chương 16/ 22

Buổi sáng hôm sau tương đối quái dị. Victoria không thức dậy với sự khoan khoái. Cô vẫn còn cảm giác bị rút kiệt sức, cả về tinh thần lẫn thể chất, và cô vẫn mơ hồ hơn bao giờ hết về cảm xúc của mình đối với Robert.

Sau khi rửa mặt và vuốt lại quần áo, cô gõ nhẹ cửa phòng anh. Không có tiếng trả lời. Dù sao cô vẫn quyết định bước vào, kèm theo một chút e sợ. Cô nhớ rất rõ cơn thịnh nộ của anh đêm trước. Cắn môi, cô đẩy cửa.

Song người khiến cô sợ chết khiếp chỉ có mỗi MacDougal, người đang thoải mái gà gật trên giường của Robert.

“Lạy Chúa!” Cô cố gắng nói sau khi thét lên kinh ngạc. “Anh đang làm cái gì ở đây thế này? Ngài Macclesfield đâu?”

MacDougal mỉm cười thân thiện với cô khi anh ta đứng dậy. “Ngài ấy đi xem lũ ngựa.”

“Đấy không phải việc của anh sao?”

Anh chàng người Scot gật đầu. “Ngài ấy có hơi kỹ lưỡng với lũ ngựa của mình.”

“Tôi biết.” Victoria nói, tâm trí cô quay trở lại bảy năm trước khi Robert đã thất bại lúc cố gắng dạy cô cưỡi ngựa.

“Thi thoảng ngài ấy thích tự mình kiểm tra lũ ngựa. Thường là khi ngài ấy đang lo nghĩ về điều gì đó.”

Rất có thể là nghĩ xem nên trừng phạt mình sao cho hiệu quả nhất, Victoria thầm nghĩ. Im lặng một thoáng, rồi cô nói: “Có lý do nào đặc biệt để anh lên phòng anh ấy thế này không?”

“Ngài ấy muốn tôi hộ tống cô đi dùng bữa sáng.”

“À, phải rồi”, cô thoáng lộ vẻ cay đắng. ”Để mắt trông giữ tù nhân mọi lúc”

“Thực ra ngài ấy đề cập điều gì đó về chuyện cô bị gạ gẫm tối qua. Ngài ấy không muốn cô cảm thấy bất tiện - một người phụ nữ đi một mình, đại loại thế.”

Victoria mím môi cười, rồi kiềm chế đúng lúc. “Vậy chúng ta nên đi thôi? Tôi đói lắm rồi.”

“Cô có muốn tôi xách thứ gì đó xuống cho cô không, thưa phu nhân?”

Victoria định sửa lại cách xưng hô của anh ta và bảo cô không phải phu nhân của ai hết, nhưng cô không muốn tốn sức lực. Kiểu gì Robert chắc chắn cũng đã bảo với người hầu rằng họ đang đóng giả một cặp vợ chồng. “Không”, cô đáp, “Nếu anh vẫn nhớ thì ông chủ của anh không cho tôi nhiều nhặn thời gian gì cho cam để đóng gói đồ đạc.”

MacDougal gật đầu. “Vậy thì được rồi.”

Victoria đi vài bước về phía cửa, và rồi cô nhớ đến chiếc váy ngủ màu xanh nằm trên giường trong căn phòng kế bên. Cô nên bỏ nó lại, cô hằn học nghĩ. Cô đáng lẽ nên xé vụn nó vào đêm hôm trước. Nhưng thứ vải vóc cắt may đầy nghệ thuật ấy mang lại cho cô cảm giác an ủi đến nao lòng, và cô không muốn vứt bỏ nó.

Rồi, cô chợt nhận ra, nếu cô làm thế, chắc chắn Robert sẽ lên đây lấy chiếc váy trước khi họ rời đi.

“Đợi một chút, MacDougal.” Cô nói, rồi vội vã trở lại căn phòng kế bên. Cô gấp chiếc váy lại và kẹp nó dưới cánh tay.

Cô cùng MacDougal đi xuống cầu thang. Anh ta dẫn cô đến một phòng ăn riêng, nơi anh ta nói Robert sẽ cùng cô dùng bữa sáng. Victoria đói đến kinh ngạc, và cô đặt tay lên bụng trong nỗ lực vô ích nhằm ngăn lại những tiếng sùng sục. Lối cư xử lịch sự ra lệnh cho cô phải đợi Robert, nhưng cô nghi ngờ trên đời này liệu có cuốn sách dạy xã giao nào đề cập đến tình huống đầy đặc thù này của cô không.

