chương 22/ 27

Tự do là gì? Con người có luôn luôn tìm kiếm nó chăng? Hay tất cả cũng chỉ là những cụm từ mà các nhân vật trong phim thốt lên? Không ai lí giải được.

Cuộc sống của con người nay quá vội vàng. Họ quên đi ý nghĩa của vạn vật. Ông trời ban cho ta sinh mạng này thì ta nên biết trân trọng... con người vội vàng đánh mất cả thời gian... họ không có đủ thời gian để cảm nhận vạn vật... sau cùng họ cũng chỉ biết làm giàu cho bản thân. Cùng là con người nhưng Nguyên không thể hiểu những gì họ làm, họ đấu tranh vì cái gì, và rồi họ đạt được gì sau đấu tranh ấy?

Cô chỉ cần tự do và không cần gì thêm nữa cả. Thế thôi.

Những suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu Nguyên trên chiếc tàu buôn đến Thụy Sĩ. Cô đã trả lại những tấm ảnh đáng xấu hổ của Tae, lấy đi bản đồ nhà đấu giá... và những thông tin cần thiết. Sáng nay, ngày 12 tháng 8, Nguyên thấy những chú mặc vest đen, đeo kính râm, đội mũ đen vành rộng, lởn vởn quanh thành phố. Họ là người của Dumas, nhận thấy bản thân đang bị truy lùng cô bèn trốn lên một chiếc tàu buôn, đến đâu cũng được miễn tránh xa tầm tay của lũ Dumas là tốt rồi.

Vẫn còn tận 1 tháng mới đến ngày đấu giá bắt đầu, Nguyên sẽ cố tồn tại cho đến ngày đó.

Khi con tàu cập bến, Nguyên bước xuống cảng với một tâm trạng vô cùng tốt, vì cô chắc rằng nơi này rất xa. Họ sẽ không nghĩ Nguyên đi đến một nơi xa xôi như thế này chỉ để lẫn trốn bọn họ. Nhưng cô đã lầm... trên các sạp báo, những tờ báo trang nhất, tivi, phóng sự, tin tức đều có hình Nguyên ở đấy... kèm theo dòng chững:" Đã tìm được đứa con gái thất lạc bao năm của tập đoàn thế giới Dumas, tuy nhiên hiện đang mất tích, nếu thấy vung lòng liên lạc sđt 08******* sẽ có ưu đãi đặc biệt". Ngoài ra còn có những thông tin về cuộc hôn nhân chính trị với Abaraxin.

Nguyên cảm thấy hoang mang nhưng sau một hồi định hình cô lấy lại tinh thần. Lục tung trí nhớ và vạch ra kế hoạch, với quyền lực của Dumas thì tin này có lẽ đã được tung ra toàn cầu và... Nguyên sẽ phải trốn chui trốn nhũi ở khắp nơi. Tuy nhiên...

" Lũ ngu ngốc, đừng nghĩ dùng cách này thì bắt được tôi". Nguyên nghĩ và môi nở nụ cười sắc sảo.

Cô đội mũ lên đầu, bước chậm vào thành phố dò la tin tức. Quả thật một tin rất sốc khiến lũ nhiều chuyện phải lép xép suốt ngày( dù không phải chuyện của chúng).

Ở đời sao khó sống quá nhỉ? Chẳng làm gì cũng bị người khác bàn tán lung tung. Còn người sinh ra được có cái miệng. Vẫn đang miên mang suy nghĩ thì Nguyên bất ngờ bị một chiếc xe moto vượt tốc độ va phải.

Vì là" va phải" nên cô chỉ bị chấn thương ở vai và khuỷu tay. Nguyên ngã xuống lòng lề đường, vai cô chảy máu, người trên moto bước xuống ra vẻ lúng túng. mọi người xung quanh bắt đầu tụ lại bàn tán, vài người đến hỏi:" Cô không sao chứ?", vài người lại nói:" Gã đàn ông ấy đã tông cô ta đó, đáng sợ thật!", "có sao không nhỉ?"

Gã đàn ông ngồi xuống nâng nữa người Nguyên lên đùi hắn rồi hỏi:

- Nè, cô ơi, cô không sao chứ? Làm ơn nói gì đi!...

***

Nguyên tỉnh dậy, mắt còn lim dim.

