người nàng có mùi hương ta muốn nhất, ta thừa nhận là ta vì mùi hương mà đến, cũng là sau khi thấy người của nàng, cái gì mà nhớ hương mà đến liền bị ta ném lên tận chín tầng mây, trong lòng ta chỉ có nàng. Cho dù ta không dám thừa nhận."

"Nhớ mùi hương?" Nàng hy vọng mặt mình không quá đỏ, nhưng sợ là không làm được nha....

"Đúng vậy, trên người nàng có mùi hương...." Hắn nâng tay áo nàng lên ngửi: "Nàng dùng mùi huân hương này, giống như hoa nhài, lại lẫn vào chút đàn hương, bạc hà....Rất dễ chịu, rất cao nhã, giống như đúc mùi hương hộp của mẫu thân ta để lại, trước giờ ta chưa từng tìm được mùi nào giống như vậy." Mặt nàng đỏ lên thật đẹp, làm cho hắn quên mình muốn nói gì.

"Đây là ngự thiên hương, kinh thành mới có." Nàng còn chưa nói hương này là chỉ có trên người phu nhân quan lại, thương gia cũng không có thể bán, cũng không bán cho người bình thường.

"Khó trách ta không mua được. Đời này chỗ ta đi xa nhất chỉ có Lân Thành." Hắn cười cười.

"Nhưng thân thế ngươi cũng cao mà." Nàng khẳng định với hắn.

"Ta cái gì cũng không phải. Có lúc ta thậm chí thật đáng khinh. Nếu như nàng đã biết toàn bộ về ta, nhất định sẽ trốn tránh e sợ không kịp." Đúng nha, hắn không xứng với nàng.

Nghĩ tới đây, không dám càn rỡ nắm tay nàng nữa, lặng lẽ buông ra, bàn tay trống rỗng, chỉ có thể âm thầm nắm thành quyền.

Lâu Điềm bất động thanh sắc, làm như không phát hiện."

"Ngươi có thể nêu chút ví dụ."

"Ta...Dùng tất cả thủ đoạn để kiếm tiền. Tập hợp mấy đứa bé nghèo khó, người lớn vô dụng, từ trong đó rút ra người làm. Mua một vùng núi cho bọn họ đủ các loại dược liệu, thay ta phát tài....Rất nhiều, rất nhiều tiền tài sẽ đến từ những hài tử đó, còn có nhóm quả phụ thêu thùa may vá.... Tá điền công nhân...Ta nôn nóng kiếm tiền, từ người nghèo khó bị bóc lột."

"Kia, vậy những người đó bị ngươi bóc lột đến chết thì sao?" Nàng không có phê phán, chẳng qua chỉ là hỏi.

"Không có." Nàng không phỉ nhổ hắn sao?

"Bọn họ phản kháng ngươi được không?"

"Không có."

"Vậy, bóc lột nhiều người như vaath, ngươi nhất định sẽ giàu có sao?"

Hắn ngẩn ngơ, không dám nói thêm một chữ nữa.

Không, hắn tuyệt không có tiền, trên thực tế, hắn có thể nói là túng quẫn, cho dù hắn đã tiết kiệm như thế nào.

"Ngươi rất có tiền sao?" Nàng không tha khi hắn không có đáp lại.

Hắn lắc đầu, đầy hàng —— "Ta rất nghèo."

"Tốt. ta biết. Ngươi, Chúc Tắc Nghiêu, là một tên rất ghê tởm, người xấu bóc lột người nghèo. Đồng thời ngươi cũng là người duy nhất trên đời được lưu danh —— Người xấu giỏi bóc lột người nghèo nhất, vẫn còn nghèo như vậy." Nàng cười.

Chúc Tắc Nghiêu hoàn toàn đầu hàng.

Thân và tâm, hoàn toàn quỳ gối trước Lâu Điềm xinh đẹp thông minh, cũng không thể quay đầu lại, cũng không nguyện quay đầu lại.

Cuối cùng hắn vẫn là con trai của phụ thân, cuối cùng hắn cũng sẽ đi cùng một đường như phụ thân —— Yêu một thiên kim tiểu thư xinh đẹp cao quý.

Nếu như kết cục là tan xương nát thịt, vậy thì tan xương nát thịt đi!

Bình luận





Chi tiết truyện