chương 2/ 18

Vì vài lý do, bất kì lúc nào Gabrielle nghĩ đến một cuộc thẩm vấn của cảnh sát, cô luôn hình dung ra Dustin Hostin trong phim Marathon Man. Cô luôn vẽ ra một căn phòng tối, đèn rọi và một tên tội phạm chiến tranh thuộc quốc xã điên khùng cùng với một cái khoan nha khoa.

Căn phòng cô thấy mình ở trong không giống như thế. Các bức tường màu trắng ảm đạm, không có cửa sổ cho ánh nắng tháng Sáu tràn vào. Nhiều cái ghế kim lọai bao quanh một cái mặt bàn giả gỗ. Một chiếc điện thoại an tọa ở cuối bàn. Một tấm poster đơn độc, cảnh báo về sự nguy hại của ma túy, treo trên cánh cửa khép kín.

Một máy quay video đứng trong góc, đèn đỏ của nó nhấp nháy, báo hiệu nó đang quay hình. Cô đã ưng thuận cho họ ghi lại cuộc thẩm vấn của cô. Cô quan tâm làm gì? Cô vô tội. Cô cho là nếu cô hợp tác, họ sẽ nhanh nhẹn hơn, xong việc, và cô có thể về nhà. Cô mệt lả và đói. Bên cạnh đó, chủ nhật và thứ hai là những ngày nghỉ duy nhất của cô, và cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm xong trước lễ hội Coeur cuối tuần này.

Gabrielle hít vài hơi thở sâu, kiểm soát lượng oxy cô hít vào vì sợ cô có thể bất tỉnh hoặc thở quá gấp. Thở tan căng thẳng đi, cô tự bảo mình. Mày bình tĩnh mà. Cô giơ tay lên và cào các ngón tay vào tóc. Cô không cảm thấy bình tĩnh và biết cô sẽ không bình tĩnh cho đến khi được thả về nhà. Chỉ sau đó cô mới có thể tìm được chốn bình yên và chỉnh lại đầu óc nhiễu nhương của mình.

Vài dấu mực đen làm bẩn các đầu ngón tay của cô, và cô vẫn còn cảm nhận được áp lực từ chiếc còng tay mà cô không còn đeo quanh cổ tay nữa. Thám tử Shanahan đã bắt cô đi hết công viên trong màn mưa tay còng lại như một tội phạm, và niềm an ủi duy nhất của cô là anh ta cũng không thích thú với chuyến đi đó nhiều hơn cô chút nào.

Không ai trong hai người họ nói một lời, nhưng cô đã chú ý thấy anh ta xoa bóp đùi phải vài lần. Cô cho rằng mình phải chiụ trách nhiệm về vết thương của anh ta, và cô nên cảm thấy tội lỗi - nhưng mà cô không. Cô sợ hãi, bối rối, và quần áo của cô vẫn còn ướt đẫm. Và tất cả là lỗi của anh ta. Việc tối thiểu anh ta có thể làm là chịu đựng cùng với cô.

Sau khi bị bắt giữ vì hành hung một cảnh sát và mang súng trên người, cô đã bị dẫn vào một phòng thẩm vấn nhỏ. Giờ đây Shanahan và Đại Úy Luchetti đang ngồi đối diện với Gabrielle. Cả hai người đàn ông đều muốn biết về những món đồ cổ bị đánh cắp. Hai quả đầu đen của họ cùng chụm xuống một quyển sổ màu đen và họ đang say sưa thảo luận. Cô không biết đồ cổ bị mất cắp thì có liên quan gì với tội hành hung. Họ có vẻ nghĩ hai thứ đó có liên quan, dù vậy chẳng ai trong hai người có vẻ vội muốn giải thích cho cô gì hết.

Còn tệ hơn sự bối rối là việc biết rõ rằng cô không thể cứ đứng dậy và bỏ đi. Cô để cho thám tử Shanahan quyết định mọi việc. Cô chỉ mới biết anh ta hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cô biết anh ta đủ rõ để hiểu rằng anh ta chẳng khoan dung tí nào hết.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta cách đây một tuần, anh ta đang đứng dưới một tán cây ở công viên Ann Morrison. Cô chạy bộ qua chỗ anh ta và có thể đã không chú ý gì tới nếu không phải vì đám mây khói thuốc lá bao quanh đầu anh. Cô hẳn cũng sẽ không nghĩ gì về anh nữa nếu cô không bắt gặp anh ngày hôm sau ở cửa hàng Albertson đang mua một cái bánh gà lạnh. Lần đó cô đã chú ý đến cách bắp đùi anh căng lên trong cái quần thể thao cắt ngắn, và cách tóc anh quăn lên như những chữ c nhỏ quanh cạp chiếc mũ bóng chày. Mắt anh sẫm màu, và cái cách anh quan sát cô đầy mãnh liệt mang đến những cơn rùng mình khoái lạc đáng báo động khắp cột sống cô.

