chương 53/ 54

CHƯƠNG 53 PN4: “TA” LÀ DỤ ĐẦU

Trong ngự thư phòng, đăng cơ mới vừa mãn hai năm tân đế Lưu Vận Tranh đang cùng vài vị đại thần thương lượng quốc sự. Lúc này, một đạo thanh âm căn bản không nên xuất hiện ở trong này từ ngoài phòng truyền đến. Lưu Vận Tranh mi phong nhanh hạ, khi hắn nhìn thấy nơi rèm cửa xuất hiện một cánh tay nhỏ bé, trên mặt lạnh lùng hiện ra sủng nịch tươi cười.

Rèm cửa bị chủ nhân của cánh tay nhỏ bé kia cố sức xốc lên, không cho người khác hỗ trợ, bé bước từng bước nhỏ, vượt qua cánh cửa cười ha hả hướng người ngồi ở thượng vị chạy tới. Bọc nhỏ chứa đầy thức ăn vặt trên người vì động tác chạy mà lúc ẩn lúc hiện, vài vị đại thần ở trong phòng nhìn thấy tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó đều là một bộ thần sắc muốn đem người ôm vào trong ngực hảo hảo đùa giỡn.

Lưu Vận Tranh rời đi chỗ ngồi, ôm lấy tiểu tử rõ ràng là tới tìm chính mình: “Dụ Đầu, làm sao vậy?” Ôm người trở lại trên ghế, Lưu Vận Tranh lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đệ đệ này của hắn trừ phi gặp chuyện thật gấp, bằng không sẽ không đến nơi đây tìm hắn.

“Đi.” Mới vừa học được nói chuyện nửa năm Lưu Thiên Tứ túm lấy tay đại ca nói, trên mặt vừa là lo lắng vừa là vui sướng.

“Đi?” Lưu Vận Tranh làm cho Lưu Thiên Tứ ngồi vào trên đùi hắn, hỏi, “Dụ Đầu muốn đi đâu?”

“Hồ, hồ.” Lưu Thiên Tứ mới vừa nghe được từ chỗ của phụ thân cùng Triệt ca ca.

“Hồ?” Lưu Vận Tranh nghe không hiểu lắm, Trương má má đi theo Lưu Thiên Tứ vào cười giải thích, “Quốc công cùng Bạch chủ tử thương lượng đêm nay đến Tiêu Tương hồ ngắm trăng, Thái thượng hoàng cùng Khuyết vương cũng phái người ra cung thông báo Hiển Thân vương cùng Vanh Thân vương, tiểu chủ tử nghe xong liền tự mình đến nói cho Hoàng Thượng biết.”

“Như vậy a, trẫm đã biết.” Lưu Vận Tranh nghe xong, trên mặt cười càng phát ra rõ ràng, nhìn thấy Tiểu Dụ Đầu tròn vo trong ngực, nếu không còn có đại thần ở đây, hắn nhất định phải hôn mấy ngụm.

Lưu Thiên Tứ không hiểu cái gì là ngắm trăng, chính là nghe được phụ hoàng muốn cho người đến thông báo với đại ca, bé liền xung phong nhận việc chính mình chạy tới.

“Dụ Đầu, đại ca đã biết. Dụ Đầu ở trong này bồi đại ca trong chốc lát, đại ca lập tức sẽ đi cùng.” Còn vài sự tình chưa xử lý xong, Lưu Vận Tranh trấn an Tiểu Dụ Đầu trong ngực, tuy rằng lúc này còn không đến giờ Thân, người nào đó đã vì buổi tối ngắm trăng mà khẩn cấp.

“Trăng, hồ.” Nghe đại ca bây giờ còn không đi, Lưu Thiên Tứ đô đô miệng, “Đi, đi.” Bé muốn ngắm trăng.

“Dụ Đầu, ” Điểm điểm vào cái miệng nhỏ nhắn đang giương cao của Lưu Thiên Tứ, Lưu Vận Tranh dỗ dành, “Ánh trăng bây giờ còn chưa đi ra đâu, Dụ Đầu, hiện tại thái dương vẫn còn ở trên bầu trời, chờ thái dương xuống núi, bầu trời tối đen, Dụ Đầu mới có thể nhìn thấy ánh trăng.”

“Ngô……” Lưu Thiên Tứ nháy mắt mấy cái, không hiểu, vì cái gì hiện tại không thể ngắm trăng, thái dương lại là cái gì? Hướng ngoài cửa sổ xem xét xem xét, bé nhỏ giọng lẩm bẩm, “TRăng……”

Sờ sờ lên đôi mắt khó hiểu của đệ đệ, Lưu Vận Tranh trong lòng hơi hơi đau đớn, đối với những người trong phòng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, về chuyện thuế phú, các ngươi cứ trình sổ sách cho trẫm, trẫm xem qua sau, ngày mai lâm triều sẽ cùng các ngươi thương nghị.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Các đại thần trong lòng biết Hoàng Thượng đối vị tiểu vương gia này vô cùng sủng ái, cũng biết nhân duyên trong đó, cho nên lập tức lui đi ra ngoài.

Ôm Lưu Thiên Tứ đi đến ngoài phòng, Lưu Vận Tranh chỉ vào thái dương chói mắt trên bầu trời, nói: “Dụ Đầu, cái kia chính là thái dương, rất sáng, rất nóng.”

Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn lên, mãnh liệt dương quang đâm vào làm mắt bé không mở ra được, từ từ nhắm hai mắt, bé hỏi: “Dương?”

“Đúng, này chính là thái dương. Thái dương chỉ có vào ban ngày mới đi ra, tới buổi tối, thái dương sẽ trở về đi ngủ. Sau đó mặt trăng sẽ đi ra.” Lưu Vận Tranh kiên nhẫn giải thích, Lưu Thiên Tứ gục đầu xuống, ghé vào trên vai đại ca, nghĩ nghĩ, nói, “Dương, sáng.”

“Đúng, ban ngày là thái dương, buổi tối là ánh trăng.”

“TRăng…… tối.” Lưu Thiên Tứ lập tức dùng sức điểm đầu một chút, buổi tối hắc hắc, cái này thì bé biết.

“Dụ Đầu thật thông minh.” Xoa xoa đầu Lưu Thiên Tứ, Lưu Vận Tranh ôm người hướng tẩm cung phụ thân đi đến, tuy rằng đệ đệ hắn không thể nào nói tròn câu rõ ràng, nhưng chỉ cần có thể mở miệng nói một chút, áy náy trong lòng hắn mới có thể giảm bớt.

“Trăng, hồ, tối.”

“Dụ Đầu có nói cho Thao nhi biết chưa?”

“Đi, đi.”

“Hảo, đại ca mang ngươi đi tìm Thao nhi.”

Nhìn thấy người trong ngực hồn nhiên nở nụ cười, Lưu Vận Tranh lại một lần nữa âm thầm thề, chỉ cần có thể làm cho đệ đệ hắn vẫn cười như vậy, vô luận nó muốn cái gì, hắn sẽ cho nó, cho dù là ánh trăng trên bầu trời.

Tám năm sau, khi Lưu Thiên Tứ muốn một người tên là “Thiên Thiên”, Lưu Vận Tranh lại như thế nào cũng không nguyện ý cho hắn.

………………………………………………………………………………………………

Trong phủ Vanh Thân vương, khó được lộ diện Lam Vận Vanh ở thư phòng xem sổ sách, hai mắt híp lại, không ngừng ngáp làm cho y nhìn qua thật mệt mỏi, nhưng sổ sách trong tay cũng một quyển tiếp một quyển xem qua, một chút cũng không đình trệ. Xem xong một quyển sổ sách cuối cùng của hôm nay cùng cả nước các nơi đưa tới tin vắn, Lam Vận Vanh viết mấy phong thư, sau khi sai người lần lượt mang đi, y thân lại thắt lưng, hoạt động cổ có chút cứng ngắc, uống một ngụm trà, vỗ tay truyền người bên ngoài tiến vào, hỏi: “Tiểu vương gia hiện tại đang làm gì?”

“Khải bẩm Vương gia, tiểu vương gia đang ở hoa viên ngoạn ngư.”

“Ngoạn ngư?” Lam Vận Vanh đứng lên, không phải đã ngoạn ngư từ lúc nãy sao, đã qua hai canh giờ, vẫn còn chưa chán? Đi ra thư phòng, Lam Vận Vanh thẳng đến ngư trì.

Còn chưa tới ngư trì, Lam Vận Vanh chợt nghe thấy tiếng cười vui non nớt, hơn nữa một tiếng so với một thanh âm vang lên, làm như ngoạn thật sự vui vẻ. Thả chậm cước bộ, y đứng ở phía sau núi giả, nhìn thấy tiểu tử đang ngồi ở bên cạnh ngư trì phía trước cách đó không xa, đệ đệ y mới vừa mãn năm tuổi—— Lưu Thiên Tứ. Nhà thuỷ tạ bên cạnh ngư trì, vợ y, Bạch Hãn Triệt đang ngồi ở chỗ kia, cười nhìn người đang ngoạn đến bất diệc nhạc hồ kia. Đối phương thấy được y, Lam Vận Vanh đánh cái thủ thế, làm cho hắn không cần ra tiếng, y vòng qua núi giả, theo một đường khác tiến vào nhà thuỷ tạ.

“Dụ Đầu một mực ngoạn ngư?” Ngồi vào bên cạnh Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh hỏi.

Bạch Hãn Triệt gật gật đầu: “Đúng vậy, ngươi nhìn xem, ngoạn rất cao hưng.”

“A ha ha ha……” Nơi ngư trì, tay nhỏ bé của Lưu Thiên Tứ vung lên, con cá chung quanh chạy tứ tán, rước lấy bé cười vui, tiếp theo, bé che miệng lại, mắt to không chút nháy mắt nhìn chằm chằm mặt nước, chờ con cá lại chậm rãi lội tới, bé lại phất tay, “Ha ha ha……” Sau đó, bé lại lập tức che miệng mình, lén lút chờ con cá lội trở về.

Nếu là người bên ngoài, sau vài lần sẽ cảm thấy không còn gì thú vị nữa, nhưng Lưu

Thiên Tứ bất đồng, tuy rằng đã muốn năm tuổi, bé lại chưa thể nói, cũng không thông minh giống như mấy đứa trẻ khác, ngây ngơ, si ngốc, nhưng chỉ có bé, mới làm cho mọi người trong nhà đau lòng cùng yêu thích bậc nhất.

