Đêm cuối cùng đến rất nhanh.
“Ngày mai là chị phải đi rồi, ở đây chỉ còn lại một mình em là con gái, cô đơn quá đi!” Trần Tâm Duyệt ngồi bên mép giường, nhìn Tạ Vũ thu dọn hành lý, hai chân đong đưa trong không trung.
Hành lý của Tạ Vũ rất đơn giản, ngoài một đống thiết bị điện tử máy vi tính, tablet, máy ảnh, điện thoại ra, thì chỉ mang theo hai bộ đồ thay đổi trong ngoài. Cô vốn định ở đây bốn ngày, không ngờ vì trẹo chân mà ở lại thêm hai buổi tối.
Cô liếc nhìn cô gái trẻ đơn thuần: “Dù sao thì em chỉ ở đây hơn ba tháng, nháy mắt cái là qua thôi. Nếu em buồn chán quá, cuối tuần có thể vào thị trấn dạo một vòng.”
Trần Tâm Duyệt bĩu môi: “Đi về mất bốn, năm tiếng, phiền phức quá, chi bằng ở đây ngủ một giấc cho rồi.”
Tạ Vũ cười: “Vậy em cứ ngủ một giấc cho đã đi. Nếu không thì đến chỗ thầy Lục mượn đĩa phim cũng được, tôi thấy hình như anh ta có nhiều lắm.”
Trần Tâm Duyệt gật đầu: “Cũng phải, còn có máy chiếu nữa mà.” Cô ấy dừng một chút, “Thật ra thầy Lục cũng ở đây sáu năm rồi, em chỉ ở mấy tháng thì có gì phải sợ chứ. Chờ sau khi về, đây cũng là một kinh nghiệm quý giá.”
“Em có thể nghĩ như vậy là quá tốt rồi.” Cô nghĩ nghĩ, nói đùa, “Em đừng đi gần Trương Khánh Nhiên quá. Dù sao thì trai đơn gái chiếc nếu bùng cháy thì phiền phức đấy. Hai em không học cùng một thành phố, yêu xa khó mà có kết quả gì tốt đâu.”
Trần Tâm Duyệt cười ha ha: “Sao có thể chứ? Em không thích nam sinh quá hướng nội đâu, cậu ta lầm lì như vậy mà.”
Tạ Vũ nói: “Vậy sao?”
Nhưng lại không khỏi thầm lắc đầu.
Tạ Vũ thu dọn hành lý xong, liếc nhìn đôi giày vải trên chân. Cô cởi ra gói kĩ lại, thay giày thể thao của mình: “Tôi đi trả đồ cho thầy Lục.”
Trần Tâm Duyệt đã ôm máy vi tính ở trên giường đọc tiểu thuyết, lơ đễnh gật đầu ừm một tiếng.
Tạ Vũ đi đến cửa phòng bên cạnh, giơ tay gõ cửa. Cửa mở ra từ bên trong rất nhanh, Lục Viễn đứng sau cửa: “Có chuyện gì sao?”
“Không cho tôi vào ngồi một chút à?”
Lục Viễn nghiêng người để cô vào phòng.
Tạ Vũ ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng anh. Lục Viễn chỉ có thể ngồi trên giường, kí túc xá chật hẹp, ngược lại có chút mùi vị cách xa nhau.
Tạ Vũ đưa tay ra: “Cái này ——”
Lục Viễn thản nhiên liếc nhìn: “Cô để dưới đất đi.”
Tạ Vũ nói: “Tôi chưa nói trả lại cho anh mà.”
Lục Viễn không rõ vì sao nhìn về phía cô.
Tạ Vũ cười: “Trước đây đã nói rồi, bảo anh tặng cho tôi, tôi muốn làm vật kỉ niệm.”
Lục Viễn cười khẽ một tiếng: “Một đôi giày vải rách thì có gì hay mà giữ làm kỉ niệm chứ. Cô muốn đồ lưu niệm, thì trong làng có một, hai tiệm vải thêu kim tuyến thủ công đấy.”
Tạ Vũ nói: “Tôi không phải muốn đặc sản địa phương, tôi chỉ muốn đôi giày này thôi.”
Lục Viễn nhìn cô một cái: “Cô muốn thì lấy đi, dù sao tôi cũng không mang vừa.”
Tạ Vũ gật đầu: “Tôi cũng không muốn anh đưa nó cho người khác mang nữa.” Cô dừng chốc lát, “Ngày mai tôi phải đi rồi, không biết còn có thể có cơ hội gặp lại không.”
Lục Viễn nhìn cô không nói gì.
Tạ Vũ móc một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho anh: “Trong này có số điện thoại của tôi.”
Lục Viễn chần chừ một chút mới vươn tay nhận lấy.
“Anh dùng điện thoại của anh gọi số tôi thử xem.”
Lục Viễn nhìn con số trên tấm danh thiếp, nói: “Chỗ này tín hiệu không tốt.”
“Anh chưa thử sao biết có thể gọi được hay không?”
Lục Viễn chậm rì móc cái điện thoại kiểu xưa của mình ra, nhìn danh thiếp bấm một dãy số. Điện thoại trong túi quần Tạ Vũ rung vang lên. Cô móc điện thoại ra nhìn, cười hỏi: “Sau khi tôi đi anh sẽ gọi điện thoại cho tôi chứ?” Nhưng không chờ anh trả lời, cô lại nói, “Anh chắc chắn sẽ không gọi.”
Lục Viễn nói: “Ở đây tín hiệu không tốt, tôi rất ít gọi điện thoại.”
Tạ Vũ bỏ di động vào túi, cười nói: “Thật ra tôi cũng chưa chắc sẽ gọi cho anh.” Cô nhìn anh, “Sau khi về lại phải bận tối mắt tối mũi vì miếng cơm, có lẽ tôi sẽ quên nơi này nhanh thôi.”
Lục Viễn nhìn cô, trầm mặc rất lâu mới thản nhiên nói: “Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện phải nhớ, chuyện không quan trọng vốn nên quên hết đi.”
Tạ Vũ gật đầu.
Đối với cô mà nói, hết thảy mọi thứ ở đây quả thật không quan trọng, nhưng chuyện gì mới quan trọng thì cô cũng không hề biết.
Cô nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, chẳng biết vì sao mà có chút buồn bã vô hình. Cô đứng dậy, đi tới cửa, mới nhớ ra quay đầu nói với người đang ngồi ngơ ngẩn trên giường: “Chúc anh ngủ ngon.”
Cô chờ một chút, không chờ được anh đáp lại, cầm đôi giày trong tay rời khỏi.
Lúc này Lục Viễn mới ngẩng đầu, chậm chạp đáp lại: “Ngủ ngon.”
Nhưng cửa đã sớm không một bóng người.
Bình luận
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1