Cô đã thề sẽ từ bỏ những anh chàng lộng lẫy từ cách đây nhiều năm - họ chỉ khiến trái tim tan vỡ và tạo ra đống hỗn mang trong cả khối cơ thể, trí óc, và tinh thần. Họ như những thanh Snicker, trông và nếm thì ngon, nhưng không bao giờ có thể đi vào một bữa ăn đủ dưỡng chất. Trong một khoảng thời gian, cô vẫn trở nên thèm thuồng, nhưng ngày nay thì cô thích thú với tâm hồn một người đàn ông hơn là cơ mông của anh ta. Và một đầu óc thông thái khiến cô khuấy động.

Vài ngày sau, cô nhận ra anh đang ngồi trong một cái ô tô bên ngoài bưu điện, rồi một lần nữa đỗ xe dọc con đường dẫn đến Anomaly, cửa hàng đồ cổ của cô. Lúc đầu cô tự bảo mình là cô đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Sao một người đàn ông ngăm ngăm, đẹp trai lại theo đuổi cô cơ chứ? Nhưng khi tuần ấy trôi qua, cô lại chú ý thấy anh ta thêm vài lần nữa, không bao giờ gần đủ để tiếp cận, nhưng cũng không bao giờ quá xa.

Tuy vậy, cô vẫn cố gạt đi xem như trí tưởng tượng sáng tạo của cô làm việc quá thời gian - cho đến ngày hôm qua cô thấy anh ở cửa hàng Barnes & Noble. Cô đang ở trong cửa hàng mua thêm sách về dầu triết xuất từ thiên nhiên vào lúc cô ngước lên và chú ý thấy anh đang núp trong khu sức khỏe phụ nữ. Với vẻ ngoài ngăm ngăm, dữ dội cùng với cái áo phông cuồn cuộn cơ bắp, anh đơn thuần là không có vẻ giống loại đàn ông đồng cảm với cơn đau từ triệu chứng tiền kinh nguyệt. Đó chính là lúc mà cuối cùng cô cũng chấp nhận rằng anh ta vẫn cứ theo đuôi cô như một tên tâm thần. Cô đã gọi cảnh sát và bị bảo rằng cô có thể đến sở và điền vào một đơn kiện tên "chạy bộ hút thuốc vô danh", nhưng vì anh ta chưa làm gì hết, cô cũng không thể làm gì nhiều. Cảnh sát chẳng giúp đỡ được gì, và cô thậm chí chẳng buồn để lại tên mình nữa.

Đêm qua cô đã ngủ rất ít. Chủ yếu cô nằm chong chong cẩn thận sắp đặt kế hoạch. Vào lúc đó chiến lược của cô có vẻ khá hay. Cô sẽ dụ anh ta vào một chỗ cực kì công cộng. Đoạn công viên kế bên sân chơi, trước vườn thú, và cách ga tàu Tootin' Tater mấy trăm mét. Cô sẽ hạ gục tên bám đuôi đó và hét như điên xin giúp đỡ. Cô vẫn nghĩ đó là một kế hoạch hay, nhưng không may cô không dự đoán trước hai chi tiết vô cùng quan trọng. Thời tiết đã làm đổ bể tất cả mọi thứ, và, tất nhiên, tên rình mò của cô không phải một tên rình mò. Hắn là một cảnh sát.

Khi cô lần đầu nhìn thấy anh ta đứng dưới tán cây đó, trông như thể đang nhìn vào bộ lịch Những chàng Lực lưỡng Yêu đương nồng cháy của cô bạn Francie của cô. Giờ khi cô nhìn thấy anh ta bên kia bàn, cô tự hỏi sao cô lại có thể từng nhầm anh với một anh chàng lực lưỡng của tháng được cơ chứ. Trong cái áo nỉ luộm thuộm mà anh vẫn mặc và với cái khăn rằn đỏ quấn quanh đầu, anh trông giống một tên cưỡi mô tô đến từ địa ngục hơn.

"Tôi không biết các anh muốn gì từ tôi ", Gabrielle phát biểu, chuyển ánh mắt từ Shanahan sang người còn lại. "Tôi nghĩ tôi bị đưa đến đây vì những gì xảy ra lúc trước trong công viên chứ."

