chương 68/ 70

Edit: VioletBeta: An Dung NiTrận bóng rổ hôm đó, đội bóng rổ của lớp được Phó Cảnh Diệu dẫn đầu lại đạt thành tích tốt ngoài dự đoán của mọi người, trong trận bóng bọn họ liên tiếp dũng cảm mà vượt ngũ quan, trảm lục tướng (1), cho dù trong lúc đó cũng từng xuất hiện một số lỗi nhỏ, nhưng dựa vào kỹ thuật tốt và phối hợp ăn ý, một đội bóng trước giờ luôn âm thầm vô danh thoáng cái liền vào được trận chung kết cuối cùng.

(1): Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn.

Đội của Phó cảnh Diệu ở trận chung kết đối mặt với một đội, là một đội mạnh có tiếng trong trường, trong nhiều trận đấu bóng rổ của trường đều có được thành tích tốt, mặc dù đối thủ mạnh như thế, nhưng Phó Cảnh Diệu và đội bóng của cậu không có chút luống cuống nào, bình tĩnh vận dụng các kỹ thuật và kinh nghiệm các cậu đã tích lũy qua những buổi tập hằng ngày, nửa trận đầu có thể chơi bóng ngang tay với đội kia.

Sau khi Phó Cảnh Diệu làm một động tác đẹp mắt để cho bóng vào rổ, những bạn học cùng lớp đứng cạnh sân bóng rổ và cả nhóm cổ động viên liền lớn tiếng hoan hô, mọi người trong trường đều nhìn chằm chằm vào tình hình trong sân, không ai chú ý đến Hạ Quỳ đứng trong đám đông đang mừng rơi nước mắt.

Cho dù tất cả mọi người đều nói cậu không tốt, nhưng trong lòng của cô, cậu là người đáng tin nhất

Nước mắt làm mờ đi tầm mắt của Hạ Quỳ, nhưng mà hai mắt của cô từ đầu đến cuối không rời khỏi hình bóng đẹp mắt của Phó Cảnh Diệu.

Ba năm sau, cô và Phó Cảnh Diệu trao đổi không nhiều lắm, gần như không có người biết, thật ra bọn họ ngay từ lúc học lớp mười, chia lớp, đến lúc chia khoa cũng chưa từng tách nhau ra.

Khi Hạ Quỳ chú ý tới Phó Cảnh Diệu, có lẽ còn sớm hơn so với tất cả mọi người.

Ba năm trước nhập học huấn luyện quân sự, lớp Hạ Quỳ được sắp xếp cho một huấn luyện viên tên Ngôn Tiếu hướng dẫn, vị huấn luyện viên này đối với việc học quân sự yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, mà ngay cả bạn học nghịch ngợm trong lớp cũng không dám đi ngược lại với ý của huấn luyện viên đó. Thái độ của Hạ Quỳ luôn luôn chăm chỉ, mãi đến ngày thứ ba, buổi sáng cô dậy trễ, chưa kịp ăn bữa sáng liền vội vàng chạy tới trường học, cô tập luyện ở dưới ánh nắng mặt trời gắt không bao lâu, thân thể bắt đầu mệt mỏi không có sức, nhưng trước mặt luôn luôn có huấn luyện viên uy nghiêm, cô lại không dám tùy tiện chủ động yêu cầu nghỉ ngơi, vì thế cô lại dùng sức chổng đẩy.

Hạ Quỳ cũng quên mất mình dựa vào ý chí kiên trì bao lâu, bỗng nhiên, tầm mắt của cô biến thành một vùng hoang vu màu trắng, cơ thể của cô trở nên khó khống chế, lảo đảo về phía sau vài lần, rốt cuộc cô cũng chịu thua, sau đó khẽ đổ người xuống, nhưng không có cảm nhận được sự đau đớn như cô tính trước, một đôi tay vững chắc ấm áp đỡ cô từ đằng sau.

Hai mắt Hạ Quỳ không nhìn thấy gì ữa, cô chỉ nghe thấy giọng nói của các bạn học bên tai, còn có huấn luyện viên hung ác la lên, nhưng cánh tay đỡ cô vẫn luôn kiên định, ngược lại bế cô lên, làm việc nghĩa không chùn bước mà bế cô đi ra khỏi nơi ồn ào huyên náo này.

