chương 5/ 52

Mở một phòng chat, mỗi lần ở ký tức xá nói chuyện San San đều làm thế.

[Xá Trường Hoàn Tử] nói: “San San, hiện tại ngay cả Tiểu Tân ngốc nghếch khờ khạo cũng đã có bạn trai, mình thật như được tiếp thêm chút sức mạnh a.”

[Tiểu Tân]: “Cái gì gọi là ngốc nghếch khờ khạo chứ, cái này người ta gọi là đại trí giả ngu, hiểu không, mấy người biết gì chứ, mình đã đạt đến cảnh giới này, người trần mắt thịt như mấy cậu không thể hiểu được đâu.”

[Nha Nha khoan thai ngủ trên giường] a a tiếp vào: “Mấy cậu yêu mến gì thế, nói ra đi để mọi người cùng nói chuyện nào, đời sống sinh viên coi như đã đầy đủ a.”

[San San] yếu ớt nói: “Mình đã từng yêu, ác mộng đại học của mình thế là quá đủ rồi, không hoàn chỉnh chỉ có mỗi Hoàn Tử mà thôi, mọi người cứ bàn luận đi, mình ở ngoài vòng chiến đấu thôi.”

[Hoàn Tử]: “Nhổ vào, cậu cái đó mà cũng gọi là yêu thương à. Nếu cái đó cũng được gọi là tình yêu vậy mình đây sớm đã cùng đầu bếp số ba của căng tin yêu nhau rồi, mỗi ngày mình gọi cơm đều có thể nhìn thấy anh ta, nói xem, hai người mắt đi mày lại thời gian có khi còn nhiều hơn thời gian cậu và cái tên Hà Kiệt kia ở bên nhau cũng nên.”

[San San] Buồn bực nói: “Bọn mình cũng đã kiss rồi nhé, còn không gọi là yêu nhau nữa à, cậu với anh đầu bếp kia cũng đã từng kiss nhau đâu, nếu hai người cũng hôn thì mình công nhận. Kinh nghiệm của mình so với các cậu nhiều hơn, các cậu vẫn còn đang yêu đương, mình đã tiến thêm một bước, đã thất tình a.”

[Nha Nha]: “Mình phản đối, về chuyện kiss, mình nghĩ nói rất đúng, nếu yêu nhau nhất định phải kiss, nhưng kiss rồi cũng không có nghĩa là đã yêu nhau, hai cái bản chất khác nhau, nói xa hơn chính là, kết hôn nhất định sẽ lên giường, nhưng lên giường rồi chưa chắc đã kết hôn nhé.”

[Tiểu Tân]: “Nha Nha thật mạnh mẽ, yêu sớm cuối cùng vẫn có lợi, giờ cậu chính là Sokrates của triết lý tình yêu trong ký túc xá rồi a.”

{Hana: Sokrates hay Socrates (tiếng Hy Lạp: Σωκράτης Sōkrátēs) là một triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh là bậc thầy về truy vấn. Về năm sinh của ông hiện vẫn chưa có sự thống nhất giữa năm 469 hay 470. (469–399 TCN), (470–399 TCN). Ông sinh ra tại thành phố Athens, thuộc Hy lạp, và đã sống vào một giai đoạn thường được gọi là hoàng kim của thành phố này. Thời trẻ, ông nghiên cứu các loại triết học thịnh hành lúc bấy giờ của các “triết học gia trước Sokrates”, đó là nền triết học nỗ lực tìm hiểu vũ trụ thiên nhiên chung quanh chúng ta. Tên ông được phiên âm ra tiếng Việt thành Xô-crát.Sokrates được coi là nhà hiền triết, một công dân mẫu mực của thành Athena, Hy Lạp cổ đại. Ông là nhà tư tưởng nằm giữa giai đoạn bóng tối và giai đoạn ánh sáng của nền triết học Hy Lạp cổ đại. Sokrates còn được coi là người đặt nền móng cho thuật hùng biện dựa trên hệ thống những câu hỏi đối thoại. Ông có tư tưởng tiến bộ, nổi tiếng về đức hạnh với quan điểm: “Hãy tự biết lấy chính mình”, “Tôi chỉ biết mỗi một điều duy nhất là tôi không biết gì cả”. Ông bị chính quyền khi đó kết tội làm bại hoại tư tưởng của thanh niên do không thừa nhận hệ thống các vị thần cũ được thành Athena thừa nhận và bảo hộ và truyền bá các vị thần mới. Vì thế ông bị tuyên phạt tự tử bằng thuốc độc, mặc dù vậy ông vẫn có thể thoát khỏi án tử hình này nếu như ông công nhận những cáo trạng và sai lầm của mình, hoặc là rời bỏ Athena. Nhưng với quan điểm “Thà rằng chịu lỗi, hơn là lại gây ra tội lỗi.”, ông kiên quyết ở lại, đối diện với cái chết 1 cách hiên ngang. Theo ông sự thật còn quan trọng hơn với cả sự sống.Sinh thời ông không mở trường dạy học, mà thường coi mình là có sứ mệnh của thần linh, nên phải đi dạy bảo mọi người và không làm nghề nào khác. Sokrates thường nói chuyện với mọi người tại các nơi công cộng, tại các agora và không lấy tiền, nên ông chấp nhận sống một cuộc sống nghèo. Học trò xuất sắc của ông là đại hiền triết Platon từng theo học trong 8 năm ròng.