"Trước đây cô đã từng nhìn thấy cái này chưa?" Shanahan hỏi khi anh đẩy một tấm ảnh mới về phía cô.

Gabrielle đã nhìn thấy bức ảnh tương tự này trên tờ báo địa phương. Cô đã đọc về tên trộm bức Monet của nhà Hillard và nghe về vụ ấy trong mục tin tức của cả quốc gia lẫn địa phương.

"Cô nhận ra nó à?"

"Tôi nhận ra một bức Monet khi tôi nhìn thấy" Cô mỉm cười rầu rĩ và đẩy bức tranh lại bên kia bàn. "Tôi đã đọc về nó trong tờ Statesman. Đó là bức vẽ bị đánh cắp từ ông Hillard."

"Cô có thể nói gì với tôi về điều đó?' Shanahan nhìn cô chằm chằm qua ánh mắt cảnh sát như thể anh ta có thể nhìn thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình trên vết não của cô ấy.

Gabrielle cố không cảm thấy bị áp đảo, nhưng không thể đừng được. Cô bị áp đảo. Anh thật là một người đàn ông to lớn, và cô đang kẹt cứng trong một căn phòng bé xíu cùng anh. "Chỉ những gì mọi người khác đã đọc hoặc nghe về tên trộm thôi." Tức là cũng khá nhiều, vì đây thực là một câu truyện sốt dẻo. Ngài thị trưởng đã công khai biểu lộ cơn giận dữ. Chủ nhân của bức họa vô cùng kích động, và sở cảnh sát Boise đã bị miêu tả như một đám tỉnh lẻ chậm chạp trên mạng lưới tin tức quốc gia. Những thứ ấy cô cho rằng cũng là cải thiện so với những gì Idaho thường được miêu tả với cả phần còn lại của đất nước, một bang đầy những kẻ cuồng khoai tây, nghiện súng ống, phân biệt chủng tộc. Sự thực thì không phải người nào cũng yêu khoai tây, và chín mươi chín phần trăm dân số không có liên quan gì với chủng tộc da trắng hoặc các nhóm vũ trang. Và trong những người là thành viên các nhóm hội, thì đa số cũng không phải dân bản địa.

Dù vậy phần nghiện súng ống chắc hẳn cũng đúng.

"Cô có sở thích với nghệ thuật à?" anh ta hỏi, giọng nói trầm sâu dường như lấp đầy mọi góc của căn phòng.

"Tất nhiên, bản thân tôi cũng là một nghệ sĩ". Chậc, cô giống là một người hay vẽ hơn là một nghệ sĩ thực thụ. Trong khi cô có thể vẽ tương đối giống, cô không bao giờ đạt được vẻ thanh thoát ở tay và chân. Nhưng cô yêu việc vẽ, và đó là những gì thực sự đáng tính.

"Vậy thì cô có thể hiểu được việc ông Hillard khá nóng lòng muốn lấy lại nó", anh nói và đẩy bức ảnh sang một bên.

"Tôi cũng hình dung là thế". Cô vẫn không hiểu những chuyện này thì có liên quan quái gì đến cô. Từng có thời Norris Hillard là bạn của gia đình cô, những cũng đã lâu lắm rồi.

"Cô đã từng thấy hay gặp gỡ người đàn ông này chưa?" Shanahan hỏi khi anh ta đẩy một bức ảnh khác về phía cô. "Tên hắn ta là Sal Katzinger."

Gabrielle nhìn vào bức ảnh và lắc đầu. Người này không chỉ có cặp kính cận dày nhất mà cô từng nhìn thấy mà khuôn mặt hắn ta cũng có vẻ bủng beo và khá vàng vọt. Tất nhiên, cô có thể gặp hắn ta trước kia và chỉ không nhận ra hắn từ bức ảnh này mà thôi. Nó không được chúp dưới điều kiện tuyệt nhất. Ảnh căn cước của cô cũng xấu thế mà thôi.

"Không. Tôi không nghĩ mình từng gặp hắn ta," cô trả lời và đẩy bức ảnh căn cước lại qua bàn.

"Cô có bao giờ nghe đến tên hắn ta được đối tác làm ăn của cô, Kevin Carter, đề cập đến chưa?' người đàn ông còn lại trong phòng cô hỏi.