Mấy ngày trước, Lưu Thiên Tứ bị nhiễm phong hàn, vài ngày không có xuống giường ngoạn, trên mặt cười cũng không thấy, cho nên sau khi bé đã khoẻ lại, Lam Vận Vanh lập tức liền dẫn bé ra cung thông khí, làm cho bé vui vẻ.

“Aha ha ha ha……” Lưu Thiên Tứ chơi đùa không biết mệt, Lam Vận Vanh nhìn thấy cũng vui lây. Bất quá bé bệnh vừa vặn không vài ngày, Lam Vận Vanh mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể để cho đệ đệ bảo bối ngoạn suốt một ngày.

“Dụ Đầu, đến.” Ra tiếng, Lam Vận Vanh lấy qua một khối điểm tâm, “câu dẫn” đối phương.

Bị cắt ngang Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn Nhị ca, tay đang che miệng chậm rãi buông, chỉ chỉ phía dưới: “A a.” Nói cho Nhị ca biết nơi này có thứ hảo ngoạn hơn.

Thấy tiểu tử kia không muốn lại đây, Lam Vận Vanh đi qua, đem người ôm lấy: “Dụ Đầu, có đói bụng không?” Xoa xoa bụng nhỏ mềm mại kia, Lam Vận Vanh nghe được bên trong truyền ra đích tiếng thầm thì, ôm người trở lại nhà thuỷ tạ.

“Ngô a……” Lắc đầu, Lưu Thiên Tứ quay đầu lại nhìn ngư trì, còn muốn trở về.

“Dụ Đầu, ăn điểm tâm lại đi ngoạn.” Bạch Hãn Triệt cầm lấy một khối tảo cao, uy đến bên miệng Lưu Thiên Tứ. Hai mắt nai con nguyên bản còn nhìn chằm chằm ngư trì, lập tức nhìn về phía điểm tâm, không chút nghĩ ngợi hé miệng.

“Ngô ngô.” Miệng Lưu Thiên Tứ tuy rằng nhỏ, nhưng khối điểm tâm lại bị bé cắn hết một nửa, nhất thời, quai hàm phùng lên, càng giống một tiểu dụ đầu.

Thấy lực chú ý của Lưu Thiên Tứ chuyển dời đến điểm tâm, Lam Vận Vanh hướng Bạch Hãn Triệt nháy mắt ra dấu, nhân cơ hội mang đi Lưu Thiên Tứ, sợ trong chốc lát bé nhớ tới lại muốn đi ngoạn ngư.

Bạch Hãn Triệt thấy Lưu Thiên Tứ đã ăn xong điểm tâm trong miệng, lập tức lại uy một khối, thấy bé ăn một cách vui vẻ, hắn cũng cảm thấy đói bụng.

“Vận Vanh, ta thật muốn nghe Tiểu Dụ Đầu kêu một tiếng ‘ ca ca ’.” Nhìn thấy Lưu Thiên Tứ đáng yêu, Bạch Hãn Triệt đột nhiên mang thương cảm nói. Thanh âm hắn biến đổi, Lưu Thiên Tứ liền nhìn lại, rất nhanh nuốt xuống điểm tâm trong miệng, bé nghiêm túc đối với Bạch Hãn Triệt mân mê miệng: “Vù vù……” Rướn người, muốn đem khổ sở của Bạch Hãn Triệt thổi đi.

“Dụ Đầu……” Bạch Hãn Triệt nhịn không được lãm qua cổ Lưu Thiên Tứ, ở trên mặt bé hôn mấy cái, thương cảm lập tức biến mất, biến thành cảm động.

“Ba ba”, Lưu Thiên Tứ cười ha hả ở trên mặt Bạch Hãn Triệt hôn hai cái, sau đó mở lớn miệng.

“Ha hả……” Bạch Hãn Triệt trong lòng nảy lên các loại tư vị, lấy qua bánh đậu đỏ, uy đến, “Dụ Đầu, ăn nhiều một chút.”

Ôm cổ Nhị ca, gặp Triệt ca ca không “đau khổ” nữa, Lưu Thiên Tứ lại vui vẻ tiếp tục ăn điểm tâm.

Một lát sau, Lam Vận Vanh khi thấy Lưu Thiên Tứ vì ăn no mà bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mở miệng: “Chắc chắn, Dụ Đầu chắc chắn sẽ kêu ‘ ca ca ’.” Y thủy chung tin tưởng, đệ đệ của y một ngày nào đó sẽ mở miệng, sẽ gọi người, có thể nói.

“Ân.” Đem điểm tâm giao cho người hầu phía sau, Bạch Hãn Triệt đem Tiểu Dụ Đầu mập mạp ôm lấy, yêu thương hôn nhẹ cái trán của bé. Hắn cùng Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh cơ hồ đem tất cả yêu thương dành cho Tiểu Dụ Đầu trong ngực này, may mà đứa con của bọn họ hiểu lắm sự, không chỉ không trách bọn họ, ngược lại so với bọn hắn càng để ý Tiểu Dụ Đầu.

Đem điểm tâm lưu lại nơi khoé miệng đệ đệ lau sạch, Lam Vận Vanh nói: “Mang theo Dụ Đầu đi ngủ trong chốc lát đi, tối nay chúng ta sẽ hồi cung.”

“Hảo.”