Sau khi Hạ Quỳ nghỉ tạm ở phòng y tế, khẽ cử động cơ thể, cô nghe ngóng được giáo viên ở phòng y tế nói, người bế cô đến đây là Phó Cảnh Diệu – nam sinh kia trong ấn tượng của cô là một người cao lớn lười biếng. Sau khi Phó Cảnh Diệu bế Hạ Quỳ đến phòng y tế, xác định cô không có bị sao, cậu không nói tiếng nào, trở về sân thể dục. Tuy rằng huấn luyện viên hiểu hành động của Phó Cảnh Diệu là xuất phát từ lòng tốt, nhưng vẫn trái với kỷ luật quân đội, cho nên cuối cùng vẫn là không chút nhượng bộ nào mà trừng phạt cậu.

Bởi vì một lần ngẫu nhiên tiếp xúc này, Hạ Quỳ nhiều lần muốn nói lời cảm ơn với Phó Cảnh Diệu, nhưng trong lòng Phó Cảnh Diệu hình như không nhớ chuyện này, cô luôn luôn âm thầm để ý cậu, thành tích học tập của cậu bình thường, tính cách lỗ mãng, đối với tương lai không có gì theo đuổi, rõ ràng có một đống khuyết điểm lớn như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy, cậu vẫn đang dùng phương thức đặc biệt của mình tự do thoải mái sống.

Khi cô yếu đuối nhất, cậu xuất hiện, đỡ lấy cô.

Không phải cậu hoàn toàn không thể thành người tốt, chỉ là cậu đang thiếu một cơ hội.

Thời điểm ý nghĩ này chính thức xuất hiện từ trong đầu của Hạ Quỳ, là hai tháng trước, sau khi tan học vừa lúc không còn một bóng người trong phòng học thì cô gặp Phó Cảnh Diệu, lúc đó cậu lười biếng nằm ngủ tại chỗ ngồi, tư thế thô lỗ lại kỳ cục.

Cô hi vọng mình có thể làm cho cậu ta phấn chấn lên.

Nếu mà nói không có cơ hội, cô liền tạo cho cậu một cơ hội.

Dù là phải dùng phương pháp khó khăn nào, cô đều muốn trông thấy một Phó Cảnh Diệu tỏa sáng, đáng tin cậy, giống như mặt trời vậy.

Vì thế, thuyết phục cậu tham gia trận bóng rổ là một cơ hội, cô tin tưởng Phó Cảnh Diệu chỉ cần nghiêm túc lên, thì bất cứ việc gì cậu cũng đều có thể làm được, cô vẫn luôn tin tưởng chắc chắn vào cậu như vậy.

Cho đến hôm nay, Phó Cảnh Diệu chứng minh ý nghĩ của Hạ Quỳ vô cùng chính xác, cô nhìn chăm chú vào bóng dáng Phó Cảnh Diệu đổ mồ hôi ở sân bóng rổ, cô thề cô nhất định sẽ đem hình ảnh này nhớ kỹ, không sợ sau này thời gian trôi qua cảnh người thay đổi, người và vật đều không còn, Phó Cảnh Diệu vĩnh viễn sẽ luôn là anh hùng của cô.

_____

Cuối cùng Phó Cảnh Diệu chênh lệch hai điểm mà thua trận bóng rổ.

Tuy rằng đội bóng rổ của lớp bọn họ từ trước đến giờ không có tiếng tăm gì bỗng chốc nhảy lên danh hiệu á quân, đối với mọi người thì đó là vui mừng ngạc nhiên, nhưng đối với Phó Cảnh Diệu mà nói, thua một chút, chính là thua một chút.

Dường như cậu mãi mãi không đến được bờ bên kia của thành công.

Cậu là người thất bại, cậu không cách nào làm cho Hạ Quỳ nhớ đến cái tốt đẹp nhất.