Gabrielle chuyển ánh mắt sang người đàn ông già hơn với mái tóc đen muối tiêu. Trên thẻ nhận dạng bằng nhựa của ông ghi Đại úy Luchetti. Cô đã thấy đủ phim và xem đủ ti vi để biết rằng ông ta đang đóng vai "cảnh sát tốt" với "cảnh sát xấu" của Shanahan - điều mà cũng không phải đòi hỏi gì ghê gớm với Shanahan. Nhưng trong hai người, đại úy Luchetti có vẻ thực sự tốt bụng hơn. Ông hơi làm cô nhớ đến chú Judd của cô, và luồng khí của ông cũng ít thù địch hơn ngài thám tử. "Kevin, Kevin thì có liên quan gì với người đàn ông trong bức ảnh này?"

"Tên Katzinger này là một tên trộm chuyên nghiệp. Hắn ta rất giỏi và chỉ trộm những thứ tuyệt nhất. Hơn một tuần trước hắn đã bị tống giam vì tội trộm cắp một số đồ cổ trị giá hơn hai mươi lăm nghìn đô. Khi đang trong phòng giam, hắn ngụ ý rằng có thể hắn biết người có bức tranh của ông Hillard," Đại úy Luchetti thông tin cho cô khi ông vẫy tay về một chồng ảnh. "Hắn bảo chúng tôi rằng hắn đã được mời chào công việc đánh cắp bức Monet, nhưng hắn đã từ chối"

Gabrielle khoanh tay dưới ngực và tựa người ra sau. "Sao ông lại nói với tôi về chuyện này? Nghe có vẻ như ông phải nói chuyện với hắn chứ." Cô chỉ về tấm ảnh căn cước bên kia bàn.

"Chúng tôi đã, và trong lần thú tội ấy hắn đã đẩy sang tay buôn lậu của hắn." Luchetti dừng lại, nhìn vào cô như thể ông ta mong chờ một phản ứng nào đó.

Cô đoán ông ta nói tay buôn lậu nghĩa là một người nhận và bán đồ ăn cắp, ngược lại với những tay trung gian giữa đường dây. Nhưng cô không biết điều đó thì có liên quan gì tới cô. "Có lẽ ông nên nói cho tôi chính xác ý ông là gì đi". Cô hất đầu về hướng Shanahan. "Và lý do tôi bị một thiên thần hủy diệt bám đuôi suốt mấy ngày qua."

Nét cau có của Shanahan vẫn ém chặt trên trán anh ta, trong khi gương mặt viên đại úy giữ vẻ bình thản. "Theo lời Katzinger, đối tác của cô chủ tâm mua và bán đồ ăn cắp" Đại úy Luchetti dừng lại trước khi nói thêm, "Anh ta cũng bị tình nghi là người trung gian vụ trộm nhà Hillard. Điều đó khiến anh ta mắc rất nhiều tội, bao gồm cả trọng tội."

Cô há hốc. "Kevin? Không thể nào. Cái người tên Katzinger đó đang nói dối!"

"Giờ thì, sao hắn ta lại phải làm thế?" Luchetti hỏi. "Hắn ta được hứa giảm tội đổi lại sự hợp tác."

"Kevin sẽ không bao giờ làm một chuyện như thế," cô đảm bảo với họ. Tim cô đập nặng nề, và không một khối hít thở sâu nào có thể làm dịu tâm hồn hay thanh tỉnh trí óc cô.

"Sao cô biết?"

"Biết là biết thôi. Tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ dính líu vào bất kỳ chuyện gì bất hợp pháp."

"Thế à?" Ánh mắt Shanahan bảo cô rằng anh ta điên tiết thật như giọng nói anh ta biểu lộ. "Sao lại thế?"

Gabrielle liếc nhanh Shanahan. Vài lọn tóc xoăn nâu óng ả rơi khỏi cái khăn và chạm vào trán anh ta. Anh ta với tay lấy một quyển sổ nhỏ và bắt đầu nghuyệch ngoạc bên trong. Năng lượng tiêu cực bao quanh anh như một đám mây đen và lan ra khắp không khí. Anh ta rõ ràng là có vần đề về kiếm soát cơn giận. "Chà", cô bắt đầu và đảo ánh mắt giữa hai người đàn ông, "đầu tiên, tôi đã biết anh ấy vài năm rồi. Tôi chắc chắn sẽ biết nếu anh ấy buôn bán đồ cổ ăn cắp. Chúng tôi làm việc cùng nhau hầu như mỗi ngày, và tôi sẽ biết nếu anh ấy đang che giấu một bí mật như thế."

"Bằng cách nào?" Đại úy Luchetti hỏi.

Ông ta trông giống như kiểu người tin vào luồng khí, nên cô không đề cập đến việc cô không hề cảm thấy một đốm đen nào bao quanh Kevin dạo gần đây. "Chỉ biết thôi."

