chương 8/ 8

Nếu biết trước chơi ngu sẽ dẫn đến cái hệ lụy "ngàn cân treo sợ tóc" kiểu này thì có được mời cơm, cô cũng không đi (10 bửa mới đi!). Nói tóm lại, bây giờ có hai con đường để lựa chọn:

Một bên là 100% sẽ bị hốt xácvà một bên là 50% được chết toàn thây.

Ok! Chả có đứa ngu nào thấy chết mà vẫn xung phong về miền cực lạc cả (vì xưa nay chỉ biết người nối gót ra đi, chứ chưa thấy kẻ vinh quy bái tổ trở về).

Cô không sợ chết chỉ sợ ông chú kia xách cổ, kéo lê lếch tới họp mặt bà giám thị lúc sáng để gán thêm vài cái tội danh, vừa hay có thể phụng mệnh xuống WC làm công tác xãhội.

Vào cốt truyện luôn cho đỡ lằng nhằng.

Hiện trường gồm: Hyeong Ahn và ông chú bảo vệ bụng phệ, chân dài.

Thời gian: 8h tối

Địa điểm: phòng hiệu trưởng... (hình như thế)

Động cơ: cô không thể chấp nhận một cái sad ending cho cái chiến lược xuất sắc đã hút gần hết chất xám trong não mình. Nói trắng ra cô muốn phục thù rửa hận vì cái "chỉ dụ" hoàn toàn phản khoa học của bà hiệu trưởng.

Như vậy đã đủ để cô liều mạng mà "phạm thượng" một lần!

Trả lời: giờ này vẫn nên ngủ ở nhà cho lành!

Hyeong Ahn: T_T (tưởng niệm một phút lỡ lầm)

Ánh đèn điện nhanh chóng được tắt đi, tiếng leng keng của kim loại va chạm, dội vào tai cô như có điều nhắc nhở... Thời cơ đã đến!

Sau khi tụng niệm, cầu xin đức mẹ che chở, thần linh ban phúc, cô đánh liều phi thân về phía cánh cửa đang dần khép lại, kịch tính như mấy bộ phim hành động rớt tim. Vật cản sau cánh cửa cũng không đủ lớn để có thể ngăn lại bước chân sấm sét của cô. Thân thể nhỏ nhắn trót lọt, qua khỏi cánh cửa không chút sứt mẽ.

Chốt:Hyeong Ahn- cô đã thoát chết trong gang tất! (Yeahh...)

- Tên kia! Đứng lại!

Muốn giơ tay đánh mạnh vào không trung, khen ngợi bản thân siêu sao quá đổi, lại bị tiếng rống sắp sĩ 200Hz đằng sau ụp vào tai khiến cô tỉnh mộng.

Mợ... chẳng phải nói ranh giới sống chết mỏng manh lắm sao sao? chạy xa trên chục mét rồi mà vẫn cách "hố chôn thây" có mấy bước?

Sau khi bị vật thể không rõ nguồn gốc tông thẳng vào người... à không là gián tiếp tông thẳng vào người (vì nó đã tông trúng cánh cửa, mà ông thì đang đứng sau cánh cửa) hay ngắn gọn là có một tên trộm vừa lướt qua mặt một người bảo vệ.

Phải! Là một tên trộm! Và lương tâm của một kẻ đã hành nghề bảo vệ tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra! Nhất là một, hai giây trước kẻ gian chỉ cách ông không quá 1cm.

Vì những lí lẽ không thể chối cải trên, ông bảo vệ liền tức tốc mà thi hành bổn phận và trách nhiệm của mình: Bắt trộm!

- Đứng... đứng lại! đứng lại!

Cứ thế... người đuổi kẻ chạy, xuyên suốt 15 phút, cô phải kết hợp cả mũi lẫn miệng để duy trì chức năng hô hấp. Và ông chú kia cũng vậy, chỉ là kiêm luôn cái chức năng phát thanh.

- Tên kia! Đứng lại! Đứng lại!