Trên giường, Lam Vận Vanh cùng Bạch Hãn Triệt một tả một hữu nằm ở bên cạnh Tiểu Dụ Đầu đang ngủ say, Bạch Hãn triệt nhẹ nhàng vỗ về bé, Lam Vận Vanh dừng ở gương mặt cho dù là ngủ cũng vẫn như cũ mang cười, tuy nói đứa nhỏ này là thân đệ đệ của y, nhưng đối với Lam Vận Vanh bọn họ mà nói, chuẩn xác hơn bé như là đứa con của bọn họ.

“Hãn Triệt.”

“Ân?”

“Thật muốn biết Dụ Đầu mơ thấy cái gì.”

Bạch Hãn Triệt đối với lời nói của Lam Vận Vanh cảm thấy kinh ngạc, người này rất ít nói loại lời này, bất quá hắn có chút lo lắng, sau đó nói: “Nhất định là mộng thấy đang ngoạn ngư.”

Lam Vận Vanh giơ lên khoé miệng, không hề hỏi tiếp loại chuyện khó giải này nữa. Rút ra ngón tay cái hàm ở miệng đệ đệ, Lam Vận Vanh lau khô tịnh tay cùng khoé miệng đệ đệ, xoa cái trán của bé: “Sau này ngươi cùng cha nếu muốn dẫn Dụ Đầu ra cung, nhất định phải đem ám vệ theo.” Người lớn hay trẻ nhỏ dễ dàng làm cho người khác mơ ước, nhất là đứa trẻ, người nào gặp qua cũng muốn đem bé ôm đi.

“Ta biết.” Bạch Hãn Triệt nhẹ giọng nói, “Vận Tranh cũng nói như vậy, Tiểu Dụ Đầu rất dễ làm cho người ta thích.”

Lam Vận Vanh nhắm lại chợp mắt, nghĩ đến một ngày đệ đệ có thể sẽ thuộc về một người khác, trong lòng y liền một trận không thoải mái.

“Cũng đừng làm cho Dụ Đầu tiếp xúc ngoại nhân.”

“Hảo.”

Nắm tay nhỏ bé của đệ đệ, Lam Vận vanh trong lòng thầm nói: sau này ai dám đối với đệ đệ của y động tâm sắc quỷ, y nhất định sẽ đem đối phương bầm thây vạn đoạn.

………………………………………………………………………………………………

Tỉnh ngủ Lưu Thiên Tứ ở trên giường, tả trở mình, hữu cuồn cuộn, thế nhưng không muốn rời giường. Nhìn thấy Lưu Thiên Tứ bất mãn bĩu môi, nghe được động tĩnh Trương má má vội vàng hỏi: “Tiểu chủ tử, làm sao vậy? Đang giận ai thế?”

Lưu Thiên Tứ nhìn thấy Trương má má, miệng càng giương cao, há mồm dừng một chút: “Cha…… Cha.” Bé này một tiếng kêu lên, Trương má má lại “đông” một cái liền ngồi bệt trên mặt đất, trừng lớn ánh mắt, không thể tin được theo dõi bé.

“Tiểu…… Tiểu chủ tử?” Tiểu chủ tử mở miệng nói chuyện?! Trương má má trong óc trống rỗng, mất đi công năng nói chuyện.

Lưu Thiên Tứ không biết vừa rồi một tiếng kia của bé tạo thành nhiều oanh động, bé còn đang đắm chìm trong bất mãn tối hôm qua. Thấy Trương má má không để ý tới chính mình, Lưu Thiên Tứ xuống giường, quyết định đi tìm phụ thân.

Chân trần chạy đến phòng phụ thân ở cách vách, tìm được người đang ngồi ở tháp thượng đọc sách, Lưu Thiên Tứ đi đến tháp thượng, ôm lấy người vì thấy bé đến mà cảm thấy ngạc nhiên.

“Dụ Đầu?” Giương mắt nhìn lại, không thấy có người theo tới, Bạch Tang Vận hỏi, “Như thế nào chân trần đã chạy tới? Trương má má đâu?” Từ bên cạnh lấy quá bố khăn, lau khô tịnh chân đứa con, Bạch Tang Vận đem bạc thảm trên người khoác cho đứa con, thấy nó vẻ mặt mất hứng, Bạch Tang Vận nở nụ cười, ” Dụ Đầu, làm sao vậy?” Con hắn chẳng lẽ còn đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua.

Lưu Thiên Tứ đô đô miệng hai cái, Bạch Tang vận cười rộ lên, sờ sờ mặt đứa con, hắn nói: ” Dụ Đầu không phải đã đáp ứng phụ thân ngủ một mình? Dụ Đầu tối ngoan.” Tuy rằng luyến tiếc đứa con rời đi hắn ngủ một mình, nhưng đứa con dần dần trưởng thành, không thể vẫn cùng hắn ngủ. Tối hôm qua đứa con không muốn quay về phòng chính mình, hắn ngoan tâm cự tuyệt đứa con, không nghĩ tới đứa con ngủ sau khi thức dậy thế nhưng còn giận dỗi.

Nghe phụ thân nói chính mình tối ngoan, Lưu Thiên Tứ không còn đô miệng, cười ôm lấy phụ thân, dùng sức gật đầu: “Cha…… Cha…… Qua ( ngoan )”, bé tối ngoan.

Bạch Tang Vận nghe thế một tiếng, sửng sốt, tiếp theo, hai tay của hắn run rẩy, nhỏ giọng, sợ kinh hách đến đứa con hỏi: “Dụ Đầu? Con kêu ‘ phụ thân ’?”