"Còn lý do nào khác không?" Shanahan hỏi.

"Có, anh ấy thuộc cung Bảo Bình."

Cây bút bay thẳng lên trời, lộn vài vòng, rồi hạ cánh đâu đó đằng sau tay thám tử. "Trời đất quỷ thần ơi," anh ta rên lên như bị đau.

Gabrielle trừng mắt nhìn anh ta. "Chậc, đúng vậy đây. Người thuộc cung Bảo Bình khinh thường việc nói dối và lừa gạt. Họ ghét thói đạo đức giả và hai mang. Abraham Lincoln là một người thuộc cung Bảo Bình, hai người biết đấy."

"Không, tôi không biết điều đó," Đại úy Luchetti trả lời và với tay lấy quyển sổ. Ông đặt nó trước mặt và lấy một cái bút bạc ra khỏi túi áo ngực. "Nhưng tôi thực sự không nghĩ cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống này. Tội hành hung một cảnh sát viên nhận tối đa là mười lăm năm tù."

"Mười lăn năm! Tôi hẳn sẽ không bao giờ hành hung anh ta nếu anh ta không bám đuôi tôi. Và đằng nào thì cũng không phải hành hung thực sự nữa. Tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình."

Người theo chủ nghĩa hòa bình không mang súng," Shanahan nhắc nhở cô.

Gabrielle cố tình lờ đi tay thám tử gắt gỏng đó.

"Cô Breedlove, "viên đại úy tiếp tục, "trên cả tội hàng hung, cô bị buộc thêm trọng tội trộm cắp. Cô đang nhìn vào ba mươi năm trong nhà tù liên bang. Cả một đống rắc rối đấy, cô Breedlove."

"Trọng tội ăn cắp - Tôi ư?" cô nâng một tay lên tim. "Vì cái gì?"

"Bức Monet của nhà Hillard."

"Ông nghĩ tôi có gì đó liên quan với bức tranh bị đánh cắp của ông Hillard sao?"

"Cô có dính líu."

"Chờ đã," cô ra lệnh và ép lòng bàn tay xuống mặt bàn trước mặt. "Ông nghĩ tôi đã đánh cắp bức Monet của ông Hillard sao?" Cô hẳn đã bật cười nếu tình huống này không ảm đạm đến kì lạ. "Tôi chưa bao giờ đánh cắp thứ gì trong đời." Lương tâm to lớn của cô chon đúng thời khắc đó để bất đồng. "Chậc, trừ phi ông tính đến thanh Chiko Stix lúc tôi bảy tuổi, nhưng tôi đã thấy tệ đến nỗi tôi cũng không thực sự cảm thấy ngon miệng với nó."

"Cô Breedlove," Shanahan cắt ngang, "Tôi đếch thèm quan tâm đến mấy thanh kẹo chết tiệt nào đó cô ăn cắp lúc bảy tuổi."

Ánh mắt Gabrielle phóng qua lại giữa hai người đàn ông. Đại úy Luchetti trông sửng sốt, trong lúc những đường rãnh sâu dập xuống trán và khóe miệng Shanahan.

Bất kỳ một cảm giác giông giống thanh thản và bình yên nào cũng đã bỏ rơi cô từ lâu rồi, và các dây thần kinh của cô đều đau buốt. Cô không thể ngăn những giọt lệ dâng đầy mắt, và cô đặt khủyu tay lên bàn rồi che mặt bằng hai tay. Có lẽ cô đáng lẽ không nên từ chối quyền có luật sư nhưng mà cho đến giờ cô vẫn chưa thực sự tin rằng mình lại cần luật sư. Trong thị trấn nhỏ nơi cô sinh ra và lớn lên, cô biết tất cả mọi người, kể cả những nhân viên cảnh sát. Họ luôn đưa cô Yolanda của cô về nhà sau khi bà tình cờ bỏ đi với đồ đạc của một ai khác.

Tất nhiên, chỉ có ba cảnh sát viên ở quê nhà của cô, nhưng họ không chỉ là ba người đàn ông lượn quanh quanh trong chiếc mô tô gào rú. Họ là những con người tử tế giúp đỡ mọi người.

Tay cô thả vào lòng, và cô lại ngước lên qua hàng nước mắt. Đại úy Luchetti vẫn nhìn chằm chằm vào cô, trông cũng mệt mỏi như cô. Shanahan đã biến mất. Anh ta chắc hẳn đã đi kiếm đồ tra tấn rồi.