Victoria đợi khoảng một phút gì đó, và rồi, khi bụng cô phát ra tiếng kêu rồn rột thứ ba, cô quyết định sẽ không bận tâm đến lối cư xử lịch sự nữa, và với tay lấy đĩa bánh mì nướng.

Vài phút sau, sau khi xử hai quả trứng, và một lát bánh mặn[1] ngon lành thì cô nghe thấy cửa mở và giọng Robert vang lên. “Em đang dùng bữa à?”

[1] Kidney pie: bánh mặn làm từ bò và cật heo.

Cô ngẩng đầu. Anh trông rất thân thiện, lịch sự, và vui vẻ đến khó tin. Victoria ngay lập tức ngờ vực. Đây không phải người đàn ông đã dùng sức mạnh tống cô ra khỏi phòng anh đêm hôm trước sao?

“Anh đói quá”, Robert tuyên bố. “Có món gì thế? Có phải món em thích không?”

Victoria nuốt trôi miếng bánh mì nhờ một chút nước trà. “Sao anh tỏ ra tốt với tôi thế?”

“Anh thích em mà.”

“Tối qua thì không đâu”, cô làu bàu.

“Tối qua cũng thích, song có thể nói là biểu đạt hơi sai một chút.”

“Biểu đạt sai? Hẳn là anh đã va phải cả núi cách biểu hiện trong mười mấy giờ qua ấy nhỉ?”

Anh nhe răng cười xấu xa. “Quả là như vậy.”

Victoria chậm rãi và tỉ mỉ đặt chiếc bánh của cô lên đĩa. “Anh sẽ không phiền nếu chia sẻ với tôi chứ? Nơi khởi nguồn tri thức mới của anh ấy?”

Anh chăm chú nhìn cô trong thoáng chốc rồi nói: “Em sẽ vui lòng đưa cho anh một miếng bánh mặn kia chứ?”.

Những ngón tay của Victoria nắm lấy mép chiếc đĩa đựng bánh và kéo nó ra xa khỏi tầm với của anh. “Giờ thì chưa.”

Anh cười khùng khục. “Em chơi xấu, phu nhân của anh ạ.”

“Tôi không phải phu nhân của anh, và tôi muốn biết vì sao sáng nay anh lại cư xử vui vẻ đến chết tiệt thế này. Trong khi đáng nhẽ anh phải tức sùi bọt mép lên rồi chứ.”

“Đáng nhẽ à? Vậy em nghĩ cơn giận tối qua của anh là chính đáng ư?”

“Không!” Từ đó phát ra có hơi mạnh một chút so với ý muốn của Victoria.

Anh nhún vai. “Không sao, bởi vì anh không còn giận nữa.”

Victoria lặng người trừng mắt với anh.

Anh ra dấu về phía đĩa bánh. “Em không phiền chứ?”

Cô chớp mắt vài lần và rồi ngậm miệng lại khi nhận ra nó đang há hốc. Cơn bực tức bốc lên, cô đẩy đĩa bánh thẳng về phía anh và bỏ ra mười phút tiếp theo để xem anh ăn sáng.

Hành trình từ Faversham đến Ramsgate mất khoảng bốn giờ, nhưng họ gần như vừa mới bắt đầu chuyến đi thì mặt Robert đột ngột xuất hiện biểu cảm đúng-là-một-ý-tưởng-tuyệt-hảo và anh đập mạnh tấm vách phía trước xe ngựa để ra hiệu cho MacDougal dừng lại.

Chiếc xe chậm dần rồi ngừng hẳn, Robert nhảy xuống với thái độ Victoria cho rằng có hơi tràn đầy năng lượng và vui vẻ một cách ngứa mắt. Anh trao đổi vài câu với MacDougal rồi lại trèo lên xe.

“Thế là sao?”, Victoria hỏi.

“Anh có bất ngờ này cho em.”

“Tôi nghĩ mình đã có quá nhiều bất ngờ trong suốt tuần vừa qua rồi”, cô làu bàu.

“Ồ, thôi nào, em phải thừa nhận anh đã khiến cuộc đời em thú vị lên nhiều đấy chứ.”

Cô khịt mũi. “Nếu có ai gọi trò bắt cóc là thú vị, thì tôi nghĩ anh đã ghi được điểm rồi đó, thưa ngài.”

“Anh thích em gọi anh là Robert hơn.”

“Thế thì thật đáng thương cho anh, tôi không đến trái đất này chỉ để lưu tâm đến sở thích của anh.”

Anh chỉ mỉm cười. “Anh rất thích được đấu khẩu với em.”

Tay Victoria siết chặt hai bên sườn. Tin rằng anh chỉ càng khoái chí với những câu lăng mạ của cô mà thôi. Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra MacDougal đã rời khỏi đường Canterbury. Cô quay trở lại phía Robert. “Chúng ta đang đi đâu thế? Tôi tưởng anh bảo chúng ta sẽ đến Ramsgate.”

“Chúng ta sẽ đến Ramsgate. Chúng ta chỉ tạt qua Whitsable một chút thôi.”

“Whitsable? Vì sao?”

Anh nhoài lên phía trước và ngông nghênh cười nhăn nhở. “Hàu.”

“Hàu?”

“Món tuyệt nhất thế gian.”

“Robert, tôi không muốn ăn hàu. Làm ơn đưa thẳng tôi đến Ramsgate.”

Anh nhướng hàng lông mày. “Anh không phát hiện em lại háo hức được ở một mình với anh thế đấy. Anh sẽ ra lệnh cho MacDougal đi hết tốc lực đến Ramsgate.”

Victoria gần như nhảy bật khỏi ghế vì tức giận. “Đó không phải là điều tôi ám chỉ, anh thừa biết là thế!”

“Vậy tức là chúng ta có thể tiếp tục đến Whitsable?”

Victoria có cảm giác mình không khác gì một con mèo vướng vào cuộn len mà không có cơ hội thoát ra. “Dù tôi có nói gì thì anh cũng chẳng thèm nghe.”

Mặt Robert tức khắc tối sầm. “Không phải thế. Anh luôn lắng nghe em.”

“Có lẽ, và nếu thế thật, thì dù sao anh cũng quẳng hết ý kiến lẫn yêu cầu của tôi qua vai và làm theo ý anh.”

“Victoria, lần duy nhất anh làm thế vì lưu tâm đến khát khao ngốc nghếch muốn được sống ở khu ổ chuột tệ hại nhất Luân Đôn của em.”

“Đó không phải là khu ổ chuột tệ hại nhất”, cố nghiến răng, một hành động dần trở thành thói quen.

“Anh không muốn thảo luận về vấn đề này.”

“Bởi anh sẽ không thèm nghe những gì tôi nói!”

“Không”, anh nhoài người lên trước, “Là bởi chúng ta đã thảo luận hết nước hết cái rồi. Anh sẽ không cho phép em ở nơi nguy hiểm luôn rình rập như thế.”

“Anh không có quyền ‘cho phép’ tôi làm bất cứ điều gì.”

“Em thường không quẫn trí tới mức tự lôi bản thân vào nguy hiểm chỉ vì giận dữ thế này.” Anh khoanh tay, miệng anh hằn lại thành một đường mỏng dính. “Anh đã làm điều anh cho là tốt nhất.”

“Vì thế nên anh bắt cóc tôi”, cô chua chát nói.

“Nếu em còn nhớ thì anh đã đề nghị em đến ở nhà họ hàng của anh. Em đã từ chối.”

“Tôi không muốn lệ thuộc.”

“Không muốn lệ thuộc thì không nhất thiết phải ở một mình.”

Victoria không thể nghĩ ra câu gì để bác bỏ lại lời phát biểu đó, nên cô giữ im lặng.

“Khi anh cưới em”, Robert dịu dàng nói, “anh muốn được đồng sức đồng lòng với em theo tất cả các nghĩa. Anh muốn hỏi ý kiến em về việc quản lý đất đai và mối quan tâm đến những người tá điền. Anh muốn chúng ta cùng nhau quyết định phương pháp nuôi dạy những đứa con của chúng ta. Anh không biết vì sao em lại quá chắc chắn rằng yêu anh đồng nghĩa với việc em sẽ đánh mất bản thân như thế.”

Cô quay đi, không muốn anh nhìn thấy cảm xúc dâng đầy trong đôi mắt.

