chương 3/ 43

" Ngươi còn dẫn theo sói đến phủ thái tử của ta " .

" Tiểu bạch có góp phần làm món canh cho thái tử a " .

" Nó thì phụ làm được cái gì chứ ".

" Nếu tiểu bạch không đào thì ta làm sao bắt để nấu canh cho thái tử người chứ ".

Cả đám người trố mắt nhìn , ô canh gì mà vừa đào vừa bắt a , thật là bực mình mà , nói thì nói cho rõ còn úp úp mở mở , thật khổ cho bọn hắn , bọn hắn cũng rất tò mò nha.

" Lạc Tâm Di im miệng cho bản thái tử " Mộ Dung Vân giơ ngón tay chỉ về phía Lạc Tâm Di đang được phụ hoàng của hắn bế .

Chỉ thấy nàng đang thì thầm nói gì đó xong phụ hoàng của hắn phá lên cười , vừa cười lại vừa nhìn hắn .

Bọn quan viên ta nhìn ngươi , ngươi nhìn ta lại nhìn vị hoàng đế cười đỏ cả mặt cũng cười theo phụ họa , kệ không hiểu gì nhưng cũng cười , ai bảo bọn họ là trung thần a ( gian thần thì có >< )

" Tất cả các ngươi câm miệng hết cho ta " . Mộ Dung Vân hai tay nắm chặt , mọi người lại dám cười nhạo hắn ...

Lạc Tâm Di vùi vào lòng Hoàng đế , tuy trước đây hắn hay rống nàng nhưng lần này rống đặc biệt to a , rõ ràng là giận lắm a.

Hoàng đế mi tâm nhíu lại , nhi tử này , thật không biết kiềm chế mà , nhờ vậy hắn mới có cớ trị tội chứ ố hố hố hố .

" Vân Nhi con nhìn lại hành vi và ngôn từ của mình xem , còn ra thể thống gì nữa ,quỳ xuống cho phụ hoàng "

Vị phụ hoàng của ai đó rất cao hứng , ai bảo từ lúc sinh ra cứ bám chặt hoàng hậu của hắn ( hoàng đế ) , đã ban cho hắn ( Mộ Dung Vân ) phủ đệ , ý tống đi cho xa , vậy mà vẫn vào cung ôm hoàng hậu ngủ là sao , hắn không biết phụ hoàng hắn hậu cung chỉ có độc nhất hoàng hậu sao . Nghĩ đến mỗi đêm không ngủ được phải đi phê duyệt tấu chương trong lòng không ngừng ai oán mà xót xa , vì ai vì ai chứ , không phải là do nhi tử tốt này của hắn chiếm dụng giường của hắn sao .

" Hoàng thượng , Vân Nhi còn nhỏ , thần thiếp sẽ giáo huấn lại nó , xin Hoàng thượng ....".

" Hoàng hậu bao che chính là hại nó , Vân Nhi , phụ hoàng phạt con , trong vòng một tháng không được gặp hoàng hậu ".

Hả , có hình phạt như vậy nữa sao ? Bá quan lại tiếp tục ta nhìn ngươi , người nhìn ta xong lại nhìn hoàng thượng , không phản ứng chính là thượng sách , đã bảo bọn hắn là trung thần mà a .

" Phụ hoàng , nhi thần ... " Mộ Dung Vân vẻ mặt uất ức , không cam tâm a , hắn là người bị hại mà .

" Sao hoàng nhi , con không phục ? Con cảm thấy mình không sai ? Cảm thấy phụ hoàng phạt con không đúng ? ".

" Hoàng thượng , Vân Nhi hãy còn nhỏ , thần thiếp ..." Hoàng hậu ánh mắt nghẹn ngào , một tháng không được gặp nhi tử , nàng sẽ rất nhớ , rất nhớ đó .

" Chính vì còn nhỏ nên ta mới phải dạy nó" Không được nhìn , không được khất phục , giai nhân có thể từ từ dỗ dành nhưng tiểu ác ma này không phải lúc nào cũng có cơ hội tống đi triệt để đâu .

Mộ Dung Vân cuối đầu , mắt và mũi đã đỏ ửng , giọng nghẹn ngào " phụ hoàng , mẫu hậu nhi thần biết tội , nhi thần xin cáo lui " .

Hắn là muốn tìm chỗ khóc a .

Vài tháng sau .

" Lạc Tâm Di sao ngươi lại có mặt ở đây ".

" Hôm nay là sinh thần của thái tử , ta tới tặng quà a !".