Gabrielle thờ dài và lau sạch nước mắt khỏi cô. Cô đang gặp rắc rối lớn. Cách đây một giờ, cô cảm thấy vững tin, họ sẽ thả cô đi khi họ nhận thấy cô chẳng làm gì sai - không hẳn là sai. Cô sẽ chẳng bao giờ mang súng ngắn nếu cô không cảm thấy bị tay Thám tử Shanahan đó đe dọa. Và bên cạnh đó, chẳng ai gặp rắc rối thực sự ở Idaho vì mang vũ khí hết. Nhưng giờ cô nhận ra rằng họ nghĩ cô bằng cách nào đó dính líu đến một số việc mà cô thì không, và cả Kevin cũng không. Cô biết anh quá rõ để tin khác đi. Phải, Kevin cũng có vài sản nghiệp khác ngoài Anomaly, anh là một doanh nhân thành công. Anh làm ra rất nhiều tiền, và phải anh ta có thể hơi tham lam, và ích kỷ, và quan tâm đến tiền hơn cả linh hồn của mình, nhưng điều đó chắc chắn không phải một tội.

"Sao cô không nhìn những thứ này một cái nhỉ?" đại úy Luchetti gợi ý, rồi đẩy hai bản đánh giá viết tay và một chồng ảnh qua bàn về chỗ cô.

Cô cảm thấy run khắp người và giờ đây càng khiếp hãi hơn trước.

Mấy món đồ cổ trong bức ảnh có gốc gác chủ yếu là từ phương Đông, vài món là Staffordshire. Nếu chúng cổ thực sự, và không phải bản sao, chúng cũng cực kì đắt. Cô chuyển sự chú ý sang bảng định giá bảo hiểm. Chúng không phải bản sao.

"Cô có thể nói gì với tôi về những thứ này?"

"Tôi sẽ nói cái bàn sứ thời Minh này gần tám nghìn hơn bảy nghìn. Nhưng bản định giá cũng công bằng."

"Cô có bán loại đồ này trong cửa hàng của cô không?"

"Tôi có thể, nhưng không làm," cô trả lời khi đọc bản mô tả của vài món hàng nữa. "Mấy thứ này nói chung bán được giá hơn ở các cuộc đấu giá hay những cửa hàng chỉ giao dịch đồ cổ. Người ta không mang đến Anomaly chỉ để tìm đồ Staffordshire. Nếu một trong những khách hàng của tôi nhặt cái ống gạt kem hình con bò nhỏ xinh này lên, họ sẽ sốc nặng và đặt nó ngay lại giá nơi nó hẳn sẽ ở thêm vài năm nữa.

"Trước hôm nay cô đã từng nhìn thấy những món đồ này chưa?"

Cô đẩy mấy tờ giấy sang bên và nhìn viên đại úy ở bên kia bàn. "Ông đang buộc tôi tội ăn cắp chúng đấy à?"

"Bọn tôi biết chúng đã bị trộm từ một ngôi nhà trên đại lộ Warm Spring cách đây ba tháng."

"Tôi không làm điều đó."

"Tôi biết." Luchetti mỉm cười, rồi với tay quan bàn để vỗ vỗ tay cô. "Sal Katzinger đã thú nhận rồi. Nghe này, nếu cô không dính líu tới bất kì hành vi phạm pháp nào, thì cô chẳng có gì phải lo lắng hết. Nhưng chúng tôi biết chắc rằng bạn trai của cô ngập sâu trong việc buôn bán đồ trộm cắp tới tận bi - ờ, bi mắt."

Gabrielle cau mày."Bạn trai ư? Kevin không phải bạn trai tôi. Tôi không nghĩ hẹn hò đối tác kinh doanh là một ý hay."

Viên đại úy nghiêng đầu sang một bên và nhìn cô như thể ông ta đang cố phân loại những mảnh ghép của một câu đố mà không thực sự ăn khớp. "Vậy, cô chưa bao giờ hẹn hò anh ta ư?"

"Ồ, chúng tôi đã hẹn hò vài lần," Gabrielle tiếp tục với cái vẫy tay khinh thường, "đó là cách tôi biết đó không phải một ý hay, nhưng khi ấy đã là cách đây vài năm rồi. Chúng tôi phát hiện ra chúng tôi không hòa hợp cho lắm. Anh ấy là người Đảng Cộng Hòa. Còn tôi bầu cho Đảng Dân Chủ." Đó là sự thực. Nhưng không phải lý do chính. Lý do chính quá riêng tư để giải thích với người đàn ông ngồi đối diện bàn kia. Làm sao mà cô có thể nói với Đại úy Luchetti rằng Kevin có một cặp môi mỏng toẹt, và hậu quả tất yếu, cô thấy anh ta không hấp dẫn về thể xác? Lần đầu tiên Kevin hôn cô cũng đã chấm dứt bất kỳ một cảm xúc đắm đuối nào cô có thể có với anh. Nhưng chỉ vì Kevin không có môi không có nghĩa là anh ấy phạm tội hay là người xấu. Shanahan có cặp môi tuyệt diệu, điều đó đã chứng minh rằng vẻ bề ngoài chỉ lừa lọc, bởi vì anh ta thực sự là một thằng khốn.

"Cô sẽ đồng ý làm một bài kiểm tra nói dối chứ, cô Breedlove?" Luchetti hỏi, xen ngang dòng suy tư về đàn ông và môi của Gabrielle.

Mũi Gabrielle chun lại với vẻ chán ghét. "Ông nghiêm túc đấy à?" Thậm chí ý nghĩ làm một bài kiểm tra để phát hiện nói dối cũng thật ghê tởm. Sao cô lại phải chứng minh mình đang nói thật cơ chứ? Cô chưa bao giờ nói dối. Chậc, đằng nào cũng không phải cố tình. Thi thoảng cô quanh co hay nói lái sự thật, những thứ hoàn toàn khác hẳn. Nói dối tạo ra nghiệp chướng khủng khiếp, và cô tin vào nhân quả. Cô được nuôi dạy tin vào điều ấy.

"Nếu cô đang nói với chúng tôi sự thật, vậy thì cô chẳng có gì phải sợ bài kiểm tra cả. Hãy coi nó như thứ chứng minh sự vô tội của cô. Cô không muốn chứng minh mình vô tội sao?"

Cánh cửa bật mở trước khi cô kịp trả lời, và một người đàn ông Gabrielle chưa từng gặp bước vào phòng. Ông ta cao, gầy, và có một lớp tóc trắng che phủ cái đầu hồng bóng nhẫy. Ông ta có một cặp giấy dưới cánh tay. "Xin chào, cô Breedlove," ông ta nói khi bắt tay cô. "Tôi là Jerome Walker, Cục trưởng cục cảnh sát. Tôi vừa nói chuyện với công tố viên Blackburn, và ông ấy sẵn sàng miễn trách nhiệm hoàn toàn cho cô. "

"Khỏi cái gì cơ?"

"Ngày lúc này đây là tội mang súng và hành hung một cảnh sát đang thi hành công vụ."

Cái phần cảnh sát đang thi hành công vụ trong tội hành hung đó làm cô lo lắng. Họ rõ ràng không nghĩ rằng cô có lý do chính đáng để mang khẩu súng ngắn, bất kể những gì cô tin tưởng. Mười lăm năm là bản án tối đa. Cô tự hỏi tối thiểu là bao nhiêu, nhưng cô đoán cô cũng không thực sự muốn biết.

Cô có hai lựa chọn. Cô có thể thuê một luật sư, đến tòa và kiện tụng, hoặc cô có thể hợp tác với cảnh sát. Chẳng lựa chọn nào có chút hấp dẫn, nhưng cô cho là mình có thể lắng nghe đề nghị của họ, "Tôi sẽ phải làm gì?"

"Cô sẽ kí một hiệp ước cung cấp thông tin mật, và rồi chúng tôi sẽ đặt một thanh tra ngầm vào cửa hàng của cô."

"Như một khách hàng sao?"

"Không, chúng tôi nghĩ cậu ta đóng vai một họ hàng cần tìm việc."

"Kevin sẽ không để họ hàng của tôi làm việc ở cửa hàng nữa đâu." Không kể từ khi cô phải sa thải cô em họ thứ ba của mình, Babe Fairchild, vì dọa khách hàng với những câu chuyện bay lên không trung và chuyển giao ý nghĩ. "Và bên cạnh đó, tôi không nghĩ mình sẽ giúp được gì nhiều cho các ông. Thứ Sáu và thứ Bảy này tôi sẽ không ở trong cửa hàng. Tôi sẽ ở lễ hội Coeur trong công viên Julia Davis."

Cục trưởng Walker rút cái ghế đối diện cô bên kia bàn và ngồi xuống. Ông ta đặt cái cặp lên bàn trước mặt. "Hội chợ Coors 1 á?"

"Coeur 2. Trái tim ấy. Tôi có một quầy hàng để bán dầu thiên nhiên và đồ thơm."