Nhớ lại về trận bóng rổ, Phó Cảnh Diệu đã không nhớ được nữa rồi, cậu cảm thấy chính mình không có thể diện mà tới gần Hạ Quỳ nữa, do đó cố gắng tránh né cô. Hơn nữa kỳ thi đại học dần dần tới gần, Hạ Quỳ hình như cũng không nhàn rỗi đi quan tâm cậu, ngày qua ngày xa cách, cho nên bọn họ mãi đến lúc thi đại học xong cũng không có gặp nhau một lần nào nữa.

Phó Cảnh Diệu từng cố lấy dũng khí muốn kéo gần quan hệ với Hạ Quỳ là ở tiệc chia tay hôm đó, cậu ở nhà chuẩn bị thật lâu, tưởng tượng rất nhiều cảnh khi mở miệng, thậm chí còn cố ý thay một bộ quần áo mới tinh, nhưng mà lúc cậu lo sợ bất an mà lại mong chờ đi đến tiệc chia tay, lại được nghe tin lớp trưởng báo cho biết, tạm thời Hạ Quỳ có việc vắng mặt không tham dự tiệc chia tay.

Hôm đó Hạ Quỳ là người duy nhất vắng mặt, Phó Cảnh Diệu nói chuyện với nữ sinh thân thiết nhất với Hạ Quỳ, nhưng kết quả cũng không ai biết Hạ Quỳ gặp chuyện gì.

Trên đường đi về, Phó Cảnh Diệu luôn luôn không yên lòng. Cậu nhìn dãy số di động của Hạ Quỳ, vài lần muốn bấm, vài lần lại buông tha ý nghĩ này.

Hạ Quỳ đã không kể cho ai nghe chuyện của cô, như vậy, cậu lại dựa vào cái gì làm ngoại lệ?

Sau này, Phó Cảnh Diệu được thông báo trúng tuyển vào ngành cảnh sát như ý muốn, làm cảnh sát từ trước đến giờ đều là ước mơ của cậu, nhưng mà với thành tích của cậu muốn thi được vào ngành cảnh sát là một việc rất khó khăn. Rất may cậu có huấn luyện cái đội bóng rổ kia, có Hạ Quỳ kiên trì bền bỉ giúp cậu học bổ túc, thành tích của cậu tăng lên rất nhanh, nếu không, tất cả ước mơ của cậu đều sẽ trở thành lời nói vô căn cứ.

Mỗi khi đúng lúc này, Phó Cảnh Diệu luôn nhớ đến Hạ Quỳ.

Cậu nghe được mấy bạn học khác nói, biết được Hạ Quỳ ở lại quê tiếp tục học đại học, nhìn thành tích ưu tú của cô, cô vốn có thể đi học ở trường rất tốt, nhưng cô lại khiến cho mọi người ngạc nhiên đến rớt mắt.

Thời gian ở trường huấn luyện cảnh sát rất nhàm chán, cho dù ngày thường huấn luyện đã đầy gian khổ, nhưng là một khi rảnh rỗi, bên trong cơ thể đàn ông, tế bào vận động trước sau không có cách nào khống chế. Thường thường Phó Cảnh Diệu sẽ cùng bạn học đến bãi tập chơi bóng rổ, phần đông trong đám con trai nổi bật, kỹ thuật bóng rổ của cậu không được tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng mỗi lần chơi cậu cực kỳ nghiêm túc, mỗi một lần quả bóng bay về sau một cách ngoạn mục, cậu nhịn không được mà quay đầu lại, nhưng mà bên cạnh sân tập không có bóng dáng dịu dàng nhỏ nhắn kia nữa rồi.

Ngoại trừ vấn đề vận động, còn một đề tài cắm rễ nơi đàn ông vĩnh viễn không bao giờ nhàm chán.

Phụ nữ.

Cho dù tất cả mọi người đều mười tám mười chín tuổi, rất nhiều người xung quanh Phó Cảnh Diệu đều đã có bạn gái, hôm nay đối mặt với tình huống gặp được tình yêu nơi đất khách. Coi như là không có bạn gái đấy, cũng sẽ mơ ước tự nhiên có một cô gái trẻ tuổi xuất hiện tại cánh cửa trường học, thỉnh thoảng huýt sáo một tiếng, hoặc mở miệng nói, gần như đem tác phong của cảnh sát nhân dân tương lai ném ra sau đầu.

