chương 14/ 26

Ngày thứ năm, Diêu Khâm cuối cùng cũng giao nộp đủ định mức. Thế nhưng điều cậu kinh hoàng nhận ra rằng sau khi Trương Hưng Dịch nhận tiền thì kinh ngạc nhìn cậu, ánh mắt ra chiều hiểu ra, mỉm cười:

– Xem ra mày giấu không ít tiền nhỉ… – Hai mắt đảo vòng, nói tiếp. – Vậy ngày mai nộp gấp đôi cũng không thành vấn đề ha.

Diêu Khâm há hốc miệng, định phản bác thì lại bị Trương Hưng Dịch chặn họng:

– Chắc mày chưa quên lời tao nói hôm trước đâu nhỉ.

Nghe xong sắc mặt Diêu Khâm tái mét. Còn Ngụy Thăng từ đầu tới cuối không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại càng tăm tối.

Ngày thứ sáu, Diêu Khâm mang tất cả số tiền lương ứng trước giao nộp.

… Không sao đâu, ngày mai thầy về rồi. Diêu Khâm tự nhủ trong lòng.

Thế nhưng ông trời như muốn trêu đùa cậu, đầu tiết một ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm mang đến cho cậu một “tin dữ”:

– Thầy Chu Văn sẽ nghỉ thêm một tuần nữa, nên tuần này thầy Lý vẫn dạy thay nhé.

Trong chớp mắt, hai tai Diêu Khâm kêu ong ong rồi cậu chẳng thể nghe được thêm gì nữa.

Một ngày trôi qua, đầu óc càng thêm hỗn loạn, kéo theo nỗi kinh hoàng vẫn chôn sâu trong tim gan. Tới giờ tan học, Diêu Khâm ngơ ngẩn ngồi trong phòng học, mãi một lúc sau mới vo chặt tờ giấy trong tay, chậm rãi rời khỏi lớp.

Không, không thể đến đó được!

Trên người cậu không còn chút tiền nào, nếu đến đó nhất định sẽ bị bọn chúng bắt lại, sau đó sẽ bị đối xử thế nào đây? Đánh đập, nhục mạ, thậm chí có thể bị… giống như lời Trương Hưng Dịch nói, bị cưỡng hiếp…

Khi cậu đi ngang qua phòng giáo viên, đằng sau khung cửa sổ là một màu tối đen. Tuy rằng biết rõ là không thể, nhưng cậu vẫn cứ ôm trong lòng một tia hy vọng, để rồi bây giờ phải thất vọng ê chề. Cậu mơ hồ đi đến cổng trường, chợt không biết mình phải chạy trốn đến nơi nào, vì dù đi về hướng nào, nơi ấy cũng là ngõ cụt. Ánh mắt cậu dõi theo dòng người tấp nập trên đường, nhưng dẫu vậy chẳng có ai thèm ngó ngàng đến cậu một giây một khắc.

Không ai nghe thấy tiếng gọi của cậu cả…

Cho đến khi cậu phát hiện ra một bóng người đứng đối diện bên kia đường.

… Là Tiêu Húc!

Giống như lang thang trong đêm đen bỗng gặp được ánh sáng, Diêu Khâm sửng sốt. Phải rồi, nếu là Tiêu Húc thì nhất định có thể được! Tuy không thể bảo hộ cậu cẩn thận như thầy, nhưng nếu là cậu ta, chắc chắn sẽ có biện pháp!

Ấp ủ hy vọng, Diêu Khâm không màng nguy hiểm, lao qua dòng xe cộ vun vút. Nhưng cậu vẫn còn giữ lại chút lý trí, vẫn để ý đèn giao thông rồi mới để ý thấy một chiếc xe đang trờ tới gần Tiêu Húc. Cậu thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Húc tỏ ra tức giận, cậu ta đá mạnh vào chiếc xe rồi mới xoay người bước đi. Sau đó, từ trên xe có một người đàn ông to cao mặc tây trang bước xuống kéo tay cậu ta lại. Hai người hình như xảy ra tranh cãi gì đó, Tiêu Húc thậm chí còn đẩy ngã người đàn ông kia. Có lẽ thấy bản thân mạnh tay quá, Tiêu Húc đứng im giận dỗi, hung hăng mắng đối phương rồi xoay người đi. Còn người đàn ông cũng nóng tính lên, cương quyết lôi kéo Tiêu Húc lại, không cho cậu ta giãy dụa, nhét vào trong xe rồi phóng xe rời đi!