Lưu Thiên Tứ nháy mắt mấy cái, đối với phụ thân thổi khí, làm cho phụ thân không vội.

” Dụ Đầu!” Nắm chặt đứa con, Bạch Tang Vận kích động nói, ” Dụ Đầu! Kêu ‘ phụ thân ’, kêu ‘ phụ thân ’ một lần nữa đi!” Sẽ không, sẽ không là hắn nghe lầm, Dụ Đầu gọi hắn phụ thân!

“Quốc công!” Vừa mới xoay người lại Trương má má kích động chạy vào, khoé mắt là lệ, “Tiểu chủ tử…… Tiểu chủ tử gọi người! Tiểu chủ tử…… Tiểu chủ tử vừa rồi đã kêu ‘ phụ thân ’!” Nói xong, Trương má má liền khóc lên.

“Kêu? Không phải ta nghe lầm…… Dụ Đầu…… Thật sự đã kêu.” Nghe được lời nói của Trương má má, nước mắt Bạch Tang Vận liền rớt xuống, trên mặt là kinh ngạc, là hoài nghi, là cảm kích, là vui sướng. Một phen ôm sát đứa con sắp bị doạ khóc, hắn khàn khàn địa mở miệng, ” Dụ Đầu, kêu ‘ phụ thân ’, kêu ‘ phụ thân ’ một lần nữa đi.”

“Vù vù……” Nhìn thấy phụ thân khóc, Lưu Thiên Tứ tiếp tục vù vù thổi khí, cũng mang theo khóc nức nở há mồm, “Cha…… Cha……”

” Dụ Đầu!” Này một tiếng, Bạch Tang Vận biết mình thật sự không nghe lầm, tám năm nay, ngày ngày cầu nguyện con hắn có thể cùng người bình thường như vậy há mồm nói chuyện, tám năm qua, hắn nghĩ đến hắn vĩnh viễn đợi không được ngày này, không nghĩ tới, lúc sinh thời, hắn đã có thể nghe được đứa con gọi một tiếng “phụ thân”.

“Cha…… Cha…… Không, không.” Chỉ biết một chữ một chữ nói Lưu Thiên Tứ ở bên tai phụ thân mềm giọng nói, không rõ phụ thân vì sao lại khóc, muốn sát lệ cho phụ thân, cũng không năng động, Lưu Thiên Tứ khóc lên tiếng.

Cảm xúc kích động cho nên Bạch Tang Vận căn bản không thể khắc chế, Trương má má vội vàng ôm lấy Lưu Thiên Tứ đang khóc từ trong ngực hắn.

Thấy chính mình làm cho đứa con sợ hãi, Bạch Tang Vận hung hăng nhéo chính mình một chút, làm cho chính mình tỉnh táo lại, đối đứa con lo lắng không thôi vươn tay, hắn lên tiếng: “Dụ Đầu…… Đến…… Đến…… Cha…… Cha nơi này.”

“Cha…… Cha……” Lưu Thiên Tứ cũng vươn tay, bổ nhào vào trong ngực phụ thân, một bên cấp phụ thân sát lệ một bên thổi, làm cho phụ thân không khóc.

Bạch Tang Vận ôm chặt đứa con, vùi vào cổ nho nhỏ của nó, rốt cuộc nói không ra lời. Một giọt rồi lại một giọt lệ tẩm nhập vào trong quần áo đứa con, hắn không ngừng mà cảm tạ trời xanh, cảm kích trời xanh đối hắn nhân từ.

“Cha…… Cha…… Không……” Lưu Thiên Tứ càng không ngừng thổi khí, trên mặt tất cả đều là lệ.

“Tang Vận, đây là làm sao vậy?” Nhận được tin tức nên Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương gấp gáp trở về, vừa tiến ốc nhìn thấy Bạch Tang Vận cúi đầu cả người phát run ôm đứa con, rõ ràng là đang khóc, mà đứa con cũng đang khóc, Trương má má lại cũng khóc, huyết sắc trên mặt hai người không có, nghĩ đến đứa con xảy ra chuyện gì.

“Hoài Diệp, Khuyết Dương…… Dụ Đầu……” Nghe được thanh âm làm hắn an tâm, Bạch Tang Vận ngẩng đầu, trên mặt là nước mắt hạnh phúc, “Dụ Đầu nó…… Bảo ta ‘ phụ thân ’. Dụ Đầu nói chuyện……”

“Cái gì?!” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lúc này biến thành tượng đá.

Khóc đến bắt đầu nóng lên nên Lưu Thiên Tứ không có nghe thấy phụ hoàng cùng phụ vương tiến vào, vẫn đang ôm phụ thân thổi, “Cha…… Cha……” Tiếng nói non nớt, cúi đầu, sợ hãi gọi.

“Dụ Đầu!” Lưu Hoài Diệp là người đầu tiên phản ứng, tiến lên đem đứa con đang khóc ôm vào trong ngực, vội vàng nói, ” Dụ Đầu, kêu ‘ phụ hoàng ’! Kêu ‘ phụ hoàng ’!”

“Hoàng…… Hoàng……” Vừa mới bắt đầu nói chuyện Lưu Thiên Tứ còn không biết nói như thế nào, đã có thể nói hai tiếng “hoàng”, làm cho Lưu Hoài Diệp hô hấp không xong.