Nói thật, cô chả có tí điểm cộng cho ông chú bảo vệ đang gân cổ la hét ở phía sau!

Bởi chỉ có đứa ngu mới đứng lại để ổng lùa vào thảm cảnh...

Theo kinh nghiệm truyền thụ, người bắt trộm (cướp) chỉ nên hét lên khi ở chốn đông người để cầu cạnh sự giúp đỡ. Chứ ở cái nơi "vườn không nhà trống" kểu này tốt nhất là im hơi lặng tiếng, tìm đường tắt rồi chụp cổ nó như cái cách người ta vẫn chụp cổ gà. Chả có con nào biết mình chầu ông bà lúc nào.

Thật muốn dừng lại, hội ý với ổng một phen, nhưng chợt nhớ mình đang vào vai kẻ trộm- kẻ sẽ bị ổng chộp như chộp cổ gà thiệt nếu mở lòng tốt... cô đành cắn răng, ngậm miệng... đợi ngày hội ngộ, viết giấy góp ý.

Ôi! Cô đang lan man cái gì đây? Phải tập trung! Trước, nên rẽ hướng nào?

Phải hay trái?

Phải? Trái?

Trái? Phải?

Đây là lần thứ 5 trong suốt 15 phút, cô buột phải đưa ra quyết định liên quan mật thiết đến sinh mạng của mình như vậy.

Định bụng nhắm mắt đưa chân, cùng đức tin mãnh liệt mà bất chấp lao đi... Vừa hay lại xuất hiện một lực kéo ngang xương khiến... cô một lần nữa lại bất chấp mà lao về. Hẳn là theo định luật của Newton mà cô nghe lưng mình đau sót cùng lúc với tiếng "Ô!" lên the thé ở phía sau. "Chắc là xẹp ruột rồi!" cô đoán.

Để tránh một lần nữa lại lạc đề, cô quyết đi vào trọng tâm. Trong đầu cũng list ra một số câu hỏi mang đầy tính chất trọng tâm.

Ví như: người này là ai?

Là địch hay bạn?

Hắn đang có ý đồ gì?

Xuất hiện ở đây, vào giờ này, ngoài cô ra... liệu sẽ có người tốt?

Vậy là cướp của hay cướp sắc?

...

Như nhận thấy kẻ trong lòng quá đổi im lặng, kì diệu mà đi ngược đạo lí, kẻ giấu mặt thận trọng trấn an:

- Tôi là người tốt!

- ... - Đây là đang giới thiệu bản thân?

- Tôi sẽ không hại đến cô! Người đó lấy giọng chắc chắng.

- ... - Mợ... còn đây là chưa đánh đã khai?!

- Cô nói gì đi chứ!

- ưm um ư um...

Vậy là chỉ không qua 3 phút cô lại muốn dùng ngôn ngữ thô tục để mắng người, đi tông cái hình tượng thục nữ "mợ... cái tay thúi nhà ngươi đang dính lên mồm ta..."

Không chỉ miệng mà gần như các bộ phận có chức năng kháng cự của điều bị tên đó khống chế. Đó là lí do tại sao cô sáng suốt không la hét hay phản kháng... tất cả chỉ thêm phí sức!

Người kia cứng ngắt, tầm mắt rụng xuống tay mình. Nhưng lại không có ý định buông tay hay xê dịch cái gì... chúa biết được số phận nghiệt ngã sẽ đẩy hắn về chốn nào, nếu không may bị lộ nguyên hình. Đặc biệt là với con nhỏ này.

- Bên đó có không?

- không thấy!

- Thế bên kia?

- Cũng không thấy!

- Mà ông có nhìn rõ mặt tên đó không?

- Không! Tại nó bất thình lình phóng ra từ phòng bà giám thị lại trùm kín người nên...

Hừm... nhanh như vậy đã "kéo bè kéo cánh" có hay thì solo tay đôi đây này! Cũng may cô...

Mà... Khoan khoan... ông ta vừa nói gì!?

Phòng giám thị sao?! Không phải phòng hiệu trưởng!?

Thôi xong!- lòng cô rơi lộp bộp thẳng đến ruột già.

Nhận thấy, nhỏ được ông chủ gán max " đáng yêu" có gì đó không đúng, người kia lại thận trọng hỏi han:

- Cô sao thế?

- ... - Được rồi... tên này đã thánh công đá đít chút hảo cảm vừa mới bắt đầu chớm nở trong lòng cô. Nhưng Heong Ahn cũng không thèm chấp nhất cái trò " bịt miệng thử giọng" của hắn quá lâu.

Nỗi đau bởi chính sự đổ vỡ, công sức tiêu tán đang gào thét, đã chiếm gần hết không gian hai bán cầu não của cô.

Đợi đến khi tiếng bước chân lộp cộp nện xuống sàn biết mất, ánh đèn pin cũng nương theo đó mà vụt tắt sau lối rẽ, trả lại không khí yên tỉnh, u tối vốn có, người kia mới nhẹ nhàng thở hắt ra, tứ chi cũng có chút buông lỏng. Như chỉ đợi có thế cô vung mạnh tay, thân thể nhanh nhẹn tránh né khỏi sự kìm kẹp, xoay người tung cước in trọn dấu giày có xuất sứ "Made in China" lên ống quần tên kia rồi co dò chạy trối chết.

Hyeong Ahn biết tên đó cố tình muốn thả cô đi, hai bên đều tôn trọng mà không vạch trần thân phận của nhau. Chỉ là cứ nghĩ đến bàn tay đó... quỷ biết hắn đã làm cái quái gì trước khi đưa lênn...

A phi... Ôm gối tưởng niệm 5 phút là quá nhẹ cho hắn rồi!

_____________________

"Lại là cô?" Heong Ahn có thể đọc được dòng chữ đó từ đôi mắt đang híp lại, vẻ dò xét của cái tên mặc áo trắng, quần trắng và giày cũng trắng nốt, đứng ở kia... đã bao lần cô tự hỏi "vì sao hắn không nhuộm trắng tóc luôn cho đồng bộ?"... ừm và bây giờ cũng chẳng phải là lúc để hỏi.

- Xuỵt!- cô làm ra động tác giữ im lặng, trưng ra bộ mặt khổ sở cầu xin, hai mắt âm thầm lia về phía người đối diện, cố tìm tòi, lục lọi từ khuôn mặt ấy hai chữ "đồng cảm", cơ mà đáp lại chỉ có hai cái lông mày khẽ nhích.

"Cô làm gì ở đây?" Hyeong Ahn lại một lần nữa đuổi hình bắt chữ, rồi nhân tiện mà trả lời câu hỏi vẫn chưa thành âm:

- Chuyện dài lắm! Làm ơn...

Cốc cốc cốc...

- Cậu Ji Hoo!

Thanh âm ngoài cửa khiến cô nhảy dựng, lật đật chạy lại che chắn trước cửa, thành khẩn nhìn Ji Hoo như thể đang nhìn chúa cứu thế. Nhưng chàng trai chẳng xem những biểuhiện "tâm huyết" của cô ra khí gì, chàng vẫn bước đều, lướt qua cả ánh mắt chất chứa tuyệt vọng kia.

Số cô là số con rận, tưởng sẽ được tung tăng ngoài vòng pháp luật, ai dè vừa mới đặt chân về phía ánh sáng đã bị ánh đèn pin soi rọi nguyên hình, trong lúc loạn lạc mà đạp cửa xong vào, rồi mới hay lại gặp kẻ không có trái tim...

Than ôi~

Cốc cốc cốc...

- Cậu Ji Hoo! Cậu có ở đó không?