"Carter sẽ ở trong cửa hàng của cô trong lúc cô ở trái tim này à?"

"Phải."

"Tốt. Giờ nếu cô phải thuê một tay thợ sửa chữa để làm việc cho cô thì sao?"

"Tôi không biết nữa." Thực ra thì, cô và Kevin đã bàn luận đến việc thuê ai đó để chuyển giá hàng sang một bức tường lớn hơn và xây thêm vài ngăn chứa đồ trong phòng sau. Và cô cũng cần một mặt quầy mới ở phía sau nữa, nhưng cửa hàng hoạt động không tốt trong mùa nghỉ lễ vừa qua như họ hy vọng, và anh đã loại bỏ ý tưởng ấy như một chi phí không cần thiết.

"Hiện giờ Kevin khá là thắt chặt chi tiêu." Cô bảo họ

Cục trưởng Walker rút hai tờ giấy ra khỏi cặp. "Thế nếu cô đề nghị tự trả tri phí đó thì sao? Tất nhiên cục sẽ hoàn lại cho cô."

Có lẽ cô cô đang nhìn vào toàn bộ trò chỉ điểm này ở nhầm góc độ. Kevin không có tội, nhưng nếu cô đồng ý giúp cảnh sát, thực ra sẽ là cô đang giúp anh. Cô chắc chắn cảnh sát sẽ không tìm thấy gì đáng tội trong cửa hàng của cô, vậy sao không để họ lục soát?

Nếu cô chơi khôn khéo, cô sẽ dụ được chính phủ trả tiền cho khoản nâng cấp mà cô muốn. "Kevin không thực sự thích thuê người làm từ báo chí hay ngoài đường đâu. Tôi sẽ phải giả vờ biết người thợ sửa chữa này."

Cánh cửa mở ra và thám tử Shanahan bước vào. Anh ta đã thay cái quần soóc và bỏ cái khăn ra khỏi đầu. Tóc anh ta còn ướt và ép vào đầu ngoại trừ một lọn tóc thoát ra, cong lại trên trán, và chạm vào lông mày anh.

Anh ta đeo một bao súng ngắn dưới vai trên một cái áo sơ mi trắng vừa vặn bó khít ngang lồng ngực rộng và chụm lại ở eo anh, nơi nó bị nhét vào một cái quần kaki. Cổ tay áo anh được xắn lên cánh tay, và anh đã đeo một chiếc đồng hồ bạc quanh cổ tay. Trên túi áo ngực, cạnh chiếc cà vạt màu xanh và be, anh nhét thẻ căn cước. Đôi mắt màu nâu của anh nhìn chằm chằm vào cô khi anh đưa Cục trưởng Walker một tờ giấy thứ ba.

Viên chỉ huy liếc nhìn tờ giấy, rồi đẩy nó qua bàn và đưa cô một cái bút hiệu Bic.

"Cái gì thế?" Cô chuyển sự chú ý qua tờ giấy và cố lờ thám tử Shanahan đi.

"Hiệp ước cung cấp thông tin bí mật," Walker trả lời. "Thế một anh bạn trai thì sao?"

"Không." Cô lắc đầu và dán mắt vào tờ giấy trước mặt. Khá lâu rồi cô không có mối quan hệ tình cảm nghiêm túc. Tìm ra một người đàn ông thông thái và hấp dẫn về mặt thể xác đang chứng tỏ là cực kì khó khăn. Khi tâm hồn và đầu óc cô nói có, thì cô lại còn nói còn khuya. Hoặc ngược lại. Cô vuốt tay trên tóc khi nghiên cứu mấy tờ giấy trước mặt.

"Giờ thì cô có rồi đấy. Nói xin chào với anh bạn trai mới của cô đi."

Một linh tính khủng khiếp chạy dọc xương sống Gabrielle, và cô liếc nhìn ngực chiếc áo sơmi trắng bảnh bao của Joe Shanahan. Ánh mắt cô di chuyển lên đường sọc trên cà vạt rồi tới cái cổ rám nắng của anh, qua cằm tới đường khuôn miệng được chạm khắc tinh tế của anh. Khóe môi anh cong lên trong một nụ cười chậm rãi, gợi dục. "Xin chào, em yêu."

Gabrielle bật người ngồi thẳng dậy và đặt cây bút sang bên. "Tôi muốn một luật sư."

--- ------ ------ ------ -------

(1) Hội chợ Coors: tên hội chợ của một hãng Bia Mỹ.

(2) Coeur* : Trái tim (tiếng Pháp).

Bình luận





Chi tiết truyện