[Hoàn Tử]: “Mình cũng muốn yêu sớm a, TMD, có thể đã quá muộn, này, mấy cậu nói xem, kiss có cảm giác thế nào a.”

[Nha Nha]: “So Good, chỉ có thể cảm nhận, không thể nói thành lời.”

[Tiểu Tân]: “So với quýt đông lạnh có khác gì không.”

[San San]: “…”

[Hoàn Tử]: “San San, cậu chắc có gì để nói chứ.”

[San San] cau mày: “Cũng có, rất nhiệt liệt, rất mãnh liệt, lửa giống như muốn đốt cháy tất cả, lan toả khắp nơi à.”

[Nha Nha]: “Oa, San San, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.”

[Tiểu Tân]: “Cậu nói thế này chẳng giống hôn môi gì hết, cái này cứ như cậu vừa ăn lẩu cay xong vậy.”

[Hoàn Tử]: “Khụ, tên nhóc Hà Kiệt kia kỹ thuật hôn tốt như thế sao?”

Ba người đồng thời im lặng.

San San chui đầu vào trong chăn không nói gì nữa, không phải Hà Kiệt, lần đầu tiên cùng Hà Kiệt hôn môi, anh hôn rất vội, còn đập mạnh đến mức cô bị chảy máu răng, đúng là kinh nghiệm đau thương, từ đó về sau cô đối với việc Hà Kiệt hôn môi có phần phản cảm, một mực trốn tránh anh ta, về sau khi anh ta lần nữa yêu cầu, hai người lại thử lại, San San cũng không thấy khá hơn, từ đó về sau cũng không cùng Hà Kiệt hôn môi nữa, cho đến tận khi hai người chia tay. Ngoài nụ hôn cô nhận từ Hà Kiệt không còn nụ hôn nào khác, vậy cảm giác mãnh liệt rõ ràng nhưng lại không chân thật kia ở đâu ra? Không lẽ cô mộng xuân? San San buồn bực, muốn làm như không có gì hết, chỉ là hôn môi thôi mà, cũng đã hôn rồi, trong trí nhớ người con trai kia quả không sai.

….

Đại học có một đặc điểm, đó là nhiều lễ hội, từ lễ tây lễ ta hay những thứ được coi là nổi tiếng đều có thể thực hiện. San San cũng lần đầu trải qua đêm thất tịch ở đại học, đêm thất tịch lần này đúng lúc vào cuối tuần, lớp trưởng lớp cô làm chủ, bạn nữ nào chưa có bạn trai sẽ được tặng một cành hồng, lớp chi tiền, thời điểm mang đi tặng còn không ngừng đe doạ, năm nay còn hoa để nhận, đến năm sau khi các cô bé mới vào, đến lúc đấy bọn họ trở thành những bà chị già cỗi như những bông cái, các bạn nữ nghe thấy mà lòng xót xa. Cùng lớp bên cạnh cũng đang nói chuyện “Tôi muốn yêu đương” ở trong vườn hoa nướng thịt, tham gia khẳng định đều là nam nữ độc thân của hai lớp. Lớp trưởng đúng là đã quá vất vả rồi, toàn bộ bạn học cũng hưởng ứng rất nhiệt tình, quả thật hai lớp đã sớm quen biết nhau, nếu có cảm giác đã sớm nảy sinh tình cảm rồi, sao phải đợi đến lúc này đây? Thì ra những người đền đều là những người ham ăn, ai còn để ý cảm giác kia chứ, lớp trưởng nhìn cảnh tượng này không ngừng đấm ngực dậm chân, bọn này đúng là không có tiền đồ, năm nay tiền lại đổ xuống sông xuống biển rồi.