Tiếng người ngoài cửa lại vang lên khiến Hyeong Ahn càng thêm rối rắm, mà phía trước khuôn mặt Ji Hoo đã ngày một tiến sát. Cô đành trợn to mắt phản kháng, kểu con mèo vẫn thường làm khi bị ép đến góc tường, táo bạo mà nghĩ đến cảnh giết người diệt khẩu... cơ mà xưa nay toàn giết muỗi, đập ruồi chứ... chưa giết người bao giờ. Thất đức lắm a!

Nghĩ đến đây, trái tim cô lại mền nhũn mà rơi rụng xuống dạ dày.

Ji Hoo bất ngờ kéo cô về sau, lấy thân mình che chắn phía trước, nhẹ nhàng hé mở cánh cửa, vừa vặn có thể đưa nữa người ra ngoài. Cô nghe đầu mình ong ong, lòng nơm nớp chẳng hay sẽ bị tên kia giao nộp lãnh thưởng... quyết định sẽ lôi toẹt cái hạ sách ăn vạ ra xài tạm...

- Vâng! Có chuyện gì sao? - Ji Hoo không chút biểu cảm, nhìn ông bảo vệ.

- À... chuyện là... là một tên trộm, tôi đang đuổi theo một tên trộm! - ông chú biến sắc khi bất thình lình đối diện khuôn mặt vô sắc.

- Trộm? - Ji Hoo nhíu mày, mắt liết nhìn kẻ đằng sau đang ghì mặt xuống đất, chăm chú như đang tìm kiếm một con kiến lạc bầy, cậu lại cất giọng đều đều:

- Vậy đã bắt được chưa ạ?

- Haiz... vẫn chưa! Tôi sợ hắn làm phiền cậu... nên đến hỏi thăm.

- Chú vất vã rồi!

- Không sao! Có gì phiền cậu liên lạc với phòng bảo vệ... Tôi đi trước!

- Vâng!

Hóa ra tên này là người tốt!

Phát hiện ra chân lí đó, Hyeong Ahn tròn mắt đen láy nhìn Ji Hoo như thể đang nhìn một thiên thần chậm rãi cởi bỏ lớp vỏ bọc xù xì xấu xí của quỷ dữ, để lộ hào quang bắng ra tứ phía, sau lưng mờ ảo mọc thêm hai cánh trắng chuẩn bị đập cánh bay bay.

Thấy Hyeong Ahn cứ thộn mặt ra nhìn mình, Ji Hoo có chút mất tự nhiên, mắt nhìn xuyên tường mà hắng giọng nhắc nhở:

-Nhìn đủ chưa?

- À... ha ha... đã đủ! - vội vã buông tay Ji Hoo, cô máy móc rúc mười ngón tay lên mái tóc đã rối bù, tỏ vẻ ngượng ngùng. Lòng thầm tiếc hùi hụi.

Mợ... người ta là bảo "nhìn đủ chưa?" chứ có nói "sờ đủ chưa?" mà mình sớm như vậy đã...

- Ô ô làn da đó mới... haiz...

- Cô đi được rồi! - Ji Hoo lạnh nhạt buông lời tiễn khách, khi đang nhẹ lướt qua Hyeong Ahn.

Thực ra không chỉ mình cô cảm thấy tiếc nuối, mà ngay cả Ji Hoo cũng chút mất mát, tựa như vào buổi sáng hôm đó, khi cậu chậm chạp mà để mất cánh tay kia... nhưng chính những xúc cảm lạ lẫm đó càng khiến cậu thêm khó chịu, càng thật nhanh muốn tống khứ tất cả... và hẳn cậu đã thành công nếu cô lại không xuất hiện nhanh đến thế.

Hyeong Ahn thì khác, lấy kinh nghiệm vừa rồi, bây giờ mà béng mảng ra khỏi ổ chỉ có nước tan xác... chi bằng mặt dày ăn vạ ở đây, rồi lựa lúc trời quang mây tạnh mà rút lui an toàn. Nghĩ đến đó, cô giả điếc mà bám đuôi người kia- kẻ sẽ làm cảnh vệ cho cô trong cái thời khắc nước sôi lửa bỏng này.