" Bản thái tử không mời ngươi , không cần ngươi đem quà tới ".

" Thái tử không nhận , Tâm Di sẽ nói với hoàng hậu đó nha " .

" Lạc Tâm Di khi nào ngươi mới chịu để ta yên đây , mau đi khỏi đây ".

" Khi nào thái tử ngươi đuổi ta đủ 100 lần , ta mới hứa sẽ không xuất hiện trước ngươi nữa , bây giờ ngươi cầm đi " Lạc Tâm Di giơ bàn tay để lộ một vật màu đỏ đỏ ,chớp chớp mắt nhìn .

" Cái gì thế này , Lạc Tâm Di , ngươi tặng ta cái gì đây " .Mộ Dung Vân cau mày , cái cục gì vậy .

" Là cá giấy a , ta xếp đấy ".

" Những thứ này ngươi cũng dám đem tặng người khác sao ? ".

" Được chứ ! Nếu thái tử không nhận ta sẽ báo hoàng thượng thúc thúc ".

" Ngươi ... Ngươi lại có thể lấy phụ hoàng và mẫu hậu ra uy hiếp ta sao " .

" Việc gì ta cũng có thể làm , thái tử ta để nó ở đây nha ".

Mộ Dung Vân mặt đỏ phừng , nàng ta rõ ràng đến phá hắn mà ...

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

" Ngươi là ai ? tại sao lại ở đây " .Mộ Dung Vân không tin nhìn nam nhân một thân áo đỏ trước mặt , tân lang ở đâu lại vọt vào phòng hắn làm gì ?

" Hôm nay là sinh thần muội muội ta , tại sao ngươi lại không tới ? " .Lạc Thiên mặt lạnh như băng nhìn Mộ Dung Vân hoàn toàn đối lập với màu đỏ hắn đang khoát trên người .

A thì ra hắn vì muội muội cưng mà biến thành cái bao lì xì này, Mộ Dung Vân nhịn cười " Ta chính là không muốn đi " ... ..." Lạc Thiên , ai cho người tự ý lục đồ của ta ".

" Con cá của muội muội ta đâu ? ". Mặt lạnh như băng , thêm ánh mắt sắc lạnh , ô ô , ác ma thì cũng chỉ đến được như thế .

Mộ Dung Vân cánh tay run run chỉ về phía bàn " Nó ở đây ", may mà hắn còn giữ để trút giận , không thì đã chết dưới tay ác ma này rồi a .
Lạc Thiên nhìn con cá bị đè dẹp lép dưới chân bàn , môi mỏng mím chặt , hắn còn chưa có nha , vậy mà tên nhóc này lại dám làm vậy .
" Này , Lạc Thiên , ngươi ngừng lại cho ta , ai cho ngươi ném đồ của ta " .

Lạc Thiên trút bỏ hết đồ trong hộp ra , bỏ con cá vào , xong lại đặt một con ếch giấy bên cạnh " Muội muội ta đưa cho ngươi " .

Quay người nhìn về phía Mộ Dung Vân " Từ nay muội muội ta đưa thứ gì ngươi cũng phải bỏ vào đây cho ta ". Nói xong không chút lưu tình quay lưng bỏ đi , hôm nay là sinh thần muội muội bảo bối của hắn tròn mười hai tuổi nha .

Chỉ còn lại ai đó mặt trắng như cắt , chuyện này là ý gì hắn như vậy là tới đưa đồ à !

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

" Thái tử đây là con chó , rất giống tiểu bạch đúng không ? ".

" Ngươi lại đưa cho ta những thứ hạ đẵng này làm gì chứ ? " .rõ ràng muốn chọc tức hắn , đưa những thứ của dân chúng hay làm cho trẻ con chơi , là muốn nói hắn giống trẻ con sao .

" Thái tử không thích cũng phải nhận a ".

Mộ Dung Vân đầu đầy hắc tuyến " Ngươi cút đi cho ta " .

" Được a , nhưng để ta cất vào hộp cho người đã " .

" Khi nào ngươi mới chịu để yên cho ta đây ? ".

" Khi nào thái tử đuổi ta đủ một trăm lần đã " .

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
" Thái tử , con heo giấy này đưa ngươi a " .

" Ngươi có thể không xuất hiện trước mặt ta nữa được không ."

" Chưa đủ một trăm lần mà !".

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

" Thái tử , đây là con cọp a , ta còn vẽ vằn cho nó nữa ".

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

" Thái tử , con thỏ này .. ".

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Vài năm sau.