San San bụng căng phồng trở về ký túc xá, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không có cách nào, lúc kết thúc hoạt động nướng thịt vẫn còn lại một cái đùi gà lớn không ai giải quyết. Lớp trưởng đã dặn “Có thể phô trương nhưng không thể lãng phí”, bọn họ đành phải chơi trò chơi. Được rồi, người khác chơi trò chơi thua phải uống rượu, bọn họ chơi thua phải ăn đùi gà, San San đúng là xui xẻo, trong bụng nhét thêm ba cái đùi gà, lúc trở về ngồi xe bus xóc lên xóc xuống, thiếu chút nữa nôn hết ra.

San San uống thuốc tiêu hoá, cảm giác cũng khá hơn, rửa mặt tắm gội xong, sấy tóc khô, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì Tiểu Tân và Hoàn Tử chạy vọt đến, kiên quyết lôi kéo cô túm đến nơi khác.

Lòng hai người như có lửa đốt, liên tục thúc dục, San San nhìn bộ dạng hai bạn, cho rằng xảy ra chuyện gì lớn, nhanh chóng tìm quần áo, đầu cũng không chải, cầm túi chạy theo bọn họ, ba người lập tức bắt xe đến nơi đó, San San đi vội, không mang theo kính, mắt híp lại, cuối cùng mới nhìn rõ biển – Duşan.

Duşan là tên một quán bar, mở ở phía bắc gần trường học. Tiểu Tân rất hưng phấn nói nơi này đang tổ chức hoạt động “Đêm Mỹ Nhân”, chỉ cần là mỹ nữ đều miễn phí vé vào cửa.

Mỹ nữ cái từ này hiện đã sớm không còn nguyên gốc, chỉ cần là nữ đều được gọi là mỹ nữ. Duşan rất lịch sự, thật sự yêu cầu là mỹ nữ, còn tìm một nam một nữ đứng ở cửa chặn lại, mỹ nữ sẽ không thoát, không những mình thoát, cả bạn mình đi cùng cũng sẽ được cho qua, nếu như không phải, vậy đành phải xin lỗi rồi, mời sang bên cạnh mua vé vào cửa.

Hôm nay Duşan chính là đã mời ban nhạc “Sun” nên có rất nhiều người đến, Tiểu Tân và Hoàn Tử cũng là Fans của nhóm này, tự xưng là Hoa Hướng Dương, toilet ký túc xá của San San dán đầy hình năm soái ca của ban nhạc “Sun” này. Không có cách nào khác, trường học có kiểm tra quy định không cho dán linh tinh, chỉ toilet là được dán, chỉ San San và Nha Nha là cảm thấy khó chịu, mỗi lần đi toilet cứ có cảm giác mình như đang bị năm người đàn ông đồng thời nhìn chằm chằm, nhưng kháng nghị đều không hiệu quả, đương nhiên hiện tại lâu rồi cũng đã thành thói quen.

Tiêu Tân và Hoàn Tử cầm tay San San nói với đôi nam nữ trước mặt “Sao, đủ tiêu chuẩn mỹ nữ chưa.” Hai người đồng thời gật đầu “Rất đủ tiêu chuẩn, nhanh vào trong đi.”

Ba người đều lần đầu tiên vào quán Bar, Tiêu Tân cùng Hoàn Tử thuần tuý là đến xem thần tượng nhưng cũng mặt dày chiếm của người ta một bàn, gọi coca và 7up. San San cầm menu nghĩ nửa ngày, bụng cô vốn không thoải mái, nhìn những món đồ uống mà uống vào đảm bảo sẽ khó chịu chết, vì thế gọi một chén “Long Island Iced Tea”, loại đồ uống này cô chư ằtng nhìn thấy, cũng uống lần đầu tiên, mùa hè uống nước lạnh, đúng là thoải mái, hơn nữa lại là trà, cũng có thể tiêu mỡ và thúc đẩy tiêu hoá, nhìn xem, cô bé San San này, đúng là quá ngây thơ rồi. {Hana: Long Island Iced Tea: được pha chế từ vodka, rượu gin, rượu rum, tequila, trắng và vỏ cam, nước chanh, nước chanh tươi, nước ngọt, Long Island lạnh được làm bằng cách thêm những viên đá, bởi vì cảm giác tổng thể có ngọt, ít chua, màu sắc giống hồng trà, nhưng sức ngấm thì đừng hỏi… hờ… bạn không muốn thử đâu, hình ở bên dưới nhá ^^}

Nhân viên phục vụ sửng sốt, hỏi bọn họ tửu lượng thế nào. Tiểu Tân cho rằng đây là phép lịch sự trong quán bar, cầm túi xách đập bộp một cái lên bàn bừng bừng khí thế nói “Tôi á, bình thường bình thường thôi.” Lại chỉ vào Hoàn Tử nói “Cô ấy, không uống rượu.” Sua đó nhìn San San nói “Cô ấy, có biệt hiệu là vại rượu.”