- Sao còn chưa đi?

- Cậu đang làm gì vậy?

- Cô có thể đi được rồi!

- Ui chao! Cậu biết làm bánh nữa cơ đấy!

- Này cô!

- Là bánh rán sao?

- Đủ rồi!

- Sao? Tôi thấy chưa đủ!

- ...

Bình sinh là người có đức tính điềm tĩnh, Ji Hoo luôn cố duy trì thái độ bất cần trước mọi tình huống, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Hành vi "phạm thượng" cùng với bộ dạng ngây thơ, giả điếc... khiến huyết mạch của cậu khó có thể lưu thông. Và cô hẳn sẽ bị đá văng khỏi đây thật nếu cái miệng không kịp thời phát huy tác dụng.

- Hàm lượng bột quá ít, trong khi nước và sữa lại khá nhiều, trứng lại chưa tách, nhìn đi vỏ trứng còn nỗi lềnh bềnh đây này... thôi thôi cậumang cái hổn hợp kinh dị này về mà làm cháo heo?

Dù là sở trường nhưng cũng phải biết tiết chế! Đặt biệt là khâu ăn nói. Người xưa có câu "uốn lưỡi bảy lần trước khi nói" còn lưỡi cô thì trước sau như một phẳng lì. Hyeong Ahn từ tốn tuôn ra một tràn (đậm chất soi mói, vặn vẹo), nước bọt phóng vèo vèo mà phụ họa theo từng câu chữ... cũng may là chẳng trúng ai.

Phải nói Ji Hoo có sức chịu đựng kinh người mặt dù trực tiếp biến "món ăn tặng người thương" thành "món ăn yêu thích của heo" cậu vẫn có thái độ tự kiểm điểm và phát huy tinh thần học hỏi đến cao độ:

- Vậy theo cô phải làm thế nào?

- Đơn giản thôi! Chỉ cần...

- Chỉ cần gì?

Ji Hoo sốt sắng làm cô ngộ ra được nhiều thứ.

Ví như... ở đây sặc mùi gian tình! Nếu không tên kia đã chẳng bất chấp đi đầu độc lũ heo... đến đây, cô như được bơm thêm mấy gờ- ram thuốc "liều" vào gan, mà sinh lòng toan tính.

- Mà thôi! Chẳng phải cậu đuổi tôi về sao! - cô nói như mếu, bộ dạng thật tủi thân.

- À... thì...

- Vậy tôi về đây! - Không đợi cậu ậm ừ hết câu, cô đã xoay người, bước chân lầm lũi tiến về phía cửa.

- Khoan đã! Bên ngoài còn rất nhiều bảo vệ! -Ji Hoo thật muốn bốc khói, nhanh như vậy đã muốn khỏi bệnh liệt tai đột suất?

- Không sao! Tôi tự có cách...

Mợ... biết thế còn muốn ta đây đi nạp mạng!

Thâm nhất vẫn là trai đẹp! Thật... không thể tin, không thể tin!

- Được rồi! Cô muốn gì? - Ji Hoo chẳng còn đủ kiên nhẫn đễ xem tiếp.

- Một cây gỗ sau vườn trường! - Cô mau mắn.

- Cây? - Ji Hoo hơi nghệch ra, hẳn là đến phiên cậu bị liệt tai?

Nói thật, cô cũng chỉ đợi đến câu này! Cô thật nhớ lắm cây táo ở nhà ông... lên đến Seuol cái gì cũng không có. Hôm trước nhắm được cái cây thật thuận mắt... cơ mà khu vực này lại bị hạn chế, làm cô đêm về ôm gối thở than. Giờ thì hay rồi, nó sẽ thuộc về cô, cô tốt nghiệp nó cũng là của cô, cây bán đi, cũng là tiền của cô! (Hura)

Vào cái đêm trăng thanh gió mát đó, có hai kẻ say sưa đứng làm bánh (một kẻ múa tay, còn một kẻ múa mồm) ... và một người nữa xém bị lãng quên, đang bó gối ngồi trong góc tối, thỉnh thoảng sẽ đưa tay lên đánh bốp đầy hưng phấn khi thấy người gặp nạn.