- Tỉnh rồi à, tiểu thư!

Rồi xong, khỏi nói cũng biết. Dù vẫn đang chịu tác dụng của thuốc tê nhưng Nguyên đã những gì diễn ra. Cô ngồi dậy, quát to:

- CÁI LŨ KHÙNG NÀY, TAO ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG MUỐN KẾT HÔN HAY ĐÍNH HÔN GÌ VỚI HẮN RỒI NGHE CHƯA.

Thái độ của cô khiến cho những người ở đó phải đứng hình. Bác sĩ trưởng đứng cạnh đó giật mình, mắt kính tuột khỏi mặt, mấy thằng vệ sĩ... sự lùi ra phía cửa... và thằng điên chạy xe quá tốc độ ngồi cạnh cũng phải giật mình, té ghế...

- Ối chà! Tiểu thư coi thế mà khỏe nhỉ? Ngài chỉ mới phẩu thuật xong nên cần phải nghĩ ngơi nhiều hơn đấy ạ. - Bác sĩ nói

- Đúng rồi đấy, cứ nằm nghĩ đi. Cô không cần phải đính hay kết gì với ai đâu. - Chàng trai đã va phải Nguyên nói.

Chẳng hiểu gì cả, Nguyên đưa mắt nhìn từng người một trong phòng ấy, chăm chăm nhất là thằng cha đã tông vào cô.

- Mấy người là ai?- Cô hỏi.

Khi ngã xuống lòng lề đường, mũ đã văng ra và ắt hẳn mọi người đều thấy... Nhưng những người này không phải của Dumas. Nguyên cũng ngờ ngợ hiểu ra vấn đề rồi. Cô chuyển sắc mặt từ ngạc nhiên sang quyết đoán.

- ... Và mấy người muốn gì?- Cô tiếp

- Umh... không gì cả, chỉ là tôi thấy mình nên có trách nhiệm khi làm người khác bị thương...

- Anh không thấy mình bất lịch sự khi nói chuyện với người khác mà không cởi mũ bảo hiểm ra sao? - Nguyên cắt ngang lời hắn.

Chàng trai cảm thấy ngượng, chỉnh lại tư thế ngồi, từ từ cởi mũ bảo hiểm nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ đắc chí.

- Chà, quả không hổ danh là tiểu thư của tập đoàn Dumas. Cách ăn nói cũng chứng minh là người của giới thượng lưu nhỉ?- Hắn nói.

Không phản ứng gì mấy, Nguyên thở dài ngoảnh mặt đi tỏ vẻ thờ ơ vô cảm như mọi khi. Không chịu được sự phớt lờ của cô, để phá tan bầu không khí tĩnh lặng này, hắn tiếp:

- Tôi là Hatter. Picoiner Hatter. Người con trai độc nhất của tập...

- Thôi khỏi giới thiệu, cái màn này nhàm lắm rồi.

Nguyên lại cắt ngang lời hắn rồi bước xuống giường vơ đại cái áo khoác trên sào định ra khỏi phòng thì bị đám vệ sĩ chặn lại, cô quay sang trừng mắt nhìn Hatter. Trong người cô hiện giờ đang phát ra một thứ mà được gọi là "sát khí". Cái nhìn của Nguyên khiến người khác nghĩ Hatter đã gây nên thâm thù với cô. Ánh mắt lạnh như băng không chút cảm xúc, khóe mắt xếch lên rất nhẹ, chân mày không chau lại nhưng có cái gì đó làm lạnh sống lưng bọn họ.

- Có... có... gì từ từ... nói, đừng nhìn ta như thế...- Hatter lắp bắp nói.( Có lẽ hắn sợ" sát khí" của Nguyên)

- Hở, nói à? Có gì để nói sao? Muốn trao đổi hay giao dịch? Hay... cái ngươi muốn nói là tài sản của tập đoàn Dumas?

Nguyên biết, nếu cô không được làm con gái của ông Dũng thì thằng khốn này cũng chẳng thèm đưa cô vào bệnh viện. Biết chẳng còn đường lui. Cô đánh gan gọi thẳng cho ông Dũng... và nói:" Bố ơi, cứu con, lũ Sadist đang uy hiếp con, híc, tay của con... tay con... chúng làm tay con bị thương rồi bố ơi."

Bình luận





Chi tiết truyện