“Một ngày nào đó em sẽ nhận ra được yêu có nghĩa là như thế nào.” Anh buông tiếng thở dài rã rời. “Anh chỉ ước sao ngày đó chóng đến.”

Victoria suy nghĩ mãi về câu nói đó suốt phần đường còn lại đế Whitsable.

Họ ngừng lại dùng bữa ở một quán trọ đông vui có bàn ăn ngoài trời. Robert đưa mắt nhìn trời và nói: “Có vẻ sắp mưa, nhưng không, anh nghĩ có thể phải một giờ nữa. Em có muốn ăn bên ngoài không?”

Cô trao cho anh nụ cười thăm dò. “Ánh nắng có vẻ chan hòa.”

Robert khoác cánh tay cô và hộ tống cô đến chỗ một chiếc bàn nhỏ nhìn ra mặt nước. Anh thấy lạc quan vô cùng. Anh cảm giác bằng cách nào đó mình đã vượt qua chướng ngại để đến được gần cô sau cuộc nói chuyện trong xe ngựa của họ. Cô vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận rằng cô yêu anh, nhưng anh nghĩ cô có thể đã đến gần mức thừa nhận hơn một chút so với ngày hôm trước.

“Ngôi làng Whitsable đã nổi tiếng với món hàu từ thời La Mã”, anh nói khi họ ngồi xuống.

Cô kéo khăn ăn bằng những ngón tay run rẩy. “Thật ư?”

“Ừ. Anh không biết vì sao chúng ta lại chưa bao giờ đến đây hồi còn hò hẹn.”

Cô cười buồn. “Cha tôi sẽ không cho phép. Và cũng phải đi một quãng xa đến bờ biển phía bắc của Kent.”

“Em có bao giờ tự hỏi cuộc sống của chúng ta sẽ ra sao nếu bảy năm trước chúng ta kết hôn không?”

Đôi mắt cô trượt xuống lòng mình. “Mọi lúc”, cô thì thầm.

“Chúng ta chắc hẳn sẽ đến đây dùng bữa”, anh nói. “Anh sẽ không để bảy năm trôi qua mà không dùng một bữa hàu tươi ở đây.”

Cô không nói gì.

“Anh mường tượng hẳn chúng ta đã có con. Có lẽ hai hoặc ba đứa.” Robert biết anh có hơi ác độc. Mặc cho sự chán ghét của Victoria với cuộc sống của một gia sư, cô luôn có một bản năng làm mẹ vô bờ. Anh cố tình lôi kéo những cảm xúc sâu xa nhất của cô bằng việc đề cập đến những đứa trẻ họ có thể đã có cùng nhau.

“Phải”, cô nói, “anh hoàn toàn chính xác”.

Cô trông khổ sở đến mức Robert không nhẫn tâm tiếp tục. Anh giương một nụ cười sáng lạn lên khuôn mặt và nói, “Theo anh biết thì hàu được cho là rất có tác dụng với chuyện yêu đương.”

“Tôi chắc anh sẽ tin vào điều đó.” Victoria hiển nhiên trông nhẹ nhõm phần nào khi anh đổi chủ đề, dù cho chủ đề mới này có vượt xa sự hấp dẫn đi chăng nữa.

“Không, không, đó chỉ là những kiến thức thông thường thôi.”

“Phần lớn những gì được cho là kiến thức thông thường đều không dựa vào thực tế”, cô phản đối.

“Tốt. Là một người có xu hướng khoa học như anh, anh không thích chấp nhận điều gì là sự thật trừ khi được dựa trên một cuộc thí nghiệm khắt khe.”

Victoria cười khúc khích.

“Thực tế”, Robert nói, gõ chiếc dĩa lên khăn trải bàn, “anh nghĩ có thể làm thí nghiệm với chuyện này đấy”.

Cô nhìn anh hồ nghi. “Anh đang tính toán cái gì vậy?”

“Đơn giản là em chỉ cần ăn mấy con hàu vào chiều nay thôi. Rồi anh sẽ giám sát em thật kỹ lưỡng” - anh nhúc nhích hàng lông mày theo một lối rất lố bịch - “để xem em có vẻ thích anh hơn tí nào không.”