- Này! Cậu đổ sữa hay đổ cám heo vậy! Từ từ thôi chứ!

- Ấy! Nhẹ thôi! Đây là đập trứng hay đi phá nhà thế!

- Cái tay! Cậu phải cẩn thận chứ... lòng đỏ vữa hết bây giờ!

-...

Hyeong Ahn tiếp tục phát huy võ mồm lên đến đỉnh cao tuyệt diệu, mà Ji Hoo thì chả còn thiết học hỏi với tìm tòi... lần đầu tiên trong suốt cuộc đời (nếu cuộc đời cậu chỉ kéo dài đến năm 17 tuổi) chàng cho phép mình nâng giọng lên một quãng tám để đàm thoại.

- Đủ rồi! Làm đi!

Ji Hoo thôi ôm mộng "nắm được dạ dày của người thương" mà lui ra, nhường vị trí chủ tọa cho kẻ vẫn thích múa mồm phun mưa... chuyển sang lao động chân tay.

Đang đắm chìm trong xúc cảm làm tướng thống lĩnh mà phút chốc bị hạ bệ xuống làm lính canh cửa, cô chẳng còn tỉ ti hứng thú nào, đành thật nghiêm túc mà hoàn thành sứ mệnh, rồi còn nhanh nhanh đi lĩnh thưởng.

Đến đây thì Ji Hoo có chút mơ hồ khi nhìn người con gái phía trước... dường như chẳng có cái gì mà cô không làm được!

- Xong rồi đó! - tự tin đẩy khây bánh vẫn còn đang bốc khói đến trước mặt Ji Hoo, cô hất mặt:

- Thử đi!

Ji Hoo liết nhìn vẻ mặt đang sáng bừng tia nắng ấm, rồi lại thận trọng nhìn những chiếc bánh vàng suộm với đủ hình thù kì quái... lòng chợt dội lên cảm giác quen thuộc đến kì lạ.

Dường như cậu đã bỏ quên thứ gì đó... thí gì đó... quan trọng...

Quan trọng?

Là quan trọng sao?

Rốt cuộc là thứ gì?

Cảm giác này... thật khó chịu!

- Này! Trúng gió hả?

Cô chỉ buộc miệng hỏi thế vì chợt thấy kẻ đối diện tự dưng đứng hình, chứ không nghĩ là hắn bị gió lùa trúng thật... Thánh thần ơi! hắn mà nằm vật ra đó thì cô cũng chỉ có nước chôn cùng! Chôn sống!

Vội vã kéo khuôn mặt Ji Hoo về phía mình, trán kề trán mà kiểm tra (hí hí...).

Ô kê! là cô đã lợi dụng lúc người gặp nạn... Ừm tất cả đều xuất phát từ lòng tốt! hoàn toàn trong sáng!

- Cô làm gì thế?

Ji Hoo có chút thất thần khi nhận thấy khoảng cách của hai người chỉ còn lại một chữ số (và ở trán thì đã xuống đến con số 0). Chàng vội vã đẩy kẻ đối diện ra xa- kẻ vẫn đang làm tròn sứ mệnh người tốt đột suất, bởi cảm giác quá tải đang xâm chiếm chàng... tim đập quá tải? Hô hấp quá tải?

-Xin lỗi... Tôi đưa cô ra khỏi đây! - Ji Hoo cố lấy giọng nói điểm tĩnh nhất có thể... cố biến những xúc cảm trong lòng thành bọt bóng.

Hyeong Ahn trợn trắng mắt, khi lần đầu tiên cô xổ lòng tốt mà lại bị đá đít thẳng cẳng. Đã thế, cô sẽ để cho hắn chết bờ, chết bui, chết mất xác... nếu còn có lần sau...

Bình luận





Chi tiết truyện