chương 67/ 81

Krystal đi dọc đường Foley trong ánh mặt trời buổi sớm, vừa đi vừa ăn chuối. Con bé không quen vị chuối nên cũng chẳng biết nó có thích món này không. Terri và Krystal trước nay không khi nào mua trái cây.

Mẹ của Nikki vừa thẳng thừng xua nó ra khỏi nhà.

- Nhà có việc, Krystal - bà nói - hôm nay phải đến nhà bà Nikki ăn tối.

Sau đó bà ngẫm nghĩ thế nào lại dúi thêm cho Krystal trái chuối ăn thay bữa sáng. Krystal rời đi không phàn nàn gì. Vốn bàn bếp đã chẳng đủ chỗ cho gia đình Nikki rồi.

Ánh mặt trời không làm khu Fields nom tươi tỉnh hơn, chỉ càng làm rõ vẻ nhếch nhác, hư hỏng, những vết nứt trên tường bê tông, những cánh cửa sổ đóng ván và rác rrưởi bừa bãi khắp nơi.

Quảng trường Pagford tươi rực lên ở những nơi ánh nắng tràn tới. Một năm hai lần, các học sinh trường tiểu học xếp hàng đôi đi xuyên qua trung tâm thị trấn để đến nhà thờ dự lễ Giáng sinh và Phục sinh. (Những lần đó chẳng đứa nào thích nắm tay Krystal. Fats bảo bọn bạn người con bé có bọ chét. Giờ không biết thằng đó còn nhớ chuyện ấy không.) Quảng trường có những giỏ treo đầy hoa tím, hồng, xanh, cứ mỗi lần Krystal đi ngang bồn hoa bên ngoài tiệm Black Canon là nó lại vặt một cánh. Cánh hoa mát lạnh, trơn trơn giữa những ngón tay con bé rồi dần úa đen nhớt nhát khi bị nắm lâu. Khi vào tới nhà thờ Thánh Michael, con bé thường chùi tay xuống mặt dưới âm ấm của chiếc ghế dài bằng gỗ.

Nó bước vào nhà, nhìn vào cánh cửa bên trái để mở và lập tức thấy mẹ chưa đi ngủ. Cô đang nhắm mắt dựa ngửa trên ghế, mồm há hốc. Krystal đóng cửa đánh sầm nhưng Terri chẳng hề cục cựa.

Krystal đứng cách bà mẹ vài bước, lay lay cánh tay gầy guộc. Đầu Terri gục xuống bờ ngực nhăn nhúm. Cô đang ngáy khò khò.

Krystal lảng ra. Hình ảnh người đàn ông nằm chết trong nhà tắm lại dội lên trong tiềm thức.

- Con mẹ ngu ngốc - nó lầm bầm.

Rồi nó chợt nhận ra thằng Robbie không ở đó. Nó lao thẳng lên lầu gào gọi thằng bé.

- Em ở đây - nó nghe giọng em sau cánh cửa phòng ngủ đóng kín.

Lúc dùng vai ẩy được cửa ra nó thấy Robbie trần truồng đứng đó. Đằng sau là gã Obbo đang nằm trên nệm giường của nó, thản nhiên gãi gãi ngực trần.

- Sao rồi bé Krys? - gã nhăn nhở.

Nó túm lấy Robbie lôi phắt vào phòng thằng bé. Tay nó run bần bật đến nỗi mãi mới mặc được quần áo cho em.

- Thằng đó có làm gì mày không? - nó thì thầm hỏi Robbie.

- Em đói - Robbie đáp.

Mặc xong đồ cho em, nó bế em lên rồi chạy xuống lầu. Nó nghe tiếng Obbo lục xục trong phòng mình.

- Sao thằng chả ở đây? - Nó gào lên với Terri đang lờ đờ mở mắt dậy - Sao chả ở với Robbie?

Robbie cố giãy khỏi tay chị, nó ghét tiếng la hét.

- Lại cái quái gì nữa thế hả?- Krystal quát tiếp, chỉ hai cái túi đen lần đầu tiên thấy xuất hiện dưới ghế Terri.

- Có gì đâu - Terri lơ mơ đáp.

Krystal đã kéo khóa mở tung một túi.

- Có gì đâu mà! - Terri hét.

Từng cục nhựa cần sa lớn được bọc gọn ghẽ trong lớp nhựa trong như những hòn gạch. Krystal đọc chữ không trôi, không nhận ra phân nửa loại rau củ bày trong siêu thị, không biết tên thủ tướng là gì, nhưng nó biết thứ gói trong túi: nếu bị phát hiện có thứ này trong nhà, mẹ nó cầm chắc ngồi tù. Rồi nó thấy cái hộp thiếc có hình người xà ích và con ngựa trên nắp ló ra từ cái ghế Terri đang ngồi.

- Bà mới chơi thuốc - Krystal hào hển, tai họa vô hình đổ ập xuống phá tan mọi thứ quanh nó - Đồ ngu...

Nó nghe tiếng Obbo trên cầu thang, vội vồ lấy Robbie. Thằng bé gào khóc dãy dụa, sợ chết khiếp vì cơn giận của con chị nhưng vòng tay của Krystal không hề nới lỏng.

- Thả quách nó ra đi - Terri yếu ớt ra lệnh. Krystal mở cửa trước, cắm cổ chạy thật nhanh ngược con đường mới đi qua, ôm chặt thằng Robbie vẫn vừa khóc vừa giãy.

Bình luận





Chi tiết truyện