Diêu Khâm vừa chạy tới nơi sững sờ, hô hấp cũng ngừng lại. Tia sáng cuối cùng cũng bị dập tắt. Cậu đứng im thật lâu, ném tờ giấy vào thùng rác, rồi đi bộ đến bến xe buýt, nhảy bừa lên một chiếc xe bất kỳ.

— Tiêu Húc không rảnh, ngày mai cậu có thể tìm cậu ta cũng được, cậu ta chắc sẽ giúp cậu.

— Thầy có để lại số điện thoại, cậu có thể gọi điện thoại, cầu xin thầy mau về.

— Hôm nay chạy thoát được, ngày mai cậu có thể giả bệnh để không phải đến trường, chờ cho đến khi thầy về.

… Thật sự có rất nhiều biện pháp. Diêu Khâm tự nhủ. Thế nhưng không có cách nào mà cậu có thể tự mình đảm đương tất cả. Cậu vậy mà không thể sống sót nổi nếu không có sự giúp đỡ của người khác.

Xe buýt chạy chậm rì rì từ trung tâm thành phố đi về phía ngoại ô, cuối cùng dừng lại ở bến cuối. Diêu Khâm bị tài xế nhắc nhở mới giật mình xuống xe. Cậu vừa đặt chân xuống, chiếc xe lập tức quay đầu đi mất.

Cơn gió mang theo vị mặn của biển, đập vào trán cậu, vầng dương lửng lơ phía chân trời, nhuốm đỏ cả bầu trời. Trong vô thức, cậu bước tới gần biển. Bờ biển mùa xuân vẫn còn se lạnh, trời xế chiều người đến đây cũng ít. Bởi vậy cả bãi biển chỉ có mỗi bóng Diêu Khâm.

Cậu ngơ ngác nhìn mênh mông biển cả, rồi đột nhiên cười lớn. Cậu cởi giày, xắn ống quần lên rồi bước chân trần xuống biển. Nước lạnh tràn qua từng kẽ chân cậu, chẳng hiểu sao lại sinh ra cảm giác thoải mái khó tả. Ngẩng đầu lên là bầu trời bao la mà xa xôi, cậu chợt thấy bản thân thật nhỏ bé.

Hoàng hôn buông xuống, thủy triều bắt đầu dâng cao, nước đã cao qua cẳng chân, chạm đến đầu gối cậu. Thế nhưng Diêu Khâm vẫn không suy chuyển, mặc kệ nước biển trào dâng.

Mặt trời cuối cùng chỉ còn là một vạt sáng mờ ảo rồi khuất dạng phía chân trời, đêm tối bao trùm, gió biển càng lúc càng mạnh, ào ào thổi qua. Diêu Khâm vẫn đứng đó, cho đến khi dưới chân đột nhiên nhói lên. Cậu nhấc chân lên, mới thấy một con cua đang kẹp chặt đầu ngón chân mình. Cậu vội vàng gỡ nó ra, máu theo đó mà trào ra. Chẳng biết có đau đớn lắm không mà Diêu Khâm thấy sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên, rồi nước mắt thi nhau chảy xuống, không thể nào ngăn nổi.

Chân bị thương nên không thể tiếp tục ngâm nước biển được, Diêu Khâm nhảy lò cò về đến bãi cát. Nhưng cậu lục lọi trong cặp sách mãi mà không tìm thấy mảnh khăn hay miếng băng cứu thương nào, chỉ tìm được một con dao để túi.

… Có đôi khi Diêu Khâm nghĩ rằng nếu trước kia cậu chọn ở lại cô nhi viện, chứ không đồng ý theo mẹ nuôi về nhà, thì ít ra bây giờ cậu sẽ chẳng phải bận tâm về mẹ nhiều. Nằm dài trên bờ cát ngắm nhìn biển sao trời, cậu bỗng cảm thấy run sợ, miệng mấp máy thì thào:

– Những vì sao trên cao kia, thật giống thầy…

Chẳng giống như cơn đau dưới chân, vết thương nơi cổ tay lại chẳng có cảm giác gì, tại sao lại thế chứ… Lúc khép đôi mắt lại, Diêu Khâm đã suy nghĩ như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện