chương 14/ 21

(đoạn đầu này mình thề chỉ muốn phang tiếng nhật vào vì đây đúng là cặp câu mình thích nhất trong tiếng Nhật)

“Em về rồi.” Không biết từ bao giờ, cô đã tập thành một thói quen hết giờ làm trước hết phải đến nhà Từ Hách Quân báo danh, thường thì hắn sẽ tan việc sớm hơn cô, mà hắn bây giờ cũng mới học được làm vài món ăn đơn giản, còn cố gắng học quán xuyến việc nhà, nấu cơm, nếu có thời gian, hắn sẽ chuẩn bị hai ba món ăn.

Về điểm này ở hắn, Hoàng Thượng Dung thực sự không có gì để soi mói, tuy rằng cô không phải là người không biết làm việc nhà, những cô cũng chỉ biết quét dọn và nấu nướng đơn gian, lúc đầu cô còn tưởng Từ Hách Quân sẽ phải nhờ vào cô mãi – dù là công việc hay việc tư, nhưng quá bất ngờ, ở công ty hắn có vẻ rất thong dong, mà chết tiệt, còn xuất sắc muốn chết, ở nhà, hắn từ một người không biết gì về sinh hoạt hàng ngày chậm rãi học tập, tuy rằng không phải quá xuất sắc, có điều cũng xem nhưng tương xứng với cô.

“Em đã về!” Hắn mặc tạp dề, chạy ra từ trong bếp tay bưng một bát to cà ri. “Hôm nay lại ăn cà ri nhé, anh sẽ rửa nhục, nhất định phải làm được món này.”

Hôm qua cũng ăn cà ri, cô không phải vô cùng thích ăn, có điều, có người nấu cho, cô cũng sẽ không khắt khe quá, có đôi khi cô bận, cơm sáng cơm trưa cô chuẩn bị cho Hách Quân cũng không nhiều đồ ăn ngon, hắn cũng không hề oán hận ăn hết toàn bộ. Khi nào muốn ăn món ngon thật sự, mà cả hai đều không làm ra được, vậy không cần, đi thẳng ra ngoài tìm hàng ăn.

Lúc ăn cơm, cô nhìn chằm chằm Từ Hách Quân, càng nhìn càng thấy hắn rất giống ông chủ, lúc cười to lên không giống, khóe miệng Hách Quân lộ ra ý xu nịnh, không, là gian xảo, mà tổng giám đốc vừa nhìn đã biết là một con cáo già lòng dạ khó lường rồi, muốn đọc được cái gì từ trong mắt ông là chuyện không thể.

Nhưng đường nét khuôn mặt của họ rất giống mà! Những lần trước họp, do áp lực, cộng thêm tổng giám đốc ngồi cách quá xa, không nhìn kĩ, hôm nay cùng với ông chủ nói chuyện những nửa tiếng đồng hồ, khi mặt đối mặt, cô mới phát hiện phần quen thuộc này lại đến từ Hách Quân!

Càng thêm kì quái là, hai người đều họ Từ…

Không, không thể nào, trên đời người họ Từ nhiều lắm, Hách Quân sao có thể trùng hợp là con trai Từ Ánh Chương được.

Hơn nữa, nếu như hắn thật là cậu chủ nhà họ Từ, sao không có việc gì chạy đến giả nghèo, đồ trong nhà cũng toàn đồ đã qua sử dụng, cũng không đổi cái mới, bát đũa trong bếp cũng là hàng mua trong cửa hàng đồng giá 10 đồng, còn có núm vú Hạo Hạo ngậm có giá 39 đồng mua trong cửa hàng bách hóa…

“Sao suy nghĩ lo lắng gì vậy? Nhìn thấy anh quá đẹp trai à?” Từ Hách Quân vừa cho con ăn đồ ăn dặm, thấy Hoàng Thượng Dung ánh mắt khác thường, thuận miệng hỏi.

“Anh có quen Từ Ánh Chương không?”

“Từ Ánh Chương?” Não hắn chuyển môt vòng. “Đương nhiên là biết.”

“Anh thực sự biết?”

“Ông ấy là ông chủ của chúng ta, là áo cơm cha mẹ của chúng ta mà! Sao lại không biết? Đâu phải là não thiếu nơ ron đâu!”

Cũng phải, hắn còn có thể nói được tiếp, hắn biết ông chủ Từ Ánh Chương, nhưng Từ Ánh Chương có biết hắn đâu!

Thực sự là, cô đang nghĩ gì thế này? Vậy mà có thể xâu hai người này vào với nhau được! Hoàng Thượng Dung lắc đầu, thôi suy nghĩ vơ vẩn, đặt bát đũa xuống, tiếp bát nhựa trong tay hắn.