Phó Cảnh Diệu trong lòng còn chứa Hạ Quỳ, cho nên cũng không thế nào đi để ý này đó đề tài, nhưng mà lớp học còn có một người “lạc loài”, tên Mã Tu Hòa dù là thành tích học tập, thể lực hay tướng mạo, cậu ta đều đạt đến trình độ khiến cho người khác phải ghen tị, nhưng đến giờ cậu vẫn không có bạn gái, mà dường như cũng không có hứng thú với bất kì nữ sinh nào

Vì vậy dần dần có người bắt đầu truyền ra lời đồn, khuynh hướng giới tính của Mã Tu Hòa có vấn đề.

Cho dù Mã Tu Hòa là một nam sinh có khí phách đặc biệt, Phó Cảnh Diệu lại hiểu được lời đồn đa số đều là giả dối, nhưng mà Phó cảnh Diệu không muốn làm “kẻ lạc loài”, cũng giống như mọi người tránh được Mã Tu Hòa thì tránh.

Thời gian trôi qua coi như nhanh, dưới sự quản lý chặt chẽ của nhà trường, Phó Cảnh Diệu dùng đủ loại cớ, rốt cuộc cũng được giáo viên phê chuẩn, được một cơ hội ra khỏi trường, cho dù chỉ có nửa ngày mà thôi, cũng làm cho bạn học của cậu cực kỳ hâm mộ, nhao nhao xếp hàng đưa danh sách mua sắm cho Phó Cảnh Diệu.

Phó Cảnh Diệu mang theo nhiệm vụ ”gian khổ”, đã lâu không đi ra khỏi trường, nơi ngã tư đường vắng vẻ, xa xa Phó Cảnh Diệu nhìn thấy một dáng một cô gái mà mọi người vẫn thường lấy làm đề tài bàn luận, nhưng mà hôm nay tận mắt nhìn thấy, cái bóng dáng này…hình như có chút quen mắt.

Trong nội tâm Phó Cảnh Diệu lập tức xuất hiện một loại tình cảm phức tạp, cậu kinh sợ, trong lòng cuối cùng vẫn muốn nhìn thấy Hạ Quỳ, cậu đi đến gần bóng dáng kia, nhưng cô cũng không phát hiện ra cậu, liên tục đi về phía trước, cho dù Phó Cảnh Diệu đi rất nhanh, nhưng vẫn bị đèn đỏ vừa sáng lên chặn bước chân.

Rất nhanh cô gái kia liền biến mất ở khúc ngoặt, lúc đang chờ đèn đỏ, Phó Cảnh Diệu tỉnh táo lại phân tích sự việc, Hạ Quỳ bây giờ đang học đại học ở quê, mặc dù nơi này cách quê không xa, nhưng mà ngồi xe vẫn phải mất hơn một giờ, hơn nữa nghe mọi người trong trường cảnh sát nói, cô đã xuất hiện ở cửa trường học rất nhiều lần, nếu như cô gái kia thật sự là Hạ Quỳ mà nói thì…. Hạ Quỳ cố ý ngồi xe đến đây là vì cái gì?

Có một đáp án rất phù hợp cho việc này, nhưng Phó Cảnh Diệu không dám khẳng định.

Cô tới là để gặp cậu sao?

Nhưng mà, lý do gặp cậu của cô là vì cái gì?

Cho dù cô thật sự tới gặp cậu, nhưng vì sao lại chỉ đứng ở trường học nhìn ra xa, mà không cho cậu biết?

Đáp án này vừa hợp lý mà vừa không hợp lý, Phó Cảnh Diệu càng nghĩ càng bực bội, nhưng khi đèn xanh sáng lên, ngay lập tức, cậu vẫn chạy tới hướng mà cô gái này vừa đi.

Tuy rằng Phó Cảnh Diệu không biết đáp án thật ra là gì, nhưng là, nhưng phút chốc suy nghĩ đến việc cô gái kia có thể là Hạ Quỳ, cậu dường như nghe thấy được tiếng lòng mình.

Cậu muốn gặp cô.

Bình luận





Chi tiết truyện