Victoria bật cười. Cô không ngăn được. “Robert”, cô nói, nhận thức bản thân mỗi lúc một thích thú mặc cho ý định nhất quyết phải cáu kỉnh của mình, “đấy là kế hoạch ngớ ngẩn nhất tôi từng được nghe”.

“Có lẽ thế, nhưng thậm chí khi kế hoạch đó không thành công, anh chắc chắn cũng sẽ rất khoái chí với việc quan sát của mình.”

Cô lại bật cười. “Miễn là anh không tự mình ăn những con hàu đó. Nếu anh ‘thích’ tôi nhiều hơn, tôi có khi sẽ phát hiện mình đang bị áp giải đến nước Pháp cũng nên.”

“Cũng đáng quan tâm đấy.” Anh giả bộ cân nhắc một cách nghiêm túc. “Dù sao thì Ramsgate cũng là một cảng lục địa. Anh tự hỏi không biết ở Pháp có kết hôn nhanh hơn được không.”

“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó”, cô cảnh cáo.

“Cha anh chắc chắn sẽ bị nhồi máu cơ tim nếu biết anh kết hôn theo nghi thức Thiên Chúa”, anh lơ đãng. “Nhà Kemble bọn anh luôn là các tín đồ Tin lành.”

“Ôi, lạy Chúa”, Victoria la lên, chảy nước mắt vì buồn cười. “Anh có thể hình dung cha tôi sẽ làm gì không? Mục sư đạo Tin lành của Bellfield? Ông sẽ tắt thở ngay tại chỗ. Tôi đảm bảo.”

“Ông sẽ khăng khăng tự mình tổ chức lại đám cưới cho chúng ta”, Robert nói. “Và Eleanor chắc chắn sẽ đảm nhiệm vị trí đưa em đến chỗ bệ thờ”

Mặt Victoria dịu đi. “Ôi, Ellie. Tôi nhớ con bé.”

“Em chưa có dịp nào về thăm con bé sao?” Robert ngồi lui lại cho phép người chủ quán trọ đặt đĩa hàu lên bàn.

Victoria lắc đầu. “Không kể từ… ừm, anh biết rồi đấy. Nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên viết thư cho nhau. Con bé vẫn vậy. Con bé bảo đã nói chuyện với anh.”

“Ừ, cuộc nói chuyện ấy khá nghiêm túc, nhưng anh có thể thấy con bé vẫn vô cùng hoạt bát.”

“Ôi, đương nhiên rồi. Anh có biết con bé đã làm gì với khoản tiền nó lừa được từ anh khi chúng ta còn hẹn hò không?”

“Không, làm gì?”

“Đầu tiên con bé đầu tư vào một tài khoản hưởng lãi. Rồi, khi con bé quyết định nên thu về một tỷ suất lợi nhuận cao hơn, nó bắt đầu nghiên cứu chuyên mục tài chính của tờ Thời Đại và đầu tư vào cổ phiếu.”

Robert phá lên cười khi anh đặt vài con hàu lên một chiếc đĩa cho Victoria. “Em gái em chưa bao giờ thôi khiến anh sửng sốt. Anh tưởng phụ nữ không được phép giao dịch chứng khoán.”

Victoria nhún vai. “Con bé bảo với người môi giới rằng nó thực hiện công việc thay cha tôi. Tôi tin rằng nó đã bảo cha đại loại là người ưa ẩn dật và không chịu rời khỏi nhà.”

Robert cười ngặt nghẽo đến mức anh phải đặt xuống con hàu anh định ăn. “Cha em sẽ cắt đầu con bé nếu biết nó lại đi gieo rắc loại chuyện bịa đặt như thế.”

“Không ai giỏi giữ bí mật hơn Ellie đâu.”

Nụ cười luyến tiếc hiển hiện trên gương mặt Robert. “Anh biết. Chắc chắn anh sẽ tham khảo vài vấn đề tài chính ở chỗ con bé.”

Victoria đột ngột ngước lên. “Anh sẽ làm thế sao?”

“Làm gì?”

“Hỏi ý kiến con bé.”

“Tại sao không? Anh chưa bao giờ gặp ai có sở trường sử dụng tiền bạc giỏi hơn em gái em. Nếu con bé là đàn ông, con bé chắc chắn sẽ trở thành thống đốc ngân hàng Anh mất.” Robert nhặt con hàu anh vừa đặt xuống lên. “Sau khi chúng ta kết hôn… Không, không, không, đừng bao giờ bận tâm đến việc nhắc anh nhớ rằng em không chấp nhận lời cầu hôn của anh, bởi anh cũng thừa hiểu rồi. Anh đơn giản chỉ đang giả dụ, nếu vậy em nên mời con bé đến ở với chúng ta.”

“Anh sẽ để tôi làm thế sao?”

“Anh nào có phải là kẻ tàn ác, Victoria. Anh không biết vì sao em lại cho rằng anh sẽ dùng nắm đấm sắt để kiểm soát em một khi chúng ta kết hôn. Tin anh đi, anh sẽ hạnh phúc hơn bao giờ hết nếu được chia sẻ với em vài trách nhiệm đối với tước vị. Nó có thể khá vặt vãnh đấy.”

Victoria trầm ngâm quan sát anh. Cô chưa bao giờ nhận ra những đặc quyền của Robert cũng có thể là gánh nặng. Mặc dù tước hiệu của anh chỉ là trên danh nghĩa cho đến khi cha anh qua đời, anh vẫn có rất nhiều trách nhiệm với đất đai và những tá điền của mình.

Robert ra dấu về chiếc đĩa của cô. “Em không thích ăn hàu sao?” Anh mỉm cười hư hỏng. “Hay em sợ thí nghiệm khoa học của anh có thể được chứng minh là thành công?”

Victoria rũ mình khỏi sự mơ màng. “Tôi chưa bao giờ ăn hàu trước đây. Tôi không biết phải ăn nó như thế nào.”

“Anh không biết em lại có lỗ hổng lớn như thế trong kiến thức ẩm thực đấy. Đây, để anh chuẩn bị một con cho em.” Robert nhặt lên một con hàu từ chiếc đĩa giữa bàn, vắt một chút nước chanh, chấm một chút rau cải ngựa[2], rồi đưa cho cô.

[2] Gia vị có vị cay tương tự như wasabi của Nhật

Victoria nhìn con vật thân mềm đó đầy hồ nghi. “Giờ tôi làm gì?”

“Em đưa lên môi và nuốt nó thôi.”

“Nuốt? Không cần nhai á?”

Anh mỉm cười. “À không, em nhai một chút chứ. Nhưng trước hết chúng ta phải cụng hàu đã.”

Victoria nhìn quanh. “Tôi không nghĩ họ mang cho chúng ta cái bánh mì nướng[3] nào cả.”

[3] Toast: vừa có nghĩa là cụng ly, nâng ly, chúc mừng, vừa mang nghĩa là bánh mì nướng.

“Không, không, cụng ly cơ. Chúc mừng. Vì hạnh phúc. Nghĩa đó cơ mà.”

“Với một con hàu?” Cô híp mắt ngờ vực. “Tôi chắc chắn đây không phải thông lệ.”

“Thế thì chúng ta sẽ biến nó thành thông lệ của chúng ta vậy.” Anh giơ con hàu lên. “Của em nữa.”

Victoria giơ con hàu của cô lên. “Tôi thấy thật ngốc nghếch.”

“Đừng như thế. Thi thoảng chúng ta cũng xứng đáng có chút vui vẻ chứ.”

Cô cười nhăn nhó. Vui vẻ à. Đúng là một khái niệm chỉ có trong tiểu thuyết. “Thôi được rồi. Chúng ta cụng ly vì cái gì đây?”

“Đương nhiên là vì chúng ta rồi.”

“Robert…”

“Em đúng là đồ phá bĩnh. Thôi được rồi, vì hạnh phúc đi!”

Victoria đụng vỏ hàu cái cạch vào con hàu của anh. “Vì hạnh phúc.” Cô nhìn Robert ăn, và sau khi lẩm bẩm, “Ai thì cũng chỉ sống một lần mà thôi”, rồi làm theo anh và húp vào.

Robert thích thú nhìn cô. “Em thấy thế nào?”

Victoria lắp ba lắp bắp. “Lạy Chúa, nhưng đây là món ăn kỳ quái nhất trên đời tôi từng biết.”

“Anh thấy khó mà phân biệt đây là lời nhận xét tích cực hay tiêu cực nữa”, Robert nói.

“Tôi cũng thế”, cô đáp, hơi giật mình. “Tôi không thể xác định đây là món ngon nhất hay tệ nhất tôi từng ăn.”