“Anh ăn trước đi, em bón cho Hạo Hạo!”

Từ Hách Quân và mấy miếng cơm, như thể nghĩ đến cái gì, chộp lấy một gói giấy ở một bên, thần bí nhìn cô. “Em đoán xem hôm nay anh mua được cái gì?”

Hoàng Thượng Dung nháy nháy mắt. “Cái gì?”

“Ta đa!” Hắn lấy từ trong gói giấy ra một cái gối màu lam nhạt, vui vẻ hướng cô hiến vật quý. “Bình thường đều là em mua đồ cho Hạo Hạo, anh đây là bố nó cũng phải cổ gắng, gần đây tăng lương, mua chút quà nhỏ cho con cũng không xem là gì đúng không? Em xem cái gối này này, đúng vừa thích hợp cho trẻ con một tuổi đấy, cho Hạo Hạo ngủ là quá hợp!”

“…” Hắn không phát hiện con hắn bình thường đều gối bằng chăn gấp lại sao?

“Còn có cái này, bao đầu gối cho trẻ con bò, Hạo Hạo bây giờ thích bò trên đất lắm, sau này cho nó đeo cái này, đầu gối sẽ không bị thương.”

“…” Cái đó, người lớn còn không thích, trẻ con sẽ thích được sao?

“Còn nữa còn nữa, dụng cụ mớm thuốc, nhân viên cửa hàng đặc biệt khuyến khích mua, cô ấy nói dùng cái này cho cục cưng uống thuốc sẽ rất tiện, có thể dùng đến ba tuổi.”

“…” Lẽ nào hắn không biết, trong ba năm đầu tiêm thuốc là cách hiệu quả nhất! Hơn nữa đến phòng khám, hỏi xin người ta còn không cho hay sao?

“Hay nhất là cái này – ba lô cho mẹ!” Từ Hách Quân gần như là xun xoe. “Sau này chúng ta mang Hạo Hạo ra ngoài, không cần bọc lớn bọc nhỏ nữa, em xem, cái túi này nhiều ngăn không, chỗ này đủ để sữa bột, tã, khăn ướt…”

“Trời ạ!” Hoàng Thượng Dung buông bát, cầm lấy đống đồ trẻ con hắn mua về kêu to. Hắn vậy mà lại mua hết cả năm thứ đầu tiên trong danh sách “Đồ trẻ con tuyệt đối không nên mua” vè nhà… “Anh quá lãng phí đấy!”

Từ Hách Quân sửng sốt. “Sao lại thế?”

“Anh phải vất vả lắm mới để dành được ít tiền, sao lại phung phí thế này!”

“Đồ tốt cũng không phải là…”

“Không phải, anh mới bắt đầu có sự nghiệp, sau này còn có rất nhiều việc phải dùng đến tiền, đáng ra anh phải dùng ở những thứ thật cần thiết, ví dụ như – “ cô chỉ sô pha. “Anh nhìn, cái ghế này… ít nhất… phải được hai mươi năm rồi! Bông cũng lộ hết cả ra, đổi đi!”

Đồ cũ thì đồ cũ, cũng phải đổi!

“Nhưng mà, còn dùng được mà…”

“Hạo Hạo tập đi rồi, nếu lúc nào đấy mình không chú ý, nó cầm bông này nhét vào miệng thì sao… Rất nguy hiểm!”

Từ Hách Quân mở to mắt. “Đúng!”

“Còn bàn, cài bàn này bốn chân không dài bằng nhau, anh không thấy nó bị cập kênh sao? Cái này cũng phải thay. Còn nữa, anh cũng phải lắp bộ lọc nước đi, đừng có lấy nước ở ngoài bể nữa, anh không thấy nước lấy được đều có vị đắng sao…”

Thế là, Hoàng Thượng Dung nói một hồi, cái này phải mua mới, cái này phải đổi, Từ Hách Quân nghe mà ong cả đầu.

“Làm sao anh biết cái gì phải mua, cái gì phải đổi chứ?”

“Anh có thể hỏi em!”

“Vậy à…” Từ Hách Quân gãi gãi đầu, gần đây thăng chức, lương lên, tiết kiệm được thêm một ít tiền nhàn rỗi, có thế mua ít đồ tốt, ai ngờ lại có nhiều thứ đồ cần bỏ thế… Ầy! Thật đúng là đầu vào không bằng đầu ra! “Nhưng em còn mua nhiều đồ cho Hạo Hạo hơn anh mà! Em tốn nhiều tiền hơn anh!” Hắn không cam lòng phản bác.