Lời này khiến nhân viên phục vụ bật cười, tủm tỉm nói bọn họ đợi một chút.

Quả thật Tiểu Tân nói không sai, tửu lượng của San San đúng là không tệ, khi cô còn đang trong bụng mẹ, mẹ San San hoàn toàn không như những người phụ nữ mang thai khác, kiêng khem đủ thứ, ngày nào cũng uống vài chai, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà tửu lượng của San San rất tốt, uống ít sẽ không đỏ mặt, uống nhiều cũng không ngất xỉu. Cuối kỳ mọi người tu tập, mọi người đều rất cao hứng, cuối cùng nhìn lại, trừ những người không uống rượu ra, chỉ còn San San tỉnh táo, từ đó về sau đại danh của San San vang chấn trong lớp, chỉ cần là tụ tập của lớp, uộng rượu cũng sẽ không tìm cô, vì dù sao cũng uống không lại cô.

Ban nhạc còn chưa biểu diễn, Tiểu Tân và Hoàn Tử nói chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện bìa đĩa mới của nhóm “Sun” sau đó nói đến những tin đồn xung quanh năm anh chàng đẹp trai đã nói đến mấy lần. San San rảnh rỗi nhàm chán, nghe bài nhạc đang phát, từng ngụm từng ngụm uống “Hồng trà.”

Lúc ban nhạc “Sun” xuất hiện, San San đã uống xong chén hồng trà kia, hơn nữa lại gọi thêm một lỹ, mồ hồi, cô cảm thấy vị tương đối được, có điều hơi đắt một chút, một chén giá tận bốn mươi tám đồng.

Tiểu Tân và Hoàn Tử lúc này đã như phiêu bồng trong gió, hai mắt đăm chiêu, nhìn về phía trước không ngừng kích động. San San nghe một hồi đã bị loại hình âm nhạc này làm đầu óc ong ong lên, đèn quán bar cũng không ngừng nhấp nháy càng khiến cô choáng váng hơn.

Cô hét lên với hai bạn, nói muốn đi về trước. Hai người kia giờ đến người thân còn chẳng nhân ra nữa là, vội nói cô đi đường cẩn thận, sau đó tiếp tục High high.

Đường đi bên trong vòng vèo hình chữ S, San San lảo đảo đi ra ngoài. Ở nơi này không khí không lưu thông khiến đầu óc cô choáng váng, không nghĩ vừa ra khỏi quán ba, gặp cơn gió lạnh lại khiến cô càng khó chịu hơn, người cũng cảm thấy lâng lâng, bước chân nhẹ như đang lơ lửng.

Đầu càng lúc càng nặng, huyệt thái dương giật giật, toàn thân nóng nực, theo lý đáng lẽ lúc này cô phải rất khó chịu, nhưng San San lại có cảm giác thoải mái, cả người giống như vô lực, thoáng cái sẽ nằm lăn ra đất, rồi lại giống như có rất nhiều sức lực mà không thoát ra được, nghẹn lại khiến cô cảm thấy khó chịu, muốn cười lại không thể cười lên.

San San híp đôi mắt cần hơ sáu độ, đứng ở ven đường gọi taxi, cô đứng một hồi, vẫy mỏi tay cũng không thấy một chiếc xe nào đỗ lại, tất cả đều lái qua không muốn dừng, ngược lại có một chiếc xe tư dừng lại, gọi cô nhanh chóng lên xe, San San rụt cổ “Anh cho rằng tôi say sao? Tôi còn lâu mới lên xe anh.

San San càng đứng càng mất kiên nhẫn, hôm nay lại không mang kính nên không thấy rõ biển số xe, bằng không sẽ nhớ kỹ, sẽ kiện các người, lại thêm một chiếc xe mà cô cho rằng là taxi đi qua, cô lòng dạ hẹp hòi nghĩ.

Đi taxi xem ra không thể đi rồi, San San hiện tại còn tự hỏi, cô nên làm gì…

Đúng lúc có một chiếc xe chạy đến, San San đột nhiên nhảy ra, sau đó hiên ngang mở rộng hay tay, đứng trên đường chặn xe lại.

San San hiên ngang chắn trước đầu xe, trong khi đang quyết tâm dù chết cũng phải đón được xe sẽ không ai là đối thủ của cô, xe như ý cô… ngừng lại.

Bình luận





Chi tiết truyện