Anh cười ha hả. “Có lẽ em nên thử một con nữa xem.”

“Tôi nghĩ họ không có món thịt bò hầm đúng không?”

Anh gật đầu.

“Ừm, nếu vậy tôi cho là mình sẽ cần dùng thêm một con hàu nữa nếu không muốn chết đói vào cuối ngày hôm nay.”

Anh chuẩn bị một con khác cho cô. “Ước muốn của em là mệnh lệnh của anh.”

Cô ném cho anh ánh nhìn hoài nghi. “Tôi sẽ gửi đến anh một chút thân ái và không đáp trả một câu thích hợp cho lời bình luận đó.”

“Anh tin rằng em sẽ làm thế.”

Victoria ăn một con hàu khác, dùng khăn ăn chấm môi và cười tinh quái. “Phải rồi, không phải tôi đã làm vậy rồi sao?”

Robert thoáng im lặng, rồi anh nói: “Anh nghĩ hiệu quả rồi đấy”.

“Sao cơ?”

“Những con hàu. Anh nghĩ em đã thích anh hơn một chút rồi đấy.”

“Không hề”, cô nói, cố gắng kinh khủng lắm mới không mỉm cười.

Anh ôm lấy ngực. “Anh vỡ tim mất rồi. Hoàn toàn tang thương.”

“Anh thôi ngớ ngẩn đi.”

“Hoặc có lẽ…” Anh gãi đầu, cố gắng tỏ ra nghiêm túc và trầm ngâm. “Có lẽ lý do em không thích anh nhiều hơn là bởi em đã thích anh ngay từ ban đầu rồi.”

“Robert!”

“Anh biết rồi, anh biết rồi. Anh chỉ đang trêu em thôi. Nhưng em cũng vui còn gì.”

Cô không nói gì.

“Em vẫn còn giận vì chúng ta rẽ sang Whitsable à?”

Có một quãng lặng thật lâu, rồi Victoria lắc đầu.

Robert không nhận ra mình nín thở nãy giờ cho đến khi hơi thở đó được trút ra thật dài. Anh vươn qua bàn và đặt tay lên tay cô. “Lúc nào cũng có thể thế này”, anh thì thầm. “Em luôn có thể hạnh phúc thế này.”

Cô mở miệng định nói, nhưng anh không cho. “Anh đã thấy trong đôi mắt em”, anh nói. “Chiều nay em cảm thấy dễ chịu hơn bất cứ lúc nào trong bảy năm qua.”

Lý trí của Victoria ép buộc trái tim khó bảo phải rút tay ra. “Anh đâu có ở bên tôi bảy năm qua. Anh không thể biết tôi có cảm giác gì.”

“Anh biết”, anh ngừng lại. “Và điều đó khiến tim anh tan vỡ.”

Họ im lặng suốt thời gian còn lại của bữa ăn.

Chuyến đi đến Ramsgate chỉ mất khoảng ba giờ. Robert rất ngạc nhiên khi thấy Victoria ngủ thiếp đi trong xe ngựa. Anh tưởng cô quá căng thẳng để có thể thả lỏng thế này, nhưng rồi có lẽ đơn giản là do cô đã kiệt sức. Anh không để tâm nhiều đến hành động vô ý của cô vì anh thích ngắm nhìn khi cô đang ngủ.

Điều này cũng cho anh cơ hội được bế cô vào nhà lúc họ đến nơi. Cô thật ấm áp, mềm mại và là tất cả những gì anh hằng ao ước. Anh khẽ khàng đặt cô lên giường trong căn phòng ngủ thứ hai và kéo chăn đắp cho cô. Cô hẳn sẽ thấy bất tiện nếu ngủ với nguyên váy áo trên người thế này, nhưng anh cũng không nghĩ cô sẽ thích anh cởi đồ cho cô.

Anh, đương nhiên sẽ thích vậy hơn… Anh rùng mình và lắc đầu. Không cần biết anh làm kiểu gì hơn. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh nóng rực và chiếc cà vạt đột nhiên có cảm giác thít chặt đến khác thường trên cổ anh.

Robert rời khỏi phòng với tiếng rên rỉ, kiên quyết sẽ đi ngâm mình dưới làn nước biển lạnh giá càng nhanh càng tốt.

Bình luận





Chi tiết truyện