” Dụ Đầu, còn có phụ vương! Kêu ‘ phụ vương ’!” Lam Khuyết Dương hai tay phát run mà đem Lưu Thiên Tứ ôm lấy, đôi mắt ướt át, tuy rằng nhiệt độ cơ thể đứa con bắt đầu nóng lên, nhưng hắn lại chờ không kịp, một khắc đều chờ không kịp.

Ôm lấy cổ phụ vương, Lưu Thiên Tứ gối đầu lên vai phụ vương, khóc kêu: “Phòng ( phụ vương )…… Phòng ( phụ vương )……”

” Dụ Đầu! Dụ Đầu!” Lam Khuyết Dương ôm chặt đứa con, giật giật chân, lại không biết muốn đi đâu, ở tại chỗ xoay quanh, hắn như mất thần trí, “Dụ Đầu gọi ta rồi, Dụ Đầu gọi ta rồi!” Nơi cổ truyền đến nhiệt độ không thể không làm cho hắn tỉnh táo lại. Trước đem đứa con phóng tới trên giường, che lại ánh mắt đứa con không cho nó nhìn thấy chính mình thất thố, Lam Khuyết Dương muốn trấn an đứa con, lời nói lại nghẹn ở cổ họng, như thế nào cũng phát không ra tiếng.

“Vương gia, đem tiểu chủ tử giao cho nô tỳ đi.” Đồng dạng kích động không thôi Trương má má thấy ba người căn bản không thể trấn an tiểu chủ tử, mở miệng nói.

“Không, ” Bạch Tang Vận lắc đầu, cước bộ không xong địa đi đến bên giường đem đứa con ôm vào trong ngực, “Không khóc, Dụ Đầu không khóc……” Hôn hai má đứa con, Bạch Tang Vận đem đầu của nó vùi vào trước ngực chính mình, ” Dụ Đầu ngoan, không khóc, phụ thân không đau, phụ thân là cao hứng, phải….. là cao hứng.” Để ở trước người Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đem lệ chính mình che giấu, không cho đứa con nhìn thấy, ” Dụ Đầu ngoan, không có việc gì, không có việc gì……”

“Cha…… Cha……” Giữ chặt phụ thân, Lưu Thiên Tứ nóng lên trợn tròn mắt, “Thuỷ….. Thuỷ……” Lưu Hoài Diệp luống cuống tay chân cước đi lấy nước cho đứa con, Bạch Tang Vận lại nghe ra ý của đứa con.

“Hảo, Dụ Đầu cùng phụ thân ngủ, Dụ Đầu hôm nay cùng phụ thân ngủ.” Cởi giày lên giường, đem đứa con lãm vào trong ngực, Bạch Tang vận càng không ngừng hôn trán cùng hai má đứa con, ” Dụ Đầu hôm nay…… Cùng ‘ phụ thân ’…… Ngủ.”

“Thuỷ…… Thuỷ……” Xoay người ôm chặt phụ thân, Lưu Thiên Tứ nhắm lại ánh mắt nóng bỏng, khoé miệng lại dẫn theo cười, “Cha…… Cha……”

Bạch Tang Vận cắn chặt răng, vỗ nhẹ đứa con chống đỡ hết nổi, sau khi đứa con trong ngực phát ra tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ, hắn mới nhịn không được khóc lên: ” Dụ Đầu…… Dụ Đầu của phụ thân……” Rốt cục nghe được tiếng “Phụ thân” này rồi, tiếng “Phụ thân” mà hắn đã đợi suốt tám năm.

………………………………………………………………………………………………

“Đại ca.”

“Nhị ca.”

“Tam ca.”

“Triệt ca ca.”

Đem bốn trái cây phân biệt để vào trong tay bốn người, Lưu Thiên Tứ cười dài chạy về bên cạnh phụ thân, sau đó nhu thuận ngồi xuống, từ trong bao lại xuất ra một quả, cắn một ngụm, ánh mắt loan loan: “Ngọt.” Phụ thân làm cho bé đi phân trái cây, bé phân tốt lắm.

“Dụ Đầu, ngươi uy Tam ca ăn.” Lưu Tích Tứ đem trái cây đệ đi ra ngoài, đệ đệ rốt cục có thể kêu ca ca một cách rõ ràng, hắn rất cao hứng, nhịn không được đã nghĩ chiếm lấy bé.

Lưu Thiên Tứ đứng lên, thùng thùng chạy tới, lấy qua trái cây trong tay Tam ca, đưa đến bên miệng hắn, không quên học động tác của mọi người, trước thổi vài cái.

“Ha ha……” Bị hành động của đệ đệ chọc cười Lưu Tích Tứ cắn một ngụm trái cây, đầy mặt tươi cười, “Thật ngọt, Tiểu Dụ Đầu uy trái cây thật ngọt.”

“Ha hả a.” Nghe được ca ca khích lệ, Lưu Thiên Tứ cười ra tiếng, “Ngoan.” Bé tối ngoan.

Từ lúc bắt đầu nói chuyện, nói nói rõ ràng, Lưu Thiên Tứ chỉ tốn thời gian một tháng, nhưng bé không cách nào nói ra đầy đủ tròn câu, mặc dù vậy đối với mọi người mà nói, đã là niềm hạnh phúc lớn lao, bọn họ không hề cưỡng cầu mặt khác.