Mộ Dung Vân hai tay ôm gối , mặc kệ bọn thái giám và cung nữ đang nháo nhào tìm mình . Từ hai ngày trước trong cung đã treo đầy vải đỏ , không khí vui mừng chuẩn bị cho lễ đầy tháng của đệ đệ hắn ,Mộ Dung Thuỳ .

Hắn ghét cái cảm giác bị người vứt bỏ như thế này . Từ khi được sinh ra hắn luôn là trung tâm của mọi người , được mọi người vây quanh . Nhưng từ khi mẫu hậu hắn sinh đệ đệ thì hắn cứ như không tồn tại , mọi người chỉ lo cho đệ đệ hắn ....

Yến hội còn chưa bắt đầu , toàn bộ văn võ bá quan đã tập trung đầy đủ nhưng ai cũng hành lễ với hắn xong lại vây quanh nhau bàn về đệ đệ của hắn . Khi hắn tức giận bỏ đi cũng không ai hay biết .

" Ngươi lại có thể ngồi trốn ở đây khóc sao ? Mọi người đều đang tìm ngươi nha " Lạc Tâm Di nhìn về phía Mộ Dung Vân một thân áo lam đang chen chút trong góc nhỏ của núi giả . Hắn không nghĩ một nam nhân mười bốn tuổi trốn ở đây rất chật sao .

Mộ Dung Vân không thèm nhìn lên " Ngươi mặc kệ ta , ta không muốn ở đó ".

" Ngươi tức giận chuyện gì ? Ghen tị với đệ đệ ngươi sao ? " .

Bị đoán trúng trong lòng Mộ Dung Vân thầm oán " Tại sao ngươi không để ta yên được một chút nào vậy ? Sao ngươi lại đến chỗ này ? ".
" A , một trăm lần còn chưa tới đâu nha , ta cứ thích phiền ngươi như thế đấy !" .

Lạc Tâm Di không muốn nói cho hắn biết , khi nàng biết mọi người nháo nhào tìm hắn thì cũng bất tri bất giác rời khỏi yến hội tìm hắn .

Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên khi nàng làm hắn giận tới khóc , hắn cũng trốn ở đây , khóc rất lâu , nàng cũng trốn một bên rất lâu nhìn hắn . Cũng chính lúc đó nàng mới biết sợ , sợ hắn giận nàng .

Không biết từ khi nào ánh mắt nàng luôn dõi theo hắn , chờ đợi một cái nhìn của hắn , nụ cười của hắn . Nhưng cũng chỉ có những cái quay lưng , những câu giận dữ của hắn .

Nàng biết hắn chán ghét nàng , rất ghét !

" Một trăm lần của ngươi sao mãi không đủ vậy " .Hôm nay hắn cảm thấy rất khó chịu vậy mà nàng ta vẫn đến chọc tức hắn , nàng là đến nhìn hắn không vui à .

" Khi nào đủ , bản cô nương sẽ tự giác a ! Sao thái tử ngài thích chui trong đó thế , rất mát sao ? ".

Mộ Dung Vân ngước lên , Lạc Tâm Di một thân tử sa , làn da trắng nõn như tuyết , tóc đen tuỳ hạ trên vai nếu nàng không suốt ngày làm hắn tức điên thì dáng vẻ này đúng là chọc người yêu thích . Thật giống tên Lạc Thiên kia , quá yêu nghiệt .

" Ta thấy rất mát đấy " .

" A , vậy thì lau bằng chứng mát mẻ trên trán ngươi đi ." Lạc Tâm Di ném chiếc khăn màu hồng lên người Mộ Dung Vân , rõ ràng nóng đổ mồ hôi mà vẫn chui vào đó làm gì .

Mộ Dung Vân hai má đỏ bừng , hắn là rất nóng nha , nhưng khăn của tiểu nha đầu kia cũng thật thơm , nhưng hắn không cần a , vứt chiếc khăn xuống đất " Ta không cần ngươi giả vờ ".

" Ây da , thái tử ngươi mắc bệnh thích bị ngược đãi ta không chấp nhưng cứ cúi xuống nói chuyện với ngươi ta thật mỏi lưng a ".

" Ta không cần ngươi nói chuyện với ta " .

" A , vậy ta đi a , tiểu phúc tử , thái tử ở đây a a a ..." .

" Ngươi ..... ngươi im miệng cho ta ".

" Vậy ngươi ra đây cho ta " Thật là thân lừa ưa nặng , sao nàng lại thích hắn Kia chứ

Bình luận





Chi tiết truyện