Cô nói lại: “Em có kế hoạch.”

“Kế hoạch gì?”

“Em chia tiền lương thành nhiều phần, tiêu cho Hạo Hạo tối đa không quá một phần năm, thêm thu nhập của anh, nuôi một đứa bé là đủ. Một phần năm nữa em trả góp tiền nhà, hơn nữa ít nhất em để phân nửa tiền để tiết kiệm, chỗ còn lại, để một ít đầu tư.”

“Cái gì?” Một người đi làm, mà có thể chia được tiền lương làm năm phần, cô quá giỏi! Trước mắt hắn kiếm được chưa nhiều bằng cô, trừ chi tiêu hàng ngày và chi cho thằng bé, hắn thật sự không tưởng tượng được sao có thể chia tiền còn lại làm mấy phần còn đầu tư gì nữa… Nếu như cho hắn mấy triệu, hắn còn có thể đầu tư gì gì, nhưng mới có mấy vạn, trừ sinh hoạt còn có thể làm gì nữa?

Hóa ra, người bình thường không chỉ giống học sinh sinh viên nhịn ăn nhịn mặc, mà còn phải lên kế hoạch quản lý tài sản…

Nhìn Từ Hách Quân đã có vẻ não thiếu oxi, Hoàng Thượng Dung thương tình nói: “Trước đây anh sống kiểu gì vậy!”

Hắn xoa tay, đột nhiên như nghĩ ra cái gì, nhảy dựng lên, mắt sáng lóe. “Không bằng, em làm đại thần tài vụ cho anh!”

“Cái gì đại thần tài vụ cho anh?” Hắn cho là hắn có bao nhiêu tiền chứ?

“Sau này tiền lương của anh giao hết cho em giữ, từng tuần em đưa tiền tiêu vặt lại cho anh, quy định anh chỉ được tiêu bao nhiêu là đủ. Ừm, tốt, cứ làm vậy đi.” Vậy hắn cũng khỏi cần hao tâm tổn trí, gì cần mua, gì không được mua.

Nói xong, chạy tóe khói vào phòng, cầm con dấu và sổ tiết kiệm cho cô.

Còn tưởng hắn đang nói đùa, không ngờ hắn lập tức mang dấu và sổ tiết kiệm nhét vào tay cô, Hoàng Thượng Dung đỡ lấy rồi đẩy lại cho hắn.

“Đó là công việc của vợ anh, không liên quan đến em.” Tiểu tử này, ngốc thật hay giả? Đây là cầu hôn biến tướng hả? Cô không thích tham dự mấy việc đoán già đoán non, chỉ đơn giản đẩy chúng lại, từ chối.

“Vậy em gả cho anh, không phải là thành vợ anh sao?”

“Anh điên à!”

“Sau này tiền của anh là tiền của em, tiền của em… vẫn là tiền của em, anh biết con gái trong người có tiền thì sẽ có cảm giác an toàn hơn, em giữ đi!”

Rõ là có được bao nhiêu tiền đâu, hắn còn không biết xấu hổ bày bộ dạng đại trượng phu, thực sự làm cô thấy có chút vừa bực vừa buồn cười.

Hoàng Thượng Dung nhìn sổ tiết kiệm và con dấu bị hắn đẩy trở về trong tay, một cảm giác mơ hồ dần dần đong đầy trong ngực. Cô luôn luôn độc lai độc vãng, đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện, tuy Hách Quân cứ thấy nhân nhượng là lại lấn tới, bắt chắc cô, lại khiến cô phải giúp hắn giải quyết vài việc vặt, nhưng kì lạ, cô dường như không ghét chuyện như thế.

Cô có phải trời sinh số vất vả không vậy?

“Để số tiết kiệm cho em, nhỡ đâu đến lúc chúng ta chia tay, anh cũng đừng mong cầm lại được tiền.” Cô nói trước, cũng chẳng quan tâm nghe có hay ho hay không.

Từ Hách Quân tới gần cô, hai mắt nhìn thẳng và cô. “Em định chia tay với anh sao?”

“Không, không có!” Cô chỉ nghĩ đến kết cục xấu nhất thôi.

“Không phải thì tốt, anh cũng không có ý định chia tay với em.” Hơn nữa anh nhắm chắc em rồi! Hắn cười xán lạn, lúc sau mới nói. “Anh tin em, Thượng Dung.”

“Thời gian sẽ làm thay đổi mọi chuyện, anh vẫn nên cầm tiền…” Cô đang đưa lại sổ tiết kiệm cho hắn, thì Từ Hách Quân đột nhiên đè một ngón tay trên môi cô, không cho cô từ chối nữa.

“Đã đưa rồi, anh không muốn nói lại nữa.” Lúc ấy hắn mới cười híp mắt lại gần cô, đẩy lại sổ tiết kiệm và con dấu.

Đang muốn nói sao hắn bá đạo thế, nhưng hắn cười lại khiến người ta không tự chối được! Rốt cuộc mỗi lần cô dao động là vì hắn cợt nhả, hay là vì khí thế của hắn vậy? Hoàng Thượng Dung thực sự không hiểu nổi.

Từ Hách Quân đột nhiên thay đổi nét mặt, gần như mê muội mà nhìn chằm chằm cô.

“Mỗi lần thấy em đang có vẻ mặt tập trung suy nghĩ, anh lại thấy em thật đáng yêu.”

Hoàng Thượng Dung thường không dễ đỏ mặt như vậy, nhưng đành vậy, người nói câu này lại là Từ Hách Quân, luôn luôn có khả năng khiến cô mềm lòng.

“Anh nói cái gì vậy!” Cô dỗi, đẩy hắn.

Từ Hách Quân thuận thế kéo cô vào lòng, Hoàng Thượng Dung đương nhiên hiểu ẩn ý hắn nhắn nhủ trong ánh mắt, cô thuận theo nhận nụ hôn của hắn, hai tay tựa nhẹ trên vai hắn, hưởng thụ nụ hôn nhiệt tình này.

Nụ hôn của hắn khi nhẹ khi mạnh, khi nông khi sâu, dần dần, đôi tay cũng không còn ngoan ngõa. Vốn chỉ là nhẹ đặt trên hông và mông cô, dần lại xuôi theo váy ngắn của cô đi lên trên, đem chiếc chân thon dài vòng trên hông hắn, khi nhẹ khi năng cảm nhận đường cong huyền diệu của cô, tay kia từ hông cô đi lên, như có như không ve vuốt hai khối mềm mại.

“Hạo Hạo đang nhìn kìa!” Hoàng Thượng Dung thở gấp.

“Anh muốn em, ngay đêm nay.”

Cho tới giờ, hắn chỉ môi chạm chạm lừa lừa đậu hũ cô thôi, nhiều lắm thỉnh thoảng động tay động chân một ít. Chỉ cần cô lấy con trai ra lấy cớ, hắn sẽ dừng lại đúng lúc, đến bây giờ hắn chưa bao giờ thực sự cưỡng ép cô. Hôm nay, thái độ của hắn lại cứng rắn khác thường, cô thoáng liếc về sổ tiết kiệm trên bàn, linh quang lóe lên, trong đầu nổi lên một ý nghĩ –

“Anh đưa em sổ tiết kiệm, là có ý cầu hôn em à?”

Từ Hách Quân giọng nói có chút khàn khàn, “Anh biết với năng lực hiện tại của anh, không thể mua nhẫn kim cương cho em – cũng có thể tán gia bại sản mà mua được một viên kim cương loại ba, có điều, anh biết, sự tồn tại của em đối với anh, còn quý giá hơn nhiều kim cương.”

Tiểu tử này! Nói ngọt là ngọt đến người ta mê muốn chết, ngay cả người mạnh mẽ như cô cũng không nhịn được đầu hàng. Hắn thật sự có năng khiếu làm ngưu lang.

“Đồ ngốc!”

“Nếu em muốn, anh có thể cho em tất cả, một quyển sổ tiết kiệm nho nhỏ không tính là gì, nhưng trong tương lại, anh sẽ đem hết cả mạng sống của anh giao cho em, tất cả anh đều sẽ chia sẽ với anh. Được không?”

Đúng vậy, sắp xếp lâu như vậy, đúng là hắn đang cầu hôn cô.

Tuyệt không có thiết kế tỉ mỉ, tuyệt không có đẹp đẽ xa hoa. Nhưng cô cũng biết, hắn không tính toán như thế. Lời nói của hắn lúc này, không ai có thể nói thành lời.

Cô tin hắn, toàn tâm nhìn đôi mắt chân thành của hắn, hắn bình thường thích đùa cợt, nhưng lúc này, cô không thể nhìn ra sự đùa giỡn nào trong mắt hắn.

“Được.” Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Thượng Dung mới nhận ra, vì câu nói của hắn, mắt cô đã rưng rưng.

“…” Giọng nói của hắn ngược lại trầm thấp, ghé ở sát tai cô, khẽ nói, “Em đi tắm trước, lên giường chờ anh, anh dỗ Hạo Hạo ngủ, sẽ tìm em ngay.”

Hoàng Thượng Dung đỏ mặt lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn tới gần. Lúc trước không cảm thấy hắn đặc biệt đẹp, còn coi hắn là em trai, mà sao gần đây càng nhìn càng thấy hắn trở nên nam tính trưởng thành?

Cô hôn nhẹ một cái trên mặt hắn, để lộ sự e thẹn mà tám phần trên thế giới này chỉ có Từ Hách Quân từng thấy. “Vậy anh phải nhanh lên nhé!”

Oh! Cô đang cổ vũ hắn, hay đang hại hắn vậy? Vẻ mềm mại, thẹn thùng này, làm mọi tế bào trên người hắn đều phát điên lên rồi, nhưng giờ hắn cũng chỉ có thể buông tay đã, để cô vào phòng, quay đầu lại, lúc này hắn mới nhìn chằm chằm cậu con trai đang ngồi trên ghế ăn bột, cố gắng giải thích lý tưởng cao cả với nó.

“Ha, nhóc, ăn no no rồi, đi ngủ đi nào!”

Từ Hạo đâu thèm hiểu, nó nhe ra hai cái răng, toét miệng cười thật tươi. Như thể nói cho bố nó, tinh thần nó giờ tốt lắm.

“Con…” Từ Hách Quân hung tợn cảnh cáo nó, “Vất vả lắm bố mới bắt được mẹ con vào tay, con còn tiếp tục không biết điều, nếu để mẹ chạy, cũng đừng trách bố không nói trước.”

“Mẹ mẹ…” Trẻ con vừa bi bô tập nói, chỉ biết nói hai chữ này.

“Đúng rồi, mẹ con ở trong kia.” Từ Hách Quân ôm con trai, đặt đầu nó gối lên vai mình, từng tiếng từng tiếng ru nó ngủ, tâm lý vốn đang vội vã, nhưng, nghe mùi sữa thơm to trên người con trai, còn có tiếng tim đập bé xíu và cơ thể hồng phấn, không khỏi chậm động tác lại, nghiêm túc dỗ con trai ngủ say.

Hoàng Thượng Dung mới tắm xong, định nhìn xem hắn dỗ con ngủ thế nào, vừa mở cửa, đã thấy con trai ghé vào vai hắn, bắt đầu buồn ngủ, mắt híp lại, nước dãi chuẩn bị chảy lên vai bố.

Đây là mơ ước của cô mà! Nếu như, đây là một gia đình hạnh phúc, chỉ cần cô nắm chặt, nó sẽ là của cô. Cô còn độc thân, sống một mình cũng không tệ, nhưng nếu cô có một gia đình hoàn chỉnh, có bố, có mẹ và những đứa con đáng yêu.

Vì lớn lên trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương và rất náo nhiệt, cô cũng không quá mong đợi một gia đình của riêng mình, chỉ là, nếu có, hình như cũng không tệ…

Cô bước đến, cầm món đồ chơi sắp rơi xuống trên tay con, khẽ giọng hỏi: “Có cần để em làm cho không?”

Từ Hách Quân quay người ngắm cô, cô mới tắm xong, tóc dài tùy ý xõa xuống, toàn thân toát ra hương vị tươi mát làm hắn yêu thích, hơn nữa cô đang mượn mặc T-shirt dài của hắn, độ dài vừa đủ để che khuất cái mông rất tròn của cô, lộ ra hai chân săn chắc trắng nõn..

“Không cần, em lên giường chờ anh là được rồi,” hắn cắn một cái vào vành tai cô, bổ sung. “Naked!”

Xác định hắn còn rất hưng phấn, Hoàng Thượng Dung đỏ mặt lên, xoay người chạy vào trong phòng, ở lại chờ hắn.

Chừng mấy phút sau, Từ Hách Quân vào phòng, đặt nhẹ con trai lên giường nôi, tắt đèn, bật đèn đầu giường, cấp tốc cởi áo, lộ ra nửa thân trần rắn chắc, chui vào chăn.

“Nó ngủ chưa?” Hoàng Thượng Dung đương chờ “bị ăn”, còn có tâm tư đi hỏi.

“Ngủ, ngủ.”

“Sao nhanh thế? Không phải anh đánh ngất nó đấy chứ!”

“Suýt nữa thì thế thật, anh bảo nó, nếu con không ngủ đi, bố đánh con ngất xỉu luôn đấy, thế là nó sợ quá ngủ luôn.”

Cô không nhịn được cười nói: “Vớ vẩn!”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức nó…” Tay nhanh chóng lột sạch cả hai người.

“Anh mới cần nhỏ… Ô ô…” Môi bị chặn rồi.

_______________________________________

Be honest my love, what are you guys waiting for???

Bình luận





Chi tiết truyện