“Đương nhiên, Dụ Đầu của chúng ta là tối ngoan.” Đem Lưu Thiên Tứ kéo vào trong lòng, Lam Vận Vanh đem trái cây trong tay hắn uy đến bên miệng đệ đệ, ” Dụ Đầu, kêu Nhị ca.” Tuy rằng đã qua hai tháng, nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên tâm tình khi lần đầu tiên từ miệng đệ đệ nghe được tiếng gọi “ca ca”, làm cho hắn cũng khó ức chế ánh mắt nóng lên.

“Nhị ca.” Ngoan ngoãn kêu một tiếng, Lưu Thiên Tứ mở lớn miệng, muốn ăn trái cây.

“Ta biết mà, Dụ Đầu nhất định có thể nói, nhất định.” Bạch Hãn Triệt cắn trái cây, nói. Dụ Đầu của bọn họ là người có phúc, cho nên, bé nhất định có thể nói, sẽ hạnh phúc.

“Như bây giờ ta đã muốn vạn phần cảm kích trời xanh, không cần nhiều hơn nữa, như vậy đã trọn đủ.” Bạch Tang Vận cảm khái nói, hắn không lòng tham, có thể nghe được Dụ Đầu kêu phụ thân, hắn cho dù chết cũng không tiếc.

“Không, không đủ, ” Lưu Vận Tranh mở miệng, ” Dụ Đầu cả đời đều phải cười ha hả, không biết sầu, không biết ưu.”

Chuyên tâm ăn trái cây Lưu Thiên Tứ nghe không hiểu phụ thân cùng ca ca đang nói cái gì, chính là vỗ vỗ tiểu bố bao chính mình, làm cho Nhị ca đem đồ ăn vặt bỏ vào trong túi, bé muốn trái cây, muốn điểm tâm, muốn mứt hoa quả, còn muốn quả quýt.

………………………………………………………………………………………………

Trên giường lớn, một người ghé vào trên người tên còn lại, lộ ra bên ngoài bả vai bóng loáng trắng nõn, có thể đoán được thân hình trong chăn là đang trần trụi.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, tẩy trừ sạch sẽ Lưu Thiên Tứ lại không có chút buồn ngủ, gối lên trên vai rộng lớn của Uý Thiên, tay hắn ở trên cánh tay Uý Thiên sờ tới sờ lui.

“Dụ Đầu, nên ngủ.” Xoa xoa thắt lưng nộn nhuyễn của Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên xoay người đem mình thả đến người bên cạnh, nếu tiếp tục bị sờ, y sợ chính mình khắc chế không được lại muốn hắn.

“Thiên Thiên, ” Lưu Thiên Tứ thu hồi thủ, sửa lại là cầm tay Uý Tiên, ra vẻ có chút phức tạp, “Cục cưng, lớn.”

“Ân?” Uý Thiên nhất thời có chút hồ đồ.

Lưu Thiên Tứ đô đô miệng: “Cục cưng, lớn, không ôm.”

Lúc này, Uý Thiên mới hiểu rõ, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn đang bất mãn, y nói: “Cục cưng năm nay đã muốn mười hai tuổi, trưởng thành.” Đứa con của bọn họ, Uý Bảo Nhi, sau khi mãn mười hai tuổi, cái đầu đột nhiên cao không ít, tuy chưa cao bằng Lưu Thiên Tứ, nhưng đã không thể giống như trước kia bị Lưu Thiên Tứ ôm vào trong ngực “yêu”, khó trách hắn mất hứng.

“Ngô…… lớn, không ôm.” Lưu Thiên Tứ khổ sở, cục cưng trở nên càng lúc càng lớn, hắn đều ôm không được.

Xoa xoa bụng nhỏ của đối phương, Uý Thiên nói nhỏ: “Dụ Đầu, cục cưng vô luận lớn như thế nào đều là cục cưng của Dụ Đầu, đều phải kêu Dụ Đầu là‘ phụ thân ’.”

“Ngô……” Lưu Thiên Tứ nháy mắt mấy cái, thân thủ ôm lấy Uý Thiên, “Thiên Thiên, ôm.” Lập tức, hắn được người bế vào lòng.

“Dụ Đầu không thích cục cưng cao lớn?” Uý Thiên hỏi.

Lưu Thiên Tứ không đáp lại, qua sau một lúc lâu, hắn lắc đầu: “Cục cưng, ngoan.” Cục cưng cùng hắn ngoan, ” Dụ Đầu, ngoan.” Nghĩ đến cái gì, Lưu Thiên Tứ mỉm cười, ở trong ngực Uý Thiên cọ cọ, hắn nói, “Cục cưng, Thao nhi, ôm.” Cục cưng trưởng thành, thế nhưng không có lớn hơn Thao nhi, cục cưng còn có thể cho Thao nhi ôm.

Uý Thiên đối những lời này chưa thông suốt lắm, y điểm điểm cái mũi Lưu Thiên Tứ: “Dụ Đầu không tức giận?”

Người trong ngực bật người lắc lắc, mặc dù đã qua tuổi ba mươi, nhưng Lưu Thiên Tứ không thay đổi, tính tình vẫn như cũ làm cho Uý Thiên càng kinh hỉ cùng yêu say đắm.

“Dụ Đầu.”

“Thiên Thiên.”

” Thiên Thiên sẽ vẫn ôm Dụ Đầu.”

Đã từng, bọn họ từng lo lắng y sẽ hối hận, sẽ thất vọng, nhưng mười mấy năm qua, y cùng Dụ Đầu vẫn là như vậy không muốn xa rời lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau.

Lưu Thiên Tứ cúi đầu cười rộ lên, ôm chặt Uý Thiên: ” Dụ Đầu, ôm, Thiên Thiên.” Mà qua từng ấy năm, Lưu Thiên Tứ đã có thể nói ra câu đơn giản, tuy rằng vẫn có chút tạm dừng không nối liền.

Trong ổ chăn ấm áp, Lưu Thiên Tứ lâm vào trầm tư.

” Dụ Đầu? Đang nghĩ cái gì?”

“Cục cưng.”

“Đừng nghĩ, cục cưng đã có Thao nhi rồi.” Uý Thiên vuốt vuốt đôi mày đang nhíu lại của Lưu Thiên Tứ cho nó giãn ra, quyết định làm cho hắn ngủ, nào biết Lưu Thiên Tứ lại lắc đầu, nói: “Thiên Thiên, muốn cục cưng, nhỏ.” Ấn thượng bụng, Lưu Thiên Tứ lại muốn sinh một tiểu bảo bảo.

Chờ sau khi Uý Thiên suy nghĩ cẩn thận những lời này là có ý gì, lập tức ngây dại, mồ hôi lạnh từ phía sau lưng y xông ra, y vội vàng hỏi: ” Dụ Đầu muốn sinh cục cưng?”

“Ừ, cục cưng, tiểu bảo bảo.” Lưu Thiên Tứ vui vẻ lôi kéo Uý Thiên, “Ly nhi, dược.” Hắn cùng với Ly nhi lấy dược.

” Dụ Đầu!” Uý Thiên sắc mặt đều thay đổi, y nhẫn nại tính tình nói, ” Dụ Đầu, chúng ta không cần cục cưng, chúng ta có một mình Bảo Nhi là đủ rồi.”

“Cục cưng, cục cưng.” Đã quyết định nên Lưu Thiên Tứ mặc kệ Uý Thiên muốn hay không, tự cố trả lời.

” Dụ Đầu!” Uý Thiên áp chế khẩn trương, lần đầu tiên đối Lưu Thiên Tứ nói dối, ” Dụ Đầu, Thiên Thiên cấp không được cục cưng cho Dụ Đầu, Thiên Thiên chỉ có thể cấp Dụ Đầu một lần cục cưng.”

Lưu Thiên Tứ vừa nghe, không cười, hắn muốn tiểu bảo bảo.

” Dụ Đầu, thật xin lỗi.” Uý Thiên nói, Dụ Đầu muốn cục cưng của y làm y cảm thấy phi thường hạnh phúc, nhưng mà, y không thể chịu được khi nhìn thấy một lần nữa Lưu Thiên Tứ thống khổ vì sinh sản, so với cắt da lóc thịt y còn đau hơn.

” Dụ Đầu, Thiên Thiên mang ngươi đi bước chân vào giang hồ, đi bắt ngư, đi ngủ cánh rừng được không? Chúng ta không cần tiểu bảo bảo, chúng ta chỉ cần một mình Bảo Nhi thôi. Nếu Dụ Đầu bởi vì Bảo Nhi trưởng thành, mà không cần nó, Bảo Nhi sẽ thương tâm mà khóc.” Vì để đánh mất ý niệm muốn đứa nhỏ trong đầu Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên đánh phải đem đứa con kéo vào, Lưu Thiên Tứ thích nhất chính là y cùng đứa con.

“Không khóc không khóc, ” Lưu Thiên Tứ nhếch miệng, ánh mắt chớp chớp, “Muốn, Dụ Đầu muốn, cục cưng, cục cưng, không khóc.”

“Vậy thì Dụ Đầu không cần tiểu bảo bảo, được không, chúng ta chỉ cần Bảo Nhi thôi.” Uý Thiên nhân cơ hội khuyên bảo, “Hơn nữa nếu Dụ Đầu lại sinh một cục cưng, nó cũng sẽ lớn lên, có lẽ so với Bảo Nhi còn lớn hơn. Nếu Dụ Đầu muốn ôm, có thể nuôi một chú mèo hoặc một chú chó, bọn chúng sẽ không lớn lên, có thể vẫn làm cho Dụ Đầu ôm.”

Suy nghĩ nửa ngày, trong óc Lưu Thiên Tứ bộ dáng của cục cưng cùng Doanh Nhi mới trước đây, sau đó là bộ dáng hai người khi lớn lên…… Cục cưng sẽ lớn lên……

” Dụ Đầu, sáng mai Thiên Thiên liền mang ngươi đi nhìn miêu.” Thấy Lưu Thiên Tứ đang do dự, Uý Thiên rèn sắt khi còn nóng.

“Miêu…… Ngô…… Không lớn?”

“Đùng, miêu cho dù lớn như thế nào, Dụ Đầu đều có thể ôm.”

“Miêu, muốn.” Nghe được miêu có thể vẫn ôm được, Lưu Thiên Tứ ngược lại muốn miêu. Uý Thiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Lưu Thiên Tứ không cần đứa nhỏ, mặt khác cái gì đều được.

Lưu Thiên Tứ nuôi mèo, mỗi ngày ngoại trừ ôm Thiên Thiên chính là ôm mèo, chẳng qua sau khi đứa con Bảo Nhi, tiểu tử trong ngực hắn lại thay đổi.

Bình luận





